Ai Đã Mang Đi Khúc Sênh Ca
-
Quyển 1 - Chương 11
Ngày hôm sau, cung Bách Hoa giăng đèn kết hoa.Người dân toàn thành cùng bàn tán về một đoạn giai thoại. Vũ công và tướng quân Minh triều. Bọn họ vây quanh ở bên ngoài cung Bách Hoa cung, hy vọng được nhìn thấy tôi.
Tôi cuốn lên màn kiệu, trong đám người kia, chỉ một cái liếc mắt tôi đã nhìn thấy chàng.
Những đám người chàng chịt lên nhau trong đông đúc, đóa hoa không tiếng động nở rộ, lại không tiếng động lụi tàn. Có lẽ đây cũng là kết cục tốt nhất. Trong nháy mắt khi tôi thả màn kiệu, tôi nhìn thấy nam tử này dùng góc tay áo lau mắt.
Hoặc giả là chàng khóc, hoặc là chỉ là vô cớ bụi bay.
Giáng Tuyết ngồi bên cạnh tôi, nàng nói, Viên Viên, từ nay trăm ngàn bể dâu, đùng quan hệ với chàng nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Bạch Tiểu Nguyên của Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Quế thật coi tôi như chí bảo, hắn đều tận lực dùng hết khả năng bù đắp những tháng năm mà tôi thua thiệt. Hắn nói, ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta lần nữa, ta thà rằng cô phụ thiên hạ muôn dân, cũng muốn thất hứa nàng một đời một kiếp.
Tôi khe khẽ mỉm cười, cười như quốc sắc thiên hương.
Hắn chung quy vẫn không hiểu tôi.
Cũng như tôi không hiểu Giáng Tuyết. Tôi không hiểu nàng vắt óc tìm kế, đem tôi tống đến bên cạnh Ngô Tam Quế, ý đồ là sao.
Giáng Tuyết với tôi, đã là một?. Tôi không chỉ một lần ngờ vực vô căn cứ, lại một lần phủ định.
Tại kinh thành Ngô Tam Quế vì tôi mà xây dựng một ao sen. Hắn nói, chúng ta là bên cạnh hồ sen gặp nhau. Hắn nói, chờ cho chính sự trên triều ổn định, ta liền mang nàng ẩn cư núi rừng. Chúng ta đi thành ngoại Cô Tô*, ở trong rừng hoa đào xây một tòa nhà gỗ. Xem lá rụng trên đình, xem dòng suối nhỏ chảy.
* Cô Tô được nói là tên gọi cũ của thành phố Tô Châu ngày nay.
Hắn nói được những câu êm tai.Tôi biết rõ hắn sẽ làm như vậy.
Tôi không quan tâm. Tôi quan tâm, là gì? Chiến sự. Hoặc giả nói, tôi chỉ quan tâm an nguy của Hoàng Thái Cực. Mặc kệ chàng thương tôi như vậy, mặc kệ chàng đem tôi đẩy tới bên cạnh Ngô Tam Quế, tôi vẫn yêu chàng như trước.
Ngày đó, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy Giáng Tuyết khi hạ sa mỏng trên mặt. Nàng đứng bên cạnh hồ sen, lệ rơi đầy mặt. Vẻ mặt chật vật, như vậy, vẻ mặt đột ngột.
Là, tôi trước giờ chưa từng gặp qua gương mặt như thế. Tôi hoàn toàn bị dọa.Trên gương mặt đó, không có lỗ mũi, mặt bên trái, vết lớn tổn thương, đập vào mắt là những vết sẹo dữ tợn, duy chỉ có mắt, chứa lệ.
Nhìn thấy tôi, nàng cuống quít bịt kín sa mỏng.
Tôi nói, tới cùng là tai nạn như thế nào, mới đến nông nỗi này? Vì cái gì trước giò nàng chưa từng nói cho tôi?
Giáng Tuyết cúi đầu, cũng không nói gì cả. Nàng từ bên cạnh tôi hờ hững rời đi.
Không bao lâu, Ngô Tam Quế liền bị triều đình phái ra biên cương trấn thủ Tam Hải quan. Nghe nói Hoàng Thái Cực dẫn dắt Mãn Thanh, thế lực càng lúc càng lớn, Sùng Trinh hoàng đế lo lắng chằng sẽ hủy diệt giang sơn.
* Minh Tư Tông hay Sùng Trinh đế( 6/2/1611-25/4/1644) có tên là Chu Do Kiểm được xem là vị vua thứ 17 và cuối cùng của triều đại nhà Minh và ông cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu. Các sử gia Trung Hoa còn dùng miếu hiệu Minh Nghị Tông để gọi ông. Ông còn được nhà Nam Minh truy thụy khác là Thiệu thiên Dịch đạo Cương minh Khác kiệm Quỹ văn Phấn võ Đôn nhân Mậu hiếu Liệt hoàng đế. Nhà Thanh tiến vào trung nguyên truy đặt miếu hiệu và thụy hiệu cho ông là Hoài Tông Trang Liệt hoàng đế.
Lúc hắn xuất binh, tôi đuổi theo, khẩn trương hỏi, lhai quân đội sẽ giao chiến hay không? Nếu như giao chiến, có thể xảy ra việc gì hay không? Nhất định không được để xảy ra việc.
Hắn không đoán được tôi lại quan tâm như thế, kích động nhảy xuống ngựa, hắn nói, Viên Viên, ta hứa với nàng, ta sẽ không có việc gì xảy ra.
Tôi mỉm cười yếu ớt, không nói gì nữa. Hắn không biết rõ, từ đầu tới cuối, người mà tôi không hy vọng xảy ra chuyện, chỉ là Hoàng Thái Cực.
Tại thư phòng tôi lật đến một bức họa. Họa một người thiếu nữ, mày lá liễu, gương mặt phù dung, tóc mai cài một cây tram xanh biếc, váy múa màu đỏ tía múa, váy kéo dài trên đất. Nhưng không phải tôi.
Nàng là Bạch Tiểu Nguyên.
Tôi nói, Giáng Tuyết, ngươi nói cho ta một chút về Tiểu Nguyên đi. Nàng ấy là ai? Nàng ấy chết như thế nào? Các ngươi vì sao lại biết nhau?
Giáng Tuyết nhìn bức họa thiếu nữ, đột nhiên cười.
Rất lâu trước bên cạnh ao kia hoa sen, mây trắng và tuyết hòa vào nhau khiến màu trời trắng trong tinh khiết. Thiếu niên ngửa đầu hỏi nữ hài, có khi nào đến một ngày, nàng sẽ quên ta hay không?
Sẽ không, nếu chàng quên thiếp, thiếp sẽ múa đến khi chàng tìm đến thiếp.
Đó là Tiểu Nguyên mười lăm tuổi.
Bọn họ ly biệt. Nàng ấy tặng cho hắn một bức họa. Họa một nữ tử, mày lá liễu, gương mặt phù dung, mang váy múa màu đỏ tía.
Thiếu niên đi rồi, nhà trọ nơi nàng sống phát sinh một trận hỏa hoạn lớn.Bốn phía là cửa sổ đóng chặt. Nàng biết rõ ai là người gây ra hoả hoạn. Chỉ vì bọn họ nói, nàng là hồng nhan họa thủy. Chỉ vì nàng khiến Ngô Tam Quế thần hồn điên đảo.
Nàng không cam tâm. Mặc kệ lửa toàn thân lượn lờ, nàng nhanh chóng chạy ra. Nàng chỉ là muốn, cùng Ngô Tam Quế gặp nhau.
Nhưng mà, ngọn lửa đỏ rực, như muốn thổi quét tất cả bầu trời. Nàng phảng phất nghe thấy Ngô Tam Quế nói, nàng phải chờ ta.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng đã ở bên một con suối. Ở trong suối nước suối nàng nhìn thấy bóng dáng khuôn mặt bị hủy của mình. Nàng được một người chăn ngựa tộc Ô Lạp nhận nuôi.
Rất lâu sau, nàng nhìn thấy trong đám người một đứa bé khóc lóc, giống hệt bộ dạng của nàng.
Nàng nói, ta muốn mang ngươi đi Kim Lăng. Ngươi chính là ta.
Đó là Tiểu Nguyên mười bảy tuổi.
Giáng Tuyết nói, ta chính là Tiểu Nguyên, Bạch Tiểu Nguyên.
Nàng nói, ta làm như vậy chẳng qua là hi vọng Tiểu Nguyên trong tim Ngô Tam Quế, vĩnh viễn xinh đẹp như vậy.Chỉ cần ngươi thay ta bảo bộ bí mật này. Dù cho đời này kiếp này, chỉ có thể đứng ở trong góc nhỏ nhìn xa, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Giáng Tuyết khóc đến bi thương. Nàng yêu Ngô Tam Quế, yêu nhiều như vậy. Yêu đến hèn mọn, yêu đế ẩn nhẫn, yêu đến đau lòng.
Tôi nghe được chuyện xưa từ Giáng Tuyết, mới bắt đầu thay đổi đối đãi với Ngô Tam Quế. Trước kia tôi vẫn cảm thấy thế gian này chỉ có mỗi mình Hoàng Thái Cực, mà thật ra thì không phải, không biết từ lúc nào, Ngô Tam Quế đã chậm rãi xuất hiện trong đầu tôi. Hoặc giả tôi chỉ là cảm động tấm si tình hắn đối với Tiểu Nguyên.
Có lẽ là trước giờ chưa gặp một người nam nhân giống thế, khiến tôi có thể cảm nhận được tình yêu oanh liệt vô cùng.
Hoàng Thái Cực không có.Thế giới của chàng rất lớn rất lớn, trong lòng chàng tràn đầy thiên hạ.
Thế giới của chàng không có tôi.
Tôi cuốn lên màn kiệu, trong đám người kia, chỉ một cái liếc mắt tôi đã nhìn thấy chàng.
Những đám người chàng chịt lên nhau trong đông đúc, đóa hoa không tiếng động nở rộ, lại không tiếng động lụi tàn. Có lẽ đây cũng là kết cục tốt nhất. Trong nháy mắt khi tôi thả màn kiệu, tôi nhìn thấy nam tử này dùng góc tay áo lau mắt.
Hoặc giả là chàng khóc, hoặc là chỉ là vô cớ bụi bay.
Giáng Tuyết ngồi bên cạnh tôi, nàng nói, Viên Viên, từ nay trăm ngàn bể dâu, đùng quan hệ với chàng nữa. Ngươi phải nhớ kỹ, ngươi là Bạch Tiểu Nguyên của Ngô Tam Quế.
Ngô Tam Quế thật coi tôi như chí bảo, hắn đều tận lực dùng hết khả năng bù đắp những tháng năm mà tôi thua thiệt. Hắn nói, ta sẽ không bao giờ để nàng rời xa ta lần nữa, ta thà rằng cô phụ thiên hạ muôn dân, cũng muốn thất hứa nàng một đời một kiếp.
Tôi khe khẽ mỉm cười, cười như quốc sắc thiên hương.
Hắn chung quy vẫn không hiểu tôi.
Cũng như tôi không hiểu Giáng Tuyết. Tôi không hiểu nàng vắt óc tìm kế, đem tôi tống đến bên cạnh Ngô Tam Quế, ý đồ là sao.
Giáng Tuyết với tôi, đã là một?. Tôi không chỉ một lần ngờ vực vô căn cứ, lại một lần phủ định.
Tại kinh thành Ngô Tam Quế vì tôi mà xây dựng một ao sen. Hắn nói, chúng ta là bên cạnh hồ sen gặp nhau. Hắn nói, chờ cho chính sự trên triều ổn định, ta liền mang nàng ẩn cư núi rừng. Chúng ta đi thành ngoại Cô Tô*, ở trong rừng hoa đào xây một tòa nhà gỗ. Xem lá rụng trên đình, xem dòng suối nhỏ chảy.
* Cô Tô được nói là tên gọi cũ của thành phố Tô Châu ngày nay.
Hắn nói được những câu êm tai.Tôi biết rõ hắn sẽ làm như vậy.
Tôi không quan tâm. Tôi quan tâm, là gì? Chiến sự. Hoặc giả nói, tôi chỉ quan tâm an nguy của Hoàng Thái Cực. Mặc kệ chàng thương tôi như vậy, mặc kệ chàng đem tôi đẩy tới bên cạnh Ngô Tam Quế, tôi vẫn yêu chàng như trước.
Ngày đó, tôi cuối cùng cũng nhìn thấy Giáng Tuyết khi hạ sa mỏng trên mặt. Nàng đứng bên cạnh hồ sen, lệ rơi đầy mặt. Vẻ mặt chật vật, như vậy, vẻ mặt đột ngột.
Là, tôi trước giờ chưa từng gặp qua gương mặt như thế. Tôi hoàn toàn bị dọa.Trên gương mặt đó, không có lỗ mũi, mặt bên trái, vết lớn tổn thương, đập vào mắt là những vết sẹo dữ tợn, duy chỉ có mắt, chứa lệ.
Nhìn thấy tôi, nàng cuống quít bịt kín sa mỏng.
Tôi nói, tới cùng là tai nạn như thế nào, mới đến nông nỗi này? Vì cái gì trước giò nàng chưa từng nói cho tôi?
Giáng Tuyết cúi đầu, cũng không nói gì cả. Nàng từ bên cạnh tôi hờ hững rời đi.
Không bao lâu, Ngô Tam Quế liền bị triều đình phái ra biên cương trấn thủ Tam Hải quan. Nghe nói Hoàng Thái Cực dẫn dắt Mãn Thanh, thế lực càng lúc càng lớn, Sùng Trinh hoàng đế lo lắng chằng sẽ hủy diệt giang sơn.
* Minh Tư Tông hay Sùng Trinh đế( 6/2/1611-25/4/1644) có tên là Chu Do Kiểm được xem là vị vua thứ 17 và cuối cùng của triều đại nhà Minh và ông cũng là vị hoàng đế người Hán cuối cùng cai trị Trung Quốc trước khi triều đình rơi vào tay nhà Thanh của người Mãn Châu. Các sử gia Trung Hoa còn dùng miếu hiệu Minh Nghị Tông để gọi ông. Ông còn được nhà Nam Minh truy thụy khác là Thiệu thiên Dịch đạo Cương minh Khác kiệm Quỹ văn Phấn võ Đôn nhân Mậu hiếu Liệt hoàng đế. Nhà Thanh tiến vào trung nguyên truy đặt miếu hiệu và thụy hiệu cho ông là Hoài Tông Trang Liệt hoàng đế.
Lúc hắn xuất binh, tôi đuổi theo, khẩn trương hỏi, lhai quân đội sẽ giao chiến hay không? Nếu như giao chiến, có thể xảy ra việc gì hay không? Nhất định không được để xảy ra việc.
Hắn không đoán được tôi lại quan tâm như thế, kích động nhảy xuống ngựa, hắn nói, Viên Viên, ta hứa với nàng, ta sẽ không có việc gì xảy ra.
Tôi mỉm cười yếu ớt, không nói gì nữa. Hắn không biết rõ, từ đầu tới cuối, người mà tôi không hy vọng xảy ra chuyện, chỉ là Hoàng Thái Cực.
Tại thư phòng tôi lật đến một bức họa. Họa một người thiếu nữ, mày lá liễu, gương mặt phù dung, tóc mai cài một cây tram xanh biếc, váy múa màu đỏ tía múa, váy kéo dài trên đất. Nhưng không phải tôi.
Nàng là Bạch Tiểu Nguyên.
Tôi nói, Giáng Tuyết, ngươi nói cho ta một chút về Tiểu Nguyên đi. Nàng ấy là ai? Nàng ấy chết như thế nào? Các ngươi vì sao lại biết nhau?
Giáng Tuyết nhìn bức họa thiếu nữ, đột nhiên cười.
Rất lâu trước bên cạnh ao kia hoa sen, mây trắng và tuyết hòa vào nhau khiến màu trời trắng trong tinh khiết. Thiếu niên ngửa đầu hỏi nữ hài, có khi nào đến một ngày, nàng sẽ quên ta hay không?
Sẽ không, nếu chàng quên thiếp, thiếp sẽ múa đến khi chàng tìm đến thiếp.
Đó là Tiểu Nguyên mười lăm tuổi.
Bọn họ ly biệt. Nàng ấy tặng cho hắn một bức họa. Họa một nữ tử, mày lá liễu, gương mặt phù dung, mang váy múa màu đỏ tía.
Thiếu niên đi rồi, nhà trọ nơi nàng sống phát sinh một trận hỏa hoạn lớn.Bốn phía là cửa sổ đóng chặt. Nàng biết rõ ai là người gây ra hoả hoạn. Chỉ vì bọn họ nói, nàng là hồng nhan họa thủy. Chỉ vì nàng khiến Ngô Tam Quế thần hồn điên đảo.
Nàng không cam tâm. Mặc kệ lửa toàn thân lượn lờ, nàng nhanh chóng chạy ra. Nàng chỉ là muốn, cùng Ngô Tam Quế gặp nhau.
Nhưng mà, ngọn lửa đỏ rực, như muốn thổi quét tất cả bầu trời. Nàng phảng phất nghe thấy Ngô Tam Quế nói, nàng phải chờ ta.
Khi tỉnh lại lần nữa, nàng đã ở bên một con suối. Ở trong suối nước suối nàng nhìn thấy bóng dáng khuôn mặt bị hủy của mình. Nàng được một người chăn ngựa tộc Ô Lạp nhận nuôi.
Rất lâu sau, nàng nhìn thấy trong đám người một đứa bé khóc lóc, giống hệt bộ dạng của nàng.
Nàng nói, ta muốn mang ngươi đi Kim Lăng. Ngươi chính là ta.
Đó là Tiểu Nguyên mười bảy tuổi.
Giáng Tuyết nói, ta chính là Tiểu Nguyên, Bạch Tiểu Nguyên.
Nàng nói, ta làm như vậy chẳng qua là hi vọng Tiểu Nguyên trong tim Ngô Tam Quế, vĩnh viễn xinh đẹp như vậy.Chỉ cần ngươi thay ta bảo bộ bí mật này. Dù cho đời này kiếp này, chỉ có thể đứng ở trong góc nhỏ nhìn xa, ta cũng cam tâm tình nguyện.
Giáng Tuyết khóc đến bi thương. Nàng yêu Ngô Tam Quế, yêu nhiều như vậy. Yêu đến hèn mọn, yêu đế ẩn nhẫn, yêu đến đau lòng.
Tôi nghe được chuyện xưa từ Giáng Tuyết, mới bắt đầu thay đổi đối đãi với Ngô Tam Quế. Trước kia tôi vẫn cảm thấy thế gian này chỉ có mỗi mình Hoàng Thái Cực, mà thật ra thì không phải, không biết từ lúc nào, Ngô Tam Quế đã chậm rãi xuất hiện trong đầu tôi. Hoặc giả tôi chỉ là cảm động tấm si tình hắn đối với Tiểu Nguyên.
Có lẽ là trước giờ chưa gặp một người nam nhân giống thế, khiến tôi có thể cảm nhận được tình yêu oanh liệt vô cùng.
Hoàng Thái Cực không có.Thế giới của chàng rất lớn rất lớn, trong lòng chàng tràn đầy thiên hạ.
Thế giới của chàng không có tôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook