Ai Cũng Không Được Đụng Vào Giáo Sư Quý Của Tui
-
C16: Em vĩnh viễn sẽ không phản bội anh
Edit: jen🎀
Lữ Gia Ân sợ ngây người.
Chiếc băng vệ sinh đập vào sống mũi của ông ta rồi rơi xuống đất, keo dính kéo mắt kính của ông ta lệch xuống.
Trình Viện mở to hai mắt nhìn Khương Dao.
Cô gái này là ai?
Sao lại mạnh mẽ như vậy, cô ta chưa từng thấy ai dám đích thân làm xấu mặt Lữ Gia Ân.
Khương Dao vốn dĩ không cho người khác thời gian để phản ứng, tiến tới nắm cổ áo Lữ Gia Ân chuẩn bị ra tay.
Từ nhỏ cô đã chơi cùng đám Tư Trạm, kiêu ngạo quen rồi, có thể ra tay thì không bao giờ nói lời vô nghĩa, đối phó với một kẻ thối nát như Lữ Gia Ân, ngay cả mắng chửi cũng tính là cho ông ta thể diện.
"Cô là ai, điên rồi à!" Lữ Gia Ân chật vật lùi về sau mấy bước, vùng ra khỏi tay Khương Dao.
Áo sơ mi của ông ta bị túm trở nên nhăn nheo, cặp kính lủng lẳng trên sống mũi, đường gân trên trán nổi lên, cổ sưng vù.
Quý Nhược Thừa ôm chặt eo Khương Dao, thấp giọng trấn an: "Được rồi được rồi, đừng nổi nóng."
Anh tin với trình độ vô liêm sỉ của Lữ Gia Ân, rất có thể ông ta sẽ gọi cảnh sát vì tranh chấp này.
Đến lúc đó dù cho xử lý thế nào cũng sẽ ít nhiều ảnh hướng đến Khương Dao.
Dù sao cô cũng là người của công chúng.
Khương Dao tức nổ phổi, Quý Nhược Thừa ôm cũng không làm cô phân tâm.
Cô chỉ vào mũi Lữ Gia Ân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông già, ai cho ông mặt mũi dám nói vậy!"
Sắc mặt Lữ Gia Ân cực kì khó coi, ông ta bắt đầu bộc phát cảm xúc bừa bãi, mắng Trình Viện đang sững sờ: "Đây là phẩm chất của sinh viên Đại học T các em sao? Giống như chạy trốn từ bệnh viện tâm thần ra vậy!"
Ông ta đẩy kính lên, cái bụng tròn lên xuống nhấp nhô, mỡ thừa trên mặt khẽ run lên.
Trình Viện cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, vươn tay ngăn Khương Dao: "Cô..." Bình tĩnh một chút.
Cô ta vừa nói một chữ, Khương Dao liền giật lấy chiếc túi trên tay cô ta.
Trình Viện cảm thấy cổ tay mình giật nhẹ, chưa kịp nói không thì đã thấy chiếc túi da nặng trịch bay về phía Lữ Gia Ân, không chút do dự đập vào đầu ông ta.
Mấy thứ đồ trang điểm trong túi rơi ra, bột phấn vỡ trên đầu Lữ Gia Ân, ông ta nhìn giống một tên diễn hề mua vui, đầu cổ mặt mày toàn là phấn.
Lữ Gia Ân không ngán nói lý lẽ, làm chuyên gia, cả đời ông ta thành thạo nhất chính là nói lý, cho dù vô lý cũng có thể nói thành có lý, ông ta còn hoa mỹ nói là giảng đạo lý cũng như đánh cờ.
Nhưng đối với những người như Khương Dao, ông ta hoàn toàn bất lực.
Bởi vì đối phương căn bản không muốn tranh luận với ông ta, chỉ hận không thể ném hết mọi thứ trong tầm tay vào ông ta.
Quả nhiên, Khương Dao không còn gì để ném, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi, cô sờ lung tung khắp người, móc ra chiếc điện thoại iPhone vừa mới mua từ trong túi, không chớp mắt liền ném nó ra ngoài, giống như thứ cô ném đi chỉ là cục gạch đầy lăn đầy ngoài đường vậy.
Lữ Gia Ân phát hoảng, ôm đầu cúi xuống, điện thoại vụt qua đầu hắn, đập vào bảng đen của giảng đường.
"Rầm" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, màn hình rơi ra ngoài, không còn cách nào cứu vãn được.
Có thể hình dung được, nếu nó đập vào đầu với lực như vậy thì gần như sẽ đánh gục ông ta.
Lữ Gia Ân có lẽ đã hiểu, vị này không chỉ đang đùa giỡn hù dọa, mà là thật sự muốn đập chết ông ta, nếu đợi thêm lát nữa, có khi cái ghế dựa kia đã không còn nằm ở chỗ cũ.
Mắt thấy tình hình không ổn, nhân lúc Quý Nhược Thừa còn khống chế được cô, Lữ Gia Ân vỗ vỗ phấn trên đầu xuống rồi nhanh chóng đi đường vòng thẳng ra ngoài.
Ông ta vừa đi vừa nổi giận đùng đùng: "Được lắm, bất kể cô là học sinh của ai, cứ chờ bị đuổi học đi!"
"Đuổi cái đầu ông ấy!"
Khương Dao còn muốn đuổi theo ra ngoài đánh nhau, nhưng Quý Nhược Thừa đã bế cô lên, không phải kiểu ôm công chúa dịu dàng mà là cưỡng chế ôm chặt cô vào lòng.
Anh sải bước về gian trong của phòng học, khó nhọc quay người lại nói với Trình Viện: "Thật xin lỗi, cái nào bị hỏng, tôi sẽ bồi thường cho em."
Khương Dao vẫn đang giãy giụa: "Thầy thả em ra, em phải liều mạng với ông già đó!"
Quý Nhược Thừa không để ý tới, đạp cửa gian trong, bế Khương Dao đi vào.
Cánh cửa rung lên rồi từ từ bật trở lại.
Trình Viện kinh ngạc nhìn cánh cửa gian trong đã đóng kín, miệng há hốc nhưng không nói lời nào.
Tình hình thay đổi trong nháy mắt, cô gái kia giống một quả pháo nổ, kêu bùm bùm một trận ép buộc ông thầy kia rời đi, thậm chí còn khiến đàn anh mất khống chế cảm xúc.
Cho tới bây giờ, cô chưa thấy qua bộ dạng như thế này của đàn anh.
Cho dù có lo lắng tức giận, nhưng so với dáng vẻ tao nhã, bình thản trước kia thì giáo sư Quý giống một người sống hơn nhiều.
Cô gái này nhất định rất quan trọng với đàn anh, còn đàn anh đối với cô chắc chắn cũng không bình thường.
Đây là bí mật mà đàn anh không muốn tiết lộ sao?
Trình Viện cúi đầu nhìn túi xách của mình, đồ đạc bay tứ tung nhưng cô ta tuyệt đối không đau lòng.
Cô ta đột nhiên đặc biệt hâm mộ dũng khí của Khương Dao.
Cô đã đánh mất kiểu thể hiện bản thân liều lĩnh và thẳng thắn đó từ lâu.
Tính cách bất cần, gọn gàng dứt khoát kiểu này, cô ta đã mất từ lâu.
Hoặc có lẽ cô ta chưa từng có.
Cô ta ngồi xổm xuống, nhặt khăn giấy lên, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên mặt đất như muốn nỗ lực xóa đi những điều đã làm sai.
Khương Dao bị đưa vào gian trong nhỏ hẹp, đứng giữa một đống chổi và cây lau sàn.
Cô giống như một con mèo xù lông, vừa nãy giãy giụa đã để lại hai vết xước trên cẳng tay của Quý Nhược Thừa.
Quý Nhược Thừa chống tay lên tường, nhẹ nhàng thở dốc.
Khương Dao dù trẻ cũng vẫn là một người trưởng thành to đùng, một người to đùng sống chết giãy giụa.
Trán Quý Nhược Thừa đổ mồ hôi, vất vả lắm mới kéo được Khương Dao vào gian trong.
"Bình tĩnh lại chưa?"
Anh nhẹ giọng hỏi.
Khoảng cách quá gần, đến mức Khương Dao có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh, Quý Nhược Thừa thực sự rất lo lắng.
Ánh mắt cô chuyển đến cánh tay Quý Nhược Thừa đang đặt trên tai cô.
Làn da trắng nõn được bao phủ bởi hai vết đỏ đặc biệt dễ thấy, dần dần trở nên sẫm màu, sưng tấy lên.
Cô không có chút hối hận nào, vừa rồi ở ngoài đó, cô thật sự hận không thể liều mạng với Lữ Gia Ân.
Mới đi vệ sinh về, cô tình cờ nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, mỗi lời Lữ Gia Ân nói đều giống như chất xúc tác mạnh mẽ, khiến cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Người mà cô quan tâm, người mà đánh chết cô cũng không buông bỏ được, lại bị lừa gạt một cách tàn nhẫn như vậy.
Không chỉ lừa gạt mà còn muốn xát muối vào vết thương nhiều năm của anh.
Khi đó, cô thật sự có thể cảm nhận được nỗi đau xé lòng.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người, cô và Quý Nhược Thừa, trong không gian nhỏ bé, sự tồn tại của hai người càng thêm nổi bật.
Cô dần dần bình tĩnh lại.
Khương Dao duỗi ngón tay ra, chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào vết xước trên cánh tay Quý Nhược Thừa.
"Xin lỗi, có đau không?"
Chắc là rất đau, suýt nữa đã xuyên qua da.
Quý Nhược Thừa lại lắc đầu.
Vành mắt Khương Dao đỏ bừng, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ cụp xuống, lông mi khẽ run lên.
Sau khi nổi nóng xong là sự uất ức vô tận.
Uất ức thay cho Quý Nhược Thừa, cũng uất ức thay cho bản thân.
Nhưng cô không biết phải giải thích tâm trạng này thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng đau đớn, cảnh vật trước mắt như mờ đi.
"Sao lại khóc?" Quý Nhược Thừa khẽ thở dài một hơi, giơ ngón tay lên không trung, dừng lại một lát, sau đó dừng ở đáy mắt, lau nước mắt cho cô.
Cả người Khương Dao khẽ run lên, cô cố gắng ổn định tinh thần, nói lắp bắp: "Sao thầy... Sao thầy không đoạt lại?"
Làm sao có thể cam tâm.
Anh ôm tâm huyết suốt ba năm, tiêu hao thời gian, thanh xuân ở phòng thí nghiệm, sao có thể cam tâm như vậy!
Quý Nhược Thừa nở nụ cười tự giễu.
Anh luôn không muốn nhắc đến chuyện này, trước đây anh không muốn nhắc đến với ba mẹ, sau này cũng không muốn nhắc đến với bạn bè.
Anh thà để chuyện này thối rữa trong bụng cũng không muốn giam cầm bản thân trong nỗi hối hận không ngừng.
Nhưng nếu là Khương Dao hỏi, anh nguyện ý giải thích.
Nếu không Khương Dao sẽ buồn.
"Tôi có đoạt, không thành công." Quý Nhược Thừa nắm chặt tay thành quyền, dùng móng tay gãi mạnh vào lòng bàn tay, sau đó nói tiếp, "Luận văn của Lữ Gia Ân có trước tôi, ông ta lại là giáo viên hướng dẫn thí nghiệm trên danh nghĩa của trường, chứng cứ tôi đưa ra không đủ để chứng minh tôi phát hiện nó trước Lữ Gia Ân."
Khương Dao lắc đầu, cắn môi dưới, tức giận nói: "Không thể nào, không thể nào không có sơ hở."
Quý Nhược Thừa chớp chớp mắt, như đang nhớ lại, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Đúng là có, sau khi tôi khiếu nại, nhà trường đã phái một đội điều tra, nhưng không có thành viên tổ thí nghiệm nào chịu làm chứng cho tôi cả."
Anh dường như đang nói một chuyện không liên can tới mình, bình tĩnh đến mức không giống người thường.
Khương Dao đau lòng đến mức hít thở không thông.
Tất cả những chuyện sau đó, cô gần như có thể đoán được.
Vậy là, Quý Nhược Thừa đi dạy ở trường trung học không phải vì anh có bằng kép ngành sư phạm, mà vì anh đã mất hy vọng với nghiên cứu khoa học, với những người cộng sự cùng kề vai chiến đấu.
Anh của lúc đó chắc chắn đã rất khổ sở.
Khương Dao ngước đôi mắt giăng đầy tơ máu, đuôi mắt sâu đứng thẳng lên, nói từng chữ một, giọng điệu tàn nhẫn: "Em muốn tất cả những ai có lỗi với thầy đều phải trả giá."
Lần này cô không rơi nước mắt, đồng tử hơi nheo chỉ có mỗi hình bóng Quý Nhược Thừa.
Quý Nhược Thừa rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cô với ánh mắt phức tạp, khó có thể lý giải mà Khương Dao chưa từng thấy.
Anh đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Đó là một nụ hôn không chút dục vọng, trong khoảnh khắc này, anh thật sự rất muốn hôn cô, nên anh đã làm.
Khương Dao được giải thoát khỏi nỗi đau buồn và tức giận tột độ, đầu óc theo đó trở nên trống rỗng.
Lần đầu tiên cô chạm vào môi Quý Nhược Thừa đã là sáu năm trước, cô gần như đã quên mất cảm giác đó như thế nào.
Bây giờ Quý Nhược Thừa đang ở gian trong cách biệt với bên ngoài, chủ động hôn cô, tựa như cô đang mơ.
Lông mi của cô thậm chí có thể chạm vào mặt Quý Nhược Thừa, bọn họ rất gần nhau, trao đổi hô hấp một cách thân mật.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà lâu như cả đời.
Quý Nhược Thừa chậm rãi buông tay Khương Dao ra, cũng chậm rãi rời khỏi môi cô, nhưng anh không hề rời đi quá xa mà áp trán mình vào trán Khương Dao, cụp mắt xuống thì thầm: "Anh cho em một cơ hội, rút lại những lời vừa nói đi."
Mạch máu trên cổ Khương Dao đập nhanh, cô nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Quý Nhược Thừa, em vĩnh viễn sẽ không phản bội anh. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, em đã sẵn sàng vì anh mà trả giá bằng mạng sống."
Môi cô hơi run run, như thể cô đã dùng rất nhiều khí lực để nói ra những lời này.
Ngón tay của Quý Nhược Thừa nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của cô, dừng lại ở thái dương, anh nhẹ nhàng nói: "Lúc trước em vẫn còn nhỏ, anh cho em cơ hội không cần chịu trách nhiệm, có thể rời đi bất cứ khi nào, bây giờ thì không có đâu."
Nói xong, anh nhắm mắt lại, chặn môi Khương Dao lần nữa, mềm nhẹ mà vô cùng nâng niu, cho cô một lời hồi đáp đến muộn sáu năm.
Hóa ra có một loại tình yêu, là bông hồng nở rộ trong đống đổ nát.
Editor: Đoạn cuối tình quá trời tình nên tui đổi xưng hô luôn nhaaa, cúi cùng ngày này cũng tớiii, yêu đương ngọt ngào tới liền đâyyy
Lữ Gia Ân sợ ngây người.
Chiếc băng vệ sinh đập vào sống mũi của ông ta rồi rơi xuống đất, keo dính kéo mắt kính của ông ta lệch xuống.
Trình Viện mở to hai mắt nhìn Khương Dao.
Cô gái này là ai?
Sao lại mạnh mẽ như vậy, cô ta chưa từng thấy ai dám đích thân làm xấu mặt Lữ Gia Ân.
Khương Dao vốn dĩ không cho người khác thời gian để phản ứng, tiến tới nắm cổ áo Lữ Gia Ân chuẩn bị ra tay.
Từ nhỏ cô đã chơi cùng đám Tư Trạm, kiêu ngạo quen rồi, có thể ra tay thì không bao giờ nói lời vô nghĩa, đối phó với một kẻ thối nát như Lữ Gia Ân, ngay cả mắng chửi cũng tính là cho ông ta thể diện.
"Cô là ai, điên rồi à!" Lữ Gia Ân chật vật lùi về sau mấy bước, vùng ra khỏi tay Khương Dao.
Áo sơ mi của ông ta bị túm trở nên nhăn nheo, cặp kính lủng lẳng trên sống mũi, đường gân trên trán nổi lên, cổ sưng vù.
Quý Nhược Thừa ôm chặt eo Khương Dao, thấp giọng trấn an: "Được rồi được rồi, đừng nổi nóng."
Anh tin với trình độ vô liêm sỉ của Lữ Gia Ân, rất có thể ông ta sẽ gọi cảnh sát vì tranh chấp này.
Đến lúc đó dù cho xử lý thế nào cũng sẽ ít nhiều ảnh hướng đến Khương Dao.
Dù sao cô cũng là người của công chúng.
Khương Dao tức nổ phổi, Quý Nhược Thừa ôm cũng không làm cô phân tâm.
Cô chỉ vào mũi Lữ Gia Ân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ông già, ai cho ông mặt mũi dám nói vậy!"
Sắc mặt Lữ Gia Ân cực kì khó coi, ông ta bắt đầu bộc phát cảm xúc bừa bãi, mắng Trình Viện đang sững sờ: "Đây là phẩm chất của sinh viên Đại học T các em sao? Giống như chạy trốn từ bệnh viện tâm thần ra vậy!"
Ông ta đẩy kính lên, cái bụng tròn lên xuống nhấp nhô, mỡ thừa trên mặt khẽ run lên.
Trình Viện cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, vươn tay ngăn Khương Dao: "Cô..." Bình tĩnh một chút.
Cô ta vừa nói một chữ, Khương Dao liền giật lấy chiếc túi trên tay cô ta.
Trình Viện cảm thấy cổ tay mình giật nhẹ, chưa kịp nói không thì đã thấy chiếc túi da nặng trịch bay về phía Lữ Gia Ân, không chút do dự đập vào đầu ông ta.
Mấy thứ đồ trang điểm trong túi rơi ra, bột phấn vỡ trên đầu Lữ Gia Ân, ông ta nhìn giống một tên diễn hề mua vui, đầu cổ mặt mày toàn là phấn.
Lữ Gia Ân không ngán nói lý lẽ, làm chuyên gia, cả đời ông ta thành thạo nhất chính là nói lý, cho dù vô lý cũng có thể nói thành có lý, ông ta còn hoa mỹ nói là giảng đạo lý cũng như đánh cờ.
Nhưng đối với những người như Khương Dao, ông ta hoàn toàn bất lực.
Bởi vì đối phương căn bản không muốn tranh luận với ông ta, chỉ hận không thể ném hết mọi thứ trong tầm tay vào ông ta.
Quả nhiên, Khương Dao không còn gì để ném, nhưng cơn giận vẫn chưa nguôi, cô sờ lung tung khắp người, móc ra chiếc điện thoại iPhone vừa mới mua từ trong túi, không chớp mắt liền ném nó ra ngoài, giống như thứ cô ném đi chỉ là cục gạch đầy lăn đầy ngoài đường vậy.
Lữ Gia Ân phát hoảng, ôm đầu cúi xuống, điện thoại vụt qua đầu hắn, đập vào bảng đen của giảng đường.
"Rầm" một tiếng, điện thoại rơi xuống đất, màn hình rơi ra ngoài, không còn cách nào cứu vãn được.
Có thể hình dung được, nếu nó đập vào đầu với lực như vậy thì gần như sẽ đánh gục ông ta.
Lữ Gia Ân có lẽ đã hiểu, vị này không chỉ đang đùa giỡn hù dọa, mà là thật sự muốn đập chết ông ta, nếu đợi thêm lát nữa, có khi cái ghế dựa kia đã không còn nằm ở chỗ cũ.
Mắt thấy tình hình không ổn, nhân lúc Quý Nhược Thừa còn khống chế được cô, Lữ Gia Ân vỗ vỗ phấn trên đầu xuống rồi nhanh chóng đi đường vòng thẳng ra ngoài.
Ông ta vừa đi vừa nổi giận đùng đùng: "Được lắm, bất kể cô là học sinh của ai, cứ chờ bị đuổi học đi!"
"Đuổi cái đầu ông ấy!"
Khương Dao còn muốn đuổi theo ra ngoài đánh nhau, nhưng Quý Nhược Thừa đã bế cô lên, không phải kiểu ôm công chúa dịu dàng mà là cưỡng chế ôm chặt cô vào lòng.
Anh sải bước về gian trong của phòng học, khó nhọc quay người lại nói với Trình Viện: "Thật xin lỗi, cái nào bị hỏng, tôi sẽ bồi thường cho em."
Khương Dao vẫn đang giãy giụa: "Thầy thả em ra, em phải liều mạng với ông già đó!"
Quý Nhược Thừa không để ý tới, đạp cửa gian trong, bế Khương Dao đi vào.
Cánh cửa rung lên rồi từ từ bật trở lại.
Trình Viện kinh ngạc nhìn cánh cửa gian trong đã đóng kín, miệng há hốc nhưng không nói lời nào.
Tình hình thay đổi trong nháy mắt, cô gái kia giống một quả pháo nổ, kêu bùm bùm một trận ép buộc ông thầy kia rời đi, thậm chí còn khiến đàn anh mất khống chế cảm xúc.
Cho tới bây giờ, cô chưa thấy qua bộ dạng như thế này của đàn anh.
Cho dù có lo lắng tức giận, nhưng so với dáng vẻ tao nhã, bình thản trước kia thì giáo sư Quý giống một người sống hơn nhiều.
Cô gái này nhất định rất quan trọng với đàn anh, còn đàn anh đối với cô chắc chắn cũng không bình thường.
Đây là bí mật mà đàn anh không muốn tiết lộ sao?
Trình Viện cúi đầu nhìn túi xách của mình, đồ đạc bay tứ tung nhưng cô ta tuyệt đối không đau lòng.
Cô ta đột nhiên đặc biệt hâm mộ dũng khí của Khương Dao.
Cô đã đánh mất kiểu thể hiện bản thân liều lĩnh và thẳng thắn đó từ lâu.
Tính cách bất cần, gọn gàng dứt khoát kiểu này, cô ta đã mất từ lâu.
Hoặc có lẽ cô ta chưa từng có.
Cô ta ngồi xổm xuống, nhặt khăn giấy lên, cẩn thận lau sạch vết bẩn trên mặt đất như muốn nỗ lực xóa đi những điều đã làm sai.
Khương Dao bị đưa vào gian trong nhỏ hẹp, đứng giữa một đống chổi và cây lau sàn.
Cô giống như một con mèo xù lông, vừa nãy giãy giụa đã để lại hai vết xước trên cẳng tay của Quý Nhược Thừa.
Quý Nhược Thừa chống tay lên tường, nhẹ nhàng thở dốc.
Khương Dao dù trẻ cũng vẫn là một người trưởng thành to đùng, một người to đùng sống chết giãy giụa.
Trán Quý Nhược Thừa đổ mồ hôi, vất vả lắm mới kéo được Khương Dao vào gian trong.
"Bình tĩnh lại chưa?"
Anh nhẹ giọng hỏi.
Khoảng cách quá gần, đến mức Khương Dao có thể cảm nhận được hơi thở dồn dập của anh, Quý Nhược Thừa thực sự rất lo lắng.
Ánh mắt cô chuyển đến cánh tay Quý Nhược Thừa đang đặt trên tai cô.
Làn da trắng nõn được bao phủ bởi hai vết đỏ đặc biệt dễ thấy, dần dần trở nên sẫm màu, sưng tấy lên.
Cô không có chút hối hận nào, vừa rồi ở ngoài đó, cô thật sự hận không thể liều mạng với Lữ Gia Ân.
Mới đi vệ sinh về, cô tình cờ nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện, mỗi lời Lữ Gia Ân nói đều giống như chất xúc tác mạnh mẽ, khiến cô hoàn toàn mất đi lý trí.
Người mà cô quan tâm, người mà đánh chết cô cũng không buông bỏ được, lại bị lừa gạt một cách tàn nhẫn như vậy.
Không chỉ lừa gạt mà còn muốn xát muối vào vết thương nhiều năm của anh.
Khi đó, cô thật sự có thể cảm nhận được nỗi đau xé lòng.
Nhưng bây giờ chỉ còn lại hai người, cô và Quý Nhược Thừa, trong không gian nhỏ bé, sự tồn tại của hai người càng thêm nổi bật.
Cô dần dần bình tĩnh lại.
Khương Dao duỗi ngón tay ra, chậm rãi nâng lên, nhẹ nhàng chạm vào vết xước trên cánh tay Quý Nhược Thừa.
"Xin lỗi, có đau không?"
Chắc là rất đau, suýt nữa đã xuyên qua da.
Quý Nhược Thừa lại lắc đầu.
Vành mắt Khương Dao đỏ bừng, đôi mắt hoa đào đẹp đẽ cụp xuống, lông mi khẽ run lên.
Sau khi nổi nóng xong là sự uất ức vô tận.
Uất ức thay cho Quý Nhược Thừa, cũng uất ức thay cho bản thân.
Nhưng cô không biết phải giải thích tâm trạng này thế nào, chỉ cảm thấy trong lòng càng ngày càng đau đớn, cảnh vật trước mắt như mờ đi.
"Sao lại khóc?" Quý Nhược Thừa khẽ thở dài một hơi, giơ ngón tay lên không trung, dừng lại một lát, sau đó dừng ở đáy mắt, lau nước mắt cho cô.
Cả người Khương Dao khẽ run lên, cô cố gắng ổn định tinh thần, nói lắp bắp: "Sao thầy... Sao thầy không đoạt lại?"
Làm sao có thể cam tâm.
Anh ôm tâm huyết suốt ba năm, tiêu hao thời gian, thanh xuân ở phòng thí nghiệm, sao có thể cam tâm như vậy!
Quý Nhược Thừa nở nụ cười tự giễu.
Anh luôn không muốn nhắc đến chuyện này, trước đây anh không muốn nhắc đến với ba mẹ, sau này cũng không muốn nhắc đến với bạn bè.
Anh thà để chuyện này thối rữa trong bụng cũng không muốn giam cầm bản thân trong nỗi hối hận không ngừng.
Nhưng nếu là Khương Dao hỏi, anh nguyện ý giải thích.
Nếu không Khương Dao sẽ buồn.
"Tôi có đoạt, không thành công." Quý Nhược Thừa nắm chặt tay thành quyền, dùng móng tay gãi mạnh vào lòng bàn tay, sau đó nói tiếp, "Luận văn của Lữ Gia Ân có trước tôi, ông ta lại là giáo viên hướng dẫn thí nghiệm trên danh nghĩa của trường, chứng cứ tôi đưa ra không đủ để chứng minh tôi phát hiện nó trước Lữ Gia Ân."
Khương Dao lắc đầu, cắn môi dưới, tức giận nói: "Không thể nào, không thể nào không có sơ hở."
Quý Nhược Thừa chớp chớp mắt, như đang nhớ lại, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Đúng là có, sau khi tôi khiếu nại, nhà trường đã phái một đội điều tra, nhưng không có thành viên tổ thí nghiệm nào chịu làm chứng cho tôi cả."
Anh dường như đang nói một chuyện không liên can tới mình, bình tĩnh đến mức không giống người thường.
Khương Dao đau lòng đến mức hít thở không thông.
Tất cả những chuyện sau đó, cô gần như có thể đoán được.
Vậy là, Quý Nhược Thừa đi dạy ở trường trung học không phải vì anh có bằng kép ngành sư phạm, mà vì anh đã mất hy vọng với nghiên cứu khoa học, với những người cộng sự cùng kề vai chiến đấu.
Anh của lúc đó chắc chắn đã rất khổ sở.
Khương Dao ngước đôi mắt giăng đầy tơ máu, đuôi mắt sâu đứng thẳng lên, nói từng chữ một, giọng điệu tàn nhẫn: "Em muốn tất cả những ai có lỗi với thầy đều phải trả giá."
Lần này cô không rơi nước mắt, đồng tử hơi nheo chỉ có mỗi hình bóng Quý Nhược Thừa.
Quý Nhược Thừa rất nghiêm túc nhìn chằm chằm cô với ánh mắt phức tạp, khó có thể lý giải mà Khương Dao chưa từng thấy.
Anh đột nhiên nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn xuống.
Đó là một nụ hôn không chút dục vọng, trong khoảnh khắc này, anh thật sự rất muốn hôn cô, nên anh đã làm.
Khương Dao được giải thoát khỏi nỗi đau buồn và tức giận tột độ, đầu óc theo đó trở nên trống rỗng.
Lần đầu tiên cô chạm vào môi Quý Nhược Thừa đã là sáu năm trước, cô gần như đã quên mất cảm giác đó như thế nào.
Bây giờ Quý Nhược Thừa đang ở gian trong cách biệt với bên ngoài, chủ động hôn cô, tựa như cô đang mơ.
Lông mi của cô thậm chí có thể chạm vào mặt Quý Nhược Thừa, bọn họ rất gần nhau, trao đổi hô hấp một cách thân mật.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi mà lâu như cả đời.
Quý Nhược Thừa chậm rãi buông tay Khương Dao ra, cũng chậm rãi rời khỏi môi cô, nhưng anh không hề rời đi quá xa mà áp trán mình vào trán Khương Dao, cụp mắt xuống thì thầm: "Anh cho em một cơ hội, rút lại những lời vừa nói đi."
Mạch máu trên cổ Khương Dao đập nhanh, cô nuốt nước bọt, lẩm bẩm: "Quý Nhược Thừa, em vĩnh viễn sẽ không phản bội anh. Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy anh, em đã sẵn sàng vì anh mà trả giá bằng mạng sống."
Môi cô hơi run run, như thể cô đã dùng rất nhiều khí lực để nói ra những lời này.
Ngón tay của Quý Nhược Thừa nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của cô, dừng lại ở thái dương, anh nhẹ nhàng nói: "Lúc trước em vẫn còn nhỏ, anh cho em cơ hội không cần chịu trách nhiệm, có thể rời đi bất cứ khi nào, bây giờ thì không có đâu."
Nói xong, anh nhắm mắt lại, chặn môi Khương Dao lần nữa, mềm nhẹ mà vô cùng nâng niu, cho cô một lời hồi đáp đến muộn sáu năm.
Hóa ra có một loại tình yêu, là bông hồng nở rộ trong đống đổ nát.
Editor: Đoạn cuối tình quá trời tình nên tui đổi xưng hô luôn nhaaa, cúi cùng ngày này cũng tớiii, yêu đương ngọt ngào tới liền đâyyy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook