Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở
-
C77: Khó khăn đầu tiên
Tần Lam ở lại tới đầu giờ chiều, sau đó nhanh chóng ly khai.
Ngô Cẩn Ngôn đi theo nàng xuống hầm để xe. Sau đó thản nhiên ngồi vào ghế phụ, dùng tay đỡ lấy gáy nàng mạnh mẽ cúi đầu hôn.
"Em sẽ rất nhớ chị." Ngô Cẩn Ngôn thì thầm.
"Ngoan, hảo hảo chăm sóc bản thân thật tốt." Tần Lam ôn hòa vuốt nhẹ sườn mặt cô. "Chị chỉ lo... mẹ em..."
Mặc dù bữa trưa Thẩm Nhược Nhược không đả động tới chuyện buổi sáng, nàng cũng không biết Thẩm Nhược Nhược đã nhìn thấy những bức ảnh hai người chụp chung ở giá sách hay chưa. Chỉ có điều... nàng mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi...
"Nhìn thấy thì sao chứ? Em ứng phó được." Ngô Cẩn Ngôn tự tin vỗ ngực. "Chị phải tin em. Tin vào mối quan hệ của chúng ta."
"Không phải chị không tin, mà là chị cảm thấy áy náy vì lần này để em phải đối mặt một mình." Nàng cúi đầu, cố gắng che giấu đôi mắt phiếm đỏ. "Cẩn Ngôn chị sợ lắm... chị sợ một ngày nào đó chúng mình sẽ không giữ được nhau."
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc, hồi lâu sau nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng vào lòng: "Lam Lam, em không sợ, vì sao chị lại sợ? Bốn năm quen nhau chị hẳn nắm rõ con người em mà. Trừ khi chị bỏ em đi, còn lại... em dám khẳng định đời này một lòng một dạ với chị."
Mặc dù nghe có có chút sến sẩm, song hoàn toàn là sự thật. Ngô Cẩn Ngôn cô dùng cả tuổi trẻ của mình để đổi lấy nàng bên cạnh. Cho nên cô đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay nàng như cách cô đối xử với những mối tình chớp nhoáng trước đó của mình.
Tần Lam... vĩnh viễn là tình đầu của cô!
***
Thẩm Nhược Nhược ngồi trên sofa xem phim truyền hình, thấy Ngô Cẩn Ngôn trở về liền lên tiếng hỏi: "Tiểu Lam đi rồi à?"
"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn trả lời.
"Cẩn Ngôn, con lại ngồi xuống đây, mẹ con mình nói chuyện một lát."
Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng tự nắm chặt bàn tay. Cô biết... điều mình hằng suy nghĩ rốt cuộc cũng tới rồi.
Thẩm Nhược Nhược đợi con gái ngồi xuống, không nhanh không chậm cầm remote lên tắt TV.
Phòng khách chìm vào im lặng...
"Cẩn Ngôn, con và Tiểu Lam, hai đứa..."
"Chúng con yêu nhau." Ngô Cẩn Ngôn thành thực cắt ngang. "Mẹ, chúng con yêu nhau ba năm rồi."
Thế nhưng, phản ứng của Thẩm Nhược Nhược hoàn toàn nằm trái với dự liệu của cô...
Cô vốn còn tưởng bà sẽ nổi giận, sẽ đánh đập rồi chửi cô là loại con bất hiếu không tôn trọng cha mẹ... Song, Thẩm Nhược Nhược lúc này chỉ nâng ly nước lên, bình thản nhấp một ngụm.
"Hai đứa phát sinh sự tình gì, lúc sáng mẹ đều nhìn thấy cả rồi. Hơn nữa... mẹ cũng đã thấy những bức ảnh trên giá sách của con."
Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn giá sách lớn cách đó không xa. Đôi môi hơi mím lại.
"Cẩn Ngôn, mẹ không ngăn cản hai đứa."
"..."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Nhược.
"Nhưng... mẹ càng không đủ sức để thuyết phục những người ngăn cản con." Thẩm Nhược Nhược ánh mắt giống như xoáy sâu vào tâm can cô. Lời nói cũng giống như đâm thẳng vào đáy lòng cô. "Con có từng nghĩ tới gia đình tiểu Lam không? Rằng ông nội con bé là người thế nào? Cha mẹ con bé là người ra sao? Tần gia ngàn đời giáo dục con cháu bằng phương pháp gì? Con có từng nghĩ không?"
Ngô Cẩn Ngôn im lặng.
"Cẩn Ngôn, ba, mẹ trước đây đều quen biết Tần Lực và Tiêu Khởi Thanh. Đặc biệt là khi tiểu Lam ra đời." Thẩm Nhược Nhược không nhanh không chậm kể lại chuyện cũ. "Khi ấy, tiểu Lam theo ông nội con bé học thư pháp, học Hán ngữ... ông nội dạy con bé bằng những tư tưởng thâm sâu của văn học cổ đại. Con biết đấy, tiểu Lam hiện tại yêu con... nhưng con dám cam đoan con bé đã gỡ được khúc mắc trong lòng hay chưa?"
"Cẩn Ngôn, chúng ta khác xa gia đình họ. Khác từ phong cách sinh hoạt cho tới châm ngôn sống."
"Mẹ không bài xích tình yêu đồng giới. Bởi vì mẹ hiểu tình yêu đến từ sự tự nguyện và trung thành của cả hai người. Song... liệu rằng Tần gia có đồng ý để tiểu Lam và con thành đôi không?"
"Cho nên Cẩn Ngôn... nghe mẹ... buông tay đi con."
Ngô Cẩn Ngôn hai tai ù ù. Chỉ cho tới khi lời cuối cùng vừa dứt, cô mới hoàn hồn, rất nhanh cũng nổi giận lắc đầu: "Mẹ đừng bao giờ đề cập chuyện con sẽ buông tay Lam Lam. Mẹ, con yêu chị ấy, chị ấy cũng yêu con. Chúng con..."
"Mẹ biết." Thẩm Nhược Nhược đối với sự nổi giận của cô cũng không dỗ dành. "Nhưng con hãy nghĩ cho tiểu Lam đi. Nếu như Tần gia biết chuyện này, con bé sẽ phải làm sao?"
"Con và chị ấy đã hứa cùng nhau đối mặt rồi."
"Đối mặt?" Thẩm Nhược Nhược cười nhạt. "Con định khuyên con bé bỏ nhà đi bụi giống như cách con vẫn thường làm, phải không?"
"..."
"Cẩn Ngôn, đau một lần còn hơn đau dai dẳng. Cũng như chia tay sớm, bớt day dứt cho cả hai."
"Mẹ đừng nói nữa, con không muốn, con không muốn." Ngô Cẩn Ngôn tự ôm lấy đầu, ra sức lắc thật mạnh. "Mẹ để con yên."
Thẩm Nhược Nhược thở dài.
Con gái, nếu bây giờ mẹ để con yên, sau này người khác cũng sẽ không để con yên.
"Mẹ chỉ khuyên con như vậy mà thôi. Con từ từ suy nghĩ thông suốt đi, tốt nhất là đặt mình vào vị trí của tiểu Lam mà nghĩ... Con bé... còn ông nội."
***
Suốt bữa cơm tối, Thẩm Nhược Nhược hoàn toàn làm như cuộc trò chuyện lúc chiều chưa từng phát sinh. Thậm chí sau khi dùng cơm xong, bà còn chủ động đề nghị cô hãy về phòng hảo hảo làm việc, còn mình ở lại dọn dẹp.
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng vẫn còn ngổn ngang suy nghĩ, bởi vậy cô nhanh chóng về phòng làm việc. Đắn đo một hồi, rốt cuộc cũng cầm điện thoại lên gọi cho Tần Lam.
"Cẩn Ngôn." Giọng nói thủy chung như nước của nàng khiến trái tim cô mềm đi.
"Em đây." Ngô Cẩn Ngôn cố che giấu sự chua xót trong lòng. Cười hỏi: "Chị đang làm gì thế?"
"Chị vừa ăn cơm xong, còn chưa dọn dẹp." Nàng đáp.
"Vậy à?"
"Có phải... em có chuyện muốn nói với chị không?"
Mặc dù cách nhau qua điện thoại, song nàng vẫn tinh ý nhận ra cô rõ ràng giấu nàng điều gì đó.
"Em..." Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng. "Lam Lam, chiều nay em đã nói chuyện của chúng ta cho mẹ nghe."
"..."
"Mẹ không bài xích chúng ta."
"Thật sao?" Tần Lam giống như trút được gánh nặng, song gánh nặng ấy một lần nữa đầy lên. "Nhưng Cẩn Ngôn... hình như em không vui?"
Đúng, vui làm sao được đây?
Ngô Cẩn Ngôn giấu đi tiếng thở dài: "Em nghĩ tới chị và gia đình chị."
Tần Lam im lặng.
"Lam Lam... chị có thực sự buông bỏ mọi khúc mắc trong lòng chưa?"
Sau khi hỏi xong, cô đột nhiên xuất hiện cảm giác không muốn nghe. Cô rất sợ... rất sợ đáp án vô tình của nàng.
Thế nhưng, Tần Lam khẽ đáp lại cô: "Nếu chị thực sự chưa buông bỏ, em nghĩ đêm đó chị lại tự nguyện giao mình cho em ư?"
Ngô Cẩn Ngôn khép mi.
"Cẩn Ngôn, vì sao em lại dễ mất lòng tin như vậy?" Đầu dây bên kia, giọng nói của nàng hơi lạc đi. "Em và mẹ mới chỉ nói vài câu, em liền hoài nghi tình yêu của chị, phải không? Những gì chúng ta cùng nhau trải qua, em đều gạt bỏ hết, phải không?"
"Lam Lam, em không có ý đó, em..."
"Mới ở mức khó khăn đầu tiên em đã như vậy..." Tần Lam nén xuống tiếng nấc trong cổ họng. "Cẩn Ngôn, hôm nay tới đây thôi. Chị mệt rồi."
Ngô Cẩn Ngôn chấn động.
"Lam Lam, khoan đã..."
Nàng tắt máy, hoàn toàn tắt máy.
Lần đầu tiên trong suốt ngần ấy năm cô thấy nàng tức giận như vậy.
***
Ngô Cẩn Ngôn đem điện thoại đáp mạnh vào tường. Chiếc điện thoại vô tội phụ kiện vỡ ra tung tóe.
Gục đầu xuống bàn làm việc, sau đó cô lại dùng tay gạt hết sách vở để nó tự do rơi xuống đất.
Tần Lam nói đúng, mới ở mức khó khăn đầu tiên mà cô đã muốn chùn bước. Cô nói cô yêu nàng, nhưng cô không dám đối mặt với khó khăn của nàng.
***
Ước chừng mười lăm phút sau, khi đã hoàn toàn bình tĩnh, Ngô Cẩn Ngôn nghiến răng tự hạ quyết tâm. Nhất định cô chỉ yếu lòng nốt lần này thôi.
Vì tình yêu cô dành cho nàng, vì tình yêu nàng dành cho cô.
Nhất định phải giữ!
(Aigoo~ Giáng Sinh vui vẻ nhé các reader của mị ❤)
Ngô Cẩn Ngôn đi theo nàng xuống hầm để xe. Sau đó thản nhiên ngồi vào ghế phụ, dùng tay đỡ lấy gáy nàng mạnh mẽ cúi đầu hôn.
"Em sẽ rất nhớ chị." Ngô Cẩn Ngôn thì thầm.
"Ngoan, hảo hảo chăm sóc bản thân thật tốt." Tần Lam ôn hòa vuốt nhẹ sườn mặt cô. "Chị chỉ lo... mẹ em..."
Mặc dù bữa trưa Thẩm Nhược Nhược không đả động tới chuyện buổi sáng, nàng cũng không biết Thẩm Nhược Nhược đã nhìn thấy những bức ảnh hai người chụp chung ở giá sách hay chưa. Chỉ có điều... nàng mơ hồ cảm nhận được có điều gì đó đã thay đổi...
"Nhìn thấy thì sao chứ? Em ứng phó được." Ngô Cẩn Ngôn tự tin vỗ ngực. "Chị phải tin em. Tin vào mối quan hệ của chúng ta."
"Không phải chị không tin, mà là chị cảm thấy áy náy vì lần này để em phải đối mặt một mình." Nàng cúi đầu, cố gắng che giấu đôi mắt phiếm đỏ. "Cẩn Ngôn chị sợ lắm... chị sợ một ngày nào đó chúng mình sẽ không giữ được nhau."
Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc, hồi lâu sau nhẹ nhàng vòng tay ôm nàng vào lòng: "Lam Lam, em không sợ, vì sao chị lại sợ? Bốn năm quen nhau chị hẳn nắm rõ con người em mà. Trừ khi chị bỏ em đi, còn lại... em dám khẳng định đời này một lòng một dạ với chị."
Mặc dù nghe có có chút sến sẩm, song hoàn toàn là sự thật. Ngô Cẩn Ngôn cô dùng cả tuổi trẻ của mình để đổi lấy nàng bên cạnh. Cho nên cô đương nhiên sẽ không dễ dàng buông tay nàng như cách cô đối xử với những mối tình chớp nhoáng trước đó của mình.
Tần Lam... vĩnh viễn là tình đầu của cô!
***
Thẩm Nhược Nhược ngồi trên sofa xem phim truyền hình, thấy Ngô Cẩn Ngôn trở về liền lên tiếng hỏi: "Tiểu Lam đi rồi à?"
"Vâng." Ngô Cẩn Ngôn trả lời.
"Cẩn Ngôn, con lại ngồi xuống đây, mẹ con mình nói chuyện một lát."
Ngô Cẩn Ngôn theo bản năng tự nắm chặt bàn tay. Cô biết... điều mình hằng suy nghĩ rốt cuộc cũng tới rồi.
Thẩm Nhược Nhược đợi con gái ngồi xuống, không nhanh không chậm cầm remote lên tắt TV.
Phòng khách chìm vào im lặng...
"Cẩn Ngôn, con và Tiểu Lam, hai đứa..."
"Chúng con yêu nhau." Ngô Cẩn Ngôn thành thực cắt ngang. "Mẹ, chúng con yêu nhau ba năm rồi."
Thế nhưng, phản ứng của Thẩm Nhược Nhược hoàn toàn nằm trái với dự liệu của cô...
Cô vốn còn tưởng bà sẽ nổi giận, sẽ đánh đập rồi chửi cô là loại con bất hiếu không tôn trọng cha mẹ... Song, Thẩm Nhược Nhược lúc này chỉ nâng ly nước lên, bình thản nhấp một ngụm.
"Hai đứa phát sinh sự tình gì, lúc sáng mẹ đều nhìn thấy cả rồi. Hơn nữa... mẹ cũng đã thấy những bức ảnh trên giá sách của con."
Ngô Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn giá sách lớn cách đó không xa. Đôi môi hơi mím lại.
"Cẩn Ngôn, mẹ không ngăn cản hai đứa."
"..."
Ngô Cẩn Ngôn kinh ngạc nhìn Thẩm Nhược Nhược.
"Nhưng... mẹ càng không đủ sức để thuyết phục những người ngăn cản con." Thẩm Nhược Nhược ánh mắt giống như xoáy sâu vào tâm can cô. Lời nói cũng giống như đâm thẳng vào đáy lòng cô. "Con có từng nghĩ tới gia đình tiểu Lam không? Rằng ông nội con bé là người thế nào? Cha mẹ con bé là người ra sao? Tần gia ngàn đời giáo dục con cháu bằng phương pháp gì? Con có từng nghĩ không?"
Ngô Cẩn Ngôn im lặng.
"Cẩn Ngôn, ba, mẹ trước đây đều quen biết Tần Lực và Tiêu Khởi Thanh. Đặc biệt là khi tiểu Lam ra đời." Thẩm Nhược Nhược không nhanh không chậm kể lại chuyện cũ. "Khi ấy, tiểu Lam theo ông nội con bé học thư pháp, học Hán ngữ... ông nội dạy con bé bằng những tư tưởng thâm sâu của văn học cổ đại. Con biết đấy, tiểu Lam hiện tại yêu con... nhưng con dám cam đoan con bé đã gỡ được khúc mắc trong lòng hay chưa?"
"Cẩn Ngôn, chúng ta khác xa gia đình họ. Khác từ phong cách sinh hoạt cho tới châm ngôn sống."
"Mẹ không bài xích tình yêu đồng giới. Bởi vì mẹ hiểu tình yêu đến từ sự tự nguyện và trung thành của cả hai người. Song... liệu rằng Tần gia có đồng ý để tiểu Lam và con thành đôi không?"
"Cho nên Cẩn Ngôn... nghe mẹ... buông tay đi con."
Ngô Cẩn Ngôn hai tai ù ù. Chỉ cho tới khi lời cuối cùng vừa dứt, cô mới hoàn hồn, rất nhanh cũng nổi giận lắc đầu: "Mẹ đừng bao giờ đề cập chuyện con sẽ buông tay Lam Lam. Mẹ, con yêu chị ấy, chị ấy cũng yêu con. Chúng con..."
"Mẹ biết." Thẩm Nhược Nhược đối với sự nổi giận của cô cũng không dỗ dành. "Nhưng con hãy nghĩ cho tiểu Lam đi. Nếu như Tần gia biết chuyện này, con bé sẽ phải làm sao?"
"Con và chị ấy đã hứa cùng nhau đối mặt rồi."
"Đối mặt?" Thẩm Nhược Nhược cười nhạt. "Con định khuyên con bé bỏ nhà đi bụi giống như cách con vẫn thường làm, phải không?"
"..."
"Cẩn Ngôn, đau một lần còn hơn đau dai dẳng. Cũng như chia tay sớm, bớt day dứt cho cả hai."
"Mẹ đừng nói nữa, con không muốn, con không muốn." Ngô Cẩn Ngôn tự ôm lấy đầu, ra sức lắc thật mạnh. "Mẹ để con yên."
Thẩm Nhược Nhược thở dài.
Con gái, nếu bây giờ mẹ để con yên, sau này người khác cũng sẽ không để con yên.
"Mẹ chỉ khuyên con như vậy mà thôi. Con từ từ suy nghĩ thông suốt đi, tốt nhất là đặt mình vào vị trí của tiểu Lam mà nghĩ... Con bé... còn ông nội."
***
Suốt bữa cơm tối, Thẩm Nhược Nhược hoàn toàn làm như cuộc trò chuyện lúc chiều chưa từng phát sinh. Thậm chí sau khi dùng cơm xong, bà còn chủ động đề nghị cô hãy về phòng hảo hảo làm việc, còn mình ở lại dọn dẹp.
Ngô Cẩn Ngôn trong lòng vẫn còn ngổn ngang suy nghĩ, bởi vậy cô nhanh chóng về phòng làm việc. Đắn đo một hồi, rốt cuộc cũng cầm điện thoại lên gọi cho Tần Lam.
"Cẩn Ngôn." Giọng nói thủy chung như nước của nàng khiến trái tim cô mềm đi.
"Em đây." Ngô Cẩn Ngôn cố che giấu sự chua xót trong lòng. Cười hỏi: "Chị đang làm gì thế?"
"Chị vừa ăn cơm xong, còn chưa dọn dẹp." Nàng đáp.
"Vậy à?"
"Có phải... em có chuyện muốn nói với chị không?"
Mặc dù cách nhau qua điện thoại, song nàng vẫn tinh ý nhận ra cô rõ ràng giấu nàng điều gì đó.
"Em..." Ngô Cẩn Ngôn ngập ngừng. "Lam Lam, chiều nay em đã nói chuyện của chúng ta cho mẹ nghe."
"..."
"Mẹ không bài xích chúng ta."
"Thật sao?" Tần Lam giống như trút được gánh nặng, song gánh nặng ấy một lần nữa đầy lên. "Nhưng Cẩn Ngôn... hình như em không vui?"
Đúng, vui làm sao được đây?
Ngô Cẩn Ngôn giấu đi tiếng thở dài: "Em nghĩ tới chị và gia đình chị."
Tần Lam im lặng.
"Lam Lam... chị có thực sự buông bỏ mọi khúc mắc trong lòng chưa?"
Sau khi hỏi xong, cô đột nhiên xuất hiện cảm giác không muốn nghe. Cô rất sợ... rất sợ đáp án vô tình của nàng.
Thế nhưng, Tần Lam khẽ đáp lại cô: "Nếu chị thực sự chưa buông bỏ, em nghĩ đêm đó chị lại tự nguyện giao mình cho em ư?"
Ngô Cẩn Ngôn khép mi.
"Cẩn Ngôn, vì sao em lại dễ mất lòng tin như vậy?" Đầu dây bên kia, giọng nói của nàng hơi lạc đi. "Em và mẹ mới chỉ nói vài câu, em liền hoài nghi tình yêu của chị, phải không? Những gì chúng ta cùng nhau trải qua, em đều gạt bỏ hết, phải không?"
"Lam Lam, em không có ý đó, em..."
"Mới ở mức khó khăn đầu tiên em đã như vậy..." Tần Lam nén xuống tiếng nấc trong cổ họng. "Cẩn Ngôn, hôm nay tới đây thôi. Chị mệt rồi."
Ngô Cẩn Ngôn chấn động.
"Lam Lam, khoan đã..."
Nàng tắt máy, hoàn toàn tắt máy.
Lần đầu tiên trong suốt ngần ấy năm cô thấy nàng tức giận như vậy.
***
Ngô Cẩn Ngôn đem điện thoại đáp mạnh vào tường. Chiếc điện thoại vô tội phụ kiện vỡ ra tung tóe.
Gục đầu xuống bàn làm việc, sau đó cô lại dùng tay gạt hết sách vở để nó tự do rơi xuống đất.
Tần Lam nói đúng, mới ở mức khó khăn đầu tiên mà cô đã muốn chùn bước. Cô nói cô yêu nàng, nhưng cô không dám đối mặt với khó khăn của nàng.
***
Ước chừng mười lăm phút sau, khi đã hoàn toàn bình tĩnh, Ngô Cẩn Ngôn nghiến răng tự hạ quyết tâm. Nhất định cô chỉ yếu lòng nốt lần này thôi.
Vì tình yêu cô dành cho nàng, vì tình yêu nàng dành cho cô.
Nhất định phải giữ!
(Aigoo~ Giáng Sinh vui vẻ nhé các reader của mị ❤)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook