Ai Cho Anh Mắng Em?!
-
Chương 123
Editor: D Ẹ O
Tính từ ngày phía trinh sát trở về đến nay đã là ba ngày.
Tin mà trinh sát báo cáo vẫn như cũ, trong phạm vi mấy chục dặm đổ lại đây, không một bóng người, xung quanh toàn bóng cây và tuyết, vẫn chưa tìm được phương hướng.
Sở Hướng Thiên cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chọn một đường để đi, đoàn người bôn ba hai ngày, mới tìm được chỗ tạm dừng chân, để trinh sát tiếp tục dò đường.
Đốt lửa trại trên đất trống, nô lệ ngồi chung chỗ sưởi ấm, không ai nói lời nào nhưng trên khuôn mặt mỗi người đều mang vẻ nặng nề ủ dột, chỉ thi thoảng có tiếng ho khan đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Sắc trời tối dần, bầu trời mưa tuyết trắng, mấy ngày nay tuyết càng lúc càng lớn, trời cũng ngày một lạnh, con mồi trong núi đã bắt đầu trốn hết, bọn họ không tìm được con mồi, chỉ đành giết số chiến mã cầm cự qua ngày.
Nhưng đội ngũ có quá nhiều người, cũng chẳng cầm cự thêm được bao lâu, nếu còn không tìm được lối ra, thì đừng nói đến các nô lệ, mà cả những binh sĩ dưới trướng Sở Hướng Thiên cũng không chịu nổi.
Các chiến sĩ không sợ chết, nhưng họ sợ phải sống mãi và chết mòn trong tuyệt vọng.
Sở Hướng Thiên thở dài, sửa sang lại tin tức mà trinh sát mang về, cố gắng suy đoán để chọn ra chính xác con đường có khả năng nhất.
Sau lưng chợt phát ra tiếng ồn ào khẽ, mơ hồ xen lẫn tiếng quát tháo của người lớn và tiếng khóc rưng rức của trẻ con.
Sở Hướng Thiên xoay người, thấy bên đống lửa cách đó không xa, đứa bé trai từng nói chuyện cùng hắn đang ôm đứa nhỏ gầy yếu, cố gắng lay tỉnh những nô lệ đang ngủ ở xung quanh, khi thì nói tiếng Đại Sở, khi thì dùng tiếng ngoại tộc, “Các ngươi có ai biết xem bệnh không? Đệ đệ ta bị ngã bệnh.”
Có người không kiên nhẫn quát tháo rồi ngủ tiếp, cũng có người dậy xem thử, nhưng rồi cũng chỉ thở than trả đứa bé lại cho nó.
Lâu sau, một người đàn bà tuổi trung nên bế lấy đứa bé nhỏ, nói gì đó với nó bằng tiếng ngoại tộc, đứa bé lớn nghe vậy lập tức vội vã chạy ra ngoài, một lát sau trở về, quần áo trên người nó đã xé mất một miếng, ngâm nước tuyết lạnh lẽo, nó cẩn thận đắp lên trán của đứa em trai.
Sở Hướng Thiên lại gần, “Thằng bé bị sao vậy?”
Người đàn bà nọ ôm lấy đứa nhỏ, khiếp đảm co người lại, cúi đầu không dám nói câu nào.
Đứa bé trai trả lời: “Em trai ta ngã bệnh, người em ấy nóng lắm.”
Sở Hướng Thiên ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ trong lòng người đàn bà, gương mặt thằng bé ửng hồng lên vì sốt, nó khẽ chau mày vì miếng khăn lạnh trên trán, cắn chặt răng run bần bật.
Sở Hướng Thiên đưa tay sờ thử, trán nó nóng phỏng tay, hắn chau mày, cởi áo khoác trên người xuống bọc lấy đứa nhỏ, sau đó tìm chút thảo dược trị cảm lạnh để người đàn bà đem đi đun, nấu xong liền đút cho thằng bé uống, hắn bọc kín nó rồi đặt xuống cạnh đống lửa, để thằng bé lớn chăm sóc.
“Nó còn quá nhỏ, không chịu nổi khí lạnh, ngươi chăm sóc thằng bé, để nó vã mồ hôi, ráng chịu đựng sẽ qua khỏi.”
Thằng bé lớn cắn môi, nó đáp, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Sở Hướng Thiên cũng không biết mình đã thở dài lần thứ bao nhiêu, ánh mắt nhìn phía rừng cây đầy băng tuyết, chỉ hy vọng trinh sát sẽ mang tin vui về.
***
Phó Điềm men theo ký hiệu mà tìm, tìm gần một ngày vẫn không thấy dấu chân, chỉ thỉnh thoảng tình cờ phát hiện vài vết tích cây cỏ bị dẫm đạp ở ven đường.
Nghỉ ngơi một đêm, đoàn người kiên trì tiếp tục tìm kiếm ký hiệu hai bên đường, khác với sự hoảng loạn dò tìm trong vô định lúc trước, nhóm hộ vệ đã chủ động hơn rất nhiều, họ chia nhau ra cùng kiểm tra xung quanh.
Tiết Thanh Sơn theo sát sau Phó Điềm để bảo vệ cậu, chợt nghe có ai đó hét lên, “Ai đang đứng ở đó?”
Tiết Thanh Sơn phản ứng cực nhanh, hắn xoay người, rút bội đao bên hông cảnh giác chắn trước mặt Phó Điềm.
Người vừa lên tiếng là một hộ vệ trong nhóm, hắn đang dò tìm thì đột nhiên phát hiện một bóng người lấp ló ở cách đó không xa, giữa một vùng tuyết trắng xóa, đôi khi rất khó để ẩn nấp, ví dụ như hiện tại đây, người nọ cũng rất có bản lĩnh, chả là, dấu chân in trên tuyết thì không dấu được.
Mọi người cẩn thận tiến về phía trước, bóng người nấp sau thân cây buộc phải hiện thân, tay cũng nắm chặt đao, vô cùng cảnh giác.
Tiết Thanh Sơn vui mừng khi nhận ra trang phục của người nọ, hắn tiến lên trước làm vài động tác thủ ngữ (ngôn ngữ ký hiệu bằng tay), đây là loại ngôn ngữ mà quân trinh sát của Đại Sở thường dùng để giao lưu, chỉ những ai từng học mới hiểu được.
Trinh sát thấy động tác của hắn thì ngẩn ngơ, sau đó người nọ mừng như điên, nhanh chóng đánh mấy thủ thế để chứng minh thân phận, rồi vội vàng hỏi: “Các ngươi nhận được tin nên mới vào núi tìm chúng ta?”
Nhưng thấy bọn họ chỉ vỏn vẹn từng ấy người, không hề giống viện binh được phái tới để tìm bọn họ, hắn do dự hỏi: “Không lẽ các ngươi cũng bị lạc?”
Tiết Thanh Sơn lắc đầu, “Ven đường có để lại ký hiệu, bọn ta biết đường ra.”
Trinh sát mừng rỡ, gấp gáp xoay người dẫn đường, “Vậy thì tốt quá rồi, bọn ta bị nhốt ở đây đã gần nửa tháng, nếu còn không tìm được đường ra, sợ rằng huynh đệ bọn ta chỉ còn con đường chết.”
Đoàn người theo sau hắn, Phó Điềm đi chính giữa, hai tay siết chặt khóa Trường Sinh, thầm cảm ơn trời phật đã phù hộ.
Theo trinh sát men dấu đường cũ trở về, lại tốn thêm nửa ngày, lúc bọn họ tới nơi đã là chạng vạng, hoa tuyết bay đầy, sắc trời lại tối, từ xa xa đã nhìn thấy ánh lửa sáng.
Phó Điềm cố kiềm nén sự bức thiết trong lòng, nhìn chằm chằm ánh lửa cách đó không xa, muốn dời mắt cũng không được.
Trinh sát là người vui vẻ nhất, bọn họ đã phải tìm lối thoát rất lâu, nhưng đều trở về hai bàn tay trắng, nay may mắn gặp được người, mới đầu hắn còn lo kẻ xuất hiện là địch chứ không phải bạn, không dám mạo hiểm chạy đến cầu viện, không ngờ họ thực sự được ông trời phù hộ, gặp được người phe mình.
Còn chưa tới trại, hắn đã bắt đầu phấn khởi ra hiệu cho các huynh đệ đang mai phục, sau khi xác nhận, buông sự đề phòng, cả trại như vỡ òa trong nháy mắt!
—— Viện quân đến, bọn họ được cứu rồi!
Sở Hướng Thiên vội vã chạy đến, bắt gặp thân ảnh tiểu thiếu gia đứng giữa đội ngũ.
Đầu óc hắn rối mù, vừa bối rối lại ngạc nhiên nhìn Phó Điềm.
Những người khác vây xung quanh, hưng phấn trao đổi tin tức, chỉ riêng hai ngươi đứng chết trân tại chỗ, khát vọng nhìn chằm chằm đối phương.
Viền mắt Phó Điềm đỏ lên.
Sở Hướng Thiên chỉ mặc mỗi cái áo bông đơn bạc, tóc dài rối tung được buộc tạm bợ, râu ria xồm xàm, trên mặt còn có cả vết thương chưa lành, nhếch nhác khiến người ta phải đau lòng.
Sở Hướng Thiên há miệng, nhưng cổ họng hắn nghẹn ứ, chỉ hai chữ ngắn ngủi cũng không thốt ra được, hắn cất bước lại gần, cũng xúc động ôm người vào lòng.
“Sao em lại tới đây?”
Phó Điềm được hắn ôm vào lòng, cậu vỡ òa, nước mắt tuôn như mưa, muốn ngừng cũng không ngừng được, chỉ có thể ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn khóc rấm rức.
Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía hai người họ, chỉ có đội của Tiết Thanh Sơn là hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn kính nể nhìn Phó Điềm, nếu không nhờ có sự kiên trì của Phó Điềm, bọn họ sẽ không tài nào tìm được đến tận đây.
Lặng lẽ phất tay ra hiệu cho mọi người mau tản đi chỗ khác cùng trò chuyện.
Sở Hướng Thiên đau lòng, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa đỉnh đầu cậu, hắn sợ hãi quở trách, “Lá gan càng ngày càng to, chỉ mang có mấy người mà em dám tự tiện chạy vào núi?”
Phó Điềm hít hít mũi, giọng nghẹn ngào buồn buồn nói: “Bọn họ ai cũng nói anh xảy ra chuyện, em sợ.” Sợ hắn một đi không trở lại.
Trước khi đi cậu luôn kiên định nói với người khác rằng Sở Hướng Thiên chắc chắn sẽ không sao cả, nhưng thực ra trong lòng cậu cũng rất sợ, sợ Sở Hướng Thiên sẽ xảy ra chuyện đúng như những gì bọn họ đã suy đoán, chôn xương trong núi thẳm, không thể về được nữa.
Sở Hướng Thiên nghẹn, bàn tay dịu dàng đan vào tóc cậu, “Xin lỗi…”
Phó Điềm khẽ lắc đầu, bấu chặt lấy y phục hắn, “Em tìm được anh rồi.”
“Ừ, em đã tìm được ta.” Sở Hướng Thiên hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, hắn bế người lên, sau đó cũng lên ngựa, đi về hướng trại.
Ngựa lùn chở cả hai lướt qua mọi người, Sở Hướng Thiên nâng mặt cậu lên, gương mặt tiểu thiếu gia ửng hồng, viền mắt cũng hồng, đôi ngươi đen bóng đong đầy nước mắt, trông cậu như con thú nhỏ yếu ớt đầy sợ hãi.
“Xin lỗi…”
Sở Hướng Thiên hôn lên đôi mắt cậu, đôi môi khô nứt chẳng hề mềm mại, nhưng lại khiến Phó Điềm an lòng lạ thường, cậu nhắm mắt lại, chủ động câu lấy cổ hắn, gấp gáp tìm kiếm bờ môi hắn.
Sở Hướng Thiên phối hợp hôn môi cậu, tiểu thiếu gia mà thường ngày như cừu non ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn bây giờ lại cực kỳ nóng nảy, cậu dùng sức mút lấy môi lưỡi hắn, ôm lấy cổ hắn chủ động thân mật, như muốn hòa mình cùng hắn.
Khóe môi Sở Hướng Thiên bị cắn phá, nhưng hắn vẫn nuông chiều quấn quýt cùng cậu, mãi tận khi Phó Điềm sắp thở không nổi, mới ấn cậu vào lòng mình, bàn tay dịu dàng khẽ vỗ về, “Được rồi, được rồi mà…. Ta ở đây, đã không sao rồi…”
Phó Điềm bám lấy áo hắn, khát vọng trong lòng cậu trào dâng, chưa bao giờ cậu muốn hắn nhiều đến vậy, muốn cảm nhận sự tồn tại của hắn.
Cậu vịn ngực Sở Hướng Thiên, ngẩng đầu trao hắn nụ hôn nồng, môi lưỡi hai người cùng hòa quyện, cậu thì thầm, “Em muốn anh…”
Lý trí của Sở Hướng Thiên đứt phựt.
Hai người trao nhau nụ hôn sâu, cho dù đã suyễn khí cũng không nỡ buông tay, Phó Điềm muốn càng nhiều, cầm tay hắn cỡi dây lưng, buông lời mời gọi, “Em muốn…”
Tính từ ngày phía trinh sát trở về đến nay đã là ba ngày.
Tin mà trinh sát báo cáo vẫn như cũ, trong phạm vi mấy chục dặm đổ lại đây, không một bóng người, xung quanh toàn bóng cây và tuyết, vẫn chưa tìm được phương hướng.
Sở Hướng Thiên cũng không biết phải làm sao, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm nhiều năm chọn một đường để đi, đoàn người bôn ba hai ngày, mới tìm được chỗ tạm dừng chân, để trinh sát tiếp tục dò đường.
Đốt lửa trại trên đất trống, nô lệ ngồi chung chỗ sưởi ấm, không ai nói lời nào nhưng trên khuôn mặt mỗi người đều mang vẻ nặng nề ủ dột, chỉ thi thoảng có tiếng ho khan đánh vỡ không gian yên tĩnh.
Sắc trời tối dần, bầu trời mưa tuyết trắng, mấy ngày nay tuyết càng lúc càng lớn, trời cũng ngày một lạnh, con mồi trong núi đã bắt đầu trốn hết, bọn họ không tìm được con mồi, chỉ đành giết số chiến mã cầm cự qua ngày.
Nhưng đội ngũ có quá nhiều người, cũng chẳng cầm cự thêm được bao lâu, nếu còn không tìm được lối ra, thì đừng nói đến các nô lệ, mà cả những binh sĩ dưới trướng Sở Hướng Thiên cũng không chịu nổi.
Các chiến sĩ không sợ chết, nhưng họ sợ phải sống mãi và chết mòn trong tuyệt vọng.
Sở Hướng Thiên thở dài, sửa sang lại tin tức mà trinh sát mang về, cố gắng suy đoán để chọn ra chính xác con đường có khả năng nhất.
Sau lưng chợt phát ra tiếng ồn ào khẽ, mơ hồ xen lẫn tiếng quát tháo của người lớn và tiếng khóc rưng rức của trẻ con.
Sở Hướng Thiên xoay người, thấy bên đống lửa cách đó không xa, đứa bé trai từng nói chuyện cùng hắn đang ôm đứa nhỏ gầy yếu, cố gắng lay tỉnh những nô lệ đang ngủ ở xung quanh, khi thì nói tiếng Đại Sở, khi thì dùng tiếng ngoại tộc, “Các ngươi có ai biết xem bệnh không? Đệ đệ ta bị ngã bệnh.”
Có người không kiên nhẫn quát tháo rồi ngủ tiếp, cũng có người dậy xem thử, nhưng rồi cũng chỉ thở than trả đứa bé lại cho nó.
Lâu sau, một người đàn bà tuổi trung nên bế lấy đứa bé nhỏ, nói gì đó với nó bằng tiếng ngoại tộc, đứa bé lớn nghe vậy lập tức vội vã chạy ra ngoài, một lát sau trở về, quần áo trên người nó đã xé mất một miếng, ngâm nước tuyết lạnh lẽo, nó cẩn thận đắp lên trán của đứa em trai.
Sở Hướng Thiên lại gần, “Thằng bé bị sao vậy?”
Người đàn bà nọ ôm lấy đứa nhỏ, khiếp đảm co người lại, cúi đầu không dám nói câu nào.
Đứa bé trai trả lời: “Em trai ta ngã bệnh, người em ấy nóng lắm.”
Sở Hướng Thiên ngồi xổm xuống, nhìn đứa trẻ trong lòng người đàn bà, gương mặt thằng bé ửng hồng lên vì sốt, nó khẽ chau mày vì miếng khăn lạnh trên trán, cắn chặt răng run bần bật.
Sở Hướng Thiên đưa tay sờ thử, trán nó nóng phỏng tay, hắn chau mày, cởi áo khoác trên người xuống bọc lấy đứa nhỏ, sau đó tìm chút thảo dược trị cảm lạnh để người đàn bà đem đi đun, nấu xong liền đút cho thằng bé uống, hắn bọc kín nó rồi đặt xuống cạnh đống lửa, để thằng bé lớn chăm sóc.
“Nó còn quá nhỏ, không chịu nổi khí lạnh, ngươi chăm sóc thằng bé, để nó vã mồ hôi, ráng chịu đựng sẽ qua khỏi.”
Thằng bé lớn cắn môi, nó đáp, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở nghẹn ngào.
Sở Hướng Thiên cũng không biết mình đã thở dài lần thứ bao nhiêu, ánh mắt nhìn phía rừng cây đầy băng tuyết, chỉ hy vọng trinh sát sẽ mang tin vui về.
***
Phó Điềm men theo ký hiệu mà tìm, tìm gần một ngày vẫn không thấy dấu chân, chỉ thỉnh thoảng tình cờ phát hiện vài vết tích cây cỏ bị dẫm đạp ở ven đường.
Nghỉ ngơi một đêm, đoàn người kiên trì tiếp tục tìm kiếm ký hiệu hai bên đường, khác với sự hoảng loạn dò tìm trong vô định lúc trước, nhóm hộ vệ đã chủ động hơn rất nhiều, họ chia nhau ra cùng kiểm tra xung quanh.
Tiết Thanh Sơn theo sát sau Phó Điềm để bảo vệ cậu, chợt nghe có ai đó hét lên, “Ai đang đứng ở đó?”
Tiết Thanh Sơn phản ứng cực nhanh, hắn xoay người, rút bội đao bên hông cảnh giác chắn trước mặt Phó Điềm.
Người vừa lên tiếng là một hộ vệ trong nhóm, hắn đang dò tìm thì đột nhiên phát hiện một bóng người lấp ló ở cách đó không xa, giữa một vùng tuyết trắng xóa, đôi khi rất khó để ẩn nấp, ví dụ như hiện tại đây, người nọ cũng rất có bản lĩnh, chả là, dấu chân in trên tuyết thì không dấu được.
Mọi người cẩn thận tiến về phía trước, bóng người nấp sau thân cây buộc phải hiện thân, tay cũng nắm chặt đao, vô cùng cảnh giác.
Tiết Thanh Sơn vui mừng khi nhận ra trang phục của người nọ, hắn tiến lên trước làm vài động tác thủ ngữ (ngôn ngữ ký hiệu bằng tay), đây là loại ngôn ngữ mà quân trinh sát của Đại Sở thường dùng để giao lưu, chỉ những ai từng học mới hiểu được.
Trinh sát thấy động tác của hắn thì ngẩn ngơ, sau đó người nọ mừng như điên, nhanh chóng đánh mấy thủ thế để chứng minh thân phận, rồi vội vàng hỏi: “Các ngươi nhận được tin nên mới vào núi tìm chúng ta?”
Nhưng thấy bọn họ chỉ vỏn vẹn từng ấy người, không hề giống viện binh được phái tới để tìm bọn họ, hắn do dự hỏi: “Không lẽ các ngươi cũng bị lạc?”
Tiết Thanh Sơn lắc đầu, “Ven đường có để lại ký hiệu, bọn ta biết đường ra.”
Trinh sát mừng rỡ, gấp gáp xoay người dẫn đường, “Vậy thì tốt quá rồi, bọn ta bị nhốt ở đây đã gần nửa tháng, nếu còn không tìm được đường ra, sợ rằng huynh đệ bọn ta chỉ còn con đường chết.”
Đoàn người theo sau hắn, Phó Điềm đi chính giữa, hai tay siết chặt khóa Trường Sinh, thầm cảm ơn trời phật đã phù hộ.
Theo trinh sát men dấu đường cũ trở về, lại tốn thêm nửa ngày, lúc bọn họ tới nơi đã là chạng vạng, hoa tuyết bay đầy, sắc trời lại tối, từ xa xa đã nhìn thấy ánh lửa sáng.
Phó Điềm cố kiềm nén sự bức thiết trong lòng, nhìn chằm chằm ánh lửa cách đó không xa, muốn dời mắt cũng không được.
Trinh sát là người vui vẻ nhất, bọn họ đã phải tìm lối thoát rất lâu, nhưng đều trở về hai bàn tay trắng, nay may mắn gặp được người, mới đầu hắn còn lo kẻ xuất hiện là địch chứ không phải bạn, không dám mạo hiểm chạy đến cầu viện, không ngờ họ thực sự được ông trời phù hộ, gặp được người phe mình.
Còn chưa tới trại, hắn đã bắt đầu phấn khởi ra hiệu cho các huynh đệ đang mai phục, sau khi xác nhận, buông sự đề phòng, cả trại như vỡ òa trong nháy mắt!
—— Viện quân đến, bọn họ được cứu rồi!
Sở Hướng Thiên vội vã chạy đến, bắt gặp thân ảnh tiểu thiếu gia đứng giữa đội ngũ.
Đầu óc hắn rối mù, vừa bối rối lại ngạc nhiên nhìn Phó Điềm.
Những người khác vây xung quanh, hưng phấn trao đổi tin tức, chỉ riêng hai ngươi đứng chết trân tại chỗ, khát vọng nhìn chằm chằm đối phương.
Viền mắt Phó Điềm đỏ lên.
Sở Hướng Thiên chỉ mặc mỗi cái áo bông đơn bạc, tóc dài rối tung được buộc tạm bợ, râu ria xồm xàm, trên mặt còn có cả vết thương chưa lành, nhếch nhác khiến người ta phải đau lòng.
Sở Hướng Thiên há miệng, nhưng cổ họng hắn nghẹn ứ, chỉ hai chữ ngắn ngủi cũng không thốt ra được, hắn cất bước lại gần, cũng xúc động ôm người vào lòng.
“Sao em lại tới đây?”
Phó Điềm được hắn ôm vào lòng, cậu vỡ òa, nước mắt tuôn như mưa, muốn ngừng cũng không ngừng được, chỉ có thể ôm lấy eo hắn, vùi mặt vào ngực hắn khóc rấm rức.
Mọi người xung quanh kinh ngạc nhìn về phía hai người họ, chỉ có đội của Tiết Thanh Sơn là hiểu chuyện gì đang xảy ra, hắn kính nể nhìn Phó Điềm, nếu không nhờ có sự kiên trì của Phó Điềm, bọn họ sẽ không tài nào tìm được đến tận đây.
Lặng lẽ phất tay ra hiệu cho mọi người mau tản đi chỗ khác cùng trò chuyện.
Sở Hướng Thiên đau lòng, lòng bàn tay thô ráp xoa xoa đỉnh đầu cậu, hắn sợ hãi quở trách, “Lá gan càng ngày càng to, chỉ mang có mấy người mà em dám tự tiện chạy vào núi?”
Phó Điềm hít hít mũi, giọng nghẹn ngào buồn buồn nói: “Bọn họ ai cũng nói anh xảy ra chuyện, em sợ.” Sợ hắn một đi không trở lại.
Trước khi đi cậu luôn kiên định nói với người khác rằng Sở Hướng Thiên chắc chắn sẽ không sao cả, nhưng thực ra trong lòng cậu cũng rất sợ, sợ Sở Hướng Thiên sẽ xảy ra chuyện đúng như những gì bọn họ đã suy đoán, chôn xương trong núi thẳm, không thể về được nữa.
Sở Hướng Thiên nghẹn, bàn tay dịu dàng đan vào tóc cậu, “Xin lỗi…”
Phó Điềm khẽ lắc đầu, bấu chặt lấy y phục hắn, “Em tìm được anh rồi.”
“Ừ, em đã tìm được ta.” Sở Hướng Thiên hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu, hắn bế người lên, sau đó cũng lên ngựa, đi về hướng trại.
Ngựa lùn chở cả hai lướt qua mọi người, Sở Hướng Thiên nâng mặt cậu lên, gương mặt tiểu thiếu gia ửng hồng, viền mắt cũng hồng, đôi ngươi đen bóng đong đầy nước mắt, trông cậu như con thú nhỏ yếu ớt đầy sợ hãi.
“Xin lỗi…”
Sở Hướng Thiên hôn lên đôi mắt cậu, đôi môi khô nứt chẳng hề mềm mại, nhưng lại khiến Phó Điềm an lòng lạ thường, cậu nhắm mắt lại, chủ động câu lấy cổ hắn, gấp gáp tìm kiếm bờ môi hắn.
Sở Hướng Thiên phối hợp hôn môi cậu, tiểu thiếu gia mà thường ngày như cừu non ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực hắn bây giờ lại cực kỳ nóng nảy, cậu dùng sức mút lấy môi lưỡi hắn, ôm lấy cổ hắn chủ động thân mật, như muốn hòa mình cùng hắn.
Khóe môi Sở Hướng Thiên bị cắn phá, nhưng hắn vẫn nuông chiều quấn quýt cùng cậu, mãi tận khi Phó Điềm sắp thở không nổi, mới ấn cậu vào lòng mình, bàn tay dịu dàng khẽ vỗ về, “Được rồi, được rồi mà…. Ta ở đây, đã không sao rồi…”
Phó Điềm bám lấy áo hắn, khát vọng trong lòng cậu trào dâng, chưa bao giờ cậu muốn hắn nhiều đến vậy, muốn cảm nhận sự tồn tại của hắn.
Cậu vịn ngực Sở Hướng Thiên, ngẩng đầu trao hắn nụ hôn nồng, môi lưỡi hai người cùng hòa quyện, cậu thì thầm, “Em muốn anh…”
Lý trí của Sở Hướng Thiên đứt phựt.
Hai người trao nhau nụ hôn sâu, cho dù đã suyễn khí cũng không nỡ buông tay, Phó Điềm muốn càng nhiều, cầm tay hắn cỡi dây lưng, buông lời mời gọi, “Em muốn…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook