Mộ Dung Quyết,ta không yêu ngươi nữa. . . . . .

Giọng nói lạnh lùng vang vãng bên tai,Mộ Dung Quyết biết hắn đã tổn thương nàng.

“Đáng chết!” Hắn chỉ nhất thời hồ đồ!

Dùng sức vỗ lên bàn,Mộ Dung Quyết bắt đầu hối hận.

Hắn hối hận mình đã nói những lời làm nàng đau lòng nhưng không kịp,nói xong câu đó Hướng Tiểu Tứ lập tức rời khỏi,mà hắn còn phải thu thập cục diện không cách nào đuổi theo.

May đại phu mời đến có thể giải độc cho Triệu Như Tình mới không làm chuyện chuyển biến xấu. . . . . .

Không đúng! Mộ Dung Quyết đột nhiên nghĩ đến chỗ khả nghi.

Hướng Tiểu Tứ chế độc thiên hạ độc nhất vô nhị,mà cũng chỉ có nàng mới có thể giải loại độc đó,sao vị đại phu bình thường kia có thể giải dễ dàng?

Còn có nghi điểm khiến hắn kinh ngạc,đó là cá tính Hướng Tiểu Tứ . . . . . .

Nàng rất kiêu ngạo là nàng làm nàng tuyệt đối sẽ thừa nhận,nếu không phải nàng làm đánh chết nàng nàng cũng sẽ phủ nhận.

Mà vừa rồi nàng luôn miệng nói độc không phải nàng hạ,là hắn không tin bắt nàng phải thừa nhận. . . . . .

“Trời ơi!Hắn đã làm gì?” Hắn sao lại thế này? Hắn mới bắt đầu không phải tin nàng sao? Sau khi thấy chiếc bình tin tưởng lại bị dao động?

Hắn nhất định hồ đồ rồi mới để mình mất tỉnh táo tổn thương nàng.

Nàng kiêu ngạo vậy không quan tâm bất luận kẻ nào hiểu lầm chỉ để ý hắn,nên mới luôn miệng hỏi hắn có tin hay không nhưng hắn lại quẫn trí nói với nàng những lời kia . . . . .

“Đáng chết! Mộ Dung Quyết! Ngươi thật đáng chết!” Bóp chặt quyền,hắn không ngừng tự mắng mình.

Nghĩ đến vẻ mặt nàng tan nát cõi lòng còn có giọng nói lạnh lùng,hắn không khỏi nản lòng thoái chí. Nàng. . . . . . sẽ tha thứ hắn chứ?

Mộ Dung Quyết không dám nghĩ tiếp,chỉ sợ nàng vĩnh viễn không chịu quan tâm hắn nữa.

Nàng nói,nàng muốn thu lại tình yêu dành cho hắn. . . . . .

Không! Hắn không để nàng thu hồi! Lổi là do hắn,hắn sẽ cầu xin nàng tha thứ!

Bây giờ việc quan trọng nhất là tìm ra thủ phạm hạ độc rửa sạch hiềm nghi cho nàng.

“Tổng quản!” Mộ Dung Quyết rống to.

“Thiếu chủ,có gì căn dặn ạ?” Tổng quản vội vàng chạy đến.

“Đưa tỳ nữ phụ trách chuẩn bị thức ăn lại đây.” Mộ Dung Quyết trầm giọng ra lệnh.

“Dạ!” Nghe mệnh lệnh của hắn,tổng quản vội vã rời khỏi,không đầy một lát đã đưa Tiểu Hương đi vào đại sảnh.

“Thiếu…. Thiếu chủ!” Tiểu Hương sợ hãi gọi.

“Ta hỏi ngươi bình sứ này thật do Hướng tiểu thư đưa cho ngươi?” Mộ Dung Quyết nhìnTiểu Hương lên tiếng hỏi,gương mặt tuấn mỹ vô cùng bình tĩnh nhưng lại làm người ta không rét mà run.

“Dạ,đúng vậy.” Không dám nhìn hắn,Tiểu Hương sợ sệt cúi đầu xuống.

“Phải không?” Mộ Dung Quyết nhếch môi cười lạnh.”Ngươi cũng biết kết cục nói dối ta mà đúng không?”

“Tiểu nhân,tiểu nhân không có nói dối!” Thân thể run rẩy ngay cả thanh âm cũng run theo.

“Phải không? Rất tốt.” Mộ Dung Quyết nhìn về phía tổng quản đứng bên cạnh”Tổng quản,căn dặn bọn hạ nhân trục xuất cô ta khỏi sơn trang,còn có cả người nhà của nàng,toàn bộ đưa khỏi phương Bắc.”

“Không! Không nên!” Lệnh vừa ban ra Tiểu Hương gấp đến độ rơi lệ,cúi xuống cầu xin hắn.”Thiếu chủ,cầu người đừng làm vậy! Cả nhà Chúng tôi trước giờ đều sống ở Phương Bắc,tất cả đều ở ở đây,nếu rời khỏi Phương Bắc chúng ta nhất định sống không nổi!”

Mộ Dung Quyết lạnh lùng nhìn nàng, “Ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng,ta hỏi ngươi một lần nữa,bình sứ đó thật sự do Hướng tiểu thư cho ngươi sao?”

“Ta. . . . . .” Tiểu Hương nói quanh co một hồi vẫn không dám trả lời.

“Tổng quản,đưa cô ta xuống!” Mộ Dung Quyết xoay người,không nhìn người quỳ dưới chân.

“Không! Không nên! Ta nói thật! Ta nóithật!” Tiểu Hương không dám tiếp giấu giếm,khóc lóc nói: “Bình sứ là do Triệu tiểu thư đưa cho ta,muốn ta hạ độc nàng,rồi nói người hạ độc là Hướng tiểu thư,để mọi người hoài nghi Hướng tiểu thư. . . . . .”

Tiểu Hương chứng thực khiến Mộ Dung Quyết hiểu tất cả,hắn mím chặt môi mỏng sải bước rời khỏi đại sảnh,hướng về phía gian phòng Triệu Như Tình.

……..

“Triệu Như Tình!”

Mộ Dung Quyết đi vào trong phòng,trong lòng bộc phát lửa giận làm hắn muốn giết nữ nhân đáng chết kia!

“Mộ Dung công tử!” Vừa nhìn thấy hắn đến,Triệu Như Tình lập tức nửa ngồi dậy tựa vào giường hẹp,khuôn mặt tái nhợt khẽ nhếch nụ cười nhạt.

“Ta hỏi cô bình sứ này từ đâu có?” Mộ Dung Quyết không muốn nói vòng vo,cầm lấy bình sứ màu lục trên tay truy vấn.

Triệu Như Tình sửng sốt,khuôn mặt vô tội đnhìn hắn.”Mộ Dung công tử,ta không hiểu công tử đang nói gì,bình này không phải của Hướng cô nương sao?”

“Đủ rồi! Tỳ nữ đã khai ra tất cả,thuốc là do cô hạ!” Không muốn xem nàng tiếp tục diễn kịch,Mộ Dung Quyết trực tiếp châm chọc nàng.

Nếu bị lộ tẩy Triệu Như Tình cũng không cần tiếp tục ngụy trang,cao ngạo ngẩng đầu nói “Đúng vậy,thuốc là ta hạ.Nữ nhân kia căn bản không xứng với chàng chỉ có ta,đệ nhất mỹ nhân võ lâm mới có thể xứng đôi vời chàng.”

“Câm mồm !” Mộ Dung Quyết không muốn nghe nàng nói lời ấu trĩ hỏi “Ta chỉ muốn biết bình sứ này do ai đưa cho cô!” Hắn không cho rằng Triệu Như Tình có thể từ trên người Hướng Tiểu Tứ lấy được bình thuốc này,nhất định đã có người cho cô.

“Không biết!” Thấy Mộ Dung Quyết hoàn toàn không đem nàng đặt trong mắt,Triệu Như Tình vừa hận vừa giận.

“Rất tốt!” Mộ Dung Quyết cười lạnh,từ bờ eo rút ra một thanh nhuyễn kiếm, “vèo” hướng chính xác mặt nàng.

“A!” Triệu Như Tình thét chói tai,sợ hãi nhìn nhuyễn kiếm kề sát mặt mình,thân kiếm truyền tới lạnh lẽo làm nàng run rẩy.”Chàng,chàng muốn làm gì. . . . . .”

“Không nói,ta liền vẽ hoa lên mặt cô.” Đang nói cổ tay hắn cũng di chuyển.

“A! Không nên! Ta nói! Ta nói!” Triệu Như Tình sợ đến không dám giấu giếm, “Đúng,do cô nương áo lục giao cho ta.”

“Cô nương áo lục?” Mộ Dung Quyết khiêu mi.

“Đúng! Ta không thấy rõ mặt của nàng,chỉ biết nàng mặc trang phục màu lục,nàng đưa ta bình sứ này rồi cho ta biết làm sao hãm hại Hướng Tiểu Tứ,ta thật không biết cô nương kia là ai. . . . . .” Triệu Như Tình vội vàng nói,nước mắt vẫn còn đang rơi chỉ sợ Mộ Dung Quyết không tin,thật vẽ hoa lên mặt nàng.

Thấy Triệu Như Tình không giống đang nói dối,Mộ Dung Quyết không khỏi nhíu mày. Cô nương áo lục?

Có thể lấy được bình sứ Tiểu Tứ chuyên dùng đựng độc dược nhất định là người rất hiểu nàng,hoặc người thân cận nàng. . . . . .

Một bóng người thoáng hiện trong trí óc,hắn nhận ra có một người thích mặc y phục màu xanh.

Là nhi tử thứ hai của Hướng gia lão……Hướng Tiểu Dương!

Nhất định là cô ta rồi nhưng sao cô ta lại đưa bình thuốc cho Triệu Như Tình hãm hại muội muội ruột của mình?

Đột nhiên hắn nghĩ đến trước đó vài ngày Hướng Tiểu Tứ chạy đến sơn trang hắn trốn một tháng,hình như nàng đã hạ dược gì với hai tỷ phu nàng. . . . .

Xem ra do Hướng Tiểu Dương muốn đến báo thù !

Tỷ muội nhà này thật sự là. . . . . .

Mộ Dung Quyết không khỏi cảm thấy nhức đầu vô cùng.”Tổng quản,đưa Triệu cô nương rời khỏi sơn trang,ta không muốn nhìn thấy nàng ta nữa.” Sau khi căn dặn tổng quản rõ ràng, hắn lập tức đi ra cửa phòng.

Hắn muốn đi tìm Hướng Tiểu Tứ!

Nhưng mới đi đến cửa đã nhìn thấy bóng người Hướng Bá Thiên.Hắn sửng sốt,Hướng lão gia muốn đến tìm hắn tính sổ sao?

“Hiền chất,cháu phải ra ngoài sao? Đúng …!Tiểu Tứ nhà ta ở đâu? Mấy ngày qua con bé không đến làm phiền cậu sao?” Hướng Bá Thiên vừa nhìn thấy Mộ Dung Quyết, lập tức cười hỏi.

“Tiểu Tứ không trở về tiêu cục?” Không thể nào nha! Cô đã rời đi hai ngày hẳn đã về nhà mới đúng!

“Thế nào? Tiểu Tứ rời khỏi rồi sao?” Hướng Bá Thiên khuôn mặt ánh lên nghi ngờ.

“Này. . . . . .” Mộ Dung Quyết cảm thấy có chút bất an.

Lúc này,một gã người hầu vội vả đi tới cửa,đưa tơ lụa màu trắng lên trước mặt Mộ Dung Quyết.”Thiếu chủ! Ta ở cửa sau phát hiện tơ lụa màu trắng này,hình như là đồ cột tóc của Hướng tiểu thư . . . . . .”

Mộ Dung Quyết vội vã cầm qua đai cột tóc,trong lòng có dự cảm không tốt,không chút nghĩ ngợi nhanh chóng chạy nhanh đi.

“Ư ư. . . . . .”

Hướng Tiểu Tứ từ từ mở hé ánh mắt,sau cổ truyền tới đau đớn làm nàng nhíu chặt lông mày,nàng muốn động lại phát hiện bản thân không thể di chuyển.

Sửng sốt một hồi nàng mới nhìn quanh bốn phía,phát hiện nàng đang ở một gian miếu đổ hơn nữa bị trói lên cây trụ gỗ đỏ không thể di chuyển.

Xảy ra chuyện gì rồi?

Nàng nhớ nàng muốn rời khỏi sơn trang,đột nhiên sau cổ truyền tới đau đớn,tiếp theo bất tỉnh nhân sự. . . . .

“Nàng đã tỉnh?” Một thanh âm từ trên truyền đến.

Nàng nhanh chóng ngẩng đầu,kinh ngạc trừng to mắt.”Triệu Ngọc Vũ? !” Không nghĩ đến người đánh lén nàng lại là hắn!

“Ngươi muốn làm gì?” Nàng cảnh giác nhìn hắn,cảm thấy bộ dạng hắn có phần khác thường.

“Đừng sợ,ta sẽ không tổn thương nàng.” Triệu Ngọc Vũ cười,mê luyến nhìn nàng.”Nàng thật đẹp,cho dù tình huống tồi tệ thế nào vẫn rất đẹp.”

Hướng Tiểu Tứ không đáp lời hắn,chẳng qua nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn,nhạy cảm phát hiện ánh mắt hắn có phần kỳ lạ không giống ánh mắt người mình thường.

“Nhưng nàng không tốt,nàng không quai,có tỳ vết rồi!” Triệu Ngọc Vũ lắc lắc đầu,thất vọng nhìn nàng.

“Tỳ vết?” Hướng Tiểu Tứ khiêu mi.

“Đúng! Nàng đáng lý không được cười với Mộ Dung Quyết.” Ánh mắt hắn bắt đầu cuồng loạn,khuôn mặt cũng chuyển sang tức tối.”Ngàng không tốt!Tất cả đều lỗi của nàng,nàng sao có thể làm vậy? Sao có thể phản bội ta?”

Bắt được vai nàng,hắn dùng lực cho nàng một cái tát.

“Ô!” Đột ngột bị tát mạnh Hướng Tiểu Tứ đầu óc choáng váng hoa mắt,hai má lập tức sưng,khóe miệng cũng chảy ra tơ máu.

“A! Xin thứ lỗi! Ta không phải cố ý !” Thấy mình đả thương nàng,Triệu Ngọc Vũ xin lỗi đau lòng muốn chạm nàng.

“Đi ra! Đừng đụng ta!” Hướng Tiểu Tứ gầm nhẹ, giận giữ trừng mắt hắn.”Triệu Ngọc Vũ,ngươi rốt cuộc muốn làm gì hả?”

Nàng nén đi sợ hãi trong lòng ra vẻ kiên cường hỏi không để đối phương phát hiện sơ hở của mình.

“Câm mồm !Nàng không được dùng ánh mắt đó nhìn ta! Tiên tử không thể có ánh mắt đó!” Không thể tiếp nhận nàng trừng mình,Triệu Ngọc Vũ điên cuồng hét lên.

“Tiên tử gì hả ! Ai là tiên tử của ngươi rồi? Mau thả ta ra mau!” Hướng Tiểu Tứ tránh né lấy.

“Câm mồm !” Như không thể tiếp nhận Triệu Ngọc Vũ không ngừng lắc đầu,sau đó cười như điên dại.”Ta biết,nhất định do Mộ Dung Quyết,nhất định vì hắn nàng mới sẽ biến thành như vậy.”

Hắn tự suy luận tự khẳng định,tâm trí thất thường đã sớm không thể suy tư.

“Không sao,ta ngay lập tức làm cho nàng trở nên thanh thuần.” Hắn cười từ trong lòng lấy ra hỏa dập tử.

“Ngươi muốn gì?” Trừng mắt nhìn hộp quẹt,Hướng Tiểu Tứ bắt đầu lo lắng.

“Chúng ta cùng chết sao!” Triệu Ngọc Vũ ha cười ha ha châm mồi lửa.

“Đáng chết!Ai muốn cùng chết với ngươi? !” Hướng Tiểu Tứ tức giận gầm to nhưng không kịp,bốn phía chất đầy rơm rạ,thoáng cái hai người đã bị biển lửa bao vây.

“Ha ha! Không phải sợ,ta sẽ cùng ngươi. . . . . .” Triệu Ngọc Vũ cười to điên cuồng nhìn Hướng Tiểu Tứ.

“Khụ khụ. . . . . .” Khói dày đặc bốc lên làm Hướng Tiểu Tứ bị sặc đến viền mắt đỏ,không ngừng ho lấy ho để,sau đó nàng nghĩ tới Mộ Dung Quyết.”Quyết. . . . . . Quyết. . . . . .”

Nàng không tự chủ gọi tên của hắn,sau đó hình ảnh hắn hiện lên trong đầu nàng.

Cho dù hắn làm nàng tan nát cõi lòng nhưng nàng vẫn nhớ hắn,rất nhớ rất nhớ hắn. . . . . .

“Ngậm miệng! Không cho phép nàng gọi hắn!” Nghe Hướng Tiểu Tứ gọi Mộ Dung Quyết, Triệu Ngọc Vũ vừa hận vừa ghen,tức tối chửi mắng

Không đếm xỉa hắn đang phát cuồng,Hướng Tiểu Tứ rơi nước mắt lẩm bẩm tên Mộ Dung Quyết.

“Câm mồm !” Triệu Ngọc Vũ bực bội muốn cho nàng thêm một cái tát,ai ngờ một kiếm khí lại bay về phía cổ tay hắn.

“A ——” Triệu Ngọc Vũ buồn bã hét to cầm lấy cổ tay,lớn tiếng hét thảm.

Hướng Tiểu Tứ bị tình cảnh trước làm sửng sốt nhanh chóng quay đầu lại.

“Tiểu Tứ! Nàng không sao chứ?” Mộ Dung Quyết tiến vào trong biển lửa,nhanh chóng chạy đến nơi nàng.

“Quyết. . . . . .” Không nghĩ hắn sẽ xuất hiện,Hướng Tiểu Tứ ngu ngơ.

Mộ Dung Quyết dùng sức ôm lấy nàng,toàn thân vì sợ mà run rẩy.”May là. . . . . . May là nàng không sao,ta từ cửa sau đuổi theo vừa vặn thấy nơi đây bốc cháy, nên nghĩ nàng nhất định ở này,may ta đến kịp,may có ông trời phù hộ.”

Hắn không ngừng nói mừng đã đuổi kịp,nếu mất đi nàng. . . . . . run lên một cái,hắn không dám nghĩ tiếp.

Không biết khi nào ngọn lửa đã lan tỏa khắp phòng,Triệu Ngọc Vũ bị ngọn lửa bao quanh bật ra tiếng la thảm thiết.

Hướng Tiểu Tứ bị tình cảnh xung quanh làm hoảng sợ.

“Đừng nhìn!” Mộ Dung Quyết vội vã đem mặt của nàng ôm chặt trong lòng,nhanh chóng cởi dây thừng trên người nàng,ôm lấy nàng.

“Khụ khụ. . . . . . Quyết. . . . . .” Hướng Tiểu Tứ ho nhẹ,bốn phía càng ngày càng nóng,khói mù dày đặc làm nàng rất khó chịu.

“Yên tâm! Ta sẽ cứu nàng ra ngoài !” Vuốt ve mặt nàng,Mộ Dung Quyết nhẫn nhịn khói mù tìm lối ra.

Bị hắn vuốt ve,nàng bỗng dưng thấy rất an tâm.”Khụ. . . . . . Ta,ta nói không thích chàng. . . . . . Là lừa chàng . . . . .”

Thời khắc này nàng không muốn bướng bỉnh nửa,nàng chỉ muốn thẳng thẳng với tim mình.

“Xin thứ lỗi cho ta,ta đã không tin nàng!” Cúi đầu nhìn nàng,hắn cũng nói xin lỗi,cúi đầu hôn nhẹ lên mái tóc nàng.”Yên tâm,ta nhất định sẽ cứu nàng ra ngoài !”

“Ừm!” Nàng gật gật đầu,lộ ra nụ cười tin tưởng.

“Đi thôi!” Hít sâu một hơi,hắn ôm nàng từ trong ngọn lửa tìm được song cửa rát nát,nhanh chóng phi thân nhảy ra ngoài.

Mạt khúc

“Tiểu Tứ! Phải làm gì nàng mới chịu gả cho ta?” Đi theo phía sau Hướng Tiểu Tứ,Mộ Dung Quyết đáng thương cầu khẩn.

Vốn tưởng rằng cứu nàng ra biển lửa,hai người có thể hạnh phúc,không nghĩ đến vừa thoát khỏi hiểm cảnh tất cả đáng yêu của nàng đều biết mất,bắt đầu hứng thú báo thù hắn,ai bảo hắn khi đó không tin nàng.

Hiazz! Lòng của nữ nhân thật khó hiểu!

Rõ ràng lúc trong miếu đỗ rất đáng yêu,hắn còn cho rằng nàng quên đi xích mích lúc trước,không nghĩ đến nàng thay đổi nhanh như chong chóng.

“Ta sao phải gả cho chàng?” Liếc hắn một cái,Hướng Tiểu Tứ khẽ hừ.

Nữ nhân rất thích ghi hận,nhất là nàng Hướng Tiểu Tứ đặc biệt cái mũi nhỏ mắt nhỏ cho nên sẽ ghi hận.

Nàng mới không muốn để hắn có tiện nghi,thoáng cái tha thứ hắn,hắn có biết lúc đó nàng đau lắm không..

“Nàng đã có con của ta còn không chịu gả cho ta sao?” Mộ Dung Quyết không khỏi quát,nhìn bụng nàng sắp phồng to không bao lâu sẽ bị phát hiện,còn cứng đầu không chịu lấy hắn!

“Vậy thì thế nào? Đừng quên,chàng chỉ là công cụ sinh con của ta thôi!” Nàng quay qua nhìn hắn,vẻ mặt đắc ý.

“Tiểu Tứ,đừng như vậy. . . . . .” Nghe lời này Mộ Dung Quyết không dám tức giận,ai bảo do hắn sai trước.”Ta cũng đã nói xin lỗi không tin nàng,cũng đã hai tháng nàng còn chưa hết giận sao?”

“Còn chưa nha!” Nàng hai tay chống thắt lưng nhìn hắn.”Chàng cũng biết lòng ta vừa hẹp hòi vừa tùy hứng,sao có thể hết giận nhanh thế nha?”

“Vậy thế nào mới hết? Tiểu Tứ của ta lòng dạ luôn luôn khoan dung,rất hiểu chuyện,cho dù tùy hứng cũng rất khả ái.” Mộ Dung Quyết nịnh hót nói thêm.

Tự ái nam nhân? Đó là cái gì? Ở trước mặt nàng đã sớm không còn một chút!

“Phải không?” Hướng Tiểu Tứ cố gắng nhịn cười,nhướng mày hỏi .

“Đúng vậy! Đúng vậy!” Mộ Dung Quyết liều chết gật đầu,chỉ cần nàng chịu gả hắn muốn hắn tâng bốc thế nào cũng được.”Ở trong lòng ta nàng khả ái nhất,không ai có thể sánh bằng nàng!”

“Được rồi! Nhìn chàng thành tâm như thế ta sẽ. . . . . .”

“Nàng nguyện ý gả cho ta?” Mộ Dung Quyết kinh hỉ nhìn nàng.

“Không! Là ta nguyện ý cân nhắc.” Nàng nhìn hắn vung lên nụ cười ngọt ngào.

Ô. . . . . . Câu trả lời của nàng làm Mộ Dung Quyết muốn khóc.

“Vậy nàng muốn cân nhắc bao lâu?” Hắn rất ủy khuất nhìn nàng.

“Chuyện này. . . . . .” Cười nhẹ không để ý tới hắn,Hướng Tiểu Tứ thẳng tắp đi về phía trước.

“Tiểu Tứ,nàng muốn cân nhắc bao lâu nữa?” Mộ Dung Quyết tiếp tục đi theo sau truy vấn.

Nàng muốn cân nhắc bao lâu? Ừ. . . . . . Đợi nàng chơi đủ rồi tính! Hi hi

Mộ Dung Quyết đáng thương,tự mặc niệm đi!

Bất quá ai bảo hắn yêu nàng chỉ có thể nhận mạng kiêm nhận trồng luôn thôi!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương