Ác Mộng Chi Lăng
-
Chương 15: Bạch Ngưu thành
Đã vài 3 tháng kể từ khi Lâm Giang bắt đầu đi săn, cũng như là giảng hòa với Lý Cường 2 tháng nay, từ lúc đó đến giờ cũng không có gì quá nổi bật, nếu như chăm chỉ thêm khoảng 2 tháng nữa Lâm Giang có lẽ sẽ đột phá Luyện Thể tầng 3- Luyện Cốt.
Về tầng 2 Luyện Thân, nó cũng khá là đau đớn nhưng Lâm Giang trải qua đau đớn không phải số ít, hắn cũng không có gì ấn tượng về đau đớn lúc luyện thể.
Như Luyện Bì, mỗi lần Luyện Thân, cơ thể sẽ thải ra các tạp chất qua đường da, phá lệ nhiều hơn lúc luyện bì. Nhưng theo ngày càng luyện nhiều, hắn thấy cơ bắp của mình ngày càng săn chắc, bắt đầu có hình dạng rõ rệt, cũng như loại bỏ được khá nhiều lượng mỡ trong cơ thể ra ngoài. Bây giờ cơ thể hắn trong khá là cơ bắp, nước da hơi trắng, mịn màng. Có lẽ hắn đã đạt được tiêu chuẩn thấp nhất về độ soái rồi, nhan giá trị + 10.
"Không biết vì sao mỗi lần Luyện Thân ta lại nhớ tới Trương Giác nhỉ?"
Hắn luôn có nghi hoặc, người mập khi Luyện Thân thì có giảm hết mỡ không, nhưng hắn không kiểm chứng được đợi Trương Giác đột phá hắn mới rõ.
"3 tháng đi săn thú, ta tích súc được cũng kha khá, khoảng 3 vạn lượng bạc, một số tiền lớn đối với ta hiện tại rất lớn, đủ để tiêu xài trong thời gian dài"
Vì sao hắn tích xúc nhiều như thế mà không sử dụng? Lý Hạo khoảng 1 tháng trước có nói với Lâm Giang là sau một tháng bọn hắn sẽ đi đến Bạch Ngưu thành để giao dịch một số thứ, hắn hỏi ý kiến Lâm Giang có muốn đi không, đương nhiên Lâm Giang đồng ý, cơ hội tốt như vậy hắn đâu dám bỏ qua.
Tuy rời khỏi trấn tức nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều, Lý Hạo cũng có nói với hắn. Có nguy cơ gặp cướp, gặp dã thú cấp cao, gặp bầy thú, thậm chí bị bắt vì một số lý do gì đó khi ở thành. Hắn cũng hiểu, tuy ở khu vực này khá yên bình nhưng yên bình là về yên bình nhưng con người cũng không ăn cỏ mà sống, cũng do thực lực yếu nên vấn đề dã thú cũng không được khắc phục tốt, chỉ tổ chức từng đợt đi săn để ngăn chặn dã thú phát triển.
Đừng nhìn bọn hắn hay đi săn mà sợ dã thú diệt tuyệt, một năm cũng không biết bao nhiêu người tán thân miệng thú, khắc chế không cho chúng nó phát triển đã là việc tối đa có thể làm, ở Thạch Nha trấn một năm không ít hơn 50 võ giả chết dưới miệng thú, nhưng không thể không đi, đợi đến bọn nó phát triển, Thạch Nha trấn coi như xong.
Chuyến đi ngày mai sẽ bắt đầu, hắn sẽ lên thành mua đồ vật, tuy ở đó khá là đắc đỏ, nhưng chắc chắn nó đa dạng hơn ở Thạch Nha trấn, ở đây cũng không có thứ gì tốt, đa phần chỉ cung cấp những vật thiết yếu cho đời sống, còn việc tu luyện cũng không nhiều thứ lắm.
Hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường.
Hắn xuống phố, mua một ít thuốc liệu thương khoảng 100 bạc, thanh kiếm sắt mà hắn sử dụng còn dùng khá tốt nên hắn chưa hẳn là cần mua, cũng một phần Lâm Giang đợi lên Bạch Ngưu thành sẽ tìm một ít vũ khí thuận tay.
Do quãng đường đi khá là dài, nên sẽ tốn rất nhiều thời gian, khoảng 1 tuần để di chuyển, nên hắn cũng mua một ít thực phẩm khô có thể bảo quản tốt, cũng như một ít lương thực cùng một vài cái túi đựng đồ vật.
Mua thêm một vài túi nước, dù sao không chắc trên đường đi có nước hay không, chuẩn bị là không dư thừa.
Một ngày vặt vãnh cũng qua mất.
Sáng hôm sau khi hắn vừa bước ra khỏi nhà, hắn thấy theo sau lưng là một viên lông lá hắc sắc.
"Tiểu Hắc, ta dự định đi vào thành, không phải gần đây nên về mau"
Lâm Giang xua đuổi, nó thì lười biếng nhìn Lâm Giang.
Lâm Giang bước một bước nó tiến 2 bước, cuối cùng hắn chịu thua.
"Được rồi, ngươi có thể đi theo ta, nhưng ta không chắc lo an toàn cho ngươi, thân ai tự người ấy lo"
Tiểu Hắc vẫn không có biểu cảm gì ngoài việc nhìn hắn.
Phải nói hiện tại Tiểu Hắc dài hơn nữa mét, nặng vài mươi cân, lớn rất nhanh, vết thương lúc trước cũng biến mất, phần lông ở vết thương mọc ra bình thường, phá lệ hoàn hảo hắc cẩu.
Khi Lâm Giang tới nơi, mọi người đã tập kết gần như đầy đủ, hơi bất ngờ khi Lâm Giang mang theo một con hắc cẩu. Tốn một vài câu nói xin phép cũng như thuyết phục Lý Hạo, Tiểu Hắc nhập hội, với điều kiện như Lâm Giang từng nói, đừng ảnh hưởng gì tới đoàn đội là được.
Đội khoảng chừng 20 người, có một số gương mặt quen thuộc, cũng có một số lạ lẫm, Lý Hạo cũng là người chỉ huy lần này. Do phải giữ an toàn cho trấn nên không ít người phải ở lại, chỉ gửi một số thứ cần thiết cho mọi người trao đổi giúp.
Việc đi trao đổi với Bạch Ngưu thành thường diễn ra nữa năm một lần, một lần ở giữa năm cuối hạ, một lần vào cuối đông. Mùa đông ở đây không có gì quá khác biệt, không có tuyết rơi, cùng lắm chỉ hơi lạnh hơn một ít. Cũng vì thế, đây cũng là một trong những lý do ở đây yên bình, thời tiết ổn định không quá khắc nghiệt.
Tập hợp, dặn dò một tí, đội ngũ bắt đầu tiến hành lên đường. Con đường nằm phía trong rừng nên đi rất dễ bị lạc cũng như dễ gặp tập kích nên phải đi chung đoàn kết, tất cả đề cao cảnh giác, di chuyển nhanh.
Ngày thứ nhất, mọi người có chút không quen với cao độ di chuyển cũng như đề cao cảnh giác, tất cả rất nhanh chóng mệt mỏi nhưng phải cố gắng, không được nghỉ ngơi trong rừng. Lâm Giang cũng thế, hắn khá là mệt mỏi, tinh thần căng cứng vì vận dụng giác quan của mình ở mức rất cao. Nhưng cũng không chỉ vài canh giờ thì hắn bắt đầu thích nghi, nên cũng không sao.
Điều làm hắn ngạc nhiên, Tiểu Hắc rất im lặng, không gây ồn ào, thậm chí lúc thấy một số dã thú tấn công nó cũng im lặng theo dõi chứ không sủa in ỏi trong rừng, phải biết gây tiếng động lớn trong rừng là cấm kị. Điều này cũng làm các thành viên khác bất ngờ, luôn miệng khen hắn biết huấn luyện.
Lâm Giang biểu thị im lặng, Tiểu Hắc không chỉ im lặng, còn bám sát đội hình, cũng như rất nhanh nhẹn nhưng có tính ẩn nấp cao trong rừng, đôi khi ngay cả Lâm Giang cũng quên đi tồn tại của nó nếu không để ý kỹ. Nó cũng không hề có biểu hiện mệt mỏi khi đi đường, phần này Lâm Giang chịu thua.
Ngày thứ hai, mọi thứ vẫn như cũ ổn định, tầng số gặp phải dã thú tăng nhẹ, họ đã đi rất xa cách khỏi trấn, tất cả dã thú đều sẽ bị giết hoặc tránh né. Lần này họ không mang theo thi thể chúng nó, việc đem theo thi thể có mùi máu tươi trong lãnh thổ của dã thú không khác nào đào hố chôn mình.
Mọi người dần quen thuộc với cách di chuyển, hôm nay thậm chí đã đi được quãng đường xa hơn nhiều so với hôm qua.
Ngày thứ ba, khi di chuyển gặp một chút rắc rối nhỏ, cả đội va chạm với một bầy sói xám, không có thiệt mạng nhưng thời gian bị trì hoãn vài canh giờ cũng như ra một số thương tích. Bầy sói tuy rút lui, nhưng bọn họ cũng không dám ở lại quá lâu, gánh những người bị thương đi tiếp, không trị thương tại chỗ. Ở nơi này đôi khi sẽ có dã thú bậc cao xuất hiện, nên rất nguy hiểm khi nghỉ lại.
Ngày thứ tư, mọi người ra khỏi khu rừng dày đặc cây cối, tiến vào một rừng với cây cối thưa thớt hơn nhiều, cỏ dại mọc rất cao có thể che cả tầm mắt người.
Trong khi di chuyển, cả đội gặp biến cố. Lâm Giang và Tiểu Hắc chợt phản ứng, Lý Hạo ngay lập tức hiểu ý tất cả mọi người ngồi xuống im lặng. Một lúc, biểu cảm của Lý Hạo phá lệ khó coi, ở phía trước có một con dã thú đang đi lại, nhưng vấn đề là một con Hùng Sư nhìn cực kì dữ tợn và hùng bạo.
"Xích Tử Sư, một dã thú bậc cao, có công kích và phòng ngự rất lớn, tốc độ tuy nhược hơn nhưng vẫn rất khá, cực kì hung bạo và tàn nhẫn, không sợ bất cứ đối thủ nào" Lý Hạo cho ra giải thích
Hắn còn đoán, nhìn hình dáng và tướng mạo, con Hùng Sư này khoảng Luyện Thể tầng 6 hoặc 7, không cao trong tộc đàn nhưng đội bọn họ không thể nào đối phó.
Quyết sách được đưa ra, tất cả sẽ đi đường vòng khỏi con hùng sư kia, tuy quãng đường có thể dài thêm nhưng an toàn là trên hết.
Cẩn thận đi đường vòng khỏi nó, đoạn đường này có lẽ tăng hành trình lên thêm nữa ngày và đụng vài con dã thú nhưng vấn đề không lớn, miễn tránh được toàn quân bị diệt hạ tràng.
Mất một lúc dò xét, Lý Hạo biểu thị có thể tiếp tục đi, mọi người cũng thở phào. Tất cả mọi người ào ào cảm tạ Lâm Giang và Tiểu Hắc, nhờ sự cảnh giác của 2 người nên bọn họ có thể thoát một kiếp.
Ngày thứ năm trở đi, bọn họ cố gắng tăng tốc, tất cả mọi người đều mỏi mệt về thể xác lẫn tinh thần nhưng vẫn có duy trì tỉnh táo. May mắn, những ngày này không có gì đặc biệt, chắc là bọn hắn đã tiến vào phần lãnh thổ của Bạch Ngưu thành, cây cối dần thưa thớt, thay vào đó là đồng bằng, dần dần cũng xuất hiện một số đường mòn dẫn tới đường lớn.
Cuối cùng đến nơi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lý Hạo cũng như thế, tuy nhiên vẫn không quên công việc, hắn phân phó công việc cho từng người, còn những người không có việc thì có thể đi dạo mua sắm sau đó trở về nơi ở.
Tất cả mọi người sẽ thuê một căn nhà nhỏ ở khu đất nghèo, buổi tối ở ngoài thành rất dễ bị cướp, thuê ở khu đất nghèo tuy hơi khó chịu và dơ bẩn nhưng ít nhất có nằm ở trong thành. Cả đội sẽ dừng lại ở Bạch Ngưu thành 2 ngày, 2 ngày sau xuất phát trở về Thạch Nha trấn.
"Đặc biệt, chúng ta chỉ nên ở khu chợ bình dân ở rìa thành, tốt nhất đừng vào sâu bên trong rất dễ đụng độ với những người các người không chọc được. Nhớ ở bên trong tốt nhất là nhẫn nhịn, không nên lớn tiếng, gây sự hay đánh nhau với bất kì ai, nếu có người gây sự với mình thì tốt nhất nên bỏ qua, không nên làm phức tạp"
Lý Hạo đặc biệt căn dặn, điều này Lâm Giang cũng khá rõ vì sao, Lý Hạo căn dặn cũng rất đúng ý hắn.
Căn dặn xong, tất cả đi theo đường lớn tiến vào thành. Đoạn đường này càng nhiều người dần xuất hiện, đa phần bọn họ đều như bọn người Lâm Giang, đi đến Bạch Ngưu thành trao đổi hàng hóa, và làm nhiệm vụ.
Từ phía xa, Lâm Giang nhìn thấy một tòa thành, cũng là lần đầu tiên hắn thấy một tòa thành, lớn hơn nhiều so với Thạch Nha trấn, có tường đá bao quanh toàn bộ thành trì, nhà mọc san xác, nhiều kiến trúc cao tầng rất lớn.
Khi tới trước cổng thành, Lâm Giang thấy một hàng dài người xếp hàng, bọn hắn cũng phải xếp hàng. Trời sắp tối nhưng hàng vẫn rất dài, có binh lính được trang bị mũ giáp cằm thương đi kiểm tra hàng ngũ, tuy bọn hắn chỉ là người bình thường nhưng không ai dám đối nghịch, chịu quát mắng nếu lỡ làm sai.
Đừng nhìn quân lính chỉ là người bình thường mà khinh thường, bọn người Lâm Giang chính là lực lượng gần như mạnh nhất ở Thạch Nha trấn cũng chỉ là võ giả bình thường, chọn một người chỉ huy trong đám binh lính cũng có chiến lực không thua gì Lý Hạo, không cần lên tới cao tầng.
Chờ đợi đến đêm, bọn người Lâm Giang mới được cho vào bên trong tối đa 2 ngày với 500 bạc một người. Thật sự đây là một số tiền rất cao, đối với người bình thường ở các trấn gần như không bỏ ra nổi để vào trong thành, võ giả cũng phải nhịn đau tiến vào bên trong.
Vì đến đêm nên mọi người đều đến nơi thuê nhà để nghỉ ngơi, trên phố cũng không có bao nhiêu buôn bán nên chỉ có thể nghỉ ngơi lấy sức cho ngày mai.
...
p/s: chương này được tạo ra vì câu chữ.
Về tầng 2 Luyện Thân, nó cũng khá là đau đớn nhưng Lâm Giang trải qua đau đớn không phải số ít, hắn cũng không có gì ấn tượng về đau đớn lúc luyện thể.
Như Luyện Bì, mỗi lần Luyện Thân, cơ thể sẽ thải ra các tạp chất qua đường da, phá lệ nhiều hơn lúc luyện bì. Nhưng theo ngày càng luyện nhiều, hắn thấy cơ bắp của mình ngày càng săn chắc, bắt đầu có hình dạng rõ rệt, cũng như loại bỏ được khá nhiều lượng mỡ trong cơ thể ra ngoài. Bây giờ cơ thể hắn trong khá là cơ bắp, nước da hơi trắng, mịn màng. Có lẽ hắn đã đạt được tiêu chuẩn thấp nhất về độ soái rồi, nhan giá trị + 10.
"Không biết vì sao mỗi lần Luyện Thân ta lại nhớ tới Trương Giác nhỉ?"
Hắn luôn có nghi hoặc, người mập khi Luyện Thân thì có giảm hết mỡ không, nhưng hắn không kiểm chứng được đợi Trương Giác đột phá hắn mới rõ.
"3 tháng đi săn thú, ta tích súc được cũng kha khá, khoảng 3 vạn lượng bạc, một số tiền lớn đối với ta hiện tại rất lớn, đủ để tiêu xài trong thời gian dài"
Vì sao hắn tích xúc nhiều như thế mà không sử dụng? Lý Hạo khoảng 1 tháng trước có nói với Lâm Giang là sau một tháng bọn hắn sẽ đi đến Bạch Ngưu thành để giao dịch một số thứ, hắn hỏi ý kiến Lâm Giang có muốn đi không, đương nhiên Lâm Giang đồng ý, cơ hội tốt như vậy hắn đâu dám bỏ qua.
Tuy rời khỏi trấn tức nguy hiểm sẽ cao hơn nhiều, Lý Hạo cũng có nói với hắn. Có nguy cơ gặp cướp, gặp dã thú cấp cao, gặp bầy thú, thậm chí bị bắt vì một số lý do gì đó khi ở thành. Hắn cũng hiểu, tuy ở khu vực này khá yên bình nhưng yên bình là về yên bình nhưng con người cũng không ăn cỏ mà sống, cũng do thực lực yếu nên vấn đề dã thú cũng không được khắc phục tốt, chỉ tổ chức từng đợt đi săn để ngăn chặn dã thú phát triển.
Đừng nhìn bọn hắn hay đi săn mà sợ dã thú diệt tuyệt, một năm cũng không biết bao nhiêu người tán thân miệng thú, khắc chế không cho chúng nó phát triển đã là việc tối đa có thể làm, ở Thạch Nha trấn một năm không ít hơn 50 võ giả chết dưới miệng thú, nhưng không thể không đi, đợi đến bọn nó phát triển, Thạch Nha trấn coi như xong.
Chuyến đi ngày mai sẽ bắt đầu, hắn sẽ lên thành mua đồ vật, tuy ở đó khá là đắc đỏ, nhưng chắc chắn nó đa dạng hơn ở Thạch Nha trấn, ở đây cũng không có thứ gì tốt, đa phần chỉ cung cấp những vật thiết yếu cho đời sống, còn việc tu luyện cũng không nhiều thứ lắm.
Hôm nay cũng chỉ là một ngày bình thường.
Hắn xuống phố, mua một ít thuốc liệu thương khoảng 100 bạc, thanh kiếm sắt mà hắn sử dụng còn dùng khá tốt nên hắn chưa hẳn là cần mua, cũng một phần Lâm Giang đợi lên Bạch Ngưu thành sẽ tìm một ít vũ khí thuận tay.
Do quãng đường đi khá là dài, nên sẽ tốn rất nhiều thời gian, khoảng 1 tuần để di chuyển, nên hắn cũng mua một ít thực phẩm khô có thể bảo quản tốt, cũng như một ít lương thực cùng một vài cái túi đựng đồ vật.
Mua thêm một vài túi nước, dù sao không chắc trên đường đi có nước hay không, chuẩn bị là không dư thừa.
Một ngày vặt vãnh cũng qua mất.
Sáng hôm sau khi hắn vừa bước ra khỏi nhà, hắn thấy theo sau lưng là một viên lông lá hắc sắc.
"Tiểu Hắc, ta dự định đi vào thành, không phải gần đây nên về mau"
Lâm Giang xua đuổi, nó thì lười biếng nhìn Lâm Giang.
Lâm Giang bước một bước nó tiến 2 bước, cuối cùng hắn chịu thua.
"Được rồi, ngươi có thể đi theo ta, nhưng ta không chắc lo an toàn cho ngươi, thân ai tự người ấy lo"
Tiểu Hắc vẫn không có biểu cảm gì ngoài việc nhìn hắn.
Phải nói hiện tại Tiểu Hắc dài hơn nữa mét, nặng vài mươi cân, lớn rất nhanh, vết thương lúc trước cũng biến mất, phần lông ở vết thương mọc ra bình thường, phá lệ hoàn hảo hắc cẩu.
Khi Lâm Giang tới nơi, mọi người đã tập kết gần như đầy đủ, hơi bất ngờ khi Lâm Giang mang theo một con hắc cẩu. Tốn một vài câu nói xin phép cũng như thuyết phục Lý Hạo, Tiểu Hắc nhập hội, với điều kiện như Lâm Giang từng nói, đừng ảnh hưởng gì tới đoàn đội là được.
Đội khoảng chừng 20 người, có một số gương mặt quen thuộc, cũng có một số lạ lẫm, Lý Hạo cũng là người chỉ huy lần này. Do phải giữ an toàn cho trấn nên không ít người phải ở lại, chỉ gửi một số thứ cần thiết cho mọi người trao đổi giúp.
Việc đi trao đổi với Bạch Ngưu thành thường diễn ra nữa năm một lần, một lần ở giữa năm cuối hạ, một lần vào cuối đông. Mùa đông ở đây không có gì quá khác biệt, không có tuyết rơi, cùng lắm chỉ hơi lạnh hơn một ít. Cũng vì thế, đây cũng là một trong những lý do ở đây yên bình, thời tiết ổn định không quá khắc nghiệt.
Tập hợp, dặn dò một tí, đội ngũ bắt đầu tiến hành lên đường. Con đường nằm phía trong rừng nên đi rất dễ bị lạc cũng như dễ gặp tập kích nên phải đi chung đoàn kết, tất cả đề cao cảnh giác, di chuyển nhanh.
Ngày thứ nhất, mọi người có chút không quen với cao độ di chuyển cũng như đề cao cảnh giác, tất cả rất nhanh chóng mệt mỏi nhưng phải cố gắng, không được nghỉ ngơi trong rừng. Lâm Giang cũng thế, hắn khá là mệt mỏi, tinh thần căng cứng vì vận dụng giác quan của mình ở mức rất cao. Nhưng cũng không chỉ vài canh giờ thì hắn bắt đầu thích nghi, nên cũng không sao.
Điều làm hắn ngạc nhiên, Tiểu Hắc rất im lặng, không gây ồn ào, thậm chí lúc thấy một số dã thú tấn công nó cũng im lặng theo dõi chứ không sủa in ỏi trong rừng, phải biết gây tiếng động lớn trong rừng là cấm kị. Điều này cũng làm các thành viên khác bất ngờ, luôn miệng khen hắn biết huấn luyện.
Lâm Giang biểu thị im lặng, Tiểu Hắc không chỉ im lặng, còn bám sát đội hình, cũng như rất nhanh nhẹn nhưng có tính ẩn nấp cao trong rừng, đôi khi ngay cả Lâm Giang cũng quên đi tồn tại của nó nếu không để ý kỹ. Nó cũng không hề có biểu hiện mệt mỏi khi đi đường, phần này Lâm Giang chịu thua.
Ngày thứ hai, mọi thứ vẫn như cũ ổn định, tầng số gặp phải dã thú tăng nhẹ, họ đã đi rất xa cách khỏi trấn, tất cả dã thú đều sẽ bị giết hoặc tránh né. Lần này họ không mang theo thi thể chúng nó, việc đem theo thi thể có mùi máu tươi trong lãnh thổ của dã thú không khác nào đào hố chôn mình.
Mọi người dần quen thuộc với cách di chuyển, hôm nay thậm chí đã đi được quãng đường xa hơn nhiều so với hôm qua.
Ngày thứ ba, khi di chuyển gặp một chút rắc rối nhỏ, cả đội va chạm với một bầy sói xám, không có thiệt mạng nhưng thời gian bị trì hoãn vài canh giờ cũng như ra một số thương tích. Bầy sói tuy rút lui, nhưng bọn họ cũng không dám ở lại quá lâu, gánh những người bị thương đi tiếp, không trị thương tại chỗ. Ở nơi này đôi khi sẽ có dã thú bậc cao xuất hiện, nên rất nguy hiểm khi nghỉ lại.
Ngày thứ tư, mọi người ra khỏi khu rừng dày đặc cây cối, tiến vào một rừng với cây cối thưa thớt hơn nhiều, cỏ dại mọc rất cao có thể che cả tầm mắt người.
Trong khi di chuyển, cả đội gặp biến cố. Lâm Giang và Tiểu Hắc chợt phản ứng, Lý Hạo ngay lập tức hiểu ý tất cả mọi người ngồi xuống im lặng. Một lúc, biểu cảm của Lý Hạo phá lệ khó coi, ở phía trước có một con dã thú đang đi lại, nhưng vấn đề là một con Hùng Sư nhìn cực kì dữ tợn và hùng bạo.
"Xích Tử Sư, một dã thú bậc cao, có công kích và phòng ngự rất lớn, tốc độ tuy nhược hơn nhưng vẫn rất khá, cực kì hung bạo và tàn nhẫn, không sợ bất cứ đối thủ nào" Lý Hạo cho ra giải thích
Hắn còn đoán, nhìn hình dáng và tướng mạo, con Hùng Sư này khoảng Luyện Thể tầng 6 hoặc 7, không cao trong tộc đàn nhưng đội bọn họ không thể nào đối phó.
Quyết sách được đưa ra, tất cả sẽ đi đường vòng khỏi con hùng sư kia, tuy quãng đường có thể dài thêm nhưng an toàn là trên hết.
Cẩn thận đi đường vòng khỏi nó, đoạn đường này có lẽ tăng hành trình lên thêm nữa ngày và đụng vài con dã thú nhưng vấn đề không lớn, miễn tránh được toàn quân bị diệt hạ tràng.
Mất một lúc dò xét, Lý Hạo biểu thị có thể tiếp tục đi, mọi người cũng thở phào. Tất cả mọi người ào ào cảm tạ Lâm Giang và Tiểu Hắc, nhờ sự cảnh giác của 2 người nên bọn họ có thể thoát một kiếp.
Ngày thứ năm trở đi, bọn họ cố gắng tăng tốc, tất cả mọi người đều mỏi mệt về thể xác lẫn tinh thần nhưng vẫn có duy trì tỉnh táo. May mắn, những ngày này không có gì đặc biệt, chắc là bọn hắn đã tiến vào phần lãnh thổ của Bạch Ngưu thành, cây cối dần thưa thớt, thay vào đó là đồng bằng, dần dần cũng xuất hiện một số đường mòn dẫn tới đường lớn.
Cuối cùng đến nơi, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, Lý Hạo cũng như thế, tuy nhiên vẫn không quên công việc, hắn phân phó công việc cho từng người, còn những người không có việc thì có thể đi dạo mua sắm sau đó trở về nơi ở.
Tất cả mọi người sẽ thuê một căn nhà nhỏ ở khu đất nghèo, buổi tối ở ngoài thành rất dễ bị cướp, thuê ở khu đất nghèo tuy hơi khó chịu và dơ bẩn nhưng ít nhất có nằm ở trong thành. Cả đội sẽ dừng lại ở Bạch Ngưu thành 2 ngày, 2 ngày sau xuất phát trở về Thạch Nha trấn.
"Đặc biệt, chúng ta chỉ nên ở khu chợ bình dân ở rìa thành, tốt nhất đừng vào sâu bên trong rất dễ đụng độ với những người các người không chọc được. Nhớ ở bên trong tốt nhất là nhẫn nhịn, không nên lớn tiếng, gây sự hay đánh nhau với bất kì ai, nếu có người gây sự với mình thì tốt nhất nên bỏ qua, không nên làm phức tạp"
Lý Hạo đặc biệt căn dặn, điều này Lâm Giang cũng khá rõ vì sao, Lý Hạo căn dặn cũng rất đúng ý hắn.
Căn dặn xong, tất cả đi theo đường lớn tiến vào thành. Đoạn đường này càng nhiều người dần xuất hiện, đa phần bọn họ đều như bọn người Lâm Giang, đi đến Bạch Ngưu thành trao đổi hàng hóa, và làm nhiệm vụ.
Từ phía xa, Lâm Giang nhìn thấy một tòa thành, cũng là lần đầu tiên hắn thấy một tòa thành, lớn hơn nhiều so với Thạch Nha trấn, có tường đá bao quanh toàn bộ thành trì, nhà mọc san xác, nhiều kiến trúc cao tầng rất lớn.
Khi tới trước cổng thành, Lâm Giang thấy một hàng dài người xếp hàng, bọn hắn cũng phải xếp hàng. Trời sắp tối nhưng hàng vẫn rất dài, có binh lính được trang bị mũ giáp cằm thương đi kiểm tra hàng ngũ, tuy bọn hắn chỉ là người bình thường nhưng không ai dám đối nghịch, chịu quát mắng nếu lỡ làm sai.
Đừng nhìn quân lính chỉ là người bình thường mà khinh thường, bọn người Lâm Giang chính là lực lượng gần như mạnh nhất ở Thạch Nha trấn cũng chỉ là võ giả bình thường, chọn một người chỉ huy trong đám binh lính cũng có chiến lực không thua gì Lý Hạo, không cần lên tới cao tầng.
Chờ đợi đến đêm, bọn người Lâm Giang mới được cho vào bên trong tối đa 2 ngày với 500 bạc một người. Thật sự đây là một số tiền rất cao, đối với người bình thường ở các trấn gần như không bỏ ra nổi để vào trong thành, võ giả cũng phải nhịn đau tiến vào bên trong.
Vì đến đêm nên mọi người đều đến nơi thuê nhà để nghỉ ngơi, trên phố cũng không có bao nhiêu buôn bán nên chỉ có thể nghỉ ngơi lấy sức cho ngày mai.
...
p/s: chương này được tạo ra vì câu chữ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook