Năm tháng sau...

Ngô Cẩn Ngôn đứng trên bục diễn thuyết. Hôm nay cô vừa kết thúc cuộc họp bàn giao công việc cuối năm. Đồng thời trình bày ý tưởng của mình cho năm kế tiếp.

Ngô Cẩn Phi ngồi dưới hàng ghế đầu, có chút tự hào cùng tán thưởng. Quả nhiên con gái ông chưa bao giờ khiến ông thất vọng.

"Phó tổng, hôm nay thể hiện tốt lắm." Hạ Chi Dung lại gần đưa chai nước cho cô. Mà Ngô Cẩn Ngôn rất tự nhiên mỉm cười đón lấy.

Nhìn đồng hồ đeo tay, khóe môi bất giác cong lên một đường. Ngày mai công ty bắt đầu nghỉ Tết, có nghĩa là lát nữa cô sẽ lái xe về thành phố S, hảo hảo khiến nàng bất ngờ.

Năm tháng qua nói nhanh không phải nhanh, mà chậm cũng không phải chậm. Đủ để Ngô Cẩn Ngôn cô tự rèn luyện, ép bản thân trở thành con người hoàn toàn khác. Cô tự tin hơn, bản lĩnh hơn, mạnh mẽ hơn. Chính vì thế khi có quyết định ngồi vào chiếc ghế Phó tổng giám đốc, phần lớn các cổ đông đều gật đầu ủng hộ.

"Tối nay phó tổng không được trốn về đâu đấy. Mấy lần trước công ty có tiệc, cô đều viện lý do rồi đánh bài chuồn." Trưởng phòng marketing hướng cô nháy mắt một cái.

"Lão Dương, anh không nên ép người quá đáng. Em đúng là có lý do không thể ở lại." Ngô Cẩn Ngôn thần bí nháy mắt. "Còn có người chờ em..."

Dứt lời, ai đó vui vẻ xách túi đứng dậy rời khỏi công ty.

***

Từ thành phố T tới thành phố S mất gần ba giờ lái xe. Cho nên khi Ngô Cẩn Ngôn tới nơi, đồng hồ điện tử trên xe đã báo 7 giờ tối.

Đi thang máy lên tầng, sau đó cầm thẻ quét vào ổ khóa. Ngô Cẩn Ngôn phát hiện Tần Lam không có ở nhà.

Tối hôm nay là thứ 7, nếu như nàng không có ở nhà. Nghĩa là hiện tại nàng đang ở trung tâm âm nhạc dạy đàn.

Nghĩ tới đây, Ngô Cẩn Ngôn tâm trạng phi thường vui vẻ. Quả thực đã lâu rồi cô không còn được nghe tiếng đàn của nàng.

Lam Lam a Lam Lam, lão công của chị đi tìm chị đây.


***

Tần Lam cúi đầu, mái tóc đen dài rủ xuống hai bên vai. Đôi tay nàng giống như có ma lực không ngừng di chuyển lên từng dây đàn, rất nhanh, điệu nhạc trầm bổng vang lên bao quanh phòng học nhỏ.

Đàn vừa dứt, bé gái chừng 7 tuổi ngồi bên đàn tranh lớn, hai mắt tỏa sáng nhìn nàng. "Tần lão sư, mẹ con nói cô vô cùng tài năng. Cho nên con cũng muốn sau này sẽ giống như cô."

"Tiểu Lăng, nếu muốn như cô, con nhất định phải hảo hảo tập luyện." Tần Lam cong cong mắt cười.

Nàng không ngờ khúc nhạc của mình từ đầu đến cuối đều có người đứng ngoài cửa phòng học thưởng thức.

"Tỷ tỷ, chị cũng hâm mộ cô Tần sao?" Một bé gái khác hướng Ngô Cẩn Ngôn đang đút tay vào túi áo khoác tò mò hỏi. Khiến đám trẻ dáo dác ngẩng đầu lên nhìn.

Nàng cũng ngẩng đầu nhìn cô, vô cùng ngạc nhiên không hiểu vì sao tầm này cô lại xuất hiện ở đây?

"Bất ngờ chứ?" Ngô Cẩn Ngôn nhoẻn miệng cười, tiến lại gần cúi đầu hôn lên môi nàng. "Em về đón giao thừa cùng chị."

Tần Lam ngượng ngùng đẩy nhẹ cô: "Nơi này còn có trẻ nhỏ."

"A." Ngô Cẩn Ngôn nhướn mày. "Các bạn nhỏ có muốn kẹo không?"

"Tỷ tỷ, vì sao chị lại hôn Tần lão sư?" Bạn nhỏ thứ nhất hỏi.

"Không đúng, trên TV nói chỉ những ai yêu nhau mới hôn môi." Bạn nhỏ thứ hai trầm tư.

"Hôn môi có em bé. Nhưng tỷ tỷ và Tần lão sư đều là con gái." Bạn nhỏ thứ ba thêm mắm dặm muối. "Em bé sẽ xuất hiện như thế nào?"

Tần Lam hai tai đỏ bừng. Chỉ hận không thể kiếm cái lỗ nào khác chui xuống. Mà Ngô Cẩn Ngôn - đầu sỏ gây ra chuyện này ngược lại vô cùng cao hứng chăm chú đánh giá sự hiểu biết của các mầm non tương lai.


"Các bạn nhỏ, làm sao các em dám khẳng định con gái với con gái không thể sinh em bé?" Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu nổi ác thú muốn đầu độc trẻ thơ.

"Bởi vì không thể." Cô bé tiểu Lăng ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Ngô Cẩn Ngôn. "Cái này em học rồi, trong sách khoa học có dạy. Chỉ con trai và con gái mới có thể sinh em bé."

"Sách dạy sai đó." Ngô Cẩn Ngôn chống nạnh hừ một tiếng. "Bây giờ công nghệ hiện đại, muốn có em bé liền có em bé. Một mắt hay hai mắt đều không thành vấn đề."

"Ngô Cẩn Ngôn." Tần Lam không nghe nổi nữa, lập tức đứng dậy kéo tay cô. "Mau về thôi."

"Em còn chưa đưa quà cơ mà." Ngô Cẩn Ngôn vỗ vỗ má nàng, sau đó đem túi kẹo tùy tiện đặt lên bàn. "Hảo hảo chia nhau a, hôm nay nhờ phúc của chị đây cho nên mấy đứa mới được tan học sớm đó. Nói cảm ơn tỷ tỷ đi nào."

"Cảm ơn tỷ tỷ." Đám trẻ chung quy cũng chỉ là những tiểu hài tử vô lo vô nghĩ. Bởi vậy một chiêu của Ngô Cẩn Ngôn liền thành công lấy lòng các bạn nhỏ.

Tần Lam giận tím mặt. Trực tiếp rời khỏi tay cô tiến sang căn phòng bên cạnh.

Ngô Cẩn Ngôn hoảng loạn đuổi theo.

***

Bên trong phòng truyền ra tiếng piano nhẹ nhẹ. Tần Lam gõ cửa vài cái, sau đó mỉm cười: "Tiêu Mai, hôm nay em có việc cho nên tan học sớm. Lát nữa chị sắp xếp người trông coi các bé giúp em nhé."

"Có việc gì sao?" Tiêu Mai dừng động tác, nhìn nàng, lại nhìn về phía Ngô Cẩn Ngôn đang đứng bên cạnh.

"Em có chút việc riêng." Nàng mỉm cười. "Thông cảm cho em a."

"Được, mau đi đi."


Làm như không thấy cái nắm tay giữa hai người. Tiêu Mai hơi nhướn mày, mong rằng suy nghĩ của mình không phải sự thật.

Tần lão sư hoàn hảo xinh đẹp như vậy, nguyên lai cũng không phải một đóa bách hợp đi.

***

Vừa mới vào xe, Ngô Cẩn Ngôn lập tức gắt gao đẩy nàng ép tới tận cửa, sau đó cúi đầu mạnh mẽ dùng sức hôn.

"Em nhớ chị." Ngô Cẩn Ngôn thì thầm. "Lam Lam, tối thứ bảy và nửa ngày chủ nhật không đủ để em thỏa mãn nỗi nhớ của mình."

"Dẻo miệng." Tần Lam khẽ đáp lại cô. Nhưng cánh tay cũng ôm chặt lấy eo người trước mặt. "Em về gấp như vậy, đã ăn tối chưa?"

"Đương nhiên là chưa ăn rồi. Phó tổng giám đốc, thực sự rất bận rộn." Ngô Cẩn Ngôn bắt đầu giễu võ giương oai.

"Được được được, chị biết em rất bận rộn a." Nàng tỏ vẻ cảm thông. "Như vậy mau lái xe về nhà đi. Chị xuống bếp nấu cơm cho em."

"Hảo." Ngô Cẩn Ngôn cao hứng trả lời. Cô thực sự rất nhớ đồ ăn nàng làm.

Khoảng thời gian nhẹ nhàng này còn kéo dài bao lâu. Hai người đều không ai nắm rõ.

***

Ngô Cẩn Ngôn chống cằm nhìn Tần Lam đang bận rộn xuống bếp. Ngay bây giờ chỉ hận không thể đem nàng đi ăn sạch sẽ.

Không lâu sau...

"Cẩn Ngôn, em muốn làm gì?" Tần Lam kinh ngạc tri hô một tiếng. Nhìn Ngô Cẩn Ngôn đem nàng đặt lên kệ bếp, thậm chí ánh mắt còn mang theo vài tia nóng bỏng.

"Muốn làm gì, thời khắc này, chỉ có hai người chúng ta biết rõ." Ngô Cẩn Ngôn ghé miệng vào tai nàng thì thầm. Sau đó vươn tay tắt bếp.

"Cẩn Ngôn, em..." Tần Lam bị cô chen vào giữa hai chân. Cái tư thế này...

Ngô Cẩn Ngôn cúi đầu hôn xuống phần xương quai xanh khiêu gợi của nàng. Mà Tần Lam toàn thân vô lực khẽ run, theo bản năng vòng tay ôm qua cổ cổ.


Dây dưa một hồi, rốt cuộc nàng cũng không còn sức để đón nhận cái hôn cuồng nhiệt kia nữa. Cho nên tuyệt tình mím môi.

Mà lúc này, Ngô Cẩn Ngôn bàn tay đã tiến vào trong áo nàng. Không nhanh không chậm châm ngòi ngọn lửa tình.

Tần Lam bị bàn tay lạnh ngắt của cô động chạm vào da thịt, khẽ nhíu mày giữ tay cô: "Sao em có thể...?"

Ngô Cẩn Ngôn không đợi nàng nói hết câu, liền trực tiếp dùng nụ hôn chặn môi nàng. Bàn tay xoa nắn hai khỏa trắng trẻo, chỉ hận không thể dùng sức xé rách quần áo mùa đông rườm rà này.

"Cẩn Ngôn..." Tần Lam khuôn mặt nhuốm một tầng ửng đỏ, nỉ non gọi tên khiến Ngô Cẩn Ngôn máu trong người càng ứ đọng.

Cánh tay trườn xuống lớp váy dài, sau đó vén lên để lộ đôi chân ngọc thon dài trắng trẻo. Mà cô chỉ cười cười, cách lớp quần lót, chậm rãi vuốt ve trêu đùa địa phương sớm đã ướt át kia.

Tần Lam cắn chặt môi, ép bản thân không phát ra tiếng rên rỉ. Cùng Ngô Cẩn Ngôn làm việc này ở phòng bếp... đã là chuyện hoang đường tới mức độ nào.

Quả nhiên, nàng càng lúc càng phóng túng bản thân rồi.

"Chị lạnh..." Một lần nữa buông xuống chút tự trọng cuối cùng, nàng đôi mắt trong như ngọc nhìn cô.

"Đừng đùa, trong nhà đều đã bật máy sưởi." Ngô Cẩn Ngôn chui đầu vào trong áo nàng. "Đôi khi chúng ta nên thay đổi phong tình một chút để hâm nóng tình yêu."

Cởi bỏ những thứ vướng víu, Ngô Cẩn Ngôn nhẹ nhàng đi sâu vào cơ thể nàng.

"Đừng..." Tần Lam gắt gao ôm lấy lưng cô, đem khuôn mặt áp vào lồng ngực của kẻ đầu sỏ khiến nàng hiện tại vô cùng chật vật.

Ngô Cẩn Ngôn dùng tay còn lại giữ vòng eo mảnh khảnh của nàng, cúi đầu cắn nhẹ vành tai.

Tần Lam toàn thân mềm nhũn, cao trào đến bất ngờ khiến nàng run rẩy từng hồi, ánh mắt mông lung ngẩng đầu nhìn cô.

"Lam Lam, vì sao chị... lại kích thích người khác như vậy?" Ngô Cẩn Ngôn ngây ngốc nhìn khuôn mặt nàng, thậm chí quên mất một mảng ướt át vừa mới thấm qua tay mình, tán nhẹ xuống phần đùi non.

Tần lão sư a Tần lão sư. Hình như khi ở bên Ngô Cẩn Ngôn, nàng đã quên mất thế nào là thủ thân như ngọc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương