Edit: D Ẹ O & Beta: Nấm

Ngày hội hoa đăng vẫn luôn được chú trọng, đồng thời đây còn là sinh nhật Dương quý phi, bởi vậy nhiều nơi đều sẽ vẽ chân dung của ngài. Văn Thư Nguyệt tinh thông thi họa, giấy hoa đăng trang trí hàng năm đều do chính một tay nàng họa.

Nhẹ nhàng đi từng nét vẽ. Văn Điềm ngồi ở đối diện, vót nhọn mảnh trúc để găm nến vào tâm hoa đăng, tạo thành tâm đèn. Thiết kế thân đèn là do Văn Thư Nguyệt tự mình nghĩ ra, hoa đăng mang hình dáng như một đóa hoa đang nở rộ, chính giữa được đặt lồng đèn giấy, bên trong có cắm nến, mặt giấy họa hình quý phi nương nương, khi ánh nến được thắp lên, người ta sẽ thấy được hình ảnh mỹ nhân hắt bóng trên thân đèn.

Văn Điềm cũng khéo tay, hai tỷ đệ phối hợp rất ăn ý, chẳng mấy chốc chiếc đèn Thần Hoa đã ra đời, lại dùng dây đỏ luồn những mảnh giấy hoa tuyên đã viết sẵn câu đối lại rồi buộc cả sáu mảnh tua rua dưới thân đèn, nhìn chúng nhẹ đưa theo gió.

Ngày 12 tháng 2, hội hoa cũng đã đến.

Ăn xong điểm tâm, Văn Điềm theo chân Văn Thư Nguyệt đến miếu Hoa Thần để thắp hương.

Trước khi rời đi, Văn Điềm cố ý để Đại Phúc ở nhà, sai hắn theo dõi nếu Văn Bác Lễ có ra khỏi nhà thì báo ngay cho cậu. Đại Phúc tuy không rõ vì sao, nhưng vẫn nhất mực nghe theo, không hỏi nhiều lời.

Sau khi đã dặn dò kỹ càng, Văn Điềm mới yên tâm xuất môn.

Ngay trước Văn phủ có đậu một chiếc xe ngựa, đây là xe nhà một vị tiểu thư có quen biết với Văn Thư Nguyệt, hai người là bạn tâm giao, cố ý hẹn nhau hôm nay cùng đi thắp hương cho Hoa Thần.

Miếu Hoa Thần nằm tại phía đông rừng hoa đào, được quan xây lên cho dân, trong miếu thờ phụng mười hai vị Hoa Thần, hương khói nghi ngút bốn mùa, hàng năm cứ tới ngày này, người dân lại đua nhau lên đây để tế bái.

Móng ngựa lộc cộc nện bước trên đường, lôi kéo xe ngựa hướng ra ngoại thành. Không ít người đua nhau đi trên đường, họ đều đang kéo về phía miếu Hoa Thần. Văn Điềm vén rèm xe ngó ra ngoài, mấy thiếu nữ đứng ven đường vừa nhìn thấy cậu, phát ra những tiếng cười khúc khích, có cô nương bạo dạn lấy trâm trên đầu xuống bọc khăn vải ném vào trong xe.

Văn Điềm nhanh nhẹn né tránh khiến cây trâm rơi xuống đất, lăn trên sàn xe hai vòng. Văn Thư Nguyệt cúi đầu nhặt để lên bàn, cười nói: “Nhanh kéo mành xuống đi.” Nàng vừa dứt câu, liên tiếp có mấy món trang sức nào vòng tay nào ngọc bội bay vào trong.

“…” Văn Điềm yên lặng kéo mành xuống, ngăn cách tầm mắt bên ngoài.

Đại Sở yêu thích cái đẹp, dân phong lại phóng khoáng, chuyện này là rất đỗi bình thường, cứ có công tử tuấn tú đi trên đường, nếu cô nương nào vừa ý sẽ ném hoa lên người chàng, không hoa thì lụa, không lụa thì trang sức.

Hai năm trước, Văn Điềm cũng có tham gia hội hoa, nhưng khi đó cậu còn quá nhỏ, ngũ quan vẫn chưa nảy nở. Mà qua sinh nhật mười sáu tuổi thì chuyện nay đã khác, ngũ quan bỏ đi nét ngây ngô tuổi niên thiếu, tinh xảo hơn, sắc nét hơn, thân cao như trúc, tuy thon gầy tuyệt không mảnh mai. Đi trên đường, sẽ không ai coi cậu là con nít, trái lại có không ít các cô nương khi nhìn cậu sẽ đỏ mặt cười thẹn thùng.

Bị Văn Thư Nguyệt trêu suốt cả quãng đường, xe ngựa vừa tới chân miếu Hoa Thần, Văn Điềm đã nhảy vọt xuống xe, sau lưng cậu văng vẳng tiếng cười khúc khích của Văn Thư Nguyệt và cô bạn tốt. Văn Điềm bị các nàng chọc ngượng chín mặt, nhưng vẫn làm bộ làm tịch giả danh trấn định đi theo sát bên, ra vẻ hộ hoa sứ giả.

Mang theo bánh cùng hoa tửu, ba người dẫn hạ nhân vào trong. Ngày hội hôm nay trong Miếu Hoa Thần chủ yếu đều là các thiếu nữ, ai cũng xách theo một cái giỏ nhỏ đựng bánh và rượu, ngoài ra còn có cả hoa tươi, mục đích để xin Hoa Thần mong một đoạn nhân duyên tốt đẹp.

Trên đường đi, Văn Điềm bị nhét đầy hoa tươi cùng các loại khăn tay gói điểm tâm nhỏ, dù gì đây cũng là tâm ý của người ta, ném đi sao mà coi được, đành luống cuống ôm một đống đồ chất trong ngực, mặt mày vì xấu hổ mà đỏ chót.

Văn Thư Nguyệt theo bạn vào thắp hương cho Hoa Thần, Văn Điềm đứng ngoài chờ mà lòng như lửa đốt, chờ như sao chờ trăng, như Ngưu Lang chờ Chức Nữ, hận không thể chạy vào trong mau mau kéo hai người chạy biến khỏi đây.

Bước khỏi miếu Hoa Thần, lựa một chỗ khá vắng người, Văn Điềm đem đống đồ trong ngực nhét cho hạ nhân cầm hộ, xong mới thở phào nhẹ nhõm.

Chuyện cần làm đều đã làm, các cô thiếu nữ liền tụ tập cùng nhau đi dạo ngắm hoa đào. Giờ đang là thời khắc hoa nở rộ đẹp nhất, khắp nơi tràn ngập những cánh hoa đào tung bay, nhuộm hồng cả một khoảng trời. Văn Thư Nguyệt tình cờ gặp được mấy tỷ muội thân thiết, vui vẻ dắt tay nhau đi chơi. Văn Điềm do ngại ồn ào, sợ mấy cái hoa chít chít méo méo đến điên đầu, thêm việc một đám con gái đi với nhau mình cậu chen chân vào làm gì, đành để tỷ tỷ tự đi với bạn còn mình thì quay lại xe ngựa chờ.

Sai phu xe tấp vào bên lề, Văn Điềm vén mành lên, đưa mắt nhìn con đường rộng thênh thang trước mặt, con đường này liên với quan đạo, nếu Văn Bác Lễ có xuất môn chắc chắn sẽ phải đi qua đây.

“Ồ, kia là xe ngựa của Văn gia phải không?” Chu Truyện Thanh chỉ vào chiếc xe ngựa đang đậu cách đó không xa.

Sở Hướng Thiên men theo tay y quay đầu nhìn thử, đúng vậy thật, nhưng mà nếu đã xuất hiện ở đây thì hẳn là Văn tiểu thư mới phải, hắn chỉ nhìn lướt qua rồi thu mắt về ——

Chợt một cơn gió ngang qua phất tung chiếc mành che hiện ra thân ảnh người ngồi bên trong, Sở Hướng Thiên khựng lại, đuôi mắt lóe lên ý cười, cầm quạt trên tay vỗ vỗ, “Đi, qua đó chào hỏi nào.”

Khóe miệng Chu Truyện Thanh giật giật, âm thầm nể cái độ lật mặt nhanh hơn lật sách của tên này.

Ngồi trong xe ngựa chán quá chẳng có chuyện gì làm, Văn Điềm biếng nhác dựa đầu bên cửa sổ, nâng một khối bánh bỏ vào miệng nhai nhai, bỗng tiếng động gì đó chợt vang lên dọa cậu hết hồn, chiếc bánh trong tay rơi tỏng xuống dưới áo, vụn bánh vương tùm lum.

Bạn nhỏ Sở Hướng Thiên chỉ đang muốn chào hỏi: “…”

Luống cuống tay chân phủi phủi quần áo, Văn Điềm tức giận ngẩng đầu nhìn coi ai đùa ác thế, ngờ đâu lại bắt gặp một đôi mắt, à ha, người (kẻ) quen (thù) cũ.

Sở Hướng Thiên nở nụ cười thân thiện tươi như hoa.

Văn Điềm lườm hắn khét lẹt, trên cằm còn dính mấy vụn bánh, dữ dằn thì chẳng thấy đâu mà chỉ thấy đáng yêu vô cùng, “Sao lúc nào cũng thấy ngươi lượn lờ khắp nơi ấy nhỉ!”

Sở Hướng Thiên: “…”

Hình như mình lại chọc người ta hờn dỗi nữa rồi, hắn bất đắc dĩ nói: “Ta vừa thấy xe ngựa nhà ngươi nên mới lại chào hỏi thôi mà.”

À, ra không phải cố ý chơi tui hả, Văn Điềm quyết định khoan dung độ lượng tha thứ cho hắn, bắt đầu chuyển sang đánh giá Sở Hướng Thiên.

Tên này hôm nay không mặc lôi thôi như mọi bận nữa, mà thay vào đó là một bộ trường bào phiêu dật, đầu đội bạch ngọc quan tóc tai buộc gọn gàng, nhìn không hề giống thổ phỉ, mà lại giống quý công tử nhà giàu có, lộ ra phong thái quý khí bất phàm.

Được rồi, nói thật cho nghe nè, nhìn soái lắm luôn.

“Ngươi tới đây làm gì vậy? Cũng tới ngắm hoa hả?” Còn lâu Văn Điềm mới tin một tên thổ phỉ sẽ có thú vui tao nhã kiểu như ngắm hoa.

Quả nhiên, Sở Hướng Thiên nhìn về phía Chu Truyện Thanh, cực kỳ ghét bỏ nói: “Cùng y đến cầu duyên.”

Chu Truyện Thanh: “…”

Ho nhẹ một tiếng, Chu Truyện Thanh bình tĩnh đáp, “Ừm.”

Văn Điềm cảm thấy hai người này cứ kỳ kỳ quái quái làm sao ý, nhưng cậu cũng không có thời gian để suy nghĩ lung tung, bởi ngay lúc đó Đại Phúc xuất hiện, sốt ruột chạy lại chỗ cậu.

“Công tử, công tử!” Đại Phúc thở hổn hển chạy tới, vội vàng nói với Văn Điềm: “Lão gia đã ra khỏi cửa, ngài ấy nói muốn đi Hoằng Pháp tự.”

Vẻ mặt Văn Điềm thay đổi hẳn, nói với Sở Hướng Thiên: “Ta có chút chuyện, đi trước đây.”

Để Đại Phúc lên xe, sai phu xe đi tới gần quan đạo, Văn Điềm chăm chú nhìn chằm chằm con đường phía trước, không lâu sau, xe ngựa có ký hiệu Văn gia chậm rãi đi về phía này.

Văn Bác Lễ lấy lý do quang minh chính đại, đương nhiên không cần lén lén lút lút, Văn Điềm gắt gao dán chặt mắt vào chiếc xe ngựa, định cho phu xe theo sát đằng sau, nhưng chợt nhớ nếu làm vậy thì lại quá lộ liễu, đành nhảy xuống xe chạy theo sau.

Nhưng với sức người thì làm sao so được sức ngựa, mắt thấy xe chở Văn Bác Lễ đang dần khuất bóng, Văn Điềm gấp như kiến bò trên chảo nóng, nếu bỏ lỡ mất cơ hội thì không biết cậu còn phải chờ đến bao giờ, chợt cậu thấy hai dáng người qua dư quang khóe mắt, một ý tưởng lóe lên trong đầu cậu, vội vã chạy lại trước mặt Sở Hướng Thiên, do dự hỏi: “Ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?”

“Hửm?” Sở Hướng Thiên thoáng nhướn mi.

“Đi theo chiếc xe ngựa đằng kia, theo dõi xem ông ta đi đâu.” Văn Điềm chỉ về phía xe ngựa đằng xa xa, tuy nói ra thì nghe có hơi quái dị, phận làm con lại đi cho người theo dõi cha mình, lỡ có người hỏi thì cậu biết giải thích làm sao đây.

“Ồ, là xe của Văn lão gia phải không?”

Văn Điềm cắn môi gật đầu, vừa giãy dụa lại thêm chút do dự, dù sao đây cũng là chuyện riêng trong nhà, cậu không muốn nói toẹt ra cho người ngoài biết chút nào, lại trong hoàn cảnh oái ăm như bây giờ.

Nhưng mà Sở Hướng Thiên cũng không định truy hỏi nữa, hắn híp mắt nhìn, đưa tay vỗ vỗ đầu Văn Điểm, “Được.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương