"Đã đến trạm Lạc Chi."
Lúc Phương Tĩnh Dư đang ngủ mơ màng nghe thấy câu nói này bèn giật mình tỉnh dậy ngay lập tức.

Cô thấy xe đã dừng lại, tài xế ở đằng trước còn đang hét lớn: “Ai đến trạm Lạc Chi thì xuống xe.” Phương Tĩnh Dư vội vàng lấy chiếc túi dưới ghế đứng dậy chuẩn bị xuống xe.
Cô bước đi vội nên tất nhiên không nhìn thấy nụ cười quái dị toét đến tận mang tai của những hành khách còn lại trên xe, và con ngươi màu vàng dưới chiếc mũ của tài xế.
Phương Tĩnh Dư năm nay tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh và được một họ hàng giới thiệu đến công ty của một người bạn để làm phiên dịch viên thực tập.

Những cô gái vừa rời ghế nhà trường đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như đóa hoa sắp nở, tràn đầy sức sống...!Chính là con mồi tươi ngon mà loài yêu ma ưa thích.
Cô đứng dưới biển báo dừng có dòng chữ Trạm Lạc Chi, nhìn theo chiếc xe buýt dần đi xa, rồi lại ngó xung quanh.

Con đường dài vẫn trải nhựa, hai bên đường mọc hàng ngô đồng cao vút, không thấy ruộng lúa, thậm chí cũng chẳng thấy một gia đình nào.
Phương Tĩnh Dư vốn tưởng rằng công ty mà người thân cô nói nằm ở một thành phố bê tông cốt thép, nhưng cô không ngờ rằng nó lại ở một nơi tràn ngập hơi thở thôn quê như vậy.

Cô hơi ngạc nhiên, những công ty bình thường sẽ mở ở nơi thế này sao?
Lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, cô muốn gọi điện cho người thân nhờ họ đến đón, nhưng khi cô mở di động lên thì lại không có tín hiệu.


Phương Tĩnh Dư khẽ cau mày, cô cầm điện thoại nhìn nó vô số lần nhưng lần nào cũng như vậy.
Đứng tại chỗ đợi hồi lâu, Phương Tĩnh Dư nhìn thấy một chiếc xe bò ở cuối đường đang chậm rãi đi tới đây.

Cuối cùng cũng nhìn thấy người, cô tiến lên hai bước, và khi xe bò đến gần liền hỏi: "Ông ơi, ông biết gần đây có gia đình nào không ạ?"
Người điều khiển xe bò là một ông lão, đầu đội mũ rơm, nhìn không rõ khuôn mặt mà chỉ mơ hồ trả lời: "Muốn vào thành phố à? Ta chở cô đi một chuyến."
Phương Tĩnh Dư vừa nghe vậy, lập tức xúc động nói cảm ơn.

Cô đặt hành lý của mình lên phía sau xe đẩy rồi cũng đi theo ngồi lên đó.
"Ông ạ, cháu thấy nơi này rất yên tĩnh, bình thường cũng không có người nào tới đây sao?"
“Có người tới, nhưng không nhiều lắm.” Dưới chiếc mũ rơm của ông lão rõ ràng là một đôi mắt màu đỏ, trên khuôn mặt nhăn nheo lộ ra thần sắc quỷ dị, trong miệng thò ra một cái lưỡi màu đỏ tươi đang li3m li3m nước miếng chảy ra.
Khi chiếc xe bò từ từ nhích về phía trước thì người đi đường cũng dần xuất hiện, Phương Tĩnh Dư cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Quần áo của những người trên đường này rất kỳ lạ, một số trông giống như quần áo của người cổ đại.

Trong lòng bất an, cô quay đầu lại định hỏi ông lão nhưng lại nhìn thấy một tòa thành hùng vĩ xuất hiện ở trước mặt, bức tường màu đỏ, hàng ngói xanh đen và mái cao cong vút, cùng một tấm bảng hiệu lớn không có chữ nào nằm trên cổng thành cao cao.
Cô như đi lạc vào một không gian thời gian lạ thường khác biệt.
"Ông ơi, đây là nơi nào ạ?" Phương Tĩnh Dư vốn tưởng rằng nếu cô đến một nơi có người, điện thoại di động có thể sẽ bắt được tín hiệu, nhưng bây giờ, tình hình đã vượt quá dự đoán của cô.
Ông cụ kia cười tủm tỉm không đáp lời cô, xe bò nhanh chóng đi vào cổng thành màu đỏ tươi.
“Đây là thành phố phim ảnh gì sao?” Phương Tĩnh Dư nắm chặt điện thoại trong tay lại hỏi.

Cô đã cảm nhận ra một bầu không khí kỳ lạ từ nãy đến giờ và luôn cảm thấy mọi người xung quanh đang dõi theo mình.

Chỉ là, sau nhiều năm tiếp thu nền giáo dục khoa học như vậy, cô tạm thời không thể nghĩ đến những thứ kỳ dị như yêu ma quỷ quái, cô chỉ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng lại chẳng thể nói rõ được là bất ổn ở đâu.
Cổng thành đã ầm ầm đóng lại sau khi cô tiến vào, những người đi đường vốn chỉ nhìn từ xa dần dần vây đến quanh cô.
Xe bò dừng ở giữa con đường đá xanh, lúc ông lão quay đầu lại, Phương Tĩnh Dư có thể thấy rõ chiếc lưỡi đỏ au chẻ nhánh rũ xuống dài ngoằng
Chiếc di động đang không nhận được bất kỳ tín hiệu nào, rơi cạch xuống đất trong tích tắc, khuôn mặt Phương Tĩnh Dư tràn đầy hoảng sợ.
Nhìn một vòng, cô thấy mọi người xung quanh vừa rồi trông vẫn bình thường, giờ phút này đã lộ ra những con mắt đủ màu sắc và cả móng vuốt của động vật.


Họ đang tươi cười tiến lại gần, cô chỉ có thể bước lùi lại với khuôn mặt trắng bệch.
Ba tiếng roi vang lên, đám người kia lập tức yên tĩnh lại rồi cúi đầu đứng sang một bên.

Phương Tĩnh Dư đang bị bao vây ở giữa cũng nhìn theo ánh mắt của họ.

Cô thấy một nhóm người đến từ ba hướng đông nam bắc, và mỗi một nhóm đều đang nâng cao một cỗ kiệu bên trên đỉnh đầu.
Xung quanh kiệu đều có rèm che, Phương Tĩnh Dư không nhìn rõ bên trong có gì, đột nhiên nghe thấy một giọng nói không rõ là nam hay nữ vang lên từ một trong những chiếc kiệu đó: “Thứ lần này nhìn cũng được, ta muốn.”
"Nói cái gì đấy? Tất nhiên mọi người phải chia đều ra." Một giọng nam trầm đục ngồi trên chiếc kiệu màu đen khác cất lời.
Trong cỗ kiệu cuối cùng là một giọng nữ quyến rũ, "Đương nhiên vẫn phải như trước đây, nếu không sẽ chẳng thú vị nữa.

Này loài người bé nhỏ kia, bây giờ ngươi mau chạy đi.

Nếu có bản lĩnh khiến chúng ta không bắt được ngươi, chúng ta sẽ buông tha cho ngươi~ Nhưng nếu ngươi bị bắt, chúng ta sẽ ăn luôn ngươi~"
Sau khi Phương Tĩnh Dư nghe rõ những lời của cô ta, lập tức mím môi nhấc chân bỏ chạy.

Tiếng cười từ phía sau vang lên dường như đang chế nhạo cô không biết tự lượng sức mình.

Phương Tĩnh Dư cũng hiểu rằng bản thân có thể là con mồi bọn họ bắt tới, và bây giờ họ muốn chơi trò mèo vờn chuột.
Những chuyện như nơi này rốt cuộc là nơi nào, đám người kia lại là ai, Phương Tĩnh Dư đã chẳng còn dư thừa tâm tư để nghĩ, cô chỉ biết mình nhất định phải chạy trốn.
Những người đó rõ ràng là có thể bắt được cô ngay lập tức, nhưng họ lại cứ đuổi theo từ từ ở phía sau vây chặn đường và thưởng thức bộ dạng chạy trốn chật vật của cô.

Phương Tĩnh Dư không quan tâm đ ến muôn vàn giọng điệu cười nhạo vọng vang bên tai, cô chỉ tập trung chạy trốn vào những nơi ít người.
Vốn tưởng rằng lần này sẽ chạy không thoát, nào ngờ sau khi bước vào rừng trúc, cô quay đầu lại thì phát hiện phía sau không có người nào đuổi theo kịp.
“A, vật nhỏ kia trốn vào chỗ của hắn, không còn gì để chơi rồi~”
"Chậc chậc, thật nhàm chán, nhất định sẽ bị nuốt không còn một mảnh.”
"Hừ! Tên kia tốt nhất chớ nên độc chiếm, lão tử đã ngứa mắt hắn từ lâu!"
Sau mấy lời đó, ba chiếc kiệu bỏ đi về ba hướng khác nhau, nhóm tiểu yêu đang đuổi theo Phương Tĩnh Dư đều đồng loạt tản đi.

Phương Tĩnh Dư không biết chuyện gì đang xảy ra bên ngoài rừng trúc, cô chỉ khom lưng th ở dốc rồi đi sâu vào rừng.

Tuy rằng chẳng biết tại sao những người kia không đuổi theo, nhưng lúc này cô nhất định không được đi ra ngoài.
Tóc Phương Tĩnh Dư bị cành trúc làm rối tung, trên mặt cũng có vết máu nhạt.

Khắp người chật vật và lòng thì tràn ngập hoảng sợ, cô đẩy một khóm trúc lùn sang một bên, nhưng động tác đột nhiên dừng lại.
Bởi vì trong ánh sáng thông thoáng rộng mở, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc y phục màu trắng, giống như tiên nhân trong tranh vẽ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương