Ác Phu Cường Sủng Thê
-
Chương 118: Ẩn ý trong tranh
Thẩm đại cung chủ sống hai mươi mấy năm, đây là đầu tiên bị người túm lỗ tai, muốn tức giận? Căn bản không có khả năng, chỉ là có chút cảm giác
huyền diệu, trong lòng còn có chút ấm áp. Trong thiên hạ này e là chỉ có mình nàng có thể muốn làm gì mình thì làm, nếu là những người khác,
đừng nói là chạm vào hắn, chỉ liếc hắn nhiều thêm một cái cũng không
dám.
Trầm Ngạn Khanh cúi đầu tiến sát vào bên tai nàng, trả thù khe khẽ, há mồm ngậm vành tai đầy đặn của nàng, được một tấc lại tiến một thước, cắn thêm một cái, vừa lòng thổi một luồng khí lạnh lên chỗ bị hắn cắn ửng hồng.
Lỗ tai là chỗ mẫn cảm của nàng, bị hắn liếm rồi lại cắn, Lý Minh Kỳ đỏ bừng cả cổ, không nhịn được đạp hắn một cước, cảnh cáo: “Chàng có thôi đi không, mau thả thiếp xuống.”
”Cho phép quan lại phóng hỏa, lại không cho dân chúng đốt đèn, Kỳ Kỳ, càng ngày nàng càng bá đạo rồi.” Buông tay là không thể, hai tay tác quái chọc lét khắp người nàng.
Lý Minh Kỳ nghẹn cười, thân mình né tránh qua lại trong ngực hắn, dùng hai mắt ngân ngấn nước trừng hắn, “Họ Trầm kia, chàng nói cho rõ coi, ai bá đạo chứ.”
”Nương tử nói rất đúng, vi phu bá đạo.” Là một đại trượng phu vĩ đại hẳn nên lúc nào cũng phải rộng lượng với tiểu nương tử tùy hứng, cho nên hắn vô cùng thức thời nhận sai, đồng thời cũng bá đạo cho nàng xem.
Lý Minh Kỳ khẽ hô một tiếng, cả người bị hắn ôm ngang, theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn, “Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng càn quấy.”
Thẩm đại cung chủ cười như mèo ăn vụng được cá, yêu chìu nói: “Đất lạnh, vi phu ôm nàng về, vậy cũng nhanh hơn. Mệt rồi phải không, nàng ngủ trước đi, ngoan.” Hắn muốn bản thân cố hết sức cưng chìu nàng, bù đắp cho nàng.
Ôm cổ hắn, nghiêm túc nhìn hắn một cái, cuối cùng thỏa hiệp, người hắn ấm áp, khiến nàng cảm thấy rất an toàn, thỏa hiệp nhưng vẫn không quên cò kè mặc cả, “Vậy chàng nhanh đi, thiếp thật rất đói bụng.”
”Dạ, nương tử đại nhân.”
Để khen thưởng, Lý Minh Kỳ hôn trán hắn một cái, cũng thúc giục hắn bước cho nhanh.
Trầm Ngạn Khanh nhẫn nhịn suốt đường đi, hai vợ chồng cười đùa nhốn nháo trở về Ngô Đồng hiên. Đối với sự yêu thương của họ, người trong cung đã quen đến một trình độ nhất định, một cái ôm công chúa nho nhỏ, thật khiến bọn họ thấy nhưng không thể trách.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc nhìn thấy bèn hành lễ, cơm canh đã sớm chuẩn bị xong, luôn ủ ấm ở phòng bếp, thấy chủ nhân trở về, cũng thu xếp để ăn cơm.
Thức ăn đơn giản, hai chay hai mặn còn có một chén canh trứng, Lý Minh Kỳ đói lả, tâm tình lại tốt, đương nhiên ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm, sau khi ăn xong mới phát hiện đã ăn rất no.
Ăn quá no cũng chẳng sao, nhưng lúc này lại khác thường, dù uống vài chén nước cũng không hết, ngược lại càng thêm khó chịu.
Trầm Ngạn Khanh ngồi ở sau bàn đọc sách, bên tai nghe tiếng xoa bụng than thở, ý cười nơi khóe môi không dằn nổi.
”Không được cười.” Lý Minh Kỳ vịn thắt lưng đảo vài vòng trong phòng, chẳng những không thấy đỡ hơn, ngược lại càng nghiêm trọng, khiến nàng rất phiền chán, ai đó lại có tâm tình cười cợt, thực hận không thể bổ nhào đến may cái miệng của hắn lại.
”Vi phu đang đọc sách, nào có cười cợt gì nàng.” Trầm Ngạn Khanh chẳng hề ngẩng đầu, chỉ để lộ ý cười cùng một hàm răng trắng.
”Sách cũng đã buông, chàng lừa ai vậy.” Lý Minh Kỳ chống nạnh tức giận chỉ tay, quyết định nói cho rõ.
Trầm Ngạn Khanh trừng mắt nhìn, cúi đầu nhìn về phía quyển sách, đâu có buông? Cô nương lừa đảo này thật là, biết mình mắc mưu, thực bất đắc dĩ lắc đầu, không đọc sách nữa, há mồm liền thốt hai chữ, “Lại đây.” Giọng điệu ra lệnh, thuận tiện còn mở rộng vòng tay ôm ấp.
Lý Minh Kỳ liếc xéo hắn, không muốn bước qua.
”Vi phu giúp nàng, không được sao?”
Bán tín bán nghi, thầm nghĩ chàng cười cợt cả ngày trời, giờ định làm gì đây? Nổi giận nói: “Hừ, không thèm.”
”Nàng không thèm, ta thèm.” Trầm Ngạn Khanh dứt khoát ném sách lên bàn, hai tay vẫy vẫy, “Đến đây, đến đây, đến đây đi.”
Lý Minh Kỳ cảm thấy người như bị dây thừng trói, không khống chế được bước từng bước về phía hắn, tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Họ Trầm kia, chàng ỷ có võ công cao mà ức hiếp người ta, thiếp không phục.” Gì mà đến đây đến đây, chàng nên cút cút cút đi mới đúng.
”Xem kìa, sao lại nói thế, có phải lại khó chịu rồi không?” Ôm chặt hông nàng, không cho nàng trốn, thuần thục ôm người vào trong lòng, yêu thích hôn hôn, “Vi phu giúp nàng, nàng không những không cảm tạ, sao lại còn giận ta?”
Dung mạo Trầm Ngạn Khanh vốn cực kỳ đẹp mắt, mày kiếm của hắn bay xéo nhếch tận tóc mai, đuôi mắt hơi hếch lên, bình thường khuôn mặt lạnh lùng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo khiếp người, không ai dám nhìn thẳng. Lúc này nheo mắt cười yếu ớt, có chút hấp dẫn chấn động lòng người, vô cùng câu hồn đoạt phách, cả người đều tản ra hơi thở mê hoặc.
Tự nhiên lại sử dụng Mỹ Nam Kế! Quá kỳ cục rồi!
Lòng dạ Lý Minh Kỳ đều đã bãi công, liên tục nuốt vài ngụm nước bọt, sâu trong lòng cực kỳ khinh bỉ chính mình, có chút chột dạ đảo tầm mắt, nhỏ giọng oán giận, “Không phải đều do chàng dọa sao, sao thiếp phải cảm ơn.” Vịt chết còn mạnh miệng, lại thầm nghĩ, người này cười thực đẹp, đương nhiên dung mạo cũng rất đẹp mắt, rất muốn hôn hai cái.
”Nương tử, sao nàng lại đỏ mặt? Hửm?”
Giọng nói gợi cảm vang lên bên tai, khiến thể xác và tinh thần nàng tê dại, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, hai tay đặt trên lồng ngực rắn chắc của hắn, duy trì khoảng cách nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, không cam lòng yếu thế như vậy, khàn khàn thốt ra, “Chàng đoán xem.”
”Ta đoán là...” Âm cuối cố ý kéo dài, chờ tầm mắt nàng đảo một vòng, hắn nháy mắt một cái, bắt đầu phóng điện, “Vi phu rất đẹp ư?”
Đầu óc đần ra, tùy tiện trả lời vấn đề của hắn, “Đẹp.”
Lý Minh Kỳ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, ngặt nỗi ngực của hắn tựa như tường đồng vách sắt khiến nàng không trốn được, bị bắt nhìn thẳng vào hắn, tâm hoảng ý loạn.
”Nương tử, ta có thể hôn nàng không?”
Có thể hay... không?
Ôi thôi, mặc kệ, ai bảo hắn đẹp nhìn mà muốn ăn thế chứ, lại là phu quân hợp pháp nhà mình, sợ gì chứ.
Hai tay vòng qua vai hắn, mang theo khí thế hung tợn trước nay chưa từng có, hôn lên, tại chàng câu dẫn ta, nhất định phải ăn luôn chàng.
Kết quả hôn rất mãnh liệt, răng hai người đụng vào nhau, đau khiến nàng nhăn mũi, lại không cam lòng yếu thế, chịu đựng con đau tiếp tục hôn.
Trầm Ngạn Khanh ngẩng đầu, ôm hông nàng, mặc nàng muốn làm gì thì làm, cười dịu dàng, “Từ từ thôi, vi phu không trốn đâu.”
Hôn xong, Lý Minh Kỳ nằm thở nơi lồng ngực hắn, đỏ ửng trên mặt chưa tan, vừa ảo não vừa cảm thấy mỹ mãn.
”Kỳ Kỳ, có chuyện gì muốn làm không?” Thật lâu sau, Trầm Ngạn Khanh dùng cằm cọ cọ lên trán nàng, vô cùng thân thiết hỏi.
Ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu, “Làm gì chứ?”
Chọc lên cái mũi thanh tú của nàng, vẻ mặt phấn khởi cười nói: “Chuyện trong cung đều giao hết cho Quân Nho quản lý rồi.”
Ngụ ý chính là có thể luôn ở bên cạnh nàng sao? Trong lòng có chút ngọt ngào, “Làm gì cũng được sao?”
”Ưm, nói vài việc thử xem.” Chuyện có khó hơn, chỉ cần van xin hắn, sẽ không thể không ừ.
”Ừm, để thiếp nghĩ đã.” Hất tay hắn ra, bước hai vòng trước bàn đọc sách, có chút buồn rầu. Bụng nàng lớn, bên ngoài lại là trời đông giá rét, có thể làm gì đây? Chẳng lẽ cả ngày dính cùng hắn ở trong phòng? Tuyệt đối không thể!
Trầm Ngạn Khanh ôm ngực xem nàng suy xét, qua thời gian rất lâu, nàng nói, “Ngạn Khanh, chàng vẫn nên đi làm việc thôi, không cần mỗi ngày đều theo bên người thiếp.”
Đôi mắt trầm xuống, mỹ nhân kế thất bại rồi sao? Sao lại bị ghét bỏ? Hắn vừa cau mày khó hiểu, trong lòng vừa như có con thỏ nhỏ nhảy loạn, hoàn toàn không có cùng tần suất.
”Lý do?” Thẩm đại cung chủ tỏ vẻ thực bình tĩnh, câu hỏi cũng vô cùng bình tĩnh.
”Mùa đông rất lạnh, thiếp không thích ra ngoài, sợ chàng buồn bực khó chịu.” Lý do có phải có chút gượng ép không?
Trầm Ngạn Khanh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: “Không sao cả, ta có thể ở trong phòng đọc sách.”
Còn gì để nói đây? Càng bôi càng đen, quên đi, tùy hắn thôi.
Lý Minh Kỳ ăn uống no đủ bắt đầu huyên thuyên không dứt, giằng co một ngày một đêm, vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, giờ phút này tinh thần thả lỏng, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, quơ quơ tay áo, cũng không quay đầu lại nói: “Vậy chàng đọc sách đi, thiếp ngủ trước.”
Vì sao không là vợ chồng đi ngủ cùng nhau? Rốt cục Thẩm đại cung chủ cũng không bình tĩnh nổi, sách vở cũng không hấp dẫn bằng nương tử. Đứng dậy, tắt đèn, vào phòng, cởi áo, mọi việc hắn làm lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, vô cùng có trật tự.
Lý Minh Kỳ đã mệt muốn đứt hơi, đầu vừa dính gối liền ngủ mất.
Trầm Ngạn Khanh nhẹ tay nhẹ chân bước lên giường, ôm nàng vào trong lòng, lại vung tay áo, tắt nến, đồng thời cũng buông màn giường xuống.
Thân thể quen thuộc, mùi hương quen thuộc, an tâm tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, ngủ càng sâu.
Cả đêm không mộng, hôm sau đứng dậy, tinh thần thư thái.
Trầm Ngạn Khanh cúi đầu tiến sát vào bên tai nàng, trả thù khe khẽ, há mồm ngậm vành tai đầy đặn của nàng, được một tấc lại tiến một thước, cắn thêm một cái, vừa lòng thổi một luồng khí lạnh lên chỗ bị hắn cắn ửng hồng.
Lỗ tai là chỗ mẫn cảm của nàng, bị hắn liếm rồi lại cắn, Lý Minh Kỳ đỏ bừng cả cổ, không nhịn được đạp hắn một cước, cảnh cáo: “Chàng có thôi đi không, mau thả thiếp xuống.”
”Cho phép quan lại phóng hỏa, lại không cho dân chúng đốt đèn, Kỳ Kỳ, càng ngày nàng càng bá đạo rồi.” Buông tay là không thể, hai tay tác quái chọc lét khắp người nàng.
Lý Minh Kỳ nghẹn cười, thân mình né tránh qua lại trong ngực hắn, dùng hai mắt ngân ngấn nước trừng hắn, “Họ Trầm kia, chàng nói cho rõ coi, ai bá đạo chứ.”
”Nương tử nói rất đúng, vi phu bá đạo.” Là một đại trượng phu vĩ đại hẳn nên lúc nào cũng phải rộng lượng với tiểu nương tử tùy hứng, cho nên hắn vô cùng thức thời nhận sai, đồng thời cũng bá đạo cho nàng xem.
Lý Minh Kỳ khẽ hô một tiếng, cả người bị hắn ôm ngang, theo bản năng liền ôm lấy cổ hắn, “Trầm Ngạn Khanh, chàng đừng càn quấy.”
Thẩm đại cung chủ cười như mèo ăn vụng được cá, yêu chìu nói: “Đất lạnh, vi phu ôm nàng về, vậy cũng nhanh hơn. Mệt rồi phải không, nàng ngủ trước đi, ngoan.” Hắn muốn bản thân cố hết sức cưng chìu nàng, bù đắp cho nàng.
Ôm cổ hắn, nghiêm túc nhìn hắn một cái, cuối cùng thỏa hiệp, người hắn ấm áp, khiến nàng cảm thấy rất an toàn, thỏa hiệp nhưng vẫn không quên cò kè mặc cả, “Vậy chàng nhanh đi, thiếp thật rất đói bụng.”
”Dạ, nương tử đại nhân.”
Để khen thưởng, Lý Minh Kỳ hôn trán hắn một cái, cũng thúc giục hắn bước cho nhanh.
Trầm Ngạn Khanh nhẫn nhịn suốt đường đi, hai vợ chồng cười đùa nhốn nháo trở về Ngô Đồng hiên. Đối với sự yêu thương của họ, người trong cung đã quen đến một trình độ nhất định, một cái ôm công chúa nho nhỏ, thật khiến bọn họ thấy nhưng không thể trách.
Phượng Nhã và Phượng Ngọc nhìn thấy bèn hành lễ, cơm canh đã sớm chuẩn bị xong, luôn ủ ấm ở phòng bếp, thấy chủ nhân trở về, cũng thu xếp để ăn cơm.
Thức ăn đơn giản, hai chay hai mặn còn có một chén canh trứng, Lý Minh Kỳ đói lả, tâm tình lại tốt, đương nhiên ăn nhiều hơn bình thường một chén cơm, sau khi ăn xong mới phát hiện đã ăn rất no.
Ăn quá no cũng chẳng sao, nhưng lúc này lại khác thường, dù uống vài chén nước cũng không hết, ngược lại càng thêm khó chịu.
Trầm Ngạn Khanh ngồi ở sau bàn đọc sách, bên tai nghe tiếng xoa bụng than thở, ý cười nơi khóe môi không dằn nổi.
”Không được cười.” Lý Minh Kỳ vịn thắt lưng đảo vài vòng trong phòng, chẳng những không thấy đỡ hơn, ngược lại càng nghiêm trọng, khiến nàng rất phiền chán, ai đó lại có tâm tình cười cợt, thực hận không thể bổ nhào đến may cái miệng của hắn lại.
”Vi phu đang đọc sách, nào có cười cợt gì nàng.” Trầm Ngạn Khanh chẳng hề ngẩng đầu, chỉ để lộ ý cười cùng một hàm răng trắng.
”Sách cũng đã buông, chàng lừa ai vậy.” Lý Minh Kỳ chống nạnh tức giận chỉ tay, quyết định nói cho rõ.
Trầm Ngạn Khanh trừng mắt nhìn, cúi đầu nhìn về phía quyển sách, đâu có buông? Cô nương lừa đảo này thật là, biết mình mắc mưu, thực bất đắc dĩ lắc đầu, không đọc sách nữa, há mồm liền thốt hai chữ, “Lại đây.” Giọng điệu ra lệnh, thuận tiện còn mở rộng vòng tay ôm ấp.
Lý Minh Kỳ liếc xéo hắn, không muốn bước qua.
”Vi phu giúp nàng, không được sao?”
Bán tín bán nghi, thầm nghĩ chàng cười cợt cả ngày trời, giờ định làm gì đây? Nổi giận nói: “Hừ, không thèm.”
”Nàng không thèm, ta thèm.” Trầm Ngạn Khanh dứt khoát ném sách lên bàn, hai tay vẫy vẫy, “Đến đây, đến đây, đến đây đi.”
Lý Minh Kỳ cảm thấy người như bị dây thừng trói, không khống chế được bước từng bước về phía hắn, tức giận nghiến răng nghiến lợi, “Họ Trầm kia, chàng ỷ có võ công cao mà ức hiếp người ta, thiếp không phục.” Gì mà đến đây đến đây, chàng nên cút cút cút đi mới đúng.
”Xem kìa, sao lại nói thế, có phải lại khó chịu rồi không?” Ôm chặt hông nàng, không cho nàng trốn, thuần thục ôm người vào trong lòng, yêu thích hôn hôn, “Vi phu giúp nàng, nàng không những không cảm tạ, sao lại còn giận ta?”
Dung mạo Trầm Ngạn Khanh vốn cực kỳ đẹp mắt, mày kiếm của hắn bay xéo nhếch tận tóc mai, đuôi mắt hơi hếch lên, bình thường khuôn mặt lạnh lùng, chỉ cảm thấy lạnh lẽo khiếp người, không ai dám nhìn thẳng. Lúc này nheo mắt cười yếu ớt, có chút hấp dẫn chấn động lòng người, vô cùng câu hồn đoạt phách, cả người đều tản ra hơi thở mê hoặc.
Tự nhiên lại sử dụng Mỹ Nam Kế! Quá kỳ cục rồi!
Lòng dạ Lý Minh Kỳ đều đã bãi công, liên tục nuốt vài ngụm nước bọt, sâu trong lòng cực kỳ khinh bỉ chính mình, có chút chột dạ đảo tầm mắt, nhỏ giọng oán giận, “Không phải đều do chàng dọa sao, sao thiếp phải cảm ơn.” Vịt chết còn mạnh miệng, lại thầm nghĩ, người này cười thực đẹp, đương nhiên dung mạo cũng rất đẹp mắt, rất muốn hôn hai cái.
”Nương tử, sao nàng lại đỏ mặt? Hửm?”
Giọng nói gợi cảm vang lên bên tai, khiến thể xác và tinh thần nàng tê dại, ngay cả cổ cũng đỏ bừng, hai tay đặt trên lồng ngực rắn chắc của hắn, duy trì khoảng cách nhỏ đến mức có thể xem nhẹ, không cam lòng yếu thế như vậy, khàn khàn thốt ra, “Chàng đoán xem.”
”Ta đoán là...” Âm cuối cố ý kéo dài, chờ tầm mắt nàng đảo một vòng, hắn nháy mắt một cái, bắt đầu phóng điện, “Vi phu rất đẹp ư?”
Đầu óc đần ra, tùy tiện trả lời vấn đề của hắn, “Đẹp.”
Lý Minh Kỳ hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, ngặt nỗi ngực của hắn tựa như tường đồng vách sắt khiến nàng không trốn được, bị bắt nhìn thẳng vào hắn, tâm hoảng ý loạn.
”Nương tử, ta có thể hôn nàng không?”
Có thể hay... không?
Ôi thôi, mặc kệ, ai bảo hắn đẹp nhìn mà muốn ăn thế chứ, lại là phu quân hợp pháp nhà mình, sợ gì chứ.
Hai tay vòng qua vai hắn, mang theo khí thế hung tợn trước nay chưa từng có, hôn lên, tại chàng câu dẫn ta, nhất định phải ăn luôn chàng.
Kết quả hôn rất mãnh liệt, răng hai người đụng vào nhau, đau khiến nàng nhăn mũi, lại không cam lòng yếu thế, chịu đựng con đau tiếp tục hôn.
Trầm Ngạn Khanh ngẩng đầu, ôm hông nàng, mặc nàng muốn làm gì thì làm, cười dịu dàng, “Từ từ thôi, vi phu không trốn đâu.”
Hôn xong, Lý Minh Kỳ nằm thở nơi lồng ngực hắn, đỏ ửng trên mặt chưa tan, vừa ảo não vừa cảm thấy mỹ mãn.
”Kỳ Kỳ, có chuyện gì muốn làm không?” Thật lâu sau, Trầm Ngạn Khanh dùng cằm cọ cọ lên trán nàng, vô cùng thân thiết hỏi.
Ngẩng đầu nhìn hắn, khó hiểu, “Làm gì chứ?”
Chọc lên cái mũi thanh tú của nàng, vẻ mặt phấn khởi cười nói: “Chuyện trong cung đều giao hết cho Quân Nho quản lý rồi.”
Ngụ ý chính là có thể luôn ở bên cạnh nàng sao? Trong lòng có chút ngọt ngào, “Làm gì cũng được sao?”
”Ưm, nói vài việc thử xem.” Chuyện có khó hơn, chỉ cần van xin hắn, sẽ không thể không ừ.
”Ừm, để thiếp nghĩ đã.” Hất tay hắn ra, bước hai vòng trước bàn đọc sách, có chút buồn rầu. Bụng nàng lớn, bên ngoài lại là trời đông giá rét, có thể làm gì đây? Chẳng lẽ cả ngày dính cùng hắn ở trong phòng? Tuyệt đối không thể!
Trầm Ngạn Khanh ôm ngực xem nàng suy xét, qua thời gian rất lâu, nàng nói, “Ngạn Khanh, chàng vẫn nên đi làm việc thôi, không cần mỗi ngày đều theo bên người thiếp.”
Đôi mắt trầm xuống, mỹ nhân kế thất bại rồi sao? Sao lại bị ghét bỏ? Hắn vừa cau mày khó hiểu, trong lòng vừa như có con thỏ nhỏ nhảy loạn, hoàn toàn không có cùng tần suất.
”Lý do?” Thẩm đại cung chủ tỏ vẻ thực bình tĩnh, câu hỏi cũng vô cùng bình tĩnh.
”Mùa đông rất lạnh, thiếp không thích ra ngoài, sợ chàng buồn bực khó chịu.” Lý do có phải có chút gượng ép không?
Trầm Ngạn Khanh cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp trả lời: “Không sao cả, ta có thể ở trong phòng đọc sách.”
Còn gì để nói đây? Càng bôi càng đen, quên đi, tùy hắn thôi.
Lý Minh Kỳ ăn uống no đủ bắt đầu huyên thuyên không dứt, giằng co một ngày một đêm, vẫn chưa nghỉ ngơi đủ, giờ phút này tinh thần thả lỏng, hai mí mắt bắt đầu đánh nhau, quơ quơ tay áo, cũng không quay đầu lại nói: “Vậy chàng đọc sách đi, thiếp ngủ trước.”
Vì sao không là vợ chồng đi ngủ cùng nhau? Rốt cục Thẩm đại cung chủ cũng không bình tĩnh nổi, sách vở cũng không hấp dẫn bằng nương tử. Đứng dậy, tắt đèn, vào phòng, cởi áo, mọi việc hắn làm lưu loát sinh động như mây bay nước chảy, vô cùng có trật tự.
Lý Minh Kỳ đã mệt muốn đứt hơi, đầu vừa dính gối liền ngủ mất.
Trầm Ngạn Khanh nhẹ tay nhẹ chân bước lên giường, ôm nàng vào trong lòng, lại vung tay áo, tắt nến, đồng thời cũng buông màn giường xuống.
Thân thể quen thuộc, mùi hương quen thuộc, an tâm tìm một vị trí thoải mái trong lòng hắn, ngủ càng sâu.
Cả đêm không mộng, hôm sau đứng dậy, tinh thần thư thái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook