Quân Diễn Chi không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.

Kim Hoán sầm mặt: “Nếu đã sống không bằng chết, thì nói cho ngươi biết lại có ích lợi gì?”

Quân Diễn Chi cười cười, thản nhiên nói: “Ngươi là song linh căn hỏa, thổ, một trăm sáu mươi tuổi kết đan, nếu ngộ tính cao hơn người thường, vậy cũng không kỳ quái. Kỳ quái là, mỗi năm ngươi đều phải xuống núi đến một sơn động hẻo lánh ở hai ba tháng…”

“Vậy thì thế nào?”

“Vậy trong hai ba tháng đó, trong mộ huyệt ở sơn thôn xung quanh Hoành Thiên Môn có thi thể bị mất, còn có một vài người bệnh yếu đột nhiên bệnh chết. Khi còn nhỏ ta không hiểu, sau đó Thanh Hư kiếm môn xuất hiện một ma tu dùng thi huyết tu luyện, ta mới biết, phương pháp của ma tu nhiều vô số kể, dùng thi huyết tu luyện, chính là một trong số đó.”

Kim Hoán cố gắng giữ bình tĩnh: “… Thì ra ngươi đã để mắt tới ta từ rất lâu rồi.”

Quân Diễn Chi không bình luận gì.

Kim Hoán hừ một tiếng, có chút phẫn nộ: “Nếu đã là người đồng đạo, ta giấu ngươi cũng vô dụng. Không sai, ngươi và ta đều là ma tu. Tiếc rằng, vận may của ta không tốt như ngươi, trời sinh đã có thể khắc chế tâm ma của mình, ngược lại phải giống như tên trộm, lén lút đào mộ chôm thi.”

“… Trong Trúc Phong quốc, ma tu nhiều hơn tưởng tượng nhiều. Mấy hôm trước tên Tề Cảnh Sơn đã chết cũng là một ma tu, chẳng qua bản lĩnh của hắn còn không bằng ngươi.” Quân Diễn Chi ngẫm nghĩ nói.

“Tề Cảnh Sơn cũng là ngươi giết… hiện tại thân phận của ngươi là gì?”

Quân Diễn Chi cúi nhìn hắn.

Kim Hoán đánh giá diện mạo, khí chất của Quân Diễn Chi, đầu chợt sáng lên, không khỏi tức giận nói: “Sau khi ta phát cuồng, có người xa lạ nào có thể tùy tiện gặp ta? Lẽ nào ngươi chính là Quân Diễn Chi?!”

Ánh mắt Quân Diễn Chi giống như một loại động vật không có tình cảm.

“Cứu người rồi mới giết người… cho dù không cứu sống được cũng rất hợp lẽ, nói một câu tâm ma quá sâu, vô năng cứu trị là được.” Kim Hoán có chút hoảng hốt lầm bầm, lại đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Ngươi muốn biết chuyện năm đó như thế, tại sao không đi hỏi sư phụ của ngươi?”

Tim Quân Diễn Chi ngừng đập một nhịp: “Ngươi nói gì?”

“Ngươi không biết?” Trên gương mặt kinh ngạc của Kim Hoán còn mang theo đầy khoái ý, giống như con chuột bị cú mèo đè cuối cùng cắn ngược một phát: “Năm đó sư phụ ngươi cũng ở tại Hằng Dương Cung, là một trong số chúng ta, ngươi có thể đi tra xét.”

Quân Diễn Chi trầm mặc rất lâu, cuối cùng đứng lên, trong âm thanh không có chút tình cảm nào: “Ma tu, đều đáng chết.”

Kim Hoán không phục tức giận nói: “Thuật pháp ma tu bác đại *** thâm, có ba loại là huyết tu, khí tu, thần tu, nào đơn giản như các ngươi tưởng tượng chứ! Huyết tu xẻo thi đào mộ, giết chóc rất nhiều, danh tiếng không tốt, nhưng phần lớn cũng không phải lạm sát vô tội. Kẻ khí tu, hấp thu khí âm trầm tiêu sát của nhân gian, chuyển hóa thành tu vi, cũng không tranh với đời như đạo tu. Còn loại như ngươi, trời sinh đã có thể khuấy động tâm ma, đó chính là tư chất thần tu. Trúc Phong quốc hiểu lầm ma tu quá nhiều, quả thật đã đến mức độ buồn cười.”

Mặt Quân Diễn Chi hơi tái: “Kẻ nhập ma, hại người hại mình, chết không đáng tiếc.”

Kim Hoán cười lạnh gật đầu: “Tư chất giống như ngươi, bao nhiêu người cầu mà không được, thế mà ngươi lại không thích. Thôi vậy, ngươi cứ đi tìm chính đạo mà ngươi tin tưởng, giết ta đi.”

Nói xong, hắn nằm xuống, không nói thêm nữa.



Thôi Ứng dẫn bốn đệ tử canh giữ ở đó một ngày một đêm không rời, cuối cùng, Quân Diễn Chi bước ra khỏi thạch thất. Trông hắn có vẻ cực kỳ mệt mỏi, bước chân loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã, sắc mặt xanh trắng, dường như đã dùng hết linh khí toàn thân.

Thôi Ứng vội bước tới dìu hắn: “Quân tu sĩ quá cực khổ rồi.”

“Kim tu sĩ tâm ma quá sâu, tại hạ không thể trị khỏi cho hắn, chỉ tạm thời áp chế, chỉ sợ khó thể tỉnh lại.”

Quân Diễn Chi không bi thương, cũng không ra vẻ, chỉ bình tĩnh trần thuật sự thật.

“Ta sẽ đi bẩm báo sư phụ và các vị chưởng môn.” Thôi Ứng cung kính nói: “Chưởng môn từng phân phó, Quân tu sĩ nhất định cực khổ, bất kể có thành công hay không, cứ trở về nghỉ ngơi trước đi.” Hắn dặn dò vài đệ tử bên cạnh: “Mau đưa Quân tu sĩ về nghỉ ngơi.”

Quân Diễn Chi khoác tay: “Không ngại, ta đi bẩm báo cũng được.”

“Vậy… cũng tốt.”

Thôi Ứng dẫn hắn đến đại điện nghị sự của đám người Tịch Phóng, Tiêu Nhiên. Mọi người thấy hắn đến, *** thần đều chấn động, nhưng sau đó lại thấy vẻ mặt rầu rĩ của vài đệ tử, lập tức hiểu được vài phần.

Tiêu Nhiên che giấu vẻ thất vọng, vội nói: “Cứu không được thì thôi, cực khổ ngươi rồi.” Hắn phân phó đệ tử bên cạnh lấy ra một hộp ngọc: “Đây là gốc hồi sinh thảo chín trăm năm, biểu đạt cảm tạ, ngươi nhận đi.”

Quân Diễn Chi nói lại quá trình trị liệu, rồi tiếp: “Đệ tử vô dụng, đã phụ kỳ vọng của các vị chưởng môn.”

Hoa Niệm Từ của Thủy Nguyệt Cung nhẹ thổi lá trà bích sâm trong ly, nói: “Tỷ thí còn chưa bắt đầu, Hoành Thiên Môn đã tổn thất hai vị phong chủ, ta thật nghĩ không thông ma tu này muốn làm gì. Cứ thế, Thủy Nguyệt Cung, Thanh Hư kiếm tông, Cổ Kính Phái, Hoành Thiên Môn đều trúng chiếu, chỉ còn lại Hồng Phong Giáo thôi.”

Nhất Dương chân nhân của Hồng Phong giáo vốn không thích nói chuyện, lúc này càng không nói một lời.

Hồi Xuân đạo nhân của Cổ Kính Phái lại thở dài nói: “Lão phu năm nay năm trăm mười hai tuổi, đã sắp chết rồi, chẳng qua muốn an tĩnh nuôi hoa trồng cỏ, nhưng cũng chẳng được thanh nhàn.”

Trong đại điện lập tức vang lên một trận thổn thức ngắn ngủi.

Tiêu Nhiên nói: “Hiện tại đang sứt đầu mẻ trán, cảm thán cũng vô dụng. Tỷ thí sẽ bắt đầu vào năm ngày sau, có muốn tiếp tục không?”

“Cho dù chúng ta không muốn tiếp tục, chỉ sợ ma tu này cũng không muốn bỏ qua cho chúng ta. Rốt cuộc chúng ta đắc tội hắn chỗ nào, muốn đại khai sát giới thì mau một chút, ngắt ngứ giết người như thế, thực là không có một chút khí thế ma tu nào.”

Quân Diễn Chi mím môi.

Hoa Niệm Từ cười nói: “Thủy Nguyệt Cung bị ma tu này sát hại mấy chục đệ tử, đạo trưởng còn nói hắn không có khí thế?”

Tịch Phóng nói: “Nếu không phải có Quân Diễn Chi, Thanh Hư kiếm tông, Cổ Kính Phái tổng cộng trăm đệ tử cũng nguy tại sớm chiều. Tỷ thí nên lùi lại, nếu không lỡ đâu đệ tử gặp chuyện trên võ đài, lúc đó hối hận không kịp.”

“Các vị chưởng môn đều nghĩ thế?”

Nhất Dương chân nhân cuối cùng chậm rãi mở miệng: “Đệ tử phái ta cọ xát một chút, chỉ muốn tỷ thí với các đệ tử của quý phái, huống chi người thắng có khen thưởng, nếu đột nhiên không tỷ thí nữa, sợ các đệ tử thất vọng, không phục.”

Xuân Hồi đạo nhân nói: “Mạng đã sắp không còn rồi, còn muốn khen thưởng?”

“Tạm thời không tỷ thí, cũng chỉ tỏ rõ chúng ta quá sợ chuyện.”

“Nếu trên võ đài các đệ tử đột nhiên tàn sát, vậy làm sao mới tốt?”

Mọi người bàn luận rối ren, khó ra kết luận.

Tiêu Nhiên nói: “Không bằng lùi lại vài ngày, rồi dự tính sau?”

Hồi Xuân đạo nhân nói: “Nếu lùi cuộc đấu lại, vậy còn không bằng cứ để như cũ, các đệ tử ở đây thêm một ngày, sẽ có thêm một phần nguy hiểm.”

Hoa Niệm Từ cười nói: “Trở về thì không nguy hiểm sao? Lúc muốn giết người còn không phải vẫn cứ giết? Ma tu này làm mọi người sợ hãi, nếu chúng ta vì hắn mà cái gì cũng không dám làm, thực sự quá tủi nhục, đáng cười!”

Nhất Dương chân nhân tán đồng nói: “Không sai.”

Một câu làm mọi người quay mặt nhìn nhau, mười mấy đại nam nhân còn không quyết đoán bằng một nữ tử. Tiêu Nhiên lúng túng gật đầu, cuối cùng ra kết luận: “Nếu đã thế, năm ngày sau cuộc đấu vẫn diễn ra như thường.”

Quân Diễn Chi cúi đầu lắng nghe, dường như đã biến thành người trong suốt.



Cuộc đấu sắp bắt đầu, Văn Kinh gấp đến xoay vòng vòng, buổi tối *** thần lại hừng hực như cú đêm.

Tối nay trăng tròn vành vạnh, sáng rực hoa mỹ, Quân Diễn Chi không nhanh không chậm mặt y phục vào, mở cửa sổ: “Huynh đi luyện kiếm, đệ có đi theo không?”

“Không đi đâu.” Văn Kinh lắc đầu nói: “Mấy hôm nay sư huynh đêm đêm luyện kiếm, tuy là vì tỷ thí, nhưng cũng đừng cực khổ quá.”

“Ừm, đệ ngủ sớm đi.”

“… Được.”

Ma tu chưa trừ, bảo cậu làm sao ngủ ngon được?

Tối nay, nhắc nhở của hệ thống lại đâm xuyên đầu cậu lần nữa.

Văn Kinh sờ đầu đau đớn muốn nứt, phẫn hận oán trách: Vừa rồi khi Quân Diễn Chi ra ngoài luyện kiếm, cậu còn trảm đinh chặt sắt nghĩ tối nay tuyệt đối không ngủ. Sao mới chớp mắt đã ngủ mất rồi?

Cậu nhấc kiếm, không chút chần chừ lao ra ngoài.

Gió lạnh thổi vù vù trong đêm tối, dường như đang cười nhạo sự ngu xuẩn của cậu, càng thêm hối thúc bước chân cậu. Văn Kinh đi theo nhắc nhở của hệ thống tìm kiếm không sót chỗ nào, đột nhiên, một tiếng thét vang lên!

Âm thanh đó như ở đầu kia của ngọn núi, tiếng thét càng lúc càng lớn, làm Văn Kinh sôi trào nhiệt huyết. Ánh trăng tối nay sáng rõ như thế, nếu có thể lập tức bay vượt núi, thế thì nhất định thấy được chân diện mục của ma tu.

Nhưng cậu lại nhìn mũi tên của hệ thống, chần chừ như con chuột rụt đầu.

Rõ ràng cậu có thể bay vòng qua núi, nhưng mũi tên lại chỉ về vị trí giữa núi.

Cái này giống như trong xe có lắp GPS, rõ ràng cảm thấy nên đi đường A, nhưng GPS lại cứ chỉ đường B.

Đương nhiên Văn Kinh chưa từng lái xe, nhưng cậu đã tận mắt thấy ba mình giãy dụa và không phục, cũng từng nhiều phen thấy ông chẳng thèm để ý cảnh báo, đi theo ý mình, cuối cùng cũng chỉ tốn xăng mà thôi.

Nhưng đây không phải là cả nhà ra ngoài du lịch, đi sai đường, cũng chỉ bị bà xã con trai cười một trận.

Một lá bùa ẩn thân, một cơ hội nhìn thấy ma tu.

Tin vào mình, hay tin vào cái GPS không đáng tin đó?

Những suy nghĩ nào chẳng qua chỉ là một thoáng trong đầu Văn Kinh, vào thời khắc mấu chốt, thân thể cậu đưa ra quyết định trước một bước, bay tới nơi mà hệ thống nhắc nhở.

Bay theo hướng đó, Văn Kinh mới phát hiện tại đó có sơn động đi xuyên qua núi, dài khoảng mấy chục mét, nhưng vẫn nhanh hơn bay vượt qua núi mấy lần.

Cậu kích động vạn phần bước vào, điên cuồng chạy.

Âm thanh bên kia sơn động càng lúc càng rõ ràng.

“Vân Thiếu Nghi… rốt cuộc ngươi làm sao sống được?” Giọng nam nhân vì mới thét mà trở nên khàn đi, “Tề Cảnh Sơn và Kim Hoán xảy ra chuyện, ta đã cảm thấy không bình thường…”

Vân Thiếu Nghi!

Nam nhân lại rên một tiếng: “Chẳng qua, ta không ngờ là ngươi…”

… Là ai!

“Nếu ngươi lại giết ta, nhất định sẽ có người nghĩ đến vụ án cũ của Hằng Dương Cung….”

Tại sao? Tề Cảnh Sơn, Kim Hoán, những người này có quan hệ gì Hằng Dương Cung?

Sơn động càng lúc càng nhỏ, đá núi xung quanh đè ép thân thể cậu, Văn Kinh từ chạy chuyển sang đi, lát sau còn phải cúi đầu, cong lưng, cuối cùng thành ra phải bò mà đi.

Cậu cố nén dục vọng muốn há miệng chửi.

Hệ thống tính đúng chỗ này có đường không sai, nhưng đã đánh giá cao thân hình của cậu rồi. Rõ ràng đây là hang chó được chưa, ngay cả con chó lông vàng đã thành hình cũng khó mà bò qua.

Cuối cùng, bên kia núi vang lên một tiếng thét dài, rồi không còn một chút âm thanh nào nữa.

Văn Kinh vội vã rút kiếm vung loạn, dùng tốc độ cực nhanh bò tới. Cuối cùng đến cửa động, nhưng chỉ có thể thò đầu ra, vai thì kẹt cứng trong sơn động.

Cậu vội vã nhìn xuống dưới, chỉ thấy không xa có một bóng lưng thon dài, bị một cành khô thô to che mất, gương mặt cũng ẩn trong bóng râm của cành cây, không thể thấy rõ.

Tối nay Văn Kinh quyết chí muốn nhìn rõ chân diện mục của kẻ đó, cho dù có bay ra trước mặt người đó cũng không hề do dự. Cậu không quan tâm đau đớn trên người, vặn vẹo thân thể như con giun, cuối cùng len được vai ra ngoài.

Người đó đã bay ra khỏi bóng râm của cành cây, nhanh chóng như phi điểu. Gương mặt nghịch sáng, vẫn không thể thấy rõ tướng mạo

Đừng đi!

Văn Kinh cuống quýt nhúc nhích thân thể, nửa người đu trên sườn núi. Cuối cùng, thân thể đột nhiên bay lên, không còn trói buộc, cậu dùng ngự phong thuật đứng giữa không trung.

Đừng đi!

Bóng lưng nhanh chóng kia sớm đã biến thành một điểm đen, không thể đuổi theo được nữa.

Văn Kinh ngẩn ngơ đứng trong ánh trăng, chán nản ủ rũ như vừa đánh mất di động mới mua được ba ngày.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương