Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Vệ Ưởng không thể tin được mà nhìn hắn, bật thốt: “Đó đều là tiền tham ô cả đấy.”

Sở Hướng Thiên thiếu kiên nhẫn gắt, “Là tiền của ta đấy, Văn thiếu gia đã mượn ta chút tiền, nào ngờ đâu mấy lão già ấy đã nhận tiền lại không chịu làm theo, nên giờ ta muốn lấy lại đấy rồi làm sao?”

“Nhanh chân lên coi, ông đây còn nhiều việc.”

Hắn cứ như tên cô hồn đi đòi nợ thuê, ngang nhiên mà đòi tiền Vệ Ưởng.

Vệ Ưởng không phục, “Chuyện đút lót ta còn chưa truy cứu đâu nhé!”

“Há.” Sở Hướng Thiên chậc lưỡi, “Rồi giờ có chìa tiền ra đây không? Không cho thì lần sau Hình bộ muốn mượn binh đừng hòng ta cho mượn.”

Hắn và Vệ Ưởng đều là bạn thân, sau khi Vệ Ưởng lên chức Hình bộ Thị lang, cứ lần nào gặp mấy đại án nguy hiểm có hơi đụng chạm đến mấy đại nhân vật nắm giữ binh quyền, thì để đảm bảo an toàn, Vệ Ưởng sẽ sang mượn người của Sở Hướng Thiên về dùng. Như lần này chả hạn, y cũng trực tiếp xách đám thủ hạ của Sở Hướng Thiên từ kinh đô đến đây xài.

Dựa theo lời Vệ Ưởng nói thì cấm vệ quân toàn là một lũ ngu xuẩn, thuộc hạ của Sở Hướng Thiên đáng tin hơn nhiều.

Vệ Ưởng bị sự vô sỉ của hắn làm cho câm nín, năm đó y có nghe nói Sở Hướng Thiên và Hộ bộ bàn chuyện lương thảo, xém chút nữa đã lột cả một tầng da của con người ta xuống, khi ấy mình còn ngồi cười trên đau khổ của người khác, ai dè đâu bây giờ nạn nhân lại bị đổi thành chính y, thật sự rất muốn xắn tay áo lên đập cho hắn một trận.

Đã gặp qua nhiều tên hách dịch nhưng chưa từng gặp tên nào khốn nạn như tên này, mà nó còn là bạn của mình.

Vệ Ưởng điên máu dậm chân bỏ vào trong kho bạc lôi ra một rương nhỏ, ném cái bịch trước mặt hắn rồi mở miệng đuổi người, “Dạ, ngài đi hộ con cái ạ.” Còn đứng đó nữa chắc y ứa gan chết quá.

Mở hộp gỗ ra kiểm tra thử, không thiếu cũng chẳng thừa, vừa đủ năm lượng vàng, đóng nắp hộp lại, Sở Hướng Thiên vẫn chưa chịu buông tha, “Còn hai rương nữa đâu?”

Vệ Ưởng: “…”

Y đành cam chịu quay về moi thêm hai rương nữa dâng cho hắn.

Cầm theo tiền riêng của tiếu thiếu gia, Sở Hướng Thiên mừng tít mắt ôm ba cái hộp bước ra khỏi đây, nếu thấy số tiền này, tiểu thiếu gia nhất định sẽ dùng thanh âm vừa mềm vừa ngọt của mình để cảm ơn hắn, vừa nghĩ thôi hắn đã thấy sướng rơn trong lòng rồi.

Hắn vừa đi, Vệ Ưởng tức tốc tự bưng ngực thở hổn hà hổn hển —— y xém thì bị Sở Hướng Thiên chọc cho tức chết, xưa nay toàn là y chọc tức người ta nhưng cứ mỗi lần rơi vào tay Sở Hướng Thiên là lại không phản kháng được!

Dương Đại Thạch cùng với mấy huynh đệ xúm lại một góc ồn áo bàn tán, “Ê, các ngươi có thấy mặt mày tướng quân hôm nay rạng rỡ đến lạ không? Hay là đang có tiểu tình nhân?”

Những người khác đều đồng loạt tán thành với ý kiến này, ôi chao ơi, thật không ngờ cây vạn tuế vạn năm của chúng ta nay cũng đã chịu ra hoa thật rồi.

Sở Hướng Thiên khi mới mười mấy tuổi đã mang binh ra trận, lúc tiên hoàng còn tại thế đã trấn thủ ở biên quan, hồi đó biên quan không mấy khi được yên ổn, suốt cả ngày đều phải đánh đánh giết giết, cuối cùng mới đánh tan được quân giặc, cộng thêm việc thánh thượng vừa đăng cơ, lúc này tiền tuyến mới dần yên bình hơn, không còn bạo loạn như trước nữa.

Mười mấy năm lăn lộn trên sa trường, khiến Sở Hướng Thiên từ một thiếu niên hăng hái khi xưa trở thành một kẻ già đời được chiến tranh mài giũa, tắm máu của kẻ thù.

Nhưng đã hai mươi mấy tuổi mà vẫn còn độc thân, khiến mỗi lần hắn về kinh, thái hậu và hoàng đế đều ép hắn tham gia đủ loại yến tiệc để xem xem coi có vừa ý cô nương nhà nào không. Nhưng hắn không dọa tiểu thư yểu điệu nhà người ta khóc thì cũng ngồi ghét bỏ cô này quá quy củ, cô kia quá vô vị, chê tới chê lui cuối cùng chẳng chọn được một ai.

Nên ai ai cũng rất tò mò không biết rốt cuộc là hạng người gì mới lọt được vào mắt xanh của Sở Hướng Thiên.

“Các ngươi nói xem phải vị công tử họ Văn kia không?” Dương Đại Thạch sờ cằm, nhớ tới cảnh tướng quân chắn trước mặt tiểu thiếu gia nọ, cứ thấy giống gà mẹ che chở cho đám gà con.

Tướng quân nhà mình vốn đã chẳng phải người tốt lành gì cho cam, giờ mà bảo hắn sẽ ra sức che chở cho ai đó chỉ là người dưng, có đánh chết bọn họ cũng không tin.

******

Sở Hướng Thiên ôm ba hộp gỗ về Văn phủ, đại môn Văn gia vẫn đóng chặt, hắn chạy lại gõ cửa một phen, lính gác cổng vừa nhìn thấy hắn đã xoay người mời hắn vào, chẳng cần phải thông báo.

Quen cửa quen nẻo mò về đông viện, lại trông thấy Đại Phúc đang ngồi tại cửa.

Hắn thuận miệng hỏi, “Thiếu gia nhà ngươi đâu?”

Đại Phúc đáp một câu công tử đang tắm.

Sở Hướng Thiên ngẩn người rồi không chờ ở cửa mà trực tiếp bước vào trong, “Ta mang chút đồ hay ho vào cho thiếu gia ngươi xem đây.”

Đại Phúc muốn gọi hắn lại, nhưng vừa lơ là phát hắn đã lẻn vào trong, đành chán nản cam chịu ngồi lại chỗ cũ.

Văn Điềm còn đang tắm ở trong, ban nãy căng thẳng khiến cậu vã đầy mồ hôi, vừa về đến nơi đã vội sai người đun nước tắm. Dòng nước ấm áp bọc lấy cậu, khiến cả người đều sảng khoái, như vừa mới được hồi sinh.

Sở Hướng Thiên xông vào lại không thấy tiểu thiếu gia đâu, thử gọi một tiếng, cũng chẳng có ai trả lời, đành xoay người ra ngoài tìm Đại Phúc.

Mũi Văn Điềm cũng vùi vào trong nước, hơi nước ấm áp bốc lên khiến hai má cậu đỏ bừng bừng, lấy tay khẽ vọc nước, thấy da tay đã bắt đầu nhăn nheo thì mới chịu bước ra khỏi thùng tắm, lấy khăn tự lau sơ tóc, Văn Điềm tùy ý khoác đại một bộ trung y rồi bước ra ngoài.

Phòng tắm được xây liền với phòng ngủ, chỉ cách nhau một tấm bình phong, Sở Hướng Thiên vừa dẫn Đại Phúc tiến vào thì bắt gặp ngay tiểu thiếu gia mà mình tâm tâm niệm niệm cũng đang từ sau tấm bình phòng bước ra.

Mái tóc ướt buông xõa, rủ xuống tận eo, trên người chỉ đơn giản khoác một bộ trung y màu lam nhạt, lộ ra một mảnh da dẻ trắng trẻo bắt mắt.

Chết người nhất đó là, khi tiểu thiếu gia vừa nhìn thấy hắn, lại dùng thanh âm mềm ngọt dịu dàng vô cùng khẽ gọi tên hắn, “Sở Hướng Thiên.”

Sở Hướng Thiên nghe mà da đầu tê rần, lén lút chép chép miệng, nghĩ thầm thực sự là yêu tinh hạ phàm, muốn đòi mạng hắn mất thôi, sống sao cho nổi đây chứ.

Văn Điềm không hề hay biết gì, vừa gọi xong lại thấy mình ăn mặc không chỉnh tề liền lập tức kêu Sở Hướng Thiên chờ cậu một tý, sau đó vội vội vàng vàng chạy vào buồng thay quần áo.

Ánh mắt Sở Hướng Thiên cứ dán chặt vào lưng cậu, mãi đến khi người đã khuất bóng mới tiếc nuối thu hồi tầm mắt.

Thay xong một bộ quần áo, lấy ruy băng buộc tóc gọn gàng, Văn Điềm sau khi đã xác nhận trên người không còn gì bất ổn mới chịu bước ra ngoài.

Cậu cao hứng, dùng đôi mắt sáng long lanh như vừa được dòng nước gột rửa mà nhìn Sở Hướng Thiên, “Chuyện của ngươi đã giải quyết xong chưa?”

“Ừ, xong xuôi cả rồi.” Sở Hướng Thiên nhu nhu đầu cậu, lúc thu tay về còn ngứa tay bẹo má cậu một cái, mềm quá đi mất.

Văn Điềm đã quen với những hành động thân mật mà thi thoảng sẽ xuất hiện của hắn, thậm chí cậu còn có chút yêu thích nó, những động tác thân mật như vậy, trừ mẫu thân và tỷ tỷ ra chưa từng có ai làm vậy với cậu cả, nhưng cậu thật sự rất thích những đụng chạm thân mật giống thế, bởi nó khiến cậu cảm thấy mình đang được yêu thương.

“Ta có mang ít đồ về cho người nè.”

Sở Hướng Thiên đem ba hộp gỗ lấy ra đặt lên bàn, “Thấy chúng có quen không?”

Văn Điềm “Ồ” lên khi nhìn ba hộp gỗ quen thuộc kia, rồi thử mở chúng ra xem, thấy bên trong đều được đặt năm thỏi vàng nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh y như lúc ban đầu cậu tặng nó cho người ta.

“Đây là thứ ta đã…”

“Ừ đúng rồi đấy, giờ ta đem nó về cho ngươi đó.” Sở Hướng Thiên nói tiếp.

Văn Điềm kinh ngạc trợn tròn mắt, “Sao mà ngươi lấy lại được?”

Sở Hướng Thiên lại bắt đầu nói bừa, “Thì mấy thôn lão ấy đều đã bị xét nhà, lúc ta đi ngang qua thì tình cờ thấy được, lén lút trộm về đây cho ngươi thôi.”

Tuy hắn nói thì có vẻ hời hợt, Văn Điềm nghe lại kinh hồn bạt vía, cậu cứ thấy có gì đó không đúng, nhưng dù sao đây cũng là tấm lòng thành của Sở Hướng Thiên, sao cậu có thể chối từ cho được, bởi vậy sau khi xoắn xuýt một hồi lâu vẫn quyết định nhận lấy, nhỏ giọng nói một tiếng cảm ơn.

“Nhưng mà… dù sao sau này ngươi cũng đừng nên làm vậy, quá nguy hiểm, tiền mất rồi thì thôi, chứ lỡ…”

Cậu ngập ngừng không nói hết câu, dùng đôi mắt đen láy trân trân nhìn Sở Hướng Thiên, vừa ngoan lại vừa có chút đáng thương.

Sở Hướng Thiên líu lưỡi, hối hận sao lại lấy ba cái lý do vớ vẩn ấy làm chi, chẳng khác nào tự lấy đá đập chân mình.

“Biết rồi mà, sẽ không có lần sau.” Sở Hướng Thiên thành khẩn mà nhìn cậu, cười nói: “Đừng lo lắng quá, bọn họ không phát hiện ra ta đâu.”

Biểu tình lo lắng đến cuống cuồng trên gương mặt Văn Điềm sau khi nghe vậy mới tan đi.

Sau khi gom vàng bỏ lại chỗ cũ, Sở Hướng Thiên nói muốn mời cậu đến Phúc Hỉ Lâu ăn cơm.

Cùng theo tiểu nhị lên lầu hai, tìm vị trí ngay cửa sổ mà ngồi xuống, Văn Điềm vừa gọi món vừa len lén liếc nhìn Sở Hướng Thiên, do dự nói: “Hay để ta mời ngươi ăn bữa nay nha, ngươi đã giúp ta nhiều vậy mà ta lại chưa cảm ơn ngươi được một bữa đàng hoàng.”

Thực chất là do giá cả ở đây rất đắt đỏ, Văn Điềm sợ hắn thân là thổ phỉ thì làm sao mà moi được nhiều tiền đến thế, cứ vào Tây Sơn trại nhìn thử là biết, cũng phải giàu sang gì, đến hồi thanh toán lại không có tiền trả thì càng thêm lúng túng.

Sở Hướng Thiên thấy cậu tha thiết nhìn mình như vậy, còn tưởng cậu thực lòng muốn mời mình một bữa cơm liền săn sóc không tranh cùng cậu.

Văn Điềm cao hứng, lúc gọi món cũng buông thả hơn khi nãy, mấy món chiêu bài của quán đều gọi hết, cố ý muốn cho Sở Hướng Thiên nếm thử, “Tôm phỉ thủy ở đây làm ăn ngon lắm.”

Sở Hướng Thiên rót một cốc trà cho cậu, cười gật đầu.

“Trên lầu có phải Phượng Chương không?” Vệ Ưởng vừa ngẩng đầu liền thấy hai người đang ngồi cạnh cửa sổ.

Chu Truyện Thanh nhìn thử, gật gật đầu.

“Đi, đi lên đó xem thử nào.” Vệ Ưởng vừa bị bẫy xong, hẳn còn ôm cục tức, thầm nghĩ muốn trả thù một phen, mà giờ lại thấy người hãm hại y đang an nhàn trong tửu lâu, không lại kiếm chuyện sao coi được.

Chu Truyện Thanh còn chưa kịp cản, Vệ Ưởng đã nhanh chân chạy xộc lên lầu, bất đắc dĩ đành lẽo đẽo theo sau, lão đại vừa nhìn đã biết đang bận lo “việc lớn”, lúc này mà xớ rớ lại gần thì y thảm chắc rồi.

Nhưng mà Vệ Ưởng đâu nào hay biết, y cứ cười híp mắt, thong thả chắp tay sau lưng lại chỗ bàn Sở Hướng Thiên ngồi, vờ như chỉ tình cờ gặp mà chào hỏi, “Ồ, đây không phải là Văn công tử và Sở công tử sao?”

Văn Điềm không biết ân oán giữa y và Sở Hướng Thiên nên khi thấy Vệ Ưởng thì lập tức đứng dậy chào, “Vệ đại nhân.”

Cậu vẫn nhớ binh là do được Vệ Ưởng mang tới kịp thời mới chặn được đám lính gác kia, bởi vậy cậu luôn ôm sự cảm kích trong lòng, chủ động hỏi: “Vệ đại nhân cũng tới đây dùng cơm sao? Nếu không chê thì cứ ngồi ăn với chúng ta này, lần trước may mắn có ngài đến kịp thời đã giúp Phó gia một phen thoát khỏi cơn hoạn nạn.”

Vệ Ưởng thầm nghĩ vị tiểu công tử này biết điều hơn cái tên thổ phỉ đang ngồi bên cạnh gấp vạn lần, y liếc nhìn Sở Hướng Thiên mặt mày đen thui lui, ung dung ngồi xuống, “Vậy thì cung kính không bằng tòng mệnh.”

Chu Truyện Thanh cũng theo lên, nhìn mặt Sở Hướng Thiên đã đen như cái đít nồi thì thầm than trong lòng, thôi toi thật rồi, còn chưa kịp quay đầu bỏ chạy thì Sở Hướng Thiên đã nhìn thấy y, thâm trầm gọi y lại, “Truyện Thanh, ngươi cũng tới đấy à?”

Khóe miệng Chu Truyện Thanh méo xẹo, chỉ có thể giả vờ cười mà xoay người lại, “Trùng hợp thôi, tất cả chỉ là trùng hợp thôi.”

Sở Hướng Thiên nheo mắt nhìn y, tựa tiếu phi tiếu nói, “Ừ, đúng là trùng hợp thật, vừa hay ta cũng đang có chuyện muốn tìm ngươi.”

Chu Truyện Thanh trừng mắt nhìn Vệ Ưởng, rồi vẫn bất đắc dĩ đi tới ngồi xuống cạnh y.

“Chuyện gì?”

“Chỉ là một chuyện nhỏ thôi.” Sở Hướng Thiên nhếch mép nở nụ cười, “Văn công tử muốn tham gia khảo thí, đang lo không biết nên tìm ai về dạy, ta thấy ngươi cũng đang rảnh rang nên mới đề cử ngươi cho cậu ấy.”

“Hả?” Sắc mặt Chu Truyện Thanh biến hóa đến vi diệu, ánh mắt rơi trên người Văn Điềm, một lát sau lại cười nói: “Đây là vinh hạnh của ta.”

Thấy y đáp ứng quá sảng khoái, Sở Hướng Thiên nghi ngờ mà nhìn Chu Truyện Thanh, nhưng vẫn không biết sao y lại khác lạ đến vậy.

Văn Điềm không ngờ vị lão sư mà Sở Hướng Thiên nhắc đến lại chính là Chu Truyện Thanh, cậu còn nhớ Sở Hướng Thiên từng nói vị này là một thám hoa.

Cậu nghi hoặc không thôi, lại sợ nếu hỏi ra thì quá đường đột, xoắn xuýt một hồi vẫn quyết định nhỏ giọng hỏi: “Sở Hướng Thiên có kể với ta ngươi là… Thám hoa?”

Chu Truyện Thanh gật đầu, “Đúng vậy.”

Khoa cử năm đó y tham gia có thể nói là nhân tài xuất hiện như lá đổ mùa thu, y và mấy người bằng hữu đều quyết định tham gia thi chung với nhau, cá cược rằng nếu ai đỗ đạt trạng nguyên thì sẽ được quyền bắt người thua thực hiện theo yêu cầu của mình, kết quả yết bảng năm ấy bất ngờ xuất hiện một hắc mã, vững vàng chiếm cứ đầu bảng, còn y thì đạt được danh hiệu thám hoa, bảng nhãn lại rơi vào tay Vệ Ưởng. Đến cùng lại chẳng có ai thắng cuộc, rơi vào thế hòa.

Theo thứ tự: Trạng Nguyên – Bảng Nhãn – Thám Hoa.

Vệ Ưởng do không phục, nên quyết đuổi theo vị trạng nguyên nọ đến tận Hình bộ, cả ngày cứ so kè với người ta, nhưng tiếc thay trạng nguyên kia lại có tài hoa thực sự, nên vẫn cứ vững vàng mà đè ép Vệ Ưởng, mãi đến tận bây giờ, Vệ Ưởng làm Hình bộ Thị lang, còn vị kia chính là Hình bộ Thượng thư.

Cứ mỗi lần nhắc đến chuyện này là Vệ Ưởng lại bắt đầu xù lông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương