Ác Nữ Tôi Yêu Em
Chương 90: Quái vật thật sự

Ngay lập tức, bóng dáng vội vàng của Cữu Di Bảo xuất hiện ở trước cửa phòng ngủ. Nhưng khi trông thấy cảnh Tịnh Kỳ bị cưỡng bức, Cữu Di Bảo lại chỉ hoảng loạn đứng im, dương đôi mắt nhăn nhúm, kinh dị nhìn lên.

- A Bảo, cứu tôi..., A Bảo anh sao thế?

- A Bảo, không phải chúng ta là bạn sao?

Tịnh Kỳ lo lắng kêu gào, hắn lại thêm phần kích thích trêu chọc cô, hắn ghì chặt hai tay cô phía trên, chậm chạp dụi vào khuôn ngực trắng mịn của cô mà hít hà.

- Cô gái, cô không cần lo lắng, không những A Bảo sẽ không cứu cô, mà anh ta cũng sẽ góp vui cùng chúng ta đấy.

- Sao?... sao cơ.

"Hắn nói thế là ý gì? Hắn đang nói cái quái gì vậy?"

Cô kinh hoàng quay sang nhìn A Bảo, mặc cho cô kêu gào cỡ nào, anh vẫn đứng yên không chút phản ứng.

- Cô không hiểu sao? Khi tôi và cô làm "chuyện đó" , cùng với bộ mặt quái vật đứng bên, chẳng phải sẽ càng kích thích hơn sao?

- Cáii... cái... quái gì...

- Vậy trước giờ những cô gái mà Cữu gia đem về, các người đều...

- Đúng vậy, chúng tôi đều chơi rất vui vẻ, cảm giác khi bọn chúng điên loạn kêu gào rất thú vị, có đứa khi làm "tình" cùng tôi sợ đến mức đã nhắm chặt mắt lại, tôi đã phải "tách" nó ra như thế này này.

Vừa nói, hắn vừa làm động tác bật hai ngón tay thành một tiếng động vụt qua tai cô. Tim Tịnh Kỳ liền đập với tốc độ liên hồi, hơi thở cũng trở lên gấp gáp hơn.

- Đồ bệnh hoạn, đồ biến thái...

- Cữu Di Doãn, quái vật thật sự ở Cữu gia mới chính là anh.

Hắn cười lên một cách đầy sảng khoái.

- Sao nào, đừng nhìn vào khuôn mặt đẹp trai của tôi, mà hãy nhìn sang A Bảo đi, kích thích lắm có phải không?

Nói rồi hắn đưa tay sờ nắn khuôn ngực của cô, với dáng vẻ say mê, đê tiện.

- A Bảo, anh khác hắn ta, anh không phải là quái vật, anh là bạn của tôi, là bạn của báo hồng.

Tịnh Kỳ vẫn gắng sức chống cự mà gào lên, trong khi đó chân tay của A Bảo đã luống cuống mà trở nên mất bình tĩnh.

- Bạn, là bạn....tiên nữ là bạn của A Bảo.

Bàn tay của Cữu Di Doãn đã di chuyển xuống phía dưới, Tịnh Kỳ chỉ còn biết gào lên đối với niềm hy vọng cuối cùng.

Đột nhiên A Bảo lao người lên, cắn mạnh vào cánh tay của Cữu Di Doãn, hắn vung tay đẩy anh ngã về phía sau. Chưa kịp hiểu rõ phản ứng của A Bảo là gì, thì A Bảo liền lồm cồm bò dậy lôi Cữu Di Doãn ra khỏi người Tịnh Kỳ.

- Anh làm cái trò gì vậy? Buông ra!

- Không được..., không được làm hại tiên nữ, không được làm hại bạn của A Bảo...

- Tên điên này buông ra!

Cữu Di Doãn cuộn tay đấm một cú mạnh vào mặt của A Bảo, khiến cả người anh đập vào góc tường, miệng A Bảo chảy ra một dòng máu. Bị đau, A Bảo khóc lên như một đứa trẻ.

- Thật mất hứng!

Cữu Di Doãn hằn học đứng trước mặt A Bảo,...

- Tên điên này, không phải anh thích nhìn tôi làm chuyện đó với bọn họ sao?, thích nhìn tôi đánh đập bọn họ lắm kia mà.

- Không... không được...

- Anh thích cô ta sao?

- Thích... A Bảo thích...,bạn của A Bảo, bạn của báo hồng.

- Ngu xuẩn.

Cữu Di Doãn cúi người nhặt áo, hắn khẽ nhìn Tịnh Kỳ rồi làm động tác liếm môi với dáng vẻ vô cùng đê tiện.

- Lần sau, chỉ hai chúng ta vậy.

Hắn vừa đi khỏi, Tịnh Kỳ mới kịp hoàn hồn, cô lặng lẽ ngồi trên giường đưa mắt nhìn Cữu Di Bảo đang thút thít khóc.

- A Bảo, đừng khóc nữa, bảo họ mang giúp tôi một ít đồ ăn khác được không, đồ ăn ở đây nguội hết rồi.

...----------------...

Tịnh Kỳ mặc bộ quần áo người làm, cẩn thận đi lại trong căn phòng phía cuối Đình Viện, chốc chốc lại ngó vào bên trong phòng ngủ, nơi mà người phụ nữ trung tuổi đang bị trói chặt trên giường.

Bên ngoài, đám người canh gác đã rời đi. Cô nghe bọn chúng nói Cữu gia trở về, còn phải đón tiếp thêm khách quý. Đây đúng là cơ hội của Tịnh Kỳ, cô cần phải nhanh chóng rời khỏi nơi kinh tởm này.

Tịnh Kỳ quay sang A Bảo, nghiêm túc dặn dò.

- Tôi đi gặp cha anh, sau đó sẽ quay trở lại, hãy ở đây đợi tôi.

Tịnh Kỳ nhanh chóng bước ra ngoài, lúc chiều cô đã quan sát kĩ, từ Đình Viện men theo vườn cây ra đến cổng phía nam, tường ở nơi đó khá thấp, có thể thoát ra ngoài theo lối đó.

Bóng dáng của đám vệ sĩ chạy ngang qua, khiến tim cô như chợt ngừng đập, vừa di chuyển được qua vườn hoa, chưa kịp đặt chân qua lối hành lang thì lại chạm ngay Cữu Di Doãn.

Cô hít một hơi, bình tĩnh cúi đầu bước qua người hắn "Nơi này ánh sáng khá tối, hắn không thể nào phát hiện ra được"

- Khoan đã!

Nghe thấy giọng nói ghê sợ của hắn, Kỳ hoảng hốt đứng khựng lại. Cảm giác như đã chạm xuống đáy vực, cô run sợ nắm chặt lấy bàn tay. Nghe tiếng tim đập dồn dập trong lồng ngực.

Đúng lúc bàn tay hắn vừa giơ lên định chạm vào vai cô, thì giọng nói chua chát bổng vang lên.

- Di Doãn, con ở đó làm gì thế, cha đang tìm con có việc gấp, mau lên đi.

- Biết rồi!

Hắn bực tức lẩm bẩm vài câu rồi quay người rời đi.

Tịnh Kỳ thở phào nhẹ nhõm, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục di chuyển. Nhưng chỉ chừng được một đoạn, từ phía sau cô đã vang vọng tiếng chó sủa ing ỏi cùng tiếng người huyên náo.

- Chuyện gì thế?

- Cậu hai, người ông chủ đưa về đã bỏ trốn rồi.

- Thế là thế nào? Hả?

- Dạ.., dạ, vừa rồi ông chủ kêu chúng tôi đưa cô ta ra ngoài, nhưng đến nơi đã không thấy cô ta đâu nữa.

- Tôi biết con bé đó chạy đâu rồi.

Cữu Di Doãn nở nụ cười nham hiểm, bước nhanh về cửa phía nam.

Tịnh Kỳ hoảng hốt lao đầu chạy về phía trước, "tuyệt đối không thể để cho bọn họ bắt lại, nhưng làm sao bây giờ, chúng sắp đuổi đến đây rồi"

"Hàn à, em phải làm sao đây"

"Em sợ..."

"Em sợ tất cả bọn họ..."

Tịnh Kỳ tuyệt vọng lần mò trong phía lùm cây rậm rạp, bổng tiếng nói ngây ngốc vang lên bên tai.

- Tiên nữ..., tiên nữ đâu rồi...

- A Bảo, là anh sao?

- Đây rồi, tiên nữ đây rồi!

- Tại sao anh lại chạy đến đây, không phải tôi đã dặn anh ở trong phòng đó sao?

- Tiên nữ muốn ra ngoài ư? Mau lại đây....., đi theo A Bảo...

Cữu Di Bảo ôm theo báo hồng, nhanh nhẹn vẫy tay ra hiệu cho Tịnh Kỳ bước theo. Không còn cách nào khác, cô đành phó thác vận mệnh cho kẻ ngốc A Bảo.

Hai người họ vòng qua một hồ nước nhân tạo, sau cùng tiến về khu vườn Di Hoà Viên rộng lớn. A Bảo sau khi mò mẫm ở phía chân tường liền lấy đi một lượng gạch lớn, để lộ khoảng trống thông ra bên ngoài.

- Đi..., tiên nữ mau đi đi....

- Anh không giữ tôi ở lại nữa sao?

- Tiên nữ khóc..., tôi thấy tiên nữ khóc...

Cô nhìn A Bảo đầy cảm kích.

- A Bảo, sau này tôi sẽ quay trở lại tìm anh, chúng ta nhất định sẽ đi Disneyland.

A Bảo vui vẻ, ngây ngô cười như một đứa trẻ. Đúng lúc này phía sau vang lên tiếng la hét.

- Cậu hai, tôi thấy bọn họ chạy về hướng đó.

- Mau...lên.. tiên nữ... mau...lên..

- A Bảo quay về đi, nhớ cẩn thận.

- Cậu hai, xem kìa, cô ta đang tìm cách bỏ trốn.

- Mẹ Kiếp.

Cữu Di Doãn cướp lấy khẩu súng từ đằng sau tên vệ sĩ, hướng về phía Tịnh Kỳ mà bóp còi.

"Đoàng"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương