Ai Chờ Ai Giữa Đêm Đông Lạnh Giá
-
Chương 1: Chương 1: Bất Ngờ Sống Lại
Trong khoảng không tối đen sâu thẳm, thời gian tựa như đang ngừng trôi!
Đào Lộ đột nhiên cảm thấy tim đập rất nhanh, từng cơn khí lạnh bị hít vào sâu trong phổi, khiến cho cô hô hấp khó khăn mà ho mạnh.
Lúc này, cô mới đưa tay lên che mắt, nhờ vào tia sáng yếu ớt của chiếc đèn bàn, cô nhìn khung cảnh xung quanh, ngạc nhiên trợn tròn mắt.
Chuyện này…Đây chẳng phải là phòng ngủ của căn nhà trọ hai tầng cũ kỹ mà cô ở hồi còn học Đại học hay sao?
Không phải cô đã chết rồi ư? Hay đây chỉ là cảnh trong giấc mơ?
Đưa tay bấm thật mạnh vào bắp đùi trắng mịn, cơn đau xông thẳng lên gáy, khiến cho cô càng thêm tin tưởng cảnh tượng trước mắt mình không phải là ảo giác, mà hoàn toàn chân thật.
Cô chỉ nhớ rằng, khi cô đang lái ô tô phóng nhanh trên đường cao tốc, nhưng do trời mưa nên đường trơn, xe cô bị quay trượt vài vòng, đầu xe xoay ngược lại và đâm vào một chiếc xe tải lớn đang chạy cùng chiều.
Ánh đèn xe làm cho cô chói mắt, tiếp đó là tiếng va chạm vô cùng mạnh, cửa kính vỡ đâm vào mặt cô, cơ thể bị kẹt trong xe không thể động đậy, chất lỏng sền sệt chảy dọc toàn thân.
Khi ý thức đã hoàn toàn bị một màu đen bao phủ, cô chỉ muốn nói cho anh biết rằng, nếu như thời gian quay trở lại, nếu như được sống lại, cô sẽ không ngốc nghếch mà trốn tránh anh nữa!
Lẽ nào, ông trời thật sự đã nghe thấy tâm nguyện của cô?! Cho cô được quay lại năm năm về trước?
Khi đó, Đào Lộ mới vừa tốt nghiệp đại học, là một cô gái có bệnh “Sợ đàn ông”, cô cực kỳ bài xích nam giới, nhân duyên tới, qua sự giới thiệu của anh trai, cô và anh gặp nhau, hai người qua lại với nhau với một thái độ rất lạnh nhạt, chưa bao giờ hẹn hò yêu đương như những cặp đôi khác.
Anh thật sự là một người cuồng công việc, luôn xem thường phụ nữ, nhưng vẫn có thể hấp dẫn nhiều cô gái muốn tiếp cận anh, muốn bay lên cành cao làm Phượng Hoàng.
Hai người bắt đầu khi nào cô cũng đã quên, có thể là lâu ngày sinh tình, cũng có thể là bọn họ cảm thấy đã đủ độ thân thiết, nên hiển nhiên là có thể tiến tới giai đoạn lên giường.
Cuộc sống của hai người trôi qua rất bình thường, giống như chỉ bỏ thêm một chút đường vào ly nước chanh, ăn không ngon mà bỏ thì tiếc, đối với anh mà nói, đây coi như là việc để anh đối phó với việc phải cưới vợ sinh con!
Cô nhớ rõ khi mặc trên người bộ váy trắng, cùng anh đứng trước mặt cha xứ, chuẩn bị thốt ra lời tuyên thệ thiêng liêng thì đột nhiên bị bạn của anh đến vạch trần về chuyện cái chết của ba mẹ anh có liên quan đến ba mẹ cô.
Cô không thể cưới một người biết rõ hung thủ đã giết ba mẹ mình, do vậy, cô dứt khoát vứt hoa xuống đất, từng cánh hoa tán loạn trên mặt đất, tim cũng như thể bị bóp nát, trước mặt mọi người, cô trở thành cô dâu chạy trốn, rời khỏi Đài Loan đi ra nước ngoài sống lang thang.
Chậm rãi cử động hai chân, cô đi xuống giường, đứng trước tấm gương trong phòng tắm, đờ đẫn nhìn dấu ấn của mình, dáng dấp trong gương bây giờ cô đã lãng quên từ rất lâu rồi!
Mái tóc ngắn đen nhánh dính chặt vào mặt vì mồ hôi, bên tai trái đeo một chiếc hoa tai kim cương trong suốt, lấp lánh dưới ánh đèn, đôi lông mày rậm đi kèm với đôi mắt sáng ngời, chiếc mũi cao thẳng, tất cả đều chứng tỏ cho việc cô thật sự đã quay lại năm năm về trước.
Sau khi chạy trốn ra nước ngoài, cô đem mái tóc dài mượt của mình nhuộm thành màu vàng, lông mày được cạo sửa trở nên dài mảnh, động dao kéo cắt mắt hai mí, chỉ có mũi và môi là không sửa, nhưng chỉ cần thay đổi một bộ phận thôi là gương mặt trông đã khác đi rất nhiều!
Đào Lộ cho rằng chỉ cần thay đổi vẻ ngoài là có thể thay đổi cả tâm trạng, có thể quên đi ký ức đau xót kia, vứt nó ra thật xa, không bao giờ nhớ đến nữa!
Nhưng cuối cùng cô mới phát hiện ra sự thật không phải như vậy, cô đành biến mình thành một kẻ mù điếc, không nhìn không nghe thấy âm thanh từ tận sâu trong đáy lòng mình.
Mỗi ngày vẫn vô tư chơi đùa, mãi đến khi nhìn bạn bè từng đứa từng đứa bước lên thảm đỏ, nhìn dáng vẻ các bạn nuôi dạy con cái, cô mới bắt đầu suy nghĩ đến tình cảnh của mình.
Nhưng thế thì có ảnh hưởng gì đâu? Cô vốn đã không còn tư cách để quay lại gặp anh nữa rồi!
Cho dù có gặp thì cô biết nói gì với anh đây? Xin lỗi anh? Mong anh tha thứ? Nhận hết mọi lỗi lầm?
Không có một chút ấn tượng nào về tình cảnh khi gặp lại anh, cô chỉ nghĩ anh sẽ lại nở một nụ cười nhạt, duy trì thái độ xã giao bình thường.
Mà cuối cùng khi cô đã lấy hết dũng khí để bay về Đài Loan tìm anh, thì lại nghe tin anh đã kết hôn, quá mức khiếp sợ, cô hốt hoảng lái xe về nhà, trên đường đi không may gặp tai nạn.
Hiện giờ, cô đã sống lại, vậy cũng có nghĩa là, cô có cơ hội để thay đổi lại tất cả, có đúng không?!
Người đầy mồ hôi nên thấy rất khó chịu, cô mở vòi hoa sen, tia nước lạnh ngắt xối vào người, khi đầu óc đã tỉnh táo hơn, cô đột nhiên nhận ra mình vẫn không biết hôm nay là ngày nào, thế là vội vội vàng vàng tắm cho xong.
Đi tới trước bàn, cô mở di động ra, bây giờ là một giờ sáng, theo như lịch thì hôm sau là ngày cuối cùng của học kỳ năm tư, ngày mai sẽ là buổi lễ tốt nghiệp.
Nếu cô nhớ không lầm, thì ngày mai cô sẽ được gặp anh…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook