Ác Nữ Quay Về
-
Chương 1: Phượng Hoàng *khấp huyết
*Khóc đến chảy máu mắt
Nước Bắc Đường, mùng bảy tháng tư, thảo trường Oanh Phi, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống chồng chồng chất chất trong cung điện, xuân ý dạt dào.
"Kẹt kẹt ~"
Phía sau cung điện, ẩn hiện một cái đình nhỏ rách nát, cho dù có là ánh sáng rực rỡ, cũng không chiếu tới cái góc nho nhỏ này, vừa vào cửa, một mùi ẩm mốc bốc lên, cung nữ mặc váy hoa màu tím ghét bỏ nhíu nhíu mày, đặt chiếc khay trong tay lên trên bàn.
Từ trên cao nhìn xuống người bên trong, ôn tồn bỏ cất tiếng nói: "Nương nương, *sắc suy ái thỉ, đây vốn dĩ chính là số mệnh của nữ tử trong cung, người hãy ngoan ngoãn uống ly rượu độc, chớ có làm hoàng thượng lo lắng nữa?"
*Chỉ những người được cưng chiều nhờ sắc đẹp, sau đó già yếu thì bị ruồng bỏ
Nữ nhân mặc y phục cung nhân đã giặt bay hết màu chỉ còn lại màu trắng xóa, đôi mắt chuyển động đã không còn linh hoạt, giọng nói khàn khàn rất là khó nghe: "Dựa vào đâu?"
Sắc mặt cung nữ thay đổi, tiến lên một bước, vừa muốn đánh, thì bên ngoài có người cao giọng hô lên: "Hoàng thượng giá lâm!"
Người nam nhân mặc quần áo màu vàng đang sải bước tiến vào, nhìn dáng vẻ cố chấp của nàng thì hơi hơi nhíu mày: "Vì sao không uống?"
Nàng thấy hắn đi vào, phản ứng đầu tiên đó là kiểm tra khuôn mặt của mình có xinh đẹp hay không, nhưng mà khoé mắt xẹt qua ly rượu trên bàn kia, thì lập tức nở nụ cười thê lương: "Rõ ràng người hại chết nhi tử của chúng ta là hoàng hậu, vì sao bây giờ người bị hại chết, lại là thần thiếp?"
Hắn hơi hơi nhíu mày, nàng lại một lần nữa cười nói ở trước mặt hắn: "Đúng vậy, cả nhà thần thiếp đều đã bị người giết, bây giờ, cũng đã tới lúc nhổ cỏ tận gốc rồi sao?"
Dứt lời, Lăng Nhược Hi cẩn thận đánh giá người đàn ông tuyệt tình tuyệt nghĩa ở trước mắt này, nàng không hiểu, vì sao, vì chuyện gì mà lại đi đến tình trạng này.
Đôi mắt hắn u ám, nhàn nhạt nhìn nàng ấy: "Lăng Nhược Hi, ngươi và ta đã từng là phu thê một thời gian, ly rượu độc này, là sự từ bi cuối cùng ta dành cho ngươi!"
"Từ bi?" Nàng lẩm bẩm mà lặp lại một câu, sau đó nụ cười chợt biến mất, cười ha ha: "Ta bày mưu tính kế một đời, trả giá tất cả, ba phòng nhà họ Lăng ta, dùng hết tất cả, giúp người lên ngôi, kết quả là, một ly rượu độc này chính là sự từ bi của người?"
Vừa dứt lời, nàng bỗng nhiên nhào tới phía hắn, chỉ có điều đôi chân của nàng đã sớm bị đánh gãy vào hai năm trước khi vẫn đang sống sờ sờ, chỉ là vì nàng sốt cao không ôm tiểu hoàng tử ra khỏi lãnh cung, dọa tân hoàng hậu sợ hãi.
Cố hết sức mà bò đến bên chân hắn, hèn mọn kéo vạt áo hắn, nhìn chằm chằm vào đôi môi bạc tình của hắn: "Bắc Đường Cẩn, ta toàn tâm toàn ý với người, vì sao người phải đối xử với ta như vậy? Chúng ta đã từng thân mật, chúng ta đã từng ân ái triền miên, vì sao! Rốt cuộc là vì sao, người nhất định phải để ta chết!"
Lăng Nhược Hi thật sự là nghĩ không ra, vì sao bản thân mình toàn tâm toàn lực, hết lòng hết dạ, kết quả là, lại phải im hơi lặng tiếng mà chết đi như vậy! Vẫn là chết ở trong tay người đàn ông mình yêu nhất!
"Lăng Nhược Hi, nếu ngươi một hai phải cần một lý do, vậy thì ta có thể nói cho ngươi biết, giết cả nhà ngươi, là bởi vì bọn họ công cao chắn chủ, về phần ngươi, đó là bởi vì hoàng hậu không vui." Hắn nhàn nhạt ném xuống những lời nói này, trực tiếp hất cánh tay tiều tụy của nàng ra, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Nhược Hi ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn không hề dừng lại, cuối cùng nước mắt vẫn chảy xuống theo gương mặt! Hoàng hậu không vui! Trương Tuyết Nhi, tân hoàng hậu của hắn, đã từng là tỷ muội tri kỷ của mình!
"Ha ha ha! Bắc Đường Cẩn, nói cái gì mà công cao chắn chủ, nói cái gì mà hoàng hậu không vui! Nói đến cùng, vẫn là ngươi bạc tình mà thôi!" Lăng Nhược Hi cười ha ha, cười thê lương.
Hắn vừa mới đi, nàng ta ưu nhã đi đến đứng ở cửa một hồi lâu, không hổ là hoàng hậu hoàng đế sủng ái nhất, cả người mặc trang phục hoa, châu ngọc đầy đầu, chậm rãi đi đến trước người Lăng Nhược Hi, khom lưng xuống, đôi môi đỏ khẽ mở: "Tỷ tỷ, việc gì phải cố chấp như vậy chứ? Vẫn nên ngoan ngoãn uống ly rượu độc này đi! Cũng coi như là tỷ vì ta, làm một việc cuối cùng!"
"Trương Tuyết Nhi! Ta thật lòng thật dạ với ngươi! Sao ngươi lại có thể cướp đi người ta yêu, cướp ngôi vị hoàng hậu của ta!" Lăng Nhược Hi cắn chặt môi dưới, thật sự là không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
"Tỷ tỷ, đều đã đến lúc này, tỷ cần gì phải hỏi vấn đề ấu trĩ này nữa? Ta và hoàng thượng thật lòng yêu nhau, nếu không phải vì tỷ là trưởng nữ là lăng phủ Tam Phòng, nếu không phải vì trong tay phụ thân tỷ cầm trọng binh, thì 5 năm trước người gả vào Vương phủ nên là ta! Chỉ là như vậy cũng được, tuy rằng ta không được làm vương phi, nhưng mà làm hoàng hậu, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi." Giọng nói Trương Tuyết Nhi nhè nhẹ, rất êm tai, chỉ là nội dung câu nói lại làm trái tim Lăng Nhược Hi lạnh lẽo.
"Ta đối xử với ngươi còn tốt hơn muội muội ruột của ta ba phần, nếu ngươi thật sự thích hoàng thượng, thì có thể nói cho ta, ngươi nên biết ta sẽ không hẹp hòi!"
"Ai muốn chia sẻ hoàng thượng với ngươi! Ta muốn, là hoàng thượng hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tình yêu trọn vẹn! Lăng Nhược Hi! Ngươi có biết ta ghét ngươi bao nhiêu hay không! Tướng mạo học thức tâm tính nào của ta chỗ nào không bằng ngươi! Ngươi dựa vào cái gì chẳng qua là có một xuất thân tốt, là có thể có được nhiều như vậy! Chỉ là ta đầu thai không tốt mà thôi! Lăng Nhược Hi! Nếu ta là ngươi, đã sớm uống một ly rượu độc vào bụng rồi, cách biệt âm dương với người nhà của ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi đều không nhớ bọn họ một chút nào sao?"
Trương Tuyết Nhi thong thả ung dung mà đi lên phía trước, nhẹ nhàng nâng rượu độc trên bàn lên, đưa cho Lăng Nhược Hi: "Tỷ tỷ, chúng ta đã từng là tỷ muội, để muội muội tới tiễn tỷ đi đoạn đường cuối cùng này nhé? Thấy kết cục của tỷ thê lương như thế này, ta cũng không ngại nói cho tỷ biết, người ngươi mến mộ kia là ca ca ruột của ta, là tự tay ta giết chết, còn cả tiểu hoàng tử tỷ coi như ngọc ngà châu báu kia, cũng đều đang ở trên đường hoàng tuyền chờ ngươi đấy!"
Nghe nàng ta nhắc đến con, vốn dĩ trong đôi mắt xám trắng của Nhược Hi, xem như có một tia ánh sáng, mạnh mẽ túm lấy cổ tay non mềm của Trương Tuyết Nhi, đau xé ruột gan: "Trương Tuyết Nhi, ngươi hận ta, ta biết! Thế nhưng hoàng nhi còn nhỏ, nó đã làm sai cái gì?"
"Còn nhỏ? Không nhỏ, lúc ta ném nó vào hồ nước, nó đã giãy giụa rất lâu đấy." Trương Tuyết Nhi ghét bỏ tút tay mình lại, khinh thường nhìn người đã từng tỏa sáng rực rỡ trước mắt này.
Tam tiểu thư nhà họ Lăng, thông minh dũng cảm song toàn, vô cùng phong lưu xinh đẹp, thế nhưng giờ này phút này, lại rơi vào kết cục như thế, cũng rất đáng tiếc.
Trương Tuyết Nhi không hề nhìn nàng, chỉ là khóe miệng nhếch lên, phất phất tay, tự nhiên có một ma ma to khoẻ tiến lên, đổ rượu độc bên trong cái ly vào miệng Lăng Nhược Hi.
Bất kể là liều mạng giãy giụa, nhưng mà rượu độc vẫn không dư thừa một giọt nào chảy vào trong miệng, trượt xuống theo yết hầu, nóng rát đau đớn, thậm chí Lăng Nhược Hi còn nghe thấy được âm thanh nội tạng của mình bị ăn mòn.
Thân thể giống như con búp bê vải bị phá nát bay xuống trên mặt đất, trừng mắt, không cam lòng mà nhìn Trương Tuyết Nhi muôn vàn vẻ mặt đi ra ngoài!
Lăng Nhược Hi! Ngươi là một kẻ vô cùng ngu ngốc, cả đời này, ngươi thiệt lòng với người khác, lại rơi vào kết cục như thế, tình thân, tình bạn, tình yêu, tất cả đều biến thành sự chê cười trong mắt người trong thiên hạ!
Bỗng nhiên, Lăng Nhược Hi không cam lòng khiến đôi mắt vốn là màu xám trắng loé lên ánh sáng rực rỡ, theo khóe mắt xẹt qua một giọt máu, nghiến răng nghiến lợi: "Trương Tuyết Nhi, Bắc Đường Cẩn! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến các ngươi đau đớn đến không muốn sống! Sống không bằng chết!"
Nước Bắc Đường, mùng bảy tháng tư, thảo trường Oanh Phi, ánh mặt trời nhẹ nhàng chiếu xuống chồng chồng chất chất trong cung điện, xuân ý dạt dào.
"Kẹt kẹt ~"
Phía sau cung điện, ẩn hiện một cái đình nhỏ rách nát, cho dù có là ánh sáng rực rỡ, cũng không chiếu tới cái góc nho nhỏ này, vừa vào cửa, một mùi ẩm mốc bốc lên, cung nữ mặc váy hoa màu tím ghét bỏ nhíu nhíu mày, đặt chiếc khay trong tay lên trên bàn.
Từ trên cao nhìn xuống người bên trong, ôn tồn bỏ cất tiếng nói: "Nương nương, *sắc suy ái thỉ, đây vốn dĩ chính là số mệnh của nữ tử trong cung, người hãy ngoan ngoãn uống ly rượu độc, chớ có làm hoàng thượng lo lắng nữa?"
*Chỉ những người được cưng chiều nhờ sắc đẹp, sau đó già yếu thì bị ruồng bỏ
Nữ nhân mặc y phục cung nhân đã giặt bay hết màu chỉ còn lại màu trắng xóa, đôi mắt chuyển động đã không còn linh hoạt, giọng nói khàn khàn rất là khó nghe: "Dựa vào đâu?"
Sắc mặt cung nữ thay đổi, tiến lên một bước, vừa muốn đánh, thì bên ngoài có người cao giọng hô lên: "Hoàng thượng giá lâm!"
Người nam nhân mặc quần áo màu vàng đang sải bước tiến vào, nhìn dáng vẻ cố chấp của nàng thì hơi hơi nhíu mày: "Vì sao không uống?"
Nàng thấy hắn đi vào, phản ứng đầu tiên đó là kiểm tra khuôn mặt của mình có xinh đẹp hay không, nhưng mà khoé mắt xẹt qua ly rượu trên bàn kia, thì lập tức nở nụ cười thê lương: "Rõ ràng người hại chết nhi tử của chúng ta là hoàng hậu, vì sao bây giờ người bị hại chết, lại là thần thiếp?"
Hắn hơi hơi nhíu mày, nàng lại một lần nữa cười nói ở trước mặt hắn: "Đúng vậy, cả nhà thần thiếp đều đã bị người giết, bây giờ, cũng đã tới lúc nhổ cỏ tận gốc rồi sao?"
Dứt lời, Lăng Nhược Hi cẩn thận đánh giá người đàn ông tuyệt tình tuyệt nghĩa ở trước mắt này, nàng không hiểu, vì sao, vì chuyện gì mà lại đi đến tình trạng này.
Đôi mắt hắn u ám, nhàn nhạt nhìn nàng ấy: "Lăng Nhược Hi, ngươi và ta đã từng là phu thê một thời gian, ly rượu độc này, là sự từ bi cuối cùng ta dành cho ngươi!"
"Từ bi?" Nàng lẩm bẩm mà lặp lại một câu, sau đó nụ cười chợt biến mất, cười ha ha: "Ta bày mưu tính kế một đời, trả giá tất cả, ba phòng nhà họ Lăng ta, dùng hết tất cả, giúp người lên ngôi, kết quả là, một ly rượu độc này chính là sự từ bi của người?"
Vừa dứt lời, nàng bỗng nhiên nhào tới phía hắn, chỉ có điều đôi chân của nàng đã sớm bị đánh gãy vào hai năm trước khi vẫn đang sống sờ sờ, chỉ là vì nàng sốt cao không ôm tiểu hoàng tử ra khỏi lãnh cung, dọa tân hoàng hậu sợ hãi.
Cố hết sức mà bò đến bên chân hắn, hèn mọn kéo vạt áo hắn, nhìn chằm chằm vào đôi môi bạc tình của hắn: "Bắc Đường Cẩn, ta toàn tâm toàn ý với người, vì sao người phải đối xử với ta như vậy? Chúng ta đã từng thân mật, chúng ta đã từng ân ái triền miên, vì sao! Rốt cuộc là vì sao, người nhất định phải để ta chết!"
Lăng Nhược Hi thật sự là nghĩ không ra, vì sao bản thân mình toàn tâm toàn lực, hết lòng hết dạ, kết quả là, lại phải im hơi lặng tiếng mà chết đi như vậy! Vẫn là chết ở trong tay người đàn ông mình yêu nhất!
"Lăng Nhược Hi, nếu ngươi một hai phải cần một lý do, vậy thì ta có thể nói cho ngươi biết, giết cả nhà ngươi, là bởi vì bọn họ công cao chắn chủ, về phần ngươi, đó là bởi vì hoàng hậu không vui." Hắn nhàn nhạt ném xuống những lời nói này, trực tiếp hất cánh tay tiều tụy của nàng ra, xoay người đi ra ngoài.
Lăng Nhược Hi ngây ngốc nhìn bóng dáng hắn không hề dừng lại, cuối cùng nước mắt vẫn chảy xuống theo gương mặt! Hoàng hậu không vui! Trương Tuyết Nhi, tân hoàng hậu của hắn, đã từng là tỷ muội tri kỷ của mình!
"Ha ha ha! Bắc Đường Cẩn, nói cái gì mà công cao chắn chủ, nói cái gì mà hoàng hậu không vui! Nói đến cùng, vẫn là ngươi bạc tình mà thôi!" Lăng Nhược Hi cười ha ha, cười thê lương.
Hắn vừa mới đi, nàng ta ưu nhã đi đến đứng ở cửa một hồi lâu, không hổ là hoàng hậu hoàng đế sủng ái nhất, cả người mặc trang phục hoa, châu ngọc đầy đầu, chậm rãi đi đến trước người Lăng Nhược Hi, khom lưng xuống, đôi môi đỏ khẽ mở: "Tỷ tỷ, việc gì phải cố chấp như vậy chứ? Vẫn nên ngoan ngoãn uống ly rượu độc này đi! Cũng coi như là tỷ vì ta, làm một việc cuối cùng!"
"Trương Tuyết Nhi! Ta thật lòng thật dạ với ngươi! Sao ngươi lại có thể cướp đi người ta yêu, cướp ngôi vị hoàng hậu của ta!" Lăng Nhược Hi cắn chặt môi dưới, thật sự là không biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
"Tỷ tỷ, đều đã đến lúc này, tỷ cần gì phải hỏi vấn đề ấu trĩ này nữa? Ta và hoàng thượng thật lòng yêu nhau, nếu không phải vì tỷ là trưởng nữ là lăng phủ Tam Phòng, nếu không phải vì trong tay phụ thân tỷ cầm trọng binh, thì 5 năm trước người gả vào Vương phủ nên là ta! Chỉ là như vậy cũng được, tuy rằng ta không được làm vương phi, nhưng mà làm hoàng hậu, ta cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi." Giọng nói Trương Tuyết Nhi nhè nhẹ, rất êm tai, chỉ là nội dung câu nói lại làm trái tim Lăng Nhược Hi lạnh lẽo.
"Ta đối xử với ngươi còn tốt hơn muội muội ruột của ta ba phần, nếu ngươi thật sự thích hoàng thượng, thì có thể nói cho ta, ngươi nên biết ta sẽ không hẹp hòi!"
"Ai muốn chia sẻ hoàng thượng với ngươi! Ta muốn, là hoàng thượng hoàn hoàn chỉnh chỉnh, tình yêu trọn vẹn! Lăng Nhược Hi! Ngươi có biết ta ghét ngươi bao nhiêu hay không! Tướng mạo học thức tâm tính nào của ta chỗ nào không bằng ngươi! Ngươi dựa vào cái gì chẳng qua là có một xuất thân tốt, là có thể có được nhiều như vậy! Chỉ là ta đầu thai không tốt mà thôi! Lăng Nhược Hi! Nếu ta là ngươi, đã sớm uống một ly rượu độc vào bụng rồi, cách biệt âm dương với người nhà của ngươi lâu như vậy, chẳng lẽ ngươi đều không nhớ bọn họ một chút nào sao?"
Trương Tuyết Nhi thong thả ung dung mà đi lên phía trước, nhẹ nhàng nâng rượu độc trên bàn lên, đưa cho Lăng Nhược Hi: "Tỷ tỷ, chúng ta đã từng là tỷ muội, để muội muội tới tiễn tỷ đi đoạn đường cuối cùng này nhé? Thấy kết cục của tỷ thê lương như thế này, ta cũng không ngại nói cho tỷ biết, người ngươi mến mộ kia là ca ca ruột của ta, là tự tay ta giết chết, còn cả tiểu hoàng tử tỷ coi như ngọc ngà châu báu kia, cũng đều đang ở trên đường hoàng tuyền chờ ngươi đấy!"
Nghe nàng ta nhắc đến con, vốn dĩ trong đôi mắt xám trắng của Nhược Hi, xem như có một tia ánh sáng, mạnh mẽ túm lấy cổ tay non mềm của Trương Tuyết Nhi, đau xé ruột gan: "Trương Tuyết Nhi, ngươi hận ta, ta biết! Thế nhưng hoàng nhi còn nhỏ, nó đã làm sai cái gì?"
"Còn nhỏ? Không nhỏ, lúc ta ném nó vào hồ nước, nó đã giãy giụa rất lâu đấy." Trương Tuyết Nhi ghét bỏ tút tay mình lại, khinh thường nhìn người đã từng tỏa sáng rực rỡ trước mắt này.
Tam tiểu thư nhà họ Lăng, thông minh dũng cảm song toàn, vô cùng phong lưu xinh đẹp, thế nhưng giờ này phút này, lại rơi vào kết cục như thế, cũng rất đáng tiếc.
Trương Tuyết Nhi không hề nhìn nàng, chỉ là khóe miệng nhếch lên, phất phất tay, tự nhiên có một ma ma to khoẻ tiến lên, đổ rượu độc bên trong cái ly vào miệng Lăng Nhược Hi.
Bất kể là liều mạng giãy giụa, nhưng mà rượu độc vẫn không dư thừa một giọt nào chảy vào trong miệng, trượt xuống theo yết hầu, nóng rát đau đớn, thậm chí Lăng Nhược Hi còn nghe thấy được âm thanh nội tạng của mình bị ăn mòn.
Thân thể giống như con búp bê vải bị phá nát bay xuống trên mặt đất, trừng mắt, không cam lòng mà nhìn Trương Tuyết Nhi muôn vàn vẻ mặt đi ra ngoài!
Lăng Nhược Hi! Ngươi là một kẻ vô cùng ngu ngốc, cả đời này, ngươi thiệt lòng với người khác, lại rơi vào kết cục như thế, tình thân, tình bạn, tình yêu, tất cả đều biến thành sự chê cười trong mắt người trong thiên hạ!
Bỗng nhiên, Lăng Nhược Hi không cam lòng khiến đôi mắt vốn là màu xám trắng loé lên ánh sáng rực rỡ, theo khóe mắt xẹt qua một giọt máu, nghiến răng nghiến lợi: "Trương Tuyết Nhi, Bắc Đường Cẩn! Nếu có kiếp sau, ta nhất định sẽ khiến các ngươi đau đớn đến không muốn sống! Sống không bằng chết!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook