Ác Phu Cường Sủng Thê
-
Chương 84: Ba sư huynh đệ
Liêm Tâm các.
Trầm Ngạn Khanh đưa hai nữ nhân đi thẳng vào Liêm Tâm các, trên mặt hồ không đóng băng, chỉ ngưng đọng một lớp sương mù, lộ ra cảm giác mờ mờ ảo ảo thần bí. Khi ba người mới vừa bước vào cửa, các cô nương trong các đã được thị nữ đến bẩm báo, cung chủ nhà mình không thường đến, nay đã đến đây, nào dám chậm trễ, nếu không bận việc thì đều bước xuống đài nghênh đón, Noãn Nhi quỳ gối hành lễ, “Noãn Nhi bái kiến cung chủ, thỉnh an cô nương.”
Trầm Ngạn Khanh hỏi: “Nhị gia và Tam gia đâu?”
”Bẩm Tứ gia, đang ngồi đối diện uống rượu ở Thu Vận cư, nô tỳ đưa ngài đến đó.” Uống cả một đêm còn chưa có dấu hiệu dừng lại, rượu cất giữ trong Liêm Tâm các đều bị hai người uống sạch, hạ nhân các nàng nhìn mà đau lòng, đương nhiên đau lòng vì rượu.
”Không cần, các ngươi có việc thì cứ làm, ta tự đi.” Chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi rượu, không khỏi nhíu mày có chút không vui, “Kỳ Kỳ, Kiếm Hâm, chúng ta đi thôi.”
Lý Minh Kỳ vốn cùng Kiếm Hâm ngắm phong cảnh ở bên cạnh, nghe hắn lên tiếng gọi, bước nhanh theo, Kiếm Hâm nhỏ giọng hỏi: “Minh Kỳ, sao bọn họ lại chạy đến nơi này chuốc say thế?” Chợt thấy có rất nhiều chỗ không rõ.
”Ừm, tổn thương vì tình? Ta cũng không rõ lắm, qua xem kỹ rồi hẳn nói, chuyện của ngươi và Phong Thiển Ảnh là sao?” Lý Minh Kỳ có chút tò mò, sao Hâm nhi lại đi cùng nhóm Trầm Ngạn Khanh bọn họ? Hơn nữa còn như rất thân quen với Phong Thiển Ảnh.
”Kể ra thì rất dài dòng.”
Lý Minh Kỳ vui vẻ tiếp lời, “Vậy thì nói ngắn gọn, đừng mong lảng tránh.”
Kiếm Hâm không nói gì, đúng là đối xử khác biệt, lúc ta hỏi ngươi sao ngươi không nói ngắn gọn? “Minh Kỳ, vẫn nên nói rõ chuyện của ngươi trước đi.”
”Không có gì hay để nói, từ nhỏ ta và Trầm Ngạn Khanh đã định hôn, sau khi lớn lên ta không thích chàng, vốn định tìm chàng từ hôn, không ngờ chàng đau khổ không rời, ta chạy chàng theo, kết quả sau đó thì ngươi biết rồi đó.” Lý Minh Kỳ quả nhiên ngắn gọn kể lại quan hệ giữa hai người, rõ ràng gian tình tràn đầy mà nàng lại nói vô cùng thản nhiên, Trầm Ngạn Khanh nghe vậy quay đầu nhìn nàng, chỉ cười không nói.
”Vậy là xong hả? Ta muốn biết quá trình.”
”Quá trình không quan trọng, chủ yếu là kết quả.” Lời này nói âm vang mạnh mẽ, Kiếm Hâm liền nín lặng không nói gì, thầm nghĩ ngươi cứ che đậy đi, bên trong khẳng định có không ít chuyện, sớm muộn gì cũng lộ ra.
Thu Vận cư là một tòa lầu các hai tầng, xây giữa hồ, bốn phía là nước, hình dạng như mũi dùi, lầu hai tổng cộng có mười tám cửa sổ, lúc này toàn bộ rộng mở, lụa mỏng manh bay bay, tỏa ra mùi rượu từng đợt, còn có thể mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng rôm rốp giòn vang.
Ba người lên lầu, đẩy cửa vừa nhìn thấy liền đen mặt, chỉ thấy trong lòng Phong Thiển Ảnh ôm một hồ lô rượu cực lớn, vừa quơ vừa đập trên mặt đất, hoàn toàn như một kẻ điên, quơ đã rồi còn rướn cổ họng gào khan, tiếng chói lỗ tai, giống như giết heo.
Tô Diễn uống cũng không ít, hắn là người luôn nội liễm, mặc dù say, nhưng cũng không có hành vi phóng đãng.
Lý Minh Kỳ ngửi thấy mùi này có chút không chịu nổi, từ xa xa đã ngửi thấy mùi rượu đến gần đã thành mùi rượu thối, hai người này không muốn sống nữa sao? “Trầm Ngạn Khanh, ta cùng Hâm nhi ra ngoài một chút, cái mùi này ta không chịu nổi.”
”Ừ, đi đi, đừng đi xa quá.” Có người đi theo bên nàng, không sợ xảy ra chuyện gì, nhưng ba chữ Trầm Ngạn Khanh kia thật sự quá chói tai, nhất định phải khiến nàng sửa miệng mới được, nhìn theo hai người xuống lầu, ống tay áo của hắn đảo qua, bình rượu trong phòng đều bay lên, quay một vòng trong phòng, theo cửa sổ rộng mở bay ra ngoài, rơi thẳng vào mặt hồ phủ sương, “Hai huynh còn chưa uống đủ ư? Nếu muốn uống cho đã, đệ bảo người đào cho các huynh một ao rượu nhé?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo cách quan tâm của riêng Trầm Ngạn Khanh.
”Ngạn Khanh, đệ đã đến rồi sao, rượu rất ngon, đệ cũng tới uống một ngụm đi.” Ợ một cái, mùi rượu theo hơi thở phun ra ngoài, cúi đầu nhìn, hồ lô trong lòng đi đâu rồi? Gãi gãi đầu, mất rồi, “Lão Tam, đệ ấy bảo sẽ đào cho chúng ta ao rượu, đệ có muốn không?”
”Muốn làm gì? Tắm à?” Tô Diễn nói lắp, đuôi mắt ửng hồng, lệ nam nhi không dễ rơi, có nam nhân nào chưa từng chịu tổn thương, nhẫn nhịn cũng qua đi, “Hử, huynh khinh đệ khờ sao? Cuộc sống mơ mơ màng màng quả không hợp với đệ, đâu có vui sướng như khi giết người.”
”Đệ là lấy giết giảm đau, giết người người giết, lão Tam, sát tâm quá nặng là không tốt.” Phong Thiển Ảnh tận tình khuyên bảo, hai gò má bị rượu nhuộm đỏ bừng, khiến người ta nhìn mà hận không thể bước lên nhéo hai cái.
”Tâm đã chết, giữ mạng có tác dụng gì?” Tô Diễn trừng mắt nhìn, rất đau đớn hỏi.
Trầm Ngạn Khanh tìm một cái ghế dựa sạch sẽ ngồi xuống, nghe bọn họ đối đáp một chọi một cũng không tham gia, yên lặng chờ đợi câu sau của bọn họ.
”Gì, ta vừa mới thấy đệ muội đây mà? Sao đảo mắt đã không thấy tăm hơi? Tô Diễn, đệ nhìn thấy không?” Phong Thiển Ảnh dụi dụi mắt, tỏ ve vô cùng nghi hoặc.
Tô Diễn có chút khó hiểu, là huynh ấy chuyển đề tài quá nhanh, hay là hắn uống quá nhiều theo không kịp? Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, hắn vẫn nên phối hợp một chút mới tốt, thuận theo lời, nói tiếp: “Ừm, hình như có nhìn thấy.”
”Có phải đệ muội chúng ta gầy đi không?” Phong Thiển Ảnh đứng dậy, đẩy hắn ta hai cái, mắt phượng trong suốt tỏa sáng.
”Đúng là có gầy hơn trước.” Tô Diễn bất đắc dĩ gật đầu, thầm nghĩ, anh trai à, rốt cuộc huynh định nói gì? Để đệ thoải mái một chút được không?
Phong Thiển Ảnh thở dài, “Đệ à, đệ nói xem tiểu sư muội sao có thể khiến người thấy là thích như đệ muội chứ, tính tình cũng đáng ghét, lại tùy hứng làm bậy, đệ nói xem đệ thích muội ấy chỗ nào vậy.” Lòng vòng nửa ngày, rốt cục cũng vòng trở lại, nào thấy chút say nào, tiếp theo lộ vẻ mặt sầu khổ, nói: “Ngạn Khanh, đệ biết không, tối qua lão Tam nói với ta, đệ ấy nói, nếu ngày nào đó đệ muốn giết tiểu sư muội, nên nói trước với đệ ấy một tiếng, để đệ ấy tự mình ra tay, sợ bẩn tay đệ.”
Sống chung đã nhiều năm, bốn sư huynh đệ ai không hiểu biết người nào đó, Trầm Ngạn Khanh ngồi yên bất động, bình thản hỏi: “Đệ muốn giết muội ấy khi nào?”
Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn, tiếp tục sững sờ giả ngu, “Tiểu Diễn Diễn, đệ nghe đệ ấy nói gì không? Từ bao giờ Tứ đệ nhà chúng ta lại thấu tình đạt lý đến vậy?”
Trầm Ngạn Khanh tự châm cho mình một chén rượu, cười như không cười quét mắt nhìn hắn một cái. Da mặt Phong Thiển Ảnh dầy thần kỳ, trên mặt đều là ý cười, nhưng ánh mắt Tô Diễn lại dời qua, “Ngạn Khanh, cám ơn đệ.” Hắn liếm liếm môi, hơi khát, nhưng bầu rượu duy nhất lại trong tầm tay Trầm Ngạn Khanh, hắn chỉ có thể khát vọng đầy mắt nhìn chằm chằm.
Trầm Ngạn Khanh cầm lấy bầu rượu tự rót một chén, hắn nhìn rượu trong chén, nhẹ giọng nói: “Tam ca, trải qua chuyện này, vị trí tiểu sư muội trong lòng huynh vẫn sâu như vậy sao?”
Tô Diễn một ngụm uống cạn rượu trong chén, vị cay xé như thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng, “Không đâu, mệt mỏi lắm.” Hắn vuốt vuốt mi tâm đau nhức, “Sư đệ, sư huynh có nói với ta chút chuyện về Tiểu Lâu U cốc, vì sao ta chưa từng nghe nói đến?”
Đương nhiên chưa từng nghe nói, tồn tại của Tiểu Lâu chỉ một ít người đứng đầu biết được, Trầm Ngạn Khanh quét mắt nhìn Phong Thiển Ảnh, có chút ghét bỏ.
Phong Thiển Ảnh đáng thương chớp mắt, hận không thể ngồi xỗm xuống vẽ vòng tròn, “Ngạn Khanh, người ta say rượu mà.” Lời của người say đều đáng tha thứ.
Mắt Trầm Ngạn Khanh sâu hơn, “Huynh nói lại lần nữa.” Một đại nam nhân tự xưng là người ta, đây không phải tự gây phiền phức thì là cái gì.
Tô Diễn không ngăn cản, nhếch miệng nở nụ cười, “Ngạn Khanh, đệ đừng so đo với huynh ấy, cứ trực tiếp bắt huynh ấy mặc quần áo nữ nhân đi tiếp khách là được.”
Phong Thiển Ảnh mặc kệ, giận dỗi nói: “Ta là đang chọc các đệ vui vẻ, các đệ lại khó chịu, lại còn bắt ta đi tiếp khách, thực tổn phí tài hoa, ta là đàn ông, hoàn toàn.”
Đáng tiếc không ai phản ứng với kêu gào của hắn, Tô Diễn nghiêm trang nhìn thẳng vào ánh mắt Trầm Ngạn Khanh, “Ngạn Khanh, không phải đệ đang hoài nghi sư muội có liên quan đến Tiểu Lâu chứ?”
Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh ngưng tụ, việc này hắn cũng chưa từng nói với Thiển Ảnh, huynh ấy nghi ngờ từ khi nào? Cười nhạt nói: “Huynh đoán xem?”
”Nói vậy thì chắc là thật rồi.” Tô Diễn có chút kích động, tiếp theo đó cảm xúc của Phong Thiển Ảnh liền có phập phồng rất lớn, “Ngạn Khanh, nói thế là sao? Việc này đệ cũng gạt chúng ta sao?”
”Không muốn gạt các huynh, chỉ là không có chứng cớ, hiện tại đệ cũng không nắm chắc điều gì. Đối với tiểu sư muội, chỉ cần muội ấy tuân theo bổn phận, đệ sẽ không làm khó muội ấy, nói đến cùng, muội ấy cũng chỉ là một con cờ thôi. Về phần Triệu Ngọc Khang, đệ đoán Triệu Ngọc Khang đã không còn là Triệu Ngọc Khang nữa.” Ngón trỏ của Trầm Ngạn Khanh gõ nhịp lên mặt bàn, lời của hắn khiến lòng hai người trầm xuống, Phong Thiển Ảnh có chút vội vàng hỏi: “Ngạn Khanh, Quân Nho thì sao?”
Trầm Ngạn Khanh nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Huynh nói xem?”
Tô Diễn vội túm lấy hắn, một người khôn khéo như thế lại phạm việc hồ đồ, “Ngạn Khanh, đệ nói rõ cho ta, rốt cuộc đệ muốn làm thế nào?”
”Động không bằng tĩnh, ta muốn chờ bọn họ tự mình tới cửa.” Trầm Ngạn Khanh không so đo gì, Quân Nho là do người nọ phái tới, nhất định là đứng về phe hắn, độ trung thành không phải hoài nghi.
”Chờ?” Tô Diễn nhíu mày.
”Bọn họ chưa có trọn vẹn bộ công pháp mà đã bồi dưỡng nhiều tử sĩ như vậy, nay trên đời này Trầm gia đã có đời sau, trong người cũng có bộ công pháp đầy đủ, bọn họ sẽ không động lòng sao? Đệ mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, mối thù diệt môn, chỉ có thể trả bằng máu.” Trầm Ngạn Khanh cất giọng lạnh lùng mang theo lạnh lẽo, giận đến mức lửa giận âm ĩ nơi đáy lòng, chỉ chờ một khắc cuối cùng sẽ bùng nổ, thế lửa sẽ thiêu rụi tất cả.
Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn liền tỉnh hẳn, hai người đều nhìn hắn, nhìn mặt hắn lại không nhìn ra mấy phần sâu cạn, giống như hết thảy đều sắp thành công, “Ngạn Khanh, đệ không chỉ có một mình, đệ còn có bọn huynh.”
Trầm Ngạn Khanh nâng bình rót đầy cho bọn họ, “Có các huynh làm bạn là may mắn của đệ.” Tay phải nâng chén còn lại lên mời, tầm mắt đã có chút dời đi.
Hai người cũng đã phát hiện hắn không thích hợp, liếc mắt nhìn nhau, nhưng thật ra sắc mặt Phong Thiển Ảnh đã có chút vặn vẹo, Tô Diễn khó hiểu, “Thiển Ảnh, huynh làm sao vậy?”
Phong Thiển Ảnh nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Súc Sinh, ta nhất định phải rút gân lột da mi.”
Trầm Ngạn Khanh đứng dậy, bước tới cửa sổ phía nam, hắn đứng yên bên cửa sổ, vạt áo không gió tự bay, thoáng cái đã biến mất.
Trầm Ngạn Khanh đưa hai nữ nhân đi thẳng vào Liêm Tâm các, trên mặt hồ không đóng băng, chỉ ngưng đọng một lớp sương mù, lộ ra cảm giác mờ mờ ảo ảo thần bí. Khi ba người mới vừa bước vào cửa, các cô nương trong các đã được thị nữ đến bẩm báo, cung chủ nhà mình không thường đến, nay đã đến đây, nào dám chậm trễ, nếu không bận việc thì đều bước xuống đài nghênh đón, Noãn Nhi quỳ gối hành lễ, “Noãn Nhi bái kiến cung chủ, thỉnh an cô nương.”
Trầm Ngạn Khanh hỏi: “Nhị gia và Tam gia đâu?”
”Bẩm Tứ gia, đang ngồi đối diện uống rượu ở Thu Vận cư, nô tỳ đưa ngài đến đó.” Uống cả một đêm còn chưa có dấu hiệu dừng lại, rượu cất giữ trong Liêm Tâm các đều bị hai người uống sạch, hạ nhân các nàng nhìn mà đau lòng, đương nhiên đau lòng vì rượu.
”Không cần, các ngươi có việc thì cứ làm, ta tự đi.” Chóp mũi dường như có thể ngửi được mùi rượu, không khỏi nhíu mày có chút không vui, “Kỳ Kỳ, Kiếm Hâm, chúng ta đi thôi.”
Lý Minh Kỳ vốn cùng Kiếm Hâm ngắm phong cảnh ở bên cạnh, nghe hắn lên tiếng gọi, bước nhanh theo, Kiếm Hâm nhỏ giọng hỏi: “Minh Kỳ, sao bọn họ lại chạy đến nơi này chuốc say thế?” Chợt thấy có rất nhiều chỗ không rõ.
”Ừm, tổn thương vì tình? Ta cũng không rõ lắm, qua xem kỹ rồi hẳn nói, chuyện của ngươi và Phong Thiển Ảnh là sao?” Lý Minh Kỳ có chút tò mò, sao Hâm nhi lại đi cùng nhóm Trầm Ngạn Khanh bọn họ? Hơn nữa còn như rất thân quen với Phong Thiển Ảnh.
”Kể ra thì rất dài dòng.”
Lý Minh Kỳ vui vẻ tiếp lời, “Vậy thì nói ngắn gọn, đừng mong lảng tránh.”
Kiếm Hâm không nói gì, đúng là đối xử khác biệt, lúc ta hỏi ngươi sao ngươi không nói ngắn gọn? “Minh Kỳ, vẫn nên nói rõ chuyện của ngươi trước đi.”
”Không có gì hay để nói, từ nhỏ ta và Trầm Ngạn Khanh đã định hôn, sau khi lớn lên ta không thích chàng, vốn định tìm chàng từ hôn, không ngờ chàng đau khổ không rời, ta chạy chàng theo, kết quả sau đó thì ngươi biết rồi đó.” Lý Minh Kỳ quả nhiên ngắn gọn kể lại quan hệ giữa hai người, rõ ràng gian tình tràn đầy mà nàng lại nói vô cùng thản nhiên, Trầm Ngạn Khanh nghe vậy quay đầu nhìn nàng, chỉ cười không nói.
”Vậy là xong hả? Ta muốn biết quá trình.”
”Quá trình không quan trọng, chủ yếu là kết quả.” Lời này nói âm vang mạnh mẽ, Kiếm Hâm liền nín lặng không nói gì, thầm nghĩ ngươi cứ che đậy đi, bên trong khẳng định có không ít chuyện, sớm muộn gì cũng lộ ra.
Thu Vận cư là một tòa lầu các hai tầng, xây giữa hồ, bốn phía là nước, hình dạng như mũi dùi, lầu hai tổng cộng có mười tám cửa sổ, lúc này toàn bộ rộng mở, lụa mỏng manh bay bay, tỏa ra mùi rượu từng đợt, còn có thể mơ mơ hồ hồ nghe thấy tiếng rôm rốp giòn vang.
Ba người lên lầu, đẩy cửa vừa nhìn thấy liền đen mặt, chỉ thấy trong lòng Phong Thiển Ảnh ôm một hồ lô rượu cực lớn, vừa quơ vừa đập trên mặt đất, hoàn toàn như một kẻ điên, quơ đã rồi còn rướn cổ họng gào khan, tiếng chói lỗ tai, giống như giết heo.
Tô Diễn uống cũng không ít, hắn là người luôn nội liễm, mặc dù say, nhưng cũng không có hành vi phóng đãng.
Lý Minh Kỳ ngửi thấy mùi này có chút không chịu nổi, từ xa xa đã ngửi thấy mùi rượu đến gần đã thành mùi rượu thối, hai người này không muốn sống nữa sao? “Trầm Ngạn Khanh, ta cùng Hâm nhi ra ngoài một chút, cái mùi này ta không chịu nổi.”
”Ừ, đi đi, đừng đi xa quá.” Có người đi theo bên nàng, không sợ xảy ra chuyện gì, nhưng ba chữ Trầm Ngạn Khanh kia thật sự quá chói tai, nhất định phải khiến nàng sửa miệng mới được, nhìn theo hai người xuống lầu, ống tay áo của hắn đảo qua, bình rượu trong phòng đều bay lên, quay một vòng trong phòng, theo cửa sổ rộng mở bay ra ngoài, rơi thẳng vào mặt hồ phủ sương, “Hai huynh còn chưa uống đủ ư? Nếu muốn uống cho đã, đệ bảo người đào cho các huynh một ao rượu nhé?” Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo cách quan tâm của riêng Trầm Ngạn Khanh.
”Ngạn Khanh, đệ đã đến rồi sao, rượu rất ngon, đệ cũng tới uống một ngụm đi.” Ợ một cái, mùi rượu theo hơi thở phun ra ngoài, cúi đầu nhìn, hồ lô trong lòng đi đâu rồi? Gãi gãi đầu, mất rồi, “Lão Tam, đệ ấy bảo sẽ đào cho chúng ta ao rượu, đệ có muốn không?”
”Muốn làm gì? Tắm à?” Tô Diễn nói lắp, đuôi mắt ửng hồng, lệ nam nhi không dễ rơi, có nam nhân nào chưa từng chịu tổn thương, nhẫn nhịn cũng qua đi, “Hử, huynh khinh đệ khờ sao? Cuộc sống mơ mơ màng màng quả không hợp với đệ, đâu có vui sướng như khi giết người.”
”Đệ là lấy giết giảm đau, giết người người giết, lão Tam, sát tâm quá nặng là không tốt.” Phong Thiển Ảnh tận tình khuyên bảo, hai gò má bị rượu nhuộm đỏ bừng, khiến người ta nhìn mà hận không thể bước lên nhéo hai cái.
”Tâm đã chết, giữ mạng có tác dụng gì?” Tô Diễn trừng mắt nhìn, rất đau đớn hỏi.
Trầm Ngạn Khanh tìm một cái ghế dựa sạch sẽ ngồi xuống, nghe bọn họ đối đáp một chọi một cũng không tham gia, yên lặng chờ đợi câu sau của bọn họ.
”Gì, ta vừa mới thấy đệ muội đây mà? Sao đảo mắt đã không thấy tăm hơi? Tô Diễn, đệ nhìn thấy không?” Phong Thiển Ảnh dụi dụi mắt, tỏ ve vô cùng nghi hoặc.
Tô Diễn có chút khó hiểu, là huynh ấy chuyển đề tài quá nhanh, hay là hắn uống quá nhiều theo không kịp? Căn cứ vào kinh nghiệm trước đây, hắn vẫn nên phối hợp một chút mới tốt, thuận theo lời, nói tiếp: “Ừm, hình như có nhìn thấy.”
”Có phải đệ muội chúng ta gầy đi không?” Phong Thiển Ảnh đứng dậy, đẩy hắn ta hai cái, mắt phượng trong suốt tỏa sáng.
”Đúng là có gầy hơn trước.” Tô Diễn bất đắc dĩ gật đầu, thầm nghĩ, anh trai à, rốt cuộc huynh định nói gì? Để đệ thoải mái một chút được không?
Phong Thiển Ảnh thở dài, “Đệ à, đệ nói xem tiểu sư muội sao có thể khiến người thấy là thích như đệ muội chứ, tính tình cũng đáng ghét, lại tùy hứng làm bậy, đệ nói xem đệ thích muội ấy chỗ nào vậy.” Lòng vòng nửa ngày, rốt cục cũng vòng trở lại, nào thấy chút say nào, tiếp theo lộ vẻ mặt sầu khổ, nói: “Ngạn Khanh, đệ biết không, tối qua lão Tam nói với ta, đệ ấy nói, nếu ngày nào đó đệ muốn giết tiểu sư muội, nên nói trước với đệ ấy một tiếng, để đệ ấy tự mình ra tay, sợ bẩn tay đệ.”
Sống chung đã nhiều năm, bốn sư huynh đệ ai không hiểu biết người nào đó, Trầm Ngạn Khanh ngồi yên bất động, bình thản hỏi: “Đệ muốn giết muội ấy khi nào?”
Phong Thiển Ảnh trừng mắt nhìn, tiếp tục sững sờ giả ngu, “Tiểu Diễn Diễn, đệ nghe đệ ấy nói gì không? Từ bao giờ Tứ đệ nhà chúng ta lại thấu tình đạt lý đến vậy?”
Trầm Ngạn Khanh tự châm cho mình một chén rượu, cười như không cười quét mắt nhìn hắn một cái. Da mặt Phong Thiển Ảnh dầy thần kỳ, trên mặt đều là ý cười, nhưng ánh mắt Tô Diễn lại dời qua, “Ngạn Khanh, cám ơn đệ.” Hắn liếm liếm môi, hơi khát, nhưng bầu rượu duy nhất lại trong tầm tay Trầm Ngạn Khanh, hắn chỉ có thể khát vọng đầy mắt nhìn chằm chằm.
Trầm Ngạn Khanh cầm lấy bầu rượu tự rót một chén, hắn nhìn rượu trong chén, nhẹ giọng nói: “Tam ca, trải qua chuyện này, vị trí tiểu sư muội trong lòng huynh vẫn sâu như vậy sao?”
Tô Diễn một ngụm uống cạn rượu trong chén, vị cay xé như thiêu đốt toàn bộ lục phủ ngũ tạng, “Không đâu, mệt mỏi lắm.” Hắn vuốt vuốt mi tâm đau nhức, “Sư đệ, sư huynh có nói với ta chút chuyện về Tiểu Lâu U cốc, vì sao ta chưa từng nghe nói đến?”
Đương nhiên chưa từng nghe nói, tồn tại của Tiểu Lâu chỉ một ít người đứng đầu biết được, Trầm Ngạn Khanh quét mắt nhìn Phong Thiển Ảnh, có chút ghét bỏ.
Phong Thiển Ảnh đáng thương chớp mắt, hận không thể ngồi xỗm xuống vẽ vòng tròn, “Ngạn Khanh, người ta say rượu mà.” Lời của người say đều đáng tha thứ.
Mắt Trầm Ngạn Khanh sâu hơn, “Huynh nói lại lần nữa.” Một đại nam nhân tự xưng là người ta, đây không phải tự gây phiền phức thì là cái gì.
Tô Diễn không ngăn cản, nhếch miệng nở nụ cười, “Ngạn Khanh, đệ đừng so đo với huynh ấy, cứ trực tiếp bắt huynh ấy mặc quần áo nữ nhân đi tiếp khách là được.”
Phong Thiển Ảnh mặc kệ, giận dỗi nói: “Ta là đang chọc các đệ vui vẻ, các đệ lại khó chịu, lại còn bắt ta đi tiếp khách, thực tổn phí tài hoa, ta là đàn ông, hoàn toàn.”
Đáng tiếc không ai phản ứng với kêu gào của hắn, Tô Diễn nghiêm trang nhìn thẳng vào ánh mắt Trầm Ngạn Khanh, “Ngạn Khanh, không phải đệ đang hoài nghi sư muội có liên quan đến Tiểu Lâu chứ?”
Ánh mắt Trầm Ngạn Khanh ngưng tụ, việc này hắn cũng chưa từng nói với Thiển Ảnh, huynh ấy nghi ngờ từ khi nào? Cười nhạt nói: “Huynh đoán xem?”
”Nói vậy thì chắc là thật rồi.” Tô Diễn có chút kích động, tiếp theo đó cảm xúc của Phong Thiển Ảnh liền có phập phồng rất lớn, “Ngạn Khanh, nói thế là sao? Việc này đệ cũng gạt chúng ta sao?”
”Không muốn gạt các huynh, chỉ là không có chứng cớ, hiện tại đệ cũng không nắm chắc điều gì. Đối với tiểu sư muội, chỉ cần muội ấy tuân theo bổn phận, đệ sẽ không làm khó muội ấy, nói đến cùng, muội ấy cũng chỉ là một con cờ thôi. Về phần Triệu Ngọc Khang, đệ đoán Triệu Ngọc Khang đã không còn là Triệu Ngọc Khang nữa.” Ngón trỏ của Trầm Ngạn Khanh gõ nhịp lên mặt bàn, lời của hắn khiến lòng hai người trầm xuống, Phong Thiển Ảnh có chút vội vàng hỏi: “Ngạn Khanh, Quân Nho thì sao?”
Trầm Ngạn Khanh nở nụ cười, hỏi ngược lại: “Huynh nói xem?”
Tô Diễn vội túm lấy hắn, một người khôn khéo như thế lại phạm việc hồ đồ, “Ngạn Khanh, đệ nói rõ cho ta, rốt cuộc đệ muốn làm thế nào?”
”Động không bằng tĩnh, ta muốn chờ bọn họ tự mình tới cửa.” Trầm Ngạn Khanh không so đo gì, Quân Nho là do người nọ phái tới, nhất định là đứng về phe hắn, độ trung thành không phải hoài nghi.
”Chờ?” Tô Diễn nhíu mày.
”Bọn họ chưa có trọn vẹn bộ công pháp mà đã bồi dưỡng nhiều tử sĩ như vậy, nay trên đời này Trầm gia đã có đời sau, trong người cũng có bộ công pháp đầy đủ, bọn họ sẽ không động lòng sao? Đệ mặc kệ bọn họ có âm mưu gì, mối thù diệt môn, chỉ có thể trả bằng máu.” Trầm Ngạn Khanh cất giọng lạnh lùng mang theo lạnh lẽo, giận đến mức lửa giận âm ĩ nơi đáy lòng, chỉ chờ một khắc cuối cùng sẽ bùng nổ, thế lửa sẽ thiêu rụi tất cả.
Phong Thiển Ảnh và Tô Diễn liền tỉnh hẳn, hai người đều nhìn hắn, nhìn mặt hắn lại không nhìn ra mấy phần sâu cạn, giống như hết thảy đều sắp thành công, “Ngạn Khanh, đệ không chỉ có một mình, đệ còn có bọn huynh.”
Trầm Ngạn Khanh nâng bình rót đầy cho bọn họ, “Có các huynh làm bạn là may mắn của đệ.” Tay phải nâng chén còn lại lên mời, tầm mắt đã có chút dời đi.
Hai người cũng đã phát hiện hắn không thích hợp, liếc mắt nhìn nhau, nhưng thật ra sắc mặt Phong Thiển Ảnh đã có chút vặn vẹo, Tô Diễn khó hiểu, “Thiển Ảnh, huynh làm sao vậy?”
Phong Thiển Ảnh nghiến răng nghiến lợi, “Tiểu Súc Sinh, ta nhất định phải rút gân lột da mi.”
Trầm Ngạn Khanh đứng dậy, bước tới cửa sổ phía nam, hắn đứng yên bên cửa sổ, vạt áo không gió tự bay, thoáng cái đã biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook