Anh trai đồ trắng và cụ ông đều nghe thấy những lời đe dọa của Khương Hi Sơ, nhưng họ nghe giống như không nghe thấy.

Hàng ngàn hồn ma sau khi chết muốn bò lên nhân gian, ai thành công, không phải đều thành thành thật thật ngồi chồm hổm đợi đăng kí ở bên ngoài sao, sớm đi vào, tìm một công việc có thể nuôi sống bản thân mới là phải đạo.

Làm người đã khó, làm ma cũng không dễ nhỉ.

Khương Hi Sơ đi tới, cô gái nhỏ đau khổ kia vẫn còn ngồi chồm hổm ở cửa, chắc là cô ấy còn phải chờ rất lâu.

Khương Hi Sơ ngồi xuống cạnh cô gái, "Cô biết lối về nhân gian ở đâu không?"

Cô gái chớp chớp mắt, "Biết chứ."

Nói rồi, cô gái chỉ vào ánh sáng ở đằng xa, Khương Hi Sơ luôn cho rằng đó là mặt trời, vì nhìn rất giống mặt trời, bây giờ nghĩ lại, nơi đây là cõi âm, âm tào địa phủ, ở đâu ra mặt trời chứ.

Khương Hi Sơ đứng dậy trong vẻ bừng tỉnh, không mất nhiều thời gian để khuôn mặt nàng lại tràn đầy sự tức giận, "Tôi sẽ đi qua liền!"

Cô gái nhỏ nhìn Khương Hi Sơ đi mất, có một ông lão ngồi bên cạnh, thấy thế ông nghi ngờ hỏi: "Cô ấy muốn đi đâu vậy?"

Cô gái nhỏ cũng không biết, cô đoán: "Có thể là muốn tìm lối ra? Ông ơi, không phải ông nói lối ra giống như mặt trời sao, nhìn gần, nhưng thật ra đi thế nào cũng không chạm vào nó được."

Cõi âm và nhân gian được kết nối bằng một con đường, chỉ có nhân viên công vụ cõi âm mới có thể ra vào con đường này, người bình thường qua đời sẽ xuất hiện trực tiếp trong cõi âm, sẽ không đi qua con đường này, không có kinh nghiệm, còn tưởng rằng bất kỳ ai cũng có thể vào con đường này. Nàng đi tới như điều hiển nhiên, không bao lâu, nàng thực sự tiến vào trong.

Ngay lúc nàng bước vào, cõi âm không hề yên tĩnh.

"Hú hú hú hú ——"

Cô gái: "..."

Hóa ra tiếng báo động của cõi âm và nhân gian giống nhau.

Khương Hi Sơ đi không bao lâu đã trở lại nhân gian. Lúc này nhân gian vẫn là đêm tối, Khương Hi Sơ nheo mắt phân biệt xung quanh, phát hiện đây là nơi nàng gặp nạn, cũng là cửa công ty.

Các nạn nhân đã được dời đi, máu được rửa sạch, chưa đến nửa tháng nó đã trở lại như bình thường, cơ bản không nhìn ra, từng có năm cô gái đáng yêu đầy sức sống đã mất đi sinh mạng ở nơi đây.

Khương Hi Sơ có một khoảnh khắc hoảng hốt, rất nhanh, nàng đã phản ứng, sau đó nổi giận đùng đùng đến nhà Trần Mạn.

Trần Mạn sống gần công ty, nàng đã đến nhà Trần Mạn rất nhiều lần, lần này cũng không ngoại lệ, nàng quen thuộc đi đến cửa, vừa định ấn vân tay thì nhớ lại mình đã chết, không cần phải ấn vân tay nữa, hoàn toàn có thể xuyên qua tường.

Khương Hi Sơ thử, phát hiện mình thực sự có thể xuyên vào.

Ồ...

Vui quá!

Trong phút cao hứng, nàng chơi rất nhiều lần, vất vả lắm mới nhớ ra mình đến làm gì, nghiêm mặt, nàng đi đến cửa phòng Trần Mạn, chuẩn bị dọa chết khiếp Trần Mạn như một bộ phim kinh dị mà nàng đã xem lúc nhỏ, sau đó sẽ tính sổ với Trần Mạn.

Sau khi đi vào, thấy Trần Mạn ngồi trầm lặng trên giường, nàng mới nhớ đến một chuyện.



Trần Mạn cũng không phải ác quỷ, sao lại đáng sợ thế?

... Làm ma cũng khó khăn quá.

Lượn quanh giường Trần Mạn hai vòng, Trần Mạn vô tri vô giác, vẫn đang lật xem gì đó trong tay, Khương Hi Sơ đứng tại chỗ, im lặng.

Quên nó đi, đến cũng đến rồi, mắng Trần Mạn một trận rồi lại đi, dù Trần Mạn không nghe được, nàng cũng có thể xả cơn giận.

Hắng giọng một cái, ngón tay Khương Hi Sơ chỉ vào mũi Trần Mạn, mở miệng sẽ mắng Trần Mạn, nhưng vừa mới chỉ ngón tay, nàng sững sờ.

Có vẻ không đúng lắm.

Chỉ nửa tháng không gặp, tại sao Trần Mạn đã gầy đi nhiều như vậy, không chỉ vành mắt đen, ngay cả hốc mắt sâu cũng lộ ra, sắc mặt còn vàng như nến, giống ma còn hơn là một con ma như nàng.

Khương Hi Sơ cau mày xích lại gần cô, đối với Trần Mạn, cô chỉ có thể cảm thấy có một luồng gió nhẹ thổi vào mình, nhưng vì nó quá yếu nên không thể thu hút sự chú ý của cô, cô vẫn đang chậm rãi lật xem gì đó trong tay.

Rốt cuộc Khương Hi Sơ cũng liếc nhìn tay cô, vừa nhìn, nàng càng sửng sốt hơn.

Đều là ảnh của nàng.

Có ảnh tự sướng của nàng, còn có ảnh tập thể của công ty, và ảnh các hoạt động của lớp thời đại học, lẻ lẻ tẻ tẻ mà lại chiếm hết một cuốn album.

Mỗi trang lật qua, Khương Hi Sơ đều có thể tìm được bóng dáng của mình trong ảnh. Trong một lúc, nàng có chút xúc động.

Khương Hi Sơ thở dài, ngồi xuống cạnh Trần Mạn, "Nể tình cậu còn làm riêng một album cho mình, mình sẽ không mắng cậu. Bỏ đi, đưa số tiền đó cho mình cũng vô dụng, mình cũng chết rồi, không phải cuối cùng sẽ để người khác hưởng lợi sao, cậu giữ đi, xài cũng được, quyên góp cũng được, nào cũng được."

Khương Hi Sơ rất bùi ngùi, lời bản thân vừa nói, có lẽ là con người khi chết sẽ nói ra lời chân thiện trong truyền thuyết, cũng đúng, đã chết rồi, còn gì hay mà so đo chứ.

Từ khi qua đời đến giờ, Khương Hi Sơ chưa bao giờ cảm thấy bất cứ điều gì. Nàng là người xích điều điều lai khứ vô khiên quải*, ngay cả khi một ngày bất ngờ gặp chuyện, rời khỏi nhân thế, nghĩ về những người và những thứ lưu lại trên trần thế, thực sự không có điều gì làm nàng thấy không yên lòng.

*Xích điều điều lai khứ vô khiên quải: Tất cả đều là phù vân, cuối cùng mọi thứ đều tan như bọt biển, không cần phải nhớ mong điều gì, là cảnh giới hiểu ra cuộc đời chỉ là hư ảo.

Nàng và người thân đã không còn qua lại, bạn bè sẽ buồn cho nàng một thời gian, đợi nỗi buồn của thời gian đó trôi qua, mọi người vẫn sẽ tiếp tục sống hạnh phúc vui vẻ, không có ai không rời bỏ ai được, cũng không có ai không quên ai được.

Khương Hi Sơ luôn nghĩ rất thoáng, nhưng thấy Trần Mạn thế này, trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác khó chịu. Thấy Trần Mạn luôn nhìn ảnh của mình, thỉnh thoảng còn dừng lại, Khương Hi Sơ lau nước mắt lưng tròng trong suốt một cái, cảm động nói: "Ôi... Mạn Mạn, không uổng công ba ba đã thương con..."

Nói rồi, Khương Hi Sơ ngồi xuống cạnh Trần Mạn, tuy Khương Hi Sơ không thể chạm vào bất kì vật gì, nhưng nếu có gì đó xuyên qua bản thân, nàng có thể cảm giác được.

Nhận thấy mình hình như ngồi xuống cái gì đó, nàng nghi ngờ di chuyển, phát hiện dưới mông mình có một cái hũ mang cảm giác phong cách retro*, nó không lớn và thời thượng như một cái lọ hoa, ngược lại có cảm giác nghiêm trang và nặng nề trong đó.

*Retro: Phong cách hòa trộn giữa những điều hoài cổ của ngày xưa và mới mẻ của hiện tại.

Khương Hi Sơ im lặng bình luận, nhìn rất tang thương, có thể là đồ cổ, nhưng mà, nàng luôn cảm thấy cái hũ này trông rất quen, hình như thường có thể thấy trong phim truyền hình.

Khương Hi Sơ đang nhớ lại mình đã thấy cái hũ này ở đâu thì thấy Trần Mạn cầm cái hũ lên, ôm vào lòng mình, Trần Mạn nhỏ giọng nói: "Ảnh cậu lưu lại tổng cộng có bốn trăm bảy mươi hai ảnh, mà ảnh chụp với mình, cũng chỉ có ba ảnh. Khương Hi Sơ, có phải cậu thực sự ghét mình không?"



Khương Hi Sơ: "..."

Cái con khỉ!!!

Khương Hi Sơ nhảy cao ba thước, nàng nhìn Trần Mạn một cách kinh hoảng, tình huống gì thế?!?!

Cái hũ này là cái hũ tro cốt của nàng?! Không phải nàng nên được chôn cất sao? Sao nó lại ở trên giường của Trần Mạn?!?!

Quá nhiều điểm để bùng nổ, tạm thời Khương Hi Sơ không biết bắt đầu nói từ đâu, hơn nữa, dù cái này là hũ tro cốt của nàng...

Nàng cũng sợ a a a a a!

Khương Hi Sơ sợ hãi ngờ vực nhìn Trần Mạn, sau khi nói xong, Trần Mạn lại im lặng, cô mím môi, sau một lúc lâu mới nhếch môi lên, tuy đây là cười, nhưng cô cười còn khó coi hơn là khóc. Tim Khương Hi Sơ dường như thắt lại, nàng nhíu mày, như thể thấy được điều buồn đau còn lớn hơn cả mùi vị của cái chết trong nụ cười này.

"Ghét mình cũng vô dụng, cậu đã không còn cách nào để nói cho mình biết, mình sẽ không bao giờ được nghe cậu nói cậu ghét mình nữa."

Tí tách, hai giọt nước mắt rơi xuống chiếc hũ, sau khi dừng lại hai giây, Trần Mạn mới phát hiện và đưa tay ra, cẩn thận lau khô hai giọt nước mắt.

Cô nghĩ, Khương Hi Sơ là một người rất thích sạch sẽ, nàng thay quần áo mỗi ngày, luôn mang theo hai gói khăn giấy vì không biết lúc nào sẽ dùng đến. Khi đi công tác với Khương Hi Sơ, Trần Mạn luôn bị nàng chê ở dơ, thật ra Trần Mạn đã rất sạch sẽ, nhưng Khương Hi Sơ cứ cố xỉa xói cô.

"Xin lỗi xin lỗi xin lỗi..." Đôi mắt Trần Mạn đỏ lên, liên tục nhận lỗi, sau khi nhận lỗi, cô sững sờ.

Cô đang nói xin lỗi cho ai nghe chứ?

Ai sẽ nghe thấy cô xin lỗi chứ?

Những giọt nước mắt nóng hổi liên tục rơi xuống, lần này, Trần Mạn không quan tâm lau, cô ôm chặt hũ tro cốt vào lòng, ngay từ đầu là khóc thầm, sau đó là sụt sùi khóc nhỏ, và tiếp sau đó khóc lớn khàn cả giọng.

Ngón tay cô bấu vào hũ tro cốt, những đường gân xanh trên đốt ngón tay gần như sắp vỡ ra. Nàng ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, đột nhiên nàng nhận thấy có máu đang từ từ chảy ra từ ngón tay của Trần Mạn.

Cô đã dùng quá nhiều sức, móng tay bấu vào hoa văn hũ tro cốt, đã bị cô làm tét rõ rành rành.

Khương Hi Sơ hoảng loạn hét lên, "Trần Mạn, buông ra!"

Tất nhiên Trần Mạn không thể nghe thấy giọng nói của nàng, nhưng Trần Mạn tựa như không cảm nhận được sự đau đớn, khóc xong rồi, cô mới thả lực, kéo dài một lúc lâu, cô giơ tay lên, nhìn những vết máu trên móng tay.

Khương Hi Sơ ở bên cạnh cô nóng ruột đến mức xoay quanh, "Còn nhìn cái khỉ gì! Nhanh đi xử lý vết thương, lấy băng cá nhân cầm máu đi! Không được không được, phải đến bệnh viện, ông trời của tôi ơi, không tổn thương đến giường móng* chứ, cậu có phải thiểu năng không, cái này mà cũng làm cậu bị thương được, cậu ——"

*Giường móng: Nơi tập trung các mạch máu, chịu trách nhiệm nâng đỡ và phát triển móng.

Bệnh cũ tái phát, Khương Hi Sơ đã định chỉ vào mũi Trần Mạn dạy bảo cô, kết quả vừa quay người lại, giọng nói của Khương Hi Sơ đột nhiên im bặt.

Nàng trơ mắt nhìn Trần Mạn đặt ngón tay lên ngực, mạnh mẽ dùng sức, rút ra phần móng tay bị tét. Vẻ mặt cô lạnh như băng, trong khoảnh khắc rút móng tay ra sắc mặt cô tái nhợt như một tờ giấy, tay đứt ruột xót, đau đớn như thế, ngay cả một tiếng đau cô cũng không kêu lên, chỉ thở hổn hển hai tiếng, đợi cơn đau kia qua đi, cô lại nhìn vào một ngón tay khác.

Tổng cộng có ba móng tay bị tét, cô rút ra tổng cộng ba cái, hũ tro cốt được cô đặt sau người, để đảm bảo rằng nó sẽ không bị máu vấy bẩn, cô ngắm ngón tay lẫn lộn máu thịt của mình, cuối cùng trong lòng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Sau khi cơ thể cảm nhận được đau đớn, những đau đớn trong lòng sẽ giảm tương ứng theo một ít.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương