Ai Đâm Sau Lưng Tui Vậy?
Chương 11: Phòng cưới (bắt côn trùng)

Edit: Hiên Vũ

Căn phòng Trương Úc Giai thuê là căn phòng cố định có hai phòng một phòng khách một phòng bếp một WC, mặc dù nơi này tương đối rộng rãi, nhưng hoàn cảnh tiểu khu cũng chưa ra đâu vào đâu, đơn giản là phần lớn hộ gia đình có phòng cố định đã bị phá bỏ và dời đi nơi khác, sau đó mới an trí tới đây, có một số người vẫn luôn duy trì tác phong hành động trước đây, ví như trực tiếp vứt rác từ trên lầu xuống, hoặc trong nhà có người chết liền trực tiếp hóa vàng ở trong bồn của tiểu khu, làm tiểu khu chướng khí mù mịt, thậm chí để tiết kiệm chút tiền điện, trực tiếp đốt bếp than trước cửa nhà mình.

Sau khi ba người Trương Úc Giai, Dương Duẫn Trạch, Dương Vân ăn cơm tối xong liền trở về tiểu khu kia.

Trương Úc Giai vốn định mua ít đồ ăn vặt ở siêu thị cạnh tiểu khu mang về, để ngừa bọn họ ban đêm đói bụng, huống chi còn không biết tối nay có thể ngủ yên hay không đây.

Nhưng lúc mới từ trong siêu thị đi ra, Trương Úc Giai liền phát hiện có gì đó không đúng, sao ngay cả bầu trời cũng bao phủ hắc khí, dù Trương Úc Giai cho rằng tòa tiểu khu kia là sạch sẽ nhất.

Lúc này Dương Duẫn Trạch hình như cũng phát hiện điểm này, vội vàng chạy lại hỏi: “Anh xác định trong nhà của anh có một con ác quỷ?”

Trương Úc Giai mờ mịt gật đầu, Dương Duẫn Trạch nhất thời thở dài nói: “Không xác định được, không xác định được a!”

Dương Vân híp mắt nhìn hồi lâu nói: “Suốt ngày xoay người giở trò, may mà trời tối rồi, hai người phải đắc ý đi, bản thân tôi muốn nhìn xem tên quỷ kia rốt cuộc hình dạng thế nào .”

Dương Vân dứt lời liền đi thẳng tới khu nhà của Trương Úc Giai, Trương Úc Giai ở lầu bốn, mà khi bọn họ đi ngang qua lầu hai trùng hợp có một gia đình đang hoá vàng mã, khói đen mù mịt và giấy hồ điệp làm toàn bộ cầu thang đều bị hun thành đen, khung ảnh và mấy thứ đồ cúng trên đất dưới ánh sáng leo lắt từ hai cây nến càng lộ vẻ rợn người đến cực điểm.

Trương Úc Giai và Dương Duẫn Trạch dường như là đã nhìn quen lắm rồi cứ thế đi tới, nhưng Dương Vân lại đột nhiên đuổi theo nói: “Cô gái trong tấm ảnh kia thật xinh đẹp, sao tuổi còn trẻ đã chết rồi?”

Trương Úc Giai nói theo: “Cô ấy tên Hứa Toa, là một luật sư rất xuất sắc, tôi nghe bà cụ ở cửa đối diện nói, cô ấy bị xe đụng chết, người gây tai nạn lại bỏ chạy, hiện tại chưa bắt được.”

“Vậy thật sự oan khuất. ” Dương Vân nói thầm, đi vượt qua Dương Duẫn Trạch, giống như cố ý không muốn đi phía sau.

Một lúc sau, ba người tới cửa, Trương Úc Giai nhìn Dương Duẫn Trạch và Dương Vân một cái, hít một hơi thật sâu, rồi mới lấy ra cái chìa khóa mở cửa, sau khi cửa mở cậu vẫn không có dám đi vào, ngay cả mắt cũng đóng thật chặt, Dương Duẫn Trạch cũng không tốt hơn cậu là mấy, trong tay cầm vài tờ phù, làm bộ dạng tùy thời đều phải tấn công.

Dương Vân tức giận nhìn hai người này, cảm thấy mình tại sao gặp hai cái kẻ yếu bóng vía như vậy, cho nên nhấc chân đi vào lướt một vòng rồi mới đi ra ngoài nói: “Hai người cứ trên mây đi, bên trong đồ vật dơ bẩn gì cũng không có, sạch sẽ đến mức có thể làm gương soi.”

Trương Úc Giai bị nói như thế lập tức mặt đỏ đến cổ, trong bụng đã nghĩ đến quần áo và rác rưởi bị cậu ném loạn khắp nơi, lúc này đi vào, vừa nhìn thấy nơi nơi đều sạch sẽ giống như được dọn qua, ngay cả quần lót và tất cậu nhét dưới gầm giường cũng không có, tìm tiếp thế nhưng đã được giặt qua phơi khô đặt ở trong tủ quần áo, như thế làm cậu có loại cảm giác sai trái khi còn bé.

Lúc này, Dương Vân cười đi tới, nói: “Không nghĩ tới anh Giai cũng là một người thích sạch sẽ, anh không biết anh của em lôi thôi cỡ nào đâu, mẹ em thường xuyên tìm được quần lót và tất tám trăm năm không giặt của anh ấy ở dưới gầm giường và cạnh bồn cầu, lần lợi hại nhất là anh ta nhặt quần áo chưa giặt lên mặc lại ba lần, loại đàn ông này em khẳng định không muốn lấy.”

Trương Úc Giai vừa nghe sự thật này, rụt rụt đầu không biết xấu hổ nhe răng nói: “đàn ông mà, lúc cần lịch sự thì vẫn phải lịch sự .”

“Cái đó đúng. ” Dương Vân vừa nói vừa lôi kéo cánh tay Trương Úc Giai, sau đó tựa vào ***g ngực cậu vừa cọ cọ vừa cố ý làm nũng nói: “Anh Giai thích kiểu con giá như thế nào?”

Trương Úc Giai vừa thấy như thế, sau lưng bỗng dưng chợt lạnh, cảm giác có thứ gì đó đang theo dõi cậu, lập tức quay đầu lại nhìn thấy Dương Duẫn Trạch đang đi vào.

Dương Duẫn Trạch thấy hai người vui vẻ như vậy, cũng nhướn lông mày trêu ghẹo nói: “Tôi cũng chưa từng thấy em gái tôi dịu dàng như thế, nếu không thì hai ngươi tối nay liền động phòng được rồi, đợi gạo sống nấu thành cơm chín, tôi lại cùng mấy người lớn trong nhà bàn bạc, bảo đảm một đường qua cửa.”

Nhưng lời vừa nói ra, một trận gió lạnh khó hiểu xoáy hai vòng trong phòng, trực tiếp làm khung ảnh trên đầu giường Trươg Úc Giai đều thổi rớt xuống, lúc này lại đột nhiên ngừng.

Hành động bất ngờ như vậy khiến ba người trong phòng không khỏi nhìn nhau một hồi, cũng cảm thấy phía sau có gì đó, mấy người toàn thân khẽ run rẩy, lúc này Dương Vân chưa phát hiện điều gì lại nhích gần đến bên người Trương Úc Giai, nhưng như thế càng làm tăng thêm cảm giác lạnh lẽo.

Một lát sau Trương Úc Giai và Dương Vân ngồi ở trên ghế sa lon vừa ăn vặt vừa xem TV, Dương Duẫn Trạch không biết lúc nào đã dán bùa màu vàng lên khắp tường, sau đó bày hai cái bát ở giữa phòng khác, một trong đó đựng tràn đầy gạo, bên trong cái bát còn lại là nửa bát nước, lại không biết từ nơi nào móc ra một thanh kiếm gỗ nhỏ dài một tấc, một bên dùng kiếm gỗ xới gạo, một bên đốt lá bùa dính nước, trong miệng lẩm bẩm nói: “Nhật xuất đông phương, hách hách hỏa quang. Lục tuất thần phù, cấp giá vân chương. Thừa vân hạ hàng, trảm tà trừ ương. Thiên thần trợ ngã, vạn hồn tiêu vong…” (Mặt trời mọc hướng đông, ánh sáng chói lọi. Sáu tuất thần phù, khẩn cấp cưỡi mây đệ trình. Cưỡi mây hạ xuống, chém tà trừ ương. Thiên thần giúp ta, vạn hồn tiêu vong…)

Dương Vân đối với điều này dường như nhìn quen lắm rồi, ngoại trừ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn về phía này, cô nên làm gì vẫn là làm đó, ngược lại Trương Úc Giai cảm thấy tổng thể này của hắn rất thú vị, cảnh tượng lá bùa kia treo ở giữa không trung tự cháy sẽ làm cho cậu kinh hãi thật lâu, sau lại nhìn kiếm gỗ xẹt qua không trung, những thứ lá bùa thế nhưng mất trọng lực tung bay theo hàng, cuối cùng xếp thành một phù lệnh kỳ quái, cứ như vậy lẳng lặng lay động giữa không trung, giống như có nhựa cao su dính ở đâu đó, làm cậu thổn thức.

Đại khái sau nửa giờ, Dương Duẫn Trạch cuối cùng cũng ngừng, nhưng nhìn dáng vẻ của gã giống như mới vừa chạy xong năm mươi nghìn mét, cả người mồ hôi đầm đìa, hốc mắt vừa hồng vừa sưng, miệng cố hết sức nói một câu gã muốn đi dội chút nước lạnh, sau đó đi về phía phòng tắm.

Trương Úc Giai nghe người ta nói qua, làm những thứ như vậy rất tiêu hao pháp lực, nhưng không biết còn phải tiêu hao thể lực.

Một lát sau gã từ phòng tắm đi ra ngoài, Trương Úc Giai liền hỏi: “cậu có thể nói cho tôi, trên cái thế giới này tại sao có quỷ không? Trước đó tôi chẳng bao giờ gặp phải thậm chí cũng không tin.”

Dương Duẫn Trạch vừa lau tóc vừa nói: “Quỷ và nhân loại là loại tồn tại không thể phân biệt, mọi người nói bọn họ gặp được quỷ, thật ra thì có thể nói thành đó là số mệnh của bọn họ định trước, số mệnh là thiên định, cuộc đời này có gặp quỷ hay không, hoặc là do ai tới thay đổi số mệnh của ngươi, đây đều là nhất định trong cuộc đời, thiện ác luân thường, chẳng qua không phải là nhất định mà thôi.”

“Thật thâm ảo! ” Trương Úc Giai khịt mũi, lại không phải không thừa nhận ý nghĩa trong đó, vào tiếp tục hỏi, “Vậy, nếu như là đã định trước trong đời tôi, tôi nhất định chạy không thoát sao?”

Dương Vân đột nhiên chen miệng nói: “Cái gì là đã định trước trong số mệnh a, vận mệnh nắm trong tay mình, khắc họa nó như thế nào là chuyện của mình.”

Dương Duẫn Trạch cười, đối với người chủ nghĩa vô thần như Dương Vân, có lẽ là người trong mệnh không có chuyện ma quỷ này nhất, gã cũng không có cách nào làm cho cô tin tưởng, cho nên chỉ có thể cười một tiếng bỏ qua mà tiếp tục nói với Trương Úc Giai: “Trốn là lẩn tránh, nhưng kết quả lại là giống nhau, chẳng qua quá trình thay đổi mà thôi, dựa theo sư phụ tôi nói, anh còn sống chính là dựa vào tên quỷ kia, nếu như anh muốn sống, anh nhất định phải chung sống hòa hợp với hắn, đây là số mệnh.”

“Vậy hắn đâu? Tại sao hắn vô duyên vô cớ muốn tới cứu tôi?”

“Trên cái thế giới này không có chuyện gì là vô duyên vô cớ, có quả liền có nhân, chuyện đã từng xảy ra không thể nào quên mất, anh chỉ là không nghĩ ra mà thôi.”

“Vậy lúc nào bọn họ mới rời đi?”

“Quỷ chia làm hai loại, một loại sinhra nhờ chấp niệm, loại còn lại sinh ra nhờ oán niệm, vì quỷ sinh ra nhờ oán niệm chỉ cần đạt thành nguyện vọng của nó thì nó sẽ tiêu tán hoặc vào âm phủ, sau đó luận công đức thiện ác tiến vào luân hồi hoặc là đánh vào Địa Ngục, mà quỷ sinh ra bởi chấp niệm thì không dễ dàng rời đi như vậy, chấp niệm sâu nặng nói không chừng sẽ trở thành ác linh, sau đó không bị khống chế nguy hại nhân gian, chấp niệm nhẹ, theo thời gian trôi qua, bọn họ liền quên mất mục đích tồn tại của chính mình, liền chỉ có thể du đãng không ngừng.”

“Vậy, nếu tôi đạt thành nguyện vọng của bọn họ, bọn họ có thể rời đi không?”

“quỷ sinh ra bởi oán niệm, có, nhưng quỷ sinh ra bởi chấp niệm cũng không đơn giản như vậy, anh suy nghĩ một chút, Quỷ Hồn là một loại ý thức tồn tại độc lập thoát khỏi dương gian và âm phủ, là thứ dương gian và âm phủ đều không thể tiếp nhận, bọn họ tồn tại chỉ dựa vào một tia chấp niệm, rất không dễ dàng, kì thực quỷ hồn dựa vào chấp niệm để sống cũng không có ác ý gì, chẳng qua là anh bóp méo ý tứ của hắn mà thôi.”

Trương Úc Giai nghe lời này trong lòng không khỏi một trận thê lương, hồi lâu cậu mới vô lực nói: “Vậy tại sao hắn không nói ra ?”

“Bởi vì anh không hỏi a, quỷ chắc không biết chủ động nói ra.”

“Vậy nó không thể nào cứ đi theo tôi cả đời chứ?”

“Cái này cũng nói không được, có một con quỷ theo sư phụ ta cả đời, từ lúc lão còn nhỏ đã đi theo.”

“A? Vậy còn không bị hù chết?”

“Thời gian dài liền tốt thôi…”

“Vậy con quỷ đi theo sư phụ cậu đâu?”

“Đừng nhắc tới cái này!”

“Tại sao?”

“…”

Mấy người vừa trò chuyện một lúc liền từng người đi ngủ, Dương Vân ở một gian khác trong phòng khách, Dương Duẫn Trạch và Trương Úc Giai vẫn là ngủ tại gian phòng lúc đầu.

Trương Úc Giai vì câu nói kia của Dương Duẫn Trạch mà một lúc lâu cũng không thể đi vào giấc mộng, cậu luôn hồi tưởng đến đoạn ký ức trân quý cuối cùng bị chính mình phong kín thế nên tạo thành kết cục hôm nay, nhưng là chỉ nghĩ đến nửa đêm, vẫn không có kết quả, sau lại vô thức tiến vào mộng đẹp, rồi lại bị nghẹn tiểu làm tỉnh, cho nên không thể không híp mắt đi tới phòng vệ sinh, nhưng đến lúc cậu đi tiểu xong từ phòng vệ sinh đi ra lại phát hiện, phòng khách biến dạng.

Nhìn qua nơi này giống như một cung điện lớn, hai bên bày biện ngay ngắn ghế tựa bọc lụa trắng, trên ghế tựa đều ghim nửa vòng tròn hoa màu trắng, đối diện ở tận cuối chính là cổng hoa hình vòm màu trắng xanh xen kẽ, một tấm thảm hồng trải từ dưới chân Trương Úc Giai đến gần cổng hoa, phía trên thảm rải đầy hoa hồng, nếu không phải khắp nơi trong cung điện này treo lụa trắng và đèn cung đình lửa màu lam, cậu thật sự cho là mình đi vào một lễ đường kết hôn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương