Ác Quỷ Khát Máu
-
Chương 29
Cả đoạn đường đi, Lăng Kiệt lạnh lùng không nói một lời nào, Băng Tâm sớm đã quen nên cũng mặc kệ tựa người vào ghế ngắm cảnh hai bên đường.
Tâm chợt cảm thấy mình thật không có tiền đồ, chỉ vì nhớ lại một chuyện không nên nhớ mà lại khiến cho bản thân bị thương sau nhiều năm lăn lộn trong hắc đạo. Nhấc cách tay nhìn máu từ vết thương chảy dọc theo cánh tay nhỏ từng giọt từng giọt xuống xe, đúng là đẹp tới mức diễm lệ.
Môi nâng lên nụ cười nhạt, không hiểu sao từ sau thảm cảnh năm đó cô cảm thấy máu tanh rất đẹp, đỏ rực hơn cả ánh mặt trời khiến người ta càng thêm hưng phấn. Nên dù có giết bao nhiêu người cô cũng khiến họ chảy thật nhiều máu như để nhắc nhở bản thân không nên quên một việc rất quan trọng mình cần phải làm.
Lăng Kiệt tuy tập trung lái xe nhưng vẫn luôn quan sát Tâm, nhìn từ đầu đến cuối hành động của cô khiến anh càng khó chịu, nhíu mày đạp chân ga tăng tốc lên.
Không biết đã đi đoạn đường dài bao nhiêu mà chỉ biết tốc độ lái xe của Kiệt thật sự quá nhanh khiến bọn người Hàn Long ở phía sau phải chật vật lắm mới có thể bám theo sau.
Nếu phải những người khác sớm đã sợ tới tái xanh mặt mày nhưng Băng Tâm lại khác, cô chỉ nhàn nhã ngồi mà không hề có biểu hiện dù chỉ một chút sợ hãi. Thực sự đây là tốc độ khá nhanh nhưng đối với Tâm thì đây cũng chỉ là tốc độ bình thường, không đáng nhắc đến.
Một lúc sau, chỉ thấy Lăng Kiệt dừng lại trong một căn biệt thự khá lớn ở khu vực nhà ở cao cấp nhất một khu phố giàu sang bậc nhất đất nước.
"Anh làm cái trò gì vậy?" Vừa dừng xe Lăng Kiệt không nói lời nào mà trực tiếp mở cửa xe bước xuống. Anh đi vòng qua đầu xe mở cửa ở vị trí lái phụ bế Băng Tâm khiến cô bị bất ngờ theo bản năng giãy giụa suýt chút nữa thì giãy giụa đến mức ngã xuống đất. Ổn định lại tinh thần đã nhanh chóng nhìn Lăng Kiệt bực bội nói.
Thật không hiểu nổi cái tảng băng di động này hôm nay bị làm sao nữa, đột nhiên xuất hiện lôi cô chạy đi một vòng về đến đây giờ không biết lại muốn làm trò gì nữa đây. Cô thực sự có cảm giác vô cùng chán nản, đây là con người kỳ quặc nhất từ trước đến nay mà cô từng gặp, dù làm cách nào cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.
"Câm miệng." Kiệt tức giận trừng mắt quát người trong lòng, thật không hiểu nổi con người này sao lại có thể sống được đến bây giờ. Nhìn cánh tay bị thương giờ vẫn còn chảy máu kia khiến lòng anh khẽ nhói đau.
Tay bị thương còn chưa băng bó mà không thèm để ý dù chỉ là một chút lại còn rảnh rỗi quan tâm mấy chuyện linh tinh. Lăng Kiệt thực sự đã bị cô gái này chọc giận tới muốn chết rồi.
Từ khi quen biết đây là lần đầu Tâm thấy Lăng Kiệt tức giận đến mức này thôi thì đành im lặng. Cô biết bây giờ bản thân đang bị thương nếu chọc giận hắn cũng chỉ mang thêm phiền phức cho bản thân, thôi thì đành im lặng vậy.
Cảm thấy Băng Tâm chịu nghe lời tâm trạng của Kiệt mới tốt lên một chút, anh nhanh chóng bế cô về phòng mình đặt lên giường rồi nhanh chóng gọi Bạch Long về.
Thấy Tâm bị thương nặng như vậy, vừa đến nơi Thiên Thiên cũng nhanh chóng gọi điện bảo Tường Vy đến cũng đọc địa chỉ luôn, trong lòng lúc này đã sớm có ngọn lửa lớn thiêu đốt.
Vy nghe tin Tâm bị thương không nói hai lời lập tức bỏ dở công việc nghiên cứu sắp thành công ở phòng thí nghiệm mà phóng xe như bay đến địa chỉ Thiên đã đưa.
Chẳng bao lâu sau cả Tường Vy và Bạch Long đã nhanh chóng chạy đến xông thẳng vào biệt thự.
Họ vừa đến nơi đã nhanh chóng biến kéo vào trong phòng nơi mà có một người bị thương vẫn đang bình thản như thường, không nhíu mày dù chỉ một lần dù máu vẫn không ngừng chảy ra.
Nhìn Tâm bị thương mất rất nhiều máu Tường Vy lập tức chạy đến khử độc trên người rồi cầm máu, mở bộ dụng cụ y tế mình mang theo chuẩn bị giải phẫu.
" Sao cô dùng thuốc gây mê?" Thấy Tường Vy dường như muốn lấy đạn ra mà không sử dụng chút thuốc gây mê hay thuốc tê gì đó khiến Lăng Kiệt nhíu mày hỏi.
"Từ trước đến nay chị ấy dù có bị thương nặng đến mức nào cũng chưa từng dùng mấy thứ đó." Tường Vy dừng động tác trong tay quay lại nhún vai nhìn Lăng Kiệt ý nói cô cũng hết cách.
"Bây giờ mấy người muốn giải phẫu hay nhìn tôi chết vì mất máu." Tâm bất mãn nhìn hai người, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi có cần thiết phải bày ra cái loại biểu cảm đó không?
Vốn không muốn dùng thuốc là bởi vì cuộc sống trước đây lúc được huấn luyện làm sát thủ cô từng học được. Đã là sát thủ, chỉ cần mất tỉnh táo một chút cũng có thể mất đi tính mạng vô ích. Vì vậy cô luôn rất tỉnh táo, chỉ có vừa rồi có chút thất thần ở nhà họ Lãnh giờ lại khiến bản thân bị thương như vậy rồi.
"Được rồi, em làm đây." Tường Vy lắc đầu chán nản bắt đầu lấy dao mổ ra bắt đầu giải phẫu.
Chỉ thấy Vy dùng dao lấy đạn ra sau đó rửa vết thương rồi khâu lại đều tiến hành rất cẩn thận nhưng cũng không hề thấy Tâm kêu đau hay nhíu mày dù chỉ một cái. Chứng kiến cảnh tượng này, không ai là không nể phục Lãnh Băng Tâm.
Lăng Kiệt cảm thấy đau lòng không thôi, rốt cục người con gái này đã phải chịu đựng những nỗi đau gì mà lại có thể trở nên như vậy.
Thiên Thiên cũng cảm thấy đau lòng không thôi, đứa em gái này của cô cũng đã phải chịu đựng quá nhiều đau đớn, cực khổ rồi.
Hàn Long cũng vô cùng sửng sốt, trước đây anh thấy chị hai mình bị thương thường phải giải phẫu thật không ngờ cả quá trình đau đớn như vậy lại không dùng đến một chút xíu thuốc nào.
Bạch Long, Chính Thần cùng thuộc hạ của Lăng Kiệt đều tròn mắt nhìn, trong lòng thầm cảm thán "Lãnh Băng Tâm ơi Lãnh Băng Tâm, cô (mẹ) rốt cuộc có phải con người không vậy?"
Nhưng trong tâm ai cũng đều lo lắng, quyết tâm không để người nằm trên giường kia chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.
Tâm chợt cảm thấy mình thật không có tiền đồ, chỉ vì nhớ lại một chuyện không nên nhớ mà lại khiến cho bản thân bị thương sau nhiều năm lăn lộn trong hắc đạo. Nhấc cách tay nhìn máu từ vết thương chảy dọc theo cánh tay nhỏ từng giọt từng giọt xuống xe, đúng là đẹp tới mức diễm lệ.
Môi nâng lên nụ cười nhạt, không hiểu sao từ sau thảm cảnh năm đó cô cảm thấy máu tanh rất đẹp, đỏ rực hơn cả ánh mặt trời khiến người ta càng thêm hưng phấn. Nên dù có giết bao nhiêu người cô cũng khiến họ chảy thật nhiều máu như để nhắc nhở bản thân không nên quên một việc rất quan trọng mình cần phải làm.
Lăng Kiệt tuy tập trung lái xe nhưng vẫn luôn quan sát Tâm, nhìn từ đầu đến cuối hành động của cô khiến anh càng khó chịu, nhíu mày đạp chân ga tăng tốc lên.
Không biết đã đi đoạn đường dài bao nhiêu mà chỉ biết tốc độ lái xe của Kiệt thật sự quá nhanh khiến bọn người Hàn Long ở phía sau phải chật vật lắm mới có thể bám theo sau.
Nếu phải những người khác sớm đã sợ tới tái xanh mặt mày nhưng Băng Tâm lại khác, cô chỉ nhàn nhã ngồi mà không hề có biểu hiện dù chỉ một chút sợ hãi. Thực sự đây là tốc độ khá nhanh nhưng đối với Tâm thì đây cũng chỉ là tốc độ bình thường, không đáng nhắc đến.
Một lúc sau, chỉ thấy Lăng Kiệt dừng lại trong một căn biệt thự khá lớn ở khu vực nhà ở cao cấp nhất một khu phố giàu sang bậc nhất đất nước.
"Anh làm cái trò gì vậy?" Vừa dừng xe Lăng Kiệt không nói lời nào mà trực tiếp mở cửa xe bước xuống. Anh đi vòng qua đầu xe mở cửa ở vị trí lái phụ bế Băng Tâm khiến cô bị bất ngờ theo bản năng giãy giụa suýt chút nữa thì giãy giụa đến mức ngã xuống đất. Ổn định lại tinh thần đã nhanh chóng nhìn Lăng Kiệt bực bội nói.
Thật không hiểu nổi cái tảng băng di động này hôm nay bị làm sao nữa, đột nhiên xuất hiện lôi cô chạy đi một vòng về đến đây giờ không biết lại muốn làm trò gì nữa đây. Cô thực sự có cảm giác vô cùng chán nản, đây là con người kỳ quặc nhất từ trước đến nay mà cô từng gặp, dù làm cách nào cũng không thể nhìn thấu suy nghĩ của đối phương.
"Câm miệng." Kiệt tức giận trừng mắt quát người trong lòng, thật không hiểu nổi con người này sao lại có thể sống được đến bây giờ. Nhìn cánh tay bị thương giờ vẫn còn chảy máu kia khiến lòng anh khẽ nhói đau.
Tay bị thương còn chưa băng bó mà không thèm để ý dù chỉ là một chút lại còn rảnh rỗi quan tâm mấy chuyện linh tinh. Lăng Kiệt thực sự đã bị cô gái này chọc giận tới muốn chết rồi.
Từ khi quen biết đây là lần đầu Tâm thấy Lăng Kiệt tức giận đến mức này thôi thì đành im lặng. Cô biết bây giờ bản thân đang bị thương nếu chọc giận hắn cũng chỉ mang thêm phiền phức cho bản thân, thôi thì đành im lặng vậy.
Cảm thấy Băng Tâm chịu nghe lời tâm trạng của Kiệt mới tốt lên một chút, anh nhanh chóng bế cô về phòng mình đặt lên giường rồi nhanh chóng gọi Bạch Long về.
Thấy Tâm bị thương nặng như vậy, vừa đến nơi Thiên Thiên cũng nhanh chóng gọi điện bảo Tường Vy đến cũng đọc địa chỉ luôn, trong lòng lúc này đã sớm có ngọn lửa lớn thiêu đốt.
Vy nghe tin Tâm bị thương không nói hai lời lập tức bỏ dở công việc nghiên cứu sắp thành công ở phòng thí nghiệm mà phóng xe như bay đến địa chỉ Thiên đã đưa.
Chẳng bao lâu sau cả Tường Vy và Bạch Long đã nhanh chóng chạy đến xông thẳng vào biệt thự.
Họ vừa đến nơi đã nhanh chóng biến kéo vào trong phòng nơi mà có một người bị thương vẫn đang bình thản như thường, không nhíu mày dù chỉ một lần dù máu vẫn không ngừng chảy ra.
Nhìn Tâm bị thương mất rất nhiều máu Tường Vy lập tức chạy đến khử độc trên người rồi cầm máu, mở bộ dụng cụ y tế mình mang theo chuẩn bị giải phẫu.
" Sao cô dùng thuốc gây mê?" Thấy Tường Vy dường như muốn lấy đạn ra mà không sử dụng chút thuốc gây mê hay thuốc tê gì đó khiến Lăng Kiệt nhíu mày hỏi.
"Từ trước đến nay chị ấy dù có bị thương nặng đến mức nào cũng chưa từng dùng mấy thứ đó." Tường Vy dừng động tác trong tay quay lại nhún vai nhìn Lăng Kiệt ý nói cô cũng hết cách.
"Bây giờ mấy người muốn giải phẫu hay nhìn tôi chết vì mất máu." Tâm bất mãn nhìn hai người, đây cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi có cần thiết phải bày ra cái loại biểu cảm đó không?
Vốn không muốn dùng thuốc là bởi vì cuộc sống trước đây lúc được huấn luyện làm sát thủ cô từng học được. Đã là sát thủ, chỉ cần mất tỉnh táo một chút cũng có thể mất đi tính mạng vô ích. Vì vậy cô luôn rất tỉnh táo, chỉ có vừa rồi có chút thất thần ở nhà họ Lãnh giờ lại khiến bản thân bị thương như vậy rồi.
"Được rồi, em làm đây." Tường Vy lắc đầu chán nản bắt đầu lấy dao mổ ra bắt đầu giải phẫu.
Chỉ thấy Vy dùng dao lấy đạn ra sau đó rửa vết thương rồi khâu lại đều tiến hành rất cẩn thận nhưng cũng không hề thấy Tâm kêu đau hay nhíu mày dù chỉ một cái. Chứng kiến cảnh tượng này, không ai là không nể phục Lãnh Băng Tâm.
Lăng Kiệt cảm thấy đau lòng không thôi, rốt cục người con gái này đã phải chịu đựng những nỗi đau gì mà lại có thể trở nên như vậy.
Thiên Thiên cũng cảm thấy đau lòng không thôi, đứa em gái này của cô cũng đã phải chịu đựng quá nhiều đau đớn, cực khổ rồi.
Hàn Long cũng vô cùng sửng sốt, trước đây anh thấy chị hai mình bị thương thường phải giải phẫu thật không ngờ cả quá trình đau đớn như vậy lại không dùng đến một chút xíu thuốc nào.
Bạch Long, Chính Thần cùng thuộc hạ của Lăng Kiệt đều tròn mắt nhìn, trong lòng thầm cảm thán "Lãnh Băng Tâm ơi Lãnh Băng Tâm, cô (mẹ) rốt cuộc có phải con người không vậy?"
Nhưng trong tâm ai cũng đều lo lắng, quyết tâm không để người nằm trên giường kia chịu thêm bất kỳ thương tổn nào nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook