Bạch Ly, cô đúng thật là ngông cuồng thật đấy.

Cô tưởng cô gả cho Uông lão gia thì có thể một bước bay lên làm phượng hoàng sao? Một ông già sắp chết thì có thể cho cô được bao nhiêu sủng ái chứ? Còn chưa nói cô từng lên giường với con trai ông ta.

Cô nghĩ ông ta sẽ chấp nhận loại phụ nữ lẳng lơ, hèn hạ như cô làm vợ mình sao?
- Ly Nhi, cô đang ganh tị đẩy sao?
- Ganh tị?? Haha… Thật là nực cười! Cô nghĩ tôi ganh tị gì với cô kẻ giả mạo như cô chứ? Cô có biết hôm nay tôi đến đây với ai không chị gái?
Bạch Ly không thèm trả lời cô ta, vẫn tiếp tục thản nhiên chỉnh lại váy cưới.
- Là Uông Tử Thần đấy, người đàn ông của cô đấy.
Nghe Phương Ly Nhi nhắc đến Uông Tử Thần, động tác của Bạch Ly đột nhiên dừng lại, lồng ngực cô đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, giống như đã để mất thứ gì đó.
Cô chẳng hiểu vì sao bản thân lại sinh ra loại cảm giác này, muốn xua tan đi nhưng chẳng thể làm được.
Chẳng lẽ cô thật sự đang để tâm đến cảm nhận của Uông Tử Thần?
Không, lúc cô hạ quyết tâm muốn gả cho cha của hắn, cô đã lường trước được mối quan hệ “mẹ kế - con chồng” này rồi.
Cô muốn như vậy, cô đang muốn trả thù hắn ta.
Trả thù hắn ta chuyện kiếp trước đã hạ nhục cô, vu oan cho cô, ***** *** cô.

Rõ ràng mọi chuyện đều theo như đúng những gì cô muốn nhưng sao Bạch Ly lại chẳng hề thấy vui chút nào.
Không ngờ không có cô, kiếp này bọn họ thật sự lại ở bên nhau rồi.
Rõ ràng hắn từng mở miệng nói chỉ muốn cô trở thành người phụ nữ duy nhất của hắn ta.

Vậy mà quay đi một cái, vị trí bên cạnh anh ta đã đổi chủ.
Đúng thật là không thể tin lời nói của đàn ông lúc ở trên giường được.
Kiếp trước, Phương Ly Nhi ỷ vào sự yêu thích của Uông Tử Thần mà kiêu ngạo không xem ai ra gì.

Cô ta ngông cuồng đến đâu cũng có Uông Tử Thần đứng ra che chở cho cô ta.

Mọi người đều vây quanh cô ta, tung hô cô ta giống như là một thánh nữ.
Trong ván cờ này, cô biết, Uông Tử Thần là một lựa chọn hoàn hảo, người đàn ông với quyền thế khuynh trời, một tay che trời, lại thâm tình chí mạng.

Nếu như muốn trả thù thì chắc chắn sẽ là một lựa chọn hoàn hảo nhưng cô không muốn.

Cô hận hắn, hận hắn hủy hoại cuộc đời cô.

Hận hắn chưa từng một lần nào tin cô, hận hắn coi Ly Nhi của hắn là bảo vật.

Vậy còn cô, cô thì được tính là gì đây?
Ly Nhi của hắn biết đau chẳng lẽ cô không biết đau sao? Ly Nhi của hắn lương thiện, cô cũng đã từng lương thiện nhưng cuối cùng, ai lại là người cho cô lương thiện đây?
Cô có thể chọn ở bên cạnh bất cứ ai miễn không phải là Uông Tử Thần.

Cứ mỗi lần nhìn thấy hắn, cô sẽ lại nhớ lại những chuyện kiếp trước hắn từng làm với cô.
Người đàn ông như vậy sẽ không phải là người mà cô yêu.
- Không ngờ đúng không? Người đàn ông hoàn hảo như - vậy, xuất sắc như vậy.

Nếu như cô đã không cần vậy thì nhường cho tôi đi.

Loại phụ nữ như cô không xứng với anh ấy đâu, tôi với anh ấy mới là một cặp trời sinh.
Một cặp trời sinh? Một cặp trời sinh vậy mà cô ta còn chưa hài lòng mà đi ngoại tình với Thẩm Trạch? Còn cắm lên đầu tên Uông Tử Thần khốn nạn đó mấy cái sung?
- Vậy ra cô thật sự thích đi nhặt lại người đàn ông tôi đã vứt đi à? Nếu như đã hứng thú như vậy, vậy sau này cô nên gọi tôi một tiếng “mẹ” đi! Con dâu ngoan à… Haha…
Phương Ly Nhi tức điên lên, cô ta dậm chân tại chỗ, nghiến răng nghiến lợi thật sự không cam tâm.
Tại sao chứ? Rõ ràng là cô ta không hề thua kém gì Bạch Ly, thậm chí là còn biết tỏ vẻ ngây thơ, thiện lương để lấy lòng người khác nhưng tại sao lúc nào cũng chậm chân hơn Bạch Ly?
Cô ta cố tình nói ra chuyện giữa mình và Uông Tử Thần để chọc tức Bạch Ly, không ngờ cô không những không tức giận, lại còn khiêu khích thẳng mặt cô ta.
- Bạch Ly, cô đừng có mà ngông cuồng.

Anh ấy sẽ sớm quên đi cô thôi, à mà không… Anh ấy đã quên đi cô rồi, anh ấy nói rất thích dáng vẻ ngây thơ, biết làm nũng, dáng vẻ tôi khi nằm dưới thân anh ấy rên rỉ khiến anh chết mê chết mệt đấy.

Cô chắc chưa bao giờ khiến cho anh ấy thỏa mãn đâu nhỉ?
Bạch Ly chỉ cười nhạt, bàn tay cuộn tròn thành hình nắm đẫm đập mạnh xuống bàn.
Đàn ông quả nhiên ai cũng giống như nhau.

Kiếp trước hay là kiếp này, quả nhiên anh ta đều thích dáng vẻ bạch liên hoa giống như của Phương Ly Nhi.
Có đến trước hay đến sau, đều không thể so bì với bạch nguyệt quang trong lòng hắn ta.

Rầm!
- Cô nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì câm miệng rỗi biến khỏi đây trước khi xé họng cô ra ngay bây giờ.

Chắc cô biết tôi ác độc thế nào mà nhỉ?
Phương Ly Nhi bất giác bị ánh mắt của Bạch Ly dọa sợ, cô ta chưa từng thấy Bạch Ly tức giận như vậy.

Trước đó, danh ác nữ của cô cũng là do cô ta bày trò hãm hại, vốn dĩ chưa từng thấy qua ánh mắt khủng bố như vậy.
Cô ta thật sự không dám cả khinh.
- Có chuyện gì vậy?
Sở lão gia và Sở phu nhân ở bên ngoài nghe thấy tiếng động lớn liền chạy vào.
- Con chỉ muốn khuyên chị suy nghĩ lại một chút.

Đừng vì một chút danh lợi mà hủy hoại cả cuộc đời của mình.

Vậy mà chị lại… tức giận với con… hức.
Ly Nhi chạy lại ôm lấy bà Sở khóc thút thít.
Nhìn Ly Nhi khóc ấm ức như vậy, bọn họ liền khẳng định Bạch Ly lại bắt nạt cô ta.
Đúng là bọn người mắt mù tim để cho chó ăn mà
- Em gái, em hiểu lầm rồi.

Chị chỉ muốn nói là thời gian đối với em như vậy là chị đã sai rồi.

Mong em tha thứ!
Hành động này của cô khiến cho Ly Nhi có chút ngỡ ngàng.

Thật không dám tin, người vừa mới nãy dùng ánh mắt sát khí nhằm thẳng vào cô ta và người đang ân cần nắm lấy tay cô ta là cùng một người.
Cô đang muốn giở trò gì đây?
- Nếu như đã cương quyết vậy rồi vậy thì sau này đừng có mà hối hận.


Sau này sang Uông gia rồi thì ngoan ngoãn mà biết điều phục vụ cho tốt Uông lão gia, đừng có mà làm liên lụy đến Sở gia.
- Ông dặn gì mà nhiều thế? Không biết chừng còn chẳng sống nổi đến mùa trăng năm sau đầu.
Sở Quân Tùng thở nhẹ ra một hơi lắc đầu ngao ngán.

Đúng thật là tự đào huyệt chôn mình.
Đột nhiên lúc này Bạch Ly đi đến trước mặt hai người bọn họ.
- Cha mẹ, con ôm hai người lần cuối được chứ?
Ông bà Sở vô cùng ngạc nhiên trước hành động này của cô nhưng cũng vội gật đầu, Bạch Ly ôm chầm lấy hai người tỏ vẻ nức nở.
- Cha mẹ, cảm ơn hai người đã nuôi nấng con nên người.

Sau này không có con ở bên cạnh, hai người nhất định phải biết tự chăm sóc cho mình đấy.

Buổi tối mẹ nhớ mặc thêm áo kẻo lại, cha bớt hút thuốc lại.
Đôi mắt cô ươn ướt nhìn hai người nhưng khi nhìn thẳng vào Phương Ly Nhi ở phía sau khóe môi liền nhếch lên một nụ cười thâm sâu.
Ngây thơ vô tội, cô ta biết, tôi cũng biết.

Không những vậy còn có thể diễn giỏi hơn.
Vậy thì chúng ta cùng cược, tôi chết trước hay là tôi sẽ triệt để lột trần bộ mặt thật của cô trước?
Ngây thơ vô tội, cô ta biết, tôi cũng biết.

Không những vậy còn có thể diễn giỏi hơn.
Vậy thì chúng ta cùng cược, tôi chết trước hay là tôi sẽ triệt để lột trần bộ mặt thật của cô trước?
- Yên tâm đi, con sẽ sống thật tốt, thật hạnh phúc, sẽ không khiến mọi người phải nhục nhã với dòng họ.

Còn bây giờ thì con phải đi rồi.

Đoàn đưa dâu đã đến, con cần phải đến hôn lễ.
Một chiếc xe hoa đến đón cô, tài xế cung kính mở cửa chào cô.

Anh ta cúi đầu nên cô cũng không nhìn rõ mặt, chỉ cảm thấy có chút quen mắt.
Bạch Ly cũng không suy nghĩ gì nhiều mà bước thẳng lên chiếc xe, tài xế ngồi vào ghế rồi lập tức lái xe đi.

Khi đến một đoạn đường, đột nhiên tài xế đánh lái sang một con đường khác, Bạch Ly cảm thấy có chút kỳ lạ vội sạch nhiên ngày khác vàng lên tiếng.
- Anh đang lái xe đi đâu vậy? Chẳng phải chúng ta đang trên đường đến lễ đường sao?

- Hôm nay Uông lão gia tái phát bệnh tim nên không thể tham gia được hôn lễ nên chúng ta sẽ về trực tiếp nhà chính.
Giọng nói vang lên trầm ấm lạ thường có chút quen thuộc nhưng Bạch Ly không nhớ ra là mình đã nghe qua ở đâu.
Không có hôn lễ sao? Chẳng phải mấy hôm trước trông ông ta vẫn còn rất khỏe mạnh sao? Sao đột nhiên lại phát bệnh?
Chiếc xe vội vàng đánh lái chạy nhanh vun vút trên đường, con đường này rất ít xe cộ cũng có rất ít người qua lại làm Bạch Ly có chút bất an trong lòng.
Chiếc xe chạy thẳng một biệt thự rộng lớn, Uông gia quả thật là một nơi rộng lớn với biệt phủ và nhiều điền viên.

Chiếc xe dừng lại đi trước cánh cổng lớn, tài xế mở cửa cho cô rồi cúi đầu cung kính.
- Đã đến nơi, mời cô xuống xe.
Bạch Ly lấy tay đỡ chiếc váy cưới bồng bềnh bước xuống xe, ngơ ngác nhìn xung quanh hỏi.
- Uông lão gia đâu?
- Tân phu nhân, lão gia đang chờ cô ở trên lầu.
Cô gật đầu sau đó theo quản gia đi vào trong nhà.

Cô rất ngạc nhiên vì nơi đây có rất ít người làm.
- Ông Uông mới uống thuốc xong, ông ấy không thích ồn ào, phu nhân nên tự một mình đi lên đó đi.
Cô đỡ lấy tà váy dài bước thật chậm lên cầu thang, tiếng giày cao gót vang lên vang vọng cả căn biệt thự.
Trên dãy lầu tầng hai có rất nhiều phòng, cô thật sự không biết phòng nào là phòng của Uông Duật cả.
Cô đi đến trước một căn phòng trông có vẻ sang trọng nhất, bắt đầu gõ cửa.
- Ông Uông, tôi là Bạch Ly đây.

Ông có trong đó không? Tôi đi vào được chứ?
Không một ai lên tiếng, không một tiếng động hay cả tiếng ho khan cũng không có.

Chẳng lẽ là cô đã gõ nhầm phòng rồi sao?
Bạch Ly xoay người định đi sang phòng khác thì đột nhiên “cạch”, tiếng cánh cửa bị mở ra.

Một bàn tay to lớn ôm choàng qua eo nhỏ, kéo mạnh cô vào bên trong phòng rồi nhanh chóng đạp cánh cửa đóng lại.
- Ưm… Buông tôi ra!
- Bé cái miệng của em lại nếu không muốn để đám người ngoài kia nghe thấy chúng ta đang làm gì trong này.
Người đàn ông đứng phía sau ôm chặt lấy cô, một hơi thở ngang tàng ghì sát vào trong vành tai cô.
- Anh là ai? Mau thả tôi ra!
- Chúng ta lại gặp nhau rồi Bạch Ly bé bỏng.
- Uông Tử Thần?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương