Thời gian trôi đi trong buổi chiều đông lạnh.

Tôi nhìn thẳng về phía Bình, trả lời thẳng thắn:
"Tao không giúp được"
Bình cau mày, nó không che giấu sự khó chịu mà chất vấn:
"Tại sao?"
"Tính cách của Nguyễn Gia Huy rất rõ ràng, ổng đã khẳng định thì khó thay đổi, tao nghĩ là mày hiểu điều đó."
Bình im lặng nhìn tôi.

Nó không nói một lời, ánh mắt như có phần dò xét.
"Hiện tại việc yêu đương không phải ưu tiên hàng đầu đâu Bình, kì thi đại học đến nhanh lắm, mày không thấy anh Huy học ngày đêm như thế nào à? Tâm tư ổng đang dồn hết vào kì thi đó rồi"
Tôi cố gắng phân tích cho Bình hiểu nhưng nó chợt kéo dãn khoảng cách với tôi bằng cách lùi lại vài bước.

Hoàng Ngọc Bình trở về trạng thái xa lạ, nó cất giọng bằng bằng:
"Tóm lại, mày không muốn giúp đúng không?"
Tôi nghe tiếng lá xao động hoà với gió.

Bình rời mắt xuống chiếc áo khoác đồng phục thơm hương bạc hà tôi đang mặc rồi chợt cười nhẹ, lần nữa đặt câu hỏi:
"Áo khoác này không phải của mày nhỉ?"
Giọng nói chất vấn cùng ánh mắt Bình ánh lên.

Tôi cảm nhận được bầu không khí cực đoan đang dần bao trùm lấy cuộc đối thoại ngột ngạt này.


"Mày khuyên tao nên tập trung học tập nhưng mày có đang như vậy không?"
Tôi chết lặng luôn.

Sao Bình lại nói thế? Nó phải là người hiểu rõ tính cách của tôi nhất chứ? Đến giây phút này, tôi cảm thấy tình bạn của chúng tôi đang chơi vơi giữa vách đá.
"Đây là áo khoác của tao"
Tôi lạnh lùng trả lời nó.

Không phải lúc nào nói dối cũng là có hại.

Bình cúi đầu, tay nó mân mê vạt áo đồng phục rồi thở dài:
"Tao hiểu rồi, tao cũng không muốn bắt ép mày.

Dạo này cảm xúc của tao không được ổn định lắm nên có thể lời nói vừa rồi của tao hơi nặng nề"
Tôi không đáp.

Lần nữa Bình vịn vào lý do cảm xúc của bản thân khi nói chuyện với tôi.

Cuối cùng, nó nở một nụ cười yếu ớt rồi nói tạm biệt:
"Muộn rồi, mày về cẩn thận nhé"
...
"Vl??? Con Bình nói như thế với mày thật á?"- Hoàng Bảo Minh thét lên.

Mày nó cau chặt lại như sắp thành một đường thẳng.

Tôi ngao ngán gật đầu, uống một ngụm nước.
"Con này nó bị làm sao rồi? Hồi cấp 2 nó có giống như vậy đâu?"
Thằng Minh vừa nói vừa xuýt xoa.
Tôi nhớ lại cấp 2, lúc đầu vốn dĩ tôi chơi thân với thằng Minh trước.

Sau đó đến giữa kỳ 1 lớp 7, Bình mới chuyển đến.

Nếu nhìn qua, đúng là Hoàng Ngọc Bình và tôi không có tí điểm chung nào.

Nó xinh gái, ngọt ngào, nhẹ nhàng, học giỏi còn tôi thì luộm thuộm, được mệnh danh là "chúa lười", tính cách tôi khi đó cũng máu chiến đúng chất con dân Hải Phòng.
Giờ tan tầm ngày nọ, tôi đứng một mình ở cổng trường cấp 2, cầm que kem đánh chén ngon lành, định bụng ăn xong sẽ đi bộ về nhà vì hôm đó Nguyễn Gia Huy có lịch đá bóng với bạn, bố tôi lại bận đi công tác.

Đang ăn ngon thì một người đàn ông lạ mặt tiến đến gần tôi.

Khuôn mặt gầy gò, làn da đen cùng ánh mắt hiểm ác của ông ta khiến tôi nâng cao cảnh giác:
"Cháu bé, chưa có người đón à? Có cần chú đưa về không?"

Tôi lập tức lắc đầu nguầy nguậy.
Nhưng người kia cứ vờ như không quan tâm, hắn nắm lấy cánh tay tôi, nói với giọng nguy hiểm:
"Đi cùng chú, chú mua đồ ăn ngon cho"
Tôi sợ hãi, nước mắt cứ tuôn ra không ngừng, bật khóc ầm ĩ.

Mọi ánh mắt đổ dồn về phía tôi cùng tên kia.

Hắn lúng túng, đanh lại:
"Con bé này! Bố đã bảo không mua đồ chơi đấy! Về nhà nhanh!"
Tôi uất ức, hắn ta nói dối, dám nguỵ biện nhận bừa thành bố tôi.

Chẳng nghĩ ngợi nhiều, tôi đưa tay ra cào hắn một cái, chân lấy đà mà đá vào bắp đùi, yếu ớt nghẹn ngào trong nước mắt:
"Không phải! Chú này không phải bố!"
Nhưng sức lực trẻ nhỏ đương nhiên không so được với người lớn rồi, tên đó dễ dàng chặn phá đòn của tôi.

Hắn giữ mạnh lấy tay tôi quát ầm:
"Con này hư!"
Đúng lúc này một giọng nói trong đám đông vang lên:
"Đây không phải bố của bạn ấy! Cháu từng thấy bố của bạn ấy rồi!!!"
Tôi thấy Bình đang vội vã tiến đến.

Hai bím tóc của nó tung lên theo từng nhịp chạy, má có hơi ửng đỏ do nóng.

Tên đàn ông kia bối rối, một bác phụ huynh cũng đứng ở cổng trường lập tức kéo tôi ra chỗ an toàn.

Lúc này tôi nấc khe khẽ và cố kìm lại sự sợ hãi của bản thân.

Bình đã đến và nắm tay tôi an ủi, nó còn đưa cho tôi giấy để lau bớt nước mắt và mồ hôi.


Bác bảo vệ trường cùng các phụ huynh đã giữ tên đàn ông đó lại để xử lí.
Bình ở cạnh tôi đến khi cảm xúc của tôi ổn định trở lại.

Tôi cảm ơn nó trong khi vẫn đang nắm chặt tay Bình.

Có lẽ vì muốn tôi vui hơn nên Bình đã tìm chủ đề mới để nói chuyện.

Càng nói càng hợp, không có một lời đề nghị nào mà chúng tôi cứ như vậy, thành bạn của nhau.

Hai đứa tâm sự mãi đến khi mẹ tôi và Nguyễn Gia Huy đến, có lẽ cô giáo đã thông báo với gia đình tôi.

Người ta vẫn nói, bạn bè chơi với nhau lâu ngày sẽ trở nên giống nhau.

Từ ngày chơi với Bình tôi thục nữ hơn hẳn.

Thỉnh thoảng nói chuyện với thằng Minh nó còn giả vờ sốc, nói:
"Khiếp! Sao dạo này Ngọc Anh nói chuyện nhẹ nhàng thế, ghê vl!!!"
Ủa bạn Minh kì ghê!
Chúng tôi đã từng trải qua những ngày tháng cấp 2 có nhau như vậy, nhưng dường như giống với câu nói của Nguyễn Gia Huy vào ngày tôi gặp lại Bình.

Mỗi thời điểm sẽ có một người bạn mà tôi mong muốn có thể đi đến mãi mãi, chúng tôi phải chấp nhận sự thay đổi này dù muốn hay không...
Như khởi đầu không lời, tình bạn giữa tôi và Bình đang thay đổi..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương