Ác Ma Lao Tù
-
Quyển 1 - Chương 5: Đánh Lén
Thấy cô gái ấy lao ra, Tần Nhiên ngơ ngẩn cả người.
Khi cô ấy đưa ra lời đề nghị một người gây sự chú ý, một người đánh lén thì Tần Nhiên liền cho rằng cô gái ấy sẽ bảo cậu đi ra gây sự chú ý với hai tên côn đồ đang cầm súng kia.
Nhưng không ngờ, cô ấy lại xung phong nhận nhiệm vụ nguy hiểm này.
“Ha ha, thật bất ngờ!”
Tiếng thét của cô gái hòa vào tiếng cười thô thiển của hai tên côn đồ làm Tần Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ranh giới đạo đức trong tâm làm Tần Nhiên không chọn nhân cơ hội bỏ trốn, đương nhiên càng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Tần Nhiên nắm chặt thanh dao găm trong tay, đột nhiên nhảy ra khỏi chỗ núp.
Ngay lập tức, hai thân hình xuất hiện trong mắt của Tần Nhiên.
Một người đi trước, một người theo sau, mà người đi phía trước đã hoàn toàn bị tiếng thét của cô gái kia thu hút, người theo sau vẫn đang tập trung tinh thần cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Tần Nhiên vừa nhảy ra thì người đi sau đã phát hiện ra cậu rồi ngay lập tức giơ súng lên chuẩn bị bắn!
“Không ổn!” Thấy tên côn đồ ấy giơ súng lên, trong lòng Tần Nhiên bắt đầu hốt hoảng.
Tần Nhiên biết rõ bản thân không có siêu năng lực, không thể né tránh viên đạn như trong phim, mà tên ấy đang cách cậu tận 3m, cậu không thể kịp chạy tới ngăn cản trước khi tên ấy bắt đầu xả đạn.
Cứ theo tình hình này cậu chết là cái chắc!
Thậm chí Tần Nhiên bắt đầu ngửi thấy mùi vị của tử vong, lạnh lẽo, làm người ta không khỏi rùng mình!
Nhưng không hiểu sao cậu lại cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng rực trong cơ thể mình!
Đó chính là cảm giác không cam lòng khi đứng trước cái chết, chính là cảm giác muốn được sống!
Chính nhờ vào cảm xúc nóng bỏng này mà cậu có thể kiên cường chống trọi với căn bệnh gen nhiễm vi rút tới giờ, kiên cường mà đi làm đủ thứ công việc để có đủ tiền trị liệu, kiên cường mà không bi lụy, tuyệt vọng tại hiện thực!
Vì vậy, vào giây phút này cậu cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!
Cơ thể Tần Nhiên vẫn tiếp tục lao ra, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào tên côn đồ trước mặt. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm ra một đường sống!
Mà tên côn đồ đang cầm súng thì lại mỉm cười. Nụ cười tràn đầy châm chọc và khinh thường.
Đối với mấy thằng đang hấp hối còn cố giãy giụa này, thật sự hắn đã gặp qua quá nhiều, mà chính bản thân hắn cũng đã kết liễu bảy thằng, à không, tám thằng như vậy.
Số người mà hắn giết có chút mơ hồ. Hắn không nhớ rõ lắm. Nhưng cũng không quan trọng, coi như cái thằng đang ở trước mặt này là thằng thứ chín đi!
Tên côn đồ cầm súng, le lưỡi liếm liếm môi, trên mặt tỏ rõ vẻ hưng phấn, tay lại chuẩn bị bóp cò.
Nhưng, ngay lúc này, Tần Nhiên vốn đang lao nhanh tới đột nhiên nhảy xổ qua phải!
Tên côn đồ theo bản năng mà di chuyển tầm ngắm đuổi theo cậu, nhưng thứ mà hắn nhìn thấy lại là cái gáy của đồng bọn! Ngay lập tức, tên côn đồ sửng sốt.
“Ngay lúc này!” Tần Nhiên đang lao nhanh đột ngột bộc phát ra tốc độ còn nhanh hơn, cong lưng lại, dồn hết sức lực đâm vào người tên côn đồ đang đi ở phía trước. Con dao găm thoăn thoắt như con thoi, lách qua xương sườn, trực tiếp đâm vào trái tim!
“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành 100 thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50 vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”
Phụt!
Cậu nhanh chóng rút con dao găm ra làm máu tươi bắn phụt ra. Cảm giác nóng rực lại xuất hiện trên mặt Tần Nhiên thêm lần nữa, nhưng lần này cậu đã có kinh nghiệm, nhanh chóng nheo mắt lại ngay khi rút con dao găm ra.
Động tác của Tần Nhiên cũng không vì đã giết chết tên đi trước mà dừng lại.
Bởi vì, cậu rất rõ ràng, địch nhân đúng nghĩa của cậu không phải thằng này mà là thằng đứng sau!
“A!” Kêu một tiếng thật lớn lấy dũng khí, Tần Nhiên dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt lấy cái thi thể này như làm tấm chắn cho bản thân rồi lao về phía đối thủ.
Một tiếng “ầm!” nặng nề vang lên, Tần Nhiên và cái “tấm chắn” thi thể tông mạnh vào người tên côn đồ đang cầm súng làm cả ba té lăn quay trên mặt đất.
Cái “tấm chắn” đè trên người tên côn đồ, còn Tần Nhiên thì lại té lăn qua một bên.
Tần Nhiên nhanh chóng bò dậy, nhào về phía địch nhân. Còn tên côn đồ đang cầm súng như cảm nhận được có nguy hiểm đang đến gần, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Nhưng xui thay, cái thi thể đang đè lên người hắn nặng hơn hắn nghĩ rất nhiều, nên khi hắn còn chưa kịp hoàn toàn đẩy cái thi thể ra thì Tần Nhiên đã vọt tới trước mặt hắn.
Đối với địch nhân, Tần Nhiên không lưu tình chút nào. Cậu lập tức nằm đè lên cái thi thể để tên côn đồ khó có thể tránh thoát đồng thời vung dao chém vào tay phải đang cầm súng của hắn.
Súng ống! Đây là thứ khiến tên côn đồ cảm thấy ỷ lại nhất, cũng chính là thứ mà Tần Nhiên kiêng kị nhất!
Kim loại xé gió đâm xuyên vào vào cổ tay của tên côn đồ tạo thành âm thanh “Xoẹt!” một tiếng.
“A!” Tiếng thét thảm thiết vang lên, cùng lúc đó là cái súng bị hắn ném ra xa trong vô thức, Tần Nhiên thừa cơ rút dao găm ra đâm vào chỗ yếu hại nhất của địch nhân: Cổ!
Đúng là cơ thể của tên côn đồ này đang bị thi thể đè ép, nhưng mặt khác, cái thi thể này cũng trở thành “tấm chắn” cho tim của hắn, nên Tần Nhiên chỉ có thể lựa chọn nơi mà cậu đang nhìn thấy rõ ràng nhất: cổ.
Phụt!
Con dao găm đâm xuyên qua cổ họng làm tiếng la im bặt.
“Đụng: Tạo thành 2 thương tổn sinh mệnh, đối thủ tiến vào trạng thái choáng váng 1 giây…”
“Đâm: Tạo thành 12 thương tổn sinh mệnh, đối thủ tiến vào trạng thái tàn phế tay phải…”
“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành 85 thương tổn sinh mệnh (43 vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”
Tiếng nhắc nhở của chiến đấu ký lục không ngừng vang lên, cậu đột nhiên rũ rượi ngồi trượt trên mặt đất, thở dốc từng hơi nặng nề.
Tuy cuộc chiến vừa rồi rất nhanh, còn không đến 5 giây, nhưng đối với Tần Nhiên thì đây quả thật tiêu hao rất nhiều tinh thần và thể lực!
Từ việc lợi dụng vị trí đứng của hai tên côn đồ để tạo cơ hội cho mình đến việc công kích đối thủ, cậu đều sử dụng toàn bộ lực lượng của bản thân, nên sau khi đã xử lý xong hai tên côn đồ, cậu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong mắt đều là những ngôi sao đang quay mòng mòng, cảm giác sắp ngất đi này buộc cậu phải nửa quỳ trên mặt đất để chống đỡ cơ thể.
Cho dù mùi máu tươi có gay mũi cỡ nào, Tần Nhiên cũng không muốn nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Hơn nữa, cậu giống như… bắt đầu quen với mùi màu tươi rồi!
“Đúng là thói quen đáng sợ!” Tần Nhiên tự giễu cười.
Khi chỉ có hai lựa chọn là hoặc giết hoặc bị giết, Tần Nhiên buộc phải như vậy.
Vừa cười mỉa mai vừa nhìn về thanh thuộc tính. Cậu nhận thấy:
“Thể lực: 20”
Vốn dĩ chỗ thể lực là 100, nhưng bây giờ chỉ còn lại có 20.
Nhưng, theo số lần hít thở của cậu, cứ mỗi giây thể lực lại cộng thêm 1, 2 điểm. Nên hơn 10 giây sau Tần Nhiên đã có thể đứng dậy một lần nữa.
Sau khi có thể đứng dậy, cậu nhanh chóng lục soát hai cái thi thể trước mặt, cướp lấy tất cả những gì có thể có giá trị.
“Tên: M1905”
“Loại hình: súng ống”
“Chất lượng: Bị tổn hại”
“Lực công kích: bình thường”
“Dung lượng ổ đạn: 7 viên”
“Thuộc tính: không”
“Công dụng đặc biệt: Không”
“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: có”
“Ghi chú: Đây là một thanh súng lục đường kính 11mm nhưng không được bảo dưỡng thường xuyên, cần thận kẹt cò súng.”
…
“Tên: Viên đạn”
“Phân loại: Đạn dược”
“Chất lượng: Bình thường”
“Thuộc tính: không”
“Công dụng đặc biệt: Không”
“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: có”
“Ghi chú: Đây là viên đạn có đường kính 11mm, là loại đạn rất có hiệu quả đối với súng lục.”
…
Hai thanh súng lục M1905 và 6 viên đạn là chiến lợi phẩm lớn nhất của Tần Nhiên, ngoài hai thứ này ra không còn thứ gì có nhiều giá trị nữa.
Cầm chặt thanh M1905 trong tay làm Tần Nhiên cảm thấy an toàn hơn nhiều. Cậu đưa mắt nhìn về phía sau.
“An toàn!” Tần Nhiên nói vọng tới chỗ cô gái đang đứng không xa kia.
Nhưng cô gái ấy không tiến đến chỗ cậu ngay lập tức.
Cô gái đã sinh tồn vượt qua bốn tháng chiến loạn này, không những cảnh giác mà còn rất thông minh!
Ban nãy cô ấy chủ động nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng hai tên côn đồ kia, ngoại trừ lý do mà cô đã nói thì thật ra phần lớn là vì cô biết nếu bắt Tần Nhiên làm nhiệm vụ đánh lạc hướng thì sự hợp tác giữa hai người ngay tức khắc sẽ vỡ tan, sau đó, bị hai tên côn đồ giết từng người một.
Giờ phút này Tần Nhiên mới nghĩ tới nguyên nhân sâu xa trong đó.
Cho nên, Tần Nhiên càng muốn làm quen với đối phương, rồi… cùng hợp tác.
Hợp tác với người thông minh luôn luôn làm người khác cảm thấy vui sướng! Đương nhiên, nếu muốn hợp tác thì cần phải biểu hiện thành ý.
“Cô xem, chúng ta vô tình gặp nhau hai lần rồi, đã vậy còn phối hợp giúp đỡ nhau hai lần, vậy nên tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác hỗ trợ nhau - vượt qua khoảng thời gian chết tiệt này!” Thấy đối phương còn do dự, cảnh giác, Tần Nhiên lập tức treo hai thanh súng lục vào hai bên hông rồi giơ hai tay lên cao, nói.
Động tác của Tần Nhiên thể hiện ra tuyệt đối thiện ý, mà lời nói của cậu cũng làm đối phương có chút cảm động.
Vài giây sau, cô gái bước tới.
“Ban nãy tôi cũng góp sức, tôi có quyền được chia một phần chiến lợi phẩm!” Cô ấy nói như vậy.
“Đương nhiên!” Tần Nhiên tán thành, gật gật đầu.
Đối với chiến thắng lúc nãy cô ấy cũng có công rất lớn, nếu không phải cô ấy chạy ra đánh lạc hướng một trong hai tên côn đồ thì cho dù Tần Nhiên có là siêu nhân cũng không thể né tránh hai người cùng nhau xả đạn. Vì vậy, cậu cũng không để ý việc chia một phần chiến lợi phẩm cho đối phương.
Ngay sau đó, Tần Nhiên liền chuẩn bị đem một thanh súng lục M1905 đang dắt bên hông đưa cho cô ấy. Nhưng mà, điều làm cho Tần Nhiên bất ngờ là, ngay sau khi cậu gật đầu, cô ấy liền xoay người chạy tới chỗ cái thi thể không có đầu kia.
Tần Nhiên ngây người trong giây lát rồi ngay lập tức phải ứng lại.
Vừa rồi hai người này giằng co chắc chắn không đơn giản chỉ vì ngẫu nhiên gặp phải. Chắc hẳn là vì một hay nhiều đồ vật gì đó. Tuy cậu rất tò mò vật đó là cái gì nhưng nếu ban nãy cậu đã gật đầu thừa nhận đối phương cũng có một phần chiến lợi phẩm thì bây giờ tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Tần Nhiên đứng tại chỗ, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa chờ cô gái kia lục tìm.
Rất nhanh, cô ấy liền xách theo một cái ba lô đi tới.
“Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một chỗ khuất một chút, chỗ này không an toàn!” Tần Nhiên nói.
Tiếng súng đột ngột lúc nãy tất nhiên sẽ đưa tới một ít người.
Trên thực tế, Tần Nhiên đã bắt đầu nhận thấy những ánh mắt không có hảo ý đang nhìn trộm bọn họ ở cách đó không xa.
Những người nghe thấy tiếng súng mà còn dám đến xem xét hiển nhiên không phải hạng dễ chọc.
Cho dù bây giờ Tần Nhiên có hai thanh súng lục, nhưng dưới điều kiện chỉ có mỗi sáu viên đạn, cậu cũng không muốn đánh nhau với số địch nhân mà hiện tại cậu còn không biết là có bao nhiêu người.
“Theo tôi!” Cô gái lên tiếng, hướng về Tần Nhiên làm một động tác ý hãy đi theo sau.
Là một người đã sinh tồn trong thành phố chiến tranh và giết chóc này hơn bốn tháng, cô đương nhiên rõ ràng vấn đề mà họ đang gặp phải.
Chiến đấu không đáng sợ! Điều đáng sợ là phải chiến đấu liên tiếp không ngừng nghỉ, chiến đấu vĩnh viễn!
Mà muốn tránh cho tình huống này phát sinh thì phải cố gắng giải quyết đối thủ nhanh nhất có thể rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
May mắn thay, đối với cô thì những việc nêu trên không có gì là khó khăn cả.
Tần Nhiên rẽ trái rẽ phải theo sau cô gái, cho dù lâu lâu có vấp suýt té ngã thì cậu cũng không dám dừng lại dù chỉ một giây, tập trung tinh thần đi theo sát sau lưng cô.
Sau khi cắm đầu chạy tầm 20 phút, hai người đi tới chỗ một đống phế tích.
Cô gái dừng bước, Tần Nhiên cũng dừng lại rồi bắt đầu quan sát đánh giá xung quanh theo bản năng.
Nhưng Tần Nhiên cũng không phát hiện được cái gì.
Trên thực tế, đống phế tích trước mặt này không khác gì những đống phế tích mà cậu đã nhìn thấy lúc nãy. Đều là những vách tường đổ sập nham nhở, đất đá, mảnh gỗ văng khắp nơi đều có.
Nhưng, có một chuyện Tần Nhiên có thể khẳng định.
Sau tầm 20 phút cắm đầu chạy này, những người đuổi theo họ đã cách họ càng ngày càng xa rồi bị bỏ lại.
Tạm thời họ đã an toàn.
Khi cô ấy đưa ra lời đề nghị một người gây sự chú ý, một người đánh lén thì Tần Nhiên liền cho rằng cô gái ấy sẽ bảo cậu đi ra gây sự chú ý với hai tên côn đồ đang cầm súng kia.
Nhưng không ngờ, cô ấy lại xung phong nhận nhiệm vụ nguy hiểm này.
“Ha ha, thật bất ngờ!”
Tiếng thét của cô gái hòa vào tiếng cười thô thiển của hai tên côn đồ làm Tần Nhiên nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Ranh giới đạo đức trong tâm làm Tần Nhiên không chọn nhân cơ hội bỏ trốn, đương nhiên càng sẽ không bỏ qua cơ hội ngàn năm có một này.
Tần Nhiên nắm chặt thanh dao găm trong tay, đột nhiên nhảy ra khỏi chỗ núp.
Ngay lập tức, hai thân hình xuất hiện trong mắt của Tần Nhiên.
Một người đi trước, một người theo sau, mà người đi phía trước đã hoàn toàn bị tiếng thét của cô gái kia thu hút, người theo sau vẫn đang tập trung tinh thần cảnh giác nhìn ngó xung quanh.
Tần Nhiên vừa nhảy ra thì người đi sau đã phát hiện ra cậu rồi ngay lập tức giơ súng lên chuẩn bị bắn!
“Không ổn!” Thấy tên côn đồ ấy giơ súng lên, trong lòng Tần Nhiên bắt đầu hốt hoảng.
Tần Nhiên biết rõ bản thân không có siêu năng lực, không thể né tránh viên đạn như trong phim, mà tên ấy đang cách cậu tận 3m, cậu không thể kịp chạy tới ngăn cản trước khi tên ấy bắt đầu xả đạn.
Cứ theo tình hình này cậu chết là cái chắc!
Thậm chí Tần Nhiên bắt đầu ngửi thấy mùi vị của tử vong, lạnh lẽo, làm người ta không khỏi rùng mình!
Nhưng không hiểu sao cậu lại cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng rực trong cơ thể mình!
Đó chính là cảm giác không cam lòng khi đứng trước cái chết, chính là cảm giác muốn được sống!
Chính nhờ vào cảm xúc nóng bỏng này mà cậu có thể kiên cường chống trọi với căn bệnh gen nhiễm vi rút tới giờ, kiên cường mà đi làm đủ thứ công việc để có đủ tiền trị liệu, kiên cường mà không bi lụy, tuyệt vọng tại hiện thực!
Vì vậy, vào giây phút này cậu cũng sẽ không bao giờ từ bỏ!
Cơ thể Tần Nhiên vẫn tiếp tục lao ra, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào tên côn đồ trước mặt. Trong đầu nhanh chóng suy nghĩ tìm ra một đường sống!
Mà tên côn đồ đang cầm súng thì lại mỉm cười. Nụ cười tràn đầy châm chọc và khinh thường.
Đối với mấy thằng đang hấp hối còn cố giãy giụa này, thật sự hắn đã gặp qua quá nhiều, mà chính bản thân hắn cũng đã kết liễu bảy thằng, à không, tám thằng như vậy.
Số người mà hắn giết có chút mơ hồ. Hắn không nhớ rõ lắm. Nhưng cũng không quan trọng, coi như cái thằng đang ở trước mặt này là thằng thứ chín đi!
Tên côn đồ cầm súng, le lưỡi liếm liếm môi, trên mặt tỏ rõ vẻ hưng phấn, tay lại chuẩn bị bóp cò.
Nhưng, ngay lúc này, Tần Nhiên vốn đang lao nhanh tới đột nhiên nhảy xổ qua phải!
Tên côn đồ theo bản năng mà di chuyển tầm ngắm đuổi theo cậu, nhưng thứ mà hắn nhìn thấy lại là cái gáy của đồng bọn! Ngay lập tức, tên côn đồ sửng sốt.
“Ngay lúc này!” Tần Nhiên đang lao nhanh đột ngột bộc phát ra tốc độ còn nhanh hơn, cong lưng lại, dồn hết sức lực đâm vào người tên côn đồ đang đi ở phía trước. Con dao găm thoăn thoắt như con thoi, lách qua xương sườn, trực tiếp đâm vào trái tim!
“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành 100 thương tổn sinh mệnh cho đối thủ (50 vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”
Phụt!
Cậu nhanh chóng rút con dao găm ra làm máu tươi bắn phụt ra. Cảm giác nóng rực lại xuất hiện trên mặt Tần Nhiên thêm lần nữa, nhưng lần này cậu đã có kinh nghiệm, nhanh chóng nheo mắt lại ngay khi rút con dao găm ra.
Động tác của Tần Nhiên cũng không vì đã giết chết tên đi trước mà dừng lại.
Bởi vì, cậu rất rõ ràng, địch nhân đúng nghĩa của cậu không phải thằng này mà là thằng đứng sau!
“A!” Kêu một tiếng thật lớn lấy dũng khí, Tần Nhiên dùng hết sức lực toàn thân nắm chặt lấy cái thi thể này như làm tấm chắn cho bản thân rồi lao về phía đối thủ.
Một tiếng “ầm!” nặng nề vang lên, Tần Nhiên và cái “tấm chắn” thi thể tông mạnh vào người tên côn đồ đang cầm súng làm cả ba té lăn quay trên mặt đất.
Cái “tấm chắn” đè trên người tên côn đồ, còn Tần Nhiên thì lại té lăn qua một bên.
Tần Nhiên nhanh chóng bò dậy, nhào về phía địch nhân. Còn tên côn đồ đang cầm súng như cảm nhận được có nguy hiểm đang đến gần, bắt đầu điên cuồng giãy giụa.
Nhưng xui thay, cái thi thể đang đè lên người hắn nặng hơn hắn nghĩ rất nhiều, nên khi hắn còn chưa kịp hoàn toàn đẩy cái thi thể ra thì Tần Nhiên đã vọt tới trước mặt hắn.
Đối với địch nhân, Tần Nhiên không lưu tình chút nào. Cậu lập tức nằm đè lên cái thi thể để tên côn đồ khó có thể tránh thoát đồng thời vung dao chém vào tay phải đang cầm súng của hắn.
Súng ống! Đây là thứ khiến tên côn đồ cảm thấy ỷ lại nhất, cũng chính là thứ mà Tần Nhiên kiêng kị nhất!
Kim loại xé gió đâm xuyên vào vào cổ tay của tên côn đồ tạo thành âm thanh “Xoẹt!” một tiếng.
“A!” Tiếng thét thảm thiết vang lên, cùng lúc đó là cái súng bị hắn ném ra xa trong vô thức, Tần Nhiên thừa cơ rút dao găm ra đâm vào chỗ yếu hại nhất của địch nhân: Cổ!
Đúng là cơ thể của tên côn đồ này đang bị thi thể đè ép, nhưng mặt khác, cái thi thể này cũng trở thành “tấm chắn” cho tim của hắn, nên Tần Nhiên chỉ có thể lựa chọn nơi mà cậu đang nhìn thấy rõ ràng nhất: cổ.
Phụt!
Con dao găm đâm xuyên qua cổ họng làm tiếng la im bặt.
“Đụng: Tạo thành 2 thương tổn sinh mệnh, đối thủ tiến vào trạng thái choáng váng 1 giây…”
“Đâm: Tạo thành 12 thương tổn sinh mệnh, đối thủ tiến vào trạng thái tàn phế tay phải…”
“Đâm: Công kích yếu điểm, tạo thành 85 thương tổn sinh mệnh (43 vũ khí lạnh (dao găm) - cơ bản X 2), đối thủ tử vong…”
Tiếng nhắc nhở của chiến đấu ký lục không ngừng vang lên, cậu đột nhiên rũ rượi ngồi trượt trên mặt đất, thở dốc từng hơi nặng nề.
Tuy cuộc chiến vừa rồi rất nhanh, còn không đến 5 giây, nhưng đối với Tần Nhiên thì đây quả thật tiêu hao rất nhiều tinh thần và thể lực!
Từ việc lợi dụng vị trí đứng của hai tên côn đồ để tạo cơ hội cho mình đến việc công kích đối thủ, cậu đều sử dụng toàn bộ lực lượng của bản thân, nên sau khi đã xử lý xong hai tên côn đồ, cậu cảm thấy hoa mắt chóng mặt, trong mắt đều là những ngôi sao đang quay mòng mòng, cảm giác sắp ngất đi này buộc cậu phải nửa quỳ trên mặt đất để chống đỡ cơ thể.
Cho dù mùi máu tươi có gay mũi cỡ nào, Tần Nhiên cũng không muốn nhúc nhích dù chỉ là một chút.
Hơn nữa, cậu giống như… bắt đầu quen với mùi màu tươi rồi!
“Đúng là thói quen đáng sợ!” Tần Nhiên tự giễu cười.
Khi chỉ có hai lựa chọn là hoặc giết hoặc bị giết, Tần Nhiên buộc phải như vậy.
Vừa cười mỉa mai vừa nhìn về thanh thuộc tính. Cậu nhận thấy:
“Thể lực: 20”
Vốn dĩ chỗ thể lực là 100, nhưng bây giờ chỉ còn lại có 20.
Nhưng, theo số lần hít thở của cậu, cứ mỗi giây thể lực lại cộng thêm 1, 2 điểm. Nên hơn 10 giây sau Tần Nhiên đã có thể đứng dậy một lần nữa.
Sau khi có thể đứng dậy, cậu nhanh chóng lục soát hai cái thi thể trước mặt, cướp lấy tất cả những gì có thể có giá trị.
“Tên: M1905”
“Loại hình: súng ống”
“Chất lượng: Bị tổn hại”
“Lực công kích: bình thường”
“Dung lượng ổ đạn: 7 viên”
“Thuộc tính: không”
“Công dụng đặc biệt: Không”
“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: có”
“Ghi chú: Đây là một thanh súng lục đường kính 11mm nhưng không được bảo dưỡng thường xuyên, cần thận kẹt cò súng.”
…
“Tên: Viên đạn”
“Phân loại: Đạn dược”
“Chất lượng: Bình thường”
“Thuộc tính: không”
“Công dụng đặc biệt: Không”
“Có nên mang theo làm nhiệm vụ: có”
“Ghi chú: Đây là viên đạn có đường kính 11mm, là loại đạn rất có hiệu quả đối với súng lục.”
…
Hai thanh súng lục M1905 và 6 viên đạn là chiến lợi phẩm lớn nhất của Tần Nhiên, ngoài hai thứ này ra không còn thứ gì có nhiều giá trị nữa.
Cầm chặt thanh M1905 trong tay làm Tần Nhiên cảm thấy an toàn hơn nhiều. Cậu đưa mắt nhìn về phía sau.
“An toàn!” Tần Nhiên nói vọng tới chỗ cô gái đang đứng không xa kia.
Nhưng cô gái ấy không tiến đến chỗ cậu ngay lập tức.
Cô gái đã sinh tồn vượt qua bốn tháng chiến loạn này, không những cảnh giác mà còn rất thông minh!
Ban nãy cô ấy chủ động nhận nhiệm vụ đánh lạc hướng hai tên côn đồ kia, ngoại trừ lý do mà cô đã nói thì thật ra phần lớn là vì cô biết nếu bắt Tần Nhiên làm nhiệm vụ đánh lạc hướng thì sự hợp tác giữa hai người ngay tức khắc sẽ vỡ tan, sau đó, bị hai tên côn đồ giết từng người một.
Giờ phút này Tần Nhiên mới nghĩ tới nguyên nhân sâu xa trong đó.
Cho nên, Tần Nhiên càng muốn làm quen với đối phương, rồi… cùng hợp tác.
Hợp tác với người thông minh luôn luôn làm người khác cảm thấy vui sướng! Đương nhiên, nếu muốn hợp tác thì cần phải biểu hiện thành ý.
“Cô xem, chúng ta vô tình gặp nhau hai lần rồi, đã vậy còn phối hợp giúp đỡ nhau hai lần, vậy nên tôi nghĩ chúng ta có thể hợp tác hỗ trợ nhau - vượt qua khoảng thời gian chết tiệt này!” Thấy đối phương còn do dự, cảnh giác, Tần Nhiên lập tức treo hai thanh súng lục vào hai bên hông rồi giơ hai tay lên cao, nói.
Động tác của Tần Nhiên thể hiện ra tuyệt đối thiện ý, mà lời nói của cậu cũng làm đối phương có chút cảm động.
Vài giây sau, cô gái bước tới.
“Ban nãy tôi cũng góp sức, tôi có quyền được chia một phần chiến lợi phẩm!” Cô ấy nói như vậy.
“Đương nhiên!” Tần Nhiên tán thành, gật gật đầu.
Đối với chiến thắng lúc nãy cô ấy cũng có công rất lớn, nếu không phải cô ấy chạy ra đánh lạc hướng một trong hai tên côn đồ thì cho dù Tần Nhiên có là siêu nhân cũng không thể né tránh hai người cùng nhau xả đạn. Vì vậy, cậu cũng không để ý việc chia một phần chiến lợi phẩm cho đối phương.
Ngay sau đó, Tần Nhiên liền chuẩn bị đem một thanh súng lục M1905 đang dắt bên hông đưa cho cô ấy. Nhưng mà, điều làm cho Tần Nhiên bất ngờ là, ngay sau khi cậu gật đầu, cô ấy liền xoay người chạy tới chỗ cái thi thể không có đầu kia.
Tần Nhiên ngây người trong giây lát rồi ngay lập tức phải ứng lại.
Vừa rồi hai người này giằng co chắc chắn không đơn giản chỉ vì ngẫu nhiên gặp phải. Chắc hẳn là vì một hay nhiều đồ vật gì đó. Tuy cậu rất tò mò vật đó là cái gì nhưng nếu ban nãy cậu đã gật đầu thừa nhận đối phương cũng có một phần chiến lợi phẩm thì bây giờ tuyệt đối sẽ không đổi ý.
Tần Nhiên đứng tại chỗ, vừa cảnh giác nhìn xung quanh, vừa chờ cô gái kia lục tìm.
Rất nhanh, cô ấy liền xách theo một cái ba lô đi tới.
“Tôi nghĩ chúng ta nên tìm một chỗ khuất một chút, chỗ này không an toàn!” Tần Nhiên nói.
Tiếng súng đột ngột lúc nãy tất nhiên sẽ đưa tới một ít người.
Trên thực tế, Tần Nhiên đã bắt đầu nhận thấy những ánh mắt không có hảo ý đang nhìn trộm bọn họ ở cách đó không xa.
Những người nghe thấy tiếng súng mà còn dám đến xem xét hiển nhiên không phải hạng dễ chọc.
Cho dù bây giờ Tần Nhiên có hai thanh súng lục, nhưng dưới điều kiện chỉ có mỗi sáu viên đạn, cậu cũng không muốn đánh nhau với số địch nhân mà hiện tại cậu còn không biết là có bao nhiêu người.
“Theo tôi!” Cô gái lên tiếng, hướng về Tần Nhiên làm một động tác ý hãy đi theo sau.
Là một người đã sinh tồn trong thành phố chiến tranh và giết chóc này hơn bốn tháng, cô đương nhiên rõ ràng vấn đề mà họ đang gặp phải.
Chiến đấu không đáng sợ! Điều đáng sợ là phải chiến đấu liên tiếp không ngừng nghỉ, chiến đấu vĩnh viễn!
Mà muốn tránh cho tình huống này phát sinh thì phải cố gắng giải quyết đối thủ nhanh nhất có thể rồi nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
May mắn thay, đối với cô thì những việc nêu trên không có gì là khó khăn cả.
Tần Nhiên rẽ trái rẽ phải theo sau cô gái, cho dù lâu lâu có vấp suýt té ngã thì cậu cũng không dám dừng lại dù chỉ một giây, tập trung tinh thần đi theo sát sau lưng cô.
Sau khi cắm đầu chạy tầm 20 phút, hai người đi tới chỗ một đống phế tích.
Cô gái dừng bước, Tần Nhiên cũng dừng lại rồi bắt đầu quan sát đánh giá xung quanh theo bản năng.
Nhưng Tần Nhiên cũng không phát hiện được cái gì.
Trên thực tế, đống phế tích trước mặt này không khác gì những đống phế tích mà cậu đã nhìn thấy lúc nãy. Đều là những vách tường đổ sập nham nhở, đất đá, mảnh gỗ văng khắp nơi đều có.
Nhưng, có một chuyện Tần Nhiên có thể khẳng định.
Sau tầm 20 phút cắm đầu chạy này, những người đuổi theo họ đã cách họ càng ngày càng xa rồi bị bỏ lại.
Tạm thời họ đã an toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook