Ai Dám Nói Xấu Sư Huynh
-
Chương 38
Chu Cẩn đảo mắt qua Quân Diễn Chi, ngữ khí ngôn hành không khác gì bình thường. “Mời.”
Văn Kinh nhìn theo Quân Diễn Chi, cẩn thận thu lại ngưỡng mộ trong mắt.
Tâm tư của Quân Diễn Chi toàn đặt hết lên [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], cũng không phát hiện, nhẹ nhàng dặn dò Văn Kinh một câu, vung y sam lên, cùng Chu Cẩn ngự phong đi.
Chu Cẩn mặc hắc y, mặt không biểu cảm, hỏi: “Vừa rồi đệ tử Hồng Tú phong làm khó ngươi?”
“Đa tạ Chu sư huynh quan tâm, chưa từng làm khó ta.”
“Vậy thì tốt.”
Là đại đệ tử của Tịch Phóng tông chủ, bình thường ngôn hành của Chu Cẩn có thể khái quát bằng “thận trọng từng li”. Hắn là chân linh căn thủy thổ, tư chất trên trung đẳng, may mà được Tịch tông chủ dốc lòng chỉ điểm, chưa đến sáu mươi tuổi đã vào trung kỳ trúc cơ, có hy vọng kết đan. Đệ tử Ngọc Dung phong hơn một trăm bốn mươi người, do hai mươi mấy đệ tử trúc cơ chăm sóc. Vì thế, Chu Cẩn không để ý đến sự vụ của Ngọc Dung phong, đi theo bên cạnh Tịch tông chủ.
Trên đời có một loại người, chuyện trong phận sự làm rất thỏa đáng, tỉ mỉ từng ly, không nói nhiều. Bọn họ chưa từng ức hiếp ai, nếu trong khả năng thì cũng giúp người một tay, chưa từng bỏ đá xuống giếng, cũng không ác ngôn ác ngữ, khiêu khích gây sự.
Chu Cẩn chính là loại người đó.
Tuy Quân Diễn Chi tán thường hắn, nhưng lại không có ý kết giao, suốt đường yên lặng, một trước một sau đến Thanh Hư điện.
Trong hậu điện vốn có tiếng nghị luận, nhưng chìm vào tĩnh lặng, các phong chủ không hẹn mà cùng nhìn nam tử từ tiền điện đi tới, yên lặng không nói.
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm, đảo mắt qua Lộ Vân Trác nằm dưới dất, cúi đầu hành lễ: “Tuệ Thạch phong Quân Diễn Chi đợi tông chủ phân phó.”
Mọi người rũ mắt nhìn, chỉ thấy thanh sam của nam tử đã giặt đến bạc màu, dáng người thẳng tắp, trên tóc cột dây màu xanh, rũ đến vai, xen giữa mái tóc đen dài cực kỳ thanh nhã.
Mùi hương thảo mộc nhàn nhạt tản ra dưới mũi, như có như không.
Chu Cẩn bình tĩnh đứng sau lưng Tịch Phóng.
Lộ Chi Sơn vuốt râu, nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: “Bước lên trước, hấp thụ linh khí trong linh thạch này.” Nói rồi rút ra một khối linh thạch màu xanh nhạt.
Quân Diễn Chi hơi chần chừ, mang vẻ khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Hắn bước tới, đặt tay lên linh thạch, nhắm mắt lại.
Linh khí trong linh thạch lập tức tràn ra, chảy vào người. Lát sau, linh khí tan hết, linh thạch trở nên ảm đạm vô quang.
Ánh mắt Lộ Chi Sơn sâu thẳm, bình thản nói: “Ngươi là linh căn gì?”
Quân Diễn Chi nén dòng linh khí cuồn cuộn trong người, cung kính nói: “Kim mộc song linh căn.”
Lộ Chi Sơn cân nhắc hồi lâu, nói với Tịch Phóng: “Vừa rồi ta chỉ kiểm tra mộc linh căn của hắn, Tịch tông chủ có hứng thú kiểm tra kim linh căn của hắn không?”
Bình thường khi kiểm tra linh căn, linh căn thạch chỉ có thể kiểm tra ra chủng loại linh căn, người đơn linh căn là thiên linh căn, song linh căn là chân linh căn, cứ thế phân loại. Nếu muốn kiểm tra độ nồng đậm, thì cần hao tốn linh thạch thượng phẩm.
Linh thạch thượng phẩm quý giá hiếm gặp, vừa rồi Lộ Chi Sơn dùng một khối mộc linh thạch thượng phẩm kiểm tra mộc linh căn của Quân Diễn Chi, hiện tại nếu muốn kiểm tra kim linh căn của hắn, thì phải tốn kim linh thạch thượng phẩm.
Cách kiểm tra này, thực sự không phải người bình thường có thể làm được.
Người đơn linh căn có linh căn nồng đậm, ngũ linh căn thì như phế vật, quy luật này chưa từng thay đổi suốt mấy ngàn mấy vạn năm. Nhưng vẫn luôn có một vài người tu tiên cực kỳ hiếm gặp, tuy không phải đơn linh căn, nhưng linh căn cũng rất nồng đậm.
Xem ra, Quân Diễn Chi chính là một trong những người hiếm gặp đó.
Hắn lặng lẽ hơn mười năm, nếu không phải đúng lúc gặp chuyện của Triệu Ninh Thiên, chỉ sợ không ai phát hiện được thiên phú đó của hắn.
Tịch Phóng trầm tư một lát, nói với Chu Cẩn: “Đi lấy một khối kim linh thạch thượng phẩm.”
Kim linh thạch thượng phẩm chứa đựng dồi dào linh khí, nếu so với linh thạch hạ phẩm, thì hơn gấp trăm lần. Người có linh căn nồng đậm, mới có thể hút hết sạch linh khí trong thời gian cực ngắn.
Nhưng vừa rồi Quân Diễn Chi mới hút linh khí trong mộc linh thạch, đan điền đã có cảm giác căng đầy, lập tức nói: “Tông chủ, tu vi của đệ tử chỉ có trúc cơ, không thể hấp thu thêm quá nhiều linh khí.”
Tịch Phóng nhàn nhạt nói: “Không trở ngại.”
Chu Cẩn lập tức nhận lệnh rồi đi.
Không bao lâu Chu Cẩn trở lại, dâng lên một cái hộp bằng ngọc. Tịch Phóng đích thân lấy linh thạch bên trong ra, nói với Quân Diễn Chi: “Ngươi tới thử xem.”:
Linh thạch lớn khoảng lòng bàn tay, ngân quang ẩn ẩn lưu động.
Quân Diễn Chi mím môi, đặt tay lên linh thạch, “Tông chủ, nếu đệ tử lại hấp thu linh khí, chỉ sợ sẽ bạo thể mà chết.”
Tịch Phóng chỉ nhìn hắn, không nói.
Sắc mặt Quân Diễn Chi lạnh lẽo, ngưng thần hấp thu linh khí, thoáng chốc đan điền căng đầy, linh khí tràn khắp toàn thân. Hắn nổi đầy gân xanh, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy mỗi chỗ trong thân thể đều đau đớn kịch liệt.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tịch Phóng một cái, lại thấy ánh mắt Tịch Phóng như đuốc, không có ý giải cứu, ngược lại tràn đầy nghiên cứu.
Tần phong chủ của Hoàng Hoa phong nói: “Tịch tông chủ, Quân Diễn Chi này chỉ sợ sắp không chịu nổi rồi.”
Tịch Phóng không nói, trong hậu điện lặng yên như tờ, chỉ nghe tiếng hàm răng va chạm đầy nhẫn nại của Quân Diễn Chi.
“Tông chủ, Quân Diễn Chi này thật sự sắp chống đỡ không nổi rồi.”
Tịch Phóng vẫn không trả lời, Quân Diễn Chi lộ vẻ phẫn hận, đột nhiên buông linh thạch ra: “Tịch tông chủ làm vậy là có ý gì?” Vừa nói, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, máu chảy không ngừng. Sắc mặt hắn tái nhợt, ngã xuống đất, ý thức dần không rõ.
Lộ Chi Sơn chậm rãi nói: “Quả thật là tu vi trúc cơ… ngươi cứu hắn đi.”
Quân Diễn Chi mơ hồ, chỉ cảm thấy một cánh tay đặt lên cổ tay mình, linh khí chậm rãi được rút ra khỏi thân thể, cảm giác căng đầy muốn nổ dần biến mất, nhưng vẫn mơ mơ màng màng.
Mọi người ở hậu điện trầm mặc rất lâu, Thiệu Quân mới nói: “Mộc linh căn và kim linh căn nồng đậm như thế, chẳng kém đơn thiên linh căn bao nhiêu. Tư chất bậc này, thật là hiếm gặp.”
Lộ Chi Sơn vuốt râu không nói.
Lục Trường Khanh nói: “Nếu đã thế, có để hắn thử tiếp nhận truyền thừa không?’
Lộ Chi Sơn nhìn nam tử trẻ tuổi nằm dưới đất, đứng lên nói: “Bần đạo về Cổ Kính Phái một chuyến, hai ngày nữa trở lại. Gần đây ma tu khiến hơn bảy mươi người thần trí thất thường, trong thời gian ngắn chưa chắc lại phát sinh chuyện gì, mong Tịch tông chủ chăm sóc cho mười sáu đệ tử Cổ Kính Phái. Trong một tháng bọn họ vẫn không có gì đáng ngại, sau đó mới càng thêm cuồng bạo, thậm chí tự tàn tự thương cho đến chết. Bây giờ có Quân Diễn Chi này rồi, cứu được hay không, thành bại chỉ một lần.”
Sắc mặt mọi người đều có chút nhẹ nhõm, xôn xao đứng lên: “Làm phiền Lộ trưởng lão.”
Cuối cùng tiễn Lộ Chi Sơn đi, trở về hậu điện, lại thấy Quân Diễn Chi đã tỉnh táo. Hắn ôm ngực đứng lên, lạnh nhạt nhìn mọi người, vẻ mặt rét lạnh.
Tịch Phóng lấy một viên đan được màu đỏ nhạt ra, không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi dùng linh khí kiểm tra tu vi của ngươi, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không dùng phương pháp khác để thử, chỉ sợ ngươi sẽ bị thương càng nặng. Ma tu vốn nên là kỳ nguyên anh, nếu cố tình thu liễm ma khí toàn thân, ẩn giấu tu vi, chúng ta không thể biết được, nhất định phải thử mới biết.”
Cơn giận của Quân Diễn Chi không giảm: “Tông chủ chỉ kiểm tra tu vi của ta, không kiểm tra tu vi của người khác, là có ý gì?”
Tịch Phóng búng ngón tay, đan dược màu đỏ bay vút qua rơi vào lòng bàn tay Quân Diễn Chi: “Đây là giáng trần đan, có thể giúp ngươi khơi thông linh khí. Hôm nay ngươi có được linh khí của hai khối linh thạch thượng phẩm, lại có đan dược này bổ trợ, trở về điều tức một ngày, tu vi nhất định sẽ tăng tiến lớn. Hai ngày sau lại đến, ta nhất định cho ngươi một đáp án vừa lòng.”
Quân Diễn Chi lộ vẻ không cam lòng, nhưng nhẫn nhịn không phát tác, cuối cùng siết chặt đan dược bỏ đi.
Vừa ra khỏi Thanh Hư điện, hắn hơi rũ đầu, tâm trạng thả lỏng.
Tuy sớm dự liệu được đám người Tịch Phóng sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn, nhưng không ngờ hôm nay liền kiểm tra tu vi của mình. Đáng tiếc, bất luận bọn họ kiểm tra thế nào, cũng không thể kiểm tra ra được…
Sắc trời đã tối, rặng đỏ đầy trời, Quân Diễn Chi nuốt đan dược, ngự phong trở về chỗ ở của mình.
Văn Kinh đã nấu cơm tối xong, vội hỏi hắn vừa rồi có việc gì.
Quân Diễn Chi kể lại những gì đã xảy ra. Sắc mặt hắn vốn tái nhợt, khóe miệng chảy máu, lúc này lại có chút gầy yếu, nhè nhẹ thở dốc.
Văn Kinh nhìn dáng vẻ hắn như thế, không khỏi đau lòng: “Sư huynh mau ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một lát.”
Dù sao cũng phải dỗ hắn ăn cơm tối, lại dìu lên giường ngủ.
Vẻ tái nhợt của Quân Diễn Chi vẫn không chuyển biến tốt, yếu yếu ớt ớt, ủ trong lòng Văn Kinh không nói một tiếng.
Văn Kinh không khỏi khó hiểu. Tịch tông chủ không phải đã cho hắn một viên giáng trần đan sao? Đã dùng đan dược rồi vận khí chỉnh lý một lát, ngày mai tu vi tất sẽ đại tăng, có thể gọi là vì họa được phúc.
Tiết tấu thăng cấp kinh điển như thế, nam chính trước bị hoài nghi đè ép, sau lại trở thành chúa cứu thế, truyền thừa công pháp. Chỉ là sao đến chỗ sư huynh này, lại nằm không dậy nổi chứ?
Nhưng cậu không dám nói lung tung, đêm nay dỗ hắn ngủ, đắp chăn cho hắn xong mới đi.
…
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Quân Diễn Chi điều tức một ngày đã hồi phục bình thường, lại qua một ngày, Lộ Chi Sơn quả nhiên cưỡi Ngọc Diễn Long trở lại Thanh Hư kiếm tông.
Quân Diễn Chi lại bị gọi đến trước mặt các phong chủ.
Vừa vào hậu điện, còn chưa kịp hành lễ, chỉ cảm thấy một mùi hương quen thuộc tràn ra dưới mũi, Quân Diễn Chi mơ màng muốn say.
Lộ Chi Sơn chậm rãi nói: “Cái gì cũng không cần hỏi, nhắm mắt lại, nhập định.”
Quân Diễn Chi cũng không bận tâm lễ tiết, ngồi xuống. Trước mắt tối tăm, không có một vật gì, không bao lâu, trong thức hải lại có một vị lão nhân chắp tay mà đứng, bi thương vô cùng vô tận lại trào dâng từ ý thức, nhấn chìm người khác.
“… Là ngươi?” Âm thanh của lão nhân đó dường như phát ra từ trong đầu.
“Không sai, là ta.”
“… Tu vi ma tu không thấp.”
“Trời sinh đã có.”
Lão nhân cúi đầu, thân hình lại chậm rãi trở nên trong suốt, tiếp theo biến mất, cuối cùng chìm vào trong ý thức: “Chính là ngươi rồi, đi đi…”
Thần thức cuối cùng dung làm một thể, trong đầu xuất hiện ngàn vạn ký hiệu kỳ quái, lại hình thành câu cú và hình ảnh rõ ràng, trào vào đầu như thủy triều. Qua rất lâu, thần trí mới rõ ràng trở lại.
Quân Diễn Chi chậm rãi mở mắt ra, đứng lên nhìn mọi người, không nói một chữ.
Lộ Chi Sơn nhìn cổ quyển trống rỗng trong tay, như tiếc nuối, lại như cảm khái: “… Quả nhiên, ngươi thật là người được chọn.”
Văn Kinh nhìn theo Quân Diễn Chi, cẩn thận thu lại ngưỡng mộ trong mắt.
Tâm tư của Quân Diễn Chi toàn đặt hết lên [Bách Thảo Ngàn Hồn Thuật], cũng không phát hiện, nhẹ nhàng dặn dò Văn Kinh một câu, vung y sam lên, cùng Chu Cẩn ngự phong đi.
Chu Cẩn mặc hắc y, mặt không biểu cảm, hỏi: “Vừa rồi đệ tử Hồng Tú phong làm khó ngươi?”
“Đa tạ Chu sư huynh quan tâm, chưa từng làm khó ta.”
“Vậy thì tốt.”
Là đại đệ tử của Tịch Phóng tông chủ, bình thường ngôn hành của Chu Cẩn có thể khái quát bằng “thận trọng từng li”. Hắn là chân linh căn thủy thổ, tư chất trên trung đẳng, may mà được Tịch tông chủ dốc lòng chỉ điểm, chưa đến sáu mươi tuổi đã vào trung kỳ trúc cơ, có hy vọng kết đan. Đệ tử Ngọc Dung phong hơn một trăm bốn mươi người, do hai mươi mấy đệ tử trúc cơ chăm sóc. Vì thế, Chu Cẩn không để ý đến sự vụ của Ngọc Dung phong, đi theo bên cạnh Tịch tông chủ.
Trên đời có một loại người, chuyện trong phận sự làm rất thỏa đáng, tỉ mỉ từng ly, không nói nhiều. Bọn họ chưa từng ức hiếp ai, nếu trong khả năng thì cũng giúp người một tay, chưa từng bỏ đá xuống giếng, cũng không ác ngôn ác ngữ, khiêu khích gây sự.
Chu Cẩn chính là loại người đó.
Tuy Quân Diễn Chi tán thường hắn, nhưng lại không có ý kết giao, suốt đường yên lặng, một trước một sau đến Thanh Hư điện.
Trong hậu điện vốn có tiếng nghị luận, nhưng chìm vào tĩnh lặng, các phong chủ không hẹn mà cùng nhìn nam tử từ tiền điện đi tới, yên lặng không nói.
Quân Diễn Chi không nhanh không chậm, đảo mắt qua Lộ Vân Trác nằm dưới dất, cúi đầu hành lễ: “Tuệ Thạch phong Quân Diễn Chi đợi tông chủ phân phó.”
Mọi người rũ mắt nhìn, chỉ thấy thanh sam của nam tử đã giặt đến bạc màu, dáng người thẳng tắp, trên tóc cột dây màu xanh, rũ đến vai, xen giữa mái tóc đen dài cực kỳ thanh nhã.
Mùi hương thảo mộc nhàn nhạt tản ra dưới mũi, như có như không.
Chu Cẩn bình tĩnh đứng sau lưng Tịch Phóng.
Lộ Chi Sơn vuốt râu, nhìn hắn một lát, chậm rãi nói: “Bước lên trước, hấp thụ linh khí trong linh thạch này.” Nói rồi rút ra một khối linh thạch màu xanh nhạt.
Quân Diễn Chi hơi chần chừ, mang vẻ khó hiểu, nhưng cũng không mở miệng hỏi. Hắn bước tới, đặt tay lên linh thạch, nhắm mắt lại.
Linh khí trong linh thạch lập tức tràn ra, chảy vào người. Lát sau, linh khí tan hết, linh thạch trở nên ảm đạm vô quang.
Ánh mắt Lộ Chi Sơn sâu thẳm, bình thản nói: “Ngươi là linh căn gì?”
Quân Diễn Chi nén dòng linh khí cuồn cuộn trong người, cung kính nói: “Kim mộc song linh căn.”
Lộ Chi Sơn cân nhắc hồi lâu, nói với Tịch Phóng: “Vừa rồi ta chỉ kiểm tra mộc linh căn của hắn, Tịch tông chủ có hứng thú kiểm tra kim linh căn của hắn không?”
Bình thường khi kiểm tra linh căn, linh căn thạch chỉ có thể kiểm tra ra chủng loại linh căn, người đơn linh căn là thiên linh căn, song linh căn là chân linh căn, cứ thế phân loại. Nếu muốn kiểm tra độ nồng đậm, thì cần hao tốn linh thạch thượng phẩm.
Linh thạch thượng phẩm quý giá hiếm gặp, vừa rồi Lộ Chi Sơn dùng một khối mộc linh thạch thượng phẩm kiểm tra mộc linh căn của Quân Diễn Chi, hiện tại nếu muốn kiểm tra kim linh căn của hắn, thì phải tốn kim linh thạch thượng phẩm.
Cách kiểm tra này, thực sự không phải người bình thường có thể làm được.
Người đơn linh căn có linh căn nồng đậm, ngũ linh căn thì như phế vật, quy luật này chưa từng thay đổi suốt mấy ngàn mấy vạn năm. Nhưng vẫn luôn có một vài người tu tiên cực kỳ hiếm gặp, tuy không phải đơn linh căn, nhưng linh căn cũng rất nồng đậm.
Xem ra, Quân Diễn Chi chính là một trong những người hiếm gặp đó.
Hắn lặng lẽ hơn mười năm, nếu không phải đúng lúc gặp chuyện của Triệu Ninh Thiên, chỉ sợ không ai phát hiện được thiên phú đó của hắn.
Tịch Phóng trầm tư một lát, nói với Chu Cẩn: “Đi lấy một khối kim linh thạch thượng phẩm.”
Kim linh thạch thượng phẩm chứa đựng dồi dào linh khí, nếu so với linh thạch hạ phẩm, thì hơn gấp trăm lần. Người có linh căn nồng đậm, mới có thể hút hết sạch linh khí trong thời gian cực ngắn.
Nhưng vừa rồi Quân Diễn Chi mới hút linh khí trong mộc linh thạch, đan điền đã có cảm giác căng đầy, lập tức nói: “Tông chủ, tu vi của đệ tử chỉ có trúc cơ, không thể hấp thu thêm quá nhiều linh khí.”
Tịch Phóng nhàn nhạt nói: “Không trở ngại.”
Chu Cẩn lập tức nhận lệnh rồi đi.
Không bao lâu Chu Cẩn trở lại, dâng lên một cái hộp bằng ngọc. Tịch Phóng đích thân lấy linh thạch bên trong ra, nói với Quân Diễn Chi: “Ngươi tới thử xem.”:
Linh thạch lớn khoảng lòng bàn tay, ngân quang ẩn ẩn lưu động.
Quân Diễn Chi mím môi, đặt tay lên linh thạch, “Tông chủ, nếu đệ tử lại hấp thu linh khí, chỉ sợ sẽ bạo thể mà chết.”
Tịch Phóng chỉ nhìn hắn, không nói.
Sắc mặt Quân Diễn Chi lạnh lẽo, ngưng thần hấp thu linh khí, thoáng chốc đan điền căng đầy, linh khí tràn khắp toàn thân. Hắn nổi đầy gân xanh, sắc mặt tái nhợt, chỉ cảm thấy mỗi chỗ trong thân thể đều đau đớn kịch liệt.
Hắn ngẩng đầu nhìn Tịch Phóng một cái, lại thấy ánh mắt Tịch Phóng như đuốc, không có ý giải cứu, ngược lại tràn đầy nghiên cứu.
Tần phong chủ của Hoàng Hoa phong nói: “Tịch tông chủ, Quân Diễn Chi này chỉ sợ sắp không chịu nổi rồi.”
Tịch Phóng không nói, trong hậu điện lặng yên như tờ, chỉ nghe tiếng hàm răng va chạm đầy nhẫn nại của Quân Diễn Chi.
“Tông chủ, Quân Diễn Chi này thật sự sắp chống đỡ không nổi rồi.”
Tịch Phóng vẫn không trả lời, Quân Diễn Chi lộ vẻ phẫn hận, đột nhiên buông linh thạch ra: “Tịch tông chủ làm vậy là có ý gì?” Vừa nói, khóe miệng lại tràn ra máu tươi, máu chảy không ngừng. Sắc mặt hắn tái nhợt, ngã xuống đất, ý thức dần không rõ.
Lộ Chi Sơn chậm rãi nói: “Quả thật là tu vi trúc cơ… ngươi cứu hắn đi.”
Quân Diễn Chi mơ hồ, chỉ cảm thấy một cánh tay đặt lên cổ tay mình, linh khí chậm rãi được rút ra khỏi thân thể, cảm giác căng đầy muốn nổ dần biến mất, nhưng vẫn mơ mơ màng màng.
Mọi người ở hậu điện trầm mặc rất lâu, Thiệu Quân mới nói: “Mộc linh căn và kim linh căn nồng đậm như thế, chẳng kém đơn thiên linh căn bao nhiêu. Tư chất bậc này, thật là hiếm gặp.”
Lộ Chi Sơn vuốt râu không nói.
Lục Trường Khanh nói: “Nếu đã thế, có để hắn thử tiếp nhận truyền thừa không?’
Lộ Chi Sơn nhìn nam tử trẻ tuổi nằm dưới đất, đứng lên nói: “Bần đạo về Cổ Kính Phái một chuyến, hai ngày nữa trở lại. Gần đây ma tu khiến hơn bảy mươi người thần trí thất thường, trong thời gian ngắn chưa chắc lại phát sinh chuyện gì, mong Tịch tông chủ chăm sóc cho mười sáu đệ tử Cổ Kính Phái. Trong một tháng bọn họ vẫn không có gì đáng ngại, sau đó mới càng thêm cuồng bạo, thậm chí tự tàn tự thương cho đến chết. Bây giờ có Quân Diễn Chi này rồi, cứu được hay không, thành bại chỉ một lần.”
Sắc mặt mọi người đều có chút nhẹ nhõm, xôn xao đứng lên: “Làm phiền Lộ trưởng lão.”
Cuối cùng tiễn Lộ Chi Sơn đi, trở về hậu điện, lại thấy Quân Diễn Chi đã tỉnh táo. Hắn ôm ngực đứng lên, lạnh nhạt nhìn mọi người, vẻ mặt rét lạnh.
Tịch Phóng lấy một viên đan được màu đỏ nhạt ra, không nhanh không chậm nói: “Vừa rồi dùng linh khí kiểm tra tu vi của ngươi, thật sự là bất đắc dĩ mà thôi. Nếu không dùng phương pháp khác để thử, chỉ sợ ngươi sẽ bị thương càng nặng. Ma tu vốn nên là kỳ nguyên anh, nếu cố tình thu liễm ma khí toàn thân, ẩn giấu tu vi, chúng ta không thể biết được, nhất định phải thử mới biết.”
Cơn giận của Quân Diễn Chi không giảm: “Tông chủ chỉ kiểm tra tu vi của ta, không kiểm tra tu vi của người khác, là có ý gì?”
Tịch Phóng búng ngón tay, đan dược màu đỏ bay vút qua rơi vào lòng bàn tay Quân Diễn Chi: “Đây là giáng trần đan, có thể giúp ngươi khơi thông linh khí. Hôm nay ngươi có được linh khí của hai khối linh thạch thượng phẩm, lại có đan dược này bổ trợ, trở về điều tức một ngày, tu vi nhất định sẽ tăng tiến lớn. Hai ngày sau lại đến, ta nhất định cho ngươi một đáp án vừa lòng.”
Quân Diễn Chi lộ vẻ không cam lòng, nhưng nhẫn nhịn không phát tác, cuối cùng siết chặt đan dược bỏ đi.
Vừa ra khỏi Thanh Hư điện, hắn hơi rũ đầu, tâm trạng thả lỏng.
Tuy sớm dự liệu được đám người Tịch Phóng sẽ không dễ dàng tin tưởng hắn, nhưng không ngờ hôm nay liền kiểm tra tu vi của mình. Đáng tiếc, bất luận bọn họ kiểm tra thế nào, cũng không thể kiểm tra ra được…
Sắc trời đã tối, rặng đỏ đầy trời, Quân Diễn Chi nuốt đan dược, ngự phong trở về chỗ ở của mình.
Văn Kinh đã nấu cơm tối xong, vội hỏi hắn vừa rồi có việc gì.
Quân Diễn Chi kể lại những gì đã xảy ra. Sắc mặt hắn vốn tái nhợt, khóe miệng chảy máu, lúc này lại có chút gầy yếu, nhè nhẹ thở dốc.
Văn Kinh nhìn dáng vẻ hắn như thế, không khỏi đau lòng: “Sư huynh mau ăn cơm, ăn xong nghỉ ngơi một lát.”
Dù sao cũng phải dỗ hắn ăn cơm tối, lại dìu lên giường ngủ.
Vẻ tái nhợt của Quân Diễn Chi vẫn không chuyển biến tốt, yếu yếu ớt ớt, ủ trong lòng Văn Kinh không nói một tiếng.
Văn Kinh không khỏi khó hiểu. Tịch tông chủ không phải đã cho hắn một viên giáng trần đan sao? Đã dùng đan dược rồi vận khí chỉnh lý một lát, ngày mai tu vi tất sẽ đại tăng, có thể gọi là vì họa được phúc.
Tiết tấu thăng cấp kinh điển như thế, nam chính trước bị hoài nghi đè ép, sau lại trở thành chúa cứu thế, truyền thừa công pháp. Chỉ là sao đến chỗ sư huynh này, lại nằm không dậy nổi chứ?
Nhưng cậu không dám nói lung tung, đêm nay dỗ hắn ngủ, đắp chăn cho hắn xong mới đi.
…
Hai ngày nhanh chóng trôi qua, Quân Diễn Chi điều tức một ngày đã hồi phục bình thường, lại qua một ngày, Lộ Chi Sơn quả nhiên cưỡi Ngọc Diễn Long trở lại Thanh Hư kiếm tông.
Quân Diễn Chi lại bị gọi đến trước mặt các phong chủ.
Vừa vào hậu điện, còn chưa kịp hành lễ, chỉ cảm thấy một mùi hương quen thuộc tràn ra dưới mũi, Quân Diễn Chi mơ màng muốn say.
Lộ Chi Sơn chậm rãi nói: “Cái gì cũng không cần hỏi, nhắm mắt lại, nhập định.”
Quân Diễn Chi cũng không bận tâm lễ tiết, ngồi xuống. Trước mắt tối tăm, không có một vật gì, không bao lâu, trong thức hải lại có một vị lão nhân chắp tay mà đứng, bi thương vô cùng vô tận lại trào dâng từ ý thức, nhấn chìm người khác.
“… Là ngươi?” Âm thanh của lão nhân đó dường như phát ra từ trong đầu.
“Không sai, là ta.”
“… Tu vi ma tu không thấp.”
“Trời sinh đã có.”
Lão nhân cúi đầu, thân hình lại chậm rãi trở nên trong suốt, tiếp theo biến mất, cuối cùng chìm vào trong ý thức: “Chính là ngươi rồi, đi đi…”
Thần thức cuối cùng dung làm một thể, trong đầu xuất hiện ngàn vạn ký hiệu kỳ quái, lại hình thành câu cú và hình ảnh rõ ràng, trào vào đầu như thủy triều. Qua rất lâu, thần trí mới rõ ràng trở lại.
Quân Diễn Chi chậm rãi mở mắt ra, đứng lên nhìn mọi người, không nói một chữ.
Lộ Chi Sơn nhìn cổ quyển trống rỗng trong tay, như tiếc nuối, lại như cảm khái: “… Quả nhiên, ngươi thật là người được chọn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook