Tâm tình nàng quả thật không tốt, nhưng vẫn phải đè xuống lửa giận, nhìn sang tên gia đinh đã quỳ rạp xuống đất không đứng lên nổi, nhẹ nhàng mở miệng :

-"Cứ đi trước đi !"

Tên gia đinh trước đó ngỡ rằng mình chết chắc, giờ đây nghe Mặc Nguyệt nói như vậy thì như vớ được con đường sống, lập tức chạy ra khỏi viện của nàng, không một chút do dự cũng không ngoái đầu lại.

-" Tiểu thư...để nô tỳ...chẩn bị..."

Mặc Nguyệt giật giật khoé miệng, nàng thật sự đáng sợ đến mức đó sao ?

Một lúc sau, nàng một thân bạch y đơn giản có vẻ sờn cũ bước vào tiền sảnh, trên mặt khăn lụa che đi dung mạo. Mặc Nguyệt cúi đầu vẻ sợ sệt đi tới trước mặt gia chủ, cha nàng - Mặc Đặc và lão phu nhân Du thị hành lễ. Song, ngồi xuống ghế trống nơi góc khuất, không ngẩng đầu lên nhưng đã quan sát toàn bộ người xung quanh. Như Mộng thầm thán phục tài diễn xuất của nàng. Lúc trước nàng bị khí thế của tiểu thư mình doạ sợ, bây giờ lại thấy tiểu thư như con mèo đang hoảng sợ. Như Mộng quyết tâm trong lòng phải cường đại hơn để bảo vệ tiểu thư.

Ánh mắt Mặc Nguyệt dừng lại ở cái ghế bên phải Mặc Đặc, nơi đó một nam tử khoác hắc bào, ánh mắt lạnh lẽo nhưng môi lại cười đến mê hoặc lòng người về phía mình, nàng hận không thể xé nát cái khuôn mặt tuấn mỹ đó, vì cái khuôn mặt đó mà một đời của nàng chết không toàn thây. Mặt Mặc Nguyệt đỏ lên vì giận, đầu nàng cúi càng thấp, Thiên Dạ ở bên kia thì tưởng nàng bị mình mê hoặc đỏ mặt cúi đầu, lập tức sinh chán ghét :

-" Đó là đại nữ nhi của thần, Mặc Nguyệt !!"

Mặc Đặc nói, Thiên Dạ gật gù, đại tiểu thư xấu nữ, phế vật của Mặc đại gia tộc ai lại không biết ? (Tất nhiên chỉ cần ai gặp nàng đều là bộ dáng lem luốc bùn sìng, thật sự tưởng nàng là xấu nữ) Y đã chán ghét càng thêm ghê tởm, một nữ tử như thế sau này ai dám thú nàng, làm thiếp chắc chắn sẽ không được đừng nói đến làm thê.

-"Nghe danh đại tiểu thư đã lâu, vinh hạnh gặp mặt."

Thiên Dạ hướng nàng gật đầu. Mặc Nguyệt ấp a ấp úng nói đứt quảng, thanh âm còn vang theo chút e lệ ngại ngùng, õng ẹo đến chảy nước :

-" Nguyệt nhi... Nguyệt nhi... g.... Gặp qua ...thâ.....thất hoàng tử..."

Thiên Dạ nghe xong sởn hết da gà, y thầm ghê tởm nữ nhân đụng một chút là y như.....

Nàng âm thâm cười trộm, sao nàng không hiểu y được ? Cả một đời nàng làm tất cả để có được lòng hắn cơ mà. Y căm ghét những nữ nhân yếu đuối chỉ biết làm nũng, đó là lý do kiếp trước sau ngày hôm nay nàng liền tu tà đạo.

Thiên Dạ không để ý Mặc Nguyệt nữa, chuyển về chủ đề chính.

-" Mặc gia chủ, chắc ngài cũng biết Cửu đệ bổn hoàng tử xuất chinh chiếm được Hoa quốc, phụ vương tổ chức cung yến để chúc mừng, cử ta tới đưa thiếp mời cho gia chủ."

Thiên Dạ rút một tấm thiếp màu vàng chói mắt từ trong tay áo, đưa tới trước Mặc Đặc. Du thị hớn hở nói với Mặc Liên :

-" Liên nhi nhất định phải chuẩn bị chu đáo, đừng làm mất mặt gia tộc chúng ta."

-" Vâng tổ mẫu."

Mặc Liên che miệng đáp lại, ánh mắt thi thoảng lại lén nhìn Thiên Dạ, chỉ e là đã động xuân tâm.

Thiên Dạ là bồi thêm một câu :

-" Thái hậu có chỉ, Mặc Nguyệt đại tiểu thư cũng phải tiến cung, thái hậu rất nhớ tiểu thư. "

Du thị mặt càng lúc càng đen, Mặc Đặc cũng không ngoại lệ. Mặc Liên tay nắm chặt, vì cái lý do gì thái hậu lại quan tâm một phế vật không dung không tài như thế ? Cầm kỳ thi hoạ cái gì cũng không biết, vì sao chứ ?

Nàng không tự chủ được mà khoé miệng nhết lên, ngoại trừ Xích Viêm và Như Mộng thái hậu là người quan tâm nàng nhất, cung yến này nàng nhất định không khiến người thất vọng.

Mặc Đặc trầm giọng :

-" Tiểu nữ nhất định sẽ đến. "

Phu nhân cũng nhìn Mặc Nguyệt đầy lo lắng, Như Mộng nghiến răng nghiến lợi hận không thể tát cho tất cả người trong tiền sảnh này mỗi người một bạt tay, nhưng nàng lập tức nhớ tới lời tiểu thư dặn trên đường đi : ' Không ẩn nhẫn sẽ không làm được việc lớn, không tàn nhẫn chính mình sẽ phải trả giá đại giới '.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương