Lưu Đại nói: “Đại thẩm ngươi không biết dùng từ thì đừng dùng bừa, còn cho đến chết mới thôi, phi phi phi, ngươi phải nói là chúng ta gặp một đứa giết một đứa, giết hai đứa thì kiêm thêm một đứa. . . . . .”

Anh Nguyên nhìn những nam nữ nhiệt huyết này, trong mắt ẩn ẩn có lệ, hắn trong lòng thầm nghĩ: “Lâm Phong a Lâm Phong, ngươi đã nhìn thấy chưa? Đây là dân chúng thành Hưng Châu chúng ta, là con dân đại Hàn triều đích chúng ta. Các ngươi Phượng Triều binh hùng tướng mạnh, cậy là có thể giết sạch chúng ta, chính là ngươi giết không nổi những trái tim báo quốc này đâu. Thanh thiên máu đào, món nợ giữa ta và ngươi, sẽ chờ kiếp sau lại tính đi.”Nghĩ đến đây, hắn chậm rãi bước xuống bậc thang, trầm thanh nói: “Nếu như thế, các ngươi đều đi theo ta, ngay mai quyết một trận tử chiến với Phượng quân.”Nói xong mang theo bọn bộ khoái cùng mập đại thẩm ngang nhiên ra khỏi tri phủ nha môn.

Lúc đó sắc trời đã hơi hơi sáng, Anh Nguyên chờ đến khi ra khỏi phủ, đã thấy hai bên đường, toàn là bách tính Hưng Châu, lão nhân phụ nữ và trẻ em cũng ở trong đó, nhìn thấy hắn đi ra, cũng không hẹn mà cùng hô: “Anh đại nhân, chúng ta thề cùng sống cùng chết, quyết không rời bỏ.”Trong lúc nhất thời, khắp đường phố đều là tiếng hò hét ầm trời: “Thề cùng sống cùng chết, quyết một trận tử chiến. Không rời không bỏ, máu đào thanh thiên.”

Anh Nguyên chỉ cảm thấy trong lòng một cỗ hào khí giống như phun trào ra, thẳng tới tận trời cao, nhịn không được nói: “Lấy giấy bút đến.”Sớm có người chạy thư phòng trong phủ ra. Anh Nguyên lấy bút trám mặc, xoay người lại hai cánh cửa phủ nha, viết lên câu đối. Vế trên là” Bát thập nhật dục huyết hiệu trung, biểu thái tổ thập thất triều nhân vật.”Vế dưới là: “thập vạn nhân đồng tâm tử nghĩa, lưu đại hàn tam bách lý hà san.”Viết xong, đáp bút xuống đất, xoay người lên ngựa, hô lớn: ” dân chúng Hưng Châu nghe lệnh, thừa dịp lúc này chưa sáng, theo ta ra khỏi thành, thề diệt Phượng quân lấy máu trả máu cho Hàn triều chúng ta. Sát a. . . . . .”

Sắp tới giữa trưa, mặt trời vốn là phải tỏa ra ánh nắng gay gắt lại bị những đám mây đen dày kịt trên trời kia che lấp, tựa hồ cũng không nguyện nhìn thấy trận đấu thảm thiết ở trước mắt này.

Hưng Châu ngoài thành, nơi nơi đều là Phượng quân toàn thân áo giáp cùng với binh lính dân chúng thành Hưng Châu vũ khí thô sơ đang liều mạng giết địch. Có thể nói, đây là một trận chiến không hề có chút trì hoãn nào. Cho dù là lão hổ, đói ba ngày cũng không còn khí lực cắn người, huống chi là người đây. Lại nói đối phương dù sao cũng là thiết kỵ Phượng triều được trang bị hoàn mỹ. Có thể tiếp tục kiên trì chiến đầu, hoàn toàn là bởi vì phương thức chiến đâu vô cùng kỳ lạ của Phượng quân.

Tất cả binh linh thành Hưng Châu đề là kỳ quái, những quân địch này là làm sao vậy, bọn họ mặc dù đang lúc chiến đấu, lại thật cẩn thận mà tránh làm địch nhân bị thương. Nếu không có áo giáp mũ giáp lì lợm của bọn họ, có khi một đội quân ba ngày chưa ăn gì này cũng chiếm được thế thượng phong. Nhìn bộ dạng bó tay bó chân này của bọn họ, nào có gì gọi là đánh giặc a.

“Các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Mấy binh lính Hưng Châu bị bắt giữ, thật sự là tò mò tới cực điểm, nhịn không được mở miệng hỏi phượng quân đang trông coi bên người bọn họ.

Binh lính Phượng Triều liếc mắt nhìn bọn họ một cái, lúc này có mấy xuy sự binh

(binh lính nấu cơm) tiến lại đây, cầm theo mấy cái thùng gốm lớn, bên trong chứa đầy thức ăn, một người tên là Trần Hòa mang từng thùng từng thùng lại. Đưa cho mấy tù binh nói: “Nào, nhanh ăn đi, tư vị đói bụng là vô cùng khó chịu a, mẹ nó, lúc ở dưới núi Côn Luân, trận chiến cùng với Nguyệt Ma quốc hồi đó, bị địch nhân làm yêu pháp, đồ ăn ngay tại trước mắt, mà chúng ta lại đều nhìn không thấy, cứ thế đói bụng 3 ngày, khi đó thật muốn ăn ngay cả ngón tay của chính mình.”Hắn này vừa nói, người hai bên vốn là địch, nhưng lại cảm thấy gần gũi hơn bao nhiêu. Mấy tù binh do dự một chút, nghĩ nghĩ lấy cái chết tuẫn Anh đại nhân là nên làm, nhưng là Anh đại nhân đại khái còn chưa có chết, như vậy chính mình cũng không cần phải tiếp tục ở đây kiên trì vì tên hôn quân ở kinh thành, do đó cùng nhìn nhau một cái, liền cầm lấy thùng lớn mà đầu ăn, còn không có quên nghi vấn lúc nãy: “Nói đến cùng, các ngươi rốt cuộc đang làm cái gì? Cái này gọi là đánh giặc ư?”

Trần Hòa nói với mấy binh lính Phượng Triều: “Xem xem xem xem, các huynh đệ, ngay cả binh lính địch thành người ta cũng nhìn ra rồi. Đúng vậy, chúng ta thế này sao gọi là đánh giặc a? Thuần túy là vây săn về, còn không cho phép giết chết con mồi.”Nói xong lại nói với bọn tù binh: “Các ngươi hỏi ta? Ta cũng không biết, dù sao cũng là mệnh lệnh của tướng quân. Nghe nói Hoàng đế cấp trên nhất của chúng ta nợ Anh tri phủ của các ngươi không ít bạc, bởi vậy cảm thấy áy náy, cho nên bảo bọn ta đối xử tốt với các ngươi.” Bởi vậy có thể thấy, sức mạnh và tốc độ truyền đi của lời đồn quả thực là vô cùng đáng sợ.

Tù binh ta nhìn ngươi ngươi nhìn ta, mắt to trừng mắt nhỏ. Cuối cùng một binh sỹ Hưng Châu tên là tiểu Khâu hồi lại thần: “đợi. . . . . .đợi chút, ngươi nói hoàng đế các ngươi nợ đại nhân của chúng ta tiền? Này. . . . . . Không có khả năng đi? Nhưng thật ra đại nhân của chúng ta đã đoạt 22 vạn lượng từ chỗ hoàng đế các ngươi là chuyện có thật.” từ ngày Phượng Chuẩn rời đi, Anh Nguyên liền đem thân phận thật của hắn công khai với dân chúng Hưng Châu, Phượng Chuẩn đáng thương sau khi đã có cống hiến to lớn như vậy, vẫn là không thể tránh khỏi vận mệnh bị chửi mắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương