Ác Mộng Sứ Đồ
37: Gieo Hỷ


"Cứ như vậy, gánh hát nhà họ Bạch bị chọn trúng, lão ban chủ nhà họ Bạch ấy cũng là kẻ mặt người dạ thú, vì một nghìn lượng bạc mà nỡ lòng nào vứt bỏ con gái ruột."

Quan Hồng Nghĩa cười nhạt, lời nói đầy ẩn ý: "Không nỡ thì có thể làm gì, dù sao Phong lão thái gia thế lực ngập trời, danh xưng Nam Bá Thiên không phải ai cũng dám gọi."

Lưu quản gia có chút nóng nảy, "Không thể nói vậy, loại chuyện này nhất định phải được sự đồng ý của người thân trực hệ, bằng không sẽ không linh nghiệm.

Tôi dám lấy mạng ra đảm bảo, nhà họ Phong tuyệt đối không hề ép buộc Bạch ban chủ, vì muốn chuộc lỗi, lão gia nhà tôi sau cùng còn tặng thêm 200 lượng bạc, Bạch ban chủ đồng ý nhận cả, chuyện này đều có thể tra được trong sổ sách."

"Trong phòng thu chi của nhà họ Phong hiện giờ vẫn còn lưu giữ giấy tờ Bạch ban chủ lập, cùng hai phong thư, tổng cộng 1200 lượng bạc, Bạch ban chủ còn nhấn mạnh, không nhận ngân phiếu, chỉ cần ngân lượng, lão quản gia của phủ cũng có thể làm chứng."

Nói một hơi hết những lời này, Lưu quản gia tựa như cũng hết hơi, lắc đầu, giọng nói cũng trầm xuống, "Nhưng dù sao đi chăng nữa, chuyện này cũng là nhà họ Phong có lỗi trước, cô nương kia tôi từng gặp qua, dung mạo xinh đẹp, tài nghệ lại càng không chê vào đâu được, tiếc cho một cô gái tốt."

Trong lòng Dương Tiêu cười lạnh, lúc trước Lưu quản gia đâu có nói như vậy, gọi không phải tà vật, thì là oan hồn lệ quỷ, vẻ mặt oán hận không thể nghiền xương thành tro, hiện giờ tam thiếu gia chết rồi, chứng kiến sự lợi hại của người ta, liền biết gọi một tiếng cô nương tốt.

Vừa nói, bọn họ đã đi tới ngoài phòng Phong lão gia, còn chưa đến gần đã nghe thấy từng đợt ho khan, cùng tiếng khóc trầm thấp của nam nhân.


Đẩy cửa ra, chỉ thấy Phong lão gia gục trên ghế thái sư, vẻ mặt đau khổ đờ đẫn, hốc mắt đỏ hoe, đôi mắt vô hồn, rõ ràng là đau buồn quá độ.

"Lão gia!", Lưu quản gia vội vàng chạy lại, mang theo tiếng khóc lóc gào lên: "Lão gia, người không thể xảy ra chuyện được!"

Giọng nói này dường như mới khiến Phong lão gia hồi thần, ông ta nhìn Dương Tiêu đám người, nước mắt liền tuôn ra, một giây sau, một màn khiến tất cả mọi người đều không ngờ tới xảy ra, Phong lão gia thế mà lại giãy dụa đứng dậy, tiếp đó "bịch" một tiếng quỳ xuống đất: "Cầu xin mấy vị ân nhân cứu giúp Phong gia, tôi biết phụ thân tội nghiệt chồng chất, nhưng...!nhưng con cháu Phong gia vô tội!"

Phong lão gia gào khóc: "Tôi đã mất đi ba đứa con trai, hiện giờ Phong gia chỉ còn lại một mụn con duy nhất, nếu mà có mệnh hệ gì, Phong gia coi như tuyệt hậu, đợi tôi chết rồi biết ăn nói thế nào với tổ tiên nhà họ Phong đây!"

Cảnh tượng này khiến Tô Đình Đình cũng phải ngây người, Phong lão gia cảm xúc dạt dào, thái độ nhận lỗi thành khẩn, động tác quỳ xuống dứt khoát, thời cơ không khí lại càng nắm bắt chính xác, cô vốn cho rằng diễn xuất của bản thân đã rất tốt rồi, không ngờ so với Phong lão gia, quả thực không đáng nhìn.

Nhưng một giây sau, có người ra tay, Dương Tiêu bước nhanh đến trước mặt Phong lão gia đang khóc lóc thảm thiết, "bịch" một tiếng quỳ xuống, dùng sức đỡ lấy Phong lão gia: "Phong lão gia, người mau đứng lên, người như vậy chẳng khác nào muốn mấy đứa cháu chắt chúng tôi phải chết hay sao?"

"Tuy nói Phong lão gia gia có lỗi trước, nhưng đó là lỗi của lão thái gia, liên quan gì đến người?"

"Lúc đến Lưu quản gia đã nói rõ cho chúng tôi biết, năm đó người cũng kiên quyết phản đối, nhưng Phong lão thái gia nhất ý cô hành, đây đâu phải lỗi của người, xin đừng tự trách mình nữa!"

"Việc trước mắt là phải mau chóng siêu độ cho vong hồn oan khuất của cô nương kia, để cô ấy sớm được an nghỉ, cũng là trả lại bình yên cho Phong gia."


Dương Tiêu lúc này đây thật sự đồng cảm với nỗi đau của người nhà họ Phong, từng tia cảm xúc tinh tế toát ra khiến người ta không thể bắt bẻ, hắn phối hợp cùng Lưu quản gia đỡ Phong lão gia trở lại ghế thái sư, "Lão gia, bây giờ xin hãy kể lại cho chúng tôi nghe về tình hình lúc đó, càng chi tiết càng tốt, chúng tôi mới có thể bắt đúng bệnh, kê đúng thuốc."

"Tốt… tốt, tôi sẽ kể hết những gì tôi biết cho các người." Phong lão gia đưa tay quệt nước mắt, giờ phút này trông ông đã già đi không chỉ mười tuổi.

"Khi phụ thân tôi bệnh tình nguy kịch, không biết từ đâu ông ấy có được một cuốn sách cổ xưa rách nát, trên đó ghi chép một phương thuốc tà đạo, nói rằng nếu làm theo cách ghi trong đó thì có thể phù hộ cho gia tộc trung hưng sau 10 năm, con cháu đời đời hưởng phú quý."

"Nói đơn giản là cần phải tìm một nữ tử chưa chồng có bát tự tương hợp với phụ thân tôi, vào ngày tổ chức lễ cúng thất tuần cho ông ấy để 'thành tựu nhân duyên."

"Các người cũng đã biết sơ lược về quá trình rồi đấy, xây một con thuyền lớn, cả thuyền phủ vải đỏ, trên treo đèn lồng đỏ thẫm - với chữ hỷ phía sau, đặt thi thể của phụ thân tôi vào trong khoang thuyền."

"Gã chủ gánh hát lấy cớ là hát tuồng để lừa Hỉ Yêu cô nương đến đây, cho cô ấy sửa soạn trang điểm sau đó lên thuyền ca hát, gã chủ gánh hát lo sợ giữa đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên đã dùng dây thừng trói cô vào mạn thuyền."

"Lúc thuyền ra khơi thì đục một lỗ thủng dưới đáy, đợi thuyền đi đến giữa hồ thì chìm dần xuống, đợi đến lúc đèn lồng đỏ treo trên đỉnh cột buồm biến mất thì bước đầu tiên của nghi thức coi như hoàn thành." Nghe vậy, Thi Quan Minh kinh ngạc kêu lên: "Cái này...!đây chỉ mới là bước đầu tiên?"

"Đúng vậy, theo ghi chép trong cuốn sách cổ kia, nghi lễ này tổng cộng được chia làm bốn bước.


Bước đầu tiên gọi là..

ừm..

gọi là gì nhỉ?".

Phong lão gia nhíu mày, cố gắng lục tìm trong dòng kí ức đã phủ mờ bụi thời gian.

"Gieo Hỷ" Dương Tiêu bất chợt lên tiếng.

Phong lão gia nghe thấy vậy, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng, nhìn Dương Tiêu đầy trịnh trọng, "Đúng! Đúng! Đúng là Gieo Hỷ! Xem ra vị 'Phúc Khách' này kiến thức uyên bác, cũng từng nghe qua tà thuật này."

Dương Tiêu trầm mặc một lát, rồi mở miệng giải thích với những người còn lại: "Loại tà thuật này tổng cộng được chia làm bốn bước, đầu tiên là Gieo Hỷ, tiếp đến là Kết Hỷ, rồi sau đó là Đắc Hỷ, cuối cùng cũng là bước quan trọng nhất, phải Tống Hỷ".

"Không sai! Gieo Hỷ có thể xem như là đem phụ thân tôi và Hỉ Yêu cô nương ‘gieo' xuống lòng hồ, Kết Hỷ thì yêu cầu Phong gia chúng tôi năm nào cũng phải đến bên hồ cúng bái, liên tục cúng đủ 10 năm, trong đó cứ đến ngày Gieo Hỷ thì lại phải làm lễ tế lớn, còn phải treo đèn lồng đỏ khắp phủ đệ."

"Còn Đắc Hỷ là vào 10 năm sau, tức năm nay.

Theo như lời trong cuốn sách cổ kia thì năm nay là năm Đắc Hỷ của Phong gia chúng tôi, đáng lẽ mọi chuyện phải thuận buồm xuôi gió, gia đình yên ấm, sự nghiệp phát triển...!Ai ngờ..." Phong lão gia nói đến đây thì lại nghẹn ngào, không thể nói nên lời.


Đúng vậy! Năm nay đối với Phong gia chính là một năm đen đủ đường, không những chuyện gì cũng không thuận lợi mà còn liên tục có người chết oan uổng, hiện tại ngay cả Tam thiếu gia cũng đã chết.

Toàn bộ Phong gia lúc này chỉ còn Phong lão gia ốm yếu sống lay lắt qua ngày, cùng với nhị thiếu phu nhân đang mang trong mình giọt máu của dòng họ Phong.

Những người còn lại...!đều đã chết cả rồi!

"Vậy còn Tống Hỷ cuối cùng là sao ạ?", Tô Đình Đình hiếu kì lên tiếng hỏi.

Phong lão gia hít một hơi thật sâu, nén xuống nỗi bi thương trong lòng nói "Việc Tống Hỷ này rất kén chọn và phức tạp, yêu cầu gia tộc chúng tôi phải sinh được con nối dõi trong năm nay, hơn nữa phải là con trai có thể kế nghiệp gia tộc.

Chỉ cần đứa bé trai đó được sinh ra thuận lợi, lại có thể sống tốt, vậy có nghĩa là tà thuật này triệt để kết thúc!"

Nói đến đây, ánh mắt ảm đạm của Phong lão gia lại bừng lên tia sáng tràn trề hi vọng.

Phong lão gia chồm người về phía trước, hai tay bấu chặt vào tay vịn bằng gỗ, xúc động nói: "Cho nên...!tôi khẩn cầu các vị...!Bằng mọi giá phải bảo vệ cho Tri Đồng! Đợi đến lúc nó sinh con thuận lợi, Phong gia tôi coi như vượt qua kiếp nạn này!"

"Các người có thể yên tâm, chỉ cần có thể giúp gia tộc chúng tôi vượt qua kiếp nạn này, tôi đảm bảo sẽ thực hiện lời hứa ban đầu một cách chu đáo!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương