Ác Ma Tổng Tài : Càng Hận Càng Yêu
-
Chương 12: Tín Vật Đính Ước Anh Đưa Cô
Đường Hoa Nguyệt lau nước mắt, an ủi bố rồi ra ngoài mở cửa với đôi mắt đỏ hoe, người đứng bên ngoài chính là chủ nhân của căn nhà họ đang thuê hiện tại.
Chủ nhà nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt thì có chút ngạc nhiên, nét mặt đòi nợ của bà ta lập tức trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Chuyện con gái lớn của nhà họ Đường kết hôn với tổng giám đốc tập đoàn Hoäc Huyễn, đương nhiên bà ta cũng biết.
“À, Hoa Nguyệt đã trở lại hả, thế thì cháu xem tiền thuê nhà quý sau…”
Đường Hoa Nguyệt cắn môi, nói: ‘Bác chủ nhà, bác có thể cho cháu thêm mấy ngày nữa được không?”
‘Vừa nghe đến đây, sảc mặt của chủ nhà liền thay đổi, giọng điệu trở nên vô cùng cay nghiệt.
“Ôi kìa, rõ ràng là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Huyễn mà có chút tiền thuê nhà cũng phải đi khất nợ, cô nói nghe có được không? Nhà các người không trả nổi, không biết nhờ chồng mình trả giúp à? Mỗi nhà cô suốt ngày nợ tiền thuê nhà thôi đấy, trả không nổi thì đừng có ở nữa!”
Từ ngữ phát ra mang đầy sự xúc phạm ác ý, Đường Hoa Nguyệt vẫn im lặng lắng nghe.
Cô tỉ mỉ xoa nản chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, rồi cuối cùng cởi ra và đưa nó cho bà chủ.
Cô nhìn chãm chăm vào chiếc nhãn trong tay, nói: “Đây là thiết kế của Family C, độc nhất vô nhị, dùng để trả một quý tiền thuê nhà chỗ bác là dư dả.
Đây là chiếc nhẫn Hoắc Anh Tuấn dùng khoản lợi nhuận đầu tiên từ việc đầu tư để cố ý biệt tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của họ, làm cho cô tại Family C. Chiếc nhắn đặc cũng chính là tín vật đính ước anh tặng cô năm đó.
Mà giờ đây, tình yêu ấy đã không còn nữa.
Cô cũng thất bại tới mức phải dùng nó để bù đắp tiền thuê nhà, thực sự quá nực cười, cũng quá… đáng thương.
Chủ nhà lấy được thứ tốt, đương nhiên vui vẻ ra về.
Cánh cửa vừa khép lại, bố Đường liền cau mày.
“Hoa Nguyệt, con và Anh Tuấn đã xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Đường Hoa Nguyệt trân trọng món quà này đến mức nào, bố Đường sao có thể không biết?
Món quà quý giá và ý nghĩa như vậy, Đường Hoa Nguyệt lại thật sự dùng nó để trả tiền thuê nhà. Nói mối quan hệ giữa hai người không có gì thay đổi, cho dù bố Đường có ngu xuẩn đến mấy cũng không thể tin!
Đường Hoa Nguyệt muốn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng ngón tay đã tháo chiếc nhãn ra vẫn bị cô nắm chặt, trái tim như trống rỗng, thật sự không thể cười.
“Bố, con xin lỗi…” Cô cố nhịn không khóc, nhưng nước mắt vẫn đong đầy làm tầm mắt dần mờ hẳn: “Con và Hoắc Anh Tuấn…xem ra không thể nữa. Chúng con không hợp nhau Có lẽ…có lẽ sẽ phải ly hôn.”
Bố Đường bình tĩnh nhìn con gái, nhíu chặt mày, đau khổ nói: “Nó bắt nạt con sao?”
Cô vội vã lắc đầu.
Bố Đường nhẹ nhõm hơn một chút, ông cũng cho rằng Hoäc Anh Tuấn không giống người sẽ bạo lực gia đình.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Đường Hoa Nguyệt, ông vẫn vỗ vai cô nói: “Nếu không thể hòa hợp được thì hãy trở về nhà, bố mẹ sẽ luôn là người bảo vệ con”
Nước mắt Đường Hoa Nguyệt bỗng không thể khống chế mà lăn dài trên má.
Cô lao mình vào vòng tay của bổ, ôm chặt lấy ông, giống như một bé gái ôm người bố to lớn của mình vậy.
*Cảm ơn bố, con yêu bố..”
Cảm xúc lúc này của bố Đường rất phức †ạp, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, kiên trì an ủi Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ thầm, chờ mẹ khỏi bệnh, cả nhà bọn họ sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi thị phi này.
Để quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời cô được trải qua bên cạnh những người thân yêu nhất.
Vê phần Hoắc Anh Tuấn.
Nếu anh không muốn ly hôn, vậy thì cô có thể rời đi, không sao cả.
Chủ nhà nhìn thấy Đường Hoa Nguyệt thì có chút ngạc nhiên, nét mặt đòi nợ của bà ta lập tức trở nên dễ chịu hơn nhiều.
Chuyện con gái lớn của nhà họ Đường kết hôn với tổng giám đốc tập đoàn Hoäc Huyễn, đương nhiên bà ta cũng biết.
“À, Hoa Nguyệt đã trở lại hả, thế thì cháu xem tiền thuê nhà quý sau…”
Đường Hoa Nguyệt cắn môi, nói: ‘Bác chủ nhà, bác có thể cho cháu thêm mấy ngày nữa được không?”
‘Vừa nghe đến đây, sảc mặt của chủ nhà liền thay đổi, giọng điệu trở nên vô cùng cay nghiệt.
“Ôi kìa, rõ ràng là vợ của tổng giám đốc tập đoàn Hoắc Huyễn mà có chút tiền thuê nhà cũng phải đi khất nợ, cô nói nghe có được không? Nhà các người không trả nổi, không biết nhờ chồng mình trả giúp à? Mỗi nhà cô suốt ngày nợ tiền thuê nhà thôi đấy, trả không nổi thì đừng có ở nữa!”
Từ ngữ phát ra mang đầy sự xúc phạm ác ý, Đường Hoa Nguyệt vẫn im lặng lắng nghe.
Cô tỉ mỉ xoa nản chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, rồi cuối cùng cởi ra và đưa nó cho bà chủ.
Cô nhìn chãm chăm vào chiếc nhãn trong tay, nói: “Đây là thiết kế của Family C, độc nhất vô nhị, dùng để trả một quý tiền thuê nhà chỗ bác là dư dả.
Đây là chiếc nhẫn Hoắc Anh Tuấn dùng khoản lợi nhuận đầu tiên từ việc đầu tư để cố ý biệt tượng trưng cho tình yêu vĩnh cửu của họ, làm cho cô tại Family C. Chiếc nhắn đặc cũng chính là tín vật đính ước anh tặng cô năm đó.
Mà giờ đây, tình yêu ấy đã không còn nữa.
Cô cũng thất bại tới mức phải dùng nó để bù đắp tiền thuê nhà, thực sự quá nực cười, cũng quá… đáng thương.
Chủ nhà lấy được thứ tốt, đương nhiên vui vẻ ra về.
Cánh cửa vừa khép lại, bố Đường liền cau mày.
“Hoa Nguyệt, con và Anh Tuấn đã xảy ra chuyện rồi đúng không?”
Đường Hoa Nguyệt trân trọng món quà này đến mức nào, bố Đường sao có thể không biết?
Món quà quý giá và ý nghĩa như vậy, Đường Hoa Nguyệt lại thật sự dùng nó để trả tiền thuê nhà. Nói mối quan hệ giữa hai người không có gì thay đổi, cho dù bố Đường có ngu xuẩn đến mấy cũng không thể tin!
Đường Hoa Nguyệt muốn cố gắng nặn ra một nụ cười, nhưng ngón tay đã tháo chiếc nhãn ra vẫn bị cô nắm chặt, trái tim như trống rỗng, thật sự không thể cười.
“Bố, con xin lỗi…” Cô cố nhịn không khóc, nhưng nước mắt vẫn đong đầy làm tầm mắt dần mờ hẳn: “Con và Hoắc Anh Tuấn…xem ra không thể nữa. Chúng con không hợp nhau Có lẽ…có lẽ sẽ phải ly hôn.”
Bố Đường bình tĩnh nhìn con gái, nhíu chặt mày, đau khổ nói: “Nó bắt nạt con sao?”
Cô vội vã lắc đầu.
Bố Đường nhẹ nhõm hơn một chút, ông cũng cho rằng Hoäc Anh Tuấn không giống người sẽ bạo lực gia đình.
Nhưng nhìn thấy bộ dạng của Đường Hoa Nguyệt, ông vẫn vỗ vai cô nói: “Nếu không thể hòa hợp được thì hãy trở về nhà, bố mẹ sẽ luôn là người bảo vệ con”
Nước mắt Đường Hoa Nguyệt bỗng không thể khống chế mà lăn dài trên má.
Cô lao mình vào vòng tay của bổ, ôm chặt lấy ông, giống như một bé gái ôm người bố to lớn của mình vậy.
*Cảm ơn bố, con yêu bố..”
Cảm xúc lúc này của bố Đường rất phức †ạp, nhưng trong lòng vẫn ấm áp, kiên trì an ủi Đường Hoa Nguyệt.
Đường Hoa Nguyệt nghĩ thầm, chờ mẹ khỏi bệnh, cả nhà bọn họ sẽ vĩnh viễn rời khỏi nơi thị phi này.
Để quãng thời gian cuối cùng của cuộc đời cô được trải qua bên cạnh những người thân yêu nhất.
Vê phần Hoắc Anh Tuấn.
Nếu anh không muốn ly hôn, vậy thì cô có thể rời đi, không sao cả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook