Ách Thê
-
Chương 42: Truy thê chi phiên ngoại thiên 11
Bạch Văn Hạo bước đi dưới ánh đèn đường tịch mịch, trải dài xuống là 1 chiếc bóng nhỏ bé cô độc như linh hồn ko nơi nương tựa vất vưỡng ở biên giới hắc ám. Đi qua khu phố náo nhiệt, càng bước càng xa cái nơi vừa mới rời khỏi –
Ngẩng mặt lên, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn ngân ngấn nước mắt. Ánh trăng khuyết mờ ảo, người mang nhiều ủy khuất ko ai cảm thông….
Chỉ muốn được vui vẻ vào ngày mình được sinh ra, 1 năm 1 lần …..
Muốn được hưởng cảm giác có người bảo hộ và yêu thương…..
Muốn yên tâm dựa dẫm…..
Không nghĩ đến việc sau khi đùa vui thì khi về nhà lại trả giá quá đắt như thế. Mà cậu làm gì có nhà….
『Văn Hạo, theo về nhà anh, có được không? 』
“Được….” Giọng nói nghẹn ngào quay về hướng nam nhân đã đứng mà hỏi cậu.
Dừng lại bước chân, gương mặt tuyệt sắc vùi vào túi hành láy. Ký ức của 5 ngày 4 đêm vừa qua hiện về trng não như 1 bộ phim quay chậm. Nhớ tới việc hắn đã đối xử với cậu thật tốt. Tới tận 5 ngày như vậy lận. Có thể coi là sự ngọt ngào bù đắp cho cuộc sống đau khổ trong mười mấy năm qua của cậu…..
Ôm chặt thứ duy nhất còn sót lại. Sớm đã hiểu rõ mình mất đi cái gì. Ko có dũng khí tin tưởng nam nhân đối với cậu là thật tình, đã sớm quăng mất địa chỉ của hắn rồi….
Cắn chặt lấy môi, cố nuốt vào sự hối hận vô cùng. Mình là 1 thằng ngốc….
Giờ chỉ có thể cố gắng tự lực cánh sinh. Không thể nào sống được với mấy người thân nhân kia nữa rồi, nam nhân lại nguyện ý cho cậu 1 mãnh trời, vậy mà cậu lại từ bỏ thế giới đó…
Nếu thời gian có thể quay lại. Cậu nhất định sẽ ko cố chấp phản ứng như vậy, sẽ cam tâm tình nguyện ở cùng 1 chỗ với hắn.
Ko chắc chắn việc hắn có liên quan gì đến mấy người trong căn biệt thự hẻo lánh kia ko. Đi ba tiếng đồng hồ trên con đường quen thuộc, hòng thử xem vận khí của mình.
Ngôi biệt thự trong trí nhớ đó cuối cùng là có người cậu muốn gặp hay ko?
Nội tâm cứ hy vọng xa vời, có thành hiện thực hay ko?
Cậu ko phải là cô bé lọ lem thời hiện đại, qua 12 giờ đêm thì phép thuật biến mất…..
Sớm quên mất gương mặt của mẹ mình. Chỉ có thể nhớ được kỹ càng giọng nói dịu dàng trong quá khứ thường ở bên giường của mình kể chuyện cổ tích. Cậu cũng đã rất nhiều lần trong đêm tối tự an ủi mình, hy vọng viễn vong rằng rồi sẽ có người đối xử với mình tốt…..
Vừa nghĩ vừa nặng nề bước đi về phía trước. Toàn thân quan trọng nhất chỉ có túi hành lý và hy vọng này thôi. Bất luận có tốn bao nhiêu thời gian để đến được nơi đó. Nếu ko dũng cảm thử qua, thì sao xác định được kết quả?
5 giờ sáng…..
Thường ngày sau giờ này 1 chút là hắn đang đứng dưới cửa sổ nhà mình, chờ đợi người ta đến.
Mỗi ngày chỉ hy vọng vào giờ phút đó thôi, rất sợ mình sẽ bỏ lỡ….
Hàn Thanh Vân bỗng nhiên thở dài 1 cái, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt của căn nhà cho thuê, tức cười…..
Hắn đã biết rõ rồi mà vẫn còn hy vọng cánh cửa kia mở ra….
Lấy chìa khóa trong túi ra, đợi thêm chút nữa, vẫn là 1 không gian im lặng mà thôi.
Hàn Thanh Vân lần thứ hai bước lên xe, ngẩng đầu nhìn sắc trời, phương đông đã bắt đầu có chút ánh sáng rồi –
Ngồi trong xe, nhìn ra khoảng không bao la bát ngát bên ngoài. Rất muốn đem cậu trở về, nhưng lại ko biết người đang ở phương nào. Hàn Thanh Vân trong lòng mang đầy nỗi thất vọng, về lại nhà mình.
Xa xa đã thấy biệt thự của mình trong tầm mắt. Chỉ có hơi khác chính là, có 1 thân ảnh quen thuộc đang ngồi 1góc bên cánh cổng sắt lớn. Có 1 sự kinh ngạc và vui mừng ngoài ý muốn. Chân nhấn ga, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Động cơ trên xe vẫn chưa tắt, Hàn Thanh Vân đã mở cửa lao ra ngoài, thân ảnh to lớn đang ở trước mắt người ta. Nhìn trừng trừng vào mái đầu, thấy gương mặt tuyệt sắc đang bàng hoàng ngẩn lên, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng tầng tầng lớp lớp hơi nước. Giọt nước mắt lấp lánh như pha lê xuất hiện ở giữa tầm nhìn của hai người –
Hàn Thanh Vân vươn tay, bàn tay lạnh giá kéo cậu đến bên người, chớp mắt 1 cái ôm chặt lấy người có thân thể mềm yếu kia vào lòng. Như để chứng thực, để lấp đầy sự hụt hẫng trong lòng.
Túi hành lý vẫn nằm giữa 2 người. Bất quá ko ai quan tâm cả. Hai người bọn họ lần thứ 2 gặp nhau vẫn là rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Ngoài ra, mấy chuyện khác đều ko có gì quan trọng hết.
Hai bàn tay Bạch Văn Hạo nắm chặt lấy áo của nam nhân. Vùi đầu trong lòng ngực rộng lớn, nghẹn ngào “Quả thật là anh ở đây, em đợi mãi…..” Chờ cho đến rạng sáng, sợ rằng mình hy vọng rồi sẽ thất vọng, sợ ko còn dịp nào gặp lại hắn nữa….
Ma khóc nhè xinh đẹp cứ ở trong lòng hắn mà khóc mãi. Quần áo đang mặc trên người là hàng cao cấp nên cực kỳ hút nước, làm cho trước ngực hắn ươn ướt.
Hàn Thanh Vân giờ mới đem toàn bộ tức giận phát tiết, thở hổn hển mà mắng: “Đồ ngốc, dám vứt bỏ anh hả. Em biết ko, anh tìm em khổ lắm đó…..” Lo lắng cậu ko có chỗ để đi, ko có chỗ trụ lại, cứ như vậy mà biến mất ko còn tăm hơi gì hết….
Xiết chặt 2 cánh tay như muốn xoa dịu sự buồn bực của hắn!
Lúc nãy chỉ biết nóng lòng chết người…..
Buồn với phiền giờ nhẹ như 1 sợi lông. Hàn Thanh Vân cúi đầu, để cằm lên tóc cậu, nhăn chặt mày, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc mà, có anh ở đây rồi….”
Một câu nói chứa đầy sự an ủi. Trời đã sắp đặt 1 điểm tựa ôn nhu cho linh hồn phiêu lãng của cậu dựa vào. Đi 1 vòng cuối cùng cũng trở về điểm ban đầu –
“Tại sao ko chịu theo anh về nhà?” Hờn giận, chưa kịp nghe cậu trả lời đã nói tiếp.”Sợ anh đem em đi bán phải ko?” Cậu ko nói câu nào hết, quanh đi quẩn lại chỉ có nguyên nhân đó mà thôi.
Cậu còn dám gật đầu nữa kia. Hàn Thanh Vân thật giận run người mà.
Buồn bã ko nói nên lời. Là bởi vì ko thể nghi ngờ, ko hề do dự việc mình đã sớm gặp được người đàn ông tốt. Tay nắm chặt ko muốn buông ra, hai má dán chặt vào lòng hắn, lặng yên nghe tiếng tim đập thật nhịp nhàng và trầm ổn.
Rất muốn ôm chặt hắn. Bạch Văn Hạo lên tiếng van nài: “Đừng đuổi em đi…..”
“Ko đâu.” Ngữ khí vô cùng kiên định. ”Em đừng sợ nha, là anh làm theo ước nguyện của em mà. Không phải anh còn thiếu em 1 yêu cầu hay sao?”
“Ước nguyện…..” Bạch Văn Hạo thì thầm tự nói. Nhớ lại nguyện vọng của mình lúc sinh nhật –
“Em muốn ở cùng 1 chỗ với anh……” Thẳng thắn thừa nhận, muốn đòi lại món nợ cờ bạc của cậu.
“Đương nhiên là được.” Hàn Thanh Vân dứt khoát đồng ý.
Hắn nhấn mạnh: “Còn đây là nguyện vọng của anh.” Hắn cũng『muốn như vậy』 đã lâu lắm rồi……”. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Hàn Thanh Vân lấy từ trong túi ra 1 cây ngân trâm, nói: “Trâm cài này thuộc về em, mà em, chỉ có thể thuộc về anh.”
Đôi mắt trong suốt tiếp nhận ánh mắt ôn nhu tràn đầy yêu thương kia. Hắn luôn thâm tình nhẹ nhàng cầm lấy 1 loạn tóc của cậu mà ngửi. Mà cũng ko hiểu sao cậu lại kiên trì để mái tóc dài quái dị như vậy?
Lúc này, trên gương mặt của Bạch Văn Hạo cuối cùng cũng hơi mỉm cười 1 chút….
“Đại ca đã đem được ca ca xinh đẹp về nhà.” Hàn Thanh Thanh gác hai má mình lên lan can. Đôi mắt mở to cứ chớp lấy chớp để, rất vui vì đại ca cuối cùng cũng đã đem được người về nhà.
“Cậu thấy ko, mình nói đâu có sai, đại ca của mình cuối cùng cũng gạt được người về nhà rồi.” Hàn Thanh Hoa nói với bạn học là Địch Mẫn Diệu.
Hai đứa nhỏ vì việc này mà đánh cược. Ai thắng có thể lấy đi món đồ của người kia. Hàn Thanh Hoa đắc ý tuyên bố hùng hồn: “Bây giờ máy bay điều kiển từ xa của cậu là của mình nga.”
Địch Mẫn Diệu cũng chịu thua cuộc, bất quá…”Máy bay đó, ko phải bị cậu giấu dưới giường từ tối hôm qua hay sao. Cậu muốn thì mình cho đó, ko lấy lại đâu” Cho dù nó ko bị thua, Hàn Thanh Hoa cũng sẽ lại trêu chọc nữa cho coi.
Mấy chuyện này, nó luôn rộng lòng mà nhường lại.
Bạch Văn Hạo thoáng chốc ngạc nhiên. Nhẹ nhàng đẩy nam nhân ra, ngẩng đầu nhìn 3 đứa nhỏ ở lan can. Hình dáng mặt mũi vô cùng quen mắt, giống như đã từng gặp qua….
Bỗng nhiên, lại nhớ thật rõ ràng bức thiên luân thân tử đồ cổ đại thời đó. “Bọn chúng….”
“Là đệ đệ của anh Hàn Thanh Hoa cùng muội muội Hàn Thanh Thanh, còn có bạn học của Thanh Hoa Địch Mẫn Diệu.” Hàn Thanh Vân tiếp tục nói: “Mẫn Diệu thường qua đêm ở nhà anh.”
“Anh ko thấy bọn chúng rất giống….” Văn Hạo đột nhiên dừng lại, ko muốn mấy đứa nhỏ biết đến chuyện quái dị về ko gian đan xen nhau.
Hiểu được suy nghĩ của cậu, Hàn Thanh Vân cười hỏi: “Giống người 1 nhà, đúng ko?”
“Giống người 1 nhà……” Nghe thật thân thiết, có phải hay ko là nói bóng gió xa gần? Bạch Văn Hạo mở to mắt, có nhiều sự trùng hợp khiến người ta giật mình. Còn có… mấy đứa nhỏ này sao lại nói:『Đại ca gạt người trở về 』?
“Em còn ngây ngốc cái gì đó?”
Hàn Thanh Vân buông cậu ra, đi tắt máy xe, sau đó lấy ra hành lý của mình, trong đó tính luôn cả cậu. Ánh mắt sắc bén thăm dò một chút, hắn thúc giục: “Chúng ta vào nhà đi, để em từ từ làm quen với mọi người và 1 số thứ. Chiều nay em đến công ty giúp anh 1 chút, anh còn có 1 món nợ quan trọng cần thanh toán nữa.”
***
Bạch Văn Hạo mặc cho nam nhân dắt vào biệt thự, vẫn còn đang ở trong trạng thái ngây ngốc.
Hàn Thanh Vân dắt cậu vào nhà, giới thiệu sơ qua với mọi người. Sau khi song thân qua đời, hắn đã thuê 1 người chuyên nấu cơm, quét dọn nhà cửa – Lâm Xuân Hoa.
Xuân Hoa ko ở trong biệt thự. Cô chỉ làm từ 6 giờ sáng tới giờ cơm tối là 7 giờ mà thôi. Mà hắn luôn đúng 7 tối là về tới nhà.
Trừ khi có công việc quan trọng hay bức thiết, thì hắn ko bao giờ về nhà trễ hơn cả.
“Em yên tâm, nếu có việc về trễ hơn, anh sẽ gọi điện về nhà.” Hai người mới bắt đầu sống chung với nhau. Cũng cần báo cho cậu biết trước để 『ngoan ngoãn nghe theo』.
Để tránh cậu quá lo lắng…..Điểm này – hắn nhất định sẽ tuân theo.
Bạch Văn Hạo “Ân.” một tiếng.
Tiếp tục lắng nghe hắn nói: “Vào lúc sáng sớm và chiều, sẽ có tài xế đến phụ trách đưa đón mấy đứa nhỏ đi học. Chiều nào cũng vậy, đúng 4 giờ rưỡi, sẽ có gia sư đến để đốc thúc cùng dạy tiếng Anh cho bọn chúng nữa.”
“Vị thầy giáo kia có phải là anh Ngụy Quốc hay ko?” Phiếu ưu đãi là do cậu nhờ Ngụy Quốc bán dùm mà.
Hiện tại, cậu ko khỏi nghi ngờ là Ngụy Quốc đã bán phiếu ưu đãi cho hắn.
“Ngụy Quốc là 1 trong những chiến hữu thời trung học của anh mà.” Gã giờ đang làm việc ở sở nghiên cứu, chuẩn bị học cao hơn.
“Thì ra, các anh đã biết nhau từ trước….” Bạn thân Vương Nhược Nam rất ít khi kể chuyện về Ngụy Quốc cho cậu nghe. Mà cậu cũng ko muốn quan tâm đến đời tư của người ta nhiều quá.
Dùng chân nghĩ cũng biết….
Nam nhân này ko phải đã thông qua Ngụy Quốc mà biết rõ mọi chuyện về cậu rồi chứ…
Không phải mới lạ.
Trước khi du lịch, cậu ko hề biết đến nam nhân này. Nhưng bạn thân của nam nhân — Ngụy Quốc ko phải là ko có khả năng sắp đặt chuyện đó.
Chả trách, nhiều lúc cậu có cảm giác bị nam nhân nhìn thấu hết mọi chuyện.
Hàn Thanh Vân cúi đầu nhìn cậu đang cắn chặt môi. Là đang suy nghĩ cái gì. Đừng nói là có thể suy ra chuyện hắn đã biết rõ cậu từ sớm đi?
Lập tức, lập tức dời đi sự chú ý của cậu, “Đi, anh dẫn em đi 1 vòng biệt thự cho biết.” Hàn Thanh Vân quay mình lại ra ám hiệu cho tụi nhỏ. Ý bảo tụi nó mau mau trở lại giường ngủ đi. Đợi Xuân Hoa làm xong điểm tâm hãy rời giường, đánh răng xúc miệng rồi ăn bữa sáng.
Ba đứa tiểu quỷ ko có chạy tới dính lấy người ngay. Bởi vì ca ca xinh đẹp thoạt nhìn có vẽ hơi ngốc 1 chút. Dường như chưa quen lắm với hoàn cảnh nhà này –
Nhà này đã cung kính chờ đợi 1 người『 Đại giá quang lâm 』 từ lâu lắm rồi. Đương nhiên ko ngoại trừ con chó to ngoài sân nữa nha. Nó thích nhất là chơi trò『Ngươi đâu ta đấy』, cái kỹ năng đặt biệt này là vì 『người đưa báo』mà luyện thành.
Thấy mấy đứa nhỏ cùng con chó to chạy lên lầu rồi, Bạch Văn Hạo mới cùng Hàn Thanh Vân bước ra khỏi phòng –
Cậu muốn biết rõ phòng của mấy đứa nhỏ ở đâu, còn có phòng khách, phòng bếp, phòng tập thể thao và cả thư phòng nữa. Bên trong nhà còn có phòng tắm xông hơi hiện đại, thậm chí là 1 gian phòng ngủ thật lớn cho chủ nhân của ngôi nhà…..
Nếu song thân của hắn còn ở trên đời, thì có chấp nhận cho cậu ở lại ko?
Biết rõ suy nghĩ này là quá thừa thãi. Nhưng ở nơi ko quen thuộc như vầy, cậu cảm thấy ko được tự nhiên….
Hàn Thanh Vân đóng lại cửa của căn phòng thượng hạng đó. Vẻ mặt ko hề có chút bi thương nói: “Cha mẹ anh là 1 cặp cực kỳ thấu hiểu và chăm lo cho gia đình. Nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ rất vui khi thấy anh mang em về nhà.” Song thân luôn dặn dò hắn, nếu có người mình thích thì nhất định phải dắt về nhà cho bằng được.
Bàn tay vuốt ve đôi má xinh đẹp của cậu, nhẹ nhàng nói: “Mẹ anh nhất định sẽ nói, em so với mấy minh tinh trong màn ảnh còn xinh đẹp hơn…..” Thậm chí, chắc chắn là người sẽ đi khoe với mấy chị em tốt khác là mình có được 1 『nàng dâu 』vừa xinh đẹp vừa nhu thuận.
Bạch Văn Hạo trong lòng rất cảm động nên nhất thời ko biết nên phản ứng như thế nào. Đành chọn phương thức tốt nhất là tiếp tục im lặng.
Nội tâm chứa nhiều nghi hoặc muốn hỏi cho rõ, nhưng chưa đúng dịp nên cậu ko dám nói.
Khép hờ mắt, gương mặt lạnh lùng của nam nhân đã nhanh chóng tiến đến gần. Làn môi mỏng trong chớp mắt đã dán vào má của cậu. Bạch Văn Hạo bị dọa cho hoảng sợ, trợn mắt, líu lưỡi hỏi: “Anh anh anh….muốn làm gì?”
“Đòi nợ.” Hàn Thanh Vân mặt vô biểu tình nói.
Người ta đang ở gần ngay trước mắt, còn ko biết hắn muốn làm cái gì sao?
「Rầm!」
Hô hấp của Bạch Văn Hạo trong nháy mắt cứng lại. Tim đập dữ dội như sắp nhảy ra khỏi l*ng ngực. Đầu óc trống rỗng. Tay nắm chặt lấy cây ngân trâm để trong túi áo. Cả người bị cánh tay mạnh mẽ nhấc lên, nhắm thẳng hành lang ở cuối lầu hai mà đi –
「Phạch.」
Cửa phòng đóng lại.
Hàn Thanh Vân ôm cậu đến căn phòng quen thuộc của mình. Tay cầm lấy túi hành lý tùy tiện ném đi. Cởi ra hết những gì ràng buộc trên người mình. Làn môi mỏng gặm nhắm cổ họng trắng nõn, ko hề nương tình mà để lại dấu vết đỏ tươi….
Mới bắt đầu chung sống, đương nhiên phải để cho người ta quen với việc 2 người bọn họ ngủ chung giường, quen với hơi thở của hắn….
Hắn sao có thể quên việc hảo hảo uốn nắn cậu. Phương thức được chọn này vừa ngọt ngào vừa ko để lại vết thương khiến cậu đau đớn.
Hàn Thanh Vân đặt cậu ở mép giường, cởi ra hết quần áo. Thân thể hoàn mỹ tử từ hạ xuống thân hình bạch ngọc kia, thấy cậu thẹn thùng mà quay mặt đi.
Tay vuốt vuốt mái tóc đen huyền, từ từ lần đến lỗ tai, ngón tay khéo léo nhẹ nhàng, liền nghe được âm thanh rất nhỏ phát ra, thấy hai tai cậu đều đỏ lên.
Ko đẩy hắn ra, ko cảm thấy ghét khi tiếp xúc. Bạch Văn Hạo chỉ đơn giản là ngồi yên, mắt thấy nam nhân đang từ từ cởi nút áo của mình
Hở!
Cậu ngượng ngùng ko biết nên làm sao, đành phải cắn môi, nắm chặt lấy ngân trâm. Bất quá sau 1 lúc, ngân trâm nắm trong tay cũng bị gỡ ra, môi nam nhân đang càng lúc càng đến gần. Chiếc miệng phả ra hơi thở mùi đàn hương, đón lấy môi lưỡi của nam nhân dây dưa. Một nụ hôn mang màu sắc t**h d*c sâu vô tận.
4 phiến môi giao nhau triền miên. Trong mắt chỉ thấy duy nhất hình ảnh đang tồn tại của đối phương –
Bạch Văn Hạo mặt đỏ tươi dựa vào vai nam nhân, ý muốn mặc cho nam nhân muốn làm gì thì làm –
Hai bàn tay ko an phận ở nơi mẫn cảm mà chuyển động. Môi cũng theo tay, di chuyển từ trái cổ dần dần xuống dưới. Dùng miệng hút l**m 2 điểm trước ngực, d*c v*ng át đi lý trí nhanh chóng trương lên. Mắt mơ màng thấy nam nhân nhanh như chớp cầm lấy d*c v*ng mẫn cảm mà cẩn thận vuốt ve, chơi đùa….
“Ơ…..” Bạch Văn Hạo cắn môi nhẹ nhàng rên rỉ thật mê người. Toàn bộ kho*i c*m đầu tập trung ở các ngón tay đang ma sát đỉnh điểm của d*c v*ng. Thậm chí còn muốn lên tiếng cầu hắn mau 1 chút….
Ngón tay nắm chặt khăn trải giường đến mức trắng bệch. d*c v*ng được khơi gợi đã lâu, giờ đang ẩn nhẫn chờ cơ hội bộc phát…
Thân thể mạnh mẽ đang chủ động để kết hợp với nam nhân. Bỗng nhiên d*c v*ng được ngậm vào miệng. “Ơ….anh…” mấy chữ sau hoàn toàn biến mất….
Bạch Văn Hạo vội vã lấy tay che miệng lại ngăn ko cho phát ra âm thanh rên rĩ. Tình d*c đặt trong miệng của nam nhân bị l**m sạch sành sanh, ko cách nào chịu nỗi.
Thấy cậu cả người phủ 1 lớp mồ hôi mỏng, làn da trắng trẻo giờ ửng lên 1 màu hồng ái muội, môi Hàn Thanh Vân nhơi nhếch lên 1 nụ cười ko có ý tốt.
Bạch Văn Hạo thở dốc, ý thức mơ màng đang rơi vào trạng thái cao trào. Tâm lý chưa chuẩn bị thì hai chân nhanh như chớp đã bị mở ra đến cực hạn. Bị thấy hết rồi…. Trong nháy mắt, lý trí quay trở về, mặt Bạch Văn Hạo đỏ như lửa, toàn thân nóng rực như sắp nổ tung.
Cậu hoảng sợ kêu lên: “Ah! Anh buông tay…” Tư thế này thật xấu hổ chết người….
Cảnh tượng trước mắt quả thật rất xinh đẹp. Hàn Thanh Vân ko thèm nghe mấy lời cậu vừa nói. Chỉ muốn ăn sạch, ko cho cậu có cơ hội đổi ý. Ngón tay lập tức vươn dài tiến vào cửa khẩu màu phấn hồng mà ma sát.
Bạch Văn Hạo cả người run rẩy “Ân…” Tùy theo ngón tay mà phát ra. Dần dần cũng quên mình vừa phản đối cái gì, cũng quên che miệng, quên luôn thẹn thùng…..
Cậu chặt quá….. Hàn Thanh Vân tưởng tượng đến cảnh mình tiến vào cơ thể của cậu, kết hợp, va chạm mạnh mẽ. Hắn cũng gấp lắm rồi…
Rút ra ngón tay, khởi động toàn thân, hai tay nắm lấy đôi bàn chân đã mềm nhũn vô lực của cậu. d*c v*ng cứng rắn để ở cửa khẩu non nớt, chớp mắt 1 cái tiến vào –
“Ah!” Bạch Văn Hạo cất giọng, đau quá…..
Đôi mắt xinh đẹp nổi lên 1 làn hơi nước. Nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác khó chịu khi 2 người mới kết hợp, cắn môi, nói ko ra lời, mắng….Nam nhân chết tiệt. Sao ko nhẹ nhàng chút nào hết….
Hàn Thanh Vân nhẹ nhàng hôn vào làn mi khẽ động của cậu, trêu chọc: “Em quả là thích khóc nhè nha.” Ghẹo cho cậu khóc lên, hắn chút chíu tội ác cũng ko cảm thấy.
Kéo tay cậu quàng qua cổ mình, môi thì thầm bên tai: “Anh thích nhìn hình dáng khóc nhè trên giường của em.” Sau đó liền hôn lên nước mắt đang chảy xuống.
“…” Nam nhân chết tiệt, đã chiếm tiện nghi còn láu cá.
Bạch Văn Hạo trong lòng thầm mắng. Hai tay ôm chặt lấy cổ của nam nhân. Gương mặt tuyệt sắc thân cận lãnh diện kia. Thuận theo động tác mãnh liệt của hắn, dần dần cũng quen với sự bá đạo và ôn nhu của nam nhân.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua rèm cửa sổ, thấy rõ trên giường là 1 cặp đang nằm, tứ chi giao nhau. Nam nhân có gương mặt lạnh lùng đang gối đầu lên cổ con người xinh đẹp kia. Hai người ngủ thật ngọt ngào.
Nhà bếp –
Lâm Xuân Hoa hỏi: “Ông chủ hôm nay dậy thật trễ nha, sao giờ này còn chưa chịu rời rỏi giường nữa?” Đây là lần đầu tiên khác với lệ thường.
“Bởi vì đại ca đã gạt được ca ca xinh đẹp về nhà rồi!” Ba đứa nhỏ cùng đồng thanh nói. (Hữu sợ cái nhà này luôn =.=ll)
“Cuối cùng…” Lâm Huân Hoa hai mắt đầy lệ, lập tức chạy ra cửa, chấp chấp tay hướng ông trời mà lạy lạy.
“Thật sự là cám ơn trời đất!” Cô có thể giảm bớt công việc nhà rồi. Thà rằng….lãnh ít hơn mấy ngàn đồng. Cô còn muốn tìm người yêu, nói chuyện luyến ái. Tương lai cũng ko thể ở mãi nhà này được.
Ngẩng mặt lên, đôi mắt xinh đẹp vẫn còn ngân ngấn nước mắt. Ánh trăng khuyết mờ ảo, người mang nhiều ủy khuất ko ai cảm thông….
Chỉ muốn được vui vẻ vào ngày mình được sinh ra, 1 năm 1 lần …..
Muốn được hưởng cảm giác có người bảo hộ và yêu thương…..
Muốn yên tâm dựa dẫm…..
Không nghĩ đến việc sau khi đùa vui thì khi về nhà lại trả giá quá đắt như thế. Mà cậu làm gì có nhà….
『Văn Hạo, theo về nhà anh, có được không? 』
“Được….” Giọng nói nghẹn ngào quay về hướng nam nhân đã đứng mà hỏi cậu.
Dừng lại bước chân, gương mặt tuyệt sắc vùi vào túi hành láy. Ký ức của 5 ngày 4 đêm vừa qua hiện về trng não như 1 bộ phim quay chậm. Nhớ tới việc hắn đã đối xử với cậu thật tốt. Tới tận 5 ngày như vậy lận. Có thể coi là sự ngọt ngào bù đắp cho cuộc sống đau khổ trong mười mấy năm qua của cậu…..
Ôm chặt thứ duy nhất còn sót lại. Sớm đã hiểu rõ mình mất đi cái gì. Ko có dũng khí tin tưởng nam nhân đối với cậu là thật tình, đã sớm quăng mất địa chỉ của hắn rồi….
Cắn chặt lấy môi, cố nuốt vào sự hối hận vô cùng. Mình là 1 thằng ngốc….
Giờ chỉ có thể cố gắng tự lực cánh sinh. Không thể nào sống được với mấy người thân nhân kia nữa rồi, nam nhân lại nguyện ý cho cậu 1 mãnh trời, vậy mà cậu lại từ bỏ thế giới đó…
Nếu thời gian có thể quay lại. Cậu nhất định sẽ ko cố chấp phản ứng như vậy, sẽ cam tâm tình nguyện ở cùng 1 chỗ với hắn.
Ko chắc chắn việc hắn có liên quan gì đến mấy người trong căn biệt thự hẻo lánh kia ko. Đi ba tiếng đồng hồ trên con đường quen thuộc, hòng thử xem vận khí của mình.
Ngôi biệt thự trong trí nhớ đó cuối cùng là có người cậu muốn gặp hay ko?
Nội tâm cứ hy vọng xa vời, có thành hiện thực hay ko?
Cậu ko phải là cô bé lọ lem thời hiện đại, qua 12 giờ đêm thì phép thuật biến mất…..
Sớm quên mất gương mặt của mẹ mình. Chỉ có thể nhớ được kỹ càng giọng nói dịu dàng trong quá khứ thường ở bên giường của mình kể chuyện cổ tích. Cậu cũng đã rất nhiều lần trong đêm tối tự an ủi mình, hy vọng viễn vong rằng rồi sẽ có người đối xử với mình tốt…..
Vừa nghĩ vừa nặng nề bước đi về phía trước. Toàn thân quan trọng nhất chỉ có túi hành lý và hy vọng này thôi. Bất luận có tốn bao nhiêu thời gian để đến được nơi đó. Nếu ko dũng cảm thử qua, thì sao xác định được kết quả?
5 giờ sáng…..
Thường ngày sau giờ này 1 chút là hắn đang đứng dưới cửa sổ nhà mình, chờ đợi người ta đến.
Mỗi ngày chỉ hy vọng vào giờ phút đó thôi, rất sợ mình sẽ bỏ lỡ….
Hàn Thanh Vân bỗng nhiên thở dài 1 cái, quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt của căn nhà cho thuê, tức cười…..
Hắn đã biết rõ rồi mà vẫn còn hy vọng cánh cửa kia mở ra….
Lấy chìa khóa trong túi ra, đợi thêm chút nữa, vẫn là 1 không gian im lặng mà thôi.
Hàn Thanh Vân lần thứ hai bước lên xe, ngẩng đầu nhìn sắc trời, phương đông đã bắt đầu có chút ánh sáng rồi –
Ngồi trong xe, nhìn ra khoảng không bao la bát ngát bên ngoài. Rất muốn đem cậu trở về, nhưng lại ko biết người đang ở phương nào. Hàn Thanh Vân trong lòng mang đầy nỗi thất vọng, về lại nhà mình.
Xa xa đã thấy biệt thự của mình trong tầm mắt. Chỉ có hơi khác chính là, có 1 thân ảnh quen thuộc đang ngồi 1góc bên cánh cổng sắt lớn. Có 1 sự kinh ngạc và vui mừng ngoài ý muốn. Chân nhấn ga, khoảng cách của hai người càng lúc càng gần.
Động cơ trên xe vẫn chưa tắt, Hàn Thanh Vân đã mở cửa lao ra ngoài, thân ảnh to lớn đang ở trước mắt người ta. Nhìn trừng trừng vào mái đầu, thấy gương mặt tuyệt sắc đang bàng hoàng ngẩn lên, đôi mắt xinh đẹp chứa đựng tầng tầng lớp lớp hơi nước. Giọt nước mắt lấp lánh như pha lê xuất hiện ở giữa tầm nhìn của hai người –
Hàn Thanh Vân vươn tay, bàn tay lạnh giá kéo cậu đến bên người, chớp mắt 1 cái ôm chặt lấy người có thân thể mềm yếu kia vào lòng. Như để chứng thực, để lấp đầy sự hụt hẫng trong lòng.
Túi hành lý vẫn nằm giữa 2 người. Bất quá ko ai quan tâm cả. Hai người bọn họ lần thứ 2 gặp nhau vẫn là rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Ngoài ra, mấy chuyện khác đều ko có gì quan trọng hết.
Hai bàn tay Bạch Văn Hạo nắm chặt lấy áo của nam nhân. Vùi đầu trong lòng ngực rộng lớn, nghẹn ngào “Quả thật là anh ở đây, em đợi mãi…..” Chờ cho đến rạng sáng, sợ rằng mình hy vọng rồi sẽ thất vọng, sợ ko còn dịp nào gặp lại hắn nữa….
Ma khóc nhè xinh đẹp cứ ở trong lòng hắn mà khóc mãi. Quần áo đang mặc trên người là hàng cao cấp nên cực kỳ hút nước, làm cho trước ngực hắn ươn ướt.
Hàn Thanh Vân giờ mới đem toàn bộ tức giận phát tiết, thở hổn hển mà mắng: “Đồ ngốc, dám vứt bỏ anh hả. Em biết ko, anh tìm em khổ lắm đó…..” Lo lắng cậu ko có chỗ để đi, ko có chỗ trụ lại, cứ như vậy mà biến mất ko còn tăm hơi gì hết….
Xiết chặt 2 cánh tay như muốn xoa dịu sự buồn bực của hắn!
Lúc nãy chỉ biết nóng lòng chết người…..
Buồn với phiền giờ nhẹ như 1 sợi lông. Hàn Thanh Vân cúi đầu, để cằm lên tóc cậu, nhăn chặt mày, nhẹ nhàng an ủi: “Đừng khóc mà, có anh ở đây rồi….”
Một câu nói chứa đầy sự an ủi. Trời đã sắp đặt 1 điểm tựa ôn nhu cho linh hồn phiêu lãng của cậu dựa vào. Đi 1 vòng cuối cùng cũng trở về điểm ban đầu –
“Tại sao ko chịu theo anh về nhà?” Hờn giận, chưa kịp nghe cậu trả lời đã nói tiếp.”Sợ anh đem em đi bán phải ko?” Cậu ko nói câu nào hết, quanh đi quẩn lại chỉ có nguyên nhân đó mà thôi.
Cậu còn dám gật đầu nữa kia. Hàn Thanh Vân thật giận run người mà.
Buồn bã ko nói nên lời. Là bởi vì ko thể nghi ngờ, ko hề do dự việc mình đã sớm gặp được người đàn ông tốt. Tay nắm chặt ko muốn buông ra, hai má dán chặt vào lòng hắn, lặng yên nghe tiếng tim đập thật nhịp nhàng và trầm ổn.
Rất muốn ôm chặt hắn. Bạch Văn Hạo lên tiếng van nài: “Đừng đuổi em đi…..”
“Ko đâu.” Ngữ khí vô cùng kiên định. ”Em đừng sợ nha, là anh làm theo ước nguyện của em mà. Không phải anh còn thiếu em 1 yêu cầu hay sao?”
“Ước nguyện…..” Bạch Văn Hạo thì thầm tự nói. Nhớ lại nguyện vọng của mình lúc sinh nhật –
“Em muốn ở cùng 1 chỗ với anh……” Thẳng thắn thừa nhận, muốn đòi lại món nợ cờ bạc của cậu.
“Đương nhiên là được.” Hàn Thanh Vân dứt khoát đồng ý.
Hắn nhấn mạnh: “Còn đây là nguyện vọng của anh.” Hắn cũng『muốn như vậy』 đã lâu lắm rồi……”. Bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu. Hàn Thanh Vân lấy từ trong túi ra 1 cây ngân trâm, nói: “Trâm cài này thuộc về em, mà em, chỉ có thể thuộc về anh.”
Đôi mắt trong suốt tiếp nhận ánh mắt ôn nhu tràn đầy yêu thương kia. Hắn luôn thâm tình nhẹ nhàng cầm lấy 1 loạn tóc của cậu mà ngửi. Mà cũng ko hiểu sao cậu lại kiên trì để mái tóc dài quái dị như vậy?
Lúc này, trên gương mặt của Bạch Văn Hạo cuối cùng cũng hơi mỉm cười 1 chút….
“Đại ca đã đem được ca ca xinh đẹp về nhà.” Hàn Thanh Thanh gác hai má mình lên lan can. Đôi mắt mở to cứ chớp lấy chớp để, rất vui vì đại ca cuối cùng cũng đã đem được người về nhà.
“Cậu thấy ko, mình nói đâu có sai, đại ca của mình cuối cùng cũng gạt được người về nhà rồi.” Hàn Thanh Hoa nói với bạn học là Địch Mẫn Diệu.
Hai đứa nhỏ vì việc này mà đánh cược. Ai thắng có thể lấy đi món đồ của người kia. Hàn Thanh Hoa đắc ý tuyên bố hùng hồn: “Bây giờ máy bay điều kiển từ xa của cậu là của mình nga.”
Địch Mẫn Diệu cũng chịu thua cuộc, bất quá…”Máy bay đó, ko phải bị cậu giấu dưới giường từ tối hôm qua hay sao. Cậu muốn thì mình cho đó, ko lấy lại đâu” Cho dù nó ko bị thua, Hàn Thanh Hoa cũng sẽ lại trêu chọc nữa cho coi.
Mấy chuyện này, nó luôn rộng lòng mà nhường lại.
Bạch Văn Hạo thoáng chốc ngạc nhiên. Nhẹ nhàng đẩy nam nhân ra, ngẩng đầu nhìn 3 đứa nhỏ ở lan can. Hình dáng mặt mũi vô cùng quen mắt, giống như đã từng gặp qua….
Bỗng nhiên, lại nhớ thật rõ ràng bức thiên luân thân tử đồ cổ đại thời đó. “Bọn chúng….”
“Là đệ đệ của anh Hàn Thanh Hoa cùng muội muội Hàn Thanh Thanh, còn có bạn học của Thanh Hoa Địch Mẫn Diệu.” Hàn Thanh Vân tiếp tục nói: “Mẫn Diệu thường qua đêm ở nhà anh.”
“Anh ko thấy bọn chúng rất giống….” Văn Hạo đột nhiên dừng lại, ko muốn mấy đứa nhỏ biết đến chuyện quái dị về ko gian đan xen nhau.
Hiểu được suy nghĩ của cậu, Hàn Thanh Vân cười hỏi: “Giống người 1 nhà, đúng ko?”
“Giống người 1 nhà……” Nghe thật thân thiết, có phải hay ko là nói bóng gió xa gần? Bạch Văn Hạo mở to mắt, có nhiều sự trùng hợp khiến người ta giật mình. Còn có… mấy đứa nhỏ này sao lại nói:『Đại ca gạt người trở về 』?
“Em còn ngây ngốc cái gì đó?”
Hàn Thanh Vân buông cậu ra, đi tắt máy xe, sau đó lấy ra hành lý của mình, trong đó tính luôn cả cậu. Ánh mắt sắc bén thăm dò một chút, hắn thúc giục: “Chúng ta vào nhà đi, để em từ từ làm quen với mọi người và 1 số thứ. Chiều nay em đến công ty giúp anh 1 chút, anh còn có 1 món nợ quan trọng cần thanh toán nữa.”
***
Bạch Văn Hạo mặc cho nam nhân dắt vào biệt thự, vẫn còn đang ở trong trạng thái ngây ngốc.
Hàn Thanh Vân dắt cậu vào nhà, giới thiệu sơ qua với mọi người. Sau khi song thân qua đời, hắn đã thuê 1 người chuyên nấu cơm, quét dọn nhà cửa – Lâm Xuân Hoa.
Xuân Hoa ko ở trong biệt thự. Cô chỉ làm từ 6 giờ sáng tới giờ cơm tối là 7 giờ mà thôi. Mà hắn luôn đúng 7 tối là về tới nhà.
Trừ khi có công việc quan trọng hay bức thiết, thì hắn ko bao giờ về nhà trễ hơn cả.
“Em yên tâm, nếu có việc về trễ hơn, anh sẽ gọi điện về nhà.” Hai người mới bắt đầu sống chung với nhau. Cũng cần báo cho cậu biết trước để 『ngoan ngoãn nghe theo』.
Để tránh cậu quá lo lắng…..Điểm này – hắn nhất định sẽ tuân theo.
Bạch Văn Hạo “Ân.” một tiếng.
Tiếp tục lắng nghe hắn nói: “Vào lúc sáng sớm và chiều, sẽ có tài xế đến phụ trách đưa đón mấy đứa nhỏ đi học. Chiều nào cũng vậy, đúng 4 giờ rưỡi, sẽ có gia sư đến để đốc thúc cùng dạy tiếng Anh cho bọn chúng nữa.”
“Vị thầy giáo kia có phải là anh Ngụy Quốc hay ko?” Phiếu ưu đãi là do cậu nhờ Ngụy Quốc bán dùm mà.
Hiện tại, cậu ko khỏi nghi ngờ là Ngụy Quốc đã bán phiếu ưu đãi cho hắn.
“Ngụy Quốc là 1 trong những chiến hữu thời trung học của anh mà.” Gã giờ đang làm việc ở sở nghiên cứu, chuẩn bị học cao hơn.
“Thì ra, các anh đã biết nhau từ trước….” Bạn thân Vương Nhược Nam rất ít khi kể chuyện về Ngụy Quốc cho cậu nghe. Mà cậu cũng ko muốn quan tâm đến đời tư của người ta nhiều quá.
Dùng chân nghĩ cũng biết….
Nam nhân này ko phải đã thông qua Ngụy Quốc mà biết rõ mọi chuyện về cậu rồi chứ…
Không phải mới lạ.
Trước khi du lịch, cậu ko hề biết đến nam nhân này. Nhưng bạn thân của nam nhân — Ngụy Quốc ko phải là ko có khả năng sắp đặt chuyện đó.
Chả trách, nhiều lúc cậu có cảm giác bị nam nhân nhìn thấu hết mọi chuyện.
Hàn Thanh Vân cúi đầu nhìn cậu đang cắn chặt môi. Là đang suy nghĩ cái gì. Đừng nói là có thể suy ra chuyện hắn đã biết rõ cậu từ sớm đi?
Lập tức, lập tức dời đi sự chú ý của cậu, “Đi, anh dẫn em đi 1 vòng biệt thự cho biết.” Hàn Thanh Vân quay mình lại ra ám hiệu cho tụi nhỏ. Ý bảo tụi nó mau mau trở lại giường ngủ đi. Đợi Xuân Hoa làm xong điểm tâm hãy rời giường, đánh răng xúc miệng rồi ăn bữa sáng.
Ba đứa tiểu quỷ ko có chạy tới dính lấy người ngay. Bởi vì ca ca xinh đẹp thoạt nhìn có vẽ hơi ngốc 1 chút. Dường như chưa quen lắm với hoàn cảnh nhà này –
Nhà này đã cung kính chờ đợi 1 người『 Đại giá quang lâm 』 từ lâu lắm rồi. Đương nhiên ko ngoại trừ con chó to ngoài sân nữa nha. Nó thích nhất là chơi trò『Ngươi đâu ta đấy』, cái kỹ năng đặt biệt này là vì 『người đưa báo』mà luyện thành.
Thấy mấy đứa nhỏ cùng con chó to chạy lên lầu rồi, Bạch Văn Hạo mới cùng Hàn Thanh Vân bước ra khỏi phòng –
Cậu muốn biết rõ phòng của mấy đứa nhỏ ở đâu, còn có phòng khách, phòng bếp, phòng tập thể thao và cả thư phòng nữa. Bên trong nhà còn có phòng tắm xông hơi hiện đại, thậm chí là 1 gian phòng ngủ thật lớn cho chủ nhân của ngôi nhà…..
Nếu song thân của hắn còn ở trên đời, thì có chấp nhận cho cậu ở lại ko?
Biết rõ suy nghĩ này là quá thừa thãi. Nhưng ở nơi ko quen thuộc như vầy, cậu cảm thấy ko được tự nhiên….
Hàn Thanh Vân đóng lại cửa của căn phòng thượng hạng đó. Vẻ mặt ko hề có chút bi thương nói: “Cha mẹ anh là 1 cặp cực kỳ thấu hiểu và chăm lo cho gia đình. Nếu bọn họ còn sống, nhất định sẽ rất vui khi thấy anh mang em về nhà.” Song thân luôn dặn dò hắn, nếu có người mình thích thì nhất định phải dắt về nhà cho bằng được.
Bàn tay vuốt ve đôi má xinh đẹp của cậu, nhẹ nhàng nói: “Mẹ anh nhất định sẽ nói, em so với mấy minh tinh trong màn ảnh còn xinh đẹp hơn…..” Thậm chí, chắc chắn là người sẽ đi khoe với mấy chị em tốt khác là mình có được 1 『nàng dâu 』vừa xinh đẹp vừa nhu thuận.
Bạch Văn Hạo trong lòng rất cảm động nên nhất thời ko biết nên phản ứng như thế nào. Đành chọn phương thức tốt nhất là tiếp tục im lặng.
Nội tâm chứa nhiều nghi hoặc muốn hỏi cho rõ, nhưng chưa đúng dịp nên cậu ko dám nói.
Khép hờ mắt, gương mặt lạnh lùng của nam nhân đã nhanh chóng tiến đến gần. Làn môi mỏng trong chớp mắt đã dán vào má của cậu. Bạch Văn Hạo bị dọa cho hoảng sợ, trợn mắt, líu lưỡi hỏi: “Anh anh anh….muốn làm gì?”
“Đòi nợ.” Hàn Thanh Vân mặt vô biểu tình nói.
Người ta đang ở gần ngay trước mắt, còn ko biết hắn muốn làm cái gì sao?
「Rầm!」
Hô hấp của Bạch Văn Hạo trong nháy mắt cứng lại. Tim đập dữ dội như sắp nhảy ra khỏi l*ng ngực. Đầu óc trống rỗng. Tay nắm chặt lấy cây ngân trâm để trong túi áo. Cả người bị cánh tay mạnh mẽ nhấc lên, nhắm thẳng hành lang ở cuối lầu hai mà đi –
「Phạch.」
Cửa phòng đóng lại.
Hàn Thanh Vân ôm cậu đến căn phòng quen thuộc của mình. Tay cầm lấy túi hành lý tùy tiện ném đi. Cởi ra hết những gì ràng buộc trên người mình. Làn môi mỏng gặm nhắm cổ họng trắng nõn, ko hề nương tình mà để lại dấu vết đỏ tươi….
Mới bắt đầu chung sống, đương nhiên phải để cho người ta quen với việc 2 người bọn họ ngủ chung giường, quen với hơi thở của hắn….
Hắn sao có thể quên việc hảo hảo uốn nắn cậu. Phương thức được chọn này vừa ngọt ngào vừa ko để lại vết thương khiến cậu đau đớn.
Hàn Thanh Vân đặt cậu ở mép giường, cởi ra hết quần áo. Thân thể hoàn mỹ tử từ hạ xuống thân hình bạch ngọc kia, thấy cậu thẹn thùng mà quay mặt đi.
Tay vuốt vuốt mái tóc đen huyền, từ từ lần đến lỗ tai, ngón tay khéo léo nhẹ nhàng, liền nghe được âm thanh rất nhỏ phát ra, thấy hai tai cậu đều đỏ lên.
Ko đẩy hắn ra, ko cảm thấy ghét khi tiếp xúc. Bạch Văn Hạo chỉ đơn giản là ngồi yên, mắt thấy nam nhân đang từ từ cởi nút áo của mình
Hở!
Cậu ngượng ngùng ko biết nên làm sao, đành phải cắn môi, nắm chặt lấy ngân trâm. Bất quá sau 1 lúc, ngân trâm nắm trong tay cũng bị gỡ ra, môi nam nhân đang càng lúc càng đến gần. Chiếc miệng phả ra hơi thở mùi đàn hương, đón lấy môi lưỡi của nam nhân dây dưa. Một nụ hôn mang màu sắc t**h d*c sâu vô tận.
4 phiến môi giao nhau triền miên. Trong mắt chỉ thấy duy nhất hình ảnh đang tồn tại của đối phương –
Bạch Văn Hạo mặt đỏ tươi dựa vào vai nam nhân, ý muốn mặc cho nam nhân muốn làm gì thì làm –
Hai bàn tay ko an phận ở nơi mẫn cảm mà chuyển động. Môi cũng theo tay, di chuyển từ trái cổ dần dần xuống dưới. Dùng miệng hút l**m 2 điểm trước ngực, d*c v*ng át đi lý trí nhanh chóng trương lên. Mắt mơ màng thấy nam nhân nhanh như chớp cầm lấy d*c v*ng mẫn cảm mà cẩn thận vuốt ve, chơi đùa….
“Ơ…..” Bạch Văn Hạo cắn môi nhẹ nhàng rên rỉ thật mê người. Toàn bộ kho*i c*m đầu tập trung ở các ngón tay đang ma sát đỉnh điểm của d*c v*ng. Thậm chí còn muốn lên tiếng cầu hắn mau 1 chút….
Ngón tay nắm chặt khăn trải giường đến mức trắng bệch. d*c v*ng được khơi gợi đã lâu, giờ đang ẩn nhẫn chờ cơ hội bộc phát…
Thân thể mạnh mẽ đang chủ động để kết hợp với nam nhân. Bỗng nhiên d*c v*ng được ngậm vào miệng. “Ơ….anh…” mấy chữ sau hoàn toàn biến mất….
Bạch Văn Hạo vội vã lấy tay che miệng lại ngăn ko cho phát ra âm thanh rên rĩ. Tình d*c đặt trong miệng của nam nhân bị l**m sạch sành sanh, ko cách nào chịu nỗi.
Thấy cậu cả người phủ 1 lớp mồ hôi mỏng, làn da trắng trẻo giờ ửng lên 1 màu hồng ái muội, môi Hàn Thanh Vân nhơi nhếch lên 1 nụ cười ko có ý tốt.
Bạch Văn Hạo thở dốc, ý thức mơ màng đang rơi vào trạng thái cao trào. Tâm lý chưa chuẩn bị thì hai chân nhanh như chớp đã bị mở ra đến cực hạn. Bị thấy hết rồi…. Trong nháy mắt, lý trí quay trở về, mặt Bạch Văn Hạo đỏ như lửa, toàn thân nóng rực như sắp nổ tung.
Cậu hoảng sợ kêu lên: “Ah! Anh buông tay…” Tư thế này thật xấu hổ chết người….
Cảnh tượng trước mắt quả thật rất xinh đẹp. Hàn Thanh Vân ko thèm nghe mấy lời cậu vừa nói. Chỉ muốn ăn sạch, ko cho cậu có cơ hội đổi ý. Ngón tay lập tức vươn dài tiến vào cửa khẩu màu phấn hồng mà ma sát.
Bạch Văn Hạo cả người run rẩy “Ân…” Tùy theo ngón tay mà phát ra. Dần dần cũng quên mình vừa phản đối cái gì, cũng quên che miệng, quên luôn thẹn thùng…..
Cậu chặt quá….. Hàn Thanh Vân tưởng tượng đến cảnh mình tiến vào cơ thể của cậu, kết hợp, va chạm mạnh mẽ. Hắn cũng gấp lắm rồi…
Rút ra ngón tay, khởi động toàn thân, hai tay nắm lấy đôi bàn chân đã mềm nhũn vô lực của cậu. d*c v*ng cứng rắn để ở cửa khẩu non nớt, chớp mắt 1 cái tiến vào –
“Ah!” Bạch Văn Hạo cất giọng, đau quá…..
Đôi mắt xinh đẹp nổi lên 1 làn hơi nước. Nhẫn nhịn chịu đựng cảm giác khó chịu khi 2 người mới kết hợp, cắn môi, nói ko ra lời, mắng….Nam nhân chết tiệt. Sao ko nhẹ nhàng chút nào hết….
Hàn Thanh Vân nhẹ nhàng hôn vào làn mi khẽ động của cậu, trêu chọc: “Em quả là thích khóc nhè nha.” Ghẹo cho cậu khóc lên, hắn chút chíu tội ác cũng ko cảm thấy.
Kéo tay cậu quàng qua cổ mình, môi thì thầm bên tai: “Anh thích nhìn hình dáng khóc nhè trên giường của em.” Sau đó liền hôn lên nước mắt đang chảy xuống.
“…” Nam nhân chết tiệt, đã chiếm tiện nghi còn láu cá.
Bạch Văn Hạo trong lòng thầm mắng. Hai tay ôm chặt lấy cổ của nam nhân. Gương mặt tuyệt sắc thân cận lãnh diện kia. Thuận theo động tác mãnh liệt của hắn, dần dần cũng quen với sự bá đạo và ôn nhu của nam nhân.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu qua rèm cửa sổ, thấy rõ trên giường là 1 cặp đang nằm, tứ chi giao nhau. Nam nhân có gương mặt lạnh lùng đang gối đầu lên cổ con người xinh đẹp kia. Hai người ngủ thật ngọt ngào.
Nhà bếp –
Lâm Xuân Hoa hỏi: “Ông chủ hôm nay dậy thật trễ nha, sao giờ này còn chưa chịu rời rỏi giường nữa?” Đây là lần đầu tiên khác với lệ thường.
“Bởi vì đại ca đã gạt được ca ca xinh đẹp về nhà rồi!” Ba đứa nhỏ cùng đồng thanh nói. (Hữu sợ cái nhà này luôn =.=ll)
“Cuối cùng…” Lâm Huân Hoa hai mắt đầy lệ, lập tức chạy ra cửa, chấp chấp tay hướng ông trời mà lạy lạy.
“Thật sự là cám ơn trời đất!” Cô có thể giảm bớt công việc nhà rồi. Thà rằng….lãnh ít hơn mấy ngàn đồng. Cô còn muốn tìm người yêu, nói chuyện luyến ái. Tương lai cũng ko thể ở mãi nhà này được.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook