Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui
-
C25: Hiệu trưởng quý
Edit: jen🎀
"Xem gì đấy, sao video lại bị đứng?" Quý Giang Hoài chỉnh kính, hơi nhíu mày.
Quý Nhược Thừa lắc đầu, ngồi thẳng người: "Trả lời tin nhắn."
"Sao thế, có chuyện gì quan trọng à?"
"Vâng, nhưng con trả lời xong rồi."
"Gần đây con ngày càng bận rộn, đừng bắt ép bản thân. Ngay từ đầu ba đã không tán thành việc con về Đại học T với giáo sư
Kỷ, chuyện ở trên đầu sóng ngọn gió này, mấy trăm người tranh nhau sứt đầu mẻ tranh một cơ hội được chuyển lên chính thức, kết quả nửa đường bị con đoạt mất, áp lực của con quá lớn."
Quý Giang Hoài đỡ màn hình bằng một tay, cầm chén lên nhấp một ngụm trà.
Hai năm trước, ông chuyển từ Trường Trung học Thịnh Hoa về làm ở Sở Giáo dục Tỉnh, sự nghiệp thăng tiến một bước, công việc cũng nhàn nhã hơn khi còn làm hiệu trưởng.
Nhưng cách đây không lâu, Thịnh Hoa tổ chức lễ tuyên thệ trước kỳ thi đại học, ông đặc biệt được mời đến phát biểu, đứng trên bục rất lâu nên bị cảm lạnh.
Ông lo lắng Quý Nhược Thừa sẽ nhận ra giọng nói khàn khàn của mình nên nói được vài câu liền uống nước làm dịu cổ họng.
Quý Nhược Thừa cười khổ: "Con như vậy từ nhỏ đến giờ rồi, thói quen."
Vợ chồng hiệu trưởng Quý đều là những người rất trọng sự nghiệp, lúc còn trẻ đều rất tham vọng, yêu cầu đối với Quý Nhược Thừa rất khắt khe, hơn nữa họ hiểu rõ ngành giáo dục cho nên áp lực và cạnh tranh cao là điều bình thường trong sự nghiệp học hành của Quý Nhược Thừa.
Quý Giang Hoài thở dài một hơi: "Con vốn đã rất giỏi, không cần phải vất vả như vậy, ba xem tin tức hai ngày nay, một sinh viên tốt nghiệp Đại học T đột ngột qua đời khi đang tăng ca lúc nửa đêm, con cũng không còn trẻ nữa."
Thật ra trong lòng ông hơi áy náy, tuy bản thân là một nhà giáo dục thành công nhưng ông lại không quan tâm con trai mình đầy đủ.
Ông thậm chí còn không biết tại sao Quý Nhược Thừa lại trở nên thâm trầm như vậy, từ sau khi về nước, anh dường như cất giữ rất nhiều thứ trong lòng, không ai có thể vào được.
Có lẽ ông quá nóng lòng muốn con trai mình tự lập, sau khi anh ra nước ngoài thì không quan tâm nhiều nữa mà lại đã xóa bỏ sự phụ thuộc của Quý Nhược Thừa vào gia đình.
"Ba, trước đây ba đâu có đọc kiểu tin tức giật tít như vậy, đột ngột qua đời không liên quan gì đến Đại học T." Quý Nhược Thừa nới lỏng cà vạt, trò chuyện được mười phút mới dần thả lỏng.
Quý Giang Hoài cười cảm thán: "Ba hơi già rồi, cả ngày toàn nghĩ chuyện không đâu."
"Chờ hai năm nữa về hưu rồi quay lại Đế Đô đi, ba và mẹ đã xa cách lâu lắm rồi." Quý Nhược Thừa khuyên nhủ.
Quý Giang Hoài gật đầu: "Đúng vậy, mẹ con cũng bận." Suy nghĩ một chút, ông nói thêm, "Tìm thời gian về thăm mẹ con nhiều hơn đi, đừng suốt ngày ở nhà, mẹ con bây giờ cũng già rồi, cần có người ở bên."
Quý Nhược Thừa cụp mắt xuống, gật đầu thuận theo: "Vâng."
Hồi anh còn nhỏ, mẹ thường đi làm xa nhà, ít ở cùng anh, thât ra giữa hai người cũng không thân thiết lắm.
Quý Giang Hoài suy nghĩ một chút: "Còn nữa, tuổi của con cũng không còn nhỏ, Đại học T có nhiều nhân tài xuất sắc như vậy, con không nhìn trúng ai sao?"
Tất cả cha mẹ cũng không có ngoại lệ, thấy Quý Nhược Thừa sắp ba mươi rồi, Quý Giang Hoài có chút lo lắng cho chuyện lớn cả đời của anh.
Mấy năm nay, không phải là không có người giới thiệu mà là Quý Nhược Thừa cứ nhàn nhạt, không thèm phản ứng gì, mấy cô gái có ý với anh đều bị sự lạnh lùng dọa cho chạy mất.
Ngay cả Quý Giang Hoài cũng không biết Quý Nhược Thừa thích kiểu con gái như thế nào.
Quý Nhược Thừa ngước mắt lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, thẳng thắn thành khẩn nói: "Con có bạn gái rồi, quên nói cho ba biết."
Quý Giang Hoài kinh ngạc mở to mắt nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn: "Thật sao, ba có quen không?"
"Quen."
"Ai?"
"Khương Dao, ba hẳn là còn nhớ."
"..."
Quý Giang Hoài thật sự còn nhớ.
Lúc Khương Dao đến trường Thịnh Hoa, ông là hiệu trưởng Thịnh Hoa.
Cô bé này từ trước khi nhập học đã có danh tiếng "vang dội", không thiếu người thân, bạn bè gửi gắm, cầu xin ông chăm sóc một chút, xếp Khương Dao vào lớp tốt một chút.
Còn nói cô bé này là hoa khôi trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm, dáng vẻ rất xinh đẹp, nhất định phải bảo chủ nhiệm lớp để ý, đừng để bị mấy nam sinh dụ dỗ yêu đương.
Sau này, Khương Dao thật sự nhập học thì càng trở nên nổi tiếng hơn.
Đầu tiên, cô xinh đẹp, có rất nhiều chàng trai đến đây để theo dõi và bí mật theo đuổi, kiểu mối tình đầu thời đi học này không có tổn hại gì đáng kể, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thứ hai, Khương Dao tính tình nóng nảy, cùng chơi đùa với đám Tư Trạm, trong trường có rất nhiều kẻ thù, xích mích lớn nhỏ gì cũng nhiều không đếm xuể.
Những điều này chẳng là gì cả, sau nhiều năm làm trong ngành giáo dục, hiệu trưởng Quý đã gặp đủ loại học sinh.
Điều khiến ông không tưởng tượng nổi là Khương Dao thật sự thích con trai ông.
Ông ít nhiều gì cũng từng nghe qua nhưng cũng không thể can thiệp tâm tư của một cô bé, chỉ cần không làm chuyện khác người, nói cách khác, chỉ cần Quý Nhược Thừa có lý trí và có lòng khuyên bảo, ông tin Khương Dao luôn có thể "cải tà quy chính".
Sau đó, không có sau đó.
Con trai ông lại sửa về "tà".
"Con vậy là... Nghĩ thế nào?"
Quý Giang Hoài nghĩ mãi không xong, lại không biết dùng cách nào để biểu đạt sự khó hiểu của bản thân một cách uyển chuyển.
Quý Nhược Thừa hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Chắc là đột nhiên nổi hứng."
Quý Giang Hoài cau mày, ngay cả vết chân chim cũng sâu hơn một chút: "Con đừng hồ đồ, loại chuyện này nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao con bé cũng từng là học trò của con."
"Vâng, con cẩn thận suy nghĩ mấy năm, cuối cùng vẫn đột nhiên nổi hứng." Quý Nhược Thừa thẳng thắn nói.
"À... " Quý Giang Hoài không nói nên lời, ông vẫn cần một chút thời gian mới có thể tiếp nhận sự thật này.
Ông cũng đã gặp ba của Khương Dao, khi đó Khương Sở Niên kéo tay ông rất thân thiết, nói giọng thành khẩn: "Hiệu trưởng, Dao Dao nhờ thầy quan tâm, nhất định phải dạy dỗ con bé thật tốt, để con bé có một tương lai tốt đẹp, chúng tôi là trưởng bối, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp với các thầy cô."
Lúc đó, ông từ chối hộp rượu vang đỏ Khương Sở Niên đưa, cam đoan sẽ tận tâm tận lực với tất cả học sinh, sau đó giới thiệu mấy giáo viên được xếp dạy lớp Khương Dao để Khương Sở Niên yên tâm.
Khương Sở Niên chỉ vào sơ yếu lý lịch của Quý Nhược Thừa, nói: "Ồ, còn có tiến sĩ của Ivy League."
Cuộc sống quả nhiên luôn đầy kịch tính.
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Quý Nhược Thừa nói tóm tắt cho Khương Dao nghe.
Khương Dao ở đầu bên kia điện thoại biến thành gà kêu: "Aaaaaa, anh nói cho hiệu trưởng Quý biết rồi hả!"
Cô run rẩy bò xuống giường, cầm điện thoại đi vòng quanh phòng khách sạn hai lần, tâm trạng mới bình tĩnh lại một chút.
Lúc ở trường trung học, cô đã vô số lần phát ngôn bừa bãi, nói chờ đến lúc tốt nghiệp sẽ kêu ba cô mang theo sính lễ đi tìm hiệu trưởng Quý, thề sẽ đưa được Quý Nhược Thừa về nhà.
Nhưng cũng chỉ là mạnh miệng nói bừa thôi, khi thật sự nhìn thấy hiệu trưởng, cô liền nhát gan.
Thật ra là vì mỗi lần cô gây chuyện đều là ba cô đều đến phòng hiệu trưởng hoặc phòng chủ nhiệm đón cô.
Bây giờ cô thật sự đem con trai người ta nắm trong tay rồi, trong lòng lại có cảm giác sợ hãi khác thường khi mưu quyền soán vị.
"Ba anh rất kinh ngạc." Quý Nhược Thừa thành thật nói.
Câu này thật ra không nói cũng được nhưng anh chỉ là đột nhiên cảm thấy phản ứng của Khương Dao khá đáng yêu.
"Aaaaaa ông ấy chắc chắn phải kinh ngạc rồi!"
Khương Dao đặt mông ngồi bệt trên sàn, cả mặt đỏ bừng.
"Sao em cứ aaa vậy?"
Đáy mắt Quý Nhược Thừa chứa đầy ý cười.
Con gái thật kỳ lạ, còn có kiểu liên tục không ngừng phát ra âm thanh tần số cao, như thể không biết mệt.
"Em... Em hồi học cấp ba có phải đã để lại cho hiệu trưởng một ấn tượng không... Bình thường?"
Khương Dao âm thầm bấu ngón tay xuống sàn, vẻ mặt một lời khó nói hết, vốn dĩ cô muốn nói là không tốt nhưng lại cảm thấy như thế là quá coi nhẹ bản thân nên lời đến bên miệng, cô tạm thời đổi thành "bình thường".
Quý Nhược Thừa suy nghĩ một lát.
Khương Dao chỉ quậy trong tiết của anh, bị đuổi ra ngoài hành lang đứng không dưới mười lần, càng không cần nói đến chuyện kéo bè kéo cánh đánh nhau, khuyến khích toàn bộ nữ sinh không mặc đồng phục, chưa kể còn giật đài radio để đổi nhạc tập thể dục thành "Nobody".
"Chắc là không bình thường." Quý Nhược Thừa kiên định nói.
Dựa theo phong cách trường học nghiêm túc của Thịnh Hoa, Khương Dao không bị thuyết phục nghỉ học đã là sự nhẫn nại lớn nhất của ba anh.
Khương Dao uể oải bĩu môi, đôi mắt hoa đào rũ xuống: "Hiệu trưởng Quý chắc không bắt em rời xa con trai ông ấy đâu ha."
Quý Nhược Thừa hiếm khi mà cười thành tiếng.
Tiếng cười của anh rất trong trẻo, mang theo mấy phần trẻ trung đúng lứa tuổi này của anh.
"Có phải em đóng nhiều phim quá rồi không?"
"Đúng vậy." Khương Dao đúng tình hợp lý nói, cô quả thật đã từng đóng rất nhiều bộ phim tình cảm máu chó, có thể đọc làu làu mấy tình tiết khúc mắc lớn nhỏ.
"Ông ấy không ý kiến gì, em không cần nghĩ nhiều." Quý Nhược Thừa thu hồi ý cười, dịu dàng trấn an cô.
Khương Dao vểnh tai lên nghe, cảm thấy giọng nói của Quý Nhược Thừa lúc này quyến rũ đến phá lệ, bao gồm cả nụ cười đột ngột của anh.
Có lẽ vì đột nhiên bị chọc đúng điểm cười, Khương Dao chưa bao giờ nghe thấy anh cười tự nhiên như vậy, vừa thoải mái vừa vui vẻ.
Cô như thể đã nhận được một món quà bất ngờ, bất ngờ này không thua kém gì chiếc vòng tay Cartier kia.
Là cô chọc Quý Nhược Thừa cười, nụ cười này hoàn toàn là do cô mà có.
Trong tình huống này, Khương Dao có cảm giác muốn tiêu tiền.
"Xem gì đấy, sao video lại bị đứng?" Quý Giang Hoài chỉnh kính, hơi nhíu mày.
Quý Nhược Thừa lắc đầu, ngồi thẳng người: "Trả lời tin nhắn."
"Sao thế, có chuyện gì quan trọng à?"
"Vâng, nhưng con trả lời xong rồi."
"Gần đây con ngày càng bận rộn, đừng bắt ép bản thân. Ngay từ đầu ba đã không tán thành việc con về Đại học T với giáo sư
Kỷ, chuyện ở trên đầu sóng ngọn gió này, mấy trăm người tranh nhau sứt đầu mẻ tranh một cơ hội được chuyển lên chính thức, kết quả nửa đường bị con đoạt mất, áp lực của con quá lớn."
Quý Giang Hoài đỡ màn hình bằng một tay, cầm chén lên nhấp một ngụm trà.
Hai năm trước, ông chuyển từ Trường Trung học Thịnh Hoa về làm ở Sở Giáo dục Tỉnh, sự nghiệp thăng tiến một bước, công việc cũng nhàn nhã hơn khi còn làm hiệu trưởng.
Nhưng cách đây không lâu, Thịnh Hoa tổ chức lễ tuyên thệ trước kỳ thi đại học, ông đặc biệt được mời đến phát biểu, đứng trên bục rất lâu nên bị cảm lạnh.
Ông lo lắng Quý Nhược Thừa sẽ nhận ra giọng nói khàn khàn của mình nên nói được vài câu liền uống nước làm dịu cổ họng.
Quý Nhược Thừa cười khổ: "Con như vậy từ nhỏ đến giờ rồi, thói quen."
Vợ chồng hiệu trưởng Quý đều là những người rất trọng sự nghiệp, lúc còn trẻ đều rất tham vọng, yêu cầu đối với Quý Nhược Thừa rất khắt khe, hơn nữa họ hiểu rõ ngành giáo dục cho nên áp lực và cạnh tranh cao là điều bình thường trong sự nghiệp học hành của Quý Nhược Thừa.
Quý Giang Hoài thở dài một hơi: "Con vốn đã rất giỏi, không cần phải vất vả như vậy, ba xem tin tức hai ngày nay, một sinh viên tốt nghiệp Đại học T đột ngột qua đời khi đang tăng ca lúc nửa đêm, con cũng không còn trẻ nữa."
Thật ra trong lòng ông hơi áy náy, tuy bản thân là một nhà giáo dục thành công nhưng ông lại không quan tâm con trai mình đầy đủ.
Ông thậm chí còn không biết tại sao Quý Nhược Thừa lại trở nên thâm trầm như vậy, từ sau khi về nước, anh dường như cất giữ rất nhiều thứ trong lòng, không ai có thể vào được.
Có lẽ ông quá nóng lòng muốn con trai mình tự lập, sau khi anh ra nước ngoài thì không quan tâm nhiều nữa mà lại đã xóa bỏ sự phụ thuộc của Quý Nhược Thừa vào gia đình.
"Ba, trước đây ba đâu có đọc kiểu tin tức giật tít như vậy, đột ngột qua đời không liên quan gì đến Đại học T." Quý Nhược Thừa nới lỏng cà vạt, trò chuyện được mười phút mới dần thả lỏng.
Quý Giang Hoài cười cảm thán: "Ba hơi già rồi, cả ngày toàn nghĩ chuyện không đâu."
"Chờ hai năm nữa về hưu rồi quay lại Đế Đô đi, ba và mẹ đã xa cách lâu lắm rồi." Quý Nhược Thừa khuyên nhủ.
Quý Giang Hoài gật đầu: "Đúng vậy, mẹ con cũng bận." Suy nghĩ một chút, ông nói thêm, "Tìm thời gian về thăm mẹ con nhiều hơn đi, đừng suốt ngày ở nhà, mẹ con bây giờ cũng già rồi, cần có người ở bên."
Quý Nhược Thừa cụp mắt xuống, gật đầu thuận theo: "Vâng."
Hồi anh còn nhỏ, mẹ thường đi làm xa nhà, ít ở cùng anh, thât ra giữa hai người cũng không thân thiết lắm.
Quý Giang Hoài suy nghĩ một chút: "Còn nữa, tuổi của con cũng không còn nhỏ, Đại học T có nhiều nhân tài xuất sắc như vậy, con không nhìn trúng ai sao?"
Tất cả cha mẹ cũng không có ngoại lệ, thấy Quý Nhược Thừa sắp ba mươi rồi, Quý Giang Hoài có chút lo lắng cho chuyện lớn cả đời của anh.
Mấy năm nay, không phải là không có người giới thiệu mà là Quý Nhược Thừa cứ nhàn nhạt, không thèm phản ứng gì, mấy cô gái có ý với anh đều bị sự lạnh lùng dọa cho chạy mất.
Ngay cả Quý Giang Hoài cũng không biết Quý Nhược Thừa thích kiểu con gái như thế nào.
Quý Nhược Thừa ngước mắt lên, lộ ra nụ cười vui vẻ, thẳng thắn thành khẩn nói: "Con có bạn gái rồi, quên nói cho ba biết."
Quý Giang Hoài kinh ngạc mở to mắt nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ hưng phấn: "Thật sao, ba có quen không?"
"Quen."
"Ai?"
"Khương Dao, ba hẳn là còn nhớ."
"..."
Quý Giang Hoài thật sự còn nhớ.
Lúc Khương Dao đến trường Thịnh Hoa, ông là hiệu trưởng Thịnh Hoa.
Cô bé này từ trước khi nhập học đã có danh tiếng "vang dội", không thiếu người thân, bạn bè gửi gắm, cầu xin ông chăm sóc một chút, xếp Khương Dao vào lớp tốt một chút.
Còn nói cô bé này là hoa khôi trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm, dáng vẻ rất xinh đẹp, nhất định phải bảo chủ nhiệm lớp để ý, đừng để bị mấy nam sinh dụ dỗ yêu đương.
Sau này, Khương Dao thật sự nhập học thì càng trở nên nổi tiếng hơn.
Đầu tiên, cô xinh đẹp, có rất nhiều chàng trai đến đây để theo dõi và bí mật theo đuổi, kiểu mối tình đầu thời đi học này không có tổn hại gì đáng kể, cũng chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
Thứ hai, Khương Dao tính tình nóng nảy, cùng chơi đùa với đám Tư Trạm, trong trường có rất nhiều kẻ thù, xích mích lớn nhỏ gì cũng nhiều không đếm xuể.
Những điều này chẳng là gì cả, sau nhiều năm làm trong ngành giáo dục, hiệu trưởng Quý đã gặp đủ loại học sinh.
Điều khiến ông không tưởng tượng nổi là Khương Dao thật sự thích con trai ông.
Ông ít nhiều gì cũng từng nghe qua nhưng cũng không thể can thiệp tâm tư của một cô bé, chỉ cần không làm chuyện khác người, nói cách khác, chỉ cần Quý Nhược Thừa có lý trí và có lòng khuyên bảo, ông tin Khương Dao luôn có thể "cải tà quy chính".
Sau đó, không có sau đó.
Con trai ông lại sửa về "tà".
"Con vậy là... Nghĩ thế nào?"
Quý Giang Hoài nghĩ mãi không xong, lại không biết dùng cách nào để biểu đạt sự khó hiểu của bản thân một cách uyển chuyển.
Quý Nhược Thừa hít sâu một hơi, nhẹ giọng nói: "Chắc là đột nhiên nổi hứng."
Quý Giang Hoài cau mày, ngay cả vết chân chim cũng sâu hơn một chút: "Con đừng hồ đồ, loại chuyện này nhất định phải suy nghĩ thật kỹ, dù sao con bé cũng từng là học trò của con."
"Vâng, con cẩn thận suy nghĩ mấy năm, cuối cùng vẫn đột nhiên nổi hứng." Quý Nhược Thừa thẳng thắn nói.
"À... " Quý Giang Hoài không nói nên lời, ông vẫn cần một chút thời gian mới có thể tiếp nhận sự thật này.
Ông cũng đã gặp ba của Khương Dao, khi đó Khương Sở Niên kéo tay ông rất thân thiết, nói giọng thành khẩn: "Hiệu trưởng, Dao Dao nhờ thầy quan tâm, nhất định phải dạy dỗ con bé thật tốt, để con bé có một tương lai tốt đẹp, chúng tôi là trưởng bối, nhất định sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp với các thầy cô."
Lúc đó, ông từ chối hộp rượu vang đỏ Khương Sở Niên đưa, cam đoan sẽ tận tâm tận lực với tất cả học sinh, sau đó giới thiệu mấy giáo viên được xếp dạy lớp Khương Dao để Khương Sở Niên yên tâm.
Khương Sở Niên chỉ vào sơ yếu lý lịch của Quý Nhược Thừa, nói: "Ồ, còn có tiến sĩ của Ivy League."
Cuộc sống quả nhiên luôn đầy kịch tính.
Sau khi cuộc gọi video kết thúc, Quý Nhược Thừa nói tóm tắt cho Khương Dao nghe.
Khương Dao ở đầu bên kia điện thoại biến thành gà kêu: "Aaaaaa, anh nói cho hiệu trưởng Quý biết rồi hả!"
Cô run rẩy bò xuống giường, cầm điện thoại đi vòng quanh phòng khách sạn hai lần, tâm trạng mới bình tĩnh lại một chút.
Lúc ở trường trung học, cô đã vô số lần phát ngôn bừa bãi, nói chờ đến lúc tốt nghiệp sẽ kêu ba cô mang theo sính lễ đi tìm hiệu trưởng Quý, thề sẽ đưa được Quý Nhược Thừa về nhà.
Nhưng cũng chỉ là mạnh miệng nói bừa thôi, khi thật sự nhìn thấy hiệu trưởng, cô liền nhát gan.
Thật ra là vì mỗi lần cô gây chuyện đều là ba cô đều đến phòng hiệu trưởng hoặc phòng chủ nhiệm đón cô.
Bây giờ cô thật sự đem con trai người ta nắm trong tay rồi, trong lòng lại có cảm giác sợ hãi khác thường khi mưu quyền soán vị.
"Ba anh rất kinh ngạc." Quý Nhược Thừa thành thật nói.
Câu này thật ra không nói cũng được nhưng anh chỉ là đột nhiên cảm thấy phản ứng của Khương Dao khá đáng yêu.
"Aaaaaa ông ấy chắc chắn phải kinh ngạc rồi!"
Khương Dao đặt mông ngồi bệt trên sàn, cả mặt đỏ bừng.
"Sao em cứ aaa vậy?"
Đáy mắt Quý Nhược Thừa chứa đầy ý cười.
Con gái thật kỳ lạ, còn có kiểu liên tục không ngừng phát ra âm thanh tần số cao, như thể không biết mệt.
"Em... Em hồi học cấp ba có phải đã để lại cho hiệu trưởng một ấn tượng không... Bình thường?"
Khương Dao âm thầm bấu ngón tay xuống sàn, vẻ mặt một lời khó nói hết, vốn dĩ cô muốn nói là không tốt nhưng lại cảm thấy như thế là quá coi nhẹ bản thân nên lời đến bên miệng, cô tạm thời đổi thành "bình thường".
Quý Nhược Thừa suy nghĩ một lát.
Khương Dao chỉ quậy trong tiết của anh, bị đuổi ra ngoài hành lang đứng không dưới mười lần, càng không cần nói đến chuyện kéo bè kéo cánh đánh nhau, khuyến khích toàn bộ nữ sinh không mặc đồng phục, chưa kể còn giật đài radio để đổi nhạc tập thể dục thành "Nobody".
"Chắc là không bình thường." Quý Nhược Thừa kiên định nói.
Dựa theo phong cách trường học nghiêm túc của Thịnh Hoa, Khương Dao không bị thuyết phục nghỉ học đã là sự nhẫn nại lớn nhất của ba anh.
Khương Dao uể oải bĩu môi, đôi mắt hoa đào rũ xuống: "Hiệu trưởng Quý chắc không bắt em rời xa con trai ông ấy đâu ha."
Quý Nhược Thừa hiếm khi mà cười thành tiếng.
Tiếng cười của anh rất trong trẻo, mang theo mấy phần trẻ trung đúng lứa tuổi này của anh.
"Có phải em đóng nhiều phim quá rồi không?"
"Đúng vậy." Khương Dao đúng tình hợp lý nói, cô quả thật đã từng đóng rất nhiều bộ phim tình cảm máu chó, có thể đọc làu làu mấy tình tiết khúc mắc lớn nhỏ.
"Ông ấy không ý kiến gì, em không cần nghĩ nhiều." Quý Nhược Thừa thu hồi ý cười, dịu dàng trấn an cô.
Khương Dao vểnh tai lên nghe, cảm thấy giọng nói của Quý Nhược Thừa lúc này quyến rũ đến phá lệ, bao gồm cả nụ cười đột ngột của anh.
Có lẽ vì đột nhiên bị chọc đúng điểm cười, Khương Dao chưa bao giờ nghe thấy anh cười tự nhiên như vậy, vừa thoải mái vừa vui vẻ.
Cô như thể đã nhận được một món quà bất ngờ, bất ngờ này không thua kém gì chiếc vòng tay Cartier kia.
Là cô chọc Quý Nhược Thừa cười, nụ cười này hoàn toàn là do cô mà có.
Trong tình huống này, Khương Dao có cảm giác muốn tiêu tiền.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook