Hai ngày sau, Hổ Phách quả thực tìm tới Khương gia...

Khi Ngô Cẩn Ngôn nhận được tin này, kết quả hoàn toàn nằm trong phỏng đoán của cô.

Hổ Phách bị Khương mẹ gọi bảo vệ khu tới trực tiếp tống cổ ra ngoài.

***

"Ngươi đột nhiên tới đó làm ầm ĩ cái gì?" Ngô Cẩn Ngôn kéo Hổ Phách tới nhà, Tần Lam thấy vậy liền đi pha cho hai người li trà nóng.

"Ta... ta sốt ruột..." Hổ Phách cúi đầu, dáng vẻ yếu nhược này Ngô Cẩn Ngôn lần đầu tiên thấy. "Tiểu Ngôn, họ vẫn chưa để tiểu Tân ra khỏi phòng... Ta... ta đau lòng lắm."

Ngô Cẩn Ngôn thở dài, vỗ vỗ lưng nàng: "Chuyện này không phải nói qua là qua được ngay. Ngươi cố gắng chờ thêm một thời gian, ba mẹ Khương chắc chắn hảo hảo bỏ qua cho các ngươi. Hôm kia ta đã nhờ tới sự giúp đỡ của ba ta. Ông nói ba Khương tạm thời coi như thỏa hiệp rồi."

Hổ Phách gật đầu: "Tiểu Ngôn, ngươi tốt với chúng ta quá."

"Có là gì? Dù sao Khương Tử Tân cũng là chị em duy nhất của ta. Ta đương nhiên không để nàng thiệt thòi." Vỗ vỗ lưng Hổ Phách, cô vô tình tìm kiếm bóng hình nhỏ đang tất bật trong bếp.

Tần Lam cũng nhìn cô. Nàng giống như thói quen lập tức nhoẻn miệng cười.

***

Lần thứ hai nhận được tin của Hổ Phách. Chính là bà nội của Hổ Phách nhập viện... vì ba mẹ Khương Tử Tân tới nói chuyện.

Hổ Phách và Khương Tử Tân yêu nhau ngần ấy năm. Mặc dù mấy lần cùng nhau về quê thăm bà nội, song lúc nào cũng dùng danh nghĩa bạn bè. Cho nên bà nội tưởng rằng cháu gái mình lên đại học đã hòa hợp cởi mở, có một người bạn thân cũng tốt.

Thật không ngờ...

Khi bà nghe được tin này, huyết áp lập tức lên cao...


Hổ Phách đứng ở góc khuất của hành lang bệnh viện, nước mắt thi nhau rơi xuống.

Đó là lần đầu tiên... cô thấy Hổ Phách khóc.

"Tiểu Hổ..." Ngô Cẩn Ngôn không làm được gì khác ngoài ôm cô vào lòng. "Đừng khóc nữa, bà nội sẽ mau chóng khỏe lại thôi."

"Khương gia bọn họ quá đáng..." Hổ Phách lạnh đi. "Ta nhất định phải mang tiểu Tân rời khỏi căn nhà ấy."

Lần này, Ngô Cẩn Ngôn không ngăn cản...

***

Thế nhưng...

Ngô Cẩn Ngôn cả đời còn lại vĩnh viễn không thể quên khoảnh khắc ấy.

Khoảnh khắc chuông điện thoại của ba Khương gọi tới, thông báo với cô...

"Cẩn Ngôn, tiểu Tân mất rồi."

Buổi sáng ngày thứ mười trong đợt nghỉ Tết nguyên đán năm cô hai mươi ba tuổi. Cô chính thức mất Khương Tử Tân.

***

Khương Tử Tân trong suốt mười ngày bị quản thúc, mặc dù vài lần cô tới thăm, nàng tỏ ra rất lạc quan hợp tác. Thế nhưng... trong tâm sớm đã lạnh ngắt, nàng rơi vào ngõ cụt.

Cuối cùng... nàng tìm được con dao lam nhỏ trong ngăn kéo, uất ức dồn vào khiến nàng kiệt quệ. Một đường cắt sâu xuống cổ tay.


Khi phát hiện ra, máu đã nhuộm một mảng lớn drap giường thành màu đỏ.

***

"Lam Lam, theo em tới nhà cậu ấy." Ngô Cẩn Ngôn đứng dậy, cô không hiểu khi ấy mình lấy tỉnh táo ở đâu, lấy bình tĩnh và mạnh mẽ ở đâu?

Tần Lam gật đầu, theo sự chỉ đường của cô lái xe tới Khương gia...

***

Trong nhà ngập tràn không khí ai oán bi thương. Ba cô sớm đã có mặt ở đó, còn mẹ cô gọi điện nói buổi chiều mới có thể trở về.

Khương Du Thiếu qua một buổi sáng, mái tóc liền bạc đi không ít. Còn Trịnh Tử Nhan trực tiếp khóc ngất đi, một vài họ hàng đưa bà vào phòng nghỉ.

Ngô Cẩn Ngôn lách qua đám đông tiến vào phòng ngủ của nàng. Lúc này tiểu Tân nhỏ bé của cô vẫn nằm im trên giường. Drap và quần áo nàng đều đã thay đổi sạch sẽ. Nàng vẫn nằm đó, xinh đẹp trong sáng tựa hồ chỉ là một giấc ngủ.

"Tiểu Tân..." Ngô Cẩn Ngôn ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng gọi tên nàng.

Đương nhiên từ hôm nay... sẽ không còn ai đáp lại lời cô gọi nữa.

"Tiểu Tân." Ngô Cẩn Ngôn vẫn không buông tha, chậm rãi vỗ vỗ cánh tay nàng. "Tiểu Tân, dậy đi, ta tới đưa ngươi rời khỏi nhà."

Tiểu Tân của cô...

Ngô Cẩn Ngôn thống khổ cúi xuống ôm chặt lấy nàng: "Tiểu Tân, xin ngươi mau dậy đi. Tiểu Tân, ta phải làm sao bây giờ...? Ta phải làm sao bây giờ?"


Lồng ngực giống như bị ai đó xé rách, Ngô Cẩn Ngôn ôm nàng ngẩng đầu khóc lớn.

Tiểu Tân của cô, đứa trẻ giống như máu mủ ruột thịt của cô. Đứa trẻ cô dùng một nửa trước cuộc đời để bảo vệ.

Vì sao bây giờ nàng lại thành như vậy?

"Tiểu Tân..." Ngô Cẩn Ngôn gào lên. "Ngươi mau tỉnh dậy được không? Sao ngươi nhẫn tâm thế? Ngươi đã hứa với ta sẽ không nghĩ quẩn cơ mà... Tiểu Tân... Khương Tử Tân ngươi mau mở mắt ra cho ta. Ngươi không thể bỏ mọi người mà đi."

Mọi người nhìn Ngô Cẩn Ngôn gần như hóa điên, nước mắt theo đó liền chảy xuống.

Họ hàng nhà Khương Tử Tân, đương nhiên ai cũng biết nàng và Ngô Cẩn Ngôn quan hệ không tệ. Thậm chí đạt tới mức gia đình, chứ không đơn thuần là bạn bè nữa.

Tần Lam lại gần đặt tay lên vai cô: "Cẩn Ngôn, bình tĩnh lại. Để tiểu Tân xuống đi em."

Ngô Cẩn Ngôn ngơ ngác cúi đầu nhìn Khương Tử Tân. Đúng rồi, nàng đâu còn phản ứng vì tiếng gọi của cô nữa...?

Cười khổ, Ngô Cẩn Ngôn đặt nàng nằm lại cẩn thận. Thậm chí còn giống như thói quen cũ, ôn nhu chỉnh lại chăn cho nàng.

"Ngủ ngon... tiểu Tân..." Ngô Cẩn Ngôn dùng ống tay áo lau qua khuôn mặt mình vài lần. Xác định đã hoàn toàn sạch sẽ mới cúi đầu hôn nhẹ lên trán Khương Tử Tân.

Tiểu Tân, nhưng ta sẽ không nói lời tạm biệt.

***

Tự tay ôm hũ tro cốt của nàng đặt xuống mộ. Ngô Cẩn Ngôn thì thầm giống như đang tự nói với chính mình: "Khương Tử Tân, ta hận ngươi. Vì sao ngươi nhát gan như vậy? Ngô Cẩn Ngôn ta... có chết cũng không ngờ ngươi lại dùng cách đau đớn thống khổ để kết thúc cuộc đời. Tiểu Tân, có phải hay không lúc đó ngươi rất cô đơn?"

"Tiểu Tân, ta đã hứa sẽ bảo vệ ngươi... Thế nhưng cuối cùng ta đã không hoàn thành lời hứa của mình. Ngươi bảo ta phải làm sao đây?"

Đặt hũ nhỏ xuống mộ. Dùng chính tay mình bốc từng nắm đất, Ngô Cẩn Ngôn hoàn toàn không để ý tới người xung quanh. Một mình lầm bầm tự hỏi tự trả lời.

Ai chưa từng trải qua cảm giác đó sẽ không hiểu. Nó thực sự đau đớn tới mức độ nào...

Một người trước đó còn cười nói vui vẻ bên cạnh, bỗng nhiên bằng một cách bất ngờ... vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian.


Trời bỗng đổ mưa lớn. Thẩm Nhược Nhược nhìn Tần Lam một hồi, sau đó xoay người đi lấy dù đưa cho nàng, gật đầu ý bảo nàng hãy mang nó che cho Ngô Cẩn Ngôn.

Mà Ngô Cẩn Ngôn lúc này đâu còn tâm trí để biết mưa hay không? Cô bó gối ngồi bên cạnh Khương Tử Tân, giống như đứa trẻ lạc mẹ. Cố gắng níu giữ chút hơi ấm còn sót lại của nàng trên thế giới này.

Hổ Phách không tới, Ngô Cẩn Ngôn biết có lẽ lúc này cô cũng sắp chết đi sống lại rồi.

Hổ Phách, ngươi còn có bà nội. Mong ngươi đủ tỉnh táo để không đi vào con đường của tiểu Tân.

***

Quay cuồng bận rộn thêm nửa ngày, khi trở về nhà đã gần giữa đêm.

Thẩm Nhược Nhược bởi vì còn có việc cần làm, cho nên chỉ có thể ôm Ngô Cẩn Ngôn an ủi một lúc, sau đó lập tức lên taxi tới sân bay.

Ngô Cẩn Ngôn giống như người mất hồn tiến vào nhà, toàn thân ê ẩm đau nhức, thế nhưng cô không muốn ngủ.

"Đợi một lát nữa có nước nóng... Em cũng nên đi tắm đi." Tần Lam ngồi xuống cạnh cô, nàng đưa cho cô ly nước ấm.

Ngô Cẩn Ngôn nhấp từng ngụm nhỏ, uống được nửa ly, nước mắt tiếp tục chảy dài.

Cô không bỏ ly nước xuống mà ngây ngây ngốc ngốc cầm chặt nó trên tay, để mặc nước mắt làm nhòe đi tất cả.

Tần Lam biết cô đau lòng. Nàng nhẹ nhàng lấy ly nước của cô đặt sang một bên, sau đó vòng tay ôm cô vào lòng.

Ngô Cẩn Ngôn khóc thành tiếng: "Lam Lam, tiểu Tân ở dưới đó có phải rất lạnh hay không? Em phải làm sao bây giờ? Vì sao cậu ấy lại chọn con đường đó... Lam Lam, em vô năng không giữ được cậu ấy..."

Tiếng khóc thống khổ của cô vang lên giữa phòng khách. Tần Lam cũng không biết an ủi tâm trạng đang kích động của cô như thế nào. Chỉ có thể vỗ nhẹ lưng cô, dùng hành động thay cho lời nói.

Ngô Cẩn Ngôn hôm nay hoàn toàn sụp đổ. Cô không ngờ Khương Tử Tân đột ngột buông tay rời khỏi thế giới này. Bao nhiêu kỉ niệm lần lượt ùa về khiến nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra như mưa.

Tiểu Tân, ngươi giải thoát rồi, liệu có thấy hạnh phúc không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương