Ác Ma Tổng Tài : Càng Hận Càng Yêu
-
Chương 9: Đường Hoa Nguyệt, Buông Tay
Đôi mắt Đường Hoa Nguyệt nheo lại: “Cô thích làm người thứ ba đến như vậy sao?”
Đối với danh xưng người thứ ba này, Từ Uyển Nhan lơ đễnh không để tâm.
Chỉ cần cuối cùng người chiến thẳng là cô ta, quá trình và danh tiếng đều không có gì đáng lo nghĩ, bởi vì đây đều không phải đáp án cuối cùng của cô ta.
Đợi sau khi cô bước lên cao, tẩy trắng dễ như trở bàn tay.
“Tôi nói em gái Hoa Nguyệt à, gen di truyền nhà họ Đường mấy người thật sự không ổn, từng người một đều dại dột một cách lợi hại. Nhưng mà, tôi đặc biệt chân thành cảm ơn “truyền thống tốt đẹp” của nhà họ Đường mấy người, nếu không mấy người làm sao có thể bị tôi đùa bốn trong lòng bàn tay chứ?”
Từ Uyển Nhan cười đến mức gương mặt điên rồ càn rỡ, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
“ồ, lần này tôi đến chủ yếu là muốn nói cho cô một chuyện. Hoắc Anh Tuấn sẽ không tin cô đâu, cho dù cô có cố gắng giải thích đều tốn công vô ích thôi, có biết tại vì sao không?”
“Bởi vì người hiện tại mà Hoäc Anh Tuấn yêu thích là tôi! Từ sau khi anh ấy ra tù đến bây giờ, cô vẫn không cảm nhận được sao?
Anh ấy đối với cô ngoài nỗi hận ra đã sớm không còn bất cứ một thứ tình cảm nào khác rồi, nhận rõ hiện thực đi, Đường Hoa Nguyệt”
Đường Hoa Nguyệt nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại cười đến vô cùng đáng sợ ở trước mắt.
“Từ Uyển Nhan, bố mẹ tôi đối với cô hết lòng quan tâm giúp đỡ, dưỡng dục cô, đề bạt cô, anh trai tôi lại đối với cô một lòng một dạ, thế nhưng cô lại làm tổn thương bọn họ, còn sỉ nhục anh tôi cưỡng bức cô, lương tâm của cô thật sự không đau sao?”
Rõ ràng nhà họ Đường bọn họ đối với Từ Uyển Nhan tốt như vậy, anh trai cô yêu mến Từ Uyển Nhan đến như vậy, bố mẹ cô cũng xem Từ Uyển Nhan như con gái ruột mà nuôi nấng.
Những gì cô với Đường Uyển Dư có, tuyệt đối sẽ không thiếu phần của Từ Uyến Nhan.
Thế mà Từ Uyển Nhan lại tính kế hãm hại khắp nơi, tung tin đồn nhảm về nhà họ Đường bọn họt Cô chỉ muốn biết, lúc Từ Uyển Nhan sắp xếp người nhà họ Đường lăng nhục, hành hạ cô, lương tâm thật sự không đau sao?
“Lương tâm?” Từ Uyển Nhan cười một tiếng: “Vậy cảm ơn tấm lòng bồi dưỡng của nhà họ Đường các người đối với tôi? Để báo đáp, sau này tôi sẽ giúp mấy người chăm sóc cho Hoắc Anh Tuấn thật tốt, các phương diện chăm sóc đều không có vấn đề”
Từ Uyển Nhan đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ các phương diện chăm sóc này, trong nháy mắt, Đường Hoa Nguyệt thật muốn vứt bỏ đi giáo dưỡng mà bổ nhào tới xé nát khuôn mặt kinh tởm của cô ta.
Cô thở mạnh một hơi: “Tôi không muốn cùng cô tán dóc nữa, anh trai của tôi hiện tại ở đâu?”
Từ Uyển Nhan rất đắc ý khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Đường Hoa Nguyệt.
Trước kia, Đường Hoa Nguyệt dựa vào thân phận cô chủ thanh cao hơn người nhà họ Đường, không chỉ có bố mẹ, anh trai vô cùng cưng chiều, thậm chí còn có một người bạn trai yêu cô tận xương tủy, Hoäc Anh Tuấn.
Có tiền, có quyền, còn có sắc.
Đường Hoa Nguyệt lúc đó quả thực chính là một người chiến thắng trong cuộc sống!
Mà cô ta chỉ có thể đứng trong góc phòng, lặng lẽ hâm mộ đố kị.
Bây giờ đã khác rồi, đến lượt cô vùng lên trở thành chủ nhân rồi, cô ta muốn hung hăng dẫm nát Đường Hoa Nguyệt dưới lòng bàn chân, đoạt lấy tất cả mọi thứ của cô, đặc biệt là Hoäc Anh Tuấn!
Người đàn ông này, cô ta nhất định phải đoạt được!
“Anh trai cô à, tôi giúp anh cô chuyển đến một bệnh trung tâm điều dưỡng tư nhân rất tốt chỉ có tôi biết, chi phí đều do tôi chỉ trả giúp đó, có phải rất cảm động hay không?”
“Từ Uyển Nhan!”
Một trận khí huyết dâng trào, Đường Hoa Nguyệt duỗi tay muốn bắt lấy Từ Uyển Nhan nhưng bị cô ta nhẹ nhàng tránh được, Đường Hoa Nguyệt thở không ra hơi, trán đầy mồ hôi lạnh tay chân cũng dần dần không nghe lời.
“Kích động như vậy là gì chứ? Tôi nhiều lắm cũng chỉ bắt nạt anh của cô không động đậy được nữa, để cho anh ta học cách con chó bò, học cách con chó sủa mới có thể ăn, không đến mức giết người. Vả lại, tiền thuốc men trị liệu cho mẹ cô đã khiến cho nhà họ Đường sứt đầu mẻ trán rồi, lại thêm một người nữa, mấy người có gánh vác nổi không?”
Nói đến đây Từ Uyến Nhan đột nhiên than thở một tiếng.
“Cô bị nhốt ở đây, có lẽ là vẫn chưa biết Hoắc Anh Tuấn đã thông báo xuống bên dưới, chặt đứt hoàn toàn con đường xoay sở tiền của nhà họ Đường, bố của cô xoay tiền không có kết quả, bị người của Hoäc Anh Tuấn đánh cho tơi bời, hiện giờ bị ném lại trên đường lớn.
Chậc, thật là đáng thương mà. Đáng thương đến mức khiến tôi có chút không nhịn được muốn làm một chút chuyện xấu với Đường Hàn Khiết”
“Từ Uyển Nhan! Cô thật sự không có nhân tính!”
Đường Hoa Nguyệt mạnh mẽ cho Từ Uyển Nhan một cái tát, đẩy cô ta ngã xuống đất, Đường Hoa Nguyệt ngồi đè trên người Từ Uyển Nhan, gắt gao bóp chặt lấy cổ cô ta.
“Nếu hôm nay cô không nói cho tôi biết anh trai tôi đang ở chỗ nào thì cô đừng nghĩ đến việc đi ra nữa!”
Nhà họ Đường bọn họ hiện tại cái gì cũng.
không còn nữa rồi, nếu không gom đủ tiền phẫu thuật cho mẹ thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh trai hiện nay vẫn chưa rõ tung tích, em gái một mình ở nước ngoài tha hương học hỏi, không biết sẽ gặp bao nhiêu trở ngại, mà bản thân cô cũng không còn sống được lâu nữa Như vậy còn chưa đủ hay sao?
Tại sao Từ Uyển Nhan nhất định ép người bước đến con đường cùng chứ?
Từ Uyển Nhan bị bóp cổ, bị nghẹn đến mặt biến thành màu gan lợn rồi.
Cô ta có sức lực phản kháng, nhưng cô ta canh chuẩn thời gian, Hoắc Anh Tuấn sắp đến rồi, vì vậy cô ta làm bộ yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Đường Hoa Nguyệt chỉ muốn có một đáp án, tay của cô cứ dùng lực là lại đau đến không chịu nổi, lúc bóp lấy cổ Từ Uyển Nhan cũng hơi run lên. Sắc mặt cô trắng bệch: “Từ Uyển Nhan, cô nói đi!”
Vừa dứt lời, cổ tay của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên bị người ta nắm lấy, một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị đột nhiên vang lên: “Đường Hoa Nguyệt, buông tay!”
Đường Hoa Nguyệt không nghe, Hoắc Anh Tuấn dùng lực trực tiếp hung hăng quăng cô sang một bên.
Đường Hoa Nguyệt ngã trên mặt đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy liên tục.
Đôi môi của cô đều bị rút hết huyết sắc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy “kẻ yếu” Từ Uyển Nhan được Hoäc Anh Tuấn bế bổng lên.
Từ Uyển Nhan thở dốc từng hơi lớn, giọng nói mềm yếu: “Khụ khụ, Hoắc Anh Tuấn, anh đừng trách em gái Hoa Nguyệt, em ấy hiểu lầm em nên mới tức giận quá mức, khụ khụ khụ”
Hoäc Anh Tuấn ngất lời: “Được rồi, không cần nói nữa”
Trái tim Đường Hoa Nguyệt siết chặt lại: “Hoäắc Anh Tuấn, anh điều tra rõ ràng chưa?”
“Cô vẫn còn mặt mũi đến nhắc chuyện này với tôi? Thủ đoạn vu cáo hãm hại thấp kém như vậy cô cũng có thể dùng được!”
Hoäc Anh Tuấn cười lạnh: “Đường Hoa Nguyệt, tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể nào bỏ qua một cách đơn giản được! Tôi nhất định sẽ khiến cho cô phải trả giát”
Hoäc Anh Tuấn ôm Từ Uyến Nhan, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn rét thấu xương nhìn Đường Hoa Nguyệt, giọng nói nghe có vẻ vô cùng thất vọng.
“Đường Hoa Nguyệt, không nghĩ rằng cô hiện tại không chỉ ghê tởm, miệng toàn là lời dối trá, còn độc ác.”
Đối với danh xưng người thứ ba này, Từ Uyển Nhan lơ đễnh không để tâm.
Chỉ cần cuối cùng người chiến thẳng là cô ta, quá trình và danh tiếng đều không có gì đáng lo nghĩ, bởi vì đây đều không phải đáp án cuối cùng của cô ta.
Đợi sau khi cô bước lên cao, tẩy trắng dễ như trở bàn tay.
“Tôi nói em gái Hoa Nguyệt à, gen di truyền nhà họ Đường mấy người thật sự không ổn, từng người một đều dại dột một cách lợi hại. Nhưng mà, tôi đặc biệt chân thành cảm ơn “truyền thống tốt đẹp” của nhà họ Đường mấy người, nếu không mấy người làm sao có thể bị tôi đùa bốn trong lòng bàn tay chứ?”
Từ Uyển Nhan cười đến mức gương mặt điên rồ càn rỡ, trong mắt lộ ra vẻ khiêu khích.
“ồ, lần này tôi đến chủ yếu là muốn nói cho cô một chuyện. Hoắc Anh Tuấn sẽ không tin cô đâu, cho dù cô có cố gắng giải thích đều tốn công vô ích thôi, có biết tại vì sao không?”
“Bởi vì người hiện tại mà Hoäc Anh Tuấn yêu thích là tôi! Từ sau khi anh ấy ra tù đến bây giờ, cô vẫn không cảm nhận được sao?
Anh ấy đối với cô ngoài nỗi hận ra đã sớm không còn bất cứ một thứ tình cảm nào khác rồi, nhận rõ hiện thực đi, Đường Hoa Nguyệt”
Đường Hoa Nguyệt nhìn người phụ nữ xinh đẹp nhưng lại cười đến vô cùng đáng sợ ở trước mắt.
“Từ Uyển Nhan, bố mẹ tôi đối với cô hết lòng quan tâm giúp đỡ, dưỡng dục cô, đề bạt cô, anh trai tôi lại đối với cô một lòng một dạ, thế nhưng cô lại làm tổn thương bọn họ, còn sỉ nhục anh tôi cưỡng bức cô, lương tâm của cô thật sự không đau sao?”
Rõ ràng nhà họ Đường bọn họ đối với Từ Uyển Nhan tốt như vậy, anh trai cô yêu mến Từ Uyển Nhan đến như vậy, bố mẹ cô cũng xem Từ Uyển Nhan như con gái ruột mà nuôi nấng.
Những gì cô với Đường Uyển Dư có, tuyệt đối sẽ không thiếu phần của Từ Uyến Nhan.
Thế mà Từ Uyển Nhan lại tính kế hãm hại khắp nơi, tung tin đồn nhảm về nhà họ Đường bọn họt Cô chỉ muốn biết, lúc Từ Uyển Nhan sắp xếp người nhà họ Đường lăng nhục, hành hạ cô, lương tâm thật sự không đau sao?
“Lương tâm?” Từ Uyển Nhan cười một tiếng: “Vậy cảm ơn tấm lòng bồi dưỡng của nhà họ Đường các người đối với tôi? Để báo đáp, sau này tôi sẽ giúp mấy người chăm sóc cho Hoắc Anh Tuấn thật tốt, các phương diện chăm sóc đều không có vấn đề”
Từ Uyển Nhan đặc biệt nhấn mạnh mấy chữ các phương diện chăm sóc này, trong nháy mắt, Đường Hoa Nguyệt thật muốn vứt bỏ đi giáo dưỡng mà bổ nhào tới xé nát khuôn mặt kinh tởm của cô ta.
Cô thở mạnh một hơi: “Tôi không muốn cùng cô tán dóc nữa, anh trai của tôi hiện tại ở đâu?”
Từ Uyển Nhan rất đắc ý khi nhìn thấy bộ dạng tức giận của Đường Hoa Nguyệt.
Trước kia, Đường Hoa Nguyệt dựa vào thân phận cô chủ thanh cao hơn người nhà họ Đường, không chỉ có bố mẹ, anh trai vô cùng cưng chiều, thậm chí còn có một người bạn trai yêu cô tận xương tủy, Hoäc Anh Tuấn.
Có tiền, có quyền, còn có sắc.
Đường Hoa Nguyệt lúc đó quả thực chính là một người chiến thắng trong cuộc sống!
Mà cô ta chỉ có thể đứng trong góc phòng, lặng lẽ hâm mộ đố kị.
Bây giờ đã khác rồi, đến lượt cô vùng lên trở thành chủ nhân rồi, cô ta muốn hung hăng dẫm nát Đường Hoa Nguyệt dưới lòng bàn chân, đoạt lấy tất cả mọi thứ của cô, đặc biệt là Hoäc Anh Tuấn!
Người đàn ông này, cô ta nhất định phải đoạt được!
“Anh trai cô à, tôi giúp anh cô chuyển đến một bệnh trung tâm điều dưỡng tư nhân rất tốt chỉ có tôi biết, chi phí đều do tôi chỉ trả giúp đó, có phải rất cảm động hay không?”
“Từ Uyển Nhan!”
Một trận khí huyết dâng trào, Đường Hoa Nguyệt duỗi tay muốn bắt lấy Từ Uyển Nhan nhưng bị cô ta nhẹ nhàng tránh được, Đường Hoa Nguyệt thở không ra hơi, trán đầy mồ hôi lạnh tay chân cũng dần dần không nghe lời.
“Kích động như vậy là gì chứ? Tôi nhiều lắm cũng chỉ bắt nạt anh của cô không động đậy được nữa, để cho anh ta học cách con chó bò, học cách con chó sủa mới có thể ăn, không đến mức giết người. Vả lại, tiền thuốc men trị liệu cho mẹ cô đã khiến cho nhà họ Đường sứt đầu mẻ trán rồi, lại thêm một người nữa, mấy người có gánh vác nổi không?”
Nói đến đây Từ Uyến Nhan đột nhiên than thở một tiếng.
“Cô bị nhốt ở đây, có lẽ là vẫn chưa biết Hoắc Anh Tuấn đã thông báo xuống bên dưới, chặt đứt hoàn toàn con đường xoay sở tiền của nhà họ Đường, bố của cô xoay tiền không có kết quả, bị người của Hoäc Anh Tuấn đánh cho tơi bời, hiện giờ bị ném lại trên đường lớn.
Chậc, thật là đáng thương mà. Đáng thương đến mức khiến tôi có chút không nhịn được muốn làm một chút chuyện xấu với Đường Hàn Khiết”
“Từ Uyển Nhan! Cô thật sự không có nhân tính!”
Đường Hoa Nguyệt mạnh mẽ cho Từ Uyển Nhan một cái tát, đẩy cô ta ngã xuống đất, Đường Hoa Nguyệt ngồi đè trên người Từ Uyển Nhan, gắt gao bóp chặt lấy cổ cô ta.
“Nếu hôm nay cô không nói cho tôi biết anh trai tôi đang ở chỗ nào thì cô đừng nghĩ đến việc đi ra nữa!”
Nhà họ Đường bọn họ hiện tại cái gì cũng.
không còn nữa rồi, nếu không gom đủ tiền phẫu thuật cho mẹ thì sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng, anh trai hiện nay vẫn chưa rõ tung tích, em gái một mình ở nước ngoài tha hương học hỏi, không biết sẽ gặp bao nhiêu trở ngại, mà bản thân cô cũng không còn sống được lâu nữa Như vậy còn chưa đủ hay sao?
Tại sao Từ Uyển Nhan nhất định ép người bước đến con đường cùng chứ?
Từ Uyển Nhan bị bóp cổ, bị nghẹn đến mặt biến thành màu gan lợn rồi.
Cô ta có sức lực phản kháng, nhưng cô ta canh chuẩn thời gian, Hoắc Anh Tuấn sắp đến rồi, vì vậy cô ta làm bộ yếu đuối dễ bị bắt nạt.
Đường Hoa Nguyệt chỉ muốn có một đáp án, tay của cô cứ dùng lực là lại đau đến không chịu nổi, lúc bóp lấy cổ Từ Uyển Nhan cũng hơi run lên. Sắc mặt cô trắng bệch: “Từ Uyển Nhan, cô nói đi!”
Vừa dứt lời, cổ tay của Đường Hoa Nguyệt đột nhiên bị người ta nắm lấy, một giọng nói trầm thấp nghiêm nghị đột nhiên vang lên: “Đường Hoa Nguyệt, buông tay!”
Đường Hoa Nguyệt không nghe, Hoắc Anh Tuấn dùng lực trực tiếp hung hăng quăng cô sang một bên.
Đường Hoa Nguyệt ngã trên mặt đất, đau đến mức mồ hôi lạnh chảy liên tục.
Đôi môi của cô đều bị rút hết huyết sắc, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy “kẻ yếu” Từ Uyển Nhan được Hoäc Anh Tuấn bế bổng lên.
Từ Uyển Nhan thở dốc từng hơi lớn, giọng nói mềm yếu: “Khụ khụ, Hoắc Anh Tuấn, anh đừng trách em gái Hoa Nguyệt, em ấy hiểu lầm em nên mới tức giận quá mức, khụ khụ khụ”
Hoäc Anh Tuấn ngất lời: “Được rồi, không cần nói nữa”
Trái tim Đường Hoa Nguyệt siết chặt lại: “Hoäắc Anh Tuấn, anh điều tra rõ ràng chưa?”
“Cô vẫn còn mặt mũi đến nhắc chuyện này với tôi? Thủ đoạn vu cáo hãm hại thấp kém như vậy cô cũng có thể dùng được!”
Hoäc Anh Tuấn cười lạnh: “Đường Hoa Nguyệt, tôi nói cho cô biết, chuyện này không thể nào bỏ qua một cách đơn giản được! Tôi nhất định sẽ khiến cho cô phải trả giát”
Hoäc Anh Tuấn ôm Từ Uyến Nhan, ánh mắt như lưỡi dao sắc nhọn rét thấu xương nhìn Đường Hoa Nguyệt, giọng nói nghe có vẻ vô cùng thất vọng.
“Đường Hoa Nguyệt, không nghĩ rằng cô hiện tại không chỉ ghê tởm, miệng toàn là lời dối trá, còn độc ác.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook