Vòng tỷ thí đầu tiên kéo dài năm ngày, nhuệ khí của Hạ Linh, Quân Diễn Chi và Văn Kinh như cây trúc dần dần tăng lên, không ai chống cự được!

Hạ Linh đã *** tiến [Tứ Minh Phong] thêm một tầng, gió lốc cuồng liệt ập lên võ đài như lưỡi đao, vô tình không chừa đường lui, những nơi nó đi tới đều thành phế tích, giống với tính cách không kiên nhẫn của hắn, hận không thể lập tức kết thúc chiến đấu.

Hắn thắng bảy trận, bại ba trận, nhận được hai mươi chín viên thạch tử, vào vòng thứ hai.

[Khô Mộc kiếm pháp] của Quân Diễn Chi chỉ luyện đến tầng một, uy lực xuyên kích khó thể chống đỡ, đủ quét sạch đệ tử sơ kỳ trúc cơ. Kỳ quái là, lực sát thương của kiếm pháp tuy lớn, nhưng luôn có thể kịp thời thu tay vào lúc cuối, điểm đến thì ngừng. Cái này đã làm trái với tông chỉ xuất kiếm tất thương người của [Khô Mộc kiếm pháp].

Kiếm phẩm như nhân phẩm, tuy kiếm pháp cao siêu, nhưng khiêm hòa dung nhượng, làm người quan sát như tắm gió xuân. Cái này càng được lòng người hơn [Khô Mộc kiếm pháp] nguyên bản, lại phối hợp với phong độ anh hùng xuất trần của hắn, làm người ta vui mắt vui tai.

Hắn thắng sáu trận, bại bốn trận, được hai mươi hai viên thạch tử, vào vòng thứ hai.

Nếu nói cuộc đấu của Hạ Linh giống như phim thảm họa hàng năm của Âu Mỹ, cuộc đấu của Quân Diễn Chi giống như phim duy mỹ của Từ Khắc, vậy cuộc đấu của Văn Kinh sẽ giống như một bộ phim hài.

Trong bộ phim hài này, nam chính chỉ cần hiểu một chiêu, chính là vung kiếm.

Đệ tử Thanh Hư chưa từng gặp qua người như thế, trừ một chiêu thuật quang thích, đệ tử này chẳng có chỗ hơn người nào nữa, cho dù là thuật hỏa đạn đơn giản nhất cũng chưa sử dụng. Bất kể người khác dùng chiêu số gì, Văn Kinh cũng chỉ dùng kiếm khí cản lại, nếu không sẽ ôm đầu chạy lung tung trên võ đài, làm người ta chỉ muốn bật cười.

Mà kiếm khí do cậu vung kiếm tạo ra, nếu không phải có kết giới ngăn cản, thật có khí thế tiểu long lao lên trời, hào tình vạn trượng, làm người ta nhìn rồi còn muốn nhìn nữa, trong lòng là chua và sướng.

Sự thật chứng minh, thu nhập phòng vé của phim hài là cao nhất, vì thế người xem Văn Kinh tỷ thí chiếm hơn nửa kiếm tông. Chúng đệ tử vừa cười, vừa đùa giỡn, vừa cùng Văn Kinh xưng huynh gọi đệ.

Ngày thứ năm cuộc đấu kết thúc, cậu thắng mười trận, không thất bại, được bốn mươi hai viên thạch tử, vào vòng thứ hai.

Sau khi Văn Kinh xuất quan vẫn chưa được gặp Đoàn Hiên, cậu vốn cũng không để ý, không ngờ hôm nay lúc chạng vạng luyện kiếm, Đoàn Hiên không mời mà bồng bềnh đến.

“Thanh tùng chỉ lộ.” Đoàn Hiên đáp xuống đất, đơn giản nói ra tên của thức kiếm.

Đại quy chồm hổm dưới đất, ngốc nghếch nhìn.

Đoàn Hiên dạy Văn Kinh chiêu này đã được nửa năm, từ lúc đó đã không gặp mặt nữa. Văn Kinh biết y muốn kiểm tra kết quả luyện kiếm của cậu, tuy trong lòng thấp thỏm, nhưng bất đắc dĩ phải sử ra chiêu “Thanh tùng chỉ lộ”, động tác đúng quy cách, không chút sai sót, nhưng kiếm khí lại không đủ.

Bầu không khí lập tức rơi xuống điểm đóng băng. Đoàn Hiên nhìn Văn Kinh không nói, không khí xung quanh âm lãnh, gió mang theo hàn khí xoay vòng vòng.

“Ngươi đã luyện hơn nửa năm, chỉ luyện được thế này?” Giọng Đoàn Hiên thấp trầm nghiêm khắc, từng chữ như lưỡi phi đao bắn ra, “Phân tâm rồi?”

“Không, không phân tâm!” Văn Kinh hoảng hốt lớn tiếng thanh minh: “Ta ngốc!”

Đoàn Hiên tức giận: “Ngốc còn có lý, còn mặt mũi lớn tiếng nói không hổ thẹn? Ngươi vốn không ngốc, ta thấy ngươi là phân tâm!”

“Không phân tâm…” Văn Kinh cúi đầu ủ rũ.

Chuyện trái với mong ước, ngay lúc này, Quân Diễn Chi từ trên cao bay xuống, bưng một mâm rau xanh, rót đầy rượu thơm, dường như muốn cùng người cộng ẩm. Hắn vốn không biết phát sinh chuyện gì, nhưng thấy thần sắc Đoàn Hiên thì đã hiểu được mấy phần, tiếc rằng hắn đã bị Đoàn Hiên thấy, chỉ đành đáp xuống nói: “Sư phụ.”

Đoàn Hiên nhìn Quân Diễn Chi một cái, rồi hừ lạnh với Văn Kinh: “Không phân tâm?”

Văn Kinh không biết nên nói gì, hiện tại có miệng cũng khó biện giải, nói gì cũng đều sai.

Đoàn Hiên lạnh lùng nói: “Trước khi kiếm pháp tiểu thành, không cho phép hai người các ngươi gặp mặt.” Lại nói với Quân Diễn Chi: “Ta tin tưởng được ngươi, nhưng sư đệ ngươi trẻ tuổi, khó thể chuyên tâm, gần đây đừng đến làm phiền nó.”

Quân Diễn Chi cúi đầu cắn môi, nhưng không thể không nói: “Vâng.”

Hắn vốn định tối nay cùng Văn Kinh uống rượu ôn chuyện, rượu nóng vừa vào bụng, đương nhiên dễ dàng tạo chuyện, sáng mai ủy khuất bảo cậu chịu trách nhiệm là được, nếu còn không xong thì cứ khóc vài tiếng. Đúng là người tính không bằng trời tính, lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

Hiện tại nên làm sao mới tốt đây?

Tối nay, đại quy an tĩnh nằm bên cạnh, Văn Kinh sờ mai rùa vừa muốn ngủ, cửa sổ chợt truyền tới tiếng loạt xoạt quen thuộc. Cậu vui mừng mở cửa sổ, chỉ thấy mãng xà to lớn thò đầu vào cửa sổ, lặng lẽ thè lưỡi, dường như có chút xấu hổ vặn vẹo thân rắn.

Văn Kinh không khỏi cúi đầu, dáng vẻ tiểu công chúa làm nũng này, phối hợp với cái đầu rắn hung tàn, thực sự có chút quái dị… Nhưng con mãng xà này vốn chính là miếng thịt trong lòng cậu, dù có làm nũng thế nào cũng nên, người khác không thích, cậu còn không thích được sao?

Càng huống chi, con rắn này rất nóng tính, không cho người khác nói nó một câu không tốt, nếu không sẽ giở tính tìm phiền toái. Văn Kinh không dám nói bậy một câu, dỗ: “Cuối cùng ngươi cũng đến rồi, ta rất nhớ ngươi.”

Cự mãng lại xấu hổ vặn người, bò vào từ cửa sổ, “xì xì” thè lưỡi, quấn từng vòng lên người Văn Kinh.

Ly biệt một năm, quả nhiên mong nhớ vô cùng…

Văn Kinh ôm nó một lát, nhẹ giọng than: “Thân cận với ta nhất vẫn là ngươi.” Cậu lại sờ đầu giường, chỉ thấy đại quy đang liều mạng bò ra ngoài cửa, khó hiểu nói: “Đại quy luôn chạy…”

Còn chưa nói xong, lưỡi rắn liếm qua mặt cậu, mang đến cơn buồn ngủ không thể nói rõ. Văn Kinh choáng váng chóng mặt, dường như có thứ gì trơn mềm len vào miệng, nhưng không nâng mắt lên nổi…

Cơn buồn ngủ quái lạ này, khá là quen thuộc…

Văn Kinh cúi đầu, chìm vào trong bóng đêm hỗn độn, thân thể cũng mềm đi không nghe sai khiến.

“Binh”, “binh” vài tiếng, cửa sổ bị đóng chặt, trong phòng hoàn toàn tối tăm.

Thân rắn vặn vẹo trên người, không hề kiêng kỵ dán lên da thịt trần trụi của cậu, đầu rắn lại tham lam nạy lớp áo mỏng của cậu, ma sát bờ vai trơn mịn. Xúc cảm da thịt đó vô cùng tuyệt diệu, thân rắn nhúc nhích một lát, biểu bì gần chóp đuôi mở ra, chậm rãi để lộ một thứ mang gai nhọn. Văn Kinh không hề phát giác, quần bị đuôi rắn kéo ra, để lộ bắp đùi thon dài trẻ tuổi.

Cự mãng nếu đã là thần thú, bản lĩnh tự nhiên không phải yêu thú bình thường có thể so bì. Phần đỉnh của hai thứ đó hơi ẩm ướt, tì lên đùi Văn Kinh rút đẩy vài cái, tiết ra cái thứ không biết là gì, ma sát bôi lên chỗ Văn Kinh không dám nói ra.

Không bao lâu, toàn thân Văn Kinh đỏ bừng, ôm mãng xà nhẹ nhàng thở dốc.

Tối nay cụ thể Quân Diễn Chi đã làm gì, vì quá tối tăm, tác giả cũng không thấy rõ, vì thế trước cứ bỏ qua, đợi sau khi làm rõ rồi mới viết.

Sáng hôm sau thức dậy, cửa phòng và cửa sổ mở rộng, gió lạnh thổi vào, sảng khoái làm người ta không muốn thức dậy. Trên giường trống không, cự mãng cũng đã sớm bò đi không còn bóng dáng.

Văn Kinh thức dậy bước ra ngoài, sờ y phục đã mặc chỉnh tề của mình, cứ cảm thấy có chỗ nào đó bất thường. Cậu cúi đầu sờ quần, lại sờ được một vùng ẩm ướt, bây giờ mới hiểu chỗ nào xảy ra vấn đề, mặt cậu đỏ lên, vội vã lao đi tắm nước lạnh.

Thế là, chuyện tối hôm đó như mưa nhỏ đêm xuân, thái dương vừa mọc, thì cả một chút dấu vết cuối cùng cũng không còn.

Trừ lên võ đài tỷ thí, Văn Kinh quả nhiên không còn thấy Quân Diễn Chi, hai người không còn giao tiếp, như đã trở về tình huống không chút qua lại lúc mới vào phong.

Mỗi lần thấy cậu, Quân Diễn Chi cũng chỉ ôn hòa gật đầu, không nói thêm gì.

Văn Kinh đương nhiên không tiện đi tìm Quân Diễn Chi nữa, cho dù không có Đoàn Hiên phân phó, chuyện cậu làm một năm trước cũng không tốt lắm. Tuy Quân sư huynh không nhắc đến, nhưng cậu không thể mặt dày giả vờ như chưa có gì xảy ra.

Những chuyện tốn tâm sức này nghĩ nhiều cũng vô ích, Văn Kinh đặt hết tâm trí trên việc luyện kiếm, khổ luyện không phân ngày đêm.

Nửa tháng sau, vòng tỷ thứ ba cuối cùng cũng kết thúc.

Tuệ Thạch phong như mặt trời ban trưa, khí thế sắc bén không thể ngăn cản!

Thành tựu của Hạ Linh cao nhất, xếp thứ chín trong số đệ tử trúc cơ kiếm tông, được chọn hai bộ công pháp thượng phẩm, hai bộ công pháp trung phẩm, hai pháp bảo thượng phẩm, hai pháp bảo trung phẩm, ba trăm viên linh đan, ba trăm viên linh thạch.

Quân Diễn Chi chưa thể tiến vào mười hạng đầu, xếp hạng mười bảy trong đệ tử trúc cơ, được chọn một bộ công pháp thượng phẩm, một bộ công pháp trung phẩm, một pháp bảo thượng phẩm, một pháp bảo trung phẩm, hai trăm viên linh đan, hai trăm viên linh thạch.

Vì tuổi tác của hai người này đều dưới ba mươi, Hạ Linh và Quân Diễn Chi được thêm một pháp bảo thượng phẩm, một trăm viên linh đan.

Văn Kinh lại trở thành nhân tài xuất chúng trong đệ tử luyện khí, xếp hàng thứ hai, giành được một bộ công pháp thượng phẩm, một pháp bảo thượng phẩm, một trăm viên linh đan, một trăm viên linh thạch.

Cuộc đấu của ngũ đại phái sẽ bắt đầu vào hai tháng sau, Văn Kinh có tâm sự, nên giống như phát cuồng ném bỏ tất cả tục sự, không quan tâm thứ gì phấn đấu luyện kiếm. Lúc cậu luyện kiếm không suy nghĩ đến cái gì, còn ngây ngẩn lẩm bẩm, dáng vẻ này khẳng định sẽ làm người khác buồn cười, Văn Kinh liền chọn một nơi hẻo lánh dưới núi để luyện kiếm, giống như đang bế quan, cả ngày không gặp ai.

Hôm nay trở về phòng, Văn Kinh thấy dưới thân đại quy đè một mảnh giấy.

“Chiều ngày mai sẽ phải xuất phát, đừng quên. Quân Diễn Chi.”

Văn Kinh nhíu mày, tâm tình lúc lên lúc xuống.

Cuộc đấu ngũ đại phái bắt đầu, liệu có xuất hiện cảnh tượng mọi người chết thảm, máu chảy lênh láng như trong truyện không? Chiêu kiếm thuật của cậu đã có tiểu thành, không biết có thể tìm ra ma đầu kia không?

Trường Tôn Thiếu Nghi, không biết người này rốt cuộc là ai?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương