Ác Nữ Tôi Yêu Em
-
Chương 124: Nước Mắt Của Hai Người Mẹ
- Không thể nào...
Tịnh Kỳ liên tục lắc đầu qua lại, như càng tiếp tục nghe, cô càng không thể tin nổi những chuyện xảy ra năm đó.
- Trên đảo đa số là người của chính phủ, Mạc Tư Đồ cũng là bất đắc dĩ cho người giả danh các phần tử loạn đảng đến tấn công. Mặt khác nhằm phá tan phòng thí nghiệm dưới lòng đất và yểm trợ cho ta. Ta quay lại nơi đó cứu con, cũng là theo con đường vạch sẵn đưa con ra bên ngoài. Đến được đất liền, chúng ta bị nhóm người lạ mặt tấn công. Ta rơi vào tay của cha con nhà Henry Adela, còn con lại rơi vào tay của nhóm người giang hồ, mà thế lực đen của chính phủ đã thuê.
Đêm lúc chúng rời khỏi Ma Cao, ta cứ tưởng nhóm người giang hồ đó sẽ mang theo con đến điểm mà bọn chúng giao hẹn, nhưng đến khi trời gần sáng cũng không hề có một tin tức gì. Sau khi biết người đàn ông tên Chu Viễn biến mất, thì bọn chúng mới rút lui, và mang theo ta trở về Anh Quốc.
"Nếu đúng như những gì bà ấy nói, thì ngay đêm hôm đó, khi Chu Viễn định giao mình cho cha con nhà Henry thì đã bị Mạc Tư Đồ ra tay giết chết. Triệu Khải vì kinh sợ mà mang mình về Thành Đô, cũng không ngờ là đã bị Mạc Tư Đồ hoàn toàn kiểm soát. Thật nực cười. Cuối cùng kẻ bên cạnh tưởng giúp đỡ gia đình mình hoá ra lại là kẻ âm mưu bắt cóc, còn người mình cho rằng đã bắt cóc thì lại là người cứu giúp mình"
- Con gái, ta biết con khó tin nhưng điều đó hoàn toàn là sự thực. Ta không hề nói rối con dù chỉ là nửa câu.
- Vậy những đứa trẻ mà các người thí nghiệm năm đó thì sao?. Không phải bọn họ đều trở nên ngây ngốc, dị dạng đó sao?
Tịnh Kỳ cố nén đi, để nước mắt không chảy thành dòng, dẫu sao thực hiện những thí nghiệm tàn ác đó cũng là từ bọn họ mà ra, điều đó không thể nào tha thứ được.
- Không có chuyện đó, hoàn toàn không thể có chuyện đó xảy ra, nếu không đáp ứng được khả năng nuôi chíp siêu vi, vật chủ chỉ có thể bị đau đầu, chóng mặt, hoặc buồn nồn, tình trạng này kéo dài không quá 1 tháng. Làm sao có thể biến thành dị dạng, ngu ngốc được?
- Bà còn nói rối, tôi đã tận mắt chứng kiến bọn họ ở trung tâm phúc lợi mà Henry xây dựng.
- Con nhầm rồi! Đó không phải là do thí nghiệm chíp siêu vì gây ra, mà do bọn họ đã bị nhiễm phóng xạ mãn tính từ việc tham gia xử lí hoặc chế tạo hạt nhân nguyên tử.
Tịnh Kỳ như không còn đứng vững, đôi chân cô như ngã khuỵ xuống dưới sàn. Cẩm Y Vân vội vàng đưa tay giữ chặt lấy hai vai cô.
- Con gái, con không sao chứ?
- Rối cuộc, còn bao nhiêu việc kinh khủng nữa mà dòng tộc Adale đang làm nữa vậy?
Cô như người mất hồn, hỏi Cẩm Y Vân mà trong đầu không còn có thể tưởng tượng đến điều gì thêm.
- Suốt 15 năm qua, cha con Henry xem ta như tù binh mà nhốt ta dưới nơi đó, bắt ép ta phải làm việc cho tập đoàn của hắn. Ta biết, bọn họ đang theo đuổi kế hoạch chế tạo vũ khí hạt nhân, nếu không kịp thời ngăn chặn e rằng sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tịnh Kỳ như chợt bừng tỉnh, vô vội gạt đi giọt nước mắt còn vương trên khoé mi, hoảng hốt cầm lấy tay Cẩm Y Vân dò hỏi:
- Bà biết nhà máy đó ở đâu không?.
Cẩm Y Vân lắc đầu thất vọng,
- Không được rồi, tôi cần nói chuyện này ngay với Mạc Tư Hàn.
Nghe đến tên đứa con trai của mình, Cẩm Y Vân xúc động nhìn cô. Sau khi nghe Tịnh Kỳ kể chuyện về việc cô đã sống ở Mạc gia suốt 10 năm, bà liền vui mừng mà ôm cô vào lòng.
Tới lúc này Tịnh Kỳ mới biết rằng bản thân thật sự ích kỉ, đáng trách vô cùng. Là cô chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà không nghĩ đến đau thương của người khác.
Chỉ cho rằng mình chịu thương tổn, chia ly với gia đình 15 năm, mà không biết rằng anh em Tư Hàn cũng phải xa cách với mẹ cũng 15 năm, Tư Nguyệt bé nhỏ đáng yêu cũng phải rời xa mẹ ngần ấy thời gian. Là số phận sắp đặt họ đến với nhau, cùng san sẻ những mất mát, tổn thương cho nhau, là cùng nhau làm dịu đi vết thương khi không có một gia đình trọn vẹn.
Nhưng còn cô và Mạc Tư Hàn thì sao?
Dù ân oán được gỡ bỏ, nhưng thương tổn lại không có cách nào xoá đi được. Vết thương trên da thịt dẫu có lành, nhưng trái tim cô cũng không thể nào vẹn nguyên nữa. Mãi mãi cô và Mạc Tư Hàn cũng không còn cơ hội bắt đầu được nữa rồi.
Lát sau, bà Helen cùng Demot bước vào, Tịnh Kỳ đem những việc cha con Henry đã làm kể hết với bà. Có lẽ đến quyền khai thác buôn bán dầu mỏ ở Trung Đông của gia đình cô, từ lâu cũng đã rơi vào tay của dòng tộc Adela rồi. Nếu bây giờ để bắt đầu giành lại, mà không có các thế lực trợ giúp thì khả năng là hoàn toàn không thể.
Cẩm Y Vân nhìn Tịnh Kỳ rồi nhìn sang bà Helen, cúi đầu một cách thành khẩn mà xin lỗi, dẫu sao chuyện cũng đã xảy ra, nỗi đau bị chia cắt con cái 15 năm của hai người mẹ đều là thống khổ như nhau, cuối cùng bà Helen dành cái ôm an ủi đầy nước mắt cho Cẩm Y Vân. Cẩm Y Vân khẽ vuốt lấy bàn tay của bà Helen, ánh mắt chứa đầy xúc động lên tiếng:
- Chàng trai đó, tôi sẽ giúp cậu ta có thể tỉnh lại.
Nghe thấy vậy, hai mẹ con Tịnh Kỳ chợt nhìn nhau với gương mặt tràn gập niềm vui mừng.
- Nhưng Henry đã phát hiện ra tôi, có thể hắn ta sẽ không để yên cho tôi ở đây đâu.
Bà Helen đưa ánh mắt kiên nghị, cùng khí chất tôn quý cao giọng nói.
- Bà yên tâm, ở Anh Quốc này dòng tộc Ranve không phải ai cũng có thể ngang nhiên vô lễ được đâu. Dù có nắm quyền đến đâu cũng không thể tự xông đến chổ của ta cướp người đi được.
Demot bên cạnh vừa nhận được cuộc gọi từ ai đó, lúc sau liền quay sang cúi đầu trước Tịnh Kỳ điềm đạm.
- Tiểu thư, đã cho người đưa cậu Triệu Quân đến đây rồi, hiện tại đang đứng trước cửa phòng của thiếu gia.
- Vậy sao?, Demot ông gọi người giúp tôi chuẩn bị cho bà Cẩm một ít đồ dùng, tôi đi gặp anh Triệu Quân.
Tịnh Kỳ luống cuống vội vã chạy ra bên ngoài, bước qua căn phòng khách sang trọng lịch sự là ra đến hành lang. Phía đối diện chính là phòng của Amber, Triệu Quân mặc một chiếc quần âu, bên trong là áo thun trắng cùng măng tô dài, mái tóc được tỉa tót vô cùng nam tính, làm nổi bật làn da trắng cùng đôi mắt sáng của anh. Tuy có gầy hơn so với trong hình mà cô đã trông thấy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự ấm áp, và dịu dàng phát ra từ anh.
Cô mĩm cười vui vẻ bước đến gần.
- Triệu Quân, anh đợi có lâu không?
- Miễn là được nhìn thấy Amber, lâu thế nào anh cũng đợi được.
Triệu Quân nhìn vào cô, ánh mắt lẫn câu từ đều hàm chứa hết sức yêu thương. Thật khiến người khác cảm thấy ghen tị, cô mạnh dạn cầm lấy tay Triệu Quân kéo anh vào bên trong phòng.
- Vậy em đưa anh đi gặp cậu ấy.
Tịnh Kỳ liên tục lắc đầu qua lại, như càng tiếp tục nghe, cô càng không thể tin nổi những chuyện xảy ra năm đó.
- Trên đảo đa số là người của chính phủ, Mạc Tư Đồ cũng là bất đắc dĩ cho người giả danh các phần tử loạn đảng đến tấn công. Mặt khác nhằm phá tan phòng thí nghiệm dưới lòng đất và yểm trợ cho ta. Ta quay lại nơi đó cứu con, cũng là theo con đường vạch sẵn đưa con ra bên ngoài. Đến được đất liền, chúng ta bị nhóm người lạ mặt tấn công. Ta rơi vào tay của cha con nhà Henry Adela, còn con lại rơi vào tay của nhóm người giang hồ, mà thế lực đen của chính phủ đã thuê.
Đêm lúc chúng rời khỏi Ma Cao, ta cứ tưởng nhóm người giang hồ đó sẽ mang theo con đến điểm mà bọn chúng giao hẹn, nhưng đến khi trời gần sáng cũng không hề có một tin tức gì. Sau khi biết người đàn ông tên Chu Viễn biến mất, thì bọn chúng mới rút lui, và mang theo ta trở về Anh Quốc.
"Nếu đúng như những gì bà ấy nói, thì ngay đêm hôm đó, khi Chu Viễn định giao mình cho cha con nhà Henry thì đã bị Mạc Tư Đồ ra tay giết chết. Triệu Khải vì kinh sợ mà mang mình về Thành Đô, cũng không ngờ là đã bị Mạc Tư Đồ hoàn toàn kiểm soát. Thật nực cười. Cuối cùng kẻ bên cạnh tưởng giúp đỡ gia đình mình hoá ra lại là kẻ âm mưu bắt cóc, còn người mình cho rằng đã bắt cóc thì lại là người cứu giúp mình"
- Con gái, ta biết con khó tin nhưng điều đó hoàn toàn là sự thực. Ta không hề nói rối con dù chỉ là nửa câu.
- Vậy những đứa trẻ mà các người thí nghiệm năm đó thì sao?. Không phải bọn họ đều trở nên ngây ngốc, dị dạng đó sao?
Tịnh Kỳ cố nén đi, để nước mắt không chảy thành dòng, dẫu sao thực hiện những thí nghiệm tàn ác đó cũng là từ bọn họ mà ra, điều đó không thể nào tha thứ được.
- Không có chuyện đó, hoàn toàn không thể có chuyện đó xảy ra, nếu không đáp ứng được khả năng nuôi chíp siêu vi, vật chủ chỉ có thể bị đau đầu, chóng mặt, hoặc buồn nồn, tình trạng này kéo dài không quá 1 tháng. Làm sao có thể biến thành dị dạng, ngu ngốc được?
- Bà còn nói rối, tôi đã tận mắt chứng kiến bọn họ ở trung tâm phúc lợi mà Henry xây dựng.
- Con nhầm rồi! Đó không phải là do thí nghiệm chíp siêu vì gây ra, mà do bọn họ đã bị nhiễm phóng xạ mãn tính từ việc tham gia xử lí hoặc chế tạo hạt nhân nguyên tử.
Tịnh Kỳ như không còn đứng vững, đôi chân cô như ngã khuỵ xuống dưới sàn. Cẩm Y Vân vội vàng đưa tay giữ chặt lấy hai vai cô.
- Con gái, con không sao chứ?
- Rối cuộc, còn bao nhiêu việc kinh khủng nữa mà dòng tộc Adale đang làm nữa vậy?
Cô như người mất hồn, hỏi Cẩm Y Vân mà trong đầu không còn có thể tưởng tượng đến điều gì thêm.
- Suốt 15 năm qua, cha con Henry xem ta như tù binh mà nhốt ta dưới nơi đó, bắt ép ta phải làm việc cho tập đoàn của hắn. Ta biết, bọn họ đang theo đuổi kế hoạch chế tạo vũ khí hạt nhân, nếu không kịp thời ngăn chặn e rằng sẽ gây nên hậu quả vô cùng nghiêm trọng.
Tịnh Kỳ như chợt bừng tỉnh, vô vội gạt đi giọt nước mắt còn vương trên khoé mi, hoảng hốt cầm lấy tay Cẩm Y Vân dò hỏi:
- Bà biết nhà máy đó ở đâu không?.
Cẩm Y Vân lắc đầu thất vọng,
- Không được rồi, tôi cần nói chuyện này ngay với Mạc Tư Hàn.
Nghe đến tên đứa con trai của mình, Cẩm Y Vân xúc động nhìn cô. Sau khi nghe Tịnh Kỳ kể chuyện về việc cô đã sống ở Mạc gia suốt 10 năm, bà liền vui mừng mà ôm cô vào lòng.
Tới lúc này Tịnh Kỳ mới biết rằng bản thân thật sự ích kỉ, đáng trách vô cùng. Là cô chỉ nghĩ đến cảm nhận của mình mà không nghĩ đến đau thương của người khác.
Chỉ cho rằng mình chịu thương tổn, chia ly với gia đình 15 năm, mà không biết rằng anh em Tư Hàn cũng phải xa cách với mẹ cũng 15 năm, Tư Nguyệt bé nhỏ đáng yêu cũng phải rời xa mẹ ngần ấy thời gian. Là số phận sắp đặt họ đến với nhau, cùng san sẻ những mất mát, tổn thương cho nhau, là cùng nhau làm dịu đi vết thương khi không có một gia đình trọn vẹn.
Nhưng còn cô và Mạc Tư Hàn thì sao?
Dù ân oán được gỡ bỏ, nhưng thương tổn lại không có cách nào xoá đi được. Vết thương trên da thịt dẫu có lành, nhưng trái tim cô cũng không thể nào vẹn nguyên nữa. Mãi mãi cô và Mạc Tư Hàn cũng không còn cơ hội bắt đầu được nữa rồi.
Lát sau, bà Helen cùng Demot bước vào, Tịnh Kỳ đem những việc cha con Henry đã làm kể hết với bà. Có lẽ đến quyền khai thác buôn bán dầu mỏ ở Trung Đông của gia đình cô, từ lâu cũng đã rơi vào tay của dòng tộc Adela rồi. Nếu bây giờ để bắt đầu giành lại, mà không có các thế lực trợ giúp thì khả năng là hoàn toàn không thể.
Cẩm Y Vân nhìn Tịnh Kỳ rồi nhìn sang bà Helen, cúi đầu một cách thành khẩn mà xin lỗi, dẫu sao chuyện cũng đã xảy ra, nỗi đau bị chia cắt con cái 15 năm của hai người mẹ đều là thống khổ như nhau, cuối cùng bà Helen dành cái ôm an ủi đầy nước mắt cho Cẩm Y Vân. Cẩm Y Vân khẽ vuốt lấy bàn tay của bà Helen, ánh mắt chứa đầy xúc động lên tiếng:
- Chàng trai đó, tôi sẽ giúp cậu ta có thể tỉnh lại.
Nghe thấy vậy, hai mẹ con Tịnh Kỳ chợt nhìn nhau với gương mặt tràn gập niềm vui mừng.
- Nhưng Henry đã phát hiện ra tôi, có thể hắn ta sẽ không để yên cho tôi ở đây đâu.
Bà Helen đưa ánh mắt kiên nghị, cùng khí chất tôn quý cao giọng nói.
- Bà yên tâm, ở Anh Quốc này dòng tộc Ranve không phải ai cũng có thể ngang nhiên vô lễ được đâu. Dù có nắm quyền đến đâu cũng không thể tự xông đến chổ của ta cướp người đi được.
Demot bên cạnh vừa nhận được cuộc gọi từ ai đó, lúc sau liền quay sang cúi đầu trước Tịnh Kỳ điềm đạm.
- Tiểu thư, đã cho người đưa cậu Triệu Quân đến đây rồi, hiện tại đang đứng trước cửa phòng của thiếu gia.
- Vậy sao?, Demot ông gọi người giúp tôi chuẩn bị cho bà Cẩm một ít đồ dùng, tôi đi gặp anh Triệu Quân.
Tịnh Kỳ luống cuống vội vã chạy ra bên ngoài, bước qua căn phòng khách sang trọng lịch sự là ra đến hành lang. Phía đối diện chính là phòng của Amber, Triệu Quân mặc một chiếc quần âu, bên trong là áo thun trắng cùng măng tô dài, mái tóc được tỉa tót vô cùng nam tính, làm nổi bật làn da trắng cùng đôi mắt sáng của anh. Tuy có gầy hơn so với trong hình mà cô đã trông thấy, nhưng lại khiến người ta cảm thấy sự ấm áp, và dịu dàng phát ra từ anh.
Cô mĩm cười vui vẻ bước đến gần.
- Triệu Quân, anh đợi có lâu không?
- Miễn là được nhìn thấy Amber, lâu thế nào anh cũng đợi được.
Triệu Quân nhìn vào cô, ánh mắt lẫn câu từ đều hàm chứa hết sức yêu thương. Thật khiến người khác cảm thấy ghen tị, cô mạnh dạn cầm lấy tay Triệu Quân kéo anh vào bên trong phòng.
- Vậy em đưa anh đi gặp cậu ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook