Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
-
Chương 53
“Lên!”
Hắc Huyền trên cao phát ra một tiếng ngâm dài, đầu rồng nhẹ lắc, lướt qua màn mây trắng. Mọi chuyện đã lắng đọng, không còn mất mạng người nữa, sau khi Quân Diễn Chi đi gặp các vị chưởng môn, ngũ đại phái đều tự chỉnh lý hành tranh, đưa đệ tử trở về.
Cuối cùng bước lên lưng rùa, mọi người mới dần an tâm.
Văn Kinh cúi đầu tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, yên lặng dùng cành cây vẽ lên đất.
Quân Diễn Chi cũng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tâm trạng lại không tốt?”
Âm thanh đó dịu dàng như nước, làm Văn Kinh hoảng hốt không thôi. Cậu vội ngẩng đầu lên nói: “Không có, tâm trạng chẳng có gì xấu. Sư huynh, rất nhiều người muốn nói chuyện với huynh đó, huynh mau đi xã giao với họ đi.”
Văn Kinh lẳng lặng chỉ một đám đệ tử gần đó đang nhìn hắn: “Bên trong có người mà huynh tự tay cứu, đang đợi cảm tạ huynh kìa.”
Cậu không nói rõ được cảm giác của mình là gì. Âm thầm đả thương người, rồi lại ra tay cứu họ, còn yên lòng thoải mái tiếp nhận sự sùng bái và cảm kích của họ, cái này bất luận thế nào cũng làm người ta cảm thấy khó chịu, cứ như trước thì trộm tiền người ta, rồi lại hào phòng cho người ta mượn.
Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Sư đệ… tối hôm đó, có phải huynh đã quá gấp rồi không?”
Văn Kinh đỏ mặt: “Không, không có.”
“… Vậy thì tốt.”
Quân Diễn Chi trầm mặc một lát thì đứng lên, đi về hướng đám người, xung quanh lập tức có mười mấy người vây lại, cười nói vui vẻ, quay quanh xôm tụ, làm mọi người chú mục.
Không chỉ Văn Kinh, mà tất cả những người tại đây, đều bị hắn hoàn toàn nắm giữa tâm thần.
Văn Nhân Mộ đứng từ xa nhìn, bên cạnh có hai ba đệ tử Thiên Hoành phong, giống như đứa trẻ bị lạnh nhạt.
Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn Quân Diễn Chi, nghĩ đến tên thật của hắn, còn có ký hiệu “thập” trên sống lưng hắn.
Nam nhân có khí chất tựa thiên tiên đó, sao có thể liên quan đến cả chuyện này? Đừng nói người khác không tin, bản thân Văn Kinh cho tới nay cũng cảm thấy nhất định có chỗ nào đó sai sót.
Ánh mắt Quân Diễn Chi không đặt trên người cậu, vừa hay có thể cho cậu được thả lỏng. Văn Kinh đứng lên nhìn quanh, cúi đầu lại một góc không bắt mắt, nhìn tuyết sơn dần trôi xa, và sương mù trắng mông lung dần biến mất.
Rốt cuộc đã sai sót ở chỗ nào?
“Quân sư huynh thật bận rộn.”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói nam tử.
Văn Kinh chẳng thèm quay đầu: “Du sư đệ sao không đi góp vui đi?”
Du Tự mang theo nụ cười không bận tâm: “Hắn chưa từng cứu ta, ta cần gì cảm kích hắn? Ngươi nhìn Văn Nhân Mộ kìa, cứ như bị người ta đoạt mất sự thu hút, mặt mũi sắp không giữ nổi nữa rồi.”
“… Ngươi rảnh thật đó.”
Du Tự cười nói: “Cái này sao tính là rảnh được? Sau khi trở về đợi tin tức của ta, ta dẫn ngươi đi xem trò vui của Văn Nhân Mộ.”
Văn Kinh cười hỏi: “Trò vui gì?”
“Nói ra thì không còn gì hứng thú nữa. Tóm lại khi nào ta gọi ngươi, ngươi cứ nửa đêm theo ta ra ngoài, biết chưa?”
Văn Kinh nổi hứng: “Nói thì phải giữ lời.”
Hai người hưng phấn bừng bừng, Văn Kinh nhiều ngày nay chưa từng thoải mái như thế, tươi cười trò chuyện, nói chuyện cũng càng không cố kỵ. Du Tự tựa vào cậu, không bận tâm nói: “Buổi tối mà Hoành Thiên Môn xảy ra chuyện, ngươi và sư huynh của ngươi đi đâu? Tối hôm đó ta không ngủ, muốn tìm ngươi nói chuyện, hai người các ngươi đều không có ở đó.”
Nụ cười của Văn Kinh lập tức nhạt đi, quay đầu thấp giọng nói: “Ta và sư huynh nửa đêm đi luyện kiếm.”
“Hai người cùng luyện kiếm?”
“Không sai, hai người cùng luyện kiếm, một khắc cũng không tách ra.” Văn Kinh cắn răng.
“… Thì ra là thế.” Khóe môi Du Tự hiện một nụ cười, dời đề tài: “Lần này người chết thật sự không ít.”
“Có mười mấy người vẫn còn hôn mê, nhưng không có ai chết.” Văn Kinh nhẹ giọng phản bác.
Du Tự nhẹ cười: “Ngươi cho rằng những người hôn mê sẽ thế nào? Quân Diễn Chi tạm thời áp chế tâm ma của họ, nhưng sau một hai tháng thì sẽ lại bùng phát, lúc đó Quân Diễn Chi không có ở đó, không được vài ngày họ sẽ chết thảm. Chẳng qua đã cứu được hơn tám mươi người, chỉ chết mười mấy người cũng không có gì to tát…”
Văn Kinh lạnh lùng ngắt lời: “Quân sư huynh cũng không phải thần tiên, có thể cứu hơn tám mươi người đã là tận lực.”
Ngữ điệu này cao hơn bình thường nhiều, người xung quanh đều quay sang nhìn họ, bầu không khí lúng túng như kết băng.
Du Tự cúi đầu: “… Ngươi nổi giận làm gì? Đâu phải ta nói hắn không tận lực.”
Văn Kinh cũng cúi đầu, lòng phiền chán: “…”
Du Tự như cười như không: “Ngươi nói những lời này làm gì, sau khi trở về tối ta sẽ đến gọi ngươi, ngươi nhớ ra đó.”
Văn Kinh gật đầu, thần sắc trở lại bình thường: “Trò hay của Văn Nhân Mộ, không thể bỏ qua.”
Hai người đập tay hứa hẹn, Du Tự ngẩng đầu nhìn, lập tức nói: “Quân sư huynh của ngươi đến rồi, ta đi trước.”
Văn Kinh không nói gì nhiều, Du Tự chạy đi như làn khói. Quân Diễn Chi chậm rãi ngồi trước mặt Văn Kinh, nói với cậu: “Sư đệ lại nói chuyện với Du Tự đó?”
Văn Kinh co cổ: “Không có gì… gã bảo đệ sau khi trở về, nửa đêm theo gã ra ngoài, xem trò hay của Văn Nhân Mộ.”
“…Ừm.”
Quân Diễn Chi nắm tay Văn Kinh giấu vào tay áo: “Ngồi nghỉ ngơi một chút đi, đệ đả tọa cũng được, huynh trông giúp đệ.”
“Cũng được.” Văn Kinh gật đầu, vội ngồi xuống.
…
Chuyên tâm đả tọa hai ngày, hôm nay, lúc nửa đêm, Văn Kinh đột nhiên tỉnh lại.
Trời tối đến mức không thấy rõ năm ngón, cho dù đã rời khỏi tuyết sơn, gió lạnh nửa đêm vẫn làm toàn thân rét lạnh. Văn Kinh hơi cúi đầu, có một người đang tựa vào cậu, ở hõm cổ truyền đến hô hấp đều đều của Quân Diễn Chi.
Cậu thầm thở dài, siết chặt nắm tay. Người trong lòng không biết gì cả, chỉ nhẹ nhàng cử động, rồi lại tựa vào cậu.
Người này đã trúc cơ, lẽ ra không nên sợ gió lạnh, nhưng thân thể mảnh mai thỉnh thoảng lại sợ lạnh. Văn Kinh đưa tay ra, ôm chặt lấy hắn, cánh tay lại không tự trọng sờ lên gương mặt ở vai, quả thật hắn không bị đông cứng.
Cái đầu lơm chơm ở vai nhẹ động đậy, Quân Diễn Chi không lên tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Văn Kinh.
Hai người giống như bức tượng, không động đậy duy trì tư thế đó.
Lúc trời sáng, trong sương núi dày đặc, dãy núi xanh lục như ẩn như hiện.
“Đến rồi!”
Không biết là ai nhẹ giọng kêu lên, các đệ tử đang đả tọa hoặc ngủ say chậm rãi tỉnh lại.
Văn Kinh vội đẩy Quân Diễn Chi ra, lắc lắc cánh tay đau nhức, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta đến rồi.”
Sắc đêm luôn có thể che giấu tất cả khốn quẫn, hiện tại nhìn gương mặt Quân Diễn Chi, ngược lại lộ rõ mồn một như không mặc y phục, làm người ta không biết phải làm sao.
Quân Diễn Chi chậm rãi đứng lên, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra, hắn kéo Văn Kinh: “Cuối cùng đã đến nhà rồi.”
“Ừm.”
Hạ Linh sớm đã lật người nhảy xuống Hắc Huyền.
Khẩn cấp bay tới chỗ ở của mình, đại quy đang đứng trên vách vực nhìn xuống dưới, ánh mắt đúng lúc đặt lên người Hắc Huyền to lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc Văn Kinh ôm nó lên, nó ngẩn ngơ rất lâu, cuối cùng mới hiểu ra chủ nhân đã trở về, con mắt như hạt đậu theo sát cậu, không dời đi xíu nào.
Cậu lấy một dĩa đồ cho đại quy, lại vội vàng lao đi tắm nước lạnh, ngồi lên giường nhìn nó ăn.
Tối nay Quân Diễn Chi vốn muốn sang, nhưng Văn Kinh lại ấp úng từ chối. Tiểu biệt thắng tân hôn, tối nay là thời gian cho đại quy và đại xà, ai cũng không thể đến làm phiền.
Chuyện từng xảy ra ở Hoành Thiên Môn, Văn Kinh không muốn suy nghĩ thêm nữa, tạm thời cứ cho qua như thế.
Quả nhiên, cự mãng tối nay cũng đến, nhưng chỉ lặng lẽ nằm khoanh ngoài cửa sổ, dường như có hơi xa lạ, không dám tiến vào.
Văn Kinh cười kéo đầu nó qua, vừa sờ đầu nó, vừa đút nó ăn đồ ăn. Cự mãng vô thanh vô tức nằm trên góc giường đợi một lát, cuối cùng ủy khuất thò đầu qua, dán sát vào Văn Kinh.
Văn Kinh sớm đã bị nó đùn đến mép giường, sắp sửa bị đầu rắn đẩy rớt. Cậu ôm đại quy suýt ngã xuống giường, tức giận nói: “Ngươi thật sự cho rằng mình đang ở trong góc sao? Giường đã bị ngươi chiếm hết bảy phần rồi, còn có mặt mũi giả đáng thương? Đừng húc đầu nữa! Ta cũng sắp rớt luôn rồi!”
“Xì xì___”
“Xì xì cái gì? Nhích vào trong một chút.”
“Xì xì___”
Cự mãng co người lại, không dám động đậy nữa.
Văn Kinh vội ôm đầu rắn, giọng nói mang theo âm khóc: “Tiểu tâm can bảo bối tiểu quai quai, ta không mắng ngươi, ha? Sao ta nỡ mắng ngươi? Ngươi nhích vào trong một chút đi, ha?”
“Xì xì___”
“Ngoan nào, ta thật sự không mắng ngươi, đừng mất hứng mà, ha?”
“Xì xì___”
“Được rồi được rồi, đều là sai lầm của ta, ngươi đánh ta đi. Ta sẽ không nói ngươi nữa, ha?”
Chuyện của Quân sư huynh, cậu thật sự không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ tạm thời bình tĩnh một chút đã.
Liễu Thiên Mạch đột nhiên hưng trí, triệu tập đệ tử của Tuệ Thạch phong đi nổi lửa làm cơm, lại lấy ra bình rượu ngon đã giấu mấy chục năm, đón gió tẩy trần cho ba người. Quân Diễn Chi bình thường không uống nhiều rượu, chỉ nhàn nhạt uống vài ly, Hạ Linh và Văn Kinh lại bị người luân phiên chuốc rượu, tối đó uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự.
Về nhà ba ngày, cuộc sống cuối cùng cũng hồi phục bình thường.
Hắc Huyền trên cao phát ra một tiếng ngâm dài, đầu rồng nhẹ lắc, lướt qua màn mây trắng. Mọi chuyện đã lắng đọng, không còn mất mạng người nữa, sau khi Quân Diễn Chi đi gặp các vị chưởng môn, ngũ đại phái đều tự chỉnh lý hành tranh, đưa đệ tử trở về.
Cuối cùng bước lên lưng rùa, mọi người mới dần an tâm.
Văn Kinh cúi đầu tìm một góc yên tĩnh ngồi xuống, yên lặng dùng cành cây vẽ lên đất.
Quân Diễn Chi cũng ngồi xuống bên cạnh, nhẹ giọng nói: “Tâm trạng lại không tốt?”
Âm thanh đó dịu dàng như nước, làm Văn Kinh hoảng hốt không thôi. Cậu vội ngẩng đầu lên nói: “Không có, tâm trạng chẳng có gì xấu. Sư huynh, rất nhiều người muốn nói chuyện với huynh đó, huynh mau đi xã giao với họ đi.”
Văn Kinh lẳng lặng chỉ một đám đệ tử gần đó đang nhìn hắn: “Bên trong có người mà huynh tự tay cứu, đang đợi cảm tạ huynh kìa.”
Cậu không nói rõ được cảm giác của mình là gì. Âm thầm đả thương người, rồi lại ra tay cứu họ, còn yên lòng thoải mái tiếp nhận sự sùng bái và cảm kích của họ, cái này bất luận thế nào cũng làm người ta cảm thấy khó chịu, cứ như trước thì trộm tiền người ta, rồi lại hào phòng cho người ta mượn.
Quân Diễn Chi nhẹ giọng nói: “Sư đệ… tối hôm đó, có phải huynh đã quá gấp rồi không?”
Văn Kinh đỏ mặt: “Không, không có.”
“… Vậy thì tốt.”
Quân Diễn Chi trầm mặc một lát thì đứng lên, đi về hướng đám người, xung quanh lập tức có mười mấy người vây lại, cười nói vui vẻ, quay quanh xôm tụ, làm mọi người chú mục.
Không chỉ Văn Kinh, mà tất cả những người tại đây, đều bị hắn hoàn toàn nắm giữa tâm thần.
Văn Nhân Mộ đứng từ xa nhìn, bên cạnh có hai ba đệ tử Thiên Hoành phong, giống như đứa trẻ bị lạnh nhạt.
Văn Kinh ngẩn ngơ nhìn Quân Diễn Chi, nghĩ đến tên thật của hắn, còn có ký hiệu “thập” trên sống lưng hắn.
Nam nhân có khí chất tựa thiên tiên đó, sao có thể liên quan đến cả chuyện này? Đừng nói người khác không tin, bản thân Văn Kinh cho tới nay cũng cảm thấy nhất định có chỗ nào đó sai sót.
Ánh mắt Quân Diễn Chi không đặt trên người cậu, vừa hay có thể cho cậu được thả lỏng. Văn Kinh đứng lên nhìn quanh, cúi đầu lại một góc không bắt mắt, nhìn tuyết sơn dần trôi xa, và sương mù trắng mông lung dần biến mất.
Rốt cuộc đã sai sót ở chỗ nào?
“Quân sư huynh thật bận rộn.”
Bên cạnh đột nhiên truyền đến giọng nói nam tử.
Văn Kinh chẳng thèm quay đầu: “Du sư đệ sao không đi góp vui đi?”
Du Tự mang theo nụ cười không bận tâm: “Hắn chưa từng cứu ta, ta cần gì cảm kích hắn? Ngươi nhìn Văn Nhân Mộ kìa, cứ như bị người ta đoạt mất sự thu hút, mặt mũi sắp không giữ nổi nữa rồi.”
“… Ngươi rảnh thật đó.”
Du Tự cười nói: “Cái này sao tính là rảnh được? Sau khi trở về đợi tin tức của ta, ta dẫn ngươi đi xem trò vui của Văn Nhân Mộ.”
Văn Kinh cười hỏi: “Trò vui gì?”
“Nói ra thì không còn gì hứng thú nữa. Tóm lại khi nào ta gọi ngươi, ngươi cứ nửa đêm theo ta ra ngoài, biết chưa?”
Văn Kinh nổi hứng: “Nói thì phải giữ lời.”
Hai người hưng phấn bừng bừng, Văn Kinh nhiều ngày nay chưa từng thoải mái như thế, tươi cười trò chuyện, nói chuyện cũng càng không cố kỵ. Du Tự tựa vào cậu, không bận tâm nói: “Buổi tối mà Hoành Thiên Môn xảy ra chuyện, ngươi và sư huynh của ngươi đi đâu? Tối hôm đó ta không ngủ, muốn tìm ngươi nói chuyện, hai người các ngươi đều không có ở đó.”
Nụ cười của Văn Kinh lập tức nhạt đi, quay đầu thấp giọng nói: “Ta và sư huynh nửa đêm đi luyện kiếm.”
“Hai người cùng luyện kiếm?”
“Không sai, hai người cùng luyện kiếm, một khắc cũng không tách ra.” Văn Kinh cắn răng.
“… Thì ra là thế.” Khóe môi Du Tự hiện một nụ cười, dời đề tài: “Lần này người chết thật sự không ít.”
“Có mười mấy người vẫn còn hôn mê, nhưng không có ai chết.” Văn Kinh nhẹ giọng phản bác.
Du Tự nhẹ cười: “Ngươi cho rằng những người hôn mê sẽ thế nào? Quân Diễn Chi tạm thời áp chế tâm ma của họ, nhưng sau một hai tháng thì sẽ lại bùng phát, lúc đó Quân Diễn Chi không có ở đó, không được vài ngày họ sẽ chết thảm. Chẳng qua đã cứu được hơn tám mươi người, chỉ chết mười mấy người cũng không có gì to tát…”
Văn Kinh lạnh lùng ngắt lời: “Quân sư huynh cũng không phải thần tiên, có thể cứu hơn tám mươi người đã là tận lực.”
Ngữ điệu này cao hơn bình thường nhiều, người xung quanh đều quay sang nhìn họ, bầu không khí lúng túng như kết băng.
Du Tự cúi đầu: “… Ngươi nổi giận làm gì? Đâu phải ta nói hắn không tận lực.”
Văn Kinh cũng cúi đầu, lòng phiền chán: “…”
Du Tự như cười như không: “Ngươi nói những lời này làm gì, sau khi trở về tối ta sẽ đến gọi ngươi, ngươi nhớ ra đó.”
Văn Kinh gật đầu, thần sắc trở lại bình thường: “Trò hay của Văn Nhân Mộ, không thể bỏ qua.”
Hai người đập tay hứa hẹn, Du Tự ngẩng đầu nhìn, lập tức nói: “Quân sư huynh của ngươi đến rồi, ta đi trước.”
Văn Kinh không nói gì nhiều, Du Tự chạy đi như làn khói. Quân Diễn Chi chậm rãi ngồi trước mặt Văn Kinh, nói với cậu: “Sư đệ lại nói chuyện với Du Tự đó?”
Văn Kinh co cổ: “Không có gì… gã bảo đệ sau khi trở về, nửa đêm theo gã ra ngoài, xem trò hay của Văn Nhân Mộ.”
“…Ừm.”
Quân Diễn Chi nắm tay Văn Kinh giấu vào tay áo: “Ngồi nghỉ ngơi một chút đi, đệ đả tọa cũng được, huynh trông giúp đệ.”
“Cũng được.” Văn Kinh gật đầu, vội ngồi xuống.
…
Chuyên tâm đả tọa hai ngày, hôm nay, lúc nửa đêm, Văn Kinh đột nhiên tỉnh lại.
Trời tối đến mức không thấy rõ năm ngón, cho dù đã rời khỏi tuyết sơn, gió lạnh nửa đêm vẫn làm toàn thân rét lạnh. Văn Kinh hơi cúi đầu, có một người đang tựa vào cậu, ở hõm cổ truyền đến hô hấp đều đều của Quân Diễn Chi.
Cậu thầm thở dài, siết chặt nắm tay. Người trong lòng không biết gì cả, chỉ nhẹ nhàng cử động, rồi lại tựa vào cậu.
Người này đã trúc cơ, lẽ ra không nên sợ gió lạnh, nhưng thân thể mảnh mai thỉnh thoảng lại sợ lạnh. Văn Kinh đưa tay ra, ôm chặt lấy hắn, cánh tay lại không tự trọng sờ lên gương mặt ở vai, quả thật hắn không bị đông cứng.
Cái đầu lơm chơm ở vai nhẹ động đậy, Quân Diễn Chi không lên tiếng, ngoan ngoãn nằm trong lòng Văn Kinh.
Hai người giống như bức tượng, không động đậy duy trì tư thế đó.
Lúc trời sáng, trong sương núi dày đặc, dãy núi xanh lục như ẩn như hiện.
“Đến rồi!”
Không biết là ai nhẹ giọng kêu lên, các đệ tử đang đả tọa hoặc ngủ say chậm rãi tỉnh lại.
Văn Kinh vội đẩy Quân Diễn Chi ra, lắc lắc cánh tay đau nhức, nhẹ giọng nói: “Sư huynh, chúng ta đến rồi.”
Sắc đêm luôn có thể che giấu tất cả khốn quẫn, hiện tại nhìn gương mặt Quân Diễn Chi, ngược lại lộ rõ mồn một như không mặc y phục, làm người ta không biết phải làm sao.
Quân Diễn Chi chậm rãi đứng lên, dường như cái gì cũng chưa từng xảy ra, hắn kéo Văn Kinh: “Cuối cùng đã đến nhà rồi.”
“Ừm.”
Hạ Linh sớm đã lật người nhảy xuống Hắc Huyền.
Khẩn cấp bay tới chỗ ở của mình, đại quy đang đứng trên vách vực nhìn xuống dưới, ánh mắt đúng lúc đặt lên người Hắc Huyền to lớn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Lúc Văn Kinh ôm nó lên, nó ngẩn ngơ rất lâu, cuối cùng mới hiểu ra chủ nhân đã trở về, con mắt như hạt đậu theo sát cậu, không dời đi xíu nào.
Cậu lấy một dĩa đồ cho đại quy, lại vội vàng lao đi tắm nước lạnh, ngồi lên giường nhìn nó ăn.
Tối nay Quân Diễn Chi vốn muốn sang, nhưng Văn Kinh lại ấp úng từ chối. Tiểu biệt thắng tân hôn, tối nay là thời gian cho đại quy và đại xà, ai cũng không thể đến làm phiền.
Chuyện từng xảy ra ở Hoành Thiên Môn, Văn Kinh không muốn suy nghĩ thêm nữa, tạm thời cứ cho qua như thế.
Quả nhiên, cự mãng tối nay cũng đến, nhưng chỉ lặng lẽ nằm khoanh ngoài cửa sổ, dường như có hơi xa lạ, không dám tiến vào.
Văn Kinh cười kéo đầu nó qua, vừa sờ đầu nó, vừa đút nó ăn đồ ăn. Cự mãng vô thanh vô tức nằm trên góc giường đợi một lát, cuối cùng ủy khuất thò đầu qua, dán sát vào Văn Kinh.
Văn Kinh sớm đã bị nó đùn đến mép giường, sắp sửa bị đầu rắn đẩy rớt. Cậu ôm đại quy suýt ngã xuống giường, tức giận nói: “Ngươi thật sự cho rằng mình đang ở trong góc sao? Giường đã bị ngươi chiếm hết bảy phần rồi, còn có mặt mũi giả đáng thương? Đừng húc đầu nữa! Ta cũng sắp rớt luôn rồi!”
“Xì xì___”
“Xì xì cái gì? Nhích vào trong một chút.”
“Xì xì___”
Cự mãng co người lại, không dám động đậy nữa.
Văn Kinh vội ôm đầu rắn, giọng nói mang theo âm khóc: “Tiểu tâm can bảo bối tiểu quai quai, ta không mắng ngươi, ha? Sao ta nỡ mắng ngươi? Ngươi nhích vào trong một chút đi, ha?”
“Xì xì___”
“Ngoan nào, ta thật sự không mắng ngươi, đừng mất hứng mà, ha?”
“Xì xì___”
“Được rồi được rồi, đều là sai lầm của ta, ngươi đánh ta đi. Ta sẽ không nói ngươi nữa, ha?”
Chuyện của Quân sư huynh, cậu thật sự không muốn nghĩ nhiều nữa, cứ tạm thời bình tĩnh một chút đã.
Liễu Thiên Mạch đột nhiên hưng trí, triệu tập đệ tử của Tuệ Thạch phong đi nổi lửa làm cơm, lại lấy ra bình rượu ngon đã giấu mấy chục năm, đón gió tẩy trần cho ba người. Quân Diễn Chi bình thường không uống nhiều rượu, chỉ nhàn nhạt uống vài ly, Hạ Linh và Văn Kinh lại bị người luân phiên chuốc rượu, tối đó uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự.
Về nhà ba ngày, cuộc sống cuối cùng cũng hồi phục bình thường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook