3.

Cuối cùng tôi mặt dày mà đi theo tới nhà giáo sư để ăn chực sủi cảo, tránh thoát một kiếp.

Ngày hôm sau đi học tôi rất thận trọng, không nhìn thấy bóng dáng Yến Tử An.

Chẳng lẽ anh ta buông tha tôi?
Tôi chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì bạn cùng phòng đã gửi tin nhắn bảo tôi nhanh lên ‘bức tường thổ lộ’ trường mà xem.

Tôi có linh cảm chẳng lành, hỏa tốc xem, thấy trên bức tường là tấm ảnh tự chụp của Yến Tử An, trong tay anh ta cầm kéo, nhắm ngay mầm cà chua là bài tập cuối kỳ của tôi.

Đi kèm là lời nhắn: “Bạn học Lâm Diệp Bạch lớp 172 Nông nghiệp hiện đại, cô có thời gian nửa giờ để nghĩ cách cứu bài tập cuối kỳ của mình.


Thời gian đăng là 25 phút trước.

Đệt!
Tôi chạy như điên đến vườn rau, ngày đó tôi chạy bất chấp sống c.

h.

ế.


t đến nỗi lên cả diễn đàn tám chuyện của trường.

Có người nói tôi chạy về phía tình yêu.

Không, tôi là một mạng đền một mạng.

Đổi mạng chó của tôi lấy mạng cà chua bé bỏng của tôi.

Khi tôi chạy đến nơi, Yến Tử An đang ngồi xổm trước mặt Cà chua nhỏ của tôi, đang giơ tay chọc chọc đóa hoa yếu ớt kia.

Tôi giơ tay phanh lại kiểu Nhĩ Khang*: “Đừng đụng vào nó!” (Hình ảnh chú thích dưới cmt, nhìn là hiểu ngay)
Yến Tử An nhìn qua: “Sao không trốn nữa?”
Tôi chắp tay thành thật xin lỗi: “Tôi sai rồi.


Anh ta à lên một tiếng: “Xin lỗi có tác dụng thì cần cảnh sát làm gì? Tôi là người có thù tất báo, cô g.

i.

ế.

t Diệu Diệu của tôi, tôi sẽ g.


i.

ế.

t nhãi con của cô.


Sinh viên đi ngang qua nghe chúng tôi nói thì quăng qua một ánh mắt không thể tin nổi.

Tôi: “…”
Bị điên hả!
Ai đời đặt tên cho cây xương rồng là Diệu Diệu chứ!
Thấy anh ta lại cầm kéo, tôi hoảng hốt: “Khoan khoan! Tôi trị được mà!”
Động tác anh dừng lại, tôi nói tiếp: “Cây xương rồng của anh gai đã rụng, nhìn là biết có vấn đề, tôi có chuyên môn, tôi chữa cho anh.


Yến Tử An nửa tin nửa ngờ nhưng vẫn thả kéo xuống, tim tôi đang treo lơ lửng rơi xuống bụng.

Đang định nói chuyện đàng hoàng với anh ta, lúc Yến Tử An đứng lên thì loạng choạng, đúng lúc đá ngã cây cà chua giống của tôi.

Yến Tử An: “…”
Tôi: “Anh biết không? Tôi giống anh.


Yến Tử An: “Cái gì?”
Tôi mỉm cười: “Có thù tất báo.

”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương