Chờ khách tới đông đủ, mọi người nhanh chóng cùng nhau nhập tiệc.

Vương Viện Khả rõ ràng đang trừng mắt nhìn Đinh Kiến Văn có ý định ngồi cạnh Tần Lam. Sau đó nàng vô thức liếc qua Ngô Cẩn Ngôn - chỉ thấy cô lẳng lặng tìm tới vị trí gần cuối, thản nhiên khinh bạc thế tục.

Tần Lam vốn muốn lên tiếng ngăn cản, song Tiêu Khởi Thanh lập tức cười nói: "Kiến Văn cứ ngồi ở đó cùng tiểu Lam đi."

A, người lớn thức thời.

Đàm Trác cũng hướng Đinh Kiến Văn quan sát, khuôn mặt lạnh lùng thủy chung không biểu cảm. Vương Viện Khả liền ở dưới gầm bàn lén bấm vào tay cô, sau đó ghé đầu hỏi: "Ngươi biết chuyện gì đang xảy ra không?"

Đàm Trác mơ hồ lắc đầu.

"Tần tiểu thư..."

"Cẩn Ngôn." Tần Lam bỏ qua Đinh Kiến Văn, trực tiếp gọi Ngô Cẩn Ngôn. "Em qua đây ngồi."

Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn, sau đó cũng nghe theo lời nàng. Không nhanh không chậm đứng dậy tiến lại gần.

Kết quả suốt bữa cơm, bên trên các vị trưởng bối ồn ào náo nhiệt không ngừng... càng xuống cuối, không khí càng trở nên thâm trầm đáng sợ.

Ngô Cẩn Ngôn dường như đang suy tính gì đó, chỉ thấy đôi mắt của cô hơi lóe lên.

Ngô Cẩn Ngôn tự tay rót đầy hai chén rượu, thong dong đem nó đặt tới trước mặt Đinh Kiến Văn, cười nói: "Mấy lần gặp gỡ vẫn chưa có cơ hội cùng Đinh ca uống vài chén rượu. Lần này có thể hay không cho tôi một cơ hội?"

Tất cả mọi người, bao gồm Tần Lam và nhóm người Xa Thi Mạn lập tức kinh ngạc nhìn cô.

Đinh Kiến Văn nguyên lai khuôn mặt cũng lộ ra vài phần kinh ngạc. Thế nhưng rất nhanh khôi phục, nhận lấy ly rượu của Ngô Cẩn Ngôn, mỉm cười đáp: "Đương nhiên là có thể."

"Lần nào trông thấy anh, anh cũng đều mang dáng vẻ trồng cây si. Thế nào? Anh muốn theo đuổi Lam tỷ?" Ngô Cẩn Ngôn tựa hồ giống như thiếu nữ ngây thơ tò mò hỏi.

Tần Lam hơi nhíu mày. Mà Ngô Cẩn Ngôn lại giả mù làm như không thấy biểu cảm này của nàng, cô như cũ chờ đợi đáp án từ Đinh Kiến Văn.

Đinh Kiến Văn không ngờ Ngô Cẩn Ngôn sẽ thẳng thắn hỏi ra chuyện này. Sau đó hắn nhìn quanh một lượt, ba cô gái đối diện cũng đang tò mò nhìn hắn.

Chi bằng nhân cơ hội này tuyên bố?


Đinh Kiến Văn nghĩ thông, rốt cuộc cũng hài lòng chọn đáp án mình vừa đưa ra: "Không sai, Tần tiểu thư thật sự là một người phụ nữ hoàn hảo. Tôi đã hạ quyết tâm theo đuổi cô ấy."

Lời vừa dứt, Xa Thi Mạn âm thầm thở dài. Vương Viện Khả kinh ngạc rớt cả miếng thịt. Đàm Trác khuôn mặt trắng nõn méo xệch.

"Anh trai à, không đùa đấy chứ?" Vương Viện Khả khôi phục sự thất thố lúc nãy của bản thân. Nàng khoanh tay trước ngực bĩu môi. "Anh dựa vào đâu mà tự tin như vậy?"

"Thực ra bản thân phải có niềm tin, thì việc cần làm mới có thể thành công." Đinh Kiến Văn không ngại chia sẻ kinh nghiệm.

Ngô Cẩn Ngôn cười như không cười: "Vậy thì phải xem bản lĩnh của anh rồi."

Mọi người không ai hiểu hàm ý trong lời nói của cô...

***

Sau khi dùng bữa xong, Ngô Cẩn Ngôn nhân lúc mọi người không chú ý, kéo Vương Viện Khả vào một góc. Nhỏ giọng thì thầm vài câu.

"Vương tỷ, mọi chuyện trông cậy vào chị." Ngô Cẩn Ngôn nháy mắt.

"Yên tâm đi, chị đây là ai cơ chứ?" Vương Viện Khả bật cười. Sau đó lại gần nhóm người Tần Lam, hớn hở nói. "Mọi người đã lâu không gặp, chi bằng cùng nhau đi uống cà phê một chút đi."

"Tiểu Khả ngươi điên à? Cơm vừa dứt khỏi miệng ngươi liền tiếp tục muốn ăn?" Xa Thi Mạn thực muốn đem cái đầu của lão bà nhà mình mổ ra nghiên cứu.

"Ta đây là có ý tốt đó." Vương Viện Khả đột nhiên chuyển mục tiêu sang Đinh Kiến Văn. "Đinh thiếu, anh nói xem có phải hay không?"

Đinh Kiến Văn nhìn ánh mắt sáng trong của Vương Viện Khả, lại nhìn khuôn mặt hoang mang của mấy người phụ nữ. Sau cùng cố định ở Tần Lam.

Nào ngờ chỉ thấy nàng chuyên tâm bóc quýt cho Ngô Cẩn Ngôn, dáng vẻ ôn nhu chưa từng có.

Đinh Kiến Văn đầu đầy dấu hỏi chấm. Cười như không cười nói: "Như vậy cùng nhau đi uống cà phê, tôi mời mọi người."

Ngô Cẩn Ngôn nhận miếng quýt từ tay Tần Lam, thong thả bỏ vào miệng. Hoàn hảo che đi nụ cười ác ôn đã lâu không xuất hiện...

***

Tần Lam cả buổi tối hôm nay mí mắt không ngừng giật. Nàng nhìn Ngô Cẩn Ngôn vui vẻ cùng Vương Viện Khả đùa giỡn... nghĩ hoài không ra sự lo lắng hiện tại xuất phát từ đâu.


"Tần Tiểu Lam, ngươi cùng Đinh thiếu đi một xe a. Ta và mọi người sẽ đi sau." Vương lão bà bắt đầu tác oai tác quái.

"Viện Khả, ngươi muốn làm gì?" Xa Thi Mạn lên tiếng hỏi.

"Làm gì? Đương nhiên là muốn giúp Đinh thiếu rồi." Vương Viện Khả vỗ vỗ vai Đinh Kiến Văn. "Anh trai, tiểu Lam thân ái của chúng tôi giao cho anh."

Đinh Kiến Văn cười đến hai mắt sáng rực: "Được."

"Ta không đi." Tần Lam lạnh lùng cự tuyệt. "Viện Khả, ngươi rốt cuộc có hiểu mình đang hành động cái gì không vậy?"

Vương Viện Khả nhún vai: "Không đi không được a. Cẩn Ngôn, em nói xem."

"Em không có ý kiến." Ngô Cẩn Ngôn thong thả đứng ngoài xem kịch vui. "Bất quá Đinh thiếu, nhớ chiếu cố Lam tỷ."

Tần Lam trong lòng run lên. Nàng nhìn thẳng vào mắt Ngô Cẩn Ngôn, ngay lúc này, nàng thực sự muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng cô.

Đáng tiếc, kết quả thu lại chỉ là đôi mắt sâu không thấy đáy...

***

"Ngô Cẩn Ngôn."

Bốn người ở trên xe, Đàm Trác ngồi ghế phụ lên tiếng gọi.

Ngô Cẩn Ngôn ngồi sau cùng Vương Viện Khả, nhàn hạ đáp: "Vâng."

"Có phải mọi chuyện đều do ngươi sắp đặt?"

"Đàm tỷ chị nghĩ sâu xa gì vậy? Em làm sao có khả năng sắp xếp gì cho cam?" Ngô Cẩn Ngôn cười.

"Theo như nhận thức của các chị đây... ngươi không phải một người rộng lượng như thế." Xa Thi Mạn đang lái xe hoàn hảo bổ sung một câu.


Đàm Trác mặc dù không thể hiện ra ngoài, song có vẻ như cũng đồng tình với Xa Thi Mạn.

"Uy uy uy, Xa lão sư, em không có." Ngô Cẩn Ngôn xua tay. "Chị xem em mới bước chân ra xã hội chưa lâu, cũng chưa phải là người từng trải a. Mọi người đừng nghĩ xấu về em có được hay không?"

Vương Viện Khả nén cười. Được lắm Ngô Cẩn Ngôn, diễn xuất của ngươi có thể sánh ngang với diễn viên đoạt giải Kim Ưng rồi.

"Vương lão bà, ta không tin ngươi sẽ ủng hộ Đinh Kiến Văn." Xa Thi Mạn hừ lạnh. "Chúng ta bên nhau lâu như vậy, ngươi đừng hòng giấu ta."

"Ngươi thì biết cái gì?" Vương Viện Khả nhe răng. "Dù sao các ngươi đừng lo. Chị đây giúp Cẩn Ngôn, đồng thời khiến anh chàng Đinh Kiến Văn kia thấy được sự quyết đoán của Tần lão sư. Nàng thực sự vô cùng nhất kiến chung tình."

Ngô Cẩn Ngôn vui vẻ lầm bầm: "Đó là điều đương nhiên..."

***

Trái với bầu không khí sôi nổi kia. Hiện tại trong xe Đinh Kiến Văn, chính là dùng ba từ 'mùi thuốc súng' để hình dung.

Đinh Kiến Văn vì để chữa ngượng, cho nên đành phải bật radio lên nghe...

"Tần Lam, lần trước hội thư pháp gặp gỡ, vì sao cô không tới?"

Tần Lam đến một cái liếc mắt cũng không buồn.

"Tần..."

"Đủ rồi Đinh Kiến Văn." Lần đầu tiên nàng chủ động gọi hẳn họ tên hắn. "Tôi thực sự không hiểu... tôi cự tuyệt anh lâu như vậy, trái lại anh còn thường xuyên bám theo tôi, như vậy là có ý gì?"

"Tôi muốn theo đuổi cô..." Đinh Kiến Văn chân thành nói.

"Còn tôi thì không." Tần Lam mất kiên nhẫn đáp. "Dừng xe lại, tôi muốn xuống xe."

"Tần Lam..."

"Tôi nói anh dừng xe lại."

Đinh Kiến Văn thấy nàng tức giận không giả, bởi vậy vội vàng táp xe vào lề đường.

Tần Lam trực tiếp mở cửa đi xuống.

***

"Em gái, đi đâu vậy?"


Đột nhiên từ trong bóng tối xuất hiện một đám côn đồ xăm trổ. Ai nấy dáng vẻ đều vô cùng dọa người.

Tần Lam giật mình, theo bản năng lùi về sau mấy bước. Nàng thầm than có phải hay không đầu năm chưa kịp đi lễ chùa, cho nên vận xui liên tiếp dính trên đầu nàng như vậy?

Đinh Kiến Văn ngồi trong xe thấy không ổn, lập tức quyết đoán ra khỏi xe.

"Các người muốn làm gì?"

"Bọn tao muốn gì, tới phiên mày quan tâm sao?" Nam nhân đứng đầu cười lớn. "Chẳng lẽ mày muốn làm anh hùng?"

"Còn không mau cút đi trước khi tao báo cảnh sát." Đinh Kiến Văn nhíu mày.

"Ai ui, anh đây đi tù mười năm còn không ngán, vào thêm lần nữa coi như gặp lại huynh đệ." Nam nhân tiếp tục cười. "Anh em, lên."

Một đám thanh niên bắt đầu lại gần lôi kéo nàng.

Đinh Kiến Văn muốn xông tới, nào ngờ nam nhân đứng đầu bỗng cất lời: "Đập nó."

Ngay tức khắc, đám thanh niên một giây trước còn vây quanh nàng, một giây sau liền đem Đinh Kiến Văn đánh ngã dưới đất.

"Dừng lại." Tần Lam nén run rẩy trong cổ họng, theo bản năng muốn cầm điện thoại báo cảnh sát.

Vừa lúc này, Ngô Cẩn Ngôn thong thả đi tới, lạnh lùng nhìn Đinh Kiến Văn bị đánh dưới đất. Sau đó hô một tiếng: "Cảnh sát."

Đám thanh niên nhanh chóng bỏ chạy.

"Cẩn Ngôn..." Tần Lam nhìn cô. "Em..."

"Chỉ là dạy dỗ một chút thôi." Ngô Cẩn Ngôn cười nhạt, tiến lại gần ngồi xổm xuống cạnh Đinh Kiến Văn. "Anh trai, không sao chứ?"

"Cô..." Đinh Kiến Văn mặt mũi bị đánh cho bầm dập. Máu tươi từ khóe miệng chảy ra. "Cô không sợ tôi kiện cô sao?"

"Kiện tôi?" Ngô Cẩn Ngôn bật cười. "Chứng cứ đâu?"

"..." Đinh Kiến Văn đau đớn nhăn mày.

"Đinh thiếu, tôi nói với anh rồi, muốn theo đuổi Tần Lam... phải dựa vào bản lĩnh của anh một chút." Ngô Cẩn Ngôn xoa xoa cằm. "Nói thế nào nhỉ? Chính là bản lĩnh giành chị ấy từ tay Ngô Cẩn Ngôn tôi."

*Ai ui~ Chúc các reader nghỉ lễ vui vẻ, ngày mai là năm mới rồi, fic cũng sắp đến hồi kết rồi hầy~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương