Ác Phu Cường Sủng Thê
Chương 80: Lòng ai phấn chấn

Khi Lý Minh Kỳ tỉnh lại mặt trời đã lên cao, nhắm mắt duỗi cái lưng mệt mỏi, cả người ấm áp, thật thoải mái, vươn tay đụng phải một quái vật lớn lông xù. Không cần nhìn nàng cũng biết là gì, hai tay dùng sức vuốt vuốt cái đầu to. Bạch Trản chỉ xoay xoay đầu, chứ không né tránh.

”Này, người hầu.” Hiếm khi được ngủ yên ổn, tâm tình của nàng tốt hơn nhiều.

Ban đầu Bạch Trản còn im lặng ngủ gật bên người nàng, thấy nàng tỉnh, còn có tinh thần chà đạp mình, nó cũng không bổ nhào lên náo loạn một trận như bình thường. Nó lười biếng đứng dậy, nhảy từ trên giường xuống, lắc người rũ lông, oai phong lẫm liệt bước theo hình chữ bát (八) chạy ra ngoài.

Tay Lý Minh Kỳ còn đang duỗi ra, tươi cười trên khóe miệng cũng cứng lại, thế là sao? Mình đâu đắc tội gì với nó chứ? Đúng là chủ nào thì thú đó, còn dám ra oai với nàng, hừ hừ, ngươi dám lên mặt, ngày mai liền dùng xích trói ngươi. Ngay sau đó lại âm thầm chửi bới mình một câu, thật chả ra sao, ai đời lại đi đấu sức với động vật.

Bạch Trản đi ra ngoài không bao lâu, Phượng Nhã và Phượng Ngọc liền bưng khay vào, “Chủ nhân, ngài tỉnh rồi? Đêm qua nghỉ ngơi tốt không?”

Mặt Lý Minh Kỳ thoáng ửng hồng, cũng coi như đã nghỉ ngơi tốt nhỉ? Ít nhất toàn thân sảng khoái, thân thể cũng đã ngập tràn sức lực, “Nhã Nhi đã về rồi.” Ánh mắt vừa dời liền dừng trên cái khay trong tay nàng ta, bên trên là áo cưới đỏ tươi, biết rõ là dành cho mình, ngượng ngùng hỏi ra miệng.

Phượng Nhã lộ vẻ hớn hở, cười nói: “Chủ nhân, ngài mau thử quần áo, xem có vừa người không, nếu không vừa nô tỳ sẽ bảo người sửa lại.”

”Nhã Nhi, ngươi học thói xấu ở đâu, mấy ngày không gặp ngươi đã đi đâu?” Lý Minh Kỳ nương theo Phượng Ngọc, từ trên giường đứng dậy, tay phải có chút run rẩy, hàm chứa một chút khát vọng, cuối cùng đặt tay lên áo cưới đỏ tươi kia.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc liếc nhau, trong mắt đều không dứt ý cười,“Chủ nhân, để nô tỳ hầu hạ ngài mặc thử, được không? Cung chủ nói, nếu ngài muốn ra ngoài giải sầu, chốc nữa dùng cơm xong, ngài ấy sẽ đưa ngài xuống núi một lúc.”

Ánh mắt Lý Minh Kỳ sáng lên, “Lời ấy là thật sao?” Mấy ngày nay nàng vẫn buồn bực ở mãi trên núi, đã sớm nằm mốc đến phiền chán rồi.

”Thật đó, bọn nô tỳ đâu dám lừa ngài.” Phượng Nhã và Phượng Ngọc một trái một phải giúp nàng mặc áo cưới.

Lý Minh Kỳ bị các nàng lôi kéo xoay một vòng, vạt váy tung bay, ngọc bội kêu đinh đang, cảm thấy lòng như bay lên theo, bên tai truyền đến tiếng nói của nha đầu Phượng Ngọc, “Chủ nhân nhà chúng ta nhất định là tân nương tử xinh đẹp nhất trong thiên hạ, tỷ tỷ, tỷ nói xem có phải không? Chậc chậc, thật xinh đẹp, hơn nữa áo cưới còn vừa vặn phù hợp.”

”Chứ sao, ánh mắt cung chủ nhà chúng ta sao kém được.” Phượng Nhã nói vậy, ánh mắt vụng trộm đánh giá vẻ mặt của chủ nhân, thấy hết thảy đều bình thường, nàng ta vừa yên lòng, lại có chút chờ đợi, hy vọng hôn nhân của hai người có thể hạnh phúc mỹ mãn, hai ngày nay sở dĩ nàng ta không ở đây chính vì phải gấp gáp may cho xong áo cưới.

Lý Minh Kỳ đứng trước gương đồng, nhìn khăn quàng vai màu vàng thêu hoa văn choàng từ vai kéo đến trước ngực, mười ngón tay chậm rãi lướt qua mặt vải, hai tay chạm vào đóa hoa vàng ngọc giắt trước ngực. Nhịn không được mà cười cười với gương, cảnh này giống như đã từng trải qua, rốt cuộc là chuyện của đời nào? Không phải kiếp trước, dường như mọi việc đã thay đổi rất nhiều.

Vào lúc này, Trầm Ngạn Khanh từ ngoài cửa bước vào, như gió thổi qua cánh cửa, nàng xoay người nhìn lại, tươi cười bên miệng còn chưa kịp ngừng, bốn mắt nhìn nhau, giờ khắc này thời gian như dừng lại.

Phượng Nhã và Phượng Ngọc lặng yên không tiếng động lui xuống, trong mắt Trầm Ngạn Khanh có ngỡ ngàng vui sướng có tình cảm dạt dào, bước đến trước mặt nàng, ôm ngang người lên, hôn trán nàng một cái, “Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ.” Câu chữ dồn dập, hàm chứa yêu thương bất tận, mang theo vui sướng toát ra từ linh hồn.

Trầm Ngạn Khanh ôm nàng xoay tại chỗ vài vòng, trong lúc xoay tròn bốn mắt nhìn nhau, khóe môi khẽ nhếch, không chỉ vạt áo vạt váy hai người bay lên, mà hai trái tim cũng dồn dập bay theo.

Hai tay Lý Minh Kỳ quấn lên cổ hắn, trên khuôn mặt đẹp như ngọc của người này không còn chút lạnh thấu xương nào, mắt của nàng dừng trên mắt hắn, liền khó dời đi, “Kỳ Kỳ, tân nương tử của ta.” Cặp mắt kia hơi ửng đỏ, lại có chút trong suốt, điều này khiến lòng Lý Minh Kỳ hơi đau, tay mềm sờ lên mặt hắn, ngón cái tinh tế xẹt qua làn da hắn, nhẹ giọng hỏi: “Trầm Ngạn Khanh, tâm nguyện đã thành, không phải nên vui mừng sao?”

Trầm Ngạn Khanh thả nàng xuống đất, hai tay ôm chặt hông nàng, cằm gối lên đỉnh đầu nàng, hôn lên mái tóc nàng, một giọt nước trong suốt làm ướt tóc nàng, e rằng đời này trái tim hắn chỉ mềm đi vì nàng.

Lòng Lý Minh Kỳ run lên, cảm xúc chua xót tận đáy lòng lan tràn, khiến cổ họng nàng nghẹn ngào đến khi rơi lệ, hai tay nắm chặt vạt áo hắn,“Trầm Ngạn Khanh, ta không trốn nữa, cả đời này dù thế nào cũng không rời đi, được không?”

Giọng nói của hắn khẽ run lên không khống chế, “Được.” Âm cuối thật dài, bùi ngùi vô hạn, Kỳ Kỳ, bất kể nàng muốn đi đâu, chỉ cần nói với ta, ta sẽ đi cùng nàng.

”Không phải chàng nói muốn dẫn ta ra ngoài giải sầu sao? Giờ chúng ta xuất phát được chưa?” Lý Minh Kỳ nghe tiếng tim hắn đập hỗn loạn, mũi càng lúc càng cay.

”Được, chúng ta đến tửu lâu dùng cơm.” Trầm Ngạn Khanh khống chế được cảm xúc bốc cao trong lòng, khuôn mặt tràn ngập yêu thương dịu dàng, “Ta bảo Phượng Nhã giúp nàng trang điểm.”

Lý Minh Kỳ kéo đầu của hắn xuống, hôn lên má phải hắn một cái, “Trầm Ngạn Khanh, cám ơn chàng.”

Trầm Ngạn Khanh liền ngây ngẩn cả người, trái tim mềm yếu nở rộ, giờ khắc này ngọt ngào đến mức không thể dùng ngôn ngữ mà diễn tả, hắn nhìn môi nàng, mắt đầy khát vọng. Nào ngờ Lý Minh Kỳ không quan tâm đến hắn, tự nhiên ngồi xuống trước gương trang điểm, hai tay Trầm Ngạn Khanh nắm lại, nín nhịn kiềm chế, nghĩ rằng đã có chuyển biến tốt thì thu tay lại thôi.

Lúc Phượng Nhã và Phượng Ngọc tiến vào đều cảm thấy không khí giữa hai người không đúng, tay cung chủ nhà mình cầm một quyển sách, có tiếng cũng có miếng ngồi trước bàn đọc sách, đáng tiếc sách đã rớt xuống cũng không phát hiện. Mà Tiểu Chủ nhân thì sao? Vẫn ngồi ở đó không nhúc nhích, đôi mắt thỉnh thoảng đảo quanh, đây là trò gì của đôi tình nhân nhỏ vậy? Gia, ánh mắt ngài có cần khát khao đến thế không? Còn nữa, Tiểu Chủ nhân à, cung chủ đã nhìn ngài đến mức đó, ngài có cần bình tĩnh đến vậy không?

Lòng Lý Minh Kỳ đã sớm hoảng loạn rồi, nhưng trên mặt không thể hiện, nàng muốn giữ vững, muốn hắn không gần cũng không xa.

Phượng Nhã xoay người bước đến tủ tìm quần áo, “Chủ nhân, muốn mặc trang phục nữ hay nam?”

Trầm Ngạn Khanh lên tiếng trước, “Trang phục nam.”

Lý Minh Kỳ nhìn tóc đã búi xong trong gương, tuyệt không khó chịu, “Ngọc nhi, phiền ngươi búi lại thành kiểu tóc nam nhé.”

Phượng Ngọc cười kiên nhẫn, “Dạ, nô tỳ biết rồi.”

Trầm Ngạn Khanh thật vừa lòng, sau đó cúi đầu đọc sách, đọc được hai chữ, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn nàng, một khi tầm mắt chạm nhau, Lý Minh Kỳ liền hí mắt cười với hắn, cười khiến tim hắn ngứa ngáy, hận không thể bộc phát thú tính tử hình người nào đó ngay tại chỗ. Lỗ tai khẽ động, giống như nghe thấy bụng người yêu kêu rột roạt, mày hắn giương lên, đứng dậy bưng điểm tâm trên bàn qua, “Đói bụng sao? Ăn chút điểm tâm lót dạ trước, đây là cố ý chuẩn bị cho nàng.”

Lý Minh Kỳ nhìn miếng bánh thơm mềm đưa đến bên miệng, mím môi, nước miếng lập tức ứa ra, thật rất đói, há mồm định cắn, người nọ lại có ý làm chuyện xấu, điểm tâm vừa dính môi liền kéo ra xa, nàng trông mong nhìn điểm tâm rơi vào miệng của hắn, vẻ mặt đáng thương khiến Phượng Nhã và Phượng Ngọc đều buồn cười, bụng vừa căng vừa đau, xem ra, cung chủ và tiểu Chủ nhân thật đã mưa tạnh trời quang, trêu chọc nhau thật yêu thương thật ấm áp nha.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương