Ác Mộng Sứ Đồ
-
45: Xuống Nước
Quay lại đường cũ, lúc này Dương Tiêu cũng không còn suy nghĩ lung tung nữa, dù sao vẫn còn một gã ẩn náu trong đám người giấy kia cần phải đối phó, thế nhưng dùng mắt trái nhìn, dưới đài chỉ là một đám người giấy tạo hình cổ quái.
Cẩn thận di chuyển bước chân, lúc này đã quay lưng về phía đài tế lễ số 4, Dương Tiêu nhắm mắt trái lại, lặng lẽ mở mắt phải ra, lần này khung cảnh dưới đài hoàn toàn thay đổi, một đám thủy quỷ ướt sũng người chen chúc với nhau, dọc theo mái tóc vẫn không ngừng nhỏ nước, chúng trừng mắt nhìn chằm chằm lên đài.
Mà cách vị trí Dương Tiêu khoảng ba mét, một khuôn mặt quỷ từ bên trong thò ra nhìn chằm chằm vào hắn, còn duỗi thẳng một cái chân, chắn ngay đường đi của Dương Tiêu.
Chính là cái gã này lúc nãy đã ngáng hắn!
Nếu cứ thế đi qua, chắc chắn lại bị vấp ngã, nhất thời Dương Tiêu nhớ tới lời dặn dò của lão nhân, phú quý hiểm trung cầu.
Lo lắng bị đám thủy quỷ phát hiện, Dương Tiêu mở mắt trái, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, từng bước một cẩn thận tiến về phía trước, mà khi cảm thấy gần đến chỗ cái chân kia rồi, đột ngột nhắm chặt mắt trái, mở mắt phải ra, cái chân thối rữa màu đen sì kia chắn ngay trước chân hắn, con quỷ kia đang ngồi ở đó với tư thế kỳ dị, ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt mục nát lộ ra nụ cười ghê rợn.
Nhưng ngay sau đó, nó không cười được nữa, Dương Tiêu đột nhiên nhấc chân, giẫm mạnh vào cái chân kia.
"Rắc!"
Âm thanh thanh thúy, đây là điều Dương Tiêu không ngờ tới, cảm giác kia giống như là dẫm gãy chân của người giấy thật, bên trong tre nứa chống đỡ cũng bị giẫm gãy, bên tai lập tức vang lên tiếng kêu thảm thiết đầy đau đớn, Dương Tiêu giống như cỗ máy không có cảm xúc, không nói không rằng, cứ thế trở về chỗ ngồi và ngồi xuống.
Hắn hơi nghiêng đầu, dùng dư quang mắt trái quan sát, chỉ thấy nửa người giấy bị xé toạc rơi trên đất, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lúc này, vở kịch quỷ trên sân khấu càng thêm náo nhiệt, Tô Đình Đình liên tục thực hiện một số động tác khó, giọng hát cũng trở nên du dương, uyển chuyển hơn, theo sau một hồi âm thanh the thé vang lên, trong lòng Dương Tiêu cảm giác kỳ quái kia cuối cùng cũng không thể tránh khỏi bộc phát.
Tuy hắn không hiểu hát, nhưng âm điệu và giọng ca hắn vẫn có thể nghe ra được, giọng hát này...sao lại khác với giọng hắn nghe ở ven hồ lúc trước?
Tuy đều là kỹ thuật cao siêu như nhau, chỗ chuyển giọng và cao trào đều nắm bắt rất đúng chỗ, nhưng nghe kỹ lại không giống một người.
Suy đoán này khiến Dương Tiêu sợ hãi, suy nghĩ một hồi, hắn quyết định mạo hiểm mở mắt phải nhìn xem trên sân khấu, rốt cuộc là thứ quỷ quái gì đang hát.
Cho dù đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng cái nhìn này vẫn khiến hắn kinh hãi, Tô Đình Đình trên sân khấu đã biến mất, thay vào đó là một thi thể đang trương phình, thối rữa.
Thi thể mặc bộ đồ diễn màu đỏ thắm, đầu đội mũ phượng nạm đầy châu báu, trên sân khấu không ngừng biến hóa tư thế, tạo ra những động tác quái dị, dịch thi màu vàng sữa nhớp nháp theo cổ tay áo và ống quần nhỏ giọt xuống đất, khuôn mặt người chết đang sưng phù lại lộ ra vẻ cực kỳ thỏa mãn.
Mặc y phục diễn tuồng, biết hát tuồng, lại chết đuối, đây chắc chắn là Hỉ Yêu rồi!
Chưa kịp suy nghĩ tiếp, thi thể thối rữa trên sân khấu bỗng nhiên dừng lại, đôi mắt ẩn trong lớp mỡ thịt đột nhiên nhìn chằm chằm Dương Tiêu.
Nhận ra bị phát hiện, Dương Tiêu lập tức mở mắt trái, trở lại hiện thực, mọi thứ lại quay về như cũ.
Tô Đình Đình trên sân khấu bước đi uyển chuyển, giọng hát du dương, đám người giấy bên dưới cũng đều ngồi yên lặng.
Hít sâu một hơi, Dương Tiêu cố gắng bình ổn tâm trạng, từ khi đến thế giới này, hắn luôn giữ tâm thế cảnh giác, bất quá cũng không phải là không có thu hoạch, sau khi ra ngoài kịch bản mới của hắn có tư liệu rồi, đám bạn kia nhất định sẽ thích.
"Í ——, a ——!"
Giọng hát chói tai trên sân khấu khiến Dương Tiêu giật mình ngẩng đầu, âm thanh lệch lạc, thanh âm run rẩy, điều quan trọng là Tô Đình Đình đang kinh hãi nhìn chằm chằm vào mình.
Không đúng, cô ấy đang nhắc nhở mình, nhắc nhở mình chú ý xung quanh!
Thế nhưng...!Xung quanh hắn có chuyện gì?
Tô Đình Đình suýt nữa thì khóc, Dương Tiêu không do dự nữa, nhắm mắt trái đồng thời mở mắt phải, một giây sau, hắn thấy được cảnh tượng đáng sợ nhất từ trước đến nay.
Chỉ cách mặt hắn 10 phân, mấy khuôn mặt quỷ thối rữa dí sát vào, hơn chục con quỷ hoặc ngồi xổm hoặc đứng, vây quanh hắn thành một vòng.
Nhịp tim Dương Tiêu như ngừng lại trong tích tắc, nhưng theo sau một trận âm phong thổi qua, thân thể Dương Tiêu lắc lư theo gió, như chưa có chuyện gì xảy ra, sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh, tiếp tục ngẩng đầu xem hát.
Ven hồ.
Sử Đại Lực ngẩng đầu nhìn sắc trời u ám, đêm nay đúng là một ngày không đẹp trời, không sao cũng chẳng có trăng, bầu trời giống như một vùng hồ nước bị úp ngược.
Thi Quan Minh nhìn mặt nước dưới thuyền với vẻ hơi sợ hãi, hắn nuốt nước bọt một cách khó khăn: "Sử....!Sử đại ca, bây giờ chúng ta mới xuống nước, có phải là quá muộn rồi không?"
Một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ khi chiếc đèn lồng đỏ rực rỡ kia được thắp lên, và bây giờ, Sử Đại Lực mới ra lệnh hạ thủy con thuyền.
Sử Đại Lực bực bội trong lòng nhưng vẫn nhẫn nại giải thích: "Tiểu Thi, anh không hiểu rồi, ai mà biết được cái đèn lồng đỏ ấy là thật hay giả, lỡ đâu là do lũ quỷ quái bày ra, đợi khi chúng ta vừa xuống nước, đèn lồng liền biến mất, vậy chẳng phải là hỏng chuyện hay sao?"
Sử Đại Lực có toan tính riêng, hắn đang đợi, đợi đến khi màn kịch ma quỷ của toán người kia đi vào ổn định, đó mới là thời cơ tốt nhất để xuống nước.
Bằng không, một khi màn kịch đó gặp vấn đề, khi đó bọn họ đang ở trên hồ, tiến thoái lưỡng nan, lấy gì mà chống đỡ, muốn chạy cũng chẳng có đường mà chạy.
"Sử đại ca, anh có kinh nghiệm, tôi đều nghe anh cả, nhưng bây giờ chúng ta phải làm sao?" Lúc này, hai người đã có thể nhìn thấy thi thể của Tam thiếu gia Phong gia, úp mặt xuống, trôi nổi trên mặt hồ tối đen như mực, theo từng đợt sóng nước nhè nhẹ lay động.
"Xuống nước trước đã."
Hai người bám vào dây thừng ven mạn thuyền, chậm rãi xuống nước.
Chỉ khi ngâm mình trong dòng nước lạnh giá mới biết nó đáng sợ đến nhường nào.
Thi Quan Minh lạnh đến mức run cầm cập.
Sử Đại Lực vùi mặt xuống làn nước đục ngầu, tầm nhìn cực kỳ kém.
Nhưng điều kỳ lạ là dưới nước lại le lói một tia sáng mờ ảo, một tia sáng đỏ sẫm.
"Con thuyền chìm ngay dưới thí thể," Ngẩng đầu lên, Sử Đại Lực đưa tay quệt nước trên mặt, vẻ mặt tha thiết nhìn Thi Quan Minh.
"Anh không có kinh nghiệm, lát nữa hãy bám theo tôi."
Nghe nói có Sử Đại Lực đi trước mở đường, Thi Quan Minh bất giác an tâm hơn rất nhiều, thầm nghĩ Sử đại ca quả nhiên là người tốt, lần này sống sót trở về nhất định phải đích thân đến cửa cảm tạ.
"Nhớ cho kĩ, chuẩn bị xong xuôi mới được lặn xuống, một khi đã xuống nước tuyệt đối không được phép ngoi lên mặt nước để thở, nếu không sẽ bị ma quỷ để mắt tới, chúng ta nhất định phải nhanh chóng tìm thấy thi thể của Hỉ Yêu." Vẻ mặt Sử Đại Lực trở nên nghiêm nghị." Tầm nhìn ở dưới nước rất kém, không thấy rõ được nhau cũng đừng hoảng sợ, tập trung hoàn thành nhiệm vụ mới là mục đích cuối cùng."
"Được." Thi Quan Minh cũng hiểu rõ sự tình.
Điều chỉnh lại nhịp thở, Sử Đại Lực hít một hơi thật sâu rồi dẫn đầu lao mình xuống nước.
Vài giây sau, Thi Quan Minh cũng nín thở, chìm vào làn nước.
Quả nhiên, y hệt như lời Sử đại ca đã nói, tầm nhìn trong nước rất kém cỏi, Thi Quan Minh dù đã cố gắng mở mắt cũng vô ích, nhưng ở dưới làn nước âm u vẫn le lói ánh sáng đỏ mờ ảo, tựa như một sự chỉ dẫn, ắt hẳn Sử đại ca đã đi trước tìm kiếm, Thi Quan Minh ra sức bơi về phía ánh sáng đỏ đó.
Một lát sau, từ dưới lớp nước không xa bất ngờ bùng lên một cột nước lớn, Sử Đại Lực lau dòng nước lạnh băng trên khuôn mặt, đưa mắt quan sát bốn phía.
Hắn ta không nhìn thấy bóng dáng của Thi Quan Minh đâu cả.
Không chút do dự, Sử Đại Lực ra sức bơi về phía chiếc thuyền nhỏ neo đậu trên mặt hồ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook