Ác Ma Lao Tù
-
Quyển 2 - Chương 22: Thử thách
Đêm đen dần biến mất khi Tần Nhiên và Cống Lan Sâm vẫn đang bận rộn.
15 phút trước khi bình minh lên, Cống Lan Sâm lại hẹn gặp rồi tạm biệt Tần Nhiên, trở về nơi ở của mình.
Sau khi lau dọn phòng thêm một lần nữa, Tần Nhiên nhặt quyển sách kỹ năng lên…Tất cả dân bản địa đều không thể nhìn thấy, cũng không thể đụng vào vật phẩm rơi ra khi một dân bản địa chết.
“Phát hiện sách kỹ năng: Mở khóa!”
“Bạn có muốn học không?”
“Có!”
“Học kỹ năng: Mở khóa”
“Tên: Mở khóa – cơ bản”
“Thuộc tính liên quan: Nhanh nhẹn, cảm giác”
“Phân loại: Hỗ trợ”
“Hiệu quả: Bạn biết cách dùng các loại đồ dùng như kẹp tóc, dây kẽm, tua vít cán dài để mở những loại ổ khóa không quá phức tạp!”
“Tiêu hao: Thể lực”
“Điều kiện học tập: Không”
“Ghi chú: Lúc mở khóa nhớ phải chắc chắn rằng không có ai đang ở xung quanh!”
… … …
Những kiến thức liên quan đến kỹ năng lại tràn vào trong đầu Tần Nhiên. Theo phản xạ, Tần Nhiên liền mở bộ dụng cụ mở khóa ra, cầm lấy cái kẹp tóc thì liền cảm nhận được cảm giác quen thuộc khi chạm vào nó. Cảm giác này khiến khóe miệng của Tần Nhiên hơi cong lên.
Cho dù đã trả qua mấy lần lĩnh hội kỹ năng, nhưng mỗi một lần vẫn khiến Tần Nhiên cảm thấy khiếp sợ bởi sự thần kỳ của nó.
Cẩn thận cảm nhận những thay đổi của cơ thể do kỹ năng “mở khóa” mang lại, cậu mặc nguyên bộ đồ nằm xuống giường.
Từ giờ đến lúc trời sáng còn một lúc nữa.
Chừng này đã đủ để cậu nghỉ ngơi một chút.
Tần Nhiên rất quý trọng thời gian nghỉ ngơi này.
Bởi vì, câu biết mấy ngày sắp tới sẽ không có nhiều cơ hội nghỉ ngơi “an toàn” như vậy nữa.
… … …
Khoảng 7 giờ sáng, trời đã sáng rõ.
Tần Nhiên lại xuất hiện ở trường St. Paul.
“Chào buổi sáng, Lieder!”
Tần Nhiên chào vị đội trưởng đội bảo vệ trường.
“Hừ!”
Vị đội trưởng lại tỏ vẻ không chào đón khi nhìn thấy Tần Nhiên đã đến.
Nhưng ông ta vẫn không ngăn cậu lại.
Đối với Lieder thì mệnh lệnh của nữ tu Mornay quan trọng hơn cảm xúc của bản thân nhiều.
Tần Nhiên không để ý khuôn mặt lạnh tanh của Leider, cứ đi thẳng trên con đường quen thuộc đến nhà Cống Lan Sâm.
“Chào buổi sáng, Tần Nhiên!”
“Chỗ tôi có bánh mì, sữa bò và mật ong!”
“Đương nhiên, tôi thích đùi heo nướng hơn nhiều!”
So với vị đội trưởng kia thì Cống Lan Sâm vô cùng hoan nghênh Tần Nhiên đến. Hơn nữa, ông còn mời cậu cùng ăn sáng.
Trên cái bàn không lớn lắm đặt đầy đồ ăn.
Cho dù là ai thì khi nhìn thấy cái đống thức ăn trên bàn này đều không tin đây là bữa sáng của một ông cụ gần 80 tuổi. Đặc biệt là cái đùi heo nướng to đủ cho ba, bốn cậu trai trẻ ăn no.
“Tôi cũng rất thích ăn thịt!”
Tần Nhiên mỉm cười, không từ chối lời mời của ông.
Trải qua vụ hợp tác tối qua, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn một chút, từ mối quan hệ của người quen trở thành mối quan hệ bạn bè.
Trong lúc ăn sáng, cả hai người đều không nhắc gì đến chuyện tối qua.
Cho dù vị nữ tu sĩ Mornay không xuất hiện trong bàn cơm thì hai người vẫn duy trì ăn ý.
Thứ duy nhất khiến Tần Nhiên cảm thấy đáng tiếc chính là đống đồ ăn này cũng chỉ có thể lấp đầy bụng thôi chứ không giúp điểm sinh mệnh tăng lên, hay khôi phục thể lực.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại tâm lý thưởng thức mỹ thực của Tần Nhiên.
Tần Nhiên ngấu nghiến ăn sạch sẽ đống đồ ăn trước mặt với tốc độ rất nhanh.
Điều này khiến vị kỵ sĩ cuối cùng ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
“Chẳng lẽ khả năng nấu nướng của mình đã tăng mạnh?”
Cái câu nghi vấn này thúc đẩy ông lão nếm đống đồ ăn trước mặt mình trong vô thức.
Sau đó, ánh mắt nhìn Tần Nhiên của ông lão lại trở nên quái dị hơn nữa.
Nếu không phải Tần Nhiên ăn mặc quần áo chỉnh tề thì ông còn cho rằng mình gặp phải dân chạy nạn. Suy cho cùng, cho dù là bình dân thì họ cũng hiểu được một chút lễ nghi trên bàn cơm. Hơn nữa, họ cũng không thể ăn nhiều như vậy.
Mà dưới ánh mắt dòm ngó của Cống Lan Sâm, Tần Nhiên vẫn ăn uống tự nhiên.
Vì theo cậu thì hành vi này không hề xung đột với cái thân phận mà game đặt ra cho cậu. Căng lắm thì cũng chỉ khiến người khác nhìn vài lần thôi.
Phải biết rằng, cậu chỉ là một thám tử tư chứ không phải là quý tộc.
Nhưng với Cống Lan Sâm thì đây lại là một cảm nhận khác.
Không thèm để ý ánh mắt của người khác, giữ vững tâm của mình, những điều này toát lên một chút dáng vẻ không màng hơn thua, danh lợi.
Hơn nữa, thực lực của Tần Nhiên lại không tệ, cũng có thanh danh tương đối cao.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Cống Lan Sâm đã có thể xác định rằng cái thanh danh kia không phải là hư danh.
Có vẻ… là một cậu thanh niên không tệ!
Ông lão vừa nhanh chóng tiêu diệt đống đồ ăn trước mặt, vừa âm thầm nghĩ.
Nhưng cách ông ăn rất khác với hành động ngấu nhiến của Tần Nhiên.
Tuy ông ăn rất nhanh, nhưng vẫn cho người khác cảm giác tao nhã.
Là một người ngồi cùng bàn ăn, Tần Nhiên xem đây là lễ nghi của kỵ sĩ.
Sau khi ăn xong, cậu liền ngồi im chờ.
Tần Nhiên đến trường St. Paul vào lúc sáng sớm cũng không phải là để ngồi ăn với ông lão. Cậu còn có chuyện cần bàn.
Đương nhiên, việc gì thì cũng phải chờ ông ăn xong rồi mới tính tiếp.
Lễ nghi cơ bản như vậy, cậu vẫn hiểu được.
Mà với tốc độ của Cống Lan Sâm thì cậu cũng không cần phải đợi lâu lắm.
5 phút sau.
Cống Lan Sâm ăn xong lát bánh mỳ cuối cùng, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Tần Nhiên rất tự giác phụ giúp ông công việc đó… Cậu đã hưởng thụ một bữa sáng rất thỏa mãn, nên đương nhiên không ngại dùng hành động để bày tỏ lời cảm ơn với Cống Lan Sâm.
Công việc rửa sạch chén bát cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu thời gian của cậu.
Sau khi xong việc dọn dẹp tẩy rửa, Tần Nhiên và Cống Lan Sâm lại ngồi trước cái nhà gỗ nhỏ.
Tần Nhiên muốn thương lượng nhiều hơn với Cống Lan Sâm về chi tiết trong cái kế hoạch tối qua.
Tối qua hai người cũng không có đủ thời gian để bàn bạc sâu vào nên chỉ đưa ra một cái kế hoạch đại khái, thành ra bây giờ còn cần phải bổ xung rất nhiều chi tiết.
Nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì ông lão đã há mồm trước:
“Tần Nhiên, đối với đống súng ống đạn dược, cậu cảm thấy thế nào?” Cống Lan Sâm hỏi đột ngột.
Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Tần Nhiên sửng sốt.
Theo phản xạ, cậu liền nghĩ đến từ “thử thách”, nhưng lại không có cách nào để xác định.
Bởi vì, cậu thấy câu hỏi này hơi đột nhiên.
Ít nhất, theo cậu thì trước khi hoàn thành cái nhiệm vụ phụ thì cái “thử thách” này không nên xuất hiện mới đúng.
Trong dự tính của cậu, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ phụ rồi thì mới có thể khiến mối quan hệ của cậu và Cống Lan Sâm trở nên thân thiết. Từ đó, cậu có thể đưa ra lời xin phép được học kỹ xảo của ông.
Tiếp sau đó nữa mới là lúc “thử thách” xuất hiện.
Hoặc là, bởi vì quan hệ đã rất tốt nên ông lão có thể miễn luôn “thử thách”, trực tiếp đồng ý dạy cho cậu kỹ xảo.
Cậu không hề xa lạ đối với hình thức chơi này.
Nhưng còn bây giờ?
Tần Nhiêu chau mày.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tần Nhiên liền tỉnh táo lại.
Bây giờ không phải là lúc cho cậu suy nghĩ vẩn vơ.
Tần Nhiên nhanh chóng kéo suy nghĩ về rồi suy xét câu hỏi của Cống Lan Sâm.
Sau đó, cậu phát hiện ra rằng câu hỏi này rất khó trả lời.
Bởi gì cái thời đại mà đối phương trải qua đã phải kết thúc bởi vì sự xuất hiện của súng ống, đại bác.
Vinh quang của ông cũng lụi tàn trong làn bom đạn.
Nhưng đối với súng ống đạn được thì đây chỉ mới là bắt đầu! Thậm chí, sau khi trải qua mấy trăm năm nữa thì cái thời đại súng ống cũng mới chạm gần đến thời kỳ hoàng kim của nó mà thôi.
Trong lòng cậu rất rõ ràng điều này.
Cho nên cậu rất khó đưa ra câu trả lời.
Cậu không thể nói rằng đây là guồng quay của lịch sử bên bất kỳ thứ gì cản đường nó đều sẽ bị nghiền nát không thương tiếc?
Tần Nhiên tin chắc rằng nếu mình nói như vậy thì cái mối quan hệ vừa mới tốt đẹp lên một chút của hai người sẽ trở nên ngượng nghịu.
Còn việc nói vài câu trái lương tâm lừa gạt ông ấy?
Sự thật luôn chiến thắng biện hộ!
Tần Nhiên tin tưởng rằng ông ấy không phải kẻ ngốc. Ông ta là vị kỵ sĩ cuối cùng của giáo hội Aurora nên đương nhiên là đã nhìn thấy rõ ràng những thay đổi xung quanh.
Lúc này, Tần Nhiên bị rơi vào thế khó xử.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Biểu cảm trên khuôn mặt Cống Lan Sâm cũng bắt đầu hơi không vui.
Sau đó, một chút không vui này biến thành tức giận.
Hiển nhiên, thời gian suy nghĩ quá dài của Tần Nhiên đã khiến đối phương không hài lòng.
“Cậu còn chưa nghĩ ra à?”
Rốt cuộc, 2 phút sau, ông ta đã lên tiếng hỏi.
“Không có!”
“Hoặc có thể nói là… tôi hơi không biết trả lời thế nào!”
Tần Nhiên lắc đầu.
Hai cái đáp án kia đều sẽ khiến người nghe không hài lòng. Nếu cho dù là cái nào thì đều không thể giúp cậu vượt qua “thử thách” thì thôi không nói cả hai còn tốt hơn.
Không đưa ra hai đáp án mất lòng kia thì cậu còn có thể dùng những câu nói khác để bù đắp lại mối quan hệ của hai người.
Suy cho cùng thì đây không phải là một game loại cố định sự lựa chọn!
Đây là game giả thuyết có độ chân thật gần như là 100% nên tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra!
“Ha ha ha!”
Sau vài giây im lặng, Cống Lan Sâm liền bật cười to khi cậu đang tự hỏi nên mở miệng tiếp thế nào bây giờ.
“Câu trả lời không tệ!” Ông ta nói.
“Hả?” Tần Nhiên ngẩn người.
Cậu hơi không hiểu nguyên nhân.
“Kỷ nguyên thuốc nổ, động cơ hơi nước xuất hiện là điều không thể tránh khỏi! Cũng giống như thời đại của kỵ sĩ ngày xưa vậy!”
“Một kỷ nguyên bị hủy diệt thì chắc chắn sẽ mở ra một kỷ nguyên còn lộng lẫy hơn! Cho dù quá trình cũng không tốt đẹp nhưng đây là chuyện không thể thay đổi!”
“Nhưng mà, một vài truyền thống cần thiết phải giữ lại, như… lương thiện!”
“Cậu không thể trả lời đã chứng minh lương thiện trong con người cậu!”
Cống Lan Sâm mỉm cười, nói. Ánh mắt nhìn cậu của ông lão cũng có thêm ý khen ngợi, ông nói thêm:
“Tần Nhiên, cậu có thanh danh tương đối cao, có thực lực không tệ, khi đối xử với kẻ địch thì không hề nhân từ nhưng lại thiện lương! Tôi cho rằng cùng với việc tiến hành kế hoạch của cậu thì cậu còn có thể tăng thực lực của mình lên thêm nữa… Tuy hiện tại đã tiến vào thời đại của thuốc nổ, động cơ hơi nước nhưng một vài kiến thức cổ xưa vẫn rất hữu dụng!”
“Tần Nhiên, cậu sẵn lòng học những kiến thức đó từ tôi chứ?” Cống Lan Sâm nghiêm túc, hỏi.
“Đương nhiên rất sẵn lòng!”
Tần Nhiên không hề do dự trả lời, trong lòng hét to thật may mắn.
15 phút trước khi bình minh lên, Cống Lan Sâm lại hẹn gặp rồi tạm biệt Tần Nhiên, trở về nơi ở của mình.
Sau khi lau dọn phòng thêm một lần nữa, Tần Nhiên nhặt quyển sách kỹ năng lên…Tất cả dân bản địa đều không thể nhìn thấy, cũng không thể đụng vào vật phẩm rơi ra khi một dân bản địa chết.
“Phát hiện sách kỹ năng: Mở khóa!”
“Bạn có muốn học không?”
“Có!”
“Học kỹ năng: Mở khóa”
“Tên: Mở khóa – cơ bản”
“Thuộc tính liên quan: Nhanh nhẹn, cảm giác”
“Phân loại: Hỗ trợ”
“Hiệu quả: Bạn biết cách dùng các loại đồ dùng như kẹp tóc, dây kẽm, tua vít cán dài để mở những loại ổ khóa không quá phức tạp!”
“Tiêu hao: Thể lực”
“Điều kiện học tập: Không”
“Ghi chú: Lúc mở khóa nhớ phải chắc chắn rằng không có ai đang ở xung quanh!”
… … …
Những kiến thức liên quan đến kỹ năng lại tràn vào trong đầu Tần Nhiên. Theo phản xạ, Tần Nhiên liền mở bộ dụng cụ mở khóa ra, cầm lấy cái kẹp tóc thì liền cảm nhận được cảm giác quen thuộc khi chạm vào nó. Cảm giác này khiến khóe miệng của Tần Nhiên hơi cong lên.
Cho dù đã trả qua mấy lần lĩnh hội kỹ năng, nhưng mỗi một lần vẫn khiến Tần Nhiên cảm thấy khiếp sợ bởi sự thần kỳ của nó.
Cẩn thận cảm nhận những thay đổi của cơ thể do kỹ năng “mở khóa” mang lại, cậu mặc nguyên bộ đồ nằm xuống giường.
Từ giờ đến lúc trời sáng còn một lúc nữa.
Chừng này đã đủ để cậu nghỉ ngơi một chút.
Tần Nhiên rất quý trọng thời gian nghỉ ngơi này.
Bởi vì, câu biết mấy ngày sắp tới sẽ không có nhiều cơ hội nghỉ ngơi “an toàn” như vậy nữa.
… … …
Khoảng 7 giờ sáng, trời đã sáng rõ.
Tần Nhiên lại xuất hiện ở trường St. Paul.
“Chào buổi sáng, Lieder!”
Tần Nhiên chào vị đội trưởng đội bảo vệ trường.
“Hừ!”
Vị đội trưởng lại tỏ vẻ không chào đón khi nhìn thấy Tần Nhiên đã đến.
Nhưng ông ta vẫn không ngăn cậu lại.
Đối với Lieder thì mệnh lệnh của nữ tu Mornay quan trọng hơn cảm xúc của bản thân nhiều.
Tần Nhiên không để ý khuôn mặt lạnh tanh của Leider, cứ đi thẳng trên con đường quen thuộc đến nhà Cống Lan Sâm.
“Chào buổi sáng, Tần Nhiên!”
“Chỗ tôi có bánh mì, sữa bò và mật ong!”
“Đương nhiên, tôi thích đùi heo nướng hơn nhiều!”
So với vị đội trưởng kia thì Cống Lan Sâm vô cùng hoan nghênh Tần Nhiên đến. Hơn nữa, ông còn mời cậu cùng ăn sáng.
Trên cái bàn không lớn lắm đặt đầy đồ ăn.
Cho dù là ai thì khi nhìn thấy cái đống thức ăn trên bàn này đều không tin đây là bữa sáng của một ông cụ gần 80 tuổi. Đặc biệt là cái đùi heo nướng to đủ cho ba, bốn cậu trai trẻ ăn no.
“Tôi cũng rất thích ăn thịt!”
Tần Nhiên mỉm cười, không từ chối lời mời của ông.
Trải qua vụ hợp tác tối qua, quan hệ của hai người đã thân thiết hơn một chút, từ mối quan hệ của người quen trở thành mối quan hệ bạn bè.
Trong lúc ăn sáng, cả hai người đều không nhắc gì đến chuyện tối qua.
Cho dù vị nữ tu sĩ Mornay không xuất hiện trong bàn cơm thì hai người vẫn duy trì ăn ý.
Thứ duy nhất khiến Tần Nhiên cảm thấy đáng tiếc chính là đống đồ ăn này cũng chỉ có thể lấp đầy bụng thôi chứ không giúp điểm sinh mệnh tăng lên, hay khôi phục thể lực.
Nhưng điều này cũng không gây trở ngại tâm lý thưởng thức mỹ thực của Tần Nhiên.
Tần Nhiên ngấu nghiến ăn sạch sẽ đống đồ ăn trước mặt với tốc độ rất nhanh.
Điều này khiến vị kỵ sĩ cuối cùng ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm.
“Chẳng lẽ khả năng nấu nướng của mình đã tăng mạnh?”
Cái câu nghi vấn này thúc đẩy ông lão nếm đống đồ ăn trước mặt mình trong vô thức.
Sau đó, ánh mắt nhìn Tần Nhiên của ông lão lại trở nên quái dị hơn nữa.
Nếu không phải Tần Nhiên ăn mặc quần áo chỉnh tề thì ông còn cho rằng mình gặp phải dân chạy nạn. Suy cho cùng, cho dù là bình dân thì họ cũng hiểu được một chút lễ nghi trên bàn cơm. Hơn nữa, họ cũng không thể ăn nhiều như vậy.
Mà dưới ánh mắt dòm ngó của Cống Lan Sâm, Tần Nhiên vẫn ăn uống tự nhiên.
Vì theo cậu thì hành vi này không hề xung đột với cái thân phận mà game đặt ra cho cậu. Căng lắm thì cũng chỉ khiến người khác nhìn vài lần thôi.
Phải biết rằng, cậu chỉ là một thám tử tư chứ không phải là quý tộc.
Nhưng với Cống Lan Sâm thì đây lại là một cảm nhận khác.
Không thèm để ý ánh mắt của người khác, giữ vững tâm của mình, những điều này toát lên một chút dáng vẻ không màng hơn thua, danh lợi.
Hơn nữa, thực lực của Tần Nhiên lại không tệ, cũng có thanh danh tương đối cao.
Sau vài lần tiếp xúc ngắn ngủi, Cống Lan Sâm đã có thể xác định rằng cái thanh danh kia không phải là hư danh.
Có vẻ… là một cậu thanh niên không tệ!
Ông lão vừa nhanh chóng tiêu diệt đống đồ ăn trước mặt, vừa âm thầm nghĩ.
Nhưng cách ông ăn rất khác với hành động ngấu nhiến của Tần Nhiên.
Tuy ông ăn rất nhanh, nhưng vẫn cho người khác cảm giác tao nhã.
Là một người ngồi cùng bàn ăn, Tần Nhiên xem đây là lễ nghi của kỵ sĩ.
Sau khi ăn xong, cậu liền ngồi im chờ.
Tần Nhiên đến trường St. Paul vào lúc sáng sớm cũng không phải là để ngồi ăn với ông lão. Cậu còn có chuyện cần bàn.
Đương nhiên, việc gì thì cũng phải chờ ông ăn xong rồi mới tính tiếp.
Lễ nghi cơ bản như vậy, cậu vẫn hiểu được.
Mà với tốc độ của Cống Lan Sâm thì cậu cũng không cần phải đợi lâu lắm.
5 phút sau.
Cống Lan Sâm ăn xong lát bánh mỳ cuối cùng, bắt đầu dọn dẹp bàn ăn. Tần Nhiên rất tự giác phụ giúp ông công việc đó… Cậu đã hưởng thụ một bữa sáng rất thỏa mãn, nên đương nhiên không ngại dùng hành động để bày tỏ lời cảm ơn với Cống Lan Sâm.
Công việc rửa sạch chén bát cũng chẳng tiêu tốn bao nhiêu thời gian của cậu.
Sau khi xong việc dọn dẹp tẩy rửa, Tần Nhiên và Cống Lan Sâm lại ngồi trước cái nhà gỗ nhỏ.
Tần Nhiên muốn thương lượng nhiều hơn với Cống Lan Sâm về chi tiết trong cái kế hoạch tối qua.
Tối qua hai người cũng không có đủ thời gian để bàn bạc sâu vào nên chỉ đưa ra một cái kế hoạch đại khái, thành ra bây giờ còn cần phải bổ xung rất nhiều chi tiết.
Nhưng cậu chưa kịp mở miệng thì ông lão đã há mồm trước:
“Tần Nhiên, đối với đống súng ống đạn dược, cậu cảm thấy thế nào?” Cống Lan Sâm hỏi đột ngột.
Câu hỏi không đầu không đuôi khiến Tần Nhiên sửng sốt.
Theo phản xạ, cậu liền nghĩ đến từ “thử thách”, nhưng lại không có cách nào để xác định.
Bởi vì, cậu thấy câu hỏi này hơi đột nhiên.
Ít nhất, theo cậu thì trước khi hoàn thành cái nhiệm vụ phụ thì cái “thử thách” này không nên xuất hiện mới đúng.
Trong dự tính của cậu, chỉ khi hoàn thành nhiệm vụ phụ rồi thì mới có thể khiến mối quan hệ của cậu và Cống Lan Sâm trở nên thân thiết. Từ đó, cậu có thể đưa ra lời xin phép được học kỹ xảo của ông.
Tiếp sau đó nữa mới là lúc “thử thách” xuất hiện.
Hoặc là, bởi vì quan hệ đã rất tốt nên ông lão có thể miễn luôn “thử thách”, trực tiếp đồng ý dạy cho cậu kỹ xảo.
Cậu không hề xa lạ đối với hình thức chơi này.
Nhưng còn bây giờ?
Tần Nhiêu chau mày.
Nhưng rất nhanh sau đó, Tần Nhiên liền tỉnh táo lại.
Bây giờ không phải là lúc cho cậu suy nghĩ vẩn vơ.
Tần Nhiên nhanh chóng kéo suy nghĩ về rồi suy xét câu hỏi của Cống Lan Sâm.
Sau đó, cậu phát hiện ra rằng câu hỏi này rất khó trả lời.
Bởi gì cái thời đại mà đối phương trải qua đã phải kết thúc bởi vì sự xuất hiện của súng ống, đại bác.
Vinh quang của ông cũng lụi tàn trong làn bom đạn.
Nhưng đối với súng ống đạn được thì đây chỉ mới là bắt đầu! Thậm chí, sau khi trải qua mấy trăm năm nữa thì cái thời đại súng ống cũng mới chạm gần đến thời kỳ hoàng kim của nó mà thôi.
Trong lòng cậu rất rõ ràng điều này.
Cho nên cậu rất khó đưa ra câu trả lời.
Cậu không thể nói rằng đây là guồng quay của lịch sử bên bất kỳ thứ gì cản đường nó đều sẽ bị nghiền nát không thương tiếc?
Tần Nhiên tin chắc rằng nếu mình nói như vậy thì cái mối quan hệ vừa mới tốt đẹp lên một chút của hai người sẽ trở nên ngượng nghịu.
Còn việc nói vài câu trái lương tâm lừa gạt ông ấy?
Sự thật luôn chiến thắng biện hộ!
Tần Nhiên tin tưởng rằng ông ấy không phải kẻ ngốc. Ông ta là vị kỵ sĩ cuối cùng của giáo hội Aurora nên đương nhiên là đã nhìn thấy rõ ràng những thay đổi xung quanh.
Lúc này, Tần Nhiên bị rơi vào thế khó xử.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Biểu cảm trên khuôn mặt Cống Lan Sâm cũng bắt đầu hơi không vui.
Sau đó, một chút không vui này biến thành tức giận.
Hiển nhiên, thời gian suy nghĩ quá dài của Tần Nhiên đã khiến đối phương không hài lòng.
“Cậu còn chưa nghĩ ra à?”
Rốt cuộc, 2 phút sau, ông ta đã lên tiếng hỏi.
“Không có!”
“Hoặc có thể nói là… tôi hơi không biết trả lời thế nào!”
Tần Nhiên lắc đầu.
Hai cái đáp án kia đều sẽ khiến người nghe không hài lòng. Nếu cho dù là cái nào thì đều không thể giúp cậu vượt qua “thử thách” thì thôi không nói cả hai còn tốt hơn.
Không đưa ra hai đáp án mất lòng kia thì cậu còn có thể dùng những câu nói khác để bù đắp lại mối quan hệ của hai người.
Suy cho cùng thì đây không phải là một game loại cố định sự lựa chọn!
Đây là game giả thuyết có độ chân thật gần như là 100% nên tất cả mọi thứ đều có thể xảy ra!
“Ha ha ha!”
Sau vài giây im lặng, Cống Lan Sâm liền bật cười to khi cậu đang tự hỏi nên mở miệng tiếp thế nào bây giờ.
“Câu trả lời không tệ!” Ông ta nói.
“Hả?” Tần Nhiên ngẩn người.
Cậu hơi không hiểu nguyên nhân.
“Kỷ nguyên thuốc nổ, động cơ hơi nước xuất hiện là điều không thể tránh khỏi! Cũng giống như thời đại của kỵ sĩ ngày xưa vậy!”
“Một kỷ nguyên bị hủy diệt thì chắc chắn sẽ mở ra một kỷ nguyên còn lộng lẫy hơn! Cho dù quá trình cũng không tốt đẹp nhưng đây là chuyện không thể thay đổi!”
“Nhưng mà, một vài truyền thống cần thiết phải giữ lại, như… lương thiện!”
“Cậu không thể trả lời đã chứng minh lương thiện trong con người cậu!”
Cống Lan Sâm mỉm cười, nói. Ánh mắt nhìn cậu của ông lão cũng có thêm ý khen ngợi, ông nói thêm:
“Tần Nhiên, cậu có thanh danh tương đối cao, có thực lực không tệ, khi đối xử với kẻ địch thì không hề nhân từ nhưng lại thiện lương! Tôi cho rằng cùng với việc tiến hành kế hoạch của cậu thì cậu còn có thể tăng thực lực của mình lên thêm nữa… Tuy hiện tại đã tiến vào thời đại của thuốc nổ, động cơ hơi nước nhưng một vài kiến thức cổ xưa vẫn rất hữu dụng!”
“Tần Nhiên, cậu sẵn lòng học những kiến thức đó từ tôi chứ?” Cống Lan Sâm nghiêm túc, hỏi.
“Đương nhiên rất sẵn lòng!”
Tần Nhiên không hề do dự trả lời, trong lòng hét to thật may mắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook