Ai Đã Đi Qua Những Mùa Hoa Nở
-
C1: Mùa thu đầu tiên
Tác giả có lời muốn nói: Trước khi kéo xuống dưới, cảm phiền mọi người hãy nán lại đọc đôi lời của mình.
Truyện mình viết từ trước đến giờ đều với mục đích phi lợi nhuận, một phần vì mình chưa có thời gian để đi in ấn, phần còn lại là vì mình muốn viết để giữ làm kỉ niệm cho khoảng thời gian mình ship đôi Ngôn Lam.
Nhưng hiện tại mình mới phát hiện có người lấy truyện của mình đổi thành ver khác, đăng lên Mangatoon và thu lợi nhuận. Đúng vậy, là thu lợi nhuận trên chính thời gian, chất xám và công sức của mình. Mặc dù sang ngày hôm nay vấn đề đã được giải quyết xong, nhưng mình vẫn muốn nhấn mạnh rằng MÌNH KHÔNG ĐỒNG Ý CHUYỂN VER.
Mình chỉ đăng tải truyện ở Wattpad và Wordpress, còn những nơi khác đều không phải.
Đừng âm thầm chuyển ver truyện của mình khi chưa xin phép, và đừng quá đáng hơn cả là sử dụng chất xám của mình để kiếm tiền.
Mình biết truyện của mình chưa hay, vẫn còn nhiều thiếu sót. Nhưng dù sao nó cũng là tình cảm và tâm sức của mình.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc.
- --
Tháng chín, tiết trời không còn quá nóng nực. Sân trường Đại học S rộn ràng chào đón tân sinh viên từ khắp nơi trên mọi miền tổ quốc tới làm thủ tục nhập học.
"Học hành đàng hoàng một chút. Năm nay con mười tám tuổi rồi đấy, đừng có giống như lúc nhỏ, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài phá phách nữa."
Ngô Cẩn Phi vừa lấy đồ đạc từ trong cốp xe ra, vừa trừng mắt nhìn cô con gái đang đang bình thản đứng ở một bên hờ hững khoanh tay nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng còn nhướng mày, cố ý thổi bong bóng.
Nghe lời cha dặn, Ngô Cẩn Ngôn chỉ cười nhẹ một tiếng, đáp:
"Học đại học để làm gì cơ chứ? Ba ơi, con muốn nối nghiệp mẹ, con muốn theo nghề nhiếp ảnh."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng. Bởi từ nhỏ cô đã giống mẹ, khao khát được trở thành nhiếp ảnh gia. Vốn dĩ mùa hè năm nay cô đang phiêu du ở vùng quê thơ mộng nước Pháp, nào ngờ chưa đầy hai tháng, người đàn ông quyền lực trước mặt đã gọi điện tới kèm theo câu nói đe dọa: "Một là trở về học đại học, hai là đóng băng tài khoản."
Ngô Cẩn Ngôn là con một. Ngô Cẩn Phi - tức người đàn ông quyền lực của đời cô, hiện tại đang là ông chủ của chuỗi cửa hàng nội thất, ông dành hầu hết thời gian trong đời để thiết kế các mẫu đồ gia dụng và tính đến nay đã gặt hái được nhiều thành tựu đáng nể. Còn mẹ cô là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, do tính chất công việc nên bà thường xuyên vắng mặt trong các buổi kỉ niệm của con gái. Chính vì vậy, hiện tại Ngô Cẩn Ngôn chỉ nghe nói bà đang dừng chân tại Thụy Sĩ, ngoài ra cũng không biết chính xác bao giờ mới trở về.
Ngô Cẩn Phi nghe con nói xong liền vươn tay gõ vào đầu nó, lạnh lùng cự tuyệt:
"Muốn kế nghiệp mẹ con ư? Đừng hòng. Ngô Cẩn Ngôn, ba nói cho con biết, ba mẹ chỉ có một mình con thôi. Nay mẹ con rong ruổi cả năm bên ngoài, ham mê tới mức mặt mũi cũng không thấy đâu. Nếu thêm cả con nữa... vậy thì ba sẽ phải vào viện dưỡng lão khi về già sao?"
Ngô Cẩn Ngôn bật cười thành tiếng.
"Vâng vâng vâng, chính vì thế nên Ngô Cẩn Ngôn - con gái của ba mới phải thi ngành kiến trúc để sau này kế nghiệp ba đấy ạ."
"Tốt lắm. Học hành chăm chỉ nhé." Hắn nhét tay cầm vali vào tay cô, đồng thời véo nhẹ đôi má bằng sự cưng chiều. "Khi nào thiếu tiền cứ gọi ba."
"Ôi, con có nghe nhầm không? Ông Ngô từ khi nào lại trở nên hào phóng như vậy?" Ngô Cẩn Ngôn mở to mắt trả lời, trong lòng vui như mở cờ.
"Còn không phải vì mẹ con hôm qua gọi điện về khóc lóc dặn ba nhớ phải để ý quan tâm con nhiều hơn sao? Ngô Cẩn Ngôn, tốt nhất đêm nay con hãy ngoan ngoãn ở lại kí túc xá. Nếu để Ngô Cẩn Phi này biết con dám bén mảng tới vũ trường, coi chừng ba đánh gãy chân con."
Nghe tới đây, cô hơi bĩu môi chế nhạo: "Con đã đủ mười tám tuổi rồi đấy."
"Mau vào đi, nếu không lát nữa sẽ rất đông." Ngô Cẩn Phi đánh trống lảng bằng cách vươn tay nhìn đồng hồ, sau đó lên tiếng thúc giục.
"Vâng." Cô nhún nhún vai, cũng lười biếng đôi co. Sau đó nhanh chóng bày ra dáng vẻ vẫn luôn là công chúa nhỏ của ba, kiễng chân hôn lên má hắn một cái. "Ba, ba ở nhà nhớ đừng hút thuốc hay uống nhiều rượu nhé."
"Ba biết rồi." Người đàn ông thường ngày mạnh mẽ của cô, thế nhưng ánh mắt hôm nay lại mơ hồ long lanh ánh nước.
Trời đất chứng giám, cuối cùng thì cũng có một ngày con gái hắn trưởng thành.
***
Ngô Cẩn Ngôn thong thả kéo theo đôi vali cỡ lớn, bên trong toàn bộ đều là những vật dụng bất ly thân. Đương nhiên bao gồm cả máy ảnh.
Hai bên đường vào trường đại học rợp bóng cây, đâu đó vẫn còn những tiếng ve níu hè râm ran vọng lại.
Bởi vì cảm thấy rất vui, cho nên cô quyết định dừng bước giữa đường rồi mở vali ra để lấy dụng cụ tác nghiệp. Đương nhiên sau việc lấy máy ảnh là rất nhiều bức hình đẹp lần lượt ra đời.
Vốn còn đang mải mê với khung cảnh nên thơ bản thân vừa tìm được, đột nhiên sau lưng cô có người vỗ vai.
Tốc độ phản ứng của Ngô Cẩn Ngôn rất nhanh. Người nọ mới chỉ vỗ một lần, sang lần thứ hai cô đã nhanh chóng dịch cơ thể để tránh né, đồng thời vươn tay nắm chặt lấy cổ tay họ, nghiêng đầu nhìn bằng ánh mắt sắc lẹm.
Cô gái trước mặt chẳng hề sợ hãi mà còn nhoẻn miệng cười, khen:
"Không uổng công chú Ngô cho cậu đi học võ từ nhỏ. Cậu tuyệt vời lắm."
Nhận ra người quen, Ngô Cẩn Ngôn liền buông tay, nói với cô nàng rằng:
"Khương Tử Tân, cậu đúng là đứa con gái khiến người ta vô cùng chán ghét."
Trông ánh mắt hờ hững của cô, nàng liền nũng nịu lên án:
"Tình yêu à, tớ không muốn rời xa cậu, bởi vậy mới ra sức học tập để có thể thi đỗ đại học S. Bây giờ cậu tính trở mặt ư?"
Cô gái hoạt bát thích làm nũng trước mặt này là chị em nối khố của cô. Chẳng là gia đình hai người vốn là hàng xóm, hai bà mẹ lại sinh ra hai cô công chúa đáng yêu.
Chỉ có điều...
Ngô Cẩn Ngôn sinh tháng 8, Khương Tử Tân đáng ghét kia lại sinh tháng 3. Bởi vậy ngay từ khi còn nhỏ, bạn học Ngô của chúng ta đã luôn phải ngoan ngoãn nghiến răng nghiến lợi gọi nàng bằng tiếng "chị".
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hiện tại cô thi khoa Kiến trúc trường đại học S, chuyên ngành thiết kế nội thất. Còn Khương Tử Tân trời sinh kém các môn Tự nhiên, vì vậy nàng chọn khoa Văn làm mục tiêu phấn đấu.
"Mau đi thôi. Chẳng lẽ cậu định chụp ảnh hết cả buổi sáng sao?" Khương Tử Tân bắt đầu thiếu kiên nhẫn lôi kéo tay cô.
"Vội gì chứ?" Ngô Cẩn Ngôn để mặc nàng kéo, đồng thời không quên trừng mắt với những nam tiền bối nãy giờ vẫn dõi theo hai người.
Khương Tử Tân càng lớn càng trở nên xinh đẹp, nàng đẹp theo phong cách hoạt bát vui vẻ. Vì thế kể từ khi bắt đầu đi học, nàng đã nhanh chóng trở thành mẫu cô gái trong mộng của biết bao chàng trai.
Còn bạn học Ngô thì ngược lại...
Ba tuổi học võ, mười sáu tuổi được cấp đai đen. Bản thân lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị, thậm chí chỉ chực chờ có tên nhóc nào bén mảng lại gần Khương Tử Tân, là y như rằng sẽ bị ăn nộ long cước.
Tóm lại, đồng chí Ngô Cẩn Ngôn ngoài việc phải gọi họ Khương kia là chị, thì còn phải kiêm luôn chức vệ sĩ hộ tống nàng khỏi ánh mắt thèm khát của đám nam sinh phàm phi tục tử kia.
Còn nhớ trước đây Khương Tử Tân bị một cậu bạn cắm sừng, nàng theo thói quen về nhà khóc lóc với cô. Bạn học Ngô nghe xong câu chuyện liền nóng máu, hùng hùng hổ hổ dẫn theo anh em xương máu đi đánh lộn với nam sinh nọ. Kết quả khiến cho cậu ta gãy hai cái răng cửa.
Hiển nhiên sau lần đó, cô đã bị gia đình cấm túc một thời gian dài.
Phải nói cuộc sống của Ngô Cẩn Ngôn vô cùng tự do và phóng khoáng, âu phần nào cũng do chịu ảnh hưởng từ người mẹ phương Tây của mình. Cho nên cô thường xuyên có những cuộc vui thâu đêm khi mới mười bảy tuổi, đương nhiên trong mắt người lớn. Ngô Cẩn Ngôn chính là một đứa con gái hư hỏng chính hiệu.
Thế nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết, Ngô Cẩn Ngôn đối xử với ai cũng sòng phẳng nhiệt tình. Bản thân cô luôn đi theo con đường có ơn tất trả, có thù tất báo.
Bỏ qua các tiền bối khóa trên nhiệt tình mời gọi hướng dẫn. Ngô Cẩn Ngôn tự tìm tới nơi đăng kí kí túc xá. Sau khi xem qua danh sách, cô lại thấy mình và Khương Tử Tân không hề chung phòng. Chính xác là một người đầu dãy, một người cuối dãy.
"Em gái yêu à, chúng ta chắc phải tạm chia tay một thời gian dài rồi." Khương Tử Tân mang theo bộ mặt đau khổ ôm lấy cô.
"Đồ ngốc, dù có cách xa đến mấy tớ cũng sẽ bảo vệ cậu." Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười, thuận tay xoa xoa đầu nàng.
***
Chào Khương Tử Tân rồi kéo vali về phòng, bấy giờ cô mới phát hiện bản thân đã là người thứ ba.
"Xin chào." Cô chủ động vẫy tay.
"Xin chào." Cô gái ngồi ở giường dưới ngẩng đầu lên đáp, sau đó đặt điện thoại xuống giới thiệu. "Tớ là Minh Ngọc, cậu ấy là Hổ Phách."
Hổ Phách là cô gái đối diện giường trên. Ấn tượng đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn đối với người bạn mới ấy chính là mái tóc tém ngắn tới gần tai, phong cách ăn mặc tương đối bụi bặm, song lại không hề khiến người nhìn cảm thấy phản cảm.
Hổ Phách chỉ liếc mắt qua, sau đó chậm rãi công khai một câu: "Mong cậu đừng kì thị. Tôi là lesbian."
"..."
Thấy cô trầm mặc, tưởng rằng cô khó xử, Minh Ngọc liền nhoẻn miệng cười chuyển đề tài: "Cậu học khoa nào?"
"Tớ học khoa Kiến trúc, chuyên ngành thiết kế nội thất." Ngô Cẩn Ngôn lập tức trả lời. Thực ra không phải cô khó xử, mà là bản thân đang âm thầm bội phục sự thẳng thắn của người bạn tên Hổ Phách kia.
"Vậy là chúng ta cùng một lớp." Minh Ngọc thực sự là một cô gái biết gợi chuyện. "Hổ Phách cũng học Kiến trúc nhưng không cùng chuyên ngành."
"Ồ." Cô gật đầu, kế tiếp đưa mắt nhìn xung quanh. "Còn chỗ nào trống không?"
"Đương nhiên là còn ba chỗ. Cậu muốn nằm trên hay nằm dưới?" Minh Ngọc nói xong câu này mới nhận ra hình như hơi có vấn đề.
"Vậy thì tớ 'nằm trên' Minh Ngọc đi."
Ngô Cẩn Ngôn gian tà cười một tiếng.
"Người bạn mới à, cậu cũng thật là thú vị." Hổ Phách đương nhiên nghe hiểu hàm ý của cô. Cho nên lập tức phối hợp giương ngón cái.
Ba người đùa giỡn một hồi lâu, cuối cùng Ngô Cẩn Ngôn di chuyển đồ đạc tới gần giường để chuẩn bị sắp xếp gọn gàng, sẵn sàng phục vụ cho cuộc sống sinh viên đầy mới lạ.
Vốn còn đắm chìm trong niềm hân hoan, cho tới khi giở bức tranh được cẩn thận bảo quản ra, bấy giờ cô mới cảm thấy ưu tư trong lòng.
Truyện mình viết từ trước đến giờ đều với mục đích phi lợi nhuận, một phần vì mình chưa có thời gian để đi in ấn, phần còn lại là vì mình muốn viết để giữ làm kỉ niệm cho khoảng thời gian mình ship đôi Ngôn Lam.
Nhưng hiện tại mình mới phát hiện có người lấy truyện của mình đổi thành ver khác, đăng lên Mangatoon và thu lợi nhuận. Đúng vậy, là thu lợi nhuận trên chính thời gian, chất xám và công sức của mình. Mặc dù sang ngày hôm nay vấn đề đã được giải quyết xong, nhưng mình vẫn muốn nhấn mạnh rằng MÌNH KHÔNG ĐỒNG Ý CHUYỂN VER.
Mình chỉ đăng tải truyện ở Wattpad và Wordpress, còn những nơi khác đều không phải.
Đừng âm thầm chuyển ver truyện của mình khi chưa xin phép, và đừng quá đáng hơn cả là sử dụng chất xám của mình để kiếm tiền.
Mình biết truyện của mình chưa hay, vẫn còn nhiều thiếu sót. Nhưng dù sao nó cũng là tình cảm và tâm sức của mình.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc.
- --
Tháng chín, tiết trời không còn quá nóng nực. Sân trường Đại học S rộn ràng chào đón tân sinh viên từ khắp nơi trên mọi miền tổ quốc tới làm thủ tục nhập học.
"Học hành đàng hoàng một chút. Năm nay con mười tám tuổi rồi đấy, đừng có giống như lúc nhỏ, cả ngày chỉ biết chạy ra ngoài phá phách nữa."
Ngô Cẩn Phi vừa lấy đồ đạc từ trong cốp xe ra, vừa trừng mắt nhìn cô con gái đang đang bình thản đứng ở một bên hờ hững khoanh tay nhai kẹo cao su, thỉnh thoảng còn nhướng mày, cố ý thổi bong bóng.
Nghe lời cha dặn, Ngô Cẩn Ngôn chỉ cười nhẹ một tiếng, đáp:
"Học đại học để làm gì cơ chứ? Ba ơi, con muốn nối nghiệp mẹ, con muốn theo nghề nhiếp ảnh."
Cô càng nghĩ càng cảm thấy đau lòng. Bởi từ nhỏ cô đã giống mẹ, khao khát được trở thành nhiếp ảnh gia. Vốn dĩ mùa hè năm nay cô đang phiêu du ở vùng quê thơ mộng nước Pháp, nào ngờ chưa đầy hai tháng, người đàn ông quyền lực trước mặt đã gọi điện tới kèm theo câu nói đe dọa: "Một là trở về học đại học, hai là đóng băng tài khoản."
Ngô Cẩn Ngôn là con một. Ngô Cẩn Phi - tức người đàn ông quyền lực của đời cô, hiện tại đang là ông chủ của chuỗi cửa hàng nội thất, ông dành hầu hết thời gian trong đời để thiết kế các mẫu đồ gia dụng và tính đến nay đã gặt hái được nhiều thành tựu đáng nể. Còn mẹ cô là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, do tính chất công việc nên bà thường xuyên vắng mặt trong các buổi kỉ niệm của con gái. Chính vì vậy, hiện tại Ngô Cẩn Ngôn chỉ nghe nói bà đang dừng chân tại Thụy Sĩ, ngoài ra cũng không biết chính xác bao giờ mới trở về.
Ngô Cẩn Phi nghe con nói xong liền vươn tay gõ vào đầu nó, lạnh lùng cự tuyệt:
"Muốn kế nghiệp mẹ con ư? Đừng hòng. Ngô Cẩn Ngôn, ba nói cho con biết, ba mẹ chỉ có một mình con thôi. Nay mẹ con rong ruổi cả năm bên ngoài, ham mê tới mức mặt mũi cũng không thấy đâu. Nếu thêm cả con nữa... vậy thì ba sẽ phải vào viện dưỡng lão khi về già sao?"
Ngô Cẩn Ngôn bật cười thành tiếng.
"Vâng vâng vâng, chính vì thế nên Ngô Cẩn Ngôn - con gái của ba mới phải thi ngành kiến trúc để sau này kế nghiệp ba đấy ạ."
"Tốt lắm. Học hành chăm chỉ nhé." Hắn nhét tay cầm vali vào tay cô, đồng thời véo nhẹ đôi má bằng sự cưng chiều. "Khi nào thiếu tiền cứ gọi ba."
"Ôi, con có nghe nhầm không? Ông Ngô từ khi nào lại trở nên hào phóng như vậy?" Ngô Cẩn Ngôn mở to mắt trả lời, trong lòng vui như mở cờ.
"Còn không phải vì mẹ con hôm qua gọi điện về khóc lóc dặn ba nhớ phải để ý quan tâm con nhiều hơn sao? Ngô Cẩn Ngôn, tốt nhất đêm nay con hãy ngoan ngoãn ở lại kí túc xá. Nếu để Ngô Cẩn Phi này biết con dám bén mảng tới vũ trường, coi chừng ba đánh gãy chân con."
Nghe tới đây, cô hơi bĩu môi chế nhạo: "Con đã đủ mười tám tuổi rồi đấy."
"Mau vào đi, nếu không lát nữa sẽ rất đông." Ngô Cẩn Phi đánh trống lảng bằng cách vươn tay nhìn đồng hồ, sau đó lên tiếng thúc giục.
"Vâng." Cô nhún nhún vai, cũng lười biếng đôi co. Sau đó nhanh chóng bày ra dáng vẻ vẫn luôn là công chúa nhỏ của ba, kiễng chân hôn lên má hắn một cái. "Ba, ba ở nhà nhớ đừng hút thuốc hay uống nhiều rượu nhé."
"Ba biết rồi." Người đàn ông thường ngày mạnh mẽ của cô, thế nhưng ánh mắt hôm nay lại mơ hồ long lanh ánh nước.
Trời đất chứng giám, cuối cùng thì cũng có một ngày con gái hắn trưởng thành.
***
Ngô Cẩn Ngôn thong thả kéo theo đôi vali cỡ lớn, bên trong toàn bộ đều là những vật dụng bất ly thân. Đương nhiên bao gồm cả máy ảnh.
Hai bên đường vào trường đại học rợp bóng cây, đâu đó vẫn còn những tiếng ve níu hè râm ran vọng lại.
Bởi vì cảm thấy rất vui, cho nên cô quyết định dừng bước giữa đường rồi mở vali ra để lấy dụng cụ tác nghiệp. Đương nhiên sau việc lấy máy ảnh là rất nhiều bức hình đẹp lần lượt ra đời.
Vốn còn đang mải mê với khung cảnh nên thơ bản thân vừa tìm được, đột nhiên sau lưng cô có người vỗ vai.
Tốc độ phản ứng của Ngô Cẩn Ngôn rất nhanh. Người nọ mới chỉ vỗ một lần, sang lần thứ hai cô đã nhanh chóng dịch cơ thể để tránh né, đồng thời vươn tay nắm chặt lấy cổ tay họ, nghiêng đầu nhìn bằng ánh mắt sắc lẹm.
Cô gái trước mặt chẳng hề sợ hãi mà còn nhoẻn miệng cười, khen:
"Không uổng công chú Ngô cho cậu đi học võ từ nhỏ. Cậu tuyệt vời lắm."
Nhận ra người quen, Ngô Cẩn Ngôn liền buông tay, nói với cô nàng rằng:
"Khương Tử Tân, cậu đúng là đứa con gái khiến người ta vô cùng chán ghét."
Trông ánh mắt hờ hững của cô, nàng liền nũng nịu lên án:
"Tình yêu à, tớ không muốn rời xa cậu, bởi vậy mới ra sức học tập để có thể thi đỗ đại học S. Bây giờ cậu tính trở mặt ư?"
Cô gái hoạt bát thích làm nũng trước mặt này là chị em nối khố của cô. Chẳng là gia đình hai người vốn là hàng xóm, hai bà mẹ lại sinh ra hai cô công chúa đáng yêu.
Chỉ có điều...
Ngô Cẩn Ngôn sinh tháng 8, Khương Tử Tân đáng ghét kia lại sinh tháng 3. Bởi vậy ngay từ khi còn nhỏ, bạn học Ngô của chúng ta đã luôn phải ngoan ngoãn nghiến răng nghiến lợi gọi nàng bằng tiếng "chị".
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, hiện tại cô thi khoa Kiến trúc trường đại học S, chuyên ngành thiết kế nội thất. Còn Khương Tử Tân trời sinh kém các môn Tự nhiên, vì vậy nàng chọn khoa Văn làm mục tiêu phấn đấu.
"Mau đi thôi. Chẳng lẽ cậu định chụp ảnh hết cả buổi sáng sao?" Khương Tử Tân bắt đầu thiếu kiên nhẫn lôi kéo tay cô.
"Vội gì chứ?" Ngô Cẩn Ngôn để mặc nàng kéo, đồng thời không quên trừng mắt với những nam tiền bối nãy giờ vẫn dõi theo hai người.
Khương Tử Tân càng lớn càng trở nên xinh đẹp, nàng đẹp theo phong cách hoạt bát vui vẻ. Vì thế kể từ khi bắt đầu đi học, nàng đã nhanh chóng trở thành mẫu cô gái trong mộng của biết bao chàng trai.
Còn bạn học Ngô thì ngược lại...
Ba tuổi học võ, mười sáu tuổi được cấp đai đen. Bản thân lúc nào cũng trong trạng thái phòng bị, thậm chí chỉ chực chờ có tên nhóc nào bén mảng lại gần Khương Tử Tân, là y như rằng sẽ bị ăn nộ long cước.
Tóm lại, đồng chí Ngô Cẩn Ngôn ngoài việc phải gọi họ Khương kia là chị, thì còn phải kiêm luôn chức vệ sĩ hộ tống nàng khỏi ánh mắt thèm khát của đám nam sinh phàm phi tục tử kia.
Còn nhớ trước đây Khương Tử Tân bị một cậu bạn cắm sừng, nàng theo thói quen về nhà khóc lóc với cô. Bạn học Ngô nghe xong câu chuyện liền nóng máu, hùng hùng hổ hổ dẫn theo anh em xương máu đi đánh lộn với nam sinh nọ. Kết quả khiến cho cậu ta gãy hai cái răng cửa.
Hiển nhiên sau lần đó, cô đã bị gia đình cấm túc một thời gian dài.
Phải nói cuộc sống của Ngô Cẩn Ngôn vô cùng tự do và phóng khoáng, âu phần nào cũng do chịu ảnh hưởng từ người mẹ phương Tây của mình. Cho nên cô thường xuyên có những cuộc vui thâu đêm khi mới mười bảy tuổi, đương nhiên trong mắt người lớn. Ngô Cẩn Ngôn chính là một đứa con gái hư hỏng chính hiệu.
Thế nhưng chỉ những người trong cuộc mới biết, Ngô Cẩn Ngôn đối xử với ai cũng sòng phẳng nhiệt tình. Bản thân cô luôn đi theo con đường có ơn tất trả, có thù tất báo.
Bỏ qua các tiền bối khóa trên nhiệt tình mời gọi hướng dẫn. Ngô Cẩn Ngôn tự tìm tới nơi đăng kí kí túc xá. Sau khi xem qua danh sách, cô lại thấy mình và Khương Tử Tân không hề chung phòng. Chính xác là một người đầu dãy, một người cuối dãy.
"Em gái yêu à, chúng ta chắc phải tạm chia tay một thời gian dài rồi." Khương Tử Tân mang theo bộ mặt đau khổ ôm lấy cô.
"Đồ ngốc, dù có cách xa đến mấy tớ cũng sẽ bảo vệ cậu." Ngô Cẩn Ngôn mỉm cười, thuận tay xoa xoa đầu nàng.
***
Chào Khương Tử Tân rồi kéo vali về phòng, bấy giờ cô mới phát hiện bản thân đã là người thứ ba.
"Xin chào." Cô chủ động vẫy tay.
"Xin chào." Cô gái ngồi ở giường dưới ngẩng đầu lên đáp, sau đó đặt điện thoại xuống giới thiệu. "Tớ là Minh Ngọc, cậu ấy là Hổ Phách."
Hổ Phách là cô gái đối diện giường trên. Ấn tượng đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn đối với người bạn mới ấy chính là mái tóc tém ngắn tới gần tai, phong cách ăn mặc tương đối bụi bặm, song lại không hề khiến người nhìn cảm thấy phản cảm.
Hổ Phách chỉ liếc mắt qua, sau đó chậm rãi công khai một câu: "Mong cậu đừng kì thị. Tôi là lesbian."
"..."
Thấy cô trầm mặc, tưởng rằng cô khó xử, Minh Ngọc liền nhoẻn miệng cười chuyển đề tài: "Cậu học khoa nào?"
"Tớ học khoa Kiến trúc, chuyên ngành thiết kế nội thất." Ngô Cẩn Ngôn lập tức trả lời. Thực ra không phải cô khó xử, mà là bản thân đang âm thầm bội phục sự thẳng thắn của người bạn tên Hổ Phách kia.
"Vậy là chúng ta cùng một lớp." Minh Ngọc thực sự là một cô gái biết gợi chuyện. "Hổ Phách cũng học Kiến trúc nhưng không cùng chuyên ngành."
"Ồ." Cô gật đầu, kế tiếp đưa mắt nhìn xung quanh. "Còn chỗ nào trống không?"
"Đương nhiên là còn ba chỗ. Cậu muốn nằm trên hay nằm dưới?" Minh Ngọc nói xong câu này mới nhận ra hình như hơi có vấn đề.
"Vậy thì tớ 'nằm trên' Minh Ngọc đi."
Ngô Cẩn Ngôn gian tà cười một tiếng.
"Người bạn mới à, cậu cũng thật là thú vị." Hổ Phách đương nhiên nghe hiểu hàm ý của cô. Cho nên lập tức phối hợp giương ngón cái.
Ba người đùa giỡn một hồi lâu, cuối cùng Ngô Cẩn Ngôn di chuyển đồ đạc tới gần giường để chuẩn bị sắp xếp gọn gàng, sẵn sàng phục vụ cho cuộc sống sinh viên đầy mới lạ.
Vốn còn đắm chìm trong niềm hân hoan, cho tới khi giở bức tranh được cẩn thận bảo quản ra, bấy giờ cô mới cảm thấy ưu tư trong lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook