Ác Phu Cường Sủng Thê
-
Chương 92: Hiện trường hôn lễ
Sảnh lớn vốn đang chuyện trò vui vẻ, thậm chí có người còn đang khoa tay múa chân, vào đúng thời khắc này, trong sảnh chợt lặng ngắt như tờ, ánh mắt mọi người đều phóng ra cửa.
Trầm Ngạn Khanh xuất hiện trong ánh nhìn chăm chú của muôn người, hắn đi lại thong dong, trong thân hình cao to như ẩn chứa sức mạnh vô cùng. Áo cưới đỏ thẫm theo bước chân của hắn, tung bay trái phải. Hắn đi qua thảm đỏ, lướt qua đám người, nâng chân bước lên thềm ngọc, con ngươi như viên ngọc lưu ly mát lạnh hơi đảo qua, biểu lộ khí phách tự nhiên, có một loại uy nghi khiến người khuất phục.
Phong Thiển Ảnh cười hì hì, theo sau xuất hiện bên cạnh hắn, “Vô Trần cung hoan nghênh các vị đến chung vui, các vị cứ ăn uống thoải mái, có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tuy cửa Vô Trần cung ta không lớn, nhưng nhất định sẽ dùng hết toàn lực thỏa mãn nhu cầu của các vị.”
Mọi người như mới vừa tỉnh mộng, người người hoảng sợ toàn thân mồ hôi lạnh, vừa rồi đã bị một ánh mắt của Trầm Ngạn Khanh chiếm mất hồn, quả là đủ bá đạo, dưới sảnh có người nói: “Đặng mỗ chúc mừng đại hôn của Thẩm cung chủ.” Thì ra là Chưởng Môn Đặng Húc của phái Tiêu Dao.
Thường nói đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, Trầm Ngạn Khanh cũng không phải là người không nói đạo lý, hắn ôm quyền trả lễ, “Đặng tiền bối khách sáo rồi, vãn bối xin đáp lễ.”
Phong Thiển Ảnh nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn, vỗ vỗ tay, ngoài cửa có cung nữ quần áo màu hồng phấn tung người bay vào, mang theo mùi rượu khiến người say lòng, “Hôm nay Cung chủ Vô Trần Cung ta đại hôn, không có thứ gì tốt chiêu đãi mọi người, chỉ có rượu ngon của Nhược Kiền cung, các vị tùy ý thưởng thức, rượu này không tên, ngửi mùi khiến tinh thần sảng khoái, uống vào trong trẻo thơm ngon, nếu cơ duyên xảo hợp còn có thể gia tăng mấy năm công lực.”
Dưới sảnh, tất cả mọi người đều là nhân vật lớn có vai có vế, có bảo bối đáng ngạc nhiên gì mà chưa từng nhìn thấy, lại chưa từng nghe nói uống rượu còn có thể gia tăng công lực, nếu thật có thể bỗng nhiên giảm đi mấy năm khổ cực, sao lại không làm? “Này, ngươi không mạnh miệng lừa gạt ta chứ.”
”Ha ha, xin mời tiền bối uống cạn một chén, liền biết là ta có gạt người hay không.” Phong Thiển Ảnh vung tay lên, liền có cung nữ rót rượu.
Đại hán trung niên uống một hơi cạn sạch, rượu qua cổ họng như ngọn lửa nóng bỏng cháy lan ra đồng cỏ, một luồng khí nóng tập trung về Đan Điền, lỗ mũi phun ra hai luồng khí đục, “Rượu ngon, rượu ngon, quả nhiên không phải là vật của nhân gian.”
Người biết hàng liền hiểu rõ, muốn nhấm nháp một chút, ngặc nỗi các cung nữ lại không thèm nhìn bọn họ, các nàng ôm vò rượu phi thân đến dưới cầu thang, chia thành hai bên trái phải, cúi đầu đứng yên.
Phong Thiển Ảnh như còn e sợ cho bọn họ chưa đủ loạn, cười nói: “Đương nhiên là rượu ngon, rượu này dùng Quỳnh Hoa Ngọc Lộ (để ‘hoa Quỳnh đọng sương’ nghe ko hay bằng nhỉ) ủ thành, người phàm trần mấy ai làm được? Có thể nói là vật vô giá.” Trong thiên hạ sợ rằng cũng chỉ có Vô Trần cung mới dám bạo tay đến thế.
”Tử Tuấn, hắn nói là thật hay giả?” Hoa Quỳnh là vật hiếm thấy của thế gian, một gốc cây phải mất đến trăm năm công sức, một Vô Trần cung nho nhỏ sao có thể thâm sâu đến thế? Bác Dục lộ vẻ khó tin.
”Hừ, lát nữa nếm thử thì sẽ biết, nếu có chút giả dối, mọi người ở đây há có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ.” Trương Tử Tuấn che miệng ho khan vài tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn Trầm Ngạn Khanh trên thềm ngọc,“Hôm nay có kịch vui để xem, ta muốn xem thử rốt cuộc hắn có thực lực gì mà dám lên mặt với toàn bộ võ lâm.”
”Tử Tuấn, ngươi đừng ra tay.” Bác Dục lo lắng dặn dò một câu.
”Yên tâm, ta có thể duy trì bình thản, người cười cuối cùng mới thật sự đứng đầu thiên hạ.” Dưới giọng điệu bình thản không thể bỏ qua sự phẫn nộ.
”Trương huynh, thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm quá trời.” Phong Nhã Tụng và Kiếm Hâm toàn thân nam trang đi xuyên qua dòng người tới trước mặt hai người, trên mặt đều mang nét cười.
”Phong Nhã Tụng.” Trương Tử Tuấn có chút nghiến răng nghiến lợi.
”Trương huynh đừng vội, có chuyện gì cứ từ từ mà nói, đến đây, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Kiếm Hâm cô nương của Vạn Kiếm sơn trang, Hâm nhi, vị này muội đã từng gặp, chính là biểu ca của Minh Kỳ, cũng có thể xưng là thanh mai trúc mã.”
Kiếm Hâm mặc kệ hắn đen mặt, ôm quyền hành lễ: “Chào hai vị huynh đài.”
Bác Dục lôi kéo Trương Tử Tuấn, không để hắn làm loạn, cười làm lành nói: “Phong huynh, Kiếm Hâm cô nương, mong các ngươi bỏ qua cho, thân thể Tử Tuấn không thoải mái.”
Hương hoa kéo tới, có tiếng leng keng lọt vào tai, theo âm thanh nhìn lại, ngoài cửa có cung nữ xinh đẹp tung hoa mở đường, nhìn kỹ hai bên trái phải, thì ra là một đôi tỷ muội song sinh, một cái nhăn mày một nụ cười đều như khắc ra từ một khuôn, còn ai ngoài Phượng Nhã và Phượng Ngọc. Phía sau hai người là một Quý công tử nho nhã, toàn thân nam tử là áo choàng dài cổ lật màu tím, tựa như cây ngọc đón gió, bước chân tao nhã, chậm rãi dẫn tân nương tử đến. Sau tân nương tử là hai hàng cung nữ, tổng cộng có mười sáu người, tay ôm các vật phẩm làm từ ngọc mang ý nghĩa Cát Tường, cổ tay mắt cá chân đều đeo lục lạc Phỉ Thúy, mỗi bước đều vang tiếng chuông trong trẻo dễ nghe.
Lý Minh Kỳ cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy màu thảm đỏ dưới chân, còn có đôi giày lớn nhỏ không đồng nhất bước song song, tay khoát lên cánh tay Quân Nho của nàng không khỏi nắm thật chặt.
”Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương vào.” Tay phải Phong Thiển Ảnh nâng lên, không biết làm thế nào mà cao giọng hô to, âm thanh mang theo nội lực vang vọng đến cả các góc nhỏ trong đại sảnh, cao đến mức thấm sâu vào hồn người.
Trầm Ngạn Khanh một tay đặt sau lưng, ánh mắt sáng quắc rơi lên người nàng, hắn đứng ở một đầu thảm đỏ, mà nàng thì đang chậm rãi bước về phía hắn. Hai bên thảm đỏ, cách mỗi thước có một vị cung nữ, trong tay các nàng là một lẵng hoa, dải lụa không gió lại tung bay, mùi hoa thấm trên đó xông vào mũi.
”Sư đệ, có động.” Vẻ mặt Phong Thiển Ảnh không chút biến hóa, trực tiếp dùng nội lực truyền âm.
Trầm Ngạn Khanh không trả lời, hắn nâng chân bước xuống thềm ngọc, đến đón nàng.
Hai người cách nhau không đến năm thước, trong đám người đột nhiên có rối loạn, thảm màu đỏ thẫm chợt lay động, như sắp bị nhấc lên, tân lang tân nương đứng mũi chịu sào. Nếu chút mánh khóe nho nhỏ này có thể thành công, hắn sẽ không được gọi là Trầm Ngạn Khanh. Bước chân vẫn đi tới không ngừng, nội lực hùng hậu không hề giữ lại trào ra mãnh liệt, hung hăng trấn áp tấm thảm đỏ, tiếp theo một sức hút truyền đến, người quấy phá bị hắn quăng ra khỏi sảnh. Thị vệ canh gác bên cạnh lập tức bắt người, đem ra khỏi đám người. Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt, thậm chí Lý Minh Kỳ còn chưa cảm thấy chút khác thường nào, tay mình đã bị hắn nắm chặt, bên tai vang lên lời của hắn, “Đừng sợ, có ta đây.”
Lý Minh Kỳ nhéo lòng bàn tay hắn, ai bảo chàng phô trương làm lớn chuyện đến vậy, không biết nàng sẽ luống cuống sao? Không biết chàng chọc người ghen ghét bao nhiêu sao?
Trầm Ngạn Khanh lộ ra tươi cười đầu tiên từ khi bước vào sảnh, tràn ngập tình cảm yêu chìu.
Quân Nho giao người cho tân lang xong liền lui xuống, cũng không ở lâu trước mặt người khác.
Hôm nay Tô Diễn phụ trách công tác bảo vệ, vẫn ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, ngược lại Phong Thiển Ảnh luôn luôn hỗ trợ bên người, còn đảm nhận nhiệm vụ chủ trì hôn lễ. Về phần Triệu Hân Linh, trực tiếp bị cấm túc, để ngừa việc nàng ta ra ngoài náo loạn.
Trầm Ngạn Khanh và Lý Minh Kỳ đều trọng sinh trái tự nhiên, đương nhiên sẽ không quỳ lạy trời đất, vì tránh gây ra náo loạn không cần thiết, Vô Trần Tử không hề xuất hiện, đương nhiên cũng không có cao đường thăm viếng.
Phong Thiển Ảnh sờ sờ cằm, cười nói: “Đệ muội, muội cam tâm tình nguyện gả cho Sư đệ của ta sao?”
Lý Minh Kỳ hận không thể bước lên xé miệng hắn, đây là tình huống gì? Có người chủ trì hôn lễ nào hỏi như hắn vậy không, do dự trong chốc lát, Phong Thiển Ảnh lại mở miệng, “Đệ muội, nếu muội không muốn, vẫn còn kịp.”
Trầm Ngạn Khanh hiếm khi không làm khó hắn ta như lúc này, toàn bộ quá trình đều rất phối hợp, hắn là đang muốn nghe lời cam tâm tình nguyện từ tận đáy lòng nàng, đúng không?
Dưới sảnh, mọi người bắt đầu ầm ĩ không hiểu ra sao, có nhà nào bái đường như vậy không? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình chưa rõ? Việc bọn họ tò mò hơn nữa chính là rốt cuộc tân nương tử là cô nương nhà ai? Vì sao không có chút tin tức nào?
Lý Minh Kỳ hết cách, thầm nghĩ đến lúc này chẳng lẽ lại e lệ? “Gả cho chàng, ta cam tâm tình nguyện.” Giọng nói như trân châu rơi trên bàn ngọc, vô cùng dễ nghe, khiến tai hắn như nở hoa, tim hắn như dao cắt.
Trầm Ngạn Khanh xuất hiện trong ánh nhìn chăm chú của muôn người, hắn đi lại thong dong, trong thân hình cao to như ẩn chứa sức mạnh vô cùng. Áo cưới đỏ thẫm theo bước chân của hắn, tung bay trái phải. Hắn đi qua thảm đỏ, lướt qua đám người, nâng chân bước lên thềm ngọc, con ngươi như viên ngọc lưu ly mát lạnh hơi đảo qua, biểu lộ khí phách tự nhiên, có một loại uy nghi khiến người khuất phục.
Phong Thiển Ảnh cười hì hì, theo sau xuất hiện bên cạnh hắn, “Vô Trần cung hoan nghênh các vị đến chung vui, các vị cứ ăn uống thoải mái, có yêu cầu gì thì cứ nói ra, tuy cửa Vô Trần cung ta không lớn, nhưng nhất định sẽ dùng hết toàn lực thỏa mãn nhu cầu của các vị.”
Mọi người như mới vừa tỉnh mộng, người người hoảng sợ toàn thân mồ hôi lạnh, vừa rồi đã bị một ánh mắt của Trầm Ngạn Khanh chiếm mất hồn, quả là đủ bá đạo, dưới sảnh có người nói: “Đặng mỗ chúc mừng đại hôn của Thẩm cung chủ.” Thì ra là Chưởng Môn Đặng Húc của phái Tiêu Dao.
Thường nói đánh kẻ chạy đi chứ không đánh người chạy lại, Trầm Ngạn Khanh cũng không phải là người không nói đạo lý, hắn ôm quyền trả lễ, “Đặng tiền bối khách sáo rồi, vãn bối xin đáp lễ.”
Phong Thiển Ảnh nhận được ánh mắt ra hiệu của hắn, vỗ vỗ tay, ngoài cửa có cung nữ quần áo màu hồng phấn tung người bay vào, mang theo mùi rượu khiến người say lòng, “Hôm nay Cung chủ Vô Trần Cung ta đại hôn, không có thứ gì tốt chiêu đãi mọi người, chỉ có rượu ngon của Nhược Kiền cung, các vị tùy ý thưởng thức, rượu này không tên, ngửi mùi khiến tinh thần sảng khoái, uống vào trong trẻo thơm ngon, nếu cơ duyên xảo hợp còn có thể gia tăng mấy năm công lực.”
Dưới sảnh, tất cả mọi người đều là nhân vật lớn có vai có vế, có bảo bối đáng ngạc nhiên gì mà chưa từng nhìn thấy, lại chưa từng nghe nói uống rượu còn có thể gia tăng công lực, nếu thật có thể bỗng nhiên giảm đi mấy năm khổ cực, sao lại không làm? “Này, ngươi không mạnh miệng lừa gạt ta chứ.”
”Ha ha, xin mời tiền bối uống cạn một chén, liền biết là ta có gạt người hay không.” Phong Thiển Ảnh vung tay lên, liền có cung nữ rót rượu.
Đại hán trung niên uống một hơi cạn sạch, rượu qua cổ họng như ngọn lửa nóng bỏng cháy lan ra đồng cỏ, một luồng khí nóng tập trung về Đan Điền, lỗ mũi phun ra hai luồng khí đục, “Rượu ngon, rượu ngon, quả nhiên không phải là vật của nhân gian.”
Người biết hàng liền hiểu rõ, muốn nhấm nháp một chút, ngặc nỗi các cung nữ lại không thèm nhìn bọn họ, các nàng ôm vò rượu phi thân đến dưới cầu thang, chia thành hai bên trái phải, cúi đầu đứng yên.
Phong Thiển Ảnh như còn e sợ cho bọn họ chưa đủ loạn, cười nói: “Đương nhiên là rượu ngon, rượu này dùng Quỳnh Hoa Ngọc Lộ (để ‘hoa Quỳnh đọng sương’ nghe ko hay bằng nhỉ) ủ thành, người phàm trần mấy ai làm được? Có thể nói là vật vô giá.” Trong thiên hạ sợ rằng cũng chỉ có Vô Trần cung mới dám bạo tay đến thế.
”Tử Tuấn, hắn nói là thật hay giả?” Hoa Quỳnh là vật hiếm thấy của thế gian, một gốc cây phải mất đến trăm năm công sức, một Vô Trần cung nho nhỏ sao có thể thâm sâu đến thế? Bác Dục lộ vẻ khó tin.
”Hừ, lát nữa nếm thử thì sẽ biết, nếu có chút giả dối, mọi người ở đây há có thể dễ dàng buông tha cho bọn họ.” Trương Tử Tuấn che miệng ho khan vài tiếng, ánh mắt âm trầm nhìn Trầm Ngạn Khanh trên thềm ngọc,“Hôm nay có kịch vui để xem, ta muốn xem thử rốt cuộc hắn có thực lực gì mà dám lên mặt với toàn bộ võ lâm.”
”Tử Tuấn, ngươi đừng ra tay.” Bác Dục lo lắng dặn dò một câu.
”Yên tâm, ta có thể duy trì bình thản, người cười cuối cùng mới thật sự đứng đầu thiên hạ.” Dưới giọng điệu bình thản không thể bỏ qua sự phẫn nộ.
”Trương huynh, thì ra ngươi ở đây, làm ta tìm quá trời.” Phong Nhã Tụng và Kiếm Hâm toàn thân nam trang đi xuyên qua dòng người tới trước mặt hai người, trên mặt đều mang nét cười.
”Phong Nhã Tụng.” Trương Tử Tuấn có chút nghiến răng nghiến lợi.
”Trương huynh đừng vội, có chuyện gì cứ từ từ mà nói, đến đây, ta giới thiệu với ngươi một chút, vị này là Kiếm Hâm cô nương của Vạn Kiếm sơn trang, Hâm nhi, vị này muội đã từng gặp, chính là biểu ca của Minh Kỳ, cũng có thể xưng là thanh mai trúc mã.”
Kiếm Hâm mặc kệ hắn đen mặt, ôm quyền hành lễ: “Chào hai vị huynh đài.”
Bác Dục lôi kéo Trương Tử Tuấn, không để hắn làm loạn, cười làm lành nói: “Phong huynh, Kiếm Hâm cô nương, mong các ngươi bỏ qua cho, thân thể Tử Tuấn không thoải mái.”
Hương hoa kéo tới, có tiếng leng keng lọt vào tai, theo âm thanh nhìn lại, ngoài cửa có cung nữ xinh đẹp tung hoa mở đường, nhìn kỹ hai bên trái phải, thì ra là một đôi tỷ muội song sinh, một cái nhăn mày một nụ cười đều như khắc ra từ một khuôn, còn ai ngoài Phượng Nhã và Phượng Ngọc. Phía sau hai người là một Quý công tử nho nhã, toàn thân nam tử là áo choàng dài cổ lật màu tím, tựa như cây ngọc đón gió, bước chân tao nhã, chậm rãi dẫn tân nương tử đến. Sau tân nương tử là hai hàng cung nữ, tổng cộng có mười sáu người, tay ôm các vật phẩm làm từ ngọc mang ý nghĩa Cát Tường, cổ tay mắt cá chân đều đeo lục lạc Phỉ Thúy, mỗi bước đều vang tiếng chuông trong trẻo dễ nghe.
Lý Minh Kỳ cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy màu thảm đỏ dưới chân, còn có đôi giày lớn nhỏ không đồng nhất bước song song, tay khoát lên cánh tay Quân Nho của nàng không khỏi nắm thật chặt.
”Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương vào.” Tay phải Phong Thiển Ảnh nâng lên, không biết làm thế nào mà cao giọng hô to, âm thanh mang theo nội lực vang vọng đến cả các góc nhỏ trong đại sảnh, cao đến mức thấm sâu vào hồn người.
Trầm Ngạn Khanh một tay đặt sau lưng, ánh mắt sáng quắc rơi lên người nàng, hắn đứng ở một đầu thảm đỏ, mà nàng thì đang chậm rãi bước về phía hắn. Hai bên thảm đỏ, cách mỗi thước có một vị cung nữ, trong tay các nàng là một lẵng hoa, dải lụa không gió lại tung bay, mùi hoa thấm trên đó xông vào mũi.
”Sư đệ, có động.” Vẻ mặt Phong Thiển Ảnh không chút biến hóa, trực tiếp dùng nội lực truyền âm.
Trầm Ngạn Khanh không trả lời, hắn nâng chân bước xuống thềm ngọc, đến đón nàng.
Hai người cách nhau không đến năm thước, trong đám người đột nhiên có rối loạn, thảm màu đỏ thẫm chợt lay động, như sắp bị nhấc lên, tân lang tân nương đứng mũi chịu sào. Nếu chút mánh khóe nho nhỏ này có thể thành công, hắn sẽ không được gọi là Trầm Ngạn Khanh. Bước chân vẫn đi tới không ngừng, nội lực hùng hậu không hề giữ lại trào ra mãnh liệt, hung hăng trấn áp tấm thảm đỏ, tiếp theo một sức hút truyền đến, người quấy phá bị hắn quăng ra khỏi sảnh. Thị vệ canh gác bên cạnh lập tức bắt người, đem ra khỏi đám người. Hết thảy đều phát sinh trong chớp mắt, thậm chí Lý Minh Kỳ còn chưa cảm thấy chút khác thường nào, tay mình đã bị hắn nắm chặt, bên tai vang lên lời của hắn, “Đừng sợ, có ta đây.”
Lý Minh Kỳ nhéo lòng bàn tay hắn, ai bảo chàng phô trương làm lớn chuyện đến vậy, không biết nàng sẽ luống cuống sao? Không biết chàng chọc người ghen ghét bao nhiêu sao?
Trầm Ngạn Khanh lộ ra tươi cười đầu tiên từ khi bước vào sảnh, tràn ngập tình cảm yêu chìu.
Quân Nho giao người cho tân lang xong liền lui xuống, cũng không ở lâu trước mặt người khác.
Hôm nay Tô Diễn phụ trách công tác bảo vệ, vẫn ẩn mình ở một nơi bí mật gần đó, ngược lại Phong Thiển Ảnh luôn luôn hỗ trợ bên người, còn đảm nhận nhiệm vụ chủ trì hôn lễ. Về phần Triệu Hân Linh, trực tiếp bị cấm túc, để ngừa việc nàng ta ra ngoài náo loạn.
Trầm Ngạn Khanh và Lý Minh Kỳ đều trọng sinh trái tự nhiên, đương nhiên sẽ không quỳ lạy trời đất, vì tránh gây ra náo loạn không cần thiết, Vô Trần Tử không hề xuất hiện, đương nhiên cũng không có cao đường thăm viếng.
Phong Thiển Ảnh sờ sờ cằm, cười nói: “Đệ muội, muội cam tâm tình nguyện gả cho Sư đệ của ta sao?”
Lý Minh Kỳ hận không thể bước lên xé miệng hắn, đây là tình huống gì? Có người chủ trì hôn lễ nào hỏi như hắn vậy không, do dự trong chốc lát, Phong Thiển Ảnh lại mở miệng, “Đệ muội, nếu muội không muốn, vẫn còn kịp.”
Trầm Ngạn Khanh hiếm khi không làm khó hắn ta như lúc này, toàn bộ quá trình đều rất phối hợp, hắn là đang muốn nghe lời cam tâm tình nguyện từ tận đáy lòng nàng, đúng không?
Dưới sảnh, mọi người bắt đầu ầm ĩ không hiểu ra sao, có nhà nào bái đường như vậy không? Chẳng lẽ trong đó còn có ẩn tình chưa rõ? Việc bọn họ tò mò hơn nữa chính là rốt cuộc tân nương tử là cô nương nhà ai? Vì sao không có chút tin tức nào?
Lý Minh Kỳ hết cách, thầm nghĩ đến lúc này chẳng lẽ lại e lệ? “Gả cho chàng, ta cam tâm tình nguyện.” Giọng nói như trân châu rơi trên bàn ngọc, vô cùng dễ nghe, khiến tai hắn như nở hoa, tim hắn như dao cắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook