Ác Ma Rất Khuynh Thành
-
Chương 13: Huyết sát chủy thủ
Edit + Beta: Yết Vạn Dương (Mặc Doanh)
Bởi vì Mặc Kình Thiên bị thương nên ở lại tiểu viện ba ngày, mổi ngày nhìn Băng Huyết mới năm tuổi hà khắc rèn luyện, thức khuya dậy sớm, lại còn chiếu cố hắn, hắn đều đặt trong mắt, đau trong lòng.
Hắn thường tự hỏi, nếu ở lúc hắn năm tuổi, ngày đó gặp chuyện, có thể làm được như đứa nhỏ này không? Luôn luôn kiên trì, không bao giờ từ bỏ. Không oán không hận, nổ lực không ngừng, cho dù thân thể là một phế vật, nhưng không bao giờ từ bỏ, hắn không làm được….. Có thể trừ nàng, không ai có thể làm được.
Hai hòn đá nặng, cho dù là thiếu niên mười tuổi, cũng không có biện pháp làm được như nàng, mỗi ngày mang theo hai hòn đá, chạy vòng quanh phía sau núi, ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi.
Mỗi ngày Băng Huyết đều đặt ra nhiệm vụ cho mình, cố gắng huấn luyện. Ban ngày mang theo hòn đá nặng chạy vòng quanh núi huấn luyện thể năng, thuận tiện hái chút thảo dược, giữa trưa trở lại tiểu viện làm đồ ăn. Buổi chiều tiếp tục huấn luyện thể năng, đến chạng vạng, ở trong sân tập thái cực quyền. Lúc tập Thái cực quyền nàng không để cho Mặc Kình Thiên nhìn thấy, khôngphải dấu diếm cái gì, dù sao thái cực quyền tại đại lục này quá mức quái dị, từ chổ, nàng ở Diệp gia không được sủng ái, thậm chí bị người Diệp gia quên mất mà nói, quyền pháp như vậy sẽ gây ra kinh ngạc cực lớn.
Chờ ba năm sau gặp mặt, lại nói cho nghĩa phụ là mình vô tình nhặt được đồ tốt. Buổi tối nàng đem giường nhỏ tặng cho Mặc Kình Thiên, một mình ngồi bên cửa sổ, phơi người dưới ánh trăng, hấp thụ tinh hoa nhật huyệt, ngồi xuống vận cổ võ nội công.
Mặc Kình Thiên qua ba ngày an dưỡng, hơn nửa mỗi ngày điều dùng linh lực điều tức, thương thế đã dần hồi phục, đứng trong tiểu viện, từ ái nhìn Băng Huyết, thời gian huấn luyện và điều dưỡng, làm cho Băng Huyết từ khí sắc nhợt nhạt suy dinh dưỡng giờ đã tốt hơn rất nhiều, làn da trở nên sáng bóng.
“Băng Huyết, chiếc nhẫn này con cầm lấy. Ta đi rồi con lấy máu nhận chủ là được, bên trong có hồn khí để liên lạc với gia tộc và chỉ có tộc nhân chúng ta mới có thể nhận thấy được tín hiệu cầu cứu. Nếu gặp nguy hiểm, hãy lập tức cho chúng ta biết, hiểu không?” Mặc Kình Thiên từ không gian giới chỉ lấy ra một cái nhẫn màu đen giao cho Băng Huyết, lo lắng dặn.
“Nghĩa phụ yên tâm, Băng Huyết nhất định sẽ chiếu cố bản thân thật tốt.” Băng Huyết tươi cười, nhìn Mặc Kình Thiên, thật tâm tươi cười. Đối với người thân, người nhà cực kỳ yêu thương nàng, nàng cũng không keo kiệt một nụ cười. cũng chỉ có ở trước mặt người thân, nàng mới có thể thu hồi biểu tình lạnh băng, như những đứa trẻ bình thường, vui vẻ mỉm cười.
“Nếu muốn trở về, hãy dung hồn khí cho chúng ta biết, sẽ có người đến đón con.”
“Được”
“Kia, nghĩa phụ đi rồi, con tự chiếu cố chính mình.”
“Nghĩa phụ chú ý an toàn, đừng để bị thương.”
“Tốt.”
Nhìn bóng lưng Mặc Kình Thiên biến mất ở chân trời, máu cả người Băng Huyết sôi trào, nàng thề…. Có một ngày, nàng nhất định giống như nghĩa phụ đứng ở trên cao của đại lục.
Băng Huyết cầm chiếc nhẫn màu đen trở lại phòng. Cắt một ngón tay, giọt máu đỏ tươi theo ngón tay chảy xuống nhỏ lên chiếc nhẫn, nháy mắt hào quang màu trắng xuất hiện, chợt lóe rồi biến mất. Nếu không phải Băng Huyết luôn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, có lẽ cũng sẽ không phát hiện.
Chiếc nhẫn màu đen trở nên sáng bóng, tinh thạch màu đen dù có trong sáng cũng không đáng chú ý. Không có hoa văn, làm cho người ta có cảm giác đơn giản cùng tà thích. Đối xứng với hơi thở lạnh như băng của Băng Huyết lại rất phù hợp. Trích máu nhận chủ, thần thức của Băng Huyết và nhẫn có liên hệ với nhau. Dù lúc này Băng Huyết có một chút hiểu biết, cũng có thể hiểu, thông qua thần thức Băng Huyết kinh ngạc phát hiện chiếc nhẫn này cư nhiên lại là thánh huyễn khí. Bên trong không gian không chỉ gần trăm mét vuông, còn có công năng phòng ngự.
Vận thần thức tiến vào nhẫn. Không ngoài dự kiến, bên trong không chỉ có hồn khí và cấp cứu yên đạn liên hệ với Mặc đảo, còn có một số tiền không nhỏ, ở thế giới này, 100 văn tiền bằng 1 kim tệ, 100 kim tệ bằng 1 hắc tinh tệ, 100 hắc tinh tệ bằng 1 kim cương tệ. Mặc Kình Thiên lưu lại trong giới chỉ , kim tệ tram ngàn, ngay cả kim cương tệ cũng có mười vạn.
Nàng hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề cuộc sống, gia đình bình thường hàng tháng sinh hoạt phí nhiều lắm là năm kim tệ. Suy cho cùng hiện tại nàng chủ yếu là tu luyện, căn bản không có thời gian đi tiêu tiền. Hơn nửa hình dáng hiện tại của nàng, mang theo một đống tiền ra ngoài mua này nọ, không phải là tự rước phiền toái sao?
Đối với tâm ý của Mặc Kình Thiên, Băng Huyết luôn nhớ trong lòng. Yên lặng cảm động. Tuy rằng kíp trước nàng lãnh huyết vô tình, trừ Huyền ra, nàng đối với bất luận kẻ nào cũng tàn nhẫn cực điểm. Đó là chuyện không thể nào thay đổi, làm sát thủ, lãnh huyết vô tình mới có thể tồn tại. Nhưng không ai biết, thật ra chỉ cần người khác tốt với nàng một, nàng sẽ tốt với người đó gấp trăm lần.
Kíêp này…. Nàng không giống như kiếp trước. Qua ba ngày ở chung với Mặc Kình Thiên, Băng Huyết rõ ràng cảm giác được biến hóa của mình, nàng đã học được một điều là tin tưởng người khác.
Bổng nhiên trong giới chỉ xuất hiện một thanh chủy thủ hấp dẫn sự chú ý của nàng, thần thức vừa động, chủy thủ đã nằm trong tay nàng. Đó là một thanh chủy thủ được luyện chế từ huyền thiết, cả vật thể tối đen, tản ra khí tức thị huyết, chuôi chủy thủ được khảm một viên tinh thạch đỏ tươi như máu, mang theo yêu dị quang mang. Trong cái nhìn đầu tiên, nàng liền thích cái chuôi của chủy thủ này. Kiếp trước trong tổ chức sát thủ, phần lớn mọi người đều là dùng súng để giải quyết mục tiêu, mà nàng lại luôn dùng chủy thủ, nàng cũng biết dùng súng có thể bắn được cự ly xa, an toàn và đơn giản. Nhưng mà nàng lại luôn thích dùng chủy thủ mà lại trởthànhmột sát thủ kiệt xuất, lãnh nghị cứng cõi.
Lấy máu nhận chủ xong, thông qua thần thức, tra xét một vòng thanh chủy thủ này lại là một thánh huyễn khí, hơn nửamặt trên còn có chứa hai trận pháp phụ trợ thuộc tính hắc ám. Ẩn nấp, ám sát, đúng là vì sát thủ chuẩn bị, vũ khí dành riêng cho sát thủ.
Biết được đặc tính của chủy thủ, Băng Huyết lại càng thêm yêu thích.
“Ngươi…. Về sau gọi Huyết sát.” Tay phải nắm lấy chủy thủ, hoa hướng trước ngực, không trung hiện lệ một hào quang màu đen, trong đó hỗn độn một tia máu đỏ tươi diễm lệ.
Huyết sát, tất mang theo máu tươi quay về.
Bởi vì Mặc Kình Thiên bị thương nên ở lại tiểu viện ba ngày, mổi ngày nhìn Băng Huyết mới năm tuổi hà khắc rèn luyện, thức khuya dậy sớm, lại còn chiếu cố hắn, hắn đều đặt trong mắt, đau trong lòng.
Hắn thường tự hỏi, nếu ở lúc hắn năm tuổi, ngày đó gặp chuyện, có thể làm được như đứa nhỏ này không? Luôn luôn kiên trì, không bao giờ từ bỏ. Không oán không hận, nổ lực không ngừng, cho dù thân thể là một phế vật, nhưng không bao giờ từ bỏ, hắn không làm được….. Có thể trừ nàng, không ai có thể làm được.
Hai hòn đá nặng, cho dù là thiếu niên mười tuổi, cũng không có biện pháp làm được như nàng, mỗi ngày mang theo hai hòn đá, chạy vòng quanh phía sau núi, ngay cả buổi tối cũng không nghỉ ngơi.
Mỗi ngày Băng Huyết đều đặt ra nhiệm vụ cho mình, cố gắng huấn luyện. Ban ngày mang theo hòn đá nặng chạy vòng quanh núi huấn luyện thể năng, thuận tiện hái chút thảo dược, giữa trưa trở lại tiểu viện làm đồ ăn. Buổi chiều tiếp tục huấn luyện thể năng, đến chạng vạng, ở trong sân tập thái cực quyền. Lúc tập Thái cực quyền nàng không để cho Mặc Kình Thiên nhìn thấy, khôngphải dấu diếm cái gì, dù sao thái cực quyền tại đại lục này quá mức quái dị, từ chổ, nàng ở Diệp gia không được sủng ái, thậm chí bị người Diệp gia quên mất mà nói, quyền pháp như vậy sẽ gây ra kinh ngạc cực lớn.
Chờ ba năm sau gặp mặt, lại nói cho nghĩa phụ là mình vô tình nhặt được đồ tốt. Buổi tối nàng đem giường nhỏ tặng cho Mặc Kình Thiên, một mình ngồi bên cửa sổ, phơi người dưới ánh trăng, hấp thụ tinh hoa nhật huyệt, ngồi xuống vận cổ võ nội công.
Mặc Kình Thiên qua ba ngày an dưỡng, hơn nửa mỗi ngày điều dùng linh lực điều tức, thương thế đã dần hồi phục, đứng trong tiểu viện, từ ái nhìn Băng Huyết, thời gian huấn luyện và điều dưỡng, làm cho Băng Huyết từ khí sắc nhợt nhạt suy dinh dưỡng giờ đã tốt hơn rất nhiều, làn da trở nên sáng bóng.
“Băng Huyết, chiếc nhẫn này con cầm lấy. Ta đi rồi con lấy máu nhận chủ là được, bên trong có hồn khí để liên lạc với gia tộc và chỉ có tộc nhân chúng ta mới có thể nhận thấy được tín hiệu cầu cứu. Nếu gặp nguy hiểm, hãy lập tức cho chúng ta biết, hiểu không?” Mặc Kình Thiên từ không gian giới chỉ lấy ra một cái nhẫn màu đen giao cho Băng Huyết, lo lắng dặn.
“Nghĩa phụ yên tâm, Băng Huyết nhất định sẽ chiếu cố bản thân thật tốt.” Băng Huyết tươi cười, nhìn Mặc Kình Thiên, thật tâm tươi cười. Đối với người thân, người nhà cực kỳ yêu thương nàng, nàng cũng không keo kiệt một nụ cười. cũng chỉ có ở trước mặt người thân, nàng mới có thể thu hồi biểu tình lạnh băng, như những đứa trẻ bình thường, vui vẻ mỉm cười.
“Nếu muốn trở về, hãy dung hồn khí cho chúng ta biết, sẽ có người đến đón con.”
“Được”
“Kia, nghĩa phụ đi rồi, con tự chiếu cố chính mình.”
“Nghĩa phụ chú ý an toàn, đừng để bị thương.”
“Tốt.”
Nhìn bóng lưng Mặc Kình Thiên biến mất ở chân trời, máu cả người Băng Huyết sôi trào, nàng thề…. Có một ngày, nàng nhất định giống như nghĩa phụ đứng ở trên cao của đại lục.
Băng Huyết cầm chiếc nhẫn màu đen trở lại phòng. Cắt một ngón tay, giọt máu đỏ tươi theo ngón tay chảy xuống nhỏ lên chiếc nhẫn, nháy mắt hào quang màu trắng xuất hiện, chợt lóe rồi biến mất. Nếu không phải Băng Huyết luôn nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn, có lẽ cũng sẽ không phát hiện.
Chiếc nhẫn màu đen trở nên sáng bóng, tinh thạch màu đen dù có trong sáng cũng không đáng chú ý. Không có hoa văn, làm cho người ta có cảm giác đơn giản cùng tà thích. Đối xứng với hơi thở lạnh như băng của Băng Huyết lại rất phù hợp. Trích máu nhận chủ, thần thức của Băng Huyết và nhẫn có liên hệ với nhau. Dù lúc này Băng Huyết có một chút hiểu biết, cũng có thể hiểu, thông qua thần thức Băng Huyết kinh ngạc phát hiện chiếc nhẫn này cư nhiên lại là thánh huyễn khí. Bên trong không gian không chỉ gần trăm mét vuông, còn có công năng phòng ngự.
Vận thần thức tiến vào nhẫn. Không ngoài dự kiến, bên trong không chỉ có hồn khí và cấp cứu yên đạn liên hệ với Mặc đảo, còn có một số tiền không nhỏ, ở thế giới này, 100 văn tiền bằng 1 kim tệ, 100 kim tệ bằng 1 hắc tinh tệ, 100 hắc tinh tệ bằng 1 kim cương tệ. Mặc Kình Thiên lưu lại trong giới chỉ , kim tệ tram ngàn, ngay cả kim cương tệ cũng có mười vạn.
Nàng hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề cuộc sống, gia đình bình thường hàng tháng sinh hoạt phí nhiều lắm là năm kim tệ. Suy cho cùng hiện tại nàng chủ yếu là tu luyện, căn bản không có thời gian đi tiêu tiền. Hơn nửa hình dáng hiện tại của nàng, mang theo một đống tiền ra ngoài mua này nọ, không phải là tự rước phiền toái sao?
Đối với tâm ý của Mặc Kình Thiên, Băng Huyết luôn nhớ trong lòng. Yên lặng cảm động. Tuy rằng kíp trước nàng lãnh huyết vô tình, trừ Huyền ra, nàng đối với bất luận kẻ nào cũng tàn nhẫn cực điểm. Đó là chuyện không thể nào thay đổi, làm sát thủ, lãnh huyết vô tình mới có thể tồn tại. Nhưng không ai biết, thật ra chỉ cần người khác tốt với nàng một, nàng sẽ tốt với người đó gấp trăm lần.
Kíêp này…. Nàng không giống như kiếp trước. Qua ba ngày ở chung với Mặc Kình Thiên, Băng Huyết rõ ràng cảm giác được biến hóa của mình, nàng đã học được một điều là tin tưởng người khác.
Bổng nhiên trong giới chỉ xuất hiện một thanh chủy thủ hấp dẫn sự chú ý của nàng, thần thức vừa động, chủy thủ đã nằm trong tay nàng. Đó là một thanh chủy thủ được luyện chế từ huyền thiết, cả vật thể tối đen, tản ra khí tức thị huyết, chuôi chủy thủ được khảm một viên tinh thạch đỏ tươi như máu, mang theo yêu dị quang mang. Trong cái nhìn đầu tiên, nàng liền thích cái chuôi của chủy thủ này. Kiếp trước trong tổ chức sát thủ, phần lớn mọi người đều là dùng súng để giải quyết mục tiêu, mà nàng lại luôn dùng chủy thủ, nàng cũng biết dùng súng có thể bắn được cự ly xa, an toàn và đơn giản. Nhưng mà nàng lại luôn thích dùng chủy thủ mà lại trởthànhmột sát thủ kiệt xuất, lãnh nghị cứng cõi.
Lấy máu nhận chủ xong, thông qua thần thức, tra xét một vòng thanh chủy thủ này lại là một thánh huyễn khí, hơn nửamặt trên còn có chứa hai trận pháp phụ trợ thuộc tính hắc ám. Ẩn nấp, ám sát, đúng là vì sát thủ chuẩn bị, vũ khí dành riêng cho sát thủ.
Biết được đặc tính của chủy thủ, Băng Huyết lại càng thêm yêu thích.
“Ngươi…. Về sau gọi Huyết sát.” Tay phải nắm lấy chủy thủ, hoa hướng trước ngực, không trung hiện lệ một hào quang màu đen, trong đó hỗn độn một tia máu đỏ tươi diễm lệ.
Huyết sát, tất mang theo máu tươi quay về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook