Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"
-
Chương 43: Phân tranh đấu giá
Tâm Di nhìn về hướng người kêu giá, người này tuổi chừng 26 – 27, khuôn mặt hơi vuông, trong mắt thấy vẻ mặt vênh váo hung hăng, đầu đội cái nón có nạm một viên ngọc bích, một bím tóc dài đến hông, bên hông đeo một cái túi gấm màu vàng, còn có một viên ngọc bội bằng cẩm thạch Lang Nha (1), khí phách phi thường.
"Ha ha! Lại là một tuấn tú, tuấn tú Đại Thanh triều còn phải để mắt, ngược lại cũng so sánh được với Na Lan Đức Duật." Tâm Di nhìn cái túi bên hông hắn, "Ê, hắn dám dùng màu vàng, xem ra cũng là dòng dõi hoàng thất!"
Nghĩ đến đây, thì cười khanh khách nói: "Có người ra giá hai vạn lượng, còn ai giá cao hơn không?" không có người lên tiếng, không phải ra giá không nổi, mà đa số mọi người đều nhận ra người này, nên không dám tranh với anh ta.
"Hai vạn lượng lần 1, hai vạn lượng lần 2, hai vạn lượng lần 3! Được "Lạc Thần Phú»thuộc về vị công tử này, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?" Tâm Di hỏi.
"Tại hạ Kỳ Duệ, tham kiến Tâm cô nương!"
"Ô, thì ra là Kỳ Duệ bối lạc, thất kính thất kính!" Tâm Di nghĩ, "Chả trách đẹp trai như vậy, thì ra là 1 trong tam đại thần tượng, ba người mình đều gặp qua rồi, luận tướng mạo, ba người mỗi người một vẻ, luận khí phách, Kỳ Duệ mang dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng thất, Phất Dực có chút lỗ mảng, là kém cõi nhất, ha ha, tốt nhất đương nhiên là Na Lan Đức Duật, chín chắn kiên định, thành thục lại không kiêu kiêu ngạo!"
Cô đang suy nghĩ, bên cạnh có người nói xen vào: "Kỳ bối lạc thật là cây bút lớn!"
Kỳ Duệ ngoái đầu nhìn, cười nói: "Phất Dực, ngươi đến chậm một bước rồi, «Lạc Thần Phú» thuộc về ta rồi."
"Không sao, tôi quyên tặng trước 5 ngàn lượng, sau đó đấu giá cái khác." Phất Dực hành lễ với Tâm Di, "Tâm tiểu thư, đây là ngân phiếu 5 ngàn lượng, xin nhận cho!"
Tâm Di – Phất Dực xem ra cũng có quen biết, nên cười nói: "Phất Dực, hôm nay ngươi sao hào phóng vậy, bên kia có thùng quyên góp, bỏ vào đó đi!"
Phất Dực sau khi bỏ tờ ngân phiếu vào nói: "Hôm qua nhận được thiệp mời, tại hạ còn đang nghĩ là ai có lòng nhân như vậy, thì ra là Tâm tiểu thư, Tâm tiểu thư đã vận động, tại hạ đâu có thể không đến cổ vũ chứ?"
"Phất Dực, ngươi nói dai vậy không buồn nôn sao!" Kỳ Duệ đứng bên cạnh thấy họ nó chuyện rất thân thiện, cảm thấy không vui, hỏi: "Ngươi và Tâm tiểu thư quen biết nhau?"
"Phải, không những quen biết, mà còn rất thân, không tin ngài hỏi Tâm tiểu thư đi." Phất Dực cố ý thêu dệt.
Tâm Di cũng thuận theo lời của Phất Dực, "Đúng đó, rất thân." Vừa liếc mắt, thấy Nguyên Thái trốn sau người Phất Dực, liền bắt lại, "Nguyên Thái, đừng trốn, còn ngươi thì sao?"
"Có có có, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, 1 ngàn lượng!" Nguyên Thái vội lấy tiền.
Tâm Di không hài lòng, "Chỉ 1 ngàn lượng, ngươi không thể chơi với mấy con chim, còn ít hơn mấy lần trên tửu lầu!"
"Vậy tôi tăng thêm, 3 ngàn lượng thế nào?" Nguyên Thái vội tăng lên thêm 2 ngàn lượng.
Tâm Di quả thực là còn bắt nạt, cứ cố tình nói: "Vẫn còn ít, ở lại đừng có đi, đợi một chút ta mời cơm."
"Không dám không dám, nào dám để cô mời cơm!" Nguyên Thái kiếp này là xui xẻo nhất, chính là dám chọc tới Tâm Di.
Tâm Di đương nhiên là khách sáo, có mới là không mời Nguyên Thái dùng cơm! Liền cười cười nói, "Được, chúng ta tiếp tục, tiếp theo đến bức của Lục Cơ «Bình Phục Thiếp» (3), giá khởi điểm cũng là 5 ngàn lượng."
Vừa nói xong, Phất Dực liền ra giá, "Tôi ra 6 ngàn lượng!"
"Khoe giàu hả, nhà các ngươi có tiền, ta trả 1 vạn lượng." Kỳ Duệ vì Phất Dực quen biết Tâm Di trước, trong lòng không vui nên đọ sức với hắn.
"Một vạn rưỡi!" Phất Dực cũng không sợ Kỳ Duệ.
"Hai vạn!"
"Ba vạn!"
Vừa mới bắt đầu vẫn là hơn 5 ngàn, bây giờ là hơn 1 vạn rồi! Tâm Di cũng không hô, nhoài người lên bàn xem giá cuối cùng của bọn họ, "Các người đều có tiền, được thôi, tranh cãi càng nhiều giá càng cao, tiền thu được cũng càng nhiều." có vẻ xem trò vui không phải trả tiền.
"Năm vạn!" sau khi Phất Dực kêu ra giá này, Dận Tự kéo áo Kỳ Duệ, nói nhỏ: "Đừng đấu tiền với hắn, ngươi đấu không lại hắn đâu."
Kỳ Duệ lần này không tăng thêm, nói: "Phất Dực, lần này ta nhường ngươi, «Bình Phúc Thiếp» là của ngươi."
Phất Dực dường như cũng thấy giọng điệu thắng thua lần này quá gay gắt, lúc nãy Kỳ Duệ chỉ trả 1 vạn lượng thì mua được «Lạc Thần Phú», bản thân ra giá nhiều như vậy, trong lòng có chút bất bình, nên nói: "Ngài hình như vẫn chưa quyên tiền!"
"Yên tâm đi, ta không keo kiệt vậy đâu!" Kỳ Duệ ném vào trong thùng một tờ ngân phiếu, lại chỉ Tâm Di, nói với Phất Dực: "Hừ! Ngươi cho rằng dùng tiền là có thể lấy lòng cô ấy sao?"
Phất Dực liền phủ nhận, "Tôi không phải lấy lòng cô ấy, tôi là vì cứu trợ thiên tai."
Bọn họ tranh chấp làm cho Na Lan Đức Duật trong đám đông cảm thấy hoài nghi, "Cô ấy rốt cuộc có thân phận gì, tại sao Kỳ Duệ nói Phất Dực lấy lòng cô ấy, lấy lòng cô ấy vì cái gì?" nhưng anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, chú ý tới bán đấu giá lại, đây chính là thất sách của Na Lan Đức Duật, nếu anh ta suy nghĩ nhiều hơn, phân tích một chút, tức có thể đoán ra thân phận của Tâm Di, nhưng cũng may mà anh ta không nghĩ ngợi nhiều, bằng không, hai người đều phải ôm hận rồi.
"Cách cứu trợ thiên tai này của cô ấy rất hay, thì ra cô ấy ngoài thông minh, nghịch ngợm đáng yêu ra, còn lương thiện có lòng thương người như vậy." Na Lan Đức Duật lại càng hiểu thêm Tâm Di nhiều hơn.
Kỳ Duệ bực bội không biết trút giận vào đâu, liếc mắt thấy Na Lan Đức Duật, thì bắt đầu gây sự với anh, "Ô, ta được biết đây là ai đây, thì ra là con trai của Na Lan Hong! Na Lan công tử, danh hiệu của ngươi sếp trước cả hai chúng tôi, vậy ngươi quyên tặng bao nhiêu vậy?"
Thấy Kỳ Duệ chĩa mũi dùi vào mình, Na Lan Đức Duật tránh né nói: "Tôi không thể bì được sự hào phóng của hai vị, một trăm lượng."
Phất Dực cũng là không vừa mắt với Na Lan Đức Duật, huống hồ Nguyên Thái đã nói chuyện ở Tửu lầu với hắn, nên hắn liền liền liên kết với Kỳ Duệ, "Ôi chao, tôi nói Na Lan Đức Duật, ngươi quá keo kiệt đó!"
Na Lan Đức Duật không khách sáo đáp lại, "Tôi không có tổ phụ làm thân vương, cũng không có tỷ tỷ làm quý phi, một trăm lượng là bổng lộc của tôi bỏ ra."
Ý của lời nói ai nghe đều hiểu hết, Kỳ Duệ lại càng không vui, "Như thế cũng quá ít! Ta không tin ngươi không có tiền!" mục đích của Kỳ Duệ là làm bẽ mặt Na Lan Đức Duật, nhưng dù sao cũng là xuất thân hoàng gia, lời nói cũng biết nặng nhẹ.
Phất Dực thì không giống vậy, lời nói rất khó nghe, "Ngươi không có tiền không cần vội, có biết bao nhiêu tỷ tỷ muội muội muốn giành được nụ cười của ngươi, ngươi không ngại bán vài cái là có tiền à!"
Lời nói rõ ràng là có ý sỉ nhục, Na Lan Đức Duật tức khắc tức giận ngút trời, có điều ở đây có biết bao vương công đại thần và người dân, nên nén giận, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Anh có thể nhịn, nhưng Đại Hổ Nhị Hổ trên đài không nhịn được, xông đến Phất Dực mắng, "Phất Dực, ngươi đừng có hiếp người quá đáng, ngươi chẳng qua ỷ vào tỷ tỷ ngươi mà thôi, không có tỷ tỷ ngươi, ngươi đánh rắm cũng không được, tiền quyên tặng của Na Lan Đức Duật là tiền sạch sẽ, không giống như mấy người, quyên nhiều như thế cũng không phải tiền của tự mấy người, toàn là cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân!"
Phất Dực chưa từng bị người khác mắng qua, lập tức mắng lại, "Bọn nô tài hai ngươi lại dám mắng ta, nói thế nào ta cũng là quốc cữu gia, hai ngươi thích mạnh mẽ ra mặt, được thôi, đến đây, đừng nói ta không nể mặt chủ tử hai ngươi! Hôm nay ta phải thay mặt chủ tử giáo huấn bọn nô tài hai ngươi!"
"Khá lắm quốc cữu gia, ngài muốn giáo huấn họ thế nào?" Phất Dực sỉ nhục Na Lan Đức Duật, Tâm Di không nổi nóng sao, bây giờ lại thấy hắn muốn giáo huấn Đại Hổ Nhị Hổ, nên lạnh lùng nói: "Người của tôi tôi tự biết dạy bảo, không cần ngài nhúng tay vào. Ngài không phải cho rằng hoàng phi tỷ tỷ của ngài cái gì cũng đều che đậy cho ngài chứ?"
"Không phải không phải!" thấy Tâm Di mặt lạnh lại, Phất Dực vội nhượng bộ, "Tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi!"
Dận Chân, Dận Tự bên cạnh thấy bọn họ đấu nhau, trong lòng thầm vui, vì bọn họ đều rất ghét Dư Phi. "Phất Dực, ngươi càng nói càng không coi được, ai không biết nhà ngươi có tiền, có tiền là có thể không coi ai ra gì sao?" Dận Tự vì Tâm Di bênh vực.
Dận Chân cũng bảo vệ Tâm Di, "Phất Dực, nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy), đừng trách bổn vương không nể mặt tỷ tỷ ngươi."
Phất Dực như nghe sấm, nhưng không có mưa, bị Tâm Di nói như vậy, lại thêm hai vị Vương gia cũng lên tiếng, lập tức không dám ở lại, im im liếc Na Lan Đức Duật một cái, nói nhỏ: "Một trăm lượng cũng bỏ ra, đồ keo kiệt!"
Dận Chân cũng lườm lườm Na Lan Đức Duật, "Phất Dực ngươi ai ngươi không muốn đắc tội, lại đắc tội với Na Lan Đức Duật, nha đầu đó chịu để yên cho ngươi sao?" chỉ thấy ánh mắt Na Lan Đức Duật luôn nhìn Tâm Di, bất giác nghĩ thầm, "Muốn ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện cũng được, nhưng mà ngươi phải trả chi phí."
Đang suy nghĩ, lại nghe Tâm Di nói, "Phất Dực, ai cũng đều biết nhà ngươi có tiền, nhưng quyên tặng bao nhiêu là tùy tấm lòng của mỗi người, không phải để đấu giàu nghèo, nếu thật lòng thành tâm vì bá tánh vùng thiên tai, thì dù chỉ quyên tặng một đồng xu cũng công đức vô lượng."
"A di đà phật! Lời nói của nữ thí chủ rất hay, lão nạp đã xem rất lâu rồi, lão nạp đại diện cho Quang Lộc Tự quyên tặng 1000 lượng." một vị phương trượng giả dạng hòa thượng đi khỏi đám người nói với Tâm Di.
"A di đà phật, đa tạ đại sư!" Tâm Di cười mím chi cọp nhận ngân phiếu.
"Lúc này, Na Lan Đức Duật cũng bước đến trước đài, "Tại hạ quả thực không có nhiều ngân lượng, chỉ đành... mượn bút mực tiểu thư dùng."
Đại Hổ Nhị Hổ liền mang giấy và bút mực ra, Na Lan Đức Duật vẩy mực viết một chữ "Ái (Yêu)", "Tại hạ kém cỏi, nếu vị nào thích, thì tùy ý ra giá!" Na Lan Đức Duật không có gì đáng kể nói.
Tâm Di cũng muốn dành lại sĩ diện cho Na Lan Đức Duật, nói to cổ động: "Sao có thể tùy ý ra giá, giá khởi điểm 1 trăm lượng, ai muốn có nào, đây có thể là bức vẽ đẹp đầu tiên của tam đại thần tượng kinh thành, độc nhất bưc này, nhất định đừng bỏ lỡ!"
Bạn còn chưa nói, quảng cáo của cô rất có hiệu ứng lớn, đám đông dưới đài nhao nhao hưởng ứng, "Tôi ra 3 trăm lượng, tôi ra 6 trăm lượng, tôi ra 1 ngàn..."
Tâm Di cầm búa gõ mạnh một cái, "Yên lặng yên lặng, từng người nói."
"Tôi ra 5 ngàn lượng!" một giọng nói ngọt ngào bên tai mọi người vang lên.
Ánh mắt mọi người đều chiếu vào hướng tiếng nói, "Oa, qua xinh đẹp... đúng đó, tiên nữ..."
Tâm Di cũng nhìn qua, không phải ai khác, chính là Uyển Nhi, bên cạnh là Khang Hy, Lý Đức Toàn mặc thường phục.
"Bọn họ sao cũng đến đây? Vậy thì càng náo nhiệt rồi!" Tâm Di thầm nghĩ.
Đâu chỉ một mình cô nghĩ như vậy, Vương gia, A Ca và các đại thần đều cảm thấy bất ngờ, nhưng thấy Lý Đức Toàn đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, thì hiểu ý ngay, biết Khang Hy không muốn bộc lộ thân phận, cũng rất phối hợp, làm như không nhận ra.
Na Lan Đức Duật không dám lười nhác, liền chen qua, nói nhỏ, "Hoàng Thượng, ngài sao cũng đến đây?"
"Chuyện náo nhiệt như vậy, Hoàng lão gia ta sao có thể không đến!" Khang Hy nói lớn.
Tâm Di thấy tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn Uyển Nhi, ngay cả Na Lan Đức Duật cũng chạy qua, trong đầu hơi có chút ghen tỵ, "Xinh đẹp luôn được nhiều hoan nghênh, mình nếu có Uyển Nhi xinh đẹp như vậy, đừng nói 1 trăm vạn, nhiều hơn cũng được, đâu giống như bây giờ, cổ động cả buổi trời, vẫn chưa che hết đáy thùng!"
Nghĩ đi nghĩ lại, nhưng mình là người chủ trì toàn cục mà, không thể không lên tiếng, bèn nói: "Vị cô nương này ra 5 ngàn lượng, có ai ra cao hơn cô ấy không?"
Mọi người đều đang nhìn Uyển Nhi, không ai lên tiếng, "5 ngàn lượng lần 1, 5 ngàn lượng lần 2, 5 ngàn lượng lần 3, thỏa thuận xong!" Tâm Di gõ búa.
Uyển Nhi nhẹ dời gót sen, lên phía trước nhận chữ, quay về đám đông, đứng bên cạnh Na Lan Đức Duật.
Người dân lại bàn tán: "Hai người họ rất xứng đôi... đúng đó đúng đó, trai tài gái sắc, quả là trời sinh một đôi..." những lời khen ngợi tán thưởng không ngớt.
Uyển Nhi nghe thấy, ngượng ngùng liếc nhìn Na Lan Đức Duật, mỉm cười, điều này khiến cô nhìn càng xinh đẹp.
Na Lan Đức Duật ngay cả chút biểu cảm cũng không có, nhìn cũng không nhìn Uyển Nhi, là anh ta không nghe thấy sao? Đương nhiên không phải, anh ta lại không điếc, vậy nguyên nhân là gì? Một mặt, anh ta phải phụ trách an toàn của Khang Hy, mặt khác, Uyển Nhi xinh đẹp nhưng chỉ là dung mạo xinh đẹp mà thôi, dung mạo Tâm Di tuy hơi kém một chút, nhưng trên người toát lên sức sống, nhìn kỹ thì Uyển Nhi không có, vẻ đẹp của Tâm Di là do tính cách, phong thái và hành động tạo thành, đây chính là cái đẹp toàn diện, nên anh ta đương nhiên không vì Uyển Nhi mà động lòng, đây gọi là Tây Thi trong mắt người yêu.
Lúc này, Tâm Di nhìn thấy trong đám đông ba tỷ muội Tiết gia chen vào, liền thấp giọng nói thầm: "Ôi trời! Lại muốn kiếm chuyện nữa rồi."
Quả nhiên, Tiết Ngôn chen lên phía trước, nói: "Tâm cô nương, tôi cũng đến quyên tiền cứu trợ, có hoan nghênh không?"
Tâm Di cười cười, "Tiền của cô không dễ lấy được nhỉ?"
"Tâm cô nương quả nhiên thông minh!"
"Có sao nói vậy." Tâm Di cũng không vui.
"Sảng khoái!" Tiết Ngôn nói thẳng, "Cũng không có gì là khó, tôi có 3 đề bài muốn Tâm cô nương giải, đề thứ nhất, 1 ngàn lượng, đề thứ hai, 3 ngàn lượng, đề thứ ba, 5 ngàn lượng."
Tâm Di đồng ý, "Được!"
"Nếu trả lời không được thì sao?"
"Chỗ cô có 9 ngàn lượng, tôi đưa gấp đôi."
Tiết Ngôn bật ngón tay cái lên, "Có câu nói này của cô, tôi giới thiệu với cô người bạn này."
"Ra đề đi!"
Tiết Ngôn xoay người nhường đường, một giáo sĩ nước ngoài bước ra.
Tâm Di buột miệng nói, "Được thôi, lại còn mời lão ngoại đến nữa."
Giáo sĩ nước ngoài đoán chừng cũng là lần đầu tiên nghe được cách gọi này, nên dùng câu tiếng Trung Quốc cứng nhắc hỏi: "Cái gì lão ngoại?"
"Ông khá lớn tuổi, thì gọi là lão, ông đến từ bên ngoài nước Đại Thanh triều của chúng tôi, thì gọi là ngoại, kết hợp lại gọi là lão ngoại." Tâm Di giải thích.
Mọi người đều cười.
Giáo sĩ nước ngoài cũng lơ đễnh, hướng Tâm Di khom người cong lưng xuống, "Tâm tiểu thư, chào cô, tôi tên Bao Lý Tư."
"Cái gì, Bao Nhĩ Tử (bao ông chết)!" Nguyên Thái đột nhiên nói một câu như vậy.
Mọi người lại cười to một trận.
Tâm Di cũng cười, nói với Bao Lý Tư: "Hello, Mister Boris. He said this in joke. Please don"t mind." (Chào ông, Bao Lý Tư tiên sinh, anh ta nói đùa thôi, xin đừng để ý đến.)
Bao Lý Tư ngớ người ra, "Cô cũng biết nói ngôn ngữ của nước chúng tôi à?"
Đừng nói Bao Lý Tư bất ngờ, tất cả mọi người đều bất ngờ, chung quy thời đó người biết nói tiếng Anh rất ít, Hồng Dao nhìn Tâm Di bằng ánh mắt sùng bái, "Tâm tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại!"
Na Lan Đức Duật thì lãnh giáo Tâm Di khác với mọi người, "Cô ấy ngay cả tiếng nước ngoài cũng biết, còn biết những cái khác nữa không?"
Tâm Di cười cười, "Ở đây thì nói tiếng Trung Quốc đi, mọi người đều nghe hiểu."
—————
Chú thích:
(1) Lang Nha: tên núi ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.
(2) Lục Cơ (261 – 303), tự là Sĩ Hằng, người Ngô Quận (nay là Tô Châu – Giang Tô). Từng nhận chức Bình Nguyên nội sử, nên được gọi là Lục Bình Nguyên.
Sau khi mất do "Bát Vương Chi Loạn", bị chu di tam tộc. Ông là "nhân tài hiếm hoi, văn chương đứng nhất nhì thời đó" (Tấn Thư – Lục Cơ truyền), cùng với em trai là Lục Vân trở thành nhà văn học nổi tiếng thời Tây Tấn. Thực ra Lục Cơ còn là một thư pháp gia kiệt xuất, "Bình Phục Thiếp" của ông đích thực là bút tích thư pháp của danh nhân sớm nhất thời cổ đại.
"Ha ha! Lại là một tuấn tú, tuấn tú Đại Thanh triều còn phải để mắt, ngược lại cũng so sánh được với Na Lan Đức Duật." Tâm Di nhìn cái túi bên hông hắn, "Ê, hắn dám dùng màu vàng, xem ra cũng là dòng dõi hoàng thất!"
Nghĩ đến đây, thì cười khanh khách nói: "Có người ra giá hai vạn lượng, còn ai giá cao hơn không?" không có người lên tiếng, không phải ra giá không nổi, mà đa số mọi người đều nhận ra người này, nên không dám tranh với anh ta.
"Hai vạn lượng lần 1, hai vạn lượng lần 2, hai vạn lượng lần 3! Được "Lạc Thần Phú»thuộc về vị công tử này, xin hỏi tôn tính đại danh của công tử?" Tâm Di hỏi.
"Tại hạ Kỳ Duệ, tham kiến Tâm cô nương!"
"Ô, thì ra là Kỳ Duệ bối lạc, thất kính thất kính!" Tâm Di nghĩ, "Chả trách đẹp trai như vậy, thì ra là 1 trong tam đại thần tượng, ba người mình đều gặp qua rồi, luận tướng mạo, ba người mỗi người một vẻ, luận khí phách, Kỳ Duệ mang dáng vẻ kiêu ngạo của hoàng thất, Phất Dực có chút lỗ mảng, là kém cõi nhất, ha ha, tốt nhất đương nhiên là Na Lan Đức Duật, chín chắn kiên định, thành thục lại không kiêu kiêu ngạo!"
Cô đang suy nghĩ, bên cạnh có người nói xen vào: "Kỳ bối lạc thật là cây bút lớn!"
Kỳ Duệ ngoái đầu nhìn, cười nói: "Phất Dực, ngươi đến chậm một bước rồi, «Lạc Thần Phú» thuộc về ta rồi."
"Không sao, tôi quyên tặng trước 5 ngàn lượng, sau đó đấu giá cái khác." Phất Dực hành lễ với Tâm Di, "Tâm tiểu thư, đây là ngân phiếu 5 ngàn lượng, xin nhận cho!"
Tâm Di – Phất Dực xem ra cũng có quen biết, nên cười nói: "Phất Dực, hôm nay ngươi sao hào phóng vậy, bên kia có thùng quyên góp, bỏ vào đó đi!"
Phất Dực sau khi bỏ tờ ngân phiếu vào nói: "Hôm qua nhận được thiệp mời, tại hạ còn đang nghĩ là ai có lòng nhân như vậy, thì ra là Tâm tiểu thư, Tâm tiểu thư đã vận động, tại hạ đâu có thể không đến cổ vũ chứ?"
"Phất Dực, ngươi nói dai vậy không buồn nôn sao!" Kỳ Duệ đứng bên cạnh thấy họ nó chuyện rất thân thiện, cảm thấy không vui, hỏi: "Ngươi và Tâm tiểu thư quen biết nhau?"
"Phải, không những quen biết, mà còn rất thân, không tin ngài hỏi Tâm tiểu thư đi." Phất Dực cố ý thêu dệt.
Tâm Di cũng thuận theo lời của Phất Dực, "Đúng đó, rất thân." Vừa liếc mắt, thấy Nguyên Thái trốn sau người Phất Dực, liền bắt lại, "Nguyên Thái, đừng trốn, còn ngươi thì sao?"
"Có có có, tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, 1 ngàn lượng!" Nguyên Thái vội lấy tiền.
Tâm Di không hài lòng, "Chỉ 1 ngàn lượng, ngươi không thể chơi với mấy con chim, còn ít hơn mấy lần trên tửu lầu!"
"Vậy tôi tăng thêm, 3 ngàn lượng thế nào?" Nguyên Thái vội tăng lên thêm 2 ngàn lượng.
Tâm Di quả thực là còn bắt nạt, cứ cố tình nói: "Vẫn còn ít, ở lại đừng có đi, đợi một chút ta mời cơm."
"Không dám không dám, nào dám để cô mời cơm!" Nguyên Thái kiếp này là xui xẻo nhất, chính là dám chọc tới Tâm Di.
Tâm Di đương nhiên là khách sáo, có mới là không mời Nguyên Thái dùng cơm! Liền cười cười nói, "Được, chúng ta tiếp tục, tiếp theo đến bức của Lục Cơ «Bình Phục Thiếp» (3), giá khởi điểm cũng là 5 ngàn lượng."
Vừa nói xong, Phất Dực liền ra giá, "Tôi ra 6 ngàn lượng!"
"Khoe giàu hả, nhà các ngươi có tiền, ta trả 1 vạn lượng." Kỳ Duệ vì Phất Dực quen biết Tâm Di trước, trong lòng không vui nên đọ sức với hắn.
"Một vạn rưỡi!" Phất Dực cũng không sợ Kỳ Duệ.
"Hai vạn!"
"Ba vạn!"
Vừa mới bắt đầu vẫn là hơn 5 ngàn, bây giờ là hơn 1 vạn rồi! Tâm Di cũng không hô, nhoài người lên bàn xem giá cuối cùng của bọn họ, "Các người đều có tiền, được thôi, tranh cãi càng nhiều giá càng cao, tiền thu được cũng càng nhiều." có vẻ xem trò vui không phải trả tiền.
"Năm vạn!" sau khi Phất Dực kêu ra giá này, Dận Tự kéo áo Kỳ Duệ, nói nhỏ: "Đừng đấu tiền với hắn, ngươi đấu không lại hắn đâu."
Kỳ Duệ lần này không tăng thêm, nói: "Phất Dực, lần này ta nhường ngươi, «Bình Phúc Thiếp» là của ngươi."
Phất Dực dường như cũng thấy giọng điệu thắng thua lần này quá gay gắt, lúc nãy Kỳ Duệ chỉ trả 1 vạn lượng thì mua được «Lạc Thần Phú», bản thân ra giá nhiều như vậy, trong lòng có chút bất bình, nên nói: "Ngài hình như vẫn chưa quyên tiền!"
"Yên tâm đi, ta không keo kiệt vậy đâu!" Kỳ Duệ ném vào trong thùng một tờ ngân phiếu, lại chỉ Tâm Di, nói với Phất Dực: "Hừ! Ngươi cho rằng dùng tiền là có thể lấy lòng cô ấy sao?"
Phất Dực liền phủ nhận, "Tôi không phải lấy lòng cô ấy, tôi là vì cứu trợ thiên tai."
Bọn họ tranh chấp làm cho Na Lan Đức Duật trong đám đông cảm thấy hoài nghi, "Cô ấy rốt cuộc có thân phận gì, tại sao Kỳ Duệ nói Phất Dực lấy lòng cô ấy, lấy lòng cô ấy vì cái gì?" nhưng anh ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, chú ý tới bán đấu giá lại, đây chính là thất sách của Na Lan Đức Duật, nếu anh ta suy nghĩ nhiều hơn, phân tích một chút, tức có thể đoán ra thân phận của Tâm Di, nhưng cũng may mà anh ta không nghĩ ngợi nhiều, bằng không, hai người đều phải ôm hận rồi.
"Cách cứu trợ thiên tai này của cô ấy rất hay, thì ra cô ấy ngoài thông minh, nghịch ngợm đáng yêu ra, còn lương thiện có lòng thương người như vậy." Na Lan Đức Duật lại càng hiểu thêm Tâm Di nhiều hơn.
Kỳ Duệ bực bội không biết trút giận vào đâu, liếc mắt thấy Na Lan Đức Duật, thì bắt đầu gây sự với anh, "Ô, ta được biết đây là ai đây, thì ra là con trai của Na Lan Hong! Na Lan công tử, danh hiệu của ngươi sếp trước cả hai chúng tôi, vậy ngươi quyên tặng bao nhiêu vậy?"
Thấy Kỳ Duệ chĩa mũi dùi vào mình, Na Lan Đức Duật tránh né nói: "Tôi không thể bì được sự hào phóng của hai vị, một trăm lượng."
Phất Dực cũng là không vừa mắt với Na Lan Đức Duật, huống hồ Nguyên Thái đã nói chuyện ở Tửu lầu với hắn, nên hắn liền liền liên kết với Kỳ Duệ, "Ôi chao, tôi nói Na Lan Đức Duật, ngươi quá keo kiệt đó!"
Na Lan Đức Duật không khách sáo đáp lại, "Tôi không có tổ phụ làm thân vương, cũng không có tỷ tỷ làm quý phi, một trăm lượng là bổng lộc của tôi bỏ ra."
Ý của lời nói ai nghe đều hiểu hết, Kỳ Duệ lại càng không vui, "Như thế cũng quá ít! Ta không tin ngươi không có tiền!" mục đích của Kỳ Duệ là làm bẽ mặt Na Lan Đức Duật, nhưng dù sao cũng là xuất thân hoàng gia, lời nói cũng biết nặng nhẹ.
Phất Dực thì không giống vậy, lời nói rất khó nghe, "Ngươi không có tiền không cần vội, có biết bao nhiêu tỷ tỷ muội muội muốn giành được nụ cười của ngươi, ngươi không ngại bán vài cái là có tiền à!"
Lời nói rõ ràng là có ý sỉ nhục, Na Lan Đức Duật tức khắc tức giận ngút trời, có điều ở đây có biết bao vương công đại thần và người dân, nên nén giận, chỉ coi như không nghe thấy gì.
Anh có thể nhịn, nhưng Đại Hổ Nhị Hổ trên đài không nhịn được, xông đến Phất Dực mắng, "Phất Dực, ngươi đừng có hiếp người quá đáng, ngươi chẳng qua ỷ vào tỷ tỷ ngươi mà thôi, không có tỷ tỷ ngươi, ngươi đánh rắm cũng không được, tiền quyên tặng của Na Lan Đức Duật là tiền sạch sẽ, không giống như mấy người, quyên nhiều như thế cũng không phải tiền của tự mấy người, toàn là cướp đoạt mồ hôi nước mắt của người dân!"
Phất Dực chưa từng bị người khác mắng qua, lập tức mắng lại, "Bọn nô tài hai ngươi lại dám mắng ta, nói thế nào ta cũng là quốc cữu gia, hai ngươi thích mạnh mẽ ra mặt, được thôi, đến đây, đừng nói ta không nể mặt chủ tử hai ngươi! Hôm nay ta phải thay mặt chủ tử giáo huấn bọn nô tài hai ngươi!"
"Khá lắm quốc cữu gia, ngài muốn giáo huấn họ thế nào?" Phất Dực sỉ nhục Na Lan Đức Duật, Tâm Di không nổi nóng sao, bây giờ lại thấy hắn muốn giáo huấn Đại Hổ Nhị Hổ, nên lạnh lùng nói: "Người của tôi tôi tự biết dạy bảo, không cần ngài nhúng tay vào. Ngài không phải cho rằng hoàng phi tỷ tỷ của ngài cái gì cũng đều che đậy cho ngài chứ?"
"Không phải không phải!" thấy Tâm Di mặt lạnh lại, Phất Dực vội nhượng bộ, "Tôi chỉ là tùy tiện nói mà thôi!"
Dận Chân, Dận Tự bên cạnh thấy bọn họ đấu nhau, trong lòng thầm vui, vì bọn họ đều rất ghét Dư Phi. "Phất Dực, ngươi càng nói càng không coi được, ai không biết nhà ngươi có tiền, có tiền là có thể không coi ai ra gì sao?" Dận Tự vì Tâm Di bênh vực.
Dận Chân cũng bảo vệ Tâm Di, "Phất Dực, nếu ngươi còn hồ ngôn loạn ngữ (nói bậy), đừng trách bổn vương không nể mặt tỷ tỷ ngươi."
Phất Dực như nghe sấm, nhưng không có mưa, bị Tâm Di nói như vậy, lại thêm hai vị Vương gia cũng lên tiếng, lập tức không dám ở lại, im im liếc Na Lan Đức Duật một cái, nói nhỏ: "Một trăm lượng cũng bỏ ra, đồ keo kiệt!"
Dận Chân cũng lườm lườm Na Lan Đức Duật, "Phất Dực ngươi ai ngươi không muốn đắc tội, lại đắc tội với Na Lan Đức Duật, nha đầu đó chịu để yên cho ngươi sao?" chỉ thấy ánh mắt Na Lan Đức Duật luôn nhìn Tâm Di, bất giác nghĩ thầm, "Muốn ta giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện cũng được, nhưng mà ngươi phải trả chi phí."
Đang suy nghĩ, lại nghe Tâm Di nói, "Phất Dực, ai cũng đều biết nhà ngươi có tiền, nhưng quyên tặng bao nhiêu là tùy tấm lòng của mỗi người, không phải để đấu giàu nghèo, nếu thật lòng thành tâm vì bá tánh vùng thiên tai, thì dù chỉ quyên tặng một đồng xu cũng công đức vô lượng."
"A di đà phật! Lời nói của nữ thí chủ rất hay, lão nạp đã xem rất lâu rồi, lão nạp đại diện cho Quang Lộc Tự quyên tặng 1000 lượng." một vị phương trượng giả dạng hòa thượng đi khỏi đám người nói với Tâm Di.
"A di đà phật, đa tạ đại sư!" Tâm Di cười mím chi cọp nhận ngân phiếu.
"Lúc này, Na Lan Đức Duật cũng bước đến trước đài, "Tại hạ quả thực không có nhiều ngân lượng, chỉ đành... mượn bút mực tiểu thư dùng."
Đại Hổ Nhị Hổ liền mang giấy và bút mực ra, Na Lan Đức Duật vẩy mực viết một chữ "Ái (Yêu)", "Tại hạ kém cỏi, nếu vị nào thích, thì tùy ý ra giá!" Na Lan Đức Duật không có gì đáng kể nói.
Tâm Di cũng muốn dành lại sĩ diện cho Na Lan Đức Duật, nói to cổ động: "Sao có thể tùy ý ra giá, giá khởi điểm 1 trăm lượng, ai muốn có nào, đây có thể là bức vẽ đẹp đầu tiên của tam đại thần tượng kinh thành, độc nhất bưc này, nhất định đừng bỏ lỡ!"
Bạn còn chưa nói, quảng cáo của cô rất có hiệu ứng lớn, đám đông dưới đài nhao nhao hưởng ứng, "Tôi ra 3 trăm lượng, tôi ra 6 trăm lượng, tôi ra 1 ngàn..."
Tâm Di cầm búa gõ mạnh một cái, "Yên lặng yên lặng, từng người nói."
"Tôi ra 5 ngàn lượng!" một giọng nói ngọt ngào bên tai mọi người vang lên.
Ánh mắt mọi người đều chiếu vào hướng tiếng nói, "Oa, qua xinh đẹp... đúng đó, tiên nữ..."
Tâm Di cũng nhìn qua, không phải ai khác, chính là Uyển Nhi, bên cạnh là Khang Hy, Lý Đức Toàn mặc thường phục.
"Bọn họ sao cũng đến đây? Vậy thì càng náo nhiệt rồi!" Tâm Di thầm nghĩ.
Đâu chỉ một mình cô nghĩ như vậy, Vương gia, A Ca và các đại thần đều cảm thấy bất ngờ, nhưng thấy Lý Đức Toàn đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, thì hiểu ý ngay, biết Khang Hy không muốn bộc lộ thân phận, cũng rất phối hợp, làm như không nhận ra.
Na Lan Đức Duật không dám lười nhác, liền chen qua, nói nhỏ, "Hoàng Thượng, ngài sao cũng đến đây?"
"Chuyện náo nhiệt như vậy, Hoàng lão gia ta sao có thể không đến!" Khang Hy nói lớn.
Tâm Di thấy tất cả ánh mắt mọi người đều nhìn Uyển Nhi, ngay cả Na Lan Đức Duật cũng chạy qua, trong đầu hơi có chút ghen tỵ, "Xinh đẹp luôn được nhiều hoan nghênh, mình nếu có Uyển Nhi xinh đẹp như vậy, đừng nói 1 trăm vạn, nhiều hơn cũng được, đâu giống như bây giờ, cổ động cả buổi trời, vẫn chưa che hết đáy thùng!"
Nghĩ đi nghĩ lại, nhưng mình là người chủ trì toàn cục mà, không thể không lên tiếng, bèn nói: "Vị cô nương này ra 5 ngàn lượng, có ai ra cao hơn cô ấy không?"
Mọi người đều đang nhìn Uyển Nhi, không ai lên tiếng, "5 ngàn lượng lần 1, 5 ngàn lượng lần 2, 5 ngàn lượng lần 3, thỏa thuận xong!" Tâm Di gõ búa.
Uyển Nhi nhẹ dời gót sen, lên phía trước nhận chữ, quay về đám đông, đứng bên cạnh Na Lan Đức Duật.
Người dân lại bàn tán: "Hai người họ rất xứng đôi... đúng đó đúng đó, trai tài gái sắc, quả là trời sinh một đôi..." những lời khen ngợi tán thưởng không ngớt.
Uyển Nhi nghe thấy, ngượng ngùng liếc nhìn Na Lan Đức Duật, mỉm cười, điều này khiến cô nhìn càng xinh đẹp.
Na Lan Đức Duật ngay cả chút biểu cảm cũng không có, nhìn cũng không nhìn Uyển Nhi, là anh ta không nghe thấy sao? Đương nhiên không phải, anh ta lại không điếc, vậy nguyên nhân là gì? Một mặt, anh ta phải phụ trách an toàn của Khang Hy, mặt khác, Uyển Nhi xinh đẹp nhưng chỉ là dung mạo xinh đẹp mà thôi, dung mạo Tâm Di tuy hơi kém một chút, nhưng trên người toát lên sức sống, nhìn kỹ thì Uyển Nhi không có, vẻ đẹp của Tâm Di là do tính cách, phong thái và hành động tạo thành, đây chính là cái đẹp toàn diện, nên anh ta đương nhiên không vì Uyển Nhi mà động lòng, đây gọi là Tây Thi trong mắt người yêu.
Lúc này, Tâm Di nhìn thấy trong đám đông ba tỷ muội Tiết gia chen vào, liền thấp giọng nói thầm: "Ôi trời! Lại muốn kiếm chuyện nữa rồi."
Quả nhiên, Tiết Ngôn chen lên phía trước, nói: "Tâm cô nương, tôi cũng đến quyên tiền cứu trợ, có hoan nghênh không?"
Tâm Di cười cười, "Tiền của cô không dễ lấy được nhỉ?"
"Tâm cô nương quả nhiên thông minh!"
"Có sao nói vậy." Tâm Di cũng không vui.
"Sảng khoái!" Tiết Ngôn nói thẳng, "Cũng không có gì là khó, tôi có 3 đề bài muốn Tâm cô nương giải, đề thứ nhất, 1 ngàn lượng, đề thứ hai, 3 ngàn lượng, đề thứ ba, 5 ngàn lượng."
Tâm Di đồng ý, "Được!"
"Nếu trả lời không được thì sao?"
"Chỗ cô có 9 ngàn lượng, tôi đưa gấp đôi."
Tiết Ngôn bật ngón tay cái lên, "Có câu nói này của cô, tôi giới thiệu với cô người bạn này."
"Ra đề đi!"
Tiết Ngôn xoay người nhường đường, một giáo sĩ nước ngoài bước ra.
Tâm Di buột miệng nói, "Được thôi, lại còn mời lão ngoại đến nữa."
Giáo sĩ nước ngoài đoán chừng cũng là lần đầu tiên nghe được cách gọi này, nên dùng câu tiếng Trung Quốc cứng nhắc hỏi: "Cái gì lão ngoại?"
"Ông khá lớn tuổi, thì gọi là lão, ông đến từ bên ngoài nước Đại Thanh triều của chúng tôi, thì gọi là ngoại, kết hợp lại gọi là lão ngoại." Tâm Di giải thích.
Mọi người đều cười.
Giáo sĩ nước ngoài cũng lơ đễnh, hướng Tâm Di khom người cong lưng xuống, "Tâm tiểu thư, chào cô, tôi tên Bao Lý Tư."
"Cái gì, Bao Nhĩ Tử (bao ông chết)!" Nguyên Thái đột nhiên nói một câu như vậy.
Mọi người lại cười to một trận.
Tâm Di cũng cười, nói với Bao Lý Tư: "Hello, Mister Boris. He said this in joke. Please don"t mind." (Chào ông, Bao Lý Tư tiên sinh, anh ta nói đùa thôi, xin đừng để ý đến.)
Bao Lý Tư ngớ người ra, "Cô cũng biết nói ngôn ngữ của nước chúng tôi à?"
Đừng nói Bao Lý Tư bất ngờ, tất cả mọi người đều bất ngờ, chung quy thời đó người biết nói tiếng Anh rất ít, Hồng Dao nhìn Tâm Di bằng ánh mắt sùng bái, "Tâm tỷ tỷ, tỷ thật lợi hại!"
Na Lan Đức Duật thì lãnh giáo Tâm Di khác với mọi người, "Cô ấy ngay cả tiếng nước ngoài cũng biết, còn biết những cái khác nữa không?"
Tâm Di cười cười, "Ở đây thì nói tiếng Trung Quốc đi, mọi người đều nghe hiểu."
—————
Chú thích:
(1) Lang Nha: tên núi ở tỉnh Sơn Đông, Trung Quốc.
(2) Lục Cơ (261 – 303), tự là Sĩ Hằng, người Ngô Quận (nay là Tô Châu – Giang Tô). Từng nhận chức Bình Nguyên nội sử, nên được gọi là Lục Bình Nguyên.
Sau khi mất do "Bát Vương Chi Loạn", bị chu di tam tộc. Ông là "nhân tài hiếm hoi, văn chương đứng nhất nhì thời đó" (Tấn Thư – Lục Cơ truyền), cùng với em trai là Lục Vân trở thành nhà văn học nổi tiếng thời Tây Tấn. Thực ra Lục Cơ còn là một thư pháp gia kiệt xuất, "Bình Phục Thiếp" của ông đích thực là bút tích thư pháp của danh nhân sớm nhất thời cổ đại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook