Ác Mộng Sứ Đồ
-
29: Tìm Thấy
"Lưu quản gia, nhận tiền của người, lo việc cho người, đó là quy củ tự cổ chí kim, hơn nữa không nói đến việc trên mặt hồ mênh mông này có tìm được Tam thiếu gia hay không, cho dù có tìm được, chúng tôi làm sao đưa cậu ấy về đây?" Dương Tiêu vẫn muốn giãy dụa lần cuối, hắn nói đều là sự thật khách quan, trên mặt hồ tầm nhìn kém cực kỳ, căn bản không cách nào phân biệt phương hướng.
Không ngờ Lưu quản gia nheo mắt, ngữ khí không cho phép nghi ngờ: "Điểm này chúng tôi cũng sớm có chuẩn bị, chờ các người lên thuyền rời đi, chúng tôi sẽ dựng một cây sào gỗ dài ở trên bờ, đỉnh sào treo một cái đèn lồng đỏ lớn, tìm được Tam thiếu gia, các người chỉ cần đi theo hướng đèn lồng là có thể tìm về."
"Chúng mày mẹ nó chuẩn bị đúng là chu đáo." Dương Tiêu trên mặt cười hì hì, trong lòng hung hăng hỏi thăm Lưu quản gia cùng toàn thể Phong phủ một phen.
Nhìn ra thái độ Lưu quản gia ngày càng mất kiên nhẫn, mọi người cũng chỉ có thể cắn răng lên thuyền, nhìn thấy Hứa Túc và Tô Đình Đình đứng chung một chỗ, sắc mặt Lưu quản gia sa sầm, "Hai nữ nhân không thể cùng ngồi một thuyền, xuống dưới, cô, đi cùng với hắn."
Theo sự sắp xếp của Lưu quản gia, Quảng Hồng Nghĩa cùng Hứa Túc một thuyền, Sử Đại Lực cùng Thi Quan Minh một thuyền, mà cùng là người mới Dương Tiêu và Tô Đình Đình bị phân cùng một thuyền.
Nhìn ra được Tô Đình Đình không muốn đi cùng Dương Tiêu, lựa chọn hàng đầu của cô vẫn là những người chơi cũ có kinh nghiệm như Hứa Túc hay Quảng Hồng Nghĩa, nhưng ngại uy thế của Lưu quản gia, cô không dám phản bác.
"Chư vị, vì bảo đảm an toàn cho chư vị, lão gia đặc biệt lấy từ kho báu trong phủ ra bảo vật là hương tục mệnh, chỉ cần đốt hương đặt ở mũi thuyền thì sẽ không có tà ma chú ý đến các người, nhưng chư vị nhất định phải nhớ kỹ, chư vị chỉ có thời gian một nén hương, trước khi hương cháy hết nhất định phải tìm được Tam thiếu gia, mang người trở về."
Nói xong Lưu quản gia phẩy tay, ba gã gia nhân mỗi người bưng một cái lư hương nhỏ bước đến, mỗi lư hương đều cắm ba nén hương, "Vật này quý giá, đợi lên thuyền rồi hãy đốt."
"Lão gia còn chuẩn bị cho các người mỗi người một cái đèn lồng trắng treo ở đầu thuyền, tiện cho các người liên lạc với nhau, còn có một cái thiên đăng màu đỏ, cho dù là thuyền nào tìm được Tam thiếu gia trước, nhớ phải thả thiên đăng, thuyền còn lại nhìn thấy lập tức áp sát chi viện."
Dương Tiêu nhìn một chút, thứ gọi là thiên đăng chẳng qua là một cái đèn trời đơn giản, bên ngoài bọc một lớp giấy đỏ.
Nhận lấy lư hương, đèn lồng trắng và thiên đăng đỏ cùng một chiếc giỏ tre do gia nhân nhét cho, ba nhóm người lục tục lên thuyền.
Dùng sào tre chống nhẹ một cái trên bờ, ba chiếc thuyền chậm rãi hướng vào màn sương mù dày đặc, mở giỏ tre ra xem thì thấy bên trong là hai thanh đoản đao cùng một ống châm lửa.
Dương Tiêu một bên lái thuyền chú ý động tĩnh xung quanh, một bên chỉ đạo Tô Đình Đình thắp ba nén hương tục mệnh kia, sau đó treo cái đèn lồng trắng kia lên mũi thuyền.
Nhưng ngay lúc Dương Tiêu đang cảnh giác động tĩnh xung quanh, chỉ thấy Tô Đình Đình quay lưng về phía hắn, bưng cái đèn lồng trắng kia như đang ngây người.
"Cô đang làm cái gì vậy?" Dương Tiêu đè thấp giọng thúc giục.
Tô Đình Đình quay đầu, trên mặt trắng bệch hiện ra thần sắc phức tạp, trong sợ hãi xen lẫn một chút nghi hoặc, sau đó cô nâng đèn lồng lên, ghé sát lại nhìn kỹ, Dương Tiêu lúc này mới nhìn thấy trên vỏ đèn lồng dán song song hai hình nhân nhỏ bằng giấy.
Hình nhân cũng màu trắng, có thể nhìn ra là được cắt trực tiếp từ một tờ giấy, chỉ mỏng tang một lớp, cho nên không hề nổi bật.
Gương mặt hình nhân trống trơn, cũng không vẽ lông mày ngũ quan, thế nhưng nhìn thấy hình nhân trong nháy mắt, trong lòng Dương Tiêu chợt trào dâng một trận bất an.
Hình dáng động tác của hình nhân này rõ ràng chính là hắn cùng Tô Đình Đình hai người, Dương Tiêu trong nháy mắt đã hiểu vì sao Lưu quản gia phải điều chỉnh nhân viên bố trí trên các thuyền, thì ra tất cả những thứ này đều nằm trong kế hoạch.
Trên hai chiếc thuyền còn lại chắc chắn cũng có hình nhân tương ứng.
Lúc này ba chiếc thuyền chạy song song, xung quanh sương mù dần dần nồng đậm, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ đường nét chiếc thuyền đối diện cùng với ánh sáng âm u do đèn lồng trắng phát ra.
Ba chiếc thuyền, thuyền của Dương Tiêu ở chính giữa, hắn chú ý tới trên chiếc thuyền bên trái có bóng người lay động, đó là một người giơ đèn lồng trắng, giống như đang chào hỏi mình.
Dương Tiêu không cần nghĩ cũng biết, đây là Quảng Hồng Nghĩa bọn họ cũng đã chú ý đến hình nhân trên đèn lồng trắng, sương mù dày đặc trên mặt hồ không tiện kêu lớn, chỉ có thể dùng cách ngốc nghếch này để nhắc nhở mình.
Cũng để Tô Đình Đình giơ đèn lồng lay động mấy cái coi như đáp lại.
Nói là lái thuyền nhưng thực chất chỉ là di chuyển cây sào một cách vụng về qua lại, cố gắng duy trì sự ổn định của thân thuyền.
Trên mặt hồ này không phải nước đọng mà có một lực lượng nào đó đẩy bọn họ tiến về phía trước.
Ngoảnh đầu nhìn về phía bờ, có thể nhìn thấy một điểm sáng màu đỏ rực ở vị trí rất cao.
Đó là chiếc đèn lồng màu đỏ mà Lưu quản gia treo lên, cũng là ngọn hải đăng dẫn đường cho Dương Tiêu và Tô Đình Đình về nhà.
Chưa kịp hoàn hồn thì đột nhiên thân thuyền rung lên dữ dội, quán tính mạnh khiến Tô Đình Đình ngã nhào, còn Dương Tiêu thì suýt chút nữa bị hất văng khỏi thuyền.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Đình Đình sợ hãi bò dậy, đầu gối và cánh tay đều bị thương ở nhiều mức độ khác nhau.
Vừa rồi cả người thuyền bị chấn động một cái, giống như là đụng phải vật gì đó ở dưới nước, vật đó thể tích không nhỏ, bằng không tuyệt đối không thể nào động tĩnh lớn đến vậy.
Tô Đình Đình theo bản năng muốn thò đầu ra nhìn xuống nước, nhưng bị Dương Tiêu từ phía sau kéo lại một cái, bịt chặt miệng cô, hai người cùng ngồi xổm xuống, không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Lúc này Tô Đình Đình mới ý thức được không ổn, sương mù xung quanh hình như càng thêm đậm đặc, mà quan trọng nhất chính là hai chiếc thuyền gần đó đều biến mất.
Ngoài ra, ngay cả chiếc đèn lồng màu đỏ trên bờ cũng biến mất.
Lúc này nhìn ra, trên toàn bộ mặt hồ chỉ còn lại màn sương mù vô tận, tầm nhìn chưa đến ba mét.
"Đừng nói." Dương Tiêu nháy mắt ra hiệu với Tô Đình Đình đã bị dọa sợ đến ngây người, sau đó chỉ chỉ xuống dưới chân.
Tô Đình Đình hiểu ý Dương Tiêu, dưới nước có thứ gì đó, ngay bên dưới thuyền của bọn họ.
Hai người nín thở, vài phút hoặc ngắn hơn, mặt nước đang yên tĩnh bỗng nhiên cuồn cuộn, chiếc thuyền bọn họ bắt đầu lắc lư qua lại, kéo dài khoảng 1 phút mới bình tĩnh trở lại.
Thở phào nhẹ nhõm, Dương Tiêu thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, không dám chần chừ hắn lập tức chèo thuyền rời đi.
Xung quanh sương mù dày đặc, bọn họ hoàn toàn không phân biệt được phương hướng, giống như con ruồi mất đầu đâm sầm lung tung, may mà hương tục mệnh ở mũi thuyền vẫn còn một đoạn dài.
Không biết bao lâu sau, một trận âm thanh kỳ dị thu hút sự chú ý của hai người, trên mặt hồ vốn chỉ có tiếng nước thì trận âm thanh này thật sự quá đột ngột.
"Hình như có tiếng người khóc." Tô Đình Đình rụt người lại, nghe thấy tiếng người khóc trên mặt hồ kỳ quái này quả là một trải nghiệm hết sức đặc biệt.
Dần dần, lớp sương mù trên mặt hồ hơi tan đi một chút, phía trước họ hiện ra một bãi lau sậy xanh vàng xen lẫn, trong bãi lau sậy có một chiếc thuyền gỗ nhỏ hơn thuyền của họ đang neo đậu.
"Tìm thấy rồi." Sắc mặt Tô Đình Đình mừng rỡ.
Trên thuyền gỗ có một người đang ngồi xổm, quay lưng về phía bọn họ, thân hình run lên bần bật, tiếng khóc kỳ quái kia phát ra từ người này.
Nhìn bộ dạng sang trọng, chắc chắn đó chính là tam thiếu gia nhà họ Phong.
Phía sau bỗng lóe lên một tia sáng đỏ, Dương Tiêu giật mình, lập tức quay phắt người lại thì thấy Tô Đình Đình đã thả thiên đăng lên rồi.
"Ai mẹ nó bảo cô thả đèn hả?"
Dương Tiêu túm lấy cổ áo Tô Đình Đình, nhưng còn chưa kịp nói hết câu, chỉ một giây sau, cả hai người đều sững sờ, quay đầu lại thì thấy trong màn sương mù xa xa lại có thêm hai ngọn đèn đỏ bay lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook