Ai Cứu Vớt Ai
-
Quyển 1 - Chương 42: Cuộc hẹn
Ngôn Mặc nhìn bức
thư cầm trong tay , xác định đúng thật là ở nhà để xe , sau đó liền yên
tâm chờ đợi . Buổi sáng cô nhìn thấy một phong thư đặt trên bàn học ,
Ngôn Mặc vừa liếc qua đã biết đây là một bức thư tỏ tình , đối phương
hẹn cô gặp mặt ở nhà để xe vào giữa trưa . Ngôn Mặc suy nghĩ đi suy nghĩ lại cuối cùng vẫn quyết định gặp mặt nói rõ cho đối phương thì tốt hơn .
Không ngờ vẫn là cô tới trước , Ngôn Mặc ngồi đợi trong nhà để xe một lúc thì thấy một nam sinh đang chạy nhanh về phía cô , sau khi dừng lại còn không ngừng thở hồng hộc , lúc lên tiếng cũng có phần đứt quãng : “Thật ngại , vừa rồi thầy giáo tìm mình có việc , mình thật sự không ngờ được sẽ bị giữ lại lâu như vậy , thật xin lỗi!” Nam sinh không ngừng cúi đầu giải thích với Ngôn Mặc , Ngôn Mặc cũng không cảm thấy sao , chỉ bình thản lắc đầu.
Sau khi nam sinh kia bình ổn lại , bỗng có chút khẩn trương nhìn Ngôn Mặc , không biết nên nói gì ngay lúc này , ngượng ngùng gãi gãi đầu , ánh mắt mơ hồ bất định . Ngôn Mặc cẩn thận đánh giá cậu ta một lượt , nhận ra câu ta là ủy viên thể dục của lớp 1 , lúc đại hội thể thao cậu ta và Nam Cung Nguyên đều náo động như nhau . Ngôn Mặc thấy cậu ta mãi không mở miệng , cô quyết định vẫn là do mình làm rõ trước : “Mình tới chỗ hẹn là muốn nói , thư của cậu mình đã xem qua , chỉ có điều , mình chỉ có thể nói thật xin lỗi với cậu , mình không thể nhận .”
Nam sinh kia kinh ngạc nhưng ngay lập tức quên hết cả ngượng ngùng : “Vì sao ?
Mình biết mình làm như vậy có chút đường đột , có lẽ cậu còn không biết mình , nhưng mà …”
“Bạn học , cho dù cậu là ai , mình có biết cậu hay không , chúng ta đều không có khả năng” Ngữ điệu của Ngôn Mặc không có một chút gợn sóng , dõng dạc rõ ràng , thấm vào ruột gan , đôi mắt đen trong vắt của cô làm cho người nam sinh trước mắt có phần không nhịn được đỏ mặt lên , trên trán còn phủ một lớp mồ hôi còn sót lại vì ban nãy chạy vội tới.
“Vì sao …”
“Vậy vì sao cậu lại thích tôi chứ?” Ngôn Mặc thay đổi cách nói . “Bởi vì cậu rất tốt , cái gì cũng tốt , thành tích tốt , lại xinh đẹp , tính tình cũng tốt…” Nói xong những lời cuối cùng nam sinh lại cúi đầu ngượng ngùng cười.
“Vậy sao , nếu đổi lại là một năm trước , cậu cũng cảm thấy như vậy sao ?” Ngôn Mặc vẫn bình thản hỏi .
Nam sinh bỗng nhiên im lặng .
Ngôn Mặc cầm bức thư nhét vào trong tay nam sinh , nghiêm túc nói : “Vào lúc tôi tệ nhất , đã có người nói thích tôi , cho nên , tôi không có khả năng nhận lời yêu thích của cậu đối với tôi”
Nam sinh ngơ ngác nhìn bức thư trong tay , ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người nữ sinh xinh đẹp giống như hoa bách hợp ung dung bình tĩnh trước mắt này , lẩm bẩm nói : “Là Nam Cung Nguyên sao ?”
Lần đầu tiên Ngôn Mặc nở nụ cười xinh đẹp trước mặt nam sinh này , đôi mắt đẹp của cô giống như làn nước nhẹ nhàng : “Cậu ta là loại khác , cũng là điều đặc biệt”
Hai ngày này có thể nói là hăng hái đối với Nam Cung Nguyên , trên mặt tràn ngập ánh sáng , tục ngữ nói gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái , qua buổi đi chơi mấy giờ vào cuối tuần , cuối cùng Nam Cung Nguyên cũng thoát khỏi tầng đáy của địa ngục để sống lại một lần nữa , làm cho cậu lấy lại được vài phần tự tin .
Hôm đó mọi người đều rất vui vẻ , Ôn Lĩnh và cậu từ trước tới giờ đều giống như một đôi đồng xướng , cậu chọc tôi một câu , tôi chọc cậu một câu , lời hay ý đẹp tuôn ra ào ào , vô cùng buồn cười , làm cho Yên Nhiên cười suốt , mà Ngôn Mặc cũng luôn duy trì nụ cười nhẹ . Nhìn Ngôn Mặc hình như cũng rất vui vẻ , nỗi bất an trong lòng Nam Cung Nguyên cũng buông xuống hơn . Đến lúc nướng thịt , cậu nhân lúc không khí không tồi , ngồi xuống bên cạnh Ngôn Mặc thử thăm dò hỏi cô yêu cầu không muốn gặp mặt cậu đã kết thúc rồi chứ? Ngôn Mặc nghe xong lập tức cong khóe môi , cô hỏi ngược lại : “Cậu cảm thấy như vậy còn chưa đủ sao?”
Nói giỡn sao , sao có thể chứ đủ được , cậu đã chịu đủ lắm rồi . Nam Cung Nguyên nắm thời cơ phủ định , nghĩ lại , giờ mới hiểu ý của Ngôn Mặc . Cười ngô nghê , lại muốn hỏi cô vì sao thời gian trước không muốn gặp cậu . Nhưng vấn đề này đến cuối cùng cậu vẫn không hỏi ra , cậu tin rằng Ngôn Mặc có nguyên nhân của mình , cậu cũng hiểu rõ hiện tại tất cả đã yên bình , chuyện cũ không nên đề cập lại.
Chỉ là , cậu chưa vui vẻ được mấy ngày thì lại có chuyện khiến cậu cảm thấy lo lắng . Mặc dù cậu rất mừng vì Ngôn Mặc có thể trở nên xinh đẹp hơn , nhưng , nếu bởi vì việc cô ngày càng trở nên xinh đẹp hơn , ngày càng xuất sắc hơn mà ngày càng hấp dẫn ánh mắt của mấy con “ong mật” bay tới , cho dù cậu là Nam Cung Nguyên , cũng không thể không sinh ra cảm giác nguy hiểm . Lại thêm Ôn Lĩnh như ruồi bọ mỗi ngày đều ghé vào tai cậu nói nam sinh này có vẻ như đang chú ý tới Ngôn Mặc , năm sinh kia có ý muốn lật đổ vị trí của cậu … Lặp đi lặp lại như thế , khiến cậu đau đầu nhức óc , vốn là không có cách nào để không quan tâm tới , khi nghe xong cũng khiến cho thần kinh của cậu rung động , huống chi hôm nay cậu còn nhận được một tin tức xác thật , có người thấy Ngôn Mặc đứng cùng một nam sinh ở nhà để xe. Phong thái mới khôi phục chưa được bao lâu của Nam Cung Nguyên lại bắt đầu có phần bi thảm.
Tâm tình của Nam Cung Nguyên giống như có thứ gì đó vướng mắc , nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi Ngôn Mặc như thế nào , từ trước tới giờ cậu đều không được tính là ai đó của Ngôn Mặc , nhiều nhất cũng chỉ là một người bạn khác giới có quan hệ tương đối tốt với cô , Ngôn Mặc không có bất kỳ biểu hiện gì , cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ . Cho nên , đối mặt với một học kỳ bất ngờ xảy ra đủ nguy cơ trùng điệp này , Nam Cung Nguyên biết vậy nên rất lo lắng , trước kia khi không có ai cạnh tranh với cậu , cậu cũng không thể theo đuổi Ngôn Mặc , huống chi là hiện tại …
“Nam Cung Nguyên”
Nam Cung Nguyên ngẩng phắt đầu lên , phát hiện Ngôn Mặc đang đứng trước mặt , vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu .
“Hôm nay lớp các cậu tan sớm vậy à?” Không ngờ Ngôn Mặc lại tan sớm hơn mình , cậu vội vàng cười che giấu đi sự xấu hổ.
“Ừ , hôm nay tan sớm một chút. Vừa rồi cậu cứ đứng ngẩn người , cau mày gì vậy?”
“Không có gì , không có gì , chúng ta đi thôi”
Ngôn Mặc cũng không hỏi tới cùng , nhưng trong đôi mắt trong veo hàm chứa ý cười.
Hai người từ trên xe bước xuống , trạm xe cách chỗ ở của Ngôn Mặc có một đoạn , Nam Cung Nguyên biết đoạn đường này không dài , chỉ đi vài phút là tới , nhưng lời cậu muốn hỏi thì mãi vẫn chưa hỏi ra miệng nổi.
“Ngôn Mặc này…”
Ngôn Mặc nghiêng đầu nhìn cậu : “Sao vậy?”
Nam Cung Nguyên nhìn vào đôi mắt phẳng lặng của Ngôn Mặc , bỗng quay đầu sang chỗ khác , đưa tay chỉ về phía tiệm bánh bên đường : “Ăn bánh ngọt không?”
“Hả?” Ngôn Mặc nhìn đồng hồ đeo tay , gật gật đầu .
Bước vào tiệm bánh ngọt , Nam Cung Nguyên xoay người nhìn lên những chiếc bánh ngọt ngon miệng rực rỡ muôn màu lại quay sang hỏi Ngôn Mặc đứng phía sau “Muốn ăn gì ? Vị dâu tây ăn rất ngon.” “Tôi không thích ăn vị dâu lắm.” Ngôn Mặc đứng bên cạnh cậu cúi đầu xuống nhìn , chỉ vào một cái bánh pho mát .
Hai người mỗi người một cái bánh ngọt ngồi trên dãy ghế nhỏ cao cạnh cửa sổ , Ngôn Mặc ăn hai miếng phát hiện Nam Cung Nguyên còn chưa ăn , cô buông thìa nhẹ giọng hỏi : “Nếu như là chuyện buổi trưa , muốn hỏi thì trực tiếp hỏi là được!”
“Mình không muốn hỏi !... Cậu trả lời cậu ta thế nào?”
Vẻ mặt Nam Cung Nguyên bối rối nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt của mình , không dám nhìn thẳng vào Ngôn Mặc . Nghe câu trả lời trước sau mẫu thuẫn của cậu , Ngôn Mặc bật cười . ‘Người ta có ý tốt , tôi cũng không nên cự tuyệt , đúng không”
Người bên cạnh đột nhiên giống như mất đi tiếng nói , thời gian trở nên trầm mặc .
Đến khi Ngôn Mặc ăn hết một miếng bánh ngọt cuối cùng , cái bánh ngọt kia của Nam Cung Nguyên vẫn im lìm không động đến chút nào.
Chắc cũng không ngốc đến mức đấy chứ . Ngôn Mặc xoay người về phía Nam Cung Nguyên , lại phát hiện cậu nhóc lớn đầu này đang cúi đầu , cắn chặt môi của mình , lông mi hơi run lên , tay nắm thì dường như rất dùng sức.
“Không ngờ Tả Ngôn Mặc cũng biết nói đùa sao ?” Ngôn Mặc nhẹ giọng nói , thanh âm trong vắt giống như âm thanh của thiên nhiên “Đương nhiên là tôi từ chối rồi”
Cô nhìn hô hấp của cậu thả lỏng ra , sau đó quay phắt nhìn về phía cô.
“Cậu , cậu không nên làm tôi sợ.”
Nín nhịn nửa ngày để nói ra một câu như vậy , Nam Cung Nguyên cũng cảm thấy mình mất mặt . Ngôn Mặc nở nụ cười , ánh mắt ôn nhu , trong giọng nói không giấu được ý cười của cô : “Đừng có tự mình lo nghĩ” Nam Cung Nguyên vừa vui vừa giận nhìn Ngôn Mặc , rồi nhanh chóng giải quyết miếng bánh ngọt trước mắt.
Đi ra khỏi tiệm bánh ngọt , trên đường xe cộ đi lại đông đúc , giờ cao điểm trong thành phố luôn kéo dài rất lâu . Nam Cung Nguyên hiển nhiên đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng , mắt cười híp mí , toàn thân thoải mái .
“Ngôn Mặc , cám ơn”
“Sao tự nhiên lại nói cám ơn với tôi?”
“Từ trước đến giờ tôi không biết nên nói chuyện thế nào với con gái , tính khí lại nóng nảy , đến bây giờ tôi vẫn tùy hứng đối với cậu như vậy , nhưng cậu vẫn nguyện ý…” Nam Cung Nguyên không biết nên dùng từ ngữ như thế nào mới có thể biểu đạt được cảm nhận trong lòng .
Ngôn Mặc im lặng nghe xong , tiếp nhận lời của cậu : “Thật ra cũng không phải vậy . Đối với tôi mà nói , mấy ngày này tôi mới cảm thấy sống cho đáng sống.”
Nam Cung Nguyên ngẫm nghĩ , thử mở miệng nói : “Tôi không biết nói như vậy cậu có tức giận hay không , chỉ là cảm giác của cậu làm cho tôi cảm thấy dịu dàng hơn rất nhiều , cậu biết không , lúc mới đầu cảm giác lạnh lẽo cậu tạo cho mình làm tôi cảm thấy nói chuyện với cậu quả là một việc vô cùng khó khăn . Nhưng mà bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Có lẽ là vì bây giờ không cần phiền não chuyện gì cả , tâm tình bình thản , bây giờ ngoại trừ việc thi tốt nghiệp ra , không có việc gì có thể ảnh hưởng đến tôi”
Trong một thoáng Nam Cung Nguyên không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy mất mát , ngoài điều đó ra không có gì ảnh hướng đến Ngôn Mặc , như vậy còn cậu thì sao , có phải cậu vẫn phải tiếp tục chờ đợi hay không ?
Nam Cung Nguyên không giống Tả Ngôn Mặc , Tả Ngôn Mặc có thể đem tâm sự chôn thật sâu ở trong lòng , không biểu lộ một chút gì . Nhưng Nam Cung Nguyên lại không thể làm được như vậy , nếu như cậu không vui sẽ giấu nụ cười đi , nếu cậu khó chịu khi nhìn người ta sẽ hờ hững , nếu tức giận sẽ không cố kỵ điều gì mà phát tiết ra ngoài.
Bây giờ cậu có chút buồn bực , hơn hai năm qua , cậu luôn đảo qua đảo lại giữa thiên đường và địa ngục , nhưng vẫn không thể thích ứng được với sự chênh lệch trong chuyện này.
Chỉ một lúc sau , bọn họ đã đi tới dưới nhà trọ Ngôn Mặc thuê , Ngôn Mặc đứng trước mặt cậu theo thói quen chờ cậu nói một điều gì đó cuối cùng với mình , cậu luôn có chuyện nói với cô vào lúc này . Nhưng lần này thời gian cậu trầm mặc nhiều hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng , cậu hạ quyết tâm tay trái của cậu chậm rãi tới gần tay trái của Ngôn Mặc , sau đó nhẹ nhàng giữ chặt lấy , Ngôn Mặc hơi giật mình , nhưng vẫn để mặc cậu kéo cô lại . Nam Cung Nguyên cảm nhận được sự cổ vũ rất lớn , đôi con ngươi màu hổ phách yên lặng nhìn cô nói : “Chúng ta cùng nhau thi đại học tốt nhất , thi trường đại học giống nhau , được không?”
“Được” Ngôn Mặc không chút do dự đáp.
“Cậu nói thật , không gạt tôi?” Cô đáp quá nhanh , trái lại càng khiến cho cậu không yên tâm .
“Không lừa cậu” Ngôn Mặc đành phải khẳng định lại .
Trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười thoải mái , Nam Cung Nguyên nhẹ nhàng buông cánh tay Ngôn Mặc ra , vẫy vẫy tay chào cô .
Cậu biết , tình cảm của bọn họ chỉ có chầm chậm chảy , mới có thể nở rộ trong yên lặng.
Không ngờ vẫn là cô tới trước , Ngôn Mặc ngồi đợi trong nhà để xe một lúc thì thấy một nam sinh đang chạy nhanh về phía cô , sau khi dừng lại còn không ngừng thở hồng hộc , lúc lên tiếng cũng có phần đứt quãng : “Thật ngại , vừa rồi thầy giáo tìm mình có việc , mình thật sự không ngờ được sẽ bị giữ lại lâu như vậy , thật xin lỗi!” Nam sinh không ngừng cúi đầu giải thích với Ngôn Mặc , Ngôn Mặc cũng không cảm thấy sao , chỉ bình thản lắc đầu.
Sau khi nam sinh kia bình ổn lại , bỗng có chút khẩn trương nhìn Ngôn Mặc , không biết nên nói gì ngay lúc này , ngượng ngùng gãi gãi đầu , ánh mắt mơ hồ bất định . Ngôn Mặc cẩn thận đánh giá cậu ta một lượt , nhận ra câu ta là ủy viên thể dục của lớp 1 , lúc đại hội thể thao cậu ta và Nam Cung Nguyên đều náo động như nhau . Ngôn Mặc thấy cậu ta mãi không mở miệng , cô quyết định vẫn là do mình làm rõ trước : “Mình tới chỗ hẹn là muốn nói , thư của cậu mình đã xem qua , chỉ có điều , mình chỉ có thể nói thật xin lỗi với cậu , mình không thể nhận .”
Nam sinh kia kinh ngạc nhưng ngay lập tức quên hết cả ngượng ngùng : “Vì sao ?
Mình biết mình làm như vậy có chút đường đột , có lẽ cậu còn không biết mình , nhưng mà …”
“Bạn học , cho dù cậu là ai , mình có biết cậu hay không , chúng ta đều không có khả năng” Ngữ điệu của Ngôn Mặc không có một chút gợn sóng , dõng dạc rõ ràng , thấm vào ruột gan , đôi mắt đen trong vắt của cô làm cho người nam sinh trước mắt có phần không nhịn được đỏ mặt lên , trên trán còn phủ một lớp mồ hôi còn sót lại vì ban nãy chạy vội tới.
“Vì sao …”
“Vậy vì sao cậu lại thích tôi chứ?” Ngôn Mặc thay đổi cách nói . “Bởi vì cậu rất tốt , cái gì cũng tốt , thành tích tốt , lại xinh đẹp , tính tình cũng tốt…” Nói xong những lời cuối cùng nam sinh lại cúi đầu ngượng ngùng cười.
“Vậy sao , nếu đổi lại là một năm trước , cậu cũng cảm thấy như vậy sao ?” Ngôn Mặc vẫn bình thản hỏi .
Nam sinh bỗng nhiên im lặng .
Ngôn Mặc cầm bức thư nhét vào trong tay nam sinh , nghiêm túc nói : “Vào lúc tôi tệ nhất , đã có người nói thích tôi , cho nên , tôi không có khả năng nhận lời yêu thích của cậu đối với tôi”
Nam sinh ngơ ngác nhìn bức thư trong tay , ngẩng đầu nhìn khuôn mặt người nữ sinh xinh đẹp giống như hoa bách hợp ung dung bình tĩnh trước mắt này , lẩm bẩm nói : “Là Nam Cung Nguyên sao ?”
Lần đầu tiên Ngôn Mặc nở nụ cười xinh đẹp trước mặt nam sinh này , đôi mắt đẹp của cô giống như làn nước nhẹ nhàng : “Cậu ta là loại khác , cũng là điều đặc biệt”
Hai ngày này có thể nói là hăng hái đối với Nam Cung Nguyên , trên mặt tràn ngập ánh sáng , tục ngữ nói gặp việc vui thì tinh thần cũng thoải mái , qua buổi đi chơi mấy giờ vào cuối tuần , cuối cùng Nam Cung Nguyên cũng thoát khỏi tầng đáy của địa ngục để sống lại một lần nữa , làm cho cậu lấy lại được vài phần tự tin .
Hôm đó mọi người đều rất vui vẻ , Ôn Lĩnh và cậu từ trước tới giờ đều giống như một đôi đồng xướng , cậu chọc tôi một câu , tôi chọc cậu một câu , lời hay ý đẹp tuôn ra ào ào , vô cùng buồn cười , làm cho Yên Nhiên cười suốt , mà Ngôn Mặc cũng luôn duy trì nụ cười nhẹ . Nhìn Ngôn Mặc hình như cũng rất vui vẻ , nỗi bất an trong lòng Nam Cung Nguyên cũng buông xuống hơn . Đến lúc nướng thịt , cậu nhân lúc không khí không tồi , ngồi xuống bên cạnh Ngôn Mặc thử thăm dò hỏi cô yêu cầu không muốn gặp mặt cậu đã kết thúc rồi chứ? Ngôn Mặc nghe xong lập tức cong khóe môi , cô hỏi ngược lại : “Cậu cảm thấy như vậy còn chưa đủ sao?”
Nói giỡn sao , sao có thể chứ đủ được , cậu đã chịu đủ lắm rồi . Nam Cung Nguyên nắm thời cơ phủ định , nghĩ lại , giờ mới hiểu ý của Ngôn Mặc . Cười ngô nghê , lại muốn hỏi cô vì sao thời gian trước không muốn gặp cậu . Nhưng vấn đề này đến cuối cùng cậu vẫn không hỏi ra , cậu tin rằng Ngôn Mặc có nguyên nhân của mình , cậu cũng hiểu rõ hiện tại tất cả đã yên bình , chuyện cũ không nên đề cập lại.
Chỉ là , cậu chưa vui vẻ được mấy ngày thì lại có chuyện khiến cậu cảm thấy lo lắng . Mặc dù cậu rất mừng vì Ngôn Mặc có thể trở nên xinh đẹp hơn , nhưng , nếu bởi vì việc cô ngày càng trở nên xinh đẹp hơn , ngày càng xuất sắc hơn mà ngày càng hấp dẫn ánh mắt của mấy con “ong mật” bay tới , cho dù cậu là Nam Cung Nguyên , cũng không thể không sinh ra cảm giác nguy hiểm . Lại thêm Ôn Lĩnh như ruồi bọ mỗi ngày đều ghé vào tai cậu nói nam sinh này có vẻ như đang chú ý tới Ngôn Mặc , năm sinh kia có ý muốn lật đổ vị trí của cậu … Lặp đi lặp lại như thế , khiến cậu đau đầu nhức óc , vốn là không có cách nào để không quan tâm tới , khi nghe xong cũng khiến cho thần kinh của cậu rung động , huống chi hôm nay cậu còn nhận được một tin tức xác thật , có người thấy Ngôn Mặc đứng cùng một nam sinh ở nhà để xe. Phong thái mới khôi phục chưa được bao lâu của Nam Cung Nguyên lại bắt đầu có phần bi thảm.
Tâm tình của Nam Cung Nguyên giống như có thứ gì đó vướng mắc , nhưng lại không biết phải mở miệng hỏi Ngôn Mặc như thế nào , từ trước tới giờ cậu đều không được tính là ai đó của Ngôn Mặc , nhiều nhất cũng chỉ là một người bạn khác giới có quan hệ tương đối tốt với cô , Ngôn Mặc không có bất kỳ biểu hiện gì , cậu cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ . Cho nên , đối mặt với một học kỳ bất ngờ xảy ra đủ nguy cơ trùng điệp này , Nam Cung Nguyên biết vậy nên rất lo lắng , trước kia khi không có ai cạnh tranh với cậu , cậu cũng không thể theo đuổi Ngôn Mặc , huống chi là hiện tại …
“Nam Cung Nguyên”
Nam Cung Nguyên ngẩng phắt đầu lên , phát hiện Ngôn Mặc đang đứng trước mặt , vẻ mặt nghi hoặc nhìn cậu .
“Hôm nay lớp các cậu tan sớm vậy à?” Không ngờ Ngôn Mặc lại tan sớm hơn mình , cậu vội vàng cười che giấu đi sự xấu hổ.
“Ừ , hôm nay tan sớm một chút. Vừa rồi cậu cứ đứng ngẩn người , cau mày gì vậy?”
“Không có gì , không có gì , chúng ta đi thôi”
Ngôn Mặc cũng không hỏi tới cùng , nhưng trong đôi mắt trong veo hàm chứa ý cười.
Hai người từ trên xe bước xuống , trạm xe cách chỗ ở của Ngôn Mặc có một đoạn , Nam Cung Nguyên biết đoạn đường này không dài , chỉ đi vài phút là tới , nhưng lời cậu muốn hỏi thì mãi vẫn chưa hỏi ra miệng nổi.
“Ngôn Mặc này…”
Ngôn Mặc nghiêng đầu nhìn cậu : “Sao vậy?”
Nam Cung Nguyên nhìn vào đôi mắt phẳng lặng của Ngôn Mặc , bỗng quay đầu sang chỗ khác , đưa tay chỉ về phía tiệm bánh bên đường : “Ăn bánh ngọt không?”
“Hả?” Ngôn Mặc nhìn đồng hồ đeo tay , gật gật đầu .
Bước vào tiệm bánh ngọt , Nam Cung Nguyên xoay người nhìn lên những chiếc bánh ngọt ngon miệng rực rỡ muôn màu lại quay sang hỏi Ngôn Mặc đứng phía sau “Muốn ăn gì ? Vị dâu tây ăn rất ngon.” “Tôi không thích ăn vị dâu lắm.” Ngôn Mặc đứng bên cạnh cậu cúi đầu xuống nhìn , chỉ vào một cái bánh pho mát .
Hai người mỗi người một cái bánh ngọt ngồi trên dãy ghế nhỏ cao cạnh cửa sổ , Ngôn Mặc ăn hai miếng phát hiện Nam Cung Nguyên còn chưa ăn , cô buông thìa nhẹ giọng hỏi : “Nếu như là chuyện buổi trưa , muốn hỏi thì trực tiếp hỏi là được!”
“Mình không muốn hỏi !... Cậu trả lời cậu ta thế nào?”
Vẻ mặt Nam Cung Nguyên bối rối nhìn chằm chằm vào miếng bánh ngọt của mình , không dám nhìn thẳng vào Ngôn Mặc . Nghe câu trả lời trước sau mẫu thuẫn của cậu , Ngôn Mặc bật cười . ‘Người ta có ý tốt , tôi cũng không nên cự tuyệt , đúng không”
Người bên cạnh đột nhiên giống như mất đi tiếng nói , thời gian trở nên trầm mặc .
Đến khi Ngôn Mặc ăn hết một miếng bánh ngọt cuối cùng , cái bánh ngọt kia của Nam Cung Nguyên vẫn im lìm không động đến chút nào.
Chắc cũng không ngốc đến mức đấy chứ . Ngôn Mặc xoay người về phía Nam Cung Nguyên , lại phát hiện cậu nhóc lớn đầu này đang cúi đầu , cắn chặt môi của mình , lông mi hơi run lên , tay nắm thì dường như rất dùng sức.
“Không ngờ Tả Ngôn Mặc cũng biết nói đùa sao ?” Ngôn Mặc nhẹ giọng nói , thanh âm trong vắt giống như âm thanh của thiên nhiên “Đương nhiên là tôi từ chối rồi”
Cô nhìn hô hấp của cậu thả lỏng ra , sau đó quay phắt nhìn về phía cô.
“Cậu , cậu không nên làm tôi sợ.”
Nín nhịn nửa ngày để nói ra một câu như vậy , Nam Cung Nguyên cũng cảm thấy mình mất mặt . Ngôn Mặc nở nụ cười , ánh mắt ôn nhu , trong giọng nói không giấu được ý cười của cô : “Đừng có tự mình lo nghĩ” Nam Cung Nguyên vừa vui vừa giận nhìn Ngôn Mặc , rồi nhanh chóng giải quyết miếng bánh ngọt trước mắt.
Đi ra khỏi tiệm bánh ngọt , trên đường xe cộ đi lại đông đúc , giờ cao điểm trong thành phố luôn kéo dài rất lâu . Nam Cung Nguyên hiển nhiên đã bỏ được tảng đá lớn trong lòng , mắt cười híp mí , toàn thân thoải mái .
“Ngôn Mặc , cám ơn”
“Sao tự nhiên lại nói cám ơn với tôi?”
“Từ trước đến giờ tôi không biết nên nói chuyện thế nào với con gái , tính khí lại nóng nảy , đến bây giờ tôi vẫn tùy hứng đối với cậu như vậy , nhưng cậu vẫn nguyện ý…” Nam Cung Nguyên không biết nên dùng từ ngữ như thế nào mới có thể biểu đạt được cảm nhận trong lòng .
Ngôn Mặc im lặng nghe xong , tiếp nhận lời của cậu : “Thật ra cũng không phải vậy . Đối với tôi mà nói , mấy ngày này tôi mới cảm thấy sống cho đáng sống.”
Nam Cung Nguyên ngẫm nghĩ , thử mở miệng nói : “Tôi không biết nói như vậy cậu có tức giận hay không , chỉ là cảm giác của cậu làm cho tôi cảm thấy dịu dàng hơn rất nhiều , cậu biết không , lúc mới đầu cảm giác lạnh lẽo cậu tạo cho mình làm tôi cảm thấy nói chuyện với cậu quả là một việc vô cùng khó khăn . Nhưng mà bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.”
“Có lẽ là vì bây giờ không cần phiền não chuyện gì cả , tâm tình bình thản , bây giờ ngoại trừ việc thi tốt nghiệp ra , không có việc gì có thể ảnh hưởng đến tôi”
Trong một thoáng Nam Cung Nguyên không biết nên vui mừng hay nên cảm thấy mất mát , ngoài điều đó ra không có gì ảnh hướng đến Ngôn Mặc , như vậy còn cậu thì sao , có phải cậu vẫn phải tiếp tục chờ đợi hay không ?
Nam Cung Nguyên không giống Tả Ngôn Mặc , Tả Ngôn Mặc có thể đem tâm sự chôn thật sâu ở trong lòng , không biểu lộ một chút gì . Nhưng Nam Cung Nguyên lại không thể làm được như vậy , nếu như cậu không vui sẽ giấu nụ cười đi , nếu cậu khó chịu khi nhìn người ta sẽ hờ hững , nếu tức giận sẽ không cố kỵ điều gì mà phát tiết ra ngoài.
Bây giờ cậu có chút buồn bực , hơn hai năm qua , cậu luôn đảo qua đảo lại giữa thiên đường và địa ngục , nhưng vẫn không thể thích ứng được với sự chênh lệch trong chuyện này.
Chỉ một lúc sau , bọn họ đã đi tới dưới nhà trọ Ngôn Mặc thuê , Ngôn Mặc đứng trước mặt cậu theo thói quen chờ cậu nói một điều gì đó cuối cùng với mình , cậu luôn có chuyện nói với cô vào lúc này . Nhưng lần này thời gian cậu trầm mặc nhiều hơn trước rất nhiều.
Cuối cùng , cậu hạ quyết tâm tay trái của cậu chậm rãi tới gần tay trái của Ngôn Mặc , sau đó nhẹ nhàng giữ chặt lấy , Ngôn Mặc hơi giật mình , nhưng vẫn để mặc cậu kéo cô lại . Nam Cung Nguyên cảm nhận được sự cổ vũ rất lớn , đôi con ngươi màu hổ phách yên lặng nhìn cô nói : “Chúng ta cùng nhau thi đại học tốt nhất , thi trường đại học giống nhau , được không?”
“Được” Ngôn Mặc không chút do dự đáp.
“Cậu nói thật , không gạt tôi?” Cô đáp quá nhanh , trái lại càng khiến cho cậu không yên tâm .
“Không lừa cậu” Ngôn Mặc đành phải khẳng định lại .
Trên khuôn mặt anh tuấn nở một nụ cười thoải mái , Nam Cung Nguyên nhẹ nhàng buông cánh tay Ngôn Mặc ra , vẫy vẫy tay chào cô .
Cậu biết , tình cảm của bọn họ chỉ có chầm chậm chảy , mới có thể nở rộ trong yên lặng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook