Thôi Ngạn cười gật đầu, đôi mắt phượng xứng với mũi cao, rất có vài phần thiếu gia nhà giàu tuấn tiếu.

Trình Khanh cho rằng phát sinh biến hóa chỉ có Hà Uyển và Thôi Ngạn, lại xem nhẹ thay đổi của người trong nhà, Trình đại nương tử năm nay mười chín tuổi, dựa tiêu chuẩn khắc nghiệt "không được nạp thiếp không được có thông phòng" dọa chạy những người cầu thân, hiện giờ lại rong chơi bên trong hoàn cảnh xã hội không hợp nhau tự do yêu đương ở Đại Ngụy…… Cả nhà tạm thời không người phát hiện việc này, ‘ tự do yêu đương ’ này quả thực là trong ngọt ngào mang theo kích thích!

Người trước hết phát hiện Trình Tuệ không thích hợp chính là Nhị Nương tử.

Ba tỷ tỷ của Trình Khanh, ba người tính tình bất đồng, Nhị Nương tử và Tam Nương tử là song sinh, tính tình lại một chút đều không giống nhau. Đại nương tử trầm tĩnh có quyết đoán, Tam Nương tử có hơi chút gào to, Nhị Nương tử lại trong ôn nhu mang theo khiếp nhược……tính nết khá giống Liễu thị.

Gặp được sự tình, đại nương tử tính tình mạnh mẽ, Tam Nương tử có thể phất cờ hò reo trợ uy, Nhị Nương tử khẳng định là sẽ khóc.

Trình Khanh lúc trước chỉ mua hai nha hoàn cho trong nhà, Nhị Nương tử cơ bản không sai sử các nàng làm việc. Sau này Hà Uyển rơi xuống nước được cứu, đại phòng đắn đo, danh tiết Hà Uyển bị hao tổn, Trình Khanh cảm thấy hai nha hoàn xa xa không đủ, lại tìm mẹ mìn mua mấy đại a đầu thân hình thô tráng, Nhị Nương tử sau đó mới có người để đơn độc sai sử.

Nhị Nương tử chỉ không quen biểu đạt chính mình, lại không đại biểu nàng ngốc.

Đúng là loại tính cách này của nàng, nên mới càng mẫn cảm với biến hóa mới của các thành viên trong nhà.

Trình Khanh đi kinh thành, đại nương tử chậm rãi liền quản chuyện điền trang, ban đầu còn có chút bận tâm, nhưng Hà Uyển còn dám xuất đầu lộ diện quản phường dệt, chính mình chỉ quản điền trang của hồi môn, vì sao không được?

Trình Khanh luôn luôn cổ vũ các nàng, chỉ cần khi ra cửa mang theo đủ người, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó.

Sau khi đại nương tử đi trấn Võ Tân hai chuyến, có hơi chút vui đến quên cả trời đất.

Sau lễ tang Trình Dung, thời tiết mỗi ngày một nóng hơn, đại nương tử lại có thể vẫn còn muốn chạy đến nông thôn, Nhị Nương tử liền cảm thấy đại tỷ tỷ không quá thích hợp.


Liễu thị ngoại trừ dặn dò đại nương tử đừng phơi đen, căn bản không nghĩ đến địa phương khác.

Nhị Nương tử hỏi muội muội, "Muội đi theo đại tỷ tỷ đến điền trang, thực sự chơi vui như vậy sao?"

Tam Nương tử hoàn toàn vẫn là tính tình tiểu hài tử, nghiêm túc trả lời Nhị tỷ:

"Chơi rất vui, tháng ba có hoa hòe, tháng tư có anh đào, tháng 5 quả hạnh lại chín, mùa hè vừa đến, từng bầy chàng nghịch bơi qua hồ nước, thú vui thôn dã mười phần, trên gò đất còn có hoa tường vi tiểu lang cho người trồng, năm nay nở rất nhiều!"

"……"

Nhị Nương tử vô ngữ.

Đây thật là một kẻ trong lòng chỉ biết tham ăn chơi!

Nhưng có 300 nhiều ruộng của đại nương tử, sinh hoạt của Trình gia đích xác càng dư dả.

Ngày thường cơ bản không cần mua đồ ăn, gà vịt gia cầm và rau dưa đều từ trấn trên đưa tới, Trình Khanh nói tiền lời của điền trang do cá nhân tự xử lý, đại nương tử liền cân nhắc, ngay cả bờ ruộng cũng không buông tha, cho người trồng dâu tằm.

Nhà mình không nuôi tằm, lá dâu cũng có thể bán cho người khác.

Còn có một hồ nước bùn, đại nương tử tìm người rửa sạch, trồng ngó sen.

Nhị Nương tử vừa hỏi, Tam Nương tử liền thao thao bất tuyệt kể hết những chuyện thú vị ở điền trang.


Làm cho Nhị Nương tử cũng không xác định.

Chẳng lẽ thật là điền trang chơi vui, khiến đại tỷ tỷ không sợ hè nóng bức cũng muốn đến đó?

Tiểu lang nói cho các nàng học kinh doanh điền trang, lại nói về sau còn phải cho các nàng sản nghiệp khác làm của hồi môn, đại tỷ tỷ có lẽ đã nhìn thấy tiền lời, càng thêm có hứng thú, sau đó mới liên tiếp đi đến nông thôn, khi ở nhà lại thường xuyên một mình bật cười!

Nhị Nương tử tổng cảm thấy nơi nào đó là lạ, nhưng nàng khuyết thiếu kinh nghiệm, hỏi vài câu không tìm ra nguyên nhân liền buông việc này ở đây.

Nhị Nương tử phát hiện khác thường, nhưng chuyện đại nương tử yêu đương vẫn bị Trình Khanh đánh vỡ.

Trình Khanh không phải theo dõi đại nương tử, nàng là chờ đến khi thư viện nghỉ, mang Thôi Ngạn đi đến trấn Võ Tân ở nông thôn xem hoa.

Năm trước còn chỉ có quy mô nhỏ hoa, năm nay đã sinh sản ra một tảng lớn.

Người khác không cần đất hoang, vùng núi nàng toàn bộ không chọn, tất cả đều thu vào trong túi, sau một năm khai khẩn liền chậm rãi trồng hoa.
Hiện giờ ở điền trang của nàng, người mướn tới trồng hoa còn nhiều hơn so với nông hộ, lão thợ trồng hoa chỉ có thể làm người chỉ đạo kỹ thuật, không còn đủ tinh lực tự mình chăm sóc diện tích hoa cỏ lớn như thế.

Năm nay, hoa nở.

Còn chưa có hấp dẫn nhóm nhà văn nhà thơ lại đây, đã dẫn các tiểu nương tử ở phụ cận tới lưu luyến không đi.

Bản thân Trình Khanh nhìn cũng cao hứng.


Nhưng việc này đều so ra kém cảm giác thành tựu sắp kiếm được bạc, nàng mang Thôi Ngạn lại đây là xem thành phẩm.

Nhiều lần chưng cất được đến nước hoa, đựng ở trong bình lưu li nho nhỏ, mở nắp bình ra, mùi thơm ngào ngạt.

Trình Khanh đưa bình cho Thôi Ngạn:

"Ngươi trước ngửi thử xem."

Trình Khanh dạy hắn rải chút nước hoa ở cổ tay, độ ấm của làn da sẽ làm mùi hương chậm rãi phát huy, Thôi Ngạn nâng tay để dưới mũi ngửi ngửi: "……nước hoa tường vi Đại Thực?"

Không đúng, khác với nước hoa tường vi Đại Thực.

Đúng rồi, Trình Khanh nói là hoa hồng.

Lại ngửi ngửi, trong hương hoa hồng còn trộn lẫn mùi khác, là sơn chi? Sơn chi không nhạt như vậy.

Khác với nước hoa tường vi Đại Thực.

Nước hoa tường vi Đại Thực quá thơm, hương hoa hồng và hương liệu dày đặc trộn lẫn ở bên nhau, phong tình dị vực xông ra, vừa ngửi liền tưởng Hồ cơ.

Dùng cách đánh giá của Thôi Ngạn, nước hoa tường vi không phải mùi hương đứng đắn, dùng để đưa cho kỹ nữ hợp sẽ giúp tăng thêm sức mạnh, nhưng tiểu nương tử khuê trung dùng lại có vẻ tuỳ tiện.

Trình Khanh làm ra loại nước hương này không giống nhau.

Thôi Ngạn còn có cái gì không rõ.

"Đây là sinh ý ngươi muốn kết phường cùng ta?"


"Đúng vậy, nước hoa tường vi Đại Thực tốt nhất giá phải mấy chục lượng một lọ, sản phẩm lỗi cũng phải mua với giá hai lượng bạc, chúng ta cũng không tàn nhẫn, một lọ bán mười lượng bạc, sinh ý này có lợi nhuận hay không?"

Thôi Ngạn yên lặng buông chai xuống, lại chạy tới vườn hoa dạo qua một vòng, trở về liền tiếc nuối: "Ngươi trồng quá ít hoa, trong tay không đủ bạc sao? Nếu ngươi nói sớm một chút, chúng ta tìm một chỗ trồng mấy trăm hơn một ngàn mẫu, cửa sinh ý này sao không kiếm lớn!"

Trình Khanh tưởng đ.ấ.m hắn, "Ngươi so với ta còn tham hơn!"

Thôi Ngạn đích xác tham hơn nàng, Trình Khanh nói một lọ bán mười lượng, Thôi Ngạn nói ít nhất phải hai mươi lượng, bởi vì hiện tại nguyên vật liệu theo không kịp, không bằng đề cao giá. Vật lấy hiếm là quý, Trình Khanh chỉ cần có thể bảo đảm chất lượng nước hoa ổn định, bán đi ra ngoài thế nào không cần nàng nhọc lòng.

Hai người vừa mới nói xong sinh ý, liền thấy một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới.

Chiếc xe ngựa này Trình Khanh thực quen mắt, đúng là xe Trình gia.

—— nhưng nam nhân trẻ tuổi cưỡi ngựa đi bên cạnh xe ngựa là ai?!

Xe ngựa là xe nhà mình, người trẻ tuổi lạ mắt đi bên cạnh xe làm Trình Khanh bỗng sinh ra cảm giác nguy cơ.

Người đến nông thôn, chỉ có đại nương tử và Tam Nương tử.

Trình Khanh phân tích ra điểm này, mặt liền có chút đen, nếu trong xe ngựa là đại tỷ hoặc là tam tỷ, thậm chí khả năng là cả hai tỷ tỷ đều ở trong xe, vậy ‘ hộ hoa sứ giả ’ bên cạnh xe ngựa là từ đâu chui ra?

Trình Khanh không mắt mù, xe ngựa chậm rãi đi, nam nhân trẻ tuổi cưỡi ngựa thỉnh thoảng tiến đến cửa sổ xe ngựa nói chuyện, ánh mắt cũng có đưa tình ——

"Làm sao vậy?"

Thôi Ngạn kêu nàng.

Vừa rồi còn cười tủm tỉm nói sinh ý, bỗng nhiên liền đen mặt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương