Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
Chương 89: Phiên ngoại : Truyền thuyết tông chủ ức hiếp phong chủ

Trải qua một đêm hỗn loạn, thống khổ, kích thích trong phòng, sắc trời dần sáng lên, Văn Kinh quỳ sấp trên ra giường, thân thể vẫn đang nhẹ lắc lư. Trán Quân Diễn Chi tì lên gáy cậu, giọng nói hơi thấp trầm khàn khàn: “Tối qua rốt cuộc đệ cho huynh uống cái gì?”

Thân thể hai người tương liên chặt chẽ, dược tính còn chưa tan sạch.

Văn Kinh ủy khuất đến run rẩy toàn thân, lại không dám nổi giận, cúi đầu nói: “Không cho huynh uống gì hết, huynh uống say đó.”

Lòng Quân Diễn Chi khổ sở cực điểm, lại không thể khống chế được động tác thân thể, ôm chặt eo cậu nói: “Lạnh sao? Chúng ta đổi tư thế.”

Văn Kinh đỏ mắt, ngoan ngoãn nằm nghiêng lại, thiếu cảm giác an toàn ôm chăn. Không bao lâu, một đôi tay thon dài từ phía sau ôm lấy cậu, cuốn cả hai vào trong chăn.

“Tối qua dọa đệ rồi đúng không?” Âm thanh hãy còn mang theo hơi thở dốc, cũng có chút hổ thẹn đau lòng.

“Không…” Văn Kinh túm cánh tay ở eo nhẹ kêu, mang theo âm khóc: “Mau lên, sư huynh mau lên.”

Quân Diễn Chi nghe được cậu khóc, tim đập càng nhanh, huyết dịch toàn thân kêu tanh tách như lửa, dược tính trào thẳng lên đầu, lý trí lại không rõ ràng lắm. Hắn chau mày, lực đạo khó thể khống chế bắt đầu tăng mạnh: “Rốt cuộc là sao…”

Văn Kinh không khỏi thút thít, nước mắt cũng kìm không được chảy xuống. Tối qua bị Quân Diễn Chi ức hiếp hung muốn chết, chịu không nổi khóc lên, vốn trông mong hắn thương hương tiếc ngọc, lại không ngờ Quân Diễn Chi càng thêm nghiêm lệ, mấy lần mất đi lý trí.

“Sư đệ…” Ý thức của Quân Diễn Chi có chút hỗn loạn, da rắn trên người chợt ẩn chợt hiện, lật người Văn Kinh lại đè sát lên, cắn môi cậu.

Văn Kinh ôm cổ hắn, thân thể lay động như lá trong gió.

Khi hai người bắt đầu tắm rửa, mặc y phục, đã là một canh giờ sau.

Thân thể vốn đau nhức muốn rã ra, còn xanh xanh tím tím, vừa rồi lại được Quân Diễn Chi trị liệu hầu hết, coi như đau đớn giảm đi. Văn Kinh xoa mái tóc ẩm ướt sau khi tắm, mím môi nhìn nam nhân đang đứng dưới giường mặc y phục.

Hắn vẫn mặc thanh sam đơn giản bình thường, tóc hai bên được chải ra sau đầu, dùng sợi dây buộc tóc màu xanh nhạt cùng màu trường bào cột lại, rũ thẳng đến tận eo.

Nhìn thế nào, cũng giống như thiên tiên.

Mắt Văn Kinh đau nhức, Quân sư huynh thật sự là chỉ có thể nhìn xa không thể khinh nhờn, khinh nhờn thiên tiên thì phải trả cái giá thảm trọng.

Chỉ là sao sắc mặt hắn lại khó coi như vậy? Tuy tối qua là Văn Kinh hạ dược, nhưng cuối cùng người chiếm hời là Quân Diễn Chi… hắn không cao hứng gì chứ?

Quân Diễn Chi kéo vạt áo lên, ngồi xuống ôn hòa nói với cậu: “Tối qua rốt cuộc cho huynh uống cái gì?”

Văn Kinh chậm rãi mặc y phục, chối bay chối biến: “Không biết huynh đang nói gì hết.”

Sắc mặt Quân Diễn Chi không đổi, tay nghịch cái tua tắt lưng trên eo Văn Kinh, chậm rãi nói: “Mạng huynh mang thân xà yêu thể, có thể kháng bách độc, nếu dược tính đó quá mạnh, cuối cùng sẽ tổn thương đệ.”

Văn Kinh khóc không ra nước mắt. Chuyện quan trọng như thế, sao chưa từng nói với cậu!

Cậu nhìn nhìn Quân Diễn Chi, nhẹ nói: “Sư huynh, hơn một năm nay rốt cuộc là sao? Đệ vẫn không tiện hỏi, nếu huynh chê đệ tướng mạo không đẹp, hoặc không cảm thấy hứng thú với chuyện phòng the, sau này chúng ta cũng có thể chia ra ngủ riêng.”

Không nhắc đến chuyện này thì thôi, vừa nhắc đến, sắc mặt Quân Diễn Chi lại ẩn ẩn phiếm xanh. Du Tự lừa hắn tu luyện thuật pháp không thể hành phòng, không được nổi dục niệm, hại hắn hơn một năm liều mạng áp chế, không dám vượt lôi trì một bước. Vốn hắn có bán tín bán nghi, nhưng chuyện liên quan Văn Kinh, hắn phải cẩn thận mười hai vạn lần, thà tin là có, không thể tin là không. Vết thương hiện tại chỉ là thứ yếu, tương lai nếu Văn Kinh thường xuyên vào Tru Tiên tháp luyện kiếm, lẽ nào mỗi lần luyện kiếm đều bị phỏng thành thế này?

Tối qua lúc hắn và Văn Kinh hành phòng thực sự có chút tức giận, sợ tâm huyết hơn một năm nay bị hủy trong một đêm, sáng sớm nay lúc thầm vận khí, mới phát hiện quả nhiên là Du Tự kia nói bậy nói bạ. Tên khốn kiếp bốc khí chua kia chính là không muốn hắn được thoải mái!

Quân Diễn Chi vội cười nói: “Sư đệ nghĩ nhiều rồi, sao huynh có thể không muốn cùng phòng với đệ?”

Văn Kinh chậm rãi kéo tay hắn: “Thật sao? Mấy hôm trước đệ đã hơi nguội lạnh rồi đó.”

Mắt Quân Diễn Chi khẽ động, ôm cậu nói: “Tối qua, tối qua không phải đã…”

Văn Kinh lạnh lẽo nhìn hắn: “Tối qua thật là ủy khuất huynh rồi.”

Quân Diễn Chi sắp đỏ khóe mắt: “Ai…”

Hắn cúi đầu kéo tay Văn Kinh, thấp giọng nói: “Sư đệ, huynh có một chuyện giấu đệ, hiện tại nói với đệ vậy. Thời gian trước huynh đang tu luyện một bộ thuật pháp, nghe nói có thể trị liệu vết phỏng trên người đệ, chỉ là tạm thời không thể hành phòng.”

Văn Kinh nhíu mày: “Có thuật pháp như thế?”

Trong tay Quân Diễn Chi hiện lên lam quang nhàn nhạt, chậm rãi đẩy qua cánh tay bị thương của Văn Kinh. Văn Kinh cúi đầu nhìn, bề ngoài không nhìn ra cái gì, nhưng lại cảm thấy dưới vết phỏng hơi ngưa ngứa.

Quân Diễn Chi mỉm cười nói: “Thuật pháp này có thể sinh ra da mới, tiếc là độ lửa còn chưa tới, phải đợi thêm mấy tháng nữa, nói không chừng có thể hồi phục dung mạo cho đệ.”

Văn Kinh lập tức không biết nên nói sao cho tốt: “… Đa tạ sư huynh.”

Mắt hai người chạm nhau, bầu không khí chợt có chút mờ ám. Văn Kinh ngửi mùi hương thảo mộc trên người hắn, dần nhớ lại từng chút một lúc hai người sống trên Tuệ Thạch phong, khóe môi bất giác lộ ra ý cười.

“Sư huynh nhịn cực khổ rồi.”

“Không cực khổ…” Quân Diễn Chi nhẹ nói: “Chẳng qua Du Tự đó thật quá đáng ghét, lừa huynh rằng lúc tu luyện thuật pháp này không thể hành phòng, lại nói…”

“Nói cái gì?”

“… Nói tư chất của huynh thấp, mười năm tám năm cũng chưa chắc luyện thành. Huynh lo lắng nói cho đệ biết có thể hồi phục dung mạo xong lại khiến đệ thất vọng, cho nên mới không nhắc tới.”

Văn Kinh: “…”

Cậu biết rõ trong mấy lời này đã thêm mắm dặm muối không biết bao nhiêu lần, nhưng nhớ tới Du Tự ba lần bốn lượt muốn dồn hắn vào chỗ chết, cũng nhịn không được cảm thấy đau lòng hổ thẹn: “Con người gã lòng dạ nhỏ hẹp, sư huynh đừng tính toán với gã.”

Quân Diễn Chi nhẹ than, trong mắt có chút lệ quang: “Huynh không giỏi biểu đạt ngôn từ, nhưng nếu là vì đệ, bảo huynh nhảy vào hố lửa mất mạng huynh cũng không từ. Nhưng Du Tự này thật âm hiểm, cả năm nay huynh nhịn rất cực khổ, mấy phen liều mạng áp chế, gần như đều cho rằng huynh không được nữa….”

Văn Kinh: “…”

Ai nói hắn không được! Thuần túy là nói bậy nói bạ!

Quân Diễn Chi chậm rãi đè Văn Kinh lên giường, nhẹ cọ cổ cậu, mút liếm: “Sau hôm tân hôn, không bằng tiếp tục ở trong phòng đi. Tối qua huynh mơ mơ hồ hồ, cũng không tỉ mỉ lĩnh hội…”

Văn Kinh bị hắn dụ dỗ ngứa ngáy cả người, không biết lúc nào y phục lại bị cởi một nửa. Đột nhiên, cậu nhớ lại thảm trạng tối qua kêu rên khóc lóc lại bị cưỡng chế trên giường, nỗi sợ ập lên não, lập tức đẩy hắn ra: “Sư huynh, tháng này đệ cần nghỉ ngơi ở Ngọc Dung phong, mấy chuyện này về sau hãy nói đi.”

“Hả?” Quân Diễn Chi cắn chặt răng.

“Sư huynh… huynh tiếp nhậm chức phong chủ Hồng Tú phong, phải để tâm đến tu hành của các đệ tử trong phong, không thể lười biếng.” Văn Kinh cúi đầu thanh giọng ho, tiện tay nhặt trường sam ngoại bào lên, nhanh chóng chạy ra cửa.



Năm sáu ngày sau, trên dưới Thanh Hư kiếm tông đều đang đồn thổi đại sự trong môn.

“Nghe gì chưa? Sau khi tân hôn tông chủ lập tức dọn đến Ngọc Dung phong, Quân Diễn Chi độc thủ phòng không.”

“A? Cãi nhau hả?”

“Ừm… dung mạo như tông chủ, chỉ sợ Quân Diễn Chi nhìn thấy cũng… cũng không cách nào hạ thủ…”

“Ngươi có ý gì? Lẽ nào tông chủ không phải là người ở mặt trên?”

“Liễu Thiên Mạch từng vô ý nói qua, lúc nhỏ tông chủ luôn đi theo bên cạnh Quân Diễn Chi, sùng bái không tìm được phương hướng, trong ngôn từ ai trên ai dưới đã rõ ràng. Thật ra Quân Diễn Chi đối với tông chủ chỉ là yêu thương bảo hộ thương tiếc, trước kia không có tình cảm gì khác, hiện tại bị hủy dung rồi, chỉ sợ là đau lòng và trách nhiệm nhiều, chỉ xem ngài là đệ đệ mà thôi.”

“Nhưng tông chủ đối với Quân Diễn Chi…”

“Tông chủ hận không thể sớm liên hôn với Hằng Dương Cung, ngươi nói thử xem?”

“Nếu nói thế, Quân Diễn Chi thật sự có chút đáng thương.”

“Hắn thích nam hay nữ chẳng biết, nhưng thật sự là bị tông chủ của chúng ta quấn lấy rồi.”

Văn Kinh đương nhiên cũng nghe thấy một vài lời đồn thổi, nhưng trước giờ cậu không để ý những thứ đó, căn bản cũng không thèm quản. Bọn họ nói không sai chút nào, từ nhỏ cậu đã cả ngày xoay chuyển quanh Quân Diễn Chi. Quân Diễn Chi đã cùng cậu thành hôn rồi, ván đã đóng thuyền, còn có gì đáng để nói nữa. Đợi qua thời gian này cậu cũng không còn sợ hãi nữa, đương nhiên sẽ lại trở về sống chung với hắn.

Hiện tại trước tiên cậu phải bình tĩnh đối diện, rồi lại tu luyện công pháp Túc Tâm kiếm nghịch thiên. Trừ nó ra, cậu còn định phân phối lại đệ tử các phong trong kiếm tông, giống như lúc đại học, để các phong chủ có linh căn khác nhau, và các tu sĩ hậu kỳ trúc cơ chia thời gian giảng bài ở Thanh Hư đại điện, người có linh căn tương tự, hoặc đệ tử có hứng thú báo danh tham gia. Chỉ là loại hành động đổi mới này tất nhiên có trở lực, hơn nữa cũng sẽ có tệ nạn không ngờ đến được. Còn về việc thực thi có hiệu quả hay không, vậy thì để bình luận sau.

Hôm nay, Quy Tâm Bích và Liễu Thiên Mạch hạ sơn một chuyến, lúc trở về mang cho Văn Kinh một quyển sách.

Văn Kinh không biết bọn họ có ý gì, lật xem, chỉ thấy trang đầu tiên viết:

“Tịch tông chủ tức giận hủy Hằng Dương Cung, Vân Thiếu Nghi ẩn nhẫn chờ mười mấy năm.”

Quyển sách này in ấn không *** xảo lắm, trang giấy thô sần, là vật buôn thô tục lưu truyền trên phố. Văn Kinh đọc một lát, liền biết những gì viết trong sách này không hoàn toàn đúng, rất thô bạo miêu tả Tịch Phóng thành một người gian trá đạo ngạo vĩ ngạn, giấu đao trong nụ cười, Quân Diễn Chi thì lại thành hoa sen nở rộ phong thái nổi bật, chịu đủ oan khuất, trong từng câu từng chữ lộ ra chán ghét đối với Thanh Hư kiếm tông, ôm bất bình cho Quân Diễn Chi.

Đọc tiếp nữa, viết đến lúc Thanh Hư kiếm tông dùng việc liên hôn để sát nhập Hằng Dương Cung, nói Văn Kinh thành một kẻ khó coi háo sắc, xấu xí, thèm nhỏ dãi Quân Diễn Chi, bảo là “Hai đời tông chủ kiếm tông đều có lỗi với Quân Diễn Chi”. Văn Kinh càng đọc càng lúng túng, cũng có chút nổi giận, đóng sách lại.

Liễu Thiên Mạch nói: “Sách này bán cực tốt ở mấy thành trấn, có cần điều tra xem ai là kẻ thao túng phía sau không?”

Văn Kinh nói: “Sách này chỉ có lời phiến diện, lòe thiên hạ, cũng không tạo ra kết quả gì. Nếu tỉ mỉ điều tra, lôi người đó ra nghiêm phạt, ngược lại tỏ rõ chúng ta không có khí độ__ cứ để mặc họ nói đi.”

Đưa đám người Liễu Thiên Mạch đi, Văn Kinh lại ngồi trong phòng một lát, nhịn không được có chút ủ rũ. Cậu cúi đầu trầm tư một lúc, cũng bất kể có phải là đêm khuya không, đi sang chỗ ở của Quân Diễn Chi tại Hồng Tú phong.

Quân Diễn Chi đang vẽ tranh trong nhà, chỉ cảm thấy cửa nhẹ mở, bên cạnh đã đứng một bóng đen. Trong lòng sôi trào kích động, lại không lộ ra chút nào, bình tĩnh nói: “Tối nay tìm huynh có việc?”

Vừa nói, vừa bình tĩnh vo bản vẽ trên bàn thành cục, bỏ vào tay áo.

Văn Kinh căn bản không để ý hắn vẽ cái gì, dường như có chút tâm sự ngồi xuống giường, không biết nên mở miệng làm sao. Lẽ nào nói cậu bị một thứ thô tục giữa phố ảnh hưởng tâm trạng sao?

“Huynh đang vẽ cái gì?” Văn Kinh cười hỏi.

“… Không có gì.”

“Lại là những việc nhỏ trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta sao?”

Quân Diễn Chi mỉm cười: “Đúng vậy.”

Văn Kinh hưng trí: “Sư huynh, mấy năm nay huynh vẽ bao nhiêu thứ rồi, tối nay lấy ra chúng ta cùng xem đi.”

Quân Diễn Chi cười rút mấy quyển sách bìa xanh trên bàn ra: “Một năm nay huynh ở Hằng Dương Cung, nhân lúc rảnh rỗi vẽ lại chuyện mấy năm trước, có chúng ta cùng nuôi đại quy, gặp mặt lần nữa, bắt Tịch Phóng… chuyện trước đó nữa cũng nhớ ra rất nhiều, bổ sung từng bức từng bức…”

Văn Kinh cúi đầu chỉ đại quy đang ngẩn ngơ, cười nói: “Lúc huynh trộm trái cây của nó, nó phản ứng không kịp, chính là vẻ mặt này, cảm giác muốn khóc, lại rất hoang mang…”

Cậu lại chỉ một bức hình cười nói: “Đây là huynh và Quy Tâm Bích đấu võ mồm sao? Huynh ấy thế này thật thiếu đánh.”

“Lúc đó hắn càng thiếu đánh.”

Văn Kinh cười lật một hồi, đột nhiên ngẩn ngơ nhìn Quân Diễn Chi, không nói cũng không động.

Quân Diễn Chi mỉm cười: “Đệ sao vậy?”

Văn Kinh cười cúi đầu, tiếp tục lật quyển sách bìa xanh: “Không có gì, đột nhiên hiểu ra vài chuyện.”

Hóa ra, có thể ở bên người mình thích, chăm sóc cho nhau đã là đủ, còn tất cả những thứ khác đều là nhỏ bé, không đáng xem trọng. Trên đời này cái gì là quan trọng, cái gì không quan trọng thật ra luôn rất rõ ràng, nhưng có vài lúc lại không thể nhìn thấu, bị che mất chân tâm, nảy sinh phiền não.

Văn Kinh cúi đầu nói: “Tối nay đệ ngủ ở đây.”

“Được.” Quân Diễn Chi mỉm cười ôm cậu, dịu dàng dán môi lên, chặn eo ôm cậu.

“Sư huynh, trong lòng đệ, huynh luôn là một người cao nhã không nhiễm bụi trần nhất, cũng dịu dàng nhất…” Văn Kinh ngắt ngứ bày tỏ, vẻ mặt hồng nhuận.

“Ừm…” Cục giấy nhẹ rơi ra từ tay áo màu xanh.

Cục giấy hơi mở ra, mơ hồ thấy được một con cự mãng quấn lấy một nam tử trẻ tuổi không – một – tấc – vải, giao triền quấn quýt, tương liên chặt chẽ, chính là cảnh tượng bất kham tối hôm đó.

“Sư huynh, trước khi đệ tới, huynh đang vẽ cái gì vậy?”

“… Không có gì, vẽ tương lai của chúng ta.” Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói.

“Vậy sao?” Văn Kinh hô hấp gấp rút cởi ngoại sam của Quân Diễn Chi: “Tương lai của chúng ta… ở tiên giới?”

Quân Diễn Chi kéo y phục của cậu xuống, cúi đầu hôn: “… Đệ nói không sai, quả thật là như đang ở tiên cảnh.”



“Tông chủ đời thứ bảy Văn Kinh, chưởng quản Thanh Hư kiếm tông tám trăm chín mươi năm, sau luyện hư cùng phong chủ Hồng Tú phong Quân Diễn Chi tiến nhập thượng linh giới, chuyện sau đó không biết. Thời kỳ hưng thịnh có một ngàn một trăm đệ tử, nhân số tuy ít, nhưng trong đó lại có sáu trăm đệ tử trúc cơ, hai mươi ba tu sĩ kim đan, bốn tu sĩ nguyên anh, đứng đầu Trúc Phong quốc. Chỉ là tuy Văn tông chủ có cống hiến với kiếm tông, lại vì lấy Quân Diễn Chi mà bị chỉ trích. Đệ tử đời sau lấy đó làm gương, không thể trầm mê nam sắc.”

____ Trích từ chương tám [Thanh Hư kiếm tông – trưởng lão nguyên anh – Hạ Linh – ngữ lục]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương