Ai Bắt Nạt Ai?
-
Chương 45
Nhưng những tiếng xin lỗi thành khẩn kia nào được đến tai Tiểu Khuê
Ba tuần, Tiểu Khuê như điên dại
Thỉnh thoảng, từ trong phòng bệnh phát ra những tiếng cười khanh khách nghe rợn gáy. Có những y tá sợ tới mức không dám lại gần.
Nước mắt, đau đớn đang là thứ khống chế Tiểu Khuê, chính bản thân cô cũngkhông hiểu hảnh ffoonjg của mình. Nửa đêm, sờ lại mặt chỉ thấy lồi lõmnhững xương mặt, sắc mặt cô ngày càng xanh xao
Mùa thu, nhữngánh nắng dịu dàng từ ô cửa mạnh mẽ xuyên thẳng vào phòng. Đêm hôm qua,Tiểu Khuê lại nổi điên. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô khiến Gia Kỳ vôcùng đau lòng.Bao đêm anh thức trắng, đã có đêm nào anh được yên giấc
Bệnh tình của cô biến chuyển khôn lường, thuốc mà Tiểu Mai đưa cho uống màchẳng có tác dụng. Có lẽ, sẽ chẳng có thứ thuốc nào có thể chữa được
“Hòa Nhã, bây giờ bà hài lòng chưa, bà nhìn đi, nhìn đi, đứa con gái bà vấtvả mang thai chín tháng mà bà ỡ đối xử với nó như thê, bà không phải làngười”
Tiểu Mai hét lên đau đớn, căm phẫn chỉ thẳng tay vào mặt Hòa Nhã
Đúng, trước kia, người Tiểu Mai khâm phục nhất là Hòa Nhã, người Tiểu Mai ngưỡng mộ nhất là Hòa Nhã
Nhưng giờ thì sao? Yêu quý bao nhiêu, ngưỡng mộ bao nhiêu thì bây giờ căm ghét bấy nhiêu
Hổ dữ không ăn thịt cn, Hòa Nhã, bà không phải là người
Trong thế giới ngầm do bà thống trị, có thể bà không biết thế nào là tìnhyêu thương nhưng bà không thể ác độc, lạnh lùng tới mức đẩy chính congái ruột của mình vào thử thách nghiệt ngã. Đâu chỉ vậy, 5 năm qua, thửhỏi Gia Kỳ đã phải trải qua những gì, bà biết không?
Hòa Nhã biết, biết rất rõ. Lòng tự cao của bà không cho phép bản thân mình bi lụy vì ai, trái tim bà là bằng băng nghìn năm
Thượng đế đã vô tình reo rắc vào sự ác độc, nhẫn tâm, tàn bạo, lạnh lùng đểchế tạo ra bà, bà chính là sản phẩm thất bại của thượng đế
“Đúng, có thể ta đã sai khi cho Tiểu Khuê uống thuốc nhưng ta không sai khi đặt ra thử thách với Gia Kỳ..”
Tiểu Mai nghe xong tức đến bầm mặt, cổ nghèn nghẹn “Bà..bà là đồ cầm thú,một người mẹ cầm thú. Tôi hận bà,nếu Tiểu Khuê không tỉnh lại thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, bà nhớ cho tôi. Tôi, Giang Tiểu Mai nàynhất định không tha cho bà..”cười gằn” Thiên hậu thế giới ngầm ư? Là cái quái gì, chức thiên hậu của bà có đổi lại tính mạng của con bà không.Bà…bà không xứng đáng làm mẹ.Lâm Hòa Nhã, tôi khinh thường bà…”
Quay người lau đi những giọt nước mắt, Tiểu Mai lao thẳng ra ngoài , ngoài trời tối đen như mực, mưa càng nặng hạ
Sự dày vò còn khổ hơn là cái chết, Tiểu Khuê có thể chịu đựng được,âu cũng là số trời
Mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn, sự lãnh lẽo của màn đêm bủa vây lấy ngườicon gái mỏng manh trong đêm. Mười năm, chưa bao giờ cô sợ hãi, thế mà,đứng trước con người nhẫn tâm kia, cô thực sự sợ
Trên trái đất có biết bao nhiêu loài có tình thương thế mà bà ta –Lâm Hòa Nhã, bà ta lại không hề có!
Những ngón tay run lẩy bẩy, đôi chân yếu ớt chạy trong màn đêm cũng có lúc dừng lại
Mưa…mưa ngừng rồi sao? Mưa ngừng rồi sao cô vẫn còn khóc?
Tiểu Khuê, em chính là ngôi sao của thiên tử, em phải cố lên, bằng bất cứ giá nào chị cũng chữa trị cho em
Ở bệnh viện, mùi thuốc khử trùng khiến người ta cảm giác khó chịu. Một lần nữa, bước chân của Tiểu mai ngày càng nặng
Làn nước mưa xối xả không lương tình tạt mạnh vào người khiến cô ướt nhưchuột lột.Những giuojt nước rơi lách tách từ lọn tóc rơi xuống quện vàovị mặn chát của nước mắt
“Tiểu mai, em bị sao vậy?”
Ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, cô xà vào lòng anh, khóc rưng rức như một đứa trẻ
“Ông xã, em vô dụng đúng không?”
Bimko ôm ghì chặ cô vào lòng, tay vuốt những lọn tóc ướt kia “Ngoan, về vớianh đi, lần sau không được tự làm khổ mình như vậy, biết không? TiểuMai, chúng ta về nhà nha?”
Cô vội lắc đầu, dụi mặt vào ngực ấm áp kia “Không..em không về, em không thể về..” ngẩng đầu, bát chợt chạmvào ánh mắt ấm áp của anh, sự lạnh lẽo trong lòng cô cũng vơi dần. Hítmột hơi dài, cô vụng chộm hôn lên đôi môi lạnh giá của anh, nghẹn ngàolên tiếng
“Bimko, dù sau này em có làm gì anh cũng luôn em ở bên em như Gia Kỳ ở bên Tiểu Khuê, được không?”
Anh nhíu mày, buông cô ra “Em nói gì vậy, ai cho phép em nói linh tinh. Dùem có chết anh cũng không để em chết yên ổn, yên tâm, nếu em chết, anhsẽ lật quan ài em lên, sau đó dùng phóc môn khiến xác em không phân hủyđược..uhm,,sau đó, anh sẽ dày vò em đến khi nào em sống lại mới thôi..”
“Bimko, anh ác quá..nhưng, em yêu anh! Chỉ cần anh luôn ủng hộ em, ở bên cạnhem, em sẽ không bỏ anh đâu. Nếu em chết, em sẽ kéo anh chết cùng”
….
Sắc mặt nhợt nhạt của Tiểu Khuê làm Gia Kỳ vô cùng đau lòng. Hằng ngày ởcông ty, anh làm việc cật lực tới mức quên ăn, quên ngủ khiến ông chúnào đó rất đau lòng. Ngẫm ra thì Gia Kỳ không phải là người xấu, đơngiản là chưa đủ biến thái mà thôi
Mấy hôm nay, ông chú Tô Thành cũng bận rộn không kém, chủ yếu là làm thủ tục nhận lại con trai và cô vợ thất lạc là Như Tố
Nhìn Gia Kỳ chăm chăm,Tô Thành rầu rũ với hắn “Gia kỳ, cháu định làm việc đến chết đấy à?”
Gia Kỳ chỉ dừng bút một vài giây, sau đó cúi xuống tiếp tục xử lí tài liệu. Hắn không muốn chết, hắn chỉ muốn yên tĩnh
Reng! Reng!
“Alo, có chuyện gì” Hắn thõng giọng khi nhìn lên màn hình điện thoại “Được..được, chờ tôi”
Ném luôn điện thoại xuống bàn,hắn vội vàng vớ lấy áo khoác rồi chyaj vội ra ngoài
Rầm!
Tô Thành thở dài “Ôi, một thằng điên mới phát tác”
Nói rồi Tô Tành cũng vội chạy xuống xem rốt cộc có chuyện gì mà khiến hắn lao như mất trí
Ba vòng suýt san tô, Tô Thành há hốc mồm khi nhìn thấy hắn đang lao thẳng vào trong bệnh viện
Tiểu Khuê bị làm sao à?
Tô Thành chạy đến cửa phòng thì thấy Gia Kỳ đang ôm trầm lấy TIểu khuê mà khóc toáng lên
“Tiểu Khuê, đừng bỏ anh, đừng rời xa anh..Tiểu Khuê, anh đã cho phép đâu màem dám bỏ anh đi, ai cho phép em, hả? Anh sẽ bắt em viết bản kiểm điểmhơn một trăm trang, để xem em có dám bỏ anh mà đi hay không?”
Một..một trăm trang ? cái thằng này, cháu không thể bớt biến thái hay sao?
Nhìn cô cháu gái đang năm trong vòng tay của Gia Kỳ, Tô Thành thở dài đườn đượt “Cuối cùng, sức đề kháng của ta vẫn là kém nhất”
Liếc mắt sang Tiểu Mai, Tô Thành ngán ngấm bảo “Tiểu Mai, cháu có cảm thấy chúng ta đang là bóng đèn 200W hay không?”
Bimko cười kháy,vỗ vào vai ông chú nào đó “Theo nghiên cứu mới nhất của bộ ytế quốc gia, bóng đèm 200W không được phép thắp ở bệnh viện”
Quay sang đẩy Tiểu Mai ra ngoài “Vợ, đi thôi, người ta không thích mình kìa, về nhà, vơ chồng mình ân ái, mắc gì phải xem phim nhà người ta,nhạt,nhạt quá!”
Tiểu Mai khinh bỉ với ông chồng nào đó “Ông xa, anh quả là biến thái!”
Ba tuần, Tiểu Khuê như điên dại
Thỉnh thoảng, từ trong phòng bệnh phát ra những tiếng cười khanh khách nghe rợn gáy. Có những y tá sợ tới mức không dám lại gần.
Nước mắt, đau đớn đang là thứ khống chế Tiểu Khuê, chính bản thân cô cũngkhông hiểu hảnh ffoonjg của mình. Nửa đêm, sờ lại mặt chỉ thấy lồi lõmnhững xương mặt, sắc mặt cô ngày càng xanh xao
Mùa thu, nhữngánh nắng dịu dàng từ ô cửa mạnh mẽ xuyên thẳng vào phòng. Đêm hôm qua,Tiểu Khuê lại nổi điên. Nhìn sắc mặt tái nhợt của cô khiến Gia Kỳ vôcùng đau lòng.Bao đêm anh thức trắng, đã có đêm nào anh được yên giấc
Bệnh tình của cô biến chuyển khôn lường, thuốc mà Tiểu Mai đưa cho uống màchẳng có tác dụng. Có lẽ, sẽ chẳng có thứ thuốc nào có thể chữa được
“Hòa Nhã, bây giờ bà hài lòng chưa, bà nhìn đi, nhìn đi, đứa con gái bà vấtvả mang thai chín tháng mà bà ỡ đối xử với nó như thê, bà không phải làngười”
Tiểu Mai hét lên đau đớn, căm phẫn chỉ thẳng tay vào mặt Hòa Nhã
Đúng, trước kia, người Tiểu Mai khâm phục nhất là Hòa Nhã, người Tiểu Mai ngưỡng mộ nhất là Hòa Nhã
Nhưng giờ thì sao? Yêu quý bao nhiêu, ngưỡng mộ bao nhiêu thì bây giờ căm ghét bấy nhiêu
Hổ dữ không ăn thịt cn, Hòa Nhã, bà không phải là người
Trong thế giới ngầm do bà thống trị, có thể bà không biết thế nào là tìnhyêu thương nhưng bà không thể ác độc, lạnh lùng tới mức đẩy chính congái ruột của mình vào thử thách nghiệt ngã. Đâu chỉ vậy, 5 năm qua, thửhỏi Gia Kỳ đã phải trải qua những gì, bà biết không?
Hòa Nhã biết, biết rất rõ. Lòng tự cao của bà không cho phép bản thân mình bi lụy vì ai, trái tim bà là bằng băng nghìn năm
Thượng đế đã vô tình reo rắc vào sự ác độc, nhẫn tâm, tàn bạo, lạnh lùng đểchế tạo ra bà, bà chính là sản phẩm thất bại của thượng đế
“Đúng, có thể ta đã sai khi cho Tiểu Khuê uống thuốc nhưng ta không sai khi đặt ra thử thách với Gia Kỳ..”
Tiểu Mai nghe xong tức đến bầm mặt, cổ nghèn nghẹn “Bà..bà là đồ cầm thú,một người mẹ cầm thú. Tôi hận bà,nếu Tiểu Khuê không tỉnh lại thì tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bà, bà nhớ cho tôi. Tôi, Giang Tiểu Mai nàynhất định không tha cho bà..”cười gằn” Thiên hậu thế giới ngầm ư? Là cái quái gì, chức thiên hậu của bà có đổi lại tính mạng của con bà không.Bà…bà không xứng đáng làm mẹ.Lâm Hòa Nhã, tôi khinh thường bà…”
Quay người lau đi những giọt nước mắt, Tiểu Mai lao thẳng ra ngoài , ngoài trời tối đen như mực, mưa càng nặng hạ
Sự dày vò còn khổ hơn là cái chết, Tiểu Khuê có thể chịu đựng được,âu cũng là số trời
Mưa rơi ngày càng nặng hạt hơn, sự lãnh lẽo của màn đêm bủa vây lấy ngườicon gái mỏng manh trong đêm. Mười năm, chưa bao giờ cô sợ hãi, thế mà,đứng trước con người nhẫn tâm kia, cô thực sự sợ
Trên trái đất có biết bao nhiêu loài có tình thương thế mà bà ta –Lâm Hòa Nhã, bà ta lại không hề có!
Những ngón tay run lẩy bẩy, đôi chân yếu ớt chạy trong màn đêm cũng có lúc dừng lại
Mưa…mưa ngừng rồi sao? Mưa ngừng rồi sao cô vẫn còn khóc?
Tiểu Khuê, em chính là ngôi sao của thiên tử, em phải cố lên, bằng bất cứ giá nào chị cũng chữa trị cho em
Ở bệnh viện, mùi thuốc khử trùng khiến người ta cảm giác khó chịu. Một lần nữa, bước chân của Tiểu mai ngày càng nặng
Làn nước mưa xối xả không lương tình tạt mạnh vào người khiến cô ướt nhưchuột lột.Những giuojt nước rơi lách tách từ lọn tóc rơi xuống quện vàovị mặn chát của nước mắt
“Tiểu mai, em bị sao vậy?”
Ngước lên nhìn người đàn ông trước mặt, cô xà vào lòng anh, khóc rưng rức như một đứa trẻ
“Ông xã, em vô dụng đúng không?”
Bimko ôm ghì chặ cô vào lòng, tay vuốt những lọn tóc ướt kia “Ngoan, về vớianh đi, lần sau không được tự làm khổ mình như vậy, biết không? TiểuMai, chúng ta về nhà nha?”
Cô vội lắc đầu, dụi mặt vào ngực ấm áp kia “Không..em không về, em không thể về..” ngẩng đầu, bát chợt chạmvào ánh mắt ấm áp của anh, sự lạnh lẽo trong lòng cô cũng vơi dần. Hítmột hơi dài, cô vụng chộm hôn lên đôi môi lạnh giá của anh, nghẹn ngàolên tiếng
“Bimko, dù sau này em có làm gì anh cũng luôn em ở bên em như Gia Kỳ ở bên Tiểu Khuê, được không?”
Anh nhíu mày, buông cô ra “Em nói gì vậy, ai cho phép em nói linh tinh. Dùem có chết anh cũng không để em chết yên ổn, yên tâm, nếu em chết, anhsẽ lật quan ài em lên, sau đó dùng phóc môn khiến xác em không phân hủyđược..uhm,,sau đó, anh sẽ dày vò em đến khi nào em sống lại mới thôi..”
“Bimko, anh ác quá..nhưng, em yêu anh! Chỉ cần anh luôn ủng hộ em, ở bên cạnhem, em sẽ không bỏ anh đâu. Nếu em chết, em sẽ kéo anh chết cùng”
….
Sắc mặt nhợt nhạt của Tiểu Khuê làm Gia Kỳ vô cùng đau lòng. Hằng ngày ởcông ty, anh làm việc cật lực tới mức quên ăn, quên ngủ khiến ông chúnào đó rất đau lòng. Ngẫm ra thì Gia Kỳ không phải là người xấu, đơngiản là chưa đủ biến thái mà thôi
Mấy hôm nay, ông chú Tô Thành cũng bận rộn không kém, chủ yếu là làm thủ tục nhận lại con trai và cô vợ thất lạc là Như Tố
Nhìn Gia Kỳ chăm chăm,Tô Thành rầu rũ với hắn “Gia kỳ, cháu định làm việc đến chết đấy à?”
Gia Kỳ chỉ dừng bút một vài giây, sau đó cúi xuống tiếp tục xử lí tài liệu. Hắn không muốn chết, hắn chỉ muốn yên tĩnh
Reng! Reng!
“Alo, có chuyện gì” Hắn thõng giọng khi nhìn lên màn hình điện thoại “Được..được, chờ tôi”
Ném luôn điện thoại xuống bàn,hắn vội vàng vớ lấy áo khoác rồi chyaj vội ra ngoài
Rầm!
Tô Thành thở dài “Ôi, một thằng điên mới phát tác”
Nói rồi Tô Tành cũng vội chạy xuống xem rốt cộc có chuyện gì mà khiến hắn lao như mất trí
Ba vòng suýt san tô, Tô Thành há hốc mồm khi nhìn thấy hắn đang lao thẳng vào trong bệnh viện
Tiểu Khuê bị làm sao à?
Tô Thành chạy đến cửa phòng thì thấy Gia Kỳ đang ôm trầm lấy TIểu khuê mà khóc toáng lên
“Tiểu Khuê, đừng bỏ anh, đừng rời xa anh..Tiểu Khuê, anh đã cho phép đâu màem dám bỏ anh đi, ai cho phép em, hả? Anh sẽ bắt em viết bản kiểm điểmhơn một trăm trang, để xem em có dám bỏ anh mà đi hay không?”
Một..một trăm trang ? cái thằng này, cháu không thể bớt biến thái hay sao?
Nhìn cô cháu gái đang năm trong vòng tay của Gia Kỳ, Tô Thành thở dài đườn đượt “Cuối cùng, sức đề kháng của ta vẫn là kém nhất”
Liếc mắt sang Tiểu Mai, Tô Thành ngán ngấm bảo “Tiểu Mai, cháu có cảm thấy chúng ta đang là bóng đèn 200W hay không?”
Bimko cười kháy,vỗ vào vai ông chú nào đó “Theo nghiên cứu mới nhất của bộ ytế quốc gia, bóng đèm 200W không được phép thắp ở bệnh viện”
Quay sang đẩy Tiểu Mai ra ngoài “Vợ, đi thôi, người ta không thích mình kìa, về nhà, vơ chồng mình ân ái, mắc gì phải xem phim nhà người ta,nhạt,nhạt quá!”
Tiểu Mai khinh bỉ với ông chồng nào đó “Ông xa, anh quả là biến thái!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook