Ai Động Bảo Bối Dòng Chính Nương
Chương 92-1: Thừa nhận Phần 1:Tìm Đồng Đồng

Trong gian phòng trang nhã, nam tử mang mặt nạ nửa mặt hình đầu chim ưng, không khí nặng nề, nhưng sát khí có chút giảm bớt so với lúc ban đầu, người nam tử đó nhìn chằm chằm Đồng Đồng.

Thân thể nhỏ bé của Đồng Đồng từ từ lùi ra sau, ngẩng đầu chỉ vào người nam tử đeo mặt nạ kia, nhìn hắn lộ ra nụ cười yếu ớt, nhìn đôi môi lạnh bạc nhếch lên đầy khinh thường, bé lạnh lùng nói:

"Ta biết ngươi không phải phụ thân của ta, ngươi mau kêu phụ thân ta ra đây, ta có chuyện muốn hỏi hắn. Nếu ngươi không cho ta gặp phụ thân, ta sẽ nói cho mọi người biết, ngươi là hàng giả"

Đồng Đồng kiên định tuyên bố, sau đó vô cùng kiêu ngạo nhìn chằm chằm người nam tử đang ngồi ngay ngắn ở vị trí kia.

Người nam tử này quả thật không phải là Đàm Đài Văn Hạo, hắn là nhị đương gia Phượng Ly Ca của Thiên Ưng lâu. Thực ra, không có ai biết chủ nhân Thiên Ưng lâu, Đàm Đài Văn Hạo rất ít khi lộ diện. 

Những lời đồn trên giang hồ như tuấn mỹ như thiên tiên, đứng đầu danh sách Ngũ Công Tử, cộng thêm không cho phép nữ tử đến gần trong vòng ba mét, tất cả những điều này đều là do người nam tử trước mặt này làm ra. Về phần chân chính Đàm Đài Văn Hạo, chỉ là vì không thích nói chuyện với không thích người lạ lại gần, nên tin đồn này càng ngày càng được lan truyền rộng rãi.

Trừ phi có những người khách quan trọng khó tính, Đàm Đài Văn Hạo mới có thể ngẫu nhiên lộ mặt một lần, đa phần hắn đều đứng phía sau bày mưu tính kế, chỉ điểm hành động, tất cả mọi việc đều là hắn điều khiển, còn người xuất hiện ở bên ngoài là Phượng Ly Ca.

Mà vụ nước Kim Hạ, Đàm Đài Văn Hạo lộ diện là vì đối phương là Mộc Tiêu Dao, người kia rất khó đối phó, vì đề phòng lộ ra sơ hở, nên Đàm Đài Văn Hạo mới xuất hiện.

Trong phòng yên tĩnh không tiếng động, Phượng Ly Ca biết thằng nhóc trước mắt kia là ai. Bé chính là Hạ Hầu Cấn Đồng, cũng chính là thân sinh nhi tử của sư huynh hắn.

Chính là bởi vì biết bé là ai. Cho nên hắn mới thu lại sát khí, cố ý đùa thằng nhóc này. Nào ngờ thằng nhóc này còn uy hiếp ngược lại hắn, thần thái kiêu ngạo ngông cuồng này giống y chang sư huynh.

Phượng Ly Ca nghĩ, nhàn nhạt nhếch môi.

"Ngươi xác định ta không là phụ thân ngươi sao?"

Nhìn đến thằng nhóc này, Phượng Ly Ca vô cùng ngạc nhiên. Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghe sư huynh nói qua từng thích người nào, đùng một cái nhảy ra một đứa con trai, còn đáng yêu đến như thế, thật thú vị. Không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn đã từng hỏi qua sư huynh, đáng tiếc hắn không nói.

Phượng Ly Ca nói xong, Đồng Đồng cười nhạt, khuôn mặt nhỏ nhắn đen lại, tức giận chỉ vào Phượng Ly Ca.

"Nói mau, phụ thân ta đâu?"

Thực ra khi bé vừa đặt chân vào gian phòng này thì đã biết người trước mắt không phải phụ thân mình. Tuy rằng khí thế của hắn rất giống, toàn thân lạnh lẽo đầy sát khí, ánh mắt vô cùng lạnh lùng khát máu, nhưng so với phụ thân thì còn kém xa. Cái loại khí phách vô cùng cuồng vọng, khí thế quân lâm thiên hạ, người trước mắt không có một phần mười loại khí phách đó.

Trong nháy mắt, Phượng Ly Ca sắc mặt khẽ biến thành màu đen, ánh mắt âm trầm. Nháy mắt, gian phòng tràn ngập khí lạnh.

Lưu Dận cùng Tôn Hàm sợ hắn ra tay với Đồng Đồng, thân hình vừa động đã đem Đồng Đồng che chở phía sau, bình tĩnh nhìn người ngồi đối diện.

"Nếu các hạ không phải Đàm Đài Văn Hạo, vậy xin mời Đàm Đài gia chủ ra mặt. Chúng ta đã phát hiện bí mật của ngươi, nếu không may lở miệng thả ra tin tức, chỉ sợ Thiên Ưng lâu sẽ có phiền toái"

Nếu không phải Đồng Đồng, Tôn Hàm cùng Lưu Dận thật sự là không phát hiện được người này không phải là Đàm Đài Văn Hạo. Người này nhìn qua cũng khá lợi hại, nên vừa bước vào phòng, bọn họ đều đinh ninh đó là Đàm Đài Văn Hạo. Không ngờ lại không phải, xem ra, Thiên Ưng lâu quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ.

Tôn Hàm vừa nói xong, Phượng Ly Ca toàn thân bao phủ sát khí, trong nháy mắt làm người lạnh lùng run sợ, gằn từng chữ nói.

"Ngươi sẽ không sợ ta giết các ngươi"

Nếu không phải Đồng Đồng, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có người dám làm càn trước mặt, hắn đã sớm ra tay thu thập bọn họ, còn để bọn họ uy hiếp sao?

Trong phòng sát khí trùng trùng, nhưng Tôn Hàm cùng Lưu Dận cũng không e ngại, trầm giọng nói.

"Các ngươi muốn giết chúng ta, có thể, nhưng nếu ngay cả trẻ con cũng đều giết, chính là không bằng cầm thú. Huống chi Đồng Đồng còn là nhi tử duy nhất của Đàm Đài gia chủ, nếu ngươi động vào bé dù là một sợi lông, tin tưởng … Đàm Đài gia chủ sẽ không bỏ qua cho ngươi."

Tôn Hàm nói xong, Phượng Ly Ca khóe môi hơi hơi nhếch lên, không nói gì, tao nhã đứng dậy, từ từ mở miệng nói.

"Các ngươi ở tại Lục Đồng Lâu chờ tin tức đi, ta sẽ báo cho các ngươi sau"

Xem ra hắn chỉ có thể báo cho sư huynh, nói cho hắn biết, con của hắn đã tìm đến đây.

Càng nghĩ càng thấy tức sư huynh, sớm một chút nói cho nhi tử biết không tốt hơn sao? Nhất quyết phải muốn gạt bé, thế này thì tốt rồi, gặp phải phiền toái không cần thiết thì đưa cho hắn.

Vừa nói, vừa kéo cửa ra đi ra ngoài, nhìn thủ hạ đứng ngoài cửa phân phó: 

"Lập tức sắp xếp phòng cho người bên trong"

"Dạ, gia chủ."

Thủ hạ lên tiếng trả lời, người còn lại đều rời khỏi, một người đẩy cửa ra, cung kính mời đám người Đồng Đồng đi ra ngoài, sắp xếp cho bọn họ ở tại Lục Đồng Lâu.

Lục Đồng Lâu thực ra chính là tài sản của Thiên Ưng lâu, là một trong những căn cứ điểm, Thiên Ưng lâu có hơn hai mươi căn cứ điểm, phân bố ở khắp bốn nước lớn, trừ bỏ tửu lâu, cũng không thiếu thanh lâu, sở quán.

Cho nên nói tổ chức tình báo của Thiên Ưng lâu là đứng đầu thiên hạ, chính là vì cập nhật thông tin nhanh nhậy.

Chẳng những có không ít thủ hạ theo bốn phương tám hướng lấy được tin tức, còn có những tin đến từ tửu lâu cùng thanh lâu. Sau đó mỗi ngày sẽ có chuyên gia đem những tin tức này thống nhất, tiến hành phân loại. Cứ như vậy, tin tức của Thiên Ưng lâu chẳng những chính xác mà còn so nơi khác tới cũng nhanh.

Đám người Đồng Đồng ở tại Lục Đồng Lâu chờ tin. Bọn họ tin tưởng, nếu người nọ nói muốn bọn họ đợi, nhất định sẽ âm thầm bẩm báo cho Đàm Đài Văn Hạo biết. Nếu hắn không xuất hiện, bọn họ nhất định sẽ không chịu để yên.

Phượng Ly Ca lập tức cho người báo tin cho Đàm Đài Văn Hạo. 

Lúc này, Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh vừa cáo biệt Vân Khuynh đến biên thành, tụ tập cùng quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng quân Vũ Phong. Mọi người chuẩn bị dọn dẹp lều trại, sau đó hồi kinh. Mọi người vừa mới đến biên giới Kim Hạ, thì được tin, Hiên Viên rút binh.

Hoàng đế Hiên Viên quả nhiên triệt binh, quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong cùng toàn thể binh tướng tất cả đều vui mừng hớn hở. Lúc này đây, xem như không làm nhục sứ mệnh, mọi chuyện đều êm đẹp.

Mỗi người vô cùng vui vẻ, hưng phấn, lời chúc mừng bay tứ phía.

"Không ngờ chuyện này có thể kết thúc mỹ mãn như thế, công lớn nhất thuộc về thế tử phi"

"Đúng vậy, đúng vậy."

Người người đồng ý, chuyện lần này, công đầu thuộc về thế tử phi. Nếu không phải nàng không màng nguy hiểm, nửa đêm xông vào biên thành, còn trốn suốt đêm đi vào Phượng thành, chỉ sợ chuyện này sẽ không thành công. 

Hơn nữa, không nghĩ tới, thế tử phi lại là cháu ngoại gái của đại tướng quân Vân Khuynh, có thân phận thân nhân, Vân Khuynh nhất định sẽ giúp nàng, nên việc này lại thêm phần thắng. Nếu như là người khác, chưa chắc đã thành công.

Mọi người vô cùng vui vẻ, sau đó có nhiều ánh mắt tập trung nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, quốc sư Văn Nhân cẩn thận mở miệng hỏi.

"Thế tử phi, nghe đồn thế tử đã hết bệnh, không biết là có thật hay không?"

Quốc sư Văn Nhân vừa dứt lời, tầm mắt mọi người đều tập trung ở trên người Hạ Hầu Mặc Viêm, sợ hắn tức giận nổi cơn điên, đem mọi người ra đánh trút giận.

Điều mà thế tử gia chán ghét nhất là người ta nói hắn ngốc. Cho nên, nếu như lời đồn không đúng, chỉ sợ hắn sẽ nổi cơn điên lên, nên quốc sư Văn Nhân mới dè dặt cẩn trọng.

Vãn Thanh nghe xong, lại nhìn bộ dáng sợ sệt của bọn họ, thấy vô cùng buồn cười, cũng không nói lời nào, nghiêng đầu nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm. Nếu hắn không muốn tiếp tục diễn bị bệnh, chuyện này chính miệng hắn nói ra sẽ tốt hơn. 

Khóe môi Hạ Hầu Mặc Viêm hơi nhếch.

"Quốc sư Văn Nhân nói không sai, bản thế tử đã trị hết bệnh, hiện tại rất bình thường, không biết các ngươi còn có cái gì muốn hỏi?"

Khí thế vô cùng cuồng vọng ào ào xuất ra, nháy mắt, kích thích ánh mắt mọi người. Đáy lòng thán phục, thật mạnh mẽ, thật khí phách, trời sinh vương giả.

Lại nhìn bộ dạng hoàn mỹ như trúc như ngọc của hắn, hợp với khí thế độc đáo cường đại kia, thật sự là người duy nhất trong thiên địa, vô cùng chói mắt.

"Không có gì để hỏi, không có gì để hỏi, chúng ta chỉ là vui thay vương gia."

Đúng vậy, điều này sẽ làm Hán Thành Vương hạnh phúc, không nghĩ tới thế tử gia lại hết bệnh, còn trở thành một nam nhân xuất sắc đến như thế. Sau này phủ Hán Thành Vương có tương lai rồi, bền vững không ngã.

"Được rồi, đi thôi."

Hạ Hầu Mặc Viêm dắt tay Vãn Thanh dẫn đầu lên xe ngựa, cả đám tiếp tục lên đường.

Xe ngựa đi được hai ngày, Hạ Hầu Mặc Viêm nhận được tin từ Phượng Ly Ca, sắc mặt biến hóa, ánh mắt tối tăm, lập tức phân phó ngừng xe ngựa. Sau đó kêu đám người quốc sư Văn Nhân cùng đại tướng Vũ Phong hồi kinh trước. Bọn họ còn có việc muốn xử lý, sẽ trở lại kinh thành sau.

Đám người quốc sư Văn Nhân tuy rằng không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt của thế tử gia khó coi, ánh mắt lạnh thấu xương như chim ưng, nào dám hỏi nhiều, lên tiếng đồng ý, dẫn hai trăm binh tướng chậm rãi hồi Sở kinh.

Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh chỉ mang theo Hồi Tuyết cùng vài thị vệ của vương phủ, một đường đi Thành Lan Cung.

Bên trong xe ngựa, Vãn Thanh hơi híp mắt nhìn Hạ Hầu Mặc Viêm, khẽ nhíu mày nhàn nhạt hỏi.

"Đã xảy ra chuyện gì?"

Hạ Hầu Mặc Viêm thở dài, sau đó trả lời: 

"Đồng Đồng đến Thành Lan Cung."

"Thằng bé đi Thành Lan Cung làm gì?"

Vãn Thanh sắc mặt đột biến, mở to hai mắt, trong ánh mắt hôi hổi bốc hỏa, cái thằng nhóc chết tiệt này, lần trước đi Long Phiên bé đã đáp ứng nàng sẽ không lại chạy loạn, không nghĩ tới lại chạy thêm một lần, không phải đã làm Tôn Hàm cùng Lưu Dận bảo vệ bé sao? 

Hai người bọn họ sao có thể tùy theo bé làm càn?

Vãn Thanh trước nghĩ sau suy một phen, nàng biết Tôn Hàm luôn luôn là người bình tĩnh thận trọng, không có khả năng lỗ mãng. Nghĩ như thế, Vãn Thanh đã có kết luận, bọn họ đã gặp chuyện gì đó ở phủ Hán Thành Vương, nhưng sao bọn họ không đi tìm mình, sao lại đi Thành Lan Cung làm gì?

Hạ Hầu Mặc Viêm nhìn thấy Vãn Thanh gấp gáp, vội vươn tay nắm lấy.

"Nàng đừng có gấp, thằng bé là đi tìm Đàm Đài Văn Hạo"

"Tìm hắn?"

Vãn Thanh mày cau chặt, lập tức nghĩ tới chuyện Đồng Đồng hẳn là đã biết thân sinh phụ thân của mình là Đàm Đài Văn Hạo. Cho nên mới đi Thành Lan Cung tìm hắn, nhất thời không biết nói gì.

Hạ Hầu Mặc Viêm vươn tay kéo nàng dựa vào trong lòng mình, ôm thật chặt: 

"Vãn nhi, nàng đừng lo lắng, mọi việc đã có ta?"

Lúc này đi Thành Lan Cung, hắn phải nói rõ mọi chuyện trước mặt Vãn nhi cùng nhi tử, nói cho bọn họ biết mình chính là Đàm Đài Văn Hạo. Mặc kệ đợi chờ mình là cái gì, đây đều là chuyện mà sớm hay muộn hắn đều nên thừa nhận.

Mấy ngày nay ở chung, hắn biết Vãn Thanh mặt ngoài đạm mạc, nhưng nội tâm vô cùng thiện lương, cho nên hắn lại càng không nên lừa nàng.

"Vãn nhi, nếu ta từng che giấu nàng một chuyện vô cùng quan trọng, nàng sẽ tha thứ cho ta sao?"

Hắn nhẹ nhàng hỏi, đáng tiếc, tâm tư của người nữ tử dựa vào trước ngực hắn không hề ở đây, lòng nàng đang tràn đầy lo lắng, không biết nhi tử đã xảy ra chuyện gì? Nếu Đàm Đài Văn Hạo nói ra những lời chua chát, bé có bị tổn thương hay không? 

Nếu tên kia thật sự dám gây tổn thương bé, nàng tuyệt đối không tha cho hắn.

Hạ Hầu Mặc Viêm ôm nàng thật chặt trong lòng mình, tâm từng chút từng chút một luân hãm. 

Vãn Nhi, nàng là của ta, bất kể biết, hay là không biết, đều không thể thay đổi những hành động trong quá khứ. Nàng có thể mắng ta đánh ta, thậm chí có thể giết ta, nhưng ta tuyệt đối sẽ không thả nàng ra. 

Bởi vì cho tới bây giờ, ta chưa từng nghiêm túc đi muốn sở hữu bất kỳ một vật gì, nếu muốn, ta nhất định sẽ không buông, trừ phi ta chết.

Xe ngựa một đường chạy thẳng đến Thành Lan Cung, đi được một ngày một đêm, ở một ngày chạng vạng, bọn họ đã tới Thành Lan Cung.

Hoàng hôn, một loại quang cảnh xinh đẹp, Lục Đồng Lâu giống như được bao bọc trong một lớp sương mù, lúc ẩn lúc hiện uyển chuyển hàm xúc.

Trong tửu lâu có rất nhiều người, vô cùng náo nhiệt.

Đám người Hạ Hầu Mặc Viêm cùng Vãn Thanh vừa xuất hiện, đã hấp dẫn rất nhiều sự chú ý, hai người này thật là một đôi trời đất tạo nên, vô cùng chói mắt.

Chưởng quầy cùng tiểu nhị xem ngây người, sau đó nhiệt tình chạy vội ra chào hỏi khách.

"Khách quan mời vào"

Vãn Thanh nóng lòng đi lên một bước, một tay túm chặt vạt áo lão chưởng quầy, khuôn mặt hung thần ác sát, la to lên: 

"Nói mau, nhi tử của ta đang ở nơi nào?"

Dưới tay nàng lực đạo quá lớn, vạt áo bị siết quá chặt, khiến cho chưởng quầy nhất thời không thở nổi, liều mạng nắm tay nàng, mới giật mình nhớ tới một câu, người không thể nhìn vẻ ngoài, nước biển không thể đo lường. 

Nhìn xinh đẹp như vậy thì ra là người điên, bệnh điên còn lây? Nhưng bây giờ không phải lúc cảm khái, nhanh chóng cầu khẩn: 

"Khách quan, buông lão hủ ra đi, lão hủ thở không được"

Nói xong còn ho khan hai tiếng, Hạ Hầu Mặc Viêm từ phía sau tiến lên một bước, đem chưởng quầy giải thoát khỏi ma trảo của Vãn Thanh, sau đó trấn an nàng: 

"Vãn nhi, nàng đừng vội, để gia chưởng quầy nói rõ ràng"

Hắn vừa nói xong, gương mặt tuấn mỹ chuyển sang lãnh khốc vô tình, lạnh lẽo như vào đông, ánh mắt sâu thẳm tựa như biển, làm người ta không lạnh mà run, chưởng quầy sợ tới mức hay chân run rẫy: 

"Không biết các ngươi muốn tìm ai?"

"Họ Tôn"

Hạ Hầu Mặc Viêm giọng nặng nề nói, chưởng quầy nhanh chóng kêu tiểu nhị lại đây: 

"Mang các vị khách quan đi gặp Tôn công tử."

"Dạ."

Ngây người, tiểu nhị phục hồi tinh thần lại, lên tiếng trả lời, đi phía trước dẫn đường, nhìn những người này biết không phải dễ chọc. Tuy rằng bộ dạng xinh đẹp chói mắt, nhưng đều là hoa hồng có gai, một khi không cẩn thận sẽ đâm bị thương chính bản thân mình. 

Chờ đoàn người vừa lên lầu hai, dưới lầu nhanh chóng vang lên tiếng nghị luận, không ít người suy đoán những người này là thần thánh phương nào.

Thành Lan Cung nằm khá xa kinh thành, Lục Đồng Lâu tuy là tửu lâu xa hoa nhất thành, nhưng đối với nhân vật có tài mạo song tuyệt vẫn rất ít thấy. Những người lúc nãy, vừa thấy liền biết là loại người kim tôn ngọc quý, xuất thân bất phàm, toàn thân chói sáng, chúng tinh phủng nguyệt, lộng lẫy loá mắt.

Dưới lầu, mọi người nghị luận ầm ĩ, Vãn Thanh cùng Hạ Hầu Mặc Viêm không để, đi theo phía sau tiểu nhị hướng thẳng lầu ba mà đi.

Lầu hai là phòng cho thuê, lầu ba là khu dừng chân, đám người Đồng Đồng nghỉ ở một gian thượng đẳng.

Liên tục ba ngày trôi qua, thằng nhóc này có chút nôn nóng, bắt đầu thấy lo lắng bất an. Giờ phút này, bên trong gian phòng mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện nho nhỏ của bọn họ.

"Vì sao còn chưa có tin tức của phụ thân, xem ra cái người giả mạo kia căn bản không có thông báo cho phụ thân biết. Không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết, không bằng chúng ta cứ loang tin ra ngoài đi. Tên kia giả mạo phụ thân thật đáng giận"

Lời nói tuy rằng non nớt đáng yêu, lại mang theo phẫn nộ, còn có tức giận.

Nếu không phải Đồng Đồng thì là người nào khác, tiểu nhị ngừng ở trước cửa, nhẹ nhàng gõ hai cái, bên trong truyền ra giọng nói đầy tức giận: 

"Ai?"

Ngoài cửa, Vãn Thanh lo lắng đến phát điên, vừa nghe tiếng của bé, bỗng nhiên vô cùng phẫn nộ, không chờ tiểu nhị nói chuyện, một cước đá văng cửa, vọt vào, lạnh lùng căm tức nhìn cả đám lớn nhỏ trong phòng.

Hai người lớn, hai đứa nhỏ, kinh ngạc nhìn Vãn Thanh, mọi người biết mình đuối lý, cúi đầu, giống như trẻ con mắc sai lầm bị người lớn dạy bảo.

"Lão đại” 

“Mẫu thân"

Mấy giọng nói đồng thời vang lên, Vãn Thanh không nói câu nào, lạnh lùng nhìn cái đám đang ở trong phòng, cảm nhận được ánh mắt của nàng đầu càng cúi thấp, đều sắp đến ngực.

Ngoài cửa, Hạ Hầu Mặc Viêm vung tay lên, phân phó tiểu nhị: 

"Không có việc của ngươi, ngươi đi đi"

"Dạ." 

Tiểu nhị phục hồi tinh thần lại, vỗ ngực, nhanh chân chạy trốn, những người này quá mạnh, hắn đừng nên trêu chọc cho thỏa đáng.

Tuy rằng Lục Đồng Lâu là ám điểm của Thiên Ưng lâu, nhưng tiểu nhị không biết, chỉ biết chưởng quầy muốn hắn nhìn, nghe ngóng những tin tức của những vị khách trong lâu, sau đó cuối ngày đem hết những gì nghe được báo cho hắn biết. 

Tiểu nhị chỉ nghĩ là chưởng quầy có ham mê bát quái, không nghĩ đến cái gì Thiên Ưng lâu, cái gì tổ chức tình báo.

Hạ Hầu Mặc Viêm thấy tiểu nhị đi rồi, phân phó vài tên thị vệ của vương phủ trông chừng trước cửa thang lầu lầu ba, đợi lát nữa có khách tới, mang vào là được.

Mấy tên thị vệ lên tiếng trả lời, thấy có khách đến lầu hai, cũng không biết vị khách đó là ai? Mặc kệ, đợi lát nữa chắc sẽ có người xuất hiện đi.

Sắp xếp xong xuôi mọi việc, Hạ Hầu Mặc Viêm đi vào trong phòng ngồi xuống, Vãn Thanh đã khôi phục bình tĩnh, cũng đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống, nhưng sắc mặt vẫn như cũ, rất khó coi, nhìn chằm chằm Đồng Đồng, mở miệng nói.

"Nói đi, đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại xuất hiện ở nơi này?"

Đồng Đồng ngẩng đầu, nhớ đến chuyện xảy ra ở phủ Hán Thành Vương, bé nhìn mẫu thân, trong lòng chua xót, không biết phải nói sao. Trong ánh mắt tràn đầy sương mù, hơi hơi bĩu môi, nghẹn ngào nói.

"Mẫu thân, người đừng trách Lưu Dận ca ca cùng Tôn Hàm ca ca, đều là lỗi của Đồng Đồng."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương