Ai Bẻ Cong Người Ấy Chịu Trách Nhiệm
-
Chương 23: Đã chết 1 năm đột nhiên đăng Weibo dễ dẫn tới hỗn loạn
Edit + Beta: Vịt
Huyện Duy là một địa phương nhỏ, từ Hạng thành tới đây vốn là không có xe tốc hành, nhưng bởi vì mấy năm trước trong huyện tu sửa một quốc lộ loại 2, còn vừa xây xong trạm tàu cao tốc, mới tăng kinh tế khu bổn địa lên chút.
Nhưng cho dù có đa phương nâng đỡ, kinh tế nơi này vẫn là sống dở chết dở, nguyên nhân không rõ. Cục đường sắt có lẽ không muốn lãng phí điểm trạm này, mới bố thí cho một tuyến xe.
Lư Ninh ngồi xe lửa mười mấy tiếng rốt cục tới đích, lúc đến đã là nhá nhem, cậu lần đầu tiên tới huyện Duy, sau khi xuống xe trực tiếp tiến vào trạng thái mông lung. Nơi này vừa ra khỏi trạm xe chính là từng ngọn núi lớn vẻ nguyên sinh, nơi nơi lá xanh, chiếu đến tà dương đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt bảo vệ môi trường.
Làm địa điểm du lịch mà nói cũng không tệ lắm, làm địa điểm đi công tác làm việc...... Thì có chút dọa người.
Lư Ninh đứng ở bên ngoài trạm xe chờ một lát, chính là một chiếc xe ô tô cũng không nhìn thấy, sắc trời cũng không sớm, Lư Ninh cũng không dám tùy tiện đi loạn, vạn nhất đi đường rẽ, vào núi rộng lại đi ra không được, hậu quả rất đáng sợ, nhưng tiếp tục chờ cũng vô ích, nói không chừng đến trời tối cậu cũng không có cách ra khỏi trạm xe lửa. Lư Ninh lấy di động ra, tín hiệu hiển thị đủ sóng, cậu mới yên lòng.
Lư Ninh nghĩ nghĩ, đăng lên weibo mới có thể tìm được đường về — Bạn nào có thể nói cho tui biết không, làm thế nào từ "Trạm tàu hỏa huyện Duy" đi ra ngoài, nơi này núi vây quanh, tui sợ lạc đường.
Đính kèm là một tấm ảnh bốn bề núi vây bao bọc.
Bất quá Lư Ninh không quá ôm hi vọng gì, tài khoản weibo này hồi còn sống đã không hay dùng lắm, bây giờ lại một năm cũng không đăng nhập qua, e là sớm đã không còn mấy fan, không biết lúc nào có thể nhận được đáp án.
Nếu không mở livestream? Dù sao cũng có thể gặp "đồng hương" đi.
Lúc cậu do dự có nên lên mạng mở livestream hay không, nơi xa đột nhiên có người từ lối rẽ đi ra, ngay sau đó phía sau đối phương lại chui ra một động vật lông màu nâu giống như con lừa, trên người nó trói sợi dây, phía sau kéo một xe ba gác chất đống cao cây xanh. Chiếc xe kia lại hướng ngoài đường phố kéo ra một khoảng cách, Lư Ninh mới nhìn rõ hình dáng của "cây xanh", hóa ra là lạc tươi, còn chưa có xuống lá, mang theo bùn đất.
Lư Ninh vui mừng khôn xiết, cậu vội vàng chạy lên. Người đánh xe cũng từ xa nhìn thấy Lư Ninh, chờ cậu chạy đến trước mặt, thì lại nhìn chằm chằm mặt cậu, hình như đang phân biệt, Lư Ninh theo bản năng nuốt lời hỏi đường ra đến khóe miệng trở về.
Người nọ nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cao hứng nói: "Tiểu Tước? Cháu về là lúc nào vậy?"
Lư Ninh sửng sốt — Tiểu Tước là cái quỷ gì?
Bất quá cậu rất nhanh kịp phản ứng, đối phương nói có thể là nhũ danh của Ninh Kinh Hồng, cậu hiện tại tới quê của Ninh Kinh Hồng, ở địa phương nhỏ thế này, người cùng thôn biết nhau rất bình thường.
Cậu không do dự lâu, cười nói: "Vừa xuống xe lửa thôi, vừa vặn nghỉ mấy ngày, trở về thăm mẹ cháu."
"Vậy cháu nhanh lên xe đi, ta đúng lúc kéo cháu về."
Lư Ninh lại ngây người, theo bản năng "Há?" một tiếng.
Chủ nhân xe lừa ngược lại rất sảng khoái, cười nói với Lư Ninh: "Nơi này lại không có xe, cháu gặp mẹ cháu thế nào? Nếu không phải gặp được ta, chắc phải đi vài dặm."
Lư Ninh mặc dù cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nhưng vẫn do dự, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, ai biết đối phương có phải thật sự biết Ninh Kinh Hồng hay không.
Người đánh xe thấy cậu hồi lâu không động đậy, giống như đùa giỡn chế giễu nói: "Nhanh lên xe a, lề mề nữa đều mấy giờ rồi. Làm sao? Đi ra ngoài chưa được mấy năm, còn ngồi không quen xe lừa ở quê chúng ta?"
Lư Ninh cười phủ nhận: "Ngài nói đùa, sao có thể ạ, cháu lên xe liền đây."
Cậu lấy ba lô sau lưng xuống ôm vào trong ngực, sau đó nhảy đến sau xe lừa. Xe ba gác bị lạc chất đống rất đầy, không gian đủ Lư Ninh ngồi không nhiều lắm, cả sau lưng cậu đều dán vào trên thân cây lạc. Trong nháy mắt mùi cỏ và mùi bùn đất mang theo trên cây lạc ở trong không khí trong lành đều tản ra, lượn lờ trước mũi.
"Ngồi vững rồi chứ?"
Lư Ninh túm lấy thành xe, nói: "Ngồi vững rồi."
Xe lắc lư một chút, chậm rãi rẽ, sau đó dọc theo đường rời khỏi trạm xe lửa chạy nhanh ra ngoài. Lư Ninh ở sau xe ngồi đung đưa chân, cùng người đánh xe cậu được câu chăng tán gẫu — đại khái chính là "Nghỉ vài ngày hả", "Ở nhà mấy ngày hả"...... Vấn đề đại loại vậy.
Sau khi nói chuyện một lát, Lư Ninh liền phát giác địa phương có cái gì đó không đúng, nghĩ nửa ngày, cậu đột nhiên nhớ tới Ninh Kinh Hồng ở trong nhật ký viết, là bệnh viện gọi điện thoại tới nói tin tức mẹ hắn bệnh tình nặng thêm, vậy mẹ Ninh hẳn vẫn ở bệnh viện mới đúng, bây giờ về nhà sao có thể gặp người không?
Nghĩ tới đây, da gà trên người Lư Ninh đồng loạt đứng dậy, sau đó sống lưng luồn lên một cỗ cảm giác sởn gai ốc, cậu cách đống lạc thăm dò hỏi: "Bác, mẹ cháu gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?"
Bởi vì ở giữa có dị vật ngăn cản, thanh âm người đánh xe nghe ra mơ mơ hồ hồ: "Không tốt lắm đâu. Bất quá bọn ta người làm đồng ruộng, ai mà không có chút bệnh vặt, còn không đều là mặc kệ sống."
— Đây là đáp án phù hợp.
Lư Ninh cân nhắc một chút tiếp tục hỏi: "Vậy...... Bác sĩ có nói gì không ạ? Cháu ở Hạng thành không nhận được tin nói bà ấy xuất viện."
Người nọ lại trả lời: "Cháu còn không biết sao? Tự bà ấy chạy về. Nói tiếp tục chữa không khỏi, cũng là lãng phí tiền, không chữa nữa."
Lư Ninh gật đầu một cái.
Cậu trước kia cũng từng gặp người như vậy, bởi vì điều kiện kinh tế quá kém lựa chọn từ bỏ chữa chạy, nếu như có chút tiền dư, thì sẽ dùng thuốc không quá có tác dụng khống chế bệnh tình, nếu như ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, vậy chỉ có thể cứ kéo dài......
Trong lúc cậu suy nghĩ, xe lừa đã lắc la lắc lư từ trạm tàu hỏa đi ra, quẹo vào một đường đất trong hẻm, Lư Ninh nhìn phía trước chính là đường lớn bằng phẳng, vội kêu dừng: "Bác, phía trước có đường cái......"
Cậu nói một nửa thì ngậm miệng — cho dù trên đường cái có thể bắt xe, cậu cũng không thể tự mình đi tới, cậu lại không biết nhà ở hướng nào.
Người đánh xe lại nói: "Nhà nước không để cho lừa lên đường quốc lộ, không sao, chúng ta đi đường nhỏ gần hơn."
Lư Ninh khi còn sống thân hình cao lớn, tới chỗ nào cũng có loại tự tin khó giải thích, tư duy theo quán tính này của cậu vẫn tiếp tục dùng tới trên người Ninh Kinh Hồng, cảm giác mình vẫn là kiểu to con. Bất quá người đánh xe quả thực lùn hơn Ninh Kinh Hồng rất nhiều, cũng không tới mức bị hắn lừa bán đi.
Xe lừa chạy khoảng 20 phút, Lư Ninh rốt cục nhìn thấy lối vào huyện Duy, nơi này không có lạc hậu như trong tưởng tượng của mình, ít nhất đường cái cũng là trải nhựa đường xi măng, nhưng cũng không phát đạt, trên đường không có mấy chiếc xe hơi.
Sau khi vào thôn, người đánh xe đuổi con lừa lảo đà lảo đảo hướng phía trước đi qua một đoạn, rốt cục dừng lại trước một căn nhà, Lư Ninh nhảy xuống xe, ngẩng đầu đánh giá ngôi nhà ngói trước mặt — Lâu lắm không thấy loại kiến trúc kiểu cũ rồi, gặp lại cảm thấy có chút mới mẻ, ngược lại tốt hơn nhiều trong tưởng tượng của cậu. Lư Ninh ban đầu lúc xem nhật ký của Ninh Kinh Hồng, còn tưởng rằng quê là nơi có bao tồi tệ.
"Cháu nhanh vào nhà đi, ta đi đây."
Người đánh xe quăng roi một cái, gọi Lư Ninh hồi thần, cậu nhìn về phía đối phương, cười phất tay một cái: "Vâng, cám ơn bác."
Lư Ninh nhìn xe lừa đi xa, lúc chuẩn bị vào cửa, mới nghe được phía sau mơ hồ truyền đến một câu oán trách: "Có phải ngốc không, nên gọi ông ba (*), gọi bác cái gì!"
((*) gốc là tam mỗ gia: có nghĩa là chỉ em trai thứ 2 trong 3 người anh em của ông ngoại)
"......"
Ai biết thôn bọn họ xếp bối phận thế nào!
— Ở huyện Duy mấy ngày này cậu vẫn là nói ít thì tốt hơn, nơi này người quen thuộc "Ninh Kinh Hồng" quá nhiều, một xưng hô đơn giản đều có thể làm cho cậu bại lộ thân phận.
Lư Ninh cố gắng hít sâu mấy lần, tinh thần buông lỏng sau đó mới đi vào căn nhà kia — Kế tiếp người cậu sắp sửa đối mặt mới là khó đối phó nhất, mẹ của Ninh Kinh Hồng.
Lư Ninh cảm thấy nếu như không cẩn thận, mình rất nhanh sẽ lộ.
Trong phòng có mùi thuốc Đông y, vừa vào cửa, trên cái bàn đặt bên trái treo một khung ảnh, bên trong dán tấm ảnh chụp trung của một thiếu niên và người phụ nữ trung niên. Từ tướng mạo xem ra, thiếu niên kia chính là Ninh Kinh Hồng, chỉ là tuổi nhỏ hơn hắn hiện tại rất nhiều. Dung mạo của người phụ nữ trung niên làm người ta kinh diễm, thời gian không có làm cho bà trở nên già,ngược lại tăng thêm phong vận mà người trẻ tuổi không có. Phụ nữ như vậy đừng nói đặt ở chỗ như huyện Duy, cho dù ở giới giải trí cũng là xinh đẹp số một số hai.
Đây chắc là mẹ Ninh Kinh Hồng đi, có người mẹ như vậy, cũng khó trách Ninh Kinh Hồng sẽ trưởng thành có bộ dáng yêu nghiệt này.
Nhưng trong chụp ảnh chung tại sao không có ảnh cha hắn?
Lư Ninh nhìn hồi lâu, phát hiện ngoại trừ tấm hình này thật sự không có vật nào khác có thể chứng minh thân phận, lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một trận ho khan suy yếu: "Là ai ở bên ngoài?"
Lư Ninh thở ra một hơi thật sâu, đáp: "Mẹ, là con, em về rồi."
***** Tui sẽ để Lư Ninh là cậu, Ninh Kinh Hồng là hắn cho dễ phân biệt nhé
___________________
Tui comebackk rồi đâyyyyyyy
Huyện Duy là một địa phương nhỏ, từ Hạng thành tới đây vốn là không có xe tốc hành, nhưng bởi vì mấy năm trước trong huyện tu sửa một quốc lộ loại 2, còn vừa xây xong trạm tàu cao tốc, mới tăng kinh tế khu bổn địa lên chút.
Nhưng cho dù có đa phương nâng đỡ, kinh tế nơi này vẫn là sống dở chết dở, nguyên nhân không rõ. Cục đường sắt có lẽ không muốn lãng phí điểm trạm này, mới bố thí cho một tuyến xe.
Lư Ninh ngồi xe lửa mười mấy tiếng rốt cục tới đích, lúc đến đã là nhá nhem, cậu lần đầu tiên tới huyện Duy, sau khi xuống xe trực tiếp tiến vào trạng thái mông lung. Nơi này vừa ra khỏi trạm xe chính là từng ngọn núi lớn vẻ nguyên sinh, nơi nơi lá xanh, chiếu đến tà dương đặc biệt đẹp mắt, đặc biệt bảo vệ môi trường.
Làm địa điểm du lịch mà nói cũng không tệ lắm, làm địa điểm đi công tác làm việc...... Thì có chút dọa người.
Lư Ninh đứng ở bên ngoài trạm xe chờ một lát, chính là một chiếc xe ô tô cũng không nhìn thấy, sắc trời cũng không sớm, Lư Ninh cũng không dám tùy tiện đi loạn, vạn nhất đi đường rẽ, vào núi rộng lại đi ra không được, hậu quả rất đáng sợ, nhưng tiếp tục chờ cũng vô ích, nói không chừng đến trời tối cậu cũng không có cách ra khỏi trạm xe lửa. Lư Ninh lấy di động ra, tín hiệu hiển thị đủ sóng, cậu mới yên lòng.
Lư Ninh nghĩ nghĩ, đăng lên weibo mới có thể tìm được đường về — Bạn nào có thể nói cho tui biết không, làm thế nào từ "Trạm tàu hỏa huyện Duy" đi ra ngoài, nơi này núi vây quanh, tui sợ lạc đường.
Đính kèm là một tấm ảnh bốn bề núi vây bao bọc.
Bất quá Lư Ninh không quá ôm hi vọng gì, tài khoản weibo này hồi còn sống đã không hay dùng lắm, bây giờ lại một năm cũng không đăng nhập qua, e là sớm đã không còn mấy fan, không biết lúc nào có thể nhận được đáp án.
Nếu không mở livestream? Dù sao cũng có thể gặp "đồng hương" đi.
Lúc cậu do dự có nên lên mạng mở livestream hay không, nơi xa đột nhiên có người từ lối rẽ đi ra, ngay sau đó phía sau đối phương lại chui ra một động vật lông màu nâu giống như con lừa, trên người nó trói sợi dây, phía sau kéo một xe ba gác chất đống cao cây xanh. Chiếc xe kia lại hướng ngoài đường phố kéo ra một khoảng cách, Lư Ninh mới nhìn rõ hình dáng của "cây xanh", hóa ra là lạc tươi, còn chưa có xuống lá, mang theo bùn đất.
Lư Ninh vui mừng khôn xiết, cậu vội vàng chạy lên. Người đánh xe cũng từ xa nhìn thấy Lư Ninh, chờ cậu chạy đến trước mặt, thì lại nhìn chằm chằm mặt cậu, hình như đang phân biệt, Lư Ninh theo bản năng nuốt lời hỏi đường ra đến khóe miệng trở về.
Người nọ nhìn chằm chằm cậu hồi lâu, cao hứng nói: "Tiểu Tước? Cháu về là lúc nào vậy?"
Lư Ninh sửng sốt — Tiểu Tước là cái quỷ gì?
Bất quá cậu rất nhanh kịp phản ứng, đối phương nói có thể là nhũ danh của Ninh Kinh Hồng, cậu hiện tại tới quê của Ninh Kinh Hồng, ở địa phương nhỏ thế này, người cùng thôn biết nhau rất bình thường.
Cậu không do dự lâu, cười nói: "Vừa xuống xe lửa thôi, vừa vặn nghỉ mấy ngày, trở về thăm mẹ cháu."
"Vậy cháu nhanh lên xe đi, ta đúng lúc kéo cháu về."
Lư Ninh lại ngây người, theo bản năng "Há?" một tiếng.
Chủ nhân xe lừa ngược lại rất sảng khoái, cười nói với Lư Ninh: "Nơi này lại không có xe, cháu gặp mẹ cháu thế nào? Nếu không phải gặp được ta, chắc phải đi vài dặm."
Lư Ninh mặc dù cảm thấy hắn nói rất có đạo lý, nhưng vẫn do dự, bọn họ lần đầu tiên gặp mặt, ai biết đối phương có phải thật sự biết Ninh Kinh Hồng hay không.
Người đánh xe thấy cậu hồi lâu không động đậy, giống như đùa giỡn chế giễu nói: "Nhanh lên xe a, lề mề nữa đều mấy giờ rồi. Làm sao? Đi ra ngoài chưa được mấy năm, còn ngồi không quen xe lừa ở quê chúng ta?"
Lư Ninh cười phủ nhận: "Ngài nói đùa, sao có thể ạ, cháu lên xe liền đây."
Cậu lấy ba lô sau lưng xuống ôm vào trong ngực, sau đó nhảy đến sau xe lừa. Xe ba gác bị lạc chất đống rất đầy, không gian đủ Lư Ninh ngồi không nhiều lắm, cả sau lưng cậu đều dán vào trên thân cây lạc. Trong nháy mắt mùi cỏ và mùi bùn đất mang theo trên cây lạc ở trong không khí trong lành đều tản ra, lượn lờ trước mũi.
"Ngồi vững rồi chứ?"
Lư Ninh túm lấy thành xe, nói: "Ngồi vững rồi."
Xe lắc lư một chút, chậm rãi rẽ, sau đó dọc theo đường rời khỏi trạm xe lửa chạy nhanh ra ngoài. Lư Ninh ở sau xe ngồi đung đưa chân, cùng người đánh xe cậu được câu chăng tán gẫu — đại khái chính là "Nghỉ vài ngày hả", "Ở nhà mấy ngày hả"...... Vấn đề đại loại vậy.
Sau khi nói chuyện một lát, Lư Ninh liền phát giác địa phương có cái gì đó không đúng, nghĩ nửa ngày, cậu đột nhiên nhớ tới Ninh Kinh Hồng ở trong nhật ký viết, là bệnh viện gọi điện thoại tới nói tin tức mẹ hắn bệnh tình nặng thêm, vậy mẹ Ninh hẳn vẫn ở bệnh viện mới đúng, bây giờ về nhà sao có thể gặp người không?
Nghĩ tới đây, da gà trên người Lư Ninh đồng loạt đứng dậy, sau đó sống lưng luồn lên một cỗ cảm giác sởn gai ốc, cậu cách đống lạc thăm dò hỏi: "Bác, mẹ cháu gần đây thân thể vẫn khỏe chứ?"
Bởi vì ở giữa có dị vật ngăn cản, thanh âm người đánh xe nghe ra mơ mơ hồ hồ: "Không tốt lắm đâu. Bất quá bọn ta người làm đồng ruộng, ai mà không có chút bệnh vặt, còn không đều là mặc kệ sống."
— Đây là đáp án phù hợp.
Lư Ninh cân nhắc một chút tiếp tục hỏi: "Vậy...... Bác sĩ có nói gì không ạ? Cháu ở Hạng thành không nhận được tin nói bà ấy xuất viện."
Người nọ lại trả lời: "Cháu còn không biết sao? Tự bà ấy chạy về. Nói tiếp tục chữa không khỏi, cũng là lãng phí tiền, không chữa nữa."
Lư Ninh gật đầu một cái.
Cậu trước kia cũng từng gặp người như vậy, bởi vì điều kiện kinh tế quá kém lựa chọn từ bỏ chữa chạy, nếu như có chút tiền dư, thì sẽ dùng thuốc không quá có tác dụng khống chế bệnh tình, nếu như ngay cả tiền mua thuốc cũng không có, vậy chỉ có thể cứ kéo dài......
Trong lúc cậu suy nghĩ, xe lừa đã lắc la lắc lư từ trạm tàu hỏa đi ra, quẹo vào một đường đất trong hẻm, Lư Ninh nhìn phía trước chính là đường lớn bằng phẳng, vội kêu dừng: "Bác, phía trước có đường cái......"
Cậu nói một nửa thì ngậm miệng — cho dù trên đường cái có thể bắt xe, cậu cũng không thể tự mình đi tới, cậu lại không biết nhà ở hướng nào.
Người đánh xe lại nói: "Nhà nước không để cho lừa lên đường quốc lộ, không sao, chúng ta đi đường nhỏ gần hơn."
Lư Ninh khi còn sống thân hình cao lớn, tới chỗ nào cũng có loại tự tin khó giải thích, tư duy theo quán tính này của cậu vẫn tiếp tục dùng tới trên người Ninh Kinh Hồng, cảm giác mình vẫn là kiểu to con. Bất quá người đánh xe quả thực lùn hơn Ninh Kinh Hồng rất nhiều, cũng không tới mức bị hắn lừa bán đi.
Xe lừa chạy khoảng 20 phút, Lư Ninh rốt cục nhìn thấy lối vào huyện Duy, nơi này không có lạc hậu như trong tưởng tượng của mình, ít nhất đường cái cũng là trải nhựa đường xi măng, nhưng cũng không phát đạt, trên đường không có mấy chiếc xe hơi.
Sau khi vào thôn, người đánh xe đuổi con lừa lảo đà lảo đảo hướng phía trước đi qua một đoạn, rốt cục dừng lại trước một căn nhà, Lư Ninh nhảy xuống xe, ngẩng đầu đánh giá ngôi nhà ngói trước mặt — Lâu lắm không thấy loại kiến trúc kiểu cũ rồi, gặp lại cảm thấy có chút mới mẻ, ngược lại tốt hơn nhiều trong tưởng tượng của cậu. Lư Ninh ban đầu lúc xem nhật ký của Ninh Kinh Hồng, còn tưởng rằng quê là nơi có bao tồi tệ.
"Cháu nhanh vào nhà đi, ta đi đây."
Người đánh xe quăng roi một cái, gọi Lư Ninh hồi thần, cậu nhìn về phía đối phương, cười phất tay một cái: "Vâng, cám ơn bác."
Lư Ninh nhìn xe lừa đi xa, lúc chuẩn bị vào cửa, mới nghe được phía sau mơ hồ truyền đến một câu oán trách: "Có phải ngốc không, nên gọi ông ba (*), gọi bác cái gì!"
((*) gốc là tam mỗ gia: có nghĩa là chỉ em trai thứ 2 trong 3 người anh em của ông ngoại)
"......"
Ai biết thôn bọn họ xếp bối phận thế nào!
— Ở huyện Duy mấy ngày này cậu vẫn là nói ít thì tốt hơn, nơi này người quen thuộc "Ninh Kinh Hồng" quá nhiều, một xưng hô đơn giản đều có thể làm cho cậu bại lộ thân phận.
Lư Ninh cố gắng hít sâu mấy lần, tinh thần buông lỏng sau đó mới đi vào căn nhà kia — Kế tiếp người cậu sắp sửa đối mặt mới là khó đối phó nhất, mẹ của Ninh Kinh Hồng.
Lư Ninh cảm thấy nếu như không cẩn thận, mình rất nhanh sẽ lộ.
Trong phòng có mùi thuốc Đông y, vừa vào cửa, trên cái bàn đặt bên trái treo một khung ảnh, bên trong dán tấm ảnh chụp trung của một thiếu niên và người phụ nữ trung niên. Từ tướng mạo xem ra, thiếu niên kia chính là Ninh Kinh Hồng, chỉ là tuổi nhỏ hơn hắn hiện tại rất nhiều. Dung mạo của người phụ nữ trung niên làm người ta kinh diễm, thời gian không có làm cho bà trở nên già,ngược lại tăng thêm phong vận mà người trẻ tuổi không có. Phụ nữ như vậy đừng nói đặt ở chỗ như huyện Duy, cho dù ở giới giải trí cũng là xinh đẹp số một số hai.
Đây chắc là mẹ Ninh Kinh Hồng đi, có người mẹ như vậy, cũng khó trách Ninh Kinh Hồng sẽ trưởng thành có bộ dáng yêu nghiệt này.
Nhưng trong chụp ảnh chung tại sao không có ảnh cha hắn?
Lư Ninh nhìn hồi lâu, phát hiện ngoại trừ tấm hình này thật sự không có vật nào khác có thể chứng minh thân phận, lúc này trong phòng đột nhiên truyền đến một trận ho khan suy yếu: "Là ai ở bên ngoài?"
Lư Ninh thở ra một hơi thật sâu, đáp: "Mẹ, là con, em về rồi."
***** Tui sẽ để Lư Ninh là cậu, Ninh Kinh Hồng là hắn cho dễ phân biệt nhé
___________________
Tui comebackk rồi đâyyyyyyy
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook